On one hand, in his play, Beckett may use humour as a vehicle to expla dịch - On one hand, in his play, Beckett may use humour as a vehicle to expla Việt làm thế nào để nói

On one hand, in his play, Beckett m

On one hand, in his play, Beckett may use humour as a vehicle to explain and
capture the attention of audience, helping man understand the importance of time in his
own existence. On the other hand, Gylfi Kristinsson pointed out in his thesis that it could
be Beckett’s way of sugaring the pill for a subject which is rather boring, harsh and bitter
(Waiting for the Absurd: An Analysis of the Absurd in Two Works by Samuel Beckett and
Tom Stoppard,12). On the one hand, this is a clever way to bring humour into the play
through outright absurdity. On the other hand, it is meaningless, nonsensical and absurd to
hang oneself in order to pass the time. However, the tramps do not hang themselves and
they continue their journey, coming again the next day with the same hope despite nothing
significant happening. The escape from suicide is mentioned by Albert Camus “Since life
had lost all meaning, man should not seek escape in suicide” (The Theatre of the Absurd,
23). The same concept is discussed by Angela Hotaling, she mentions in her essay that suicide could be thought of as the ultimate conclusion to a meaningless life; when man
cannot find meaning for his existence then his life becomes absurd, and that state of absurd
is what Camus calls “philosophical suicide”. As she insists;
Camus’ concept of philosophical suicide is when by claiming that life is
meaningless, one attempts to find meaning amidst the meaninglessness. After
finding life meaningless, one attempt to escape it, however, Camus claims that to
escape the absurdity of existence is philosophical suicide. (4-5).
The tramps hope that Godot will be the saviour to bring comfort into their lives.
Estragon asks “If he comes?” Vladimir replies “We’ll be saved” (60). However, after
deciding against the idea of suicide they select the act of waiting. In the very first sentence
of the play, Estragon states “Nothing to be done” (7), concluding with the idea that the
tramps may want to spend their time doing nothing. This becomes certain when Vladimir
insists “I’m beginning to come round to that opinion” (7), and throughout the play they
come back to the same conclusion, “Nothing to be done”. During the second act, when they
try to remember how they spent yesterday, Estragon’s memories for yesterday and the last
fifty years of their lives awaken:
Oh…this and that I suppose, nothing in particular. (With assurance.) Yes, now I
remember, yesterday evening we spent blathering about nothing in particular.
That’s been going on now for half a century (42).
It comes to light that they have wasted “half a century” (42) by repeating the action of
waiting, and it seems that there is nothing much left to try as Vladimir says “We’ve nothing
more to do here” with Estragon insisting “Nor anywhere else” (34), except waiting for
Godot’s arrival. Estragon insists, “In the meantime let us try and converse calmly, since we
are incapable of keeping silent” (40), to distract the silence, and break the discomfort of 11
silence between two people by feeling their existence; they tell stories, think, sing, dance,
eat, fall asleep, converse, and exercise, because “It’ll pass time” (9).
It seems that the tramps’ idea of wasting their time on these ceaseless activities is
utterly irresponsible compared to what we are supposed to do in reality. Therefore, the
audience doubts whether the tramps are aware of their time, and the way they spend it.
Vladimir’s consciousness comes to light in his dialogues, “We wait. We are bored. No,
don’t protest, we are bored to death” (52). That is why they choose to wait for Godot,
because it wastes their time, more coherently, “A diversion comes along and what do we
do? We let it go to waste” (52). This suggests an awareness for their time and meaningless
routine as Beckett concluded in his study of Marcel Proust “Habit and routine were the
cancer of time” (The Theatre of the Absurd, 33).
Time has an important role in the play because it seems to highlight the idea that
the present moment has already become part of history: that time does not regenerate.
When Estragon complains “Nothing to be done” (7), Vladimir insists “Be reasonable, you
haven’t yet tried everything” (7), and he is disappointed by Estragon’s forgetful memory:
Estragon does not have memory for the past events, he explains himself “That’s the way I
am. Either I forget immediately or I never forget” (39). Vladimir insisting:
You’d be nothing more than a little heap of bones at the present minute, no doubt
about it…it’s too much for one man. We should have thought of it a million years
ago, in the nineties (7). Undoubtedly, it proves that the tramps have no sense of time or they may not be as
concerned with time as we are. They talk about the nineties as being a million years ago as
mention above from the words by Vladimir “We should have thought of it a million years
ago, in the nineties” (7). Similarly the play itself has no time setting, because the play has
been written in the fifties, but they talk about the nineties. So the question of who is right, 12
either the characters or the setting, certainly has no answer because none can be proven
right. Similarly, the tramps are uncertain of the day that they were to wait for Godot:
Estragon: You’re sure it was this evening?
Vladimir: What?
Estragon: That we were to wait.
Vladimir: He said Saturday. (Pause) I think.
Estragon: You think…But what Saturday? And is it Saturday? It is not rather
Saturday? Or Monday? Or Friday? …Or Thursday? (10-11).
Angela Hotaling points out “Not only is the waiting difficult, but figuring out what to do
while waiting is difficult” (4). The tramps do not seem to consider their use of time and
doing something that will make a significant change in their lives. At the end of the second
act, somehow the tramps are capable of spending time without the expected outcome of
Godots’ arrival. So, twice in the play, two days in a row, nothing significant happens. It
seems to suggest that the circle of coming and going is the only choice in the tramps’ time,
and “waiting” is an inevitable product of this circle.
The play suggests that “waiting” is the only choice the tramps have if they want to
continue their lives “The subject of the play is not Godot but waiting”. Esslin points out
“Waiting is an essential characteristic of the human condition”. All our lifetime is an
endless wait for something, and Godot simply seems to represent that object of our waiting.
We wait for “an event, a thing, a person, death”. If we are active, we hardly remember the
passage of time, then the time flies but if we are inactive, perhaps waiting, “We are
confronted with the action of time itself” (The Theatre of the Absurd, 50). Beckett points
out in his Proust and Three Dialogues with Georges Duthuit:
There is no escape from the hours and the days. Neither form tomorrow nor from
yesterday because yesterday has deformed us, or been deformed by us…Yesterday
is not a milestone that has been passed, but a daystone on the beaten track of the
years, and irremediably part of us, within us heavy and dangerous… The flow of 13
time confronts us with the basic problem of being-the problem of the nature of the
self, which, being subject to constant change in time, is in constant flux and
therefore ever outside our grasp (2-3).
Similarly, in Waiting for Godot the tramps are merely passively waiting. They are
confronted with the action of time itself; therefore, all the ceaseless activities, perhaps
absurdist activities, they engage in is to waste time, which is an essential characteristic of
the human condition as Esslin points out:
Waiting is to experience the action of time, which is constant change. And yet,
as nothing real ever happens, that change is in itself an illusion. The ceaseless
activity of time is self-defeating, purposeless, and therefore null and void (The
Theatre of the Absurd, 52).
The theme of “Waiting as an essential characteristic of the human condition” (The
Theatre of the Absurd, 50), is a statement that becomes clearer among the confusion and
disappointment of the play; the tramps are waiting for Godot, just as Vladimir says, “In this
immense confusion one thing alone is clear. We are waiting for Godot to come” (51). Their
waiting functions as an absurd parallel to our real lives, as we wait our whole lives to be
happy for something we do not have instead of being happy with what we have. Sometimes
we wonder if waiting is a habit because waiting is tied with hope, and there is no human
existence without hope. Indeed in our lives we have rational and practical hopes which may
be fulfilled one day, unlike the tramps, who seem to have irrational hopes waiting for the
mysterious Godot to come and to be “saved” (60). Their hope reflects irresponsibility for
themselves as Vladimir says, “No further need to worry” then Estragon says “Simply wait”,
and Vladimir replies “We’re used to it” (25). It seems the tramps are fully confident of their
meeting with Godot, although we do not see any hope for his arrival. Most probably the
tramps are not waiting to meet Godot, but waiting to wait for him. So the “waiting”
represents a common theme both in absurdity as well as in reality, as we continue waiting
until we are satisfied, even though in reality what we are looking for may never happen.
Hence, it seems life is waiting, and all these activities happen while we are waiting. Godot
seems to be the only hope in the lives of the tramps, who have no existence without the
hope for Godot, therefore their future depends on that hope because the tramps truly believe 14
that Godot can rescue them from their hardship and discomfort. Angela Hotaling’s brings
the same idea of the tramps hope on Godot, goes on to explain it as such:
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Một mặt, trong vở kịch của mình, Beckett có thể sử dụng hài hước như một phương tiện để giải thích và
nắm bắt sự chú ý của khán giả, giúp đỡ người đàn ông hiểu tầm quan trọng của thời gian trong
sở hữu sự tồn tại. Mặt khác, Gylfi Kristinsson chỉ ra trong luận án của mình rằng nó có thể
là Beckett của cách sugaring các viên thuốc cho một chủ đề đó là khá nhàm chán, khắc nghiệt và cay đắng
(chờ đợi cho ngớ ngẩn: Một phân tích của ngớ ngẩn trong các tác phẩm hai của Samuel Beckett và
Tom Stoppard, 12). Một mặt, đây là một cách thông minh để đem hài hước vở
thông qua hoàn toàn ngớ ngẩn. Mặt khác, nó là vô nghĩa, vô nghĩa và vô lý để
treo mình để giết thời gian. Tuy nhiên, các tramps không treo mình và
họ tiếp tục hành trình của họ, đến một lần nữa ngày hôm sau với hy vọng tương tự mặc dù không có gì
quan trọng xảy ra. Thoát khỏi tự sát được đề cập bởi Albert Camus "kể từ khi cuộc sống
đã bị mất tất cả ý nghĩa, người đàn ông sẽ không tìm kiếm các thoát trong tự sát" (The nhà hát của Absurd,
23). Khái niệm tương tự được thảo luận bởi Angela Hotaling, cô đề cập đến trong bài luận của mình rằng tự sát có thể được dùng như kết luận cuối cùng đến một cuộc sống vô nghĩa; Khi người đàn ông nhất
không thể tìm thấy ý nghĩa cho sự tồn tại của mình sau đó cuộc sống của mình sẽ trở thành ngớ ngẩn, và trạng thái của ngớ ngẩn
là Camus gọi "triết học tự sát". Như cô khẳng định;
Camus' khái niệm triết học tự tử là khi bởi tuyên bố rằng cuộc sống là
vô nghĩa, một nỗ lực để tìm ý nghĩa giữa ridiculousness. Sau khi
tìm cuộc sống vô nghĩa, một nỗ lực để thoát khỏi nó, Tuy nhiên, Camus tuyên bố rằng để
thoát những absurdity của sự tồn tại là triết học tự sát. (4-5).
các tramps hy vọng rằng Godot sẽ là cứu để mang lại sự thoải mái vào cuộc sống của họ.
Estragon hỏi "Nếu ông đến?" Vladimir trả lời "Chúng tôi sẽ được cứu" (60). Tuy nhiên, sau khi
họ quyết định chống lại ý tưởng của tự tử lựa chọn việc chờ đợi. Trong câu đầu tiên
chơi, Estragon nói "Không có gì phải được thực hiện" (7), kết thúc với ý tưởng rằng các
tramps có thể muốn dành thời gian của họ không làm gì. Điều này sẽ trở thành nhất định khi Vladimir
khẳng định "Tôi bắt đầu để đi quanh để ý kiến đó" (7), và trong suốt vở kịch họ
trở về cùng một kết luận, "Không có gì phải được thực hiện". Trong hành động thứ hai, khi họ
cố gắng ghi nhớ như thế nào họ đã dành vào ngày hôm nay, những kỷ niệm của Estragon nhất hôm qua và cuối cùng
năm mươi năm của cuộc sống của họ đánh thức:
Oh... điều này và tôi cho rằng, không có gì đặc biệt. (Với bảo đảm.) Vâng, bây giờ tôi
nhớ, tối hôm qua chúng tôi đã dành blathering về không có gì đặc biệt.
Mà đã đi bây giờ nửa thế kỷ (42).
Nó nói đến ánh sáng mà họ đã lãng phí "nửa thế kỷ" (42) bằng cách lặp lại các hành động của
chờ đợi, và nó có vẻ rằng không có gì nhiều trái để thử như Vladimir nói "chúng tôi đã không có gì
nhiều hơn để làm ở đây" với Estragon nhấn mạnh "cũng không phải bất cứ nơi nào khác" (34), ngoại trừ chờ đợi
của Godot đến. Estragon khẳng định, "Trong khi chờ đợi, chúng ta hãy thử và trò chuyện một cách bình tĩnh, kể từ khi chúng tôi
không có khả năng giữ im lặng" (40), để đánh lạc hướng sự im lặng, và phá vỡ sự khó chịu của 11
im lặng giữa hai người cảm thấy họ sự tồn tại; họ cho biết câu chuyện, suy nghĩ, hát, khiêu vũ,
ăn, rơi ngủ, converse, và tập thể dục, bởi vì "Nó sẽ vượt qua thời gian" (9).
Có vẻ như rằng tramps' ý tưởng của lãng phí thời gian của họ về các hoạt động không ngừng là
hoàn toàn vô trách nhiệm so với những gì chúng tôi có nghĩa vụ phải làm trong thực tế. Vì vậy, các
khán giả nghi ngờ cho dù các tramps nhận thức của thời gian của họ, và cách thức họ chi tiêu nó.
Vladimir ý thức nói đến ánh sáng trong cuộc đối thoại của mình, "chúng tôi chờ đợi. Chúng tôi đang chán. No,
không phản đối, chúng tôi đang chán đến chết "(52). Đó là lý do tại sao họ chọn để chờ Godot,
vì nó chất thải của thời gian, nhiều thí, "một chuyeån đến cùng và những gì làm chúng tôi
làm? Chúng tôi để cho nó đi đến chất thải"(52). Điều này cho thấy một nhận thức nhất của thời gian và vô nghĩa
thường xuyên như Beckett kết luận trong nghiên cứu của ông của Marcel Proust "thói quen và thói quen đã các
ung thư của thời gian" (The nhà hát của Absurd, 33).
Thời gian có một vai trò quan trọng trong vở kịch vì nó có vẻ như để làm nổi bật ý tưởng đó
thời điểm hiện nay đã trở thành một phần của lịch sử: thời gian đó không không tái sinh.
khi Estragon phàn nàn "Không có gì phải được thực hiện" (7), Vladimir khẳng định "được hợp lý, bạn
được nêu ra đã không thử tất cả mọi thứ" (7), và ông thất vọng bởi bộ nhớ quên của Estragon:
Estragon không có bộ nhớ cho các sự kiện trong quá khứ, ông giải thích mình "đó là cách tôi
là. Tôi quên ngay lập tức hoặc tôi không bao giờ quên"(39). Vladimir nhấn mạnh:
bạn sẽ là gì khác hơn là một đống xương ít phút hiện tại, không có nghi ngờ
về it...it quá nhiều cho một người đàn ông. Chúng ta nên đã nghĩ về nó một triệu năm
trước, trong nineties (7). Không nghi ngờ gì, nó chứng minh rằng các tramps đã không có ý nghĩa của thời gian hoặc họ có thể không như
có liên quan với thời gian như chúng tôi. Họ nói chuyện về các nineties là một triệu năm trước đây như
đề cập đến ở trên từ từ bởi Vladimir "chúng ta nên đã nghĩ về nó một triệu năm
trước, trong nineties" (7). Tương tự như vậy chơi chính nó đã không có thời gian thiết lập, bởi vì người chơi có
viết trong fifties, nhưng họ nói về thập niên 90. Do đó các câu hỏi của ai là đúng, 12
các nhân vật hoặc các thiết lập, chắc chắn đã có câu trả lời bởi vì không ai có thể được chứng minh
đúng. Tương tự, các tramps không chắc chắn trong ngày mà họ đã chờ Godot:
Estragon: bạn chắc chắn đó là buổi tối này?
Vladimir: gì?
Estragon: mà chúng tôi đã chờ đợi.
Vladimir: ông thứ bảy. (Tạm dừng) Tôi nghĩ rằng.
Estragon: Bạn nghĩ rằng...Nhưng những gì thứ bảy? Và là nó thứ bảy? Nó không phải là khá
thứ bảy? Hoặc thứ hai? Hoặc thứ sáu? …Hoặc thứ năm? (10-11).
Angela Hotaling chỉ ra "không chỉ là chờ đợi khó khăn, nhưng figuring ra những gì để làm
trong khi chờ đợi là khó khăn" (4). Các tramps không có vẻ để xem xét việc sử dụng thời gian và
làm cái gì đó sẽ làm cho một sự thay đổi đáng kể trong cuộc sống của họ. Vào thứ hai
hành động, bằng cách nào đó các tramps có khả năng chi tiêu thời gian mà không có kết quả dự kiến của
Godots' đến. Vì vậy, hai lần trong vở kịch, hai ngày liên tiếp, không có gì đáng kể sẽ xảy ra. Nó
dường như gợi ý rằng vòng tròn của đến và đi là sự lựa chọn duy nhất trong thời gian tramps',
và "chờ đợi" là một sản phẩm không thể tránh khỏi của vòng tròn này.
Vở kịch cho thấy rằng "chờ đợi" là sự lựa chọn duy nhất là tramps có nếu họ muốn
tiếp tục cuộc sống của họ "đề tài của vở kịch là không Godot nhưng chờ đợi". Esslin chỉ ra
"Chờ đợi là một đặc điểm thiết yếu của con người". Tất cả chúng tôi suốt đời là một
chờ đợi vô tận cho một cái gì đó, và Godot chỉ đơn giản là có vẻ như để đại diện cho rằng đối tượng của chúng tôi chờ đợi.
Chúng tôi chờ đợi cho một sự kiện", một điều, một người chết". Nếu chúng tôi đang hoạt động, chúng tôi hầu như không nhớ các
đoạn văn của thời gian, sau đó thời gian bay nhưng nếu chúng tôi là không hoạt động, có lẽ chờ đợi, "chúng tôi là
phải đối mặt với các hành động của thời gian riêng của mình" (The nhà hát của Absurd, 50). Beckett điểm
out trong Proust và ba đối thoại với Georges Duthuit:
có là không có thoát khỏi những giờ và ngày. Không phải hình thành vào ngày mai cũng từ
vào ngày hôm qua vì hôm qua đã bị biến dạng chúng tôi, hoặc bị biến dạng của chúng tôi...Vào ngày hôm nay
không phải là một sự kiện quan trọng đã được thông qua, nhưng một daystone trong ca khúc bị đánh đập của các
năm, và irremediably phần của chúng tôi, trong vòng chúng tôi nặng và nguy hiểm... Dòng chảy của 13
thời gian phải đối mặt với chúng tôi với vấn đề cơ bản của the là vấn đề của bản chất của các
bản thân, đó là tùy thuộc vào các thay đổi liên tục trong thời gian, ở luôn luôn biến và
vì vậy bao giờ bên ngoài của chúng tôi nắm bắt (2-3).
Tương tự như vậy, trong Waiting for Godot các tramps đang chỉ đơn thuần thụ động chờ đợi. Họ là
phải đối mặt với các hành động của thời gian riêng của mình; Vì vậy, tất cả các không ngừng hoạt động, có lẽ
absurdist hoạt động, họ tham gia vào là lãng phí thời gian, mà là một đặc tính quan trọng của
tình trạng của con người như Esslin chỉ ra:
Chờ đợi là để trải nghiệm hành động của thời gian, mà là thay đổi liên tục. Và được nêu ra,
như không có gì thực sự bao giờ xảy ra, thay đổi là trong chính nó là một ảo ảnh. Các loạt
hoạt động thời gian là tự đánh bại, purposeless, và do đó vô hiệu (các
nhà hát của Absurd, 52).
chủ đề của "Chờ đợi như một đặc điểm thiết yếu của con người" (The
nhà hát của Absurd, 50), là một tuyên bố rằng trở nên rõ ràng hơn trong sự nhầm lẫn và
thất vọng của chơi; Các tramps đang chờ Godot, cũng giống như Vladimir nói, "này
bao la nhầm lẫn một điều một mình là rõ ràng. Chúng tôi đang chờ Godot tới"(51). Của họ
chờ đợi chức năng như một song song ngớ ngẩn với thực tế cuộc sống của chúng tôi, như chúng tôi chờ đợi toàn bộ cuộc sống của chúng tôi để
hạnh phúc cho một cái gì đó chúng tôi không có thay vì được hài lòng với những gì chúng tôi có. Đôi khi
chúng tôi tự hỏi nếu chờ đợi là một thói quen bởi vì chờ đợi được gắn với hy vọng, và không không có con người
tồn tại không có hy vọng. Thực sự trong cuộc sống của chúng tôi chúng tôi đã hy vọng hợp lý và thực tế có thể
được hoàn thành một ngày, không giống như tramps, những người có vẻ có chưa hợp lý Hy vọng chờ đợi các
Godot bí ẩn đến và được "lưu" (60). Hy vọng của họ phản ánh vô trách nhiệm cho
mình như Vladimir nói, "không còn cần phải lo lắng", sau đó Estragon nói "Chỉ đơn giản là chờ đợi",
và Vladimir trả lời "Chúng tôi đang sử dụng để nó" (25). Dường như các tramps hoàn toàn tự tin của họ
cuộc họp với Godot, mặc dù chúng tôi không thấy bất kỳ Hy vọng cho đến ông. Có lẽ các
tramps không phải chờ đợi để đáp ứng Godot, nhưng chờ đợi để chờ đợi cho anh ta. Do đó "chờ đợi"
đại diện cho một chủ đề chung cả hai trong absurdity cũng như trong thực tế, khi chúng tôi tiếp tục chờ đợi
cho đến khi chúng tôi rất hài lòng, mặc dù trong thực tế những gì chúng tôi đang tìm kiếm có thể không bao giờ xảy ra.
Do đó, có vẻ như cuộc sống chờ đợi, và tất cả các hoạt động xảy ra trong khi chúng tôi đang chờ. Godot
có vẻ là hy vọng duy nhất trong cuộc sống của tramps, những người đã không tồn tại mà không có các
hy vọng Godot, do đó tương lai của họ phụ thuộc vào đó hy vọng bởi vì các tramps thật sự tin rằng 14
rằng Godot có thể cứu họ từ khó khăn và khó chịu của họ. Angela Hotaling mang đến cho
ý tưởng cùng hy vọng tramps trên Godot, đi để giải thích nó như vậy:
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một mặt, trong lối chơi của mình, Beckett có thể sử dụng sự hài hước như một phương tiện để giải thích và
nắm bắt sự chú ý của khán giả, giúp con người hiểu được tầm quan trọng của thời gian trong mình
sự tồn tại của. Mặt khác, Gylfi Kristinsson chỉ ra trong luận án của mình rằng nó có thể
là cách Beckett của sugaring thuốc cho một chủ đề mà là khá nhàm chán, khắc nghiệt và cay đắng
(Đang chờ Absurd: Một phân tích của Absurd trong hai tác phẩm của Samuel Beckett và
Tom Stoppard, 12). Một mặt, đây là một cách thông minh để mang lại sự hài hước vào chơi
qua vô lý hoàn toàn. Mặt khác, nó là vô nghĩa, vô lý và vô lý để
treo mình để vượt qua thời gian. Tuy nhiên, những kẻ lang thang không treo mình và
họ tiếp tục cuộc hành trình của họ, đến một lần nữa vào ngày hôm sau với hy vọng tương tự mặc dù không có gì
xảy ra đáng kể. Việc thoát tự tử được đề cập bởi Albert Camus "Kể từ khi cuộc sống
đã mất tất cả ý nghĩa, con người không nên tìm lối thoát trong tự tử "(The Theatre of the Absurd,
23). Cùng một khái niệm được thảo luận bởi Angela Hotaling, cô đề cập đến trong bài tiểu luận của mình rằng tự tử có thể được coi là kết luận cuối cùng cho một cuộc sống vô nghĩa; khi người đàn ông
không thể tìm ra ý nghĩa cho sự tồn tại của mình thì cuộc sống của mình trở nên vô lý, và tình trạng vô lý
là những gì Camus gọi là "triết học tự sát". Khi cô khẳng định,
khái niệm Camus 'tự tử triết học là khi bằng cách tuyên bố rằng cuộc sống là
vô nghĩa, một trong những cố gắng để tìm ra ý nghĩa giữa sự vô nghĩa. Sau khi
việc tìm kiếm cuộc sống vô nghĩa, một nỗ lực để thoát khỏi nó, tuy nhiên, Camus cho rằng để
thoát khỏi sự phi lý của sự tồn tại là tự sát triết học. (4-5).
Những kẻ lang thang hy vọng rằng Godot sẽ là vị cứu tinh để mang lại sự thoải mái trong cuộc sống của họ.
Estragon hỏi "Nếu ông ấy đến?" Vladimir trả lời: "Chúng tôi sẽ được cứu" (60). Tuy nhiên, sau
quyết định chống lại ý tưởng tự tử họ đã chọn hành động chờ đợi. Trong câu đầu tiên
của vở kịch, Estragon nói "Không có gì phải được thực hiện" (7), kết thúc với ý tưởng rằng
những kẻ lang thang có thể muốn dành thời gian của họ không làm gì cả. Điều này trở nên nhất định khi Vladimir
nhấn mạnh "Tôi bắt đầu đi vòng với ý kiến" (7), và trong suốt vở kịch họ
quay trở lại cùng một kết luận, "Không có gì phải được thực hiện". Trong hành động thứ hai, khi họ
cố gắng nhớ làm thế nào họ đã dành ngày hôm qua, những ký ức của Estragon cho ngày hôm qua và cuối cùng
năm mươi năm của cuộc sống của họ thức tỉnh:
Oh ... này và tôi cho rằng, không có gì đặc biệt. (Với sự đảm bảo.) Vâng, bây giờ tôi
nhớ, tối hôm qua chúng tôi đã dành việc nói về không có gì đặc biệt.
Đó là được diễn ra ngay bây giờ cho một nửa thế kỷ (42).
Nó đi kèm với ánh sáng mà họ đã lãng phí "nửa thế kỷ" (42) bằng cách lặp lại các hành động của
chờ đợi, và có vẻ như không có gì nhiều điều phải cố gắng như là Vladimir nói: "Chúng tôi đã không có gì
nhiều để làm ở đây "với Estragon nhấn mạnh" Cũng không phải bất cứ nơi nào khác "(34), ngoại trừ chờ đợi cho
đến Godot của. Estragon khẳng định, "Trong khi chờ đợi chúng ta hãy cố gắng và trò chuyện một cách bình tĩnh, vì chúng ta
không có khả năng giữ im lặng "(40), để đánh lạc hướng sự im lặng, và phá vỡ sự khó chịu của 11
sự im lặng giữa hai người bởi cảm thấy cuộc sống của mình; họ kể những câu chuyện, suy nghĩ, hát, nhảy,
ăn, ngủ, trò chuyện, và tập thể dục, bởi vì "Nó sẽ vượt qua thời gian" (9).
Dường như những kẻ lang thang "ý tưởng lãng phí thời gian của họ vào các hoạt động không ngừng là
hoàn toàn vô trách nhiệm so với những gì chúng tôi có nghĩa vụ phải làm trong thực tế. Do đó,
khán giả nghi ngờ liệu những kẻ lang thang nhận thức được thời gian của họ, và cách họ chi tiêu nó.
ý thức của Vladimir nói đến ánh sáng trong các cuộc đối thoại của mình, "Chúng tôi chờ đợi. Chúng tôi đang buồn chán. Không,
tôi không phản đối, chúng tôi đang chán đến chết "(52). Đó là lý do tại sao họ chọn để chờ đợi Godot,
bởi vì nó lãng phí thời gian của họ, mạch lạc hơn, "Một dòng xuất hiện và những gì chúng ta
làm gì? Chúng tôi để cho nó đi để lãng phí "(52). Điều này cho thấy nhận thức cho thời gian của họ và vô nghĩa
thông thường như Beckett kết luận trong nghiên cứu của ông Marcel Proust "Thói quen và thường là
ung thư thời gian "(The Theatre of the Absurd, 33).
Thời gian có vai trò quan trọng trong lối chơi vì nó có vẻ để làm nổi bật ý tưởng cho rằng
thời điểm hiện tại có đã trở thành một phần của lịch sử:. thời gian đó không tái sinh
Khi Estragon than phiền "Không có gì phải được thực hiện" (7), Vladimir nhấn mạnh "Hãy là hợp lý, bạn
chưa thử tất cả mọi thứ "(7 ), và ông thất vọng bởi bộ nhớ hay quên của Estragon:
Estragon không có bộ nhớ cho các sự kiện trong quá khứ, ông giải thích mình "Đó là cách tôi
là. Hoặc là tôi quên ngay lập tức hoặc tôi không bao giờ quên "(39). Vladimir nhấn mạnh:
Bạn sẽ không có gì hơn một đống nhỏ của xương vào phút hiện tại, không có nghi ngờ
về điều đó ... đó là quá nhiều cho một người đàn ông. Chúng tôi phải nghĩ về nó một triệu năm
trước đây, vào những năm chín mươi (7). Chắc chắn, nó chứng tỏ rằng những kẻ lang thang không có cảm giác thời gian hoặc họ có thể không
có liên quan với thời gian như chúng tôi. Họ nói về những năm chín mươi như là một triệu năm trước đây như
đề cập ở trên từ từ bằng cách Vladimir "Chúng ta nên có suy nghĩ về nó một triệu năm
trước đây, vào những năm chín mươi "(7). Tương tự chơi tự nó không có thiết lập thời gian, vì vở kịch đã
được viết trong những năm năm mươi, nhưng họ nói về những năm chín mươi. Vì vậy, câu hỏi ai là đúng, 12
hoặc các ký tự hoặc các thiết lập, chắc chắn không có câu trả lời vì không ai có thể được chứng minh
đúng. Tương tự, những kẻ lang thang không chắc chắn của ngày hôm đó họ đã phải chờ đợi Godot:
Estragon: Bạn chắc chắn đó là buổi tối này?
Vladimir: Cái gì?
Estragon:. đó chúng tôi đã chờ đợi
Vladimir: Ông cho biết hôm thứ bảy. (Tạm dừng) tôi nghĩ.
Estragon: Bạn có nghĩ rằng ... Nhưng thứ bảy? Và nó là thứ bảy? Nó không phải là thay vì
thứ bảy? Hoặc thứ hai? Hoặc thứ sáu? Hoặc thứ năm ...? (10-11).
Angela Hotaling chỉ ra "Không chỉ là chờ đợi khó khăn, nhưng để tìm ra những việc cần làm
trong khi chờ đợi là khó khăn "(4). Những kẻ lang thang dường như không xem xét việc sử dụng thời gian và
làm một cái gì đó mà sẽ làm cho một sự thay đổi đáng kể trong cuộc sống của họ. Vào cuối năm thứ hai
hành động, bằng cách nào đó những kẻ lang thang có khả năng dành nhiều thời gian mà không có kết quả dự kiến
đến Godots. Vì vậy, hai lần trong vở kịch, hai ngày liên tiếp, không có gì đáng kể xảy ra. Nó
dường như cho thấy các vòng tròn của đến và đi là lựa chọn duy nhất trong thời gian của những kẻ lang thang,
và "chờ đợi" là một sản phẩm tất yếu của vòng tròn này.
Vở kịch cho thấy rằng "chờ đợi" là sự lựa chọn duy nhất của những kẻ lang thang có nếu họ muốn để
tiếp tục cuộc sống của họ "Các chủ đề của vở kịch không phải là Godot nhưng chờ đợi". Esslin chỉ ra
"Chờ đợi là một đặc điểm thiết yếu của con người". Tất cả cuộc đời của chúng tôi là một
chờ đợi vô tận cho một cái gì đó, và chỉ đơn giản là Godot dường như đại diện cho đối tượng chờ đợi của chúng tôi.
Chúng tôi chờ đợi "một sự kiện, một điều, một người, cái chết". Nếu chúng ta đang hoạt động, chúng tôi hầu như không nhớ
thời gian trôi qua, sau đó những con ruồi thời gian, nhưng nếu chúng ta không hoạt động, có lẽ chờ đợi, "Chúng tôi đang
phải đối mặt với tác động của thời gian chính nó "(The Theatre of the Absurd, 50). Beckett chỉ
ra trong Proust và Ba đối thoại với Georges Duthuit:
Không có thoát khỏi những giờ và ngày. Cả hình thức vào ngày mai cũng không phải từ
ngày hôm qua bởi vì ngày hôm qua đã bị biến dạng chúng tôi, hoặc bị biến dạng bởi chúng tôi ... Hôm nay
không phải là một cột mốc quan trọng đã được thông qua, nhưng một daystone trên đường mòn của
năm, và irremediably một phần của chúng tôi, trong chúng ta nặng nề và nguy hiểm ... Dòng chảy của 13
lần đối đầu với chúng tôi với các vấn đề cơ bản của con người, các vấn đề về bản chất của
tự, trong đó, đang bị áp dụng thay đổi liên tục trong thời gian, là dòng chảy liên tục và
do đó bao giờ bên ngoài nắm bắt của chúng tôi (2-3).
Tương tự như vậy, trong Waiting for Godot của những kẻ lang thang chỉ là thụ động chờ đợi. Họ đang
phải đối mặt với các hành động của chính thời gian; do đó, tất cả các hoạt động không ngừng, có lẽ
hoạt động ngớ ngẩn, họ tham gia vào là lãng phí thời gian, đó là một đặc điểm thiết yếu của
thân phận con người như Esslin chỉ ra:
Chờ đợi là để trải nghiệm những hoạt động của thời gian, mà là thay đổi liên tục. Tuy nhiên,
như không có gì thực sự xảy ra bao giờ, sự thay đổi đó là của riêng mình một ảo tưởng. Các không ngừng
hoạt động thời gian là tự đánh bại, có mục đích, và do đó không có hiệu lực (The
Theatre of the Absurd, 52).
Chủ đề của "Chờ một đặc điểm thiết yếu của con người" (The
Theatre of the Absurd, 50) , là một tuyên bố rằng trở nên rõ ràng hơn trong những nhầm lẫn và
thất vọng của vở kịch; những kẻ lang thang đang chờ đợi Godot, như Vladimir nói: "Trong này
bao la nhầm lẫn một điều duy nhất rõ ràng. Chúng tôi đang chờ đợi Godot đến "(51). Họ
chờ đợi chức năng như một song song vô lý với cuộc sống thực của chúng tôi, như chúng ta chờ đợi cả chúng tôi sống để được
hạnh phúc cho một cái gì đó chúng tôi không có thay vì hài lòng với những gì chúng ta có. Đôi khi
chúng ta tự hỏi, nếu chờ đợi là một thói quen vì chờ đợi được gắn với hy vọng, và không có con người
tồn tại mà không có hy vọng. Thực tế trong cuộc sống, chúng ta có hy vọng hợp lý và thực tế có thể
được thực hiện một ngày, không giống như những kẻ lang thang, những người dường như có hy vọng không hợp lý chờ đợi
Godot bí ẩn đến và được "cứu" (60). Hy vọng của họ phản ánh thiếu trách nhiệm đối với
mình là Vladimir nói, "Không cần phải lo lắng nữa", sau đó Estragon nói "Đơn giản chỉ cần chờ đợi",
và Vladimir trả lời: "Chúng tôi đã quen với nó" (25). Có vẻ như những kẻ lang thang hoàn toàn tự tin của họ
họp với Godot, mặc dù chúng tôi không thấy bất kỳ hy vọng cho sự xuất hiện của mình. Nhất có lẽ là
những kẻ lang thang không phải chờ đợi để đáp ứng Godot, nhưng chờ đợi cho anh ta. Vì vậy, "chờ đợi"
đại diện cho một chủ đề chung cả phi lý cũng như trong thực tế, khi chúng ta tiếp tục chờ đợi
cho đến khi chúng tôi hài lòng, mặc dù trong thực tế những gì chúng tôi đang tìm kiếm không bao giờ có thể xảy ra.
Do đó, có vẻ như cuộc sống đang chờ đợi, và tất cả các hoạt động này xảy ra trong khi chúng tôi đang chờ đợi. Godot
có vẻ là hy vọng duy nhất trong cuộc sống của những kẻ lang thang, những người không có sự tồn tại mà không có
hy vọng cho Godot, do đó tương lai của họ phụ thuộc vào niềm hy vọng bởi vì những kẻ lang thang thực sự tin rằng 14
là Godot có thể giải cứu họ khỏi khó khăn và khó chịu của họ. Angela Hotaling của mang
cùng một ý tưởng của những kẻ lang thang hy vọng vào Godot, tiếp tục giải thích nó như vậy:
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: