Idleness, vice, and intemperance had done their miserable work, and th dịch - Idleness, vice, and intemperance had done their miserable work, and th Việt làm thế nào để nói

Idleness, vice, and intemperance ha


Idleness, vice, and intemperance had done their miserable work, and the dead mother lay cold and still amid her wretched children. She had fallen upon the threshold of her own door in a drunken fit, and died in the presence of her frightened little ones.
Death touches the spring of our common humanity. This woman had been despised, scoffed at, and angrily denounced by nearly every man, woman, and child in the village; but now, as the fact of her death was passed from lip to lip, in subdued tones, pity took the place of anger, and sorrow of denunciation. Neighbors went hastily to the old tumble-down hut, in which she had secured little more than a place of shelter from summer heats and winter cold: some with grave-clothes for a decent interment of the body; and some with food for the half-starving children, three in number. Of these, John, the oldest, a boy of twelve, was a stout lad, able to earn his living with any farmer. Kate, between ten and eleven, was bright, active girl, out of whom something clever might be made, if in good hands; but poor little Maggie, the youngest, was hopelessly diseased. Two years before a fall from a window had injured her spine, and she had not been able to leave her bed since, except when lifted in the arms of her mother.
"What is to be done with the children?" That was the chief question now. The dead mother would go underground, and be forever beyond all care or concern of the villagers. But the children must not be left to starve. After considering the matter, and talking it over with his wife, farmer Jones said that he would take John, and do well by him, now that his mother was out of the way; and Mrs. Ellis, who had been looking out for a bound girl, concluded that it would be charitable in her to make choice of Katy, even though she was too young to be of much use for several years.
"I could do much better, I know," said Mrs. Ellis; "but as no one seems inclined to take her, I must act from a sense of duty expect to have trouble with the child; for she's an undisciplined thing--used to having her own way."
But no one said "I'll take Maggie." Pitying glances were cast on her wan and wasted form and thoughts were troubled on her account. Mothers brought cast-off garments and, removing her soiled and ragged clothes, dressed her in clean attire. The sad eyes and patient face of the little one touched many hearts, and even knocked at them for entrance. But none opened to take her in. Who wanted a bed-ridden child?
"Take her to the poorhouse," said a rough man, of whom the question "What's to be done with Maggie?" was asked. "Nobody's going to be bothered with her."
"The poorhouse is a sad place for a sick and helpless child," answered one.
"For your child or mine," said the other, lightly speaking; "but for tis brat it will prove a blessed change, she will be kept clean, have healthy food, and be doctored, which is more than can be said of her past condition."
There was reason in that, but still it didn't satisfy. The day following the day of death was made the day of burial. A few neighbors were at the miserable hovel, but none followed dead cart as it bore the unhonored remains to its pauper grave. Farmer Jones, after the coffin was taken out, placed John in his wagon and drove away, satisfied that he had done his part. Mrs. Ellis spoke to Kate with a hurried air, "Bid your sister good by," and drew the tearful children apart ere scarcely their lips had touched in a sobbing farewell. Hastily others went out, some glancing at Maggie, and some resolutely refraining from a look, until all had gone. She was alone! Just beyond the threshold Joe Thompson, the wheelwright, paused, and said to the blacksmith's wife, who was hastening off with the rest,--
"It's a cruel thing to leave her so."
"Then take her to the poorhouse: she'll have to go there," answered the blacksmith's wife, springing away, and leaving Joe behind.
For a little while the man stood with a puzzled air; then he turned back, and went into the hovel again. Maggie with painful effort, had raised herself to an upright position and was sitting on the bed, straining her eyes upon the door out of which all had just departed, A vague terror had come into her thin white face.
"O, Mr. Thompson!" she cried out, catching her suspended breath, "don't leave me here all alone!"
Though rough in exterior, Joe Thompson, the wheelwright, had a heart, and it was very tender in some places. He liked children, and was pleased to have them come to his shop, where sleds and wagons were made or mended for the village lads without a draft on their hoarded sixpences.
"No, dear," he answered, in a kind voice, going to the bed, and stooping down over the child, "You sha'n't be left here alone." Then he wrapped her with the gentleness almost of a woman, in the clean bedclothes which some neighbor had brought; and, lifting her in his strong arms, bore her out into the air and across the field that lay between the hovel and his home.
Now, Joe Thompson's wife, who happened to be childless, was not a woman of saintly temper, nor much given to self-denial for others' good, and Joe had well-grounded doubts touching the manner of greeting he should receive on his arrival. Mrs. Thompson saw him approaching from the window, and with ruffling feathers met him a few paces from the door, as he opened the garden gate, and came in. He bore a precious burden, and he felt it to be so. As his arms held the sick child to his breast, a sphere of tenderness went out from her, and penetrated his feelings. A bond had already corded itself around them both, and love was springing into life.
"What have you there?" sharply questioned Mrs. Thompson.
Joe, felt the child start and shrink against him. He did not reply, except by a look that was pleading and cautionary, that said, "Wait a moment for explanations, and be gentle;" and, passing in, carried Maggie to the small chamber on the first floor, and laid her on a bed. Then, stepping back, he shut the door, and stood face to face with his vinegar-tempered wife in the passage-way outside.
"You haven't brought home that sick brat!" Anger and astonishment were in the tones of Mrs. Joe Thompson; her face was in a flame.
"I think women's hearts are sometimes very hard," said Joe. Usually Joe Thompson got out of his wife's way, or kept rigidly silent and non-combative when she fired up on any subject; it was with some surprise, therefore, that she now encountered a firmly-set countenance and a resolute pair of eyes.
"Women's hearts are not half so hard as men's!"
Joe saw, by a quick intuition, that his resolute bearing had impressed his wife and he answered quickly, and with real indignation, "Be that as it may, every woman at the funeral turned her eyes steadily from the sick child's face, and when the cart went off with her dead mother, hurried away, and left her alone in that old hut, with the sun not an hour in the sky."
"Where were John and Kate?" asked Mrs. Thompson.
"Farmer Jones tossed John into his wagon, and drove off. Katie went home with Mrs. Ellis; but nobody wanted the poor sick one. 'Send her to the poorhouse,' was the cry."
"Why didn't you let her go, then. What did you bring her here for?"
"She can't walk to the poorhouse," said Joe; "somebody's arms must carry her, and mine are strong enough for that task."
"Then why didn't you keep on? Why did you stop here?" demanded the wife.
"Because I'm not apt to go on fools' errands. The Guardians must first be seen, and a permit obtained."
There was no gainsaying this.
"When will you see the Guardians?" was asked, with irrepressible impatience.
"To-morrow."
"Why put it off till to-morrow? Go at once for the permit, and get the whole thing off of your hands to-night."
"Jane," said the wheelwright, with an impressiveness of tone that greatly subdued his wife, "I read in the Bible sometimes, and find much said about little children. How the Savior rebuked the disciples who would not receive them; how he took them up in his arms, and blessed them; and how he said that 'whosoever gave them even a cup of cold water should not go unrewarded.' Now, it is a small thing for us to keep this poor motherless little one for a single night; to be kind to her for a single night; to make her life comfortable for a single night."
The voice of the strong, rough man shook, and he turned his head away, so that the moisture in his eyes might not be seen. Mrs. Thompson did not answer, but a soft feeling crept into her heart.
"Look at her kindly, Jane; speak to her kindly," said Joe. "Think of her dead mother, and the loneliness, the pain, the sorrow that must be on all her coming life." The softness of his heart gave unwonted eloquence to his lips.
Mrs. Thompson did not reply, but presently turned towards the little chamber where her husband had deposited Maggie; and, pushing open the door, went quietly in. Joe did not follow; he saw that, her state had changed, and felt that it would be best to leave her alone with the child. So he went to his shop, which stood near the house, and worked until dusky evening released him from labor. A light shining through the little chamber windows was the first object that attracted Joe's attention on turning towards the house: it was a good omen. The path led him by this windows and, when opposite, he could not help pausing to look in. It was now dark enough outside to screen him from observation. Maggie lay, a little raised on the pillow with the lamp shining full upon her face. Mrs. Thompson was sitting by the bed, talking to the child; but her back was towards the window, so that her countenance was not seen. From Maggie's face, therefore, Joe must read the character of their intercourse. He saw that her eyes were intently fixed upon his wife; that now and then a few words came, as if in answers from her lips; that her expression was sad and tender; but he saw nothing of bitterness or pain. A deep-drawn breath was followed by one of relief, as
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Vô ích, phó, và intemperance đã làm công việc của họ đau khổ, và chết mẹ đẻ lạnh và vẫn giữa con không may. Cô đã giảm khi ngưỡng cửa của chính mình trong một sự phù hợp say rượu, và mất sự hiện diện của cô những cái nhỏ sợ hãi.Cái chết chạm vào mùa xuân của nhân loại phổ biến của chúng tôi. Người phụ nữ này có được khinh thường, scoffed lúc và giận dữ lên án bởi gần như tất cả người đàn ông, phụ nữ và trẻ em trong làng; nhưng bây giờ, như một thực tế của cái chết của cô đã được thông qua môi qua môi, gam màu dịu, thương hại đã diễn ra sự tức giận, và phiền muộn của denunciation. Hàng xóm đã đi vội vàng đến túp lều tumble xuống cũ, trong đó cô đã bảo đảm ít hơn so với một nơi nơi trú ẩn từ mùa hè nóng và mùa đông lạnh: một số với quần áo mộ chôn cất Phong Nha của cơ thể; và một số với các thực phẩm cho trẻ em đói quá nửa, ba trong số. Trong số này, John, lâu đời nhất, một cậu bé 12, là một thanh niên bia đen, có thể kiếm được cuộc sống của mình với bất kỳ nông dân. Kate, giữa 10 và 11, là cô gái tươi sáng, hoạt động, ra khỏi đó, một cái gì đó thông minh có thể được thực hiện, nếu trong tay tốt; nhưng người nghèo ít Maggie, là con út, là nó bệnh. Hai năm trước khi một mùa thu từ một cửa sổ có chấn thương cột sống của cô, và cô ấy đã không thể rời khỏi giường của cô kể từ khi, ngoại trừ khi nâng lên trong cánh tay của mẹ."Những gì là phải được thực hiện với trẻ em?" Đó là câu hỏi chính bây giờ. Chết mẹ sẽ đi ngầm, và mãi mãi ngoài tất cả chăm sóc hoặc mối quan tâm của người dân. Nhưng con không phải còn lại để chết đói. Sau khi xem xét các vấn đề, và nói chuyện với vợ, nông dân Jones nói rằng ông sẽ có John, và làm tốt của ông, bây giờ mà mẹ ông là trên con đường; và bà Ellis, những người đã tìm cho một cô gái bị ràng buộc, kết luận rằng nó sẽ là từ thiện trong cô để làm cho sự lựa chọn của Katy, mặc dù cô còn quá nhỏ để sử dụng nhiều trong nhiều năm."Tôi có thể làm tốt hơn, tôi biết," cho biết bà Ellis; "nhưng như không ai có vẻ nghiêng để mất cô ấy, tôi phải hành động từ một ý thức trách nhiệm muốn gặp khó khăn với trẻ em; cho cô ấy là một điều vô kỷ luật - sử dụng để có con đường riêng của mình."Nhưng không có ai nói "Tôi sẽ đưa Maggie." Tư glances được đúc vào hình thức của cô wan và lãng phí và suy nghĩ đã gặp rắc rối về tài khoản của mình. Bà mẹ mang cast-off hàng may mặc, và loại bỏ quần áo bẩn và nát của cô, mặc quần áo của cô trong trang phục sạch sẽ. Buồn mắt và khuôn mặt bệnh nhân của một chút xúc động nhiều trái tim, và thậm chí gõ vào họ cho lối vào. Nhưng không có mở để có cô trong. Những người muốn một đứa trẻ đi trên giường?"Đưa cô đến poorhouse," nói một người đàn ông thô, trong đó câu hỏi "những gì phải được thực hiện với Maggie?" đã được yêu cầu. "Không ai sẽ bị làm phiền với cô ấy.""Poorhouse là một nơi buồn cho một đứa trẻ bị bệnh và bất lực," trả lời một."Đối với trẻ em của bạn hoặc tôi," nói các khác, nhẹ nói; "nhưng cho tis brat nó sẽ chứng minh một sự thay đổi may mắn, cô sẽ được giữ sạch sẽ, có thức ăn lành mạnh, và được doctored, mà là nhiều hơn có thể được nói về cô ấy qua điều kiện."Đó là lý do trong đó, nhưng vẫn còn nó không đáp ứng. Ngày sau ngày của cái chết đã được thực hiện ngày của chôn cất. Một vài người hàng xóm đã ở mái che đau khổ, nhưng không theo chết giỏ hàng như nó bore vẫn còn unhonored đến mộ người ăn xin của nó. Nông dân Jones, sau khi quan tài đã được đưa ra, đặt John trong toa xe và lái xe đi, hài lòng rằng ông đã làm một phần của mình. Bà Ellis nói với Kate với một không khí hurried, "Đặt giá thầu của bạn chị tốt theo", và đã thu hút trẻ em rơi lệ ngoài ere hiếm đôi môi của họ đã xúc động trong giã từ sobbing. Vội vàng, những người khác đã đi ra ngoài, một số glancing tại Maggie, và một số kiên quyết tránh một cái nhìn, cho đến khi tất cả đã đi. Cô đã được một mình! Chỉ cần vượt quá ngưỡng Joe Thompson, wheelwright, tạm dừng, và nói với vợ của thợ rèn, những người đã hastening ra với phần còn lại,--"Đó là một điều tàn nhẫn để cô ấy vì vậy.""Sau đó đưa cô đến poorhouse: cô sẽ phải đến đó," trả lời của thợ rèn vợ, springing đi, và Joe để lại đằng sau.Trong một thời gian ngắn người đàn ông đứng với một không khí hoang mang; sau đó, ông quay trở lại, và đi vào mái che một lần nữa. Maggie với đau đớn nỗ lực, đã nâng lên mình đến một vị trí thẳng đứng và ngồi trên giường, căng thẳng đôi mắt của mình vào cửa trong đó tất cả chỉ có rời, một khủng bố mơ hồ đã đi vào khuôn mặt trắng mỏng của cô."O, ông Thompson!" cô khóc ra, đánh bắt hơi thở của mình bị đình chỉ, "Đừng bỏ tôi ở đây tất cả một mình!"Mặc dù thô ở bên ngoài, Joe Thompson, wheelwright, có một trái tim, và nó là rất đấu thầu ở một số nơi. Ông thích trẻ em và được hân hạnh có họ đến với cửa hàng của mình, nơi xe trượt tuyết và toa xe đã được thực hiện hoặc vá cho các lads làng mà không có một dự thảo trên của sixpences hoarded."No, con yêu," ông trả lời, trong một giọng nói loại, có giường, và stooping xuống trên con, "bạn sha'n't được để lại ở đây một mình." Sau đó ông bọc nó với hiền gần như của một người phụ nữ, bedclothes sạch mà một số người hàng xóm đã mang; và, nâng cô ấy trong cánh tay mạnh mẽ của mình, mang cô ấy vào không khí và trên lĩnh vực mà nằm giữa mái che và nhà của ông.Bây giờ, Joe Thompson của vợ, người đã xảy ra để được có con, đã không một người phụ nữ của saintly temper, cũng như nhiều cho sắng cho tốt của người khác, và Joe đã nghi ngờ căn chạm vào cách của lời chào ông sẽ nhận được khi đến của mình. Bà Thompson thấy anh ta tiếp cận từ cửa sổ, và với ruffling lông gặp ông ta một vài paces từ cửa, như ông đã mở cửa vườn, và đến năm. Ông mang một gánh nặng quý giá, và ông cảm thấy nó để là như vậy. Như cánh tay của mình đã tổ chức trẻ em bị bệnh để ngực, một hình cầu của đau đi ra từ cô ấy, và thâm nhập vào cảm xúc của mình. Một trái phiếu đã có IP chính nó xung quanh cả hai, và tình yêu springing vào cuộc sống."Những gì có bạn ở đó?" mạnh đặt câu hỏi bà Thompson.Joe, cảm thấy trẻ em bắt đầu và co lại chống lại ông. Ông đã không trả lời, ngoại trừ bằng một cái nhìn rằng khẩn và cảnh báo, mà nói, "Chờ đợi một chút thời gian giải thích, và được nhẹ nhàng;" và, đi qua trong, mang Maggie nhỏ phòng trên tầng đầu tiên, và đặt nó trên một chiếc giường. Sau đó, bước trở lại, ông đóng cửa, và đứng mặt đối mặt với vợ dấm-tempered trong đoạn văn cách bên ngoài."Bạn không mang về nhà đó brat bệnh!" Tức giận và ngạc nhiên là trong các tông màu của bà Joe Thompson; khuôn mặt của cô là trong một ngọn lửa."Tôi nghĩ rằng trái tim của phụ nữ là đôi khi rất khó khăn," ông Joe. Thường Joe Thompson đã nhận ra khỏi con đường của vợ, hoặc giữ im lặng cứng nhắc và không chiến đấu khi cô bắn lên trên bất kỳ chủ đề; nó đã là với một số bất ngờ, do đó, rằng cô ấy bây giờ gặp phải một countenance vẻ thiết lập vững chắc và kiên định đôi mắt."Trái tim của phụ nữ là không một nửa khó khăn như vậy của người đàn ông!"Joe thấy, bởi một trực giác nhanh chóng, mang kiên định của ông đã gây ấn tượng cho vợ ông và ông trả lời một cách nhanh chóng, và với thực tế indignation, "được rằng, cũng như có thể, mỗi người phụ nữ tại tang lễ chuyển đôi mắt của cô đều đặn từ khuôn mặt của trẻ em bị bệnh, và khi giỏ hàng đã đi ra với mẹ chết, vội vã đi, và để lại cô một mình trong đó túp lều cũ với mặt trời không phải là một giờ trên bầu trời. ""Ở đâu John và Kate?" hỏi bà Thompson."Nông dân Jones tossed John vào toa xe của mình, và lái xe đi. Katie đi về nhà với bà Ellis; nhưng không ai muốn một bệnh người nghèo. "Gửi cô đến poorhouse,' là tiếng khóc.""Why didn't you let her go, then. What did you bring her here for?""She can't walk to the poorhouse," said Joe; "somebody's arms must carry her, and mine are strong enough for that task.""Then why didn't you keep on? Why did you stop here?" demanded the wife."Because I'm not apt to go on fools' errands. The Guardians must first be seen, and a permit obtained."There was no gainsaying this."When will you see the Guardians?" was asked, with irrepressible impatience."To-morrow.""Why put it off till to-morrow? Go at once for the permit, and get the whole thing off of your hands to-night.""Jane," said the wheelwright, with an impressiveness of tone that greatly subdued his wife, "I read in the Bible sometimes, and find much said about little children. How the Savior rebuked the disciples who would not receive them; how he took them up in his arms, and blessed them; and how he said that 'whosoever gave them even a cup of cold water should not go unrewarded.' Now, it is a small thing for us to keep this poor motherless little one for a single night; to be kind to her for a single night; to make her life comfortable for a single night."The voice of the strong, rough man shook, and he turned his head away, so that the moisture in his eyes might not be seen. Mrs. Thompson did not answer, but a soft feeling crept into her heart."Look at her kindly, Jane; speak to her kindly," said Joe. "Think of her dead mother, and the loneliness, the pain, the sorrow that must be on all her coming life." The softness of his heart gave unwonted eloquence to his lips.Mrs. Thompson did not reply, but presently turned towards the little chamber where her husband had deposited Maggie; and, pushing open the door, went quietly in. Joe did not follow; he saw that, her state had changed, and felt that it would be best to leave her alone with the child. So he went to his shop, which stood near the house, and worked until dusky evening released him from labor. A light shining through the little chamber windows was the first object that attracted Joe's attention on turning towards the house: it was a good omen. The path led him by this windows and, when opposite, he could not help pausing to look in. It was now dark enough outside to screen him from observation. Maggie lay, a little raised on the pillow with the lamp shining full upon her face. Mrs. Thompson was sitting by the bed, talking to the child; but her back was towards the window, so that her countenance was not seen. From Maggie's face, therefore, Joe must read the character of their intercourse. He saw that her eyes were intently fixed upon his wife; that now and then a few words came, as if in answers from her lips; that her expression was sad and tender; but he saw nothing of bitterness or pain. A deep-drawn breath was followed by one of relief, as
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Sự biếng nhác, phó, và điều độ đã làm công việc khổ sở của họ, và người mẹ đã chết nằm lạnh ngắt và vẫn giữa trẻ em tồi tệ của mình. Cô đã rơi vào ngưỡng cửa của bà trong một cơn say rượu, và qua đời trong sự hiện diện của những người ít sợ hãi của mình.
Cái chết chạm vào mùa xuân của nhân loại chung của chúng ta. Người phụ nữ này đã bị xem thường, chế giễu, và giận dữ lên án bởi gần như mọi người đàn ông, đàn bà, trẻ trong làng; nhưng bây giờ, như thực tế của cái chết của cô đã được thông qua từ môi để môi, giọng nhẹ nhàng, đáng tiếc đã là nơi của sự tức giận và nỗi buồn của tố cáo. Hàng xóm đã vội vã vào chòi sụt giảm xuống cũ, trong đó cô đã giành được ít hơn một nơi trú ẩn từ nóng vào mùa hè và mùa đông lạnh: một số với vải liệm cho một táng đàng của cơ thể; và một số thức ăn cho trẻ em nửa chết đói, ba trong số. Trong số này, John, lâu đời nhất, một cậu bé mười hai, là một chàng trai mập mạp, có khả năng kiếm sống của mình với bất kỳ người nông dân. Kate, giữa mười và mười một, sáng, cô gái đang hoạt động, trong đó một cái gì đó thông minh có thể được thực hiện, nếu trong tay tốt; nhưng ít người nghèo Maggie, người trẻ nhất, là vô vọng bệnh. Hai năm trước khi rơi từ cửa sổ đã bị chấn thương cột sống của cô, và cô không thể rời khỏi giường của cô kể từ khi, trừ khi nhấc trong vòng tay của mẹ.
"là gì phải được thực hiện với các em?" Đó là câu hỏi giám đốc doanh nghiệp. Người mẹ chết sẽ đi ngầm, và mãi mãi vượt lên tất cả sự chăm sóc hoặc mối quan tâm của người dân. Nhưng các em không phải rời bỏ đói. Sau khi xem xét vấn đề này, và nói điều đó với vợ mình, người nông dân Jones nói rằng ông sẽ đưa John, và làm tốt của anh ta, bây giờ mà mẹ anh đã ra khỏi con đường; và bà Ellis, người đã tìm ra cho một cô gái bị ràng buộc, kết luận rằng nó sẽ là từ thiện trong mình để làm cho sự lựa chọn của Katy, mặc dù cô ấy còn quá trẻ để được sử dụng nhiều trong vài năm qua.
"Tôi có thể làm tốt hơn nhiều , tôi biết, "bà Ellis nói; "Nhưng không ai có vẻ nghiêng để đưa cô ấy, tôi phải hành động từ một ý thức trách nhiệm mong muốn có rắc rối với các con, vì cô ấy là một điều vô kỷ luật - sử dụng để có cách riêng của mình."
Nhưng không ai nói "tôi sẽ Maggie mất. " Thương hại ánh mắt bị quăng vào wan của mình và hình thức lãng phí và những suy nghĩ đã gặp rắc rối về tài khoản của mình. Các bà mẹ mang may cast-off, và loại bỏ quần áo bẩn và rách rưới của mình, mặc quần áo của cô trong trang phục sạch sẽ. Đôi mắt buồn và khuôn mặt bệnh nhân của một chút xúc động nhiều trái tim, và thậm chí gõ vào họ cho lối vào. Nhưng không ai mở cửa tiếp nhận cô. Ai muốn có một đứa con nằm liệt giường?
"Đưa cô ấy đến poorhouse," một người đàn ông thô, trong đó có câu nói: "Có gì để được thực hiện với Maggie?" đã được yêu cầu. ". Không ai sẽ bị làm phiền với cô ấy"
"The poorhouse là một nơi buồn cho một đứa trẻ ốm yếu và bất lực". trả lời một
"Đối với con hoặc anh, của em," người kia nói, nói nhẹ nhàng; "Nhưng cho tis nhóc nó sẽ chứng minh một sự thay đổi may mắn, cô ấy sẽ được giữ sạch sẽ, có thực phẩm lành mạnh, và được chữa trị, mà là nhiều hơn có thể được cho biết về tình trạng quá khứ của cô."
Có lý do trong đó, nhưng vẫn còn đó didn ' t đáp ứng. Ngày hôm sau ngày chết đã được thực hiện ngày chôn cất. Một vài người hàng xóm đã có mặt tại nhà lụp xụp khổ sở, nhưng không ai theo giỏ chết vì nó mang hài cốt unhonored đến mộ người ăn xin của mình. Farmer Jones, sau khi quan tài được đưa ra, đặt John trong chiếc xe của mình và lái xe đi, hài lòng rằng ông đã làm phần của mình. Bà Ellis nói với Kate với một không khí vội vã, "Trả giá em gái của bạn tốt bằng", và đã thu hút các em đầy nước mắt ngoài ere hiếm đôi môi của họ đã xúc động trong một chia tay thổn thức. Hấp tấp ​​những người khác đi ra ngoài, một số liếc nhìn Maggie, và một số kiên quyết kiềm chế từ một cái nhìn, cho đến khi tất cả đã biến mất. Cô chỉ có một mình! Chỉ cần vượt qua ngưỡng Joe Thompson, các thợ làm bánh xe, dừng lại, và nói với vợ của người thợ rèn, những người đã được đẩy nhanh đầu với phần còn lại, -
"Đó là một điều tàn nhẫn bỏ cô như vậy."
"Sau đó đưa cô đến poorhouse: cô ' sẽ phải đến đó ", đã trả lời người vợ của người thợ rèn, mọc đi, và để lại đằng sau Joe.
Đối với một chút trong khi người đàn ông đứng với một không khí hoang mang; sau đó ông quay trở lại, và đi vào nhà lụp xụp nữa. Maggie với sức đau đớn, đã nuôi mình cho vị trí thẳng đứng và đang ngồi trên giường, căng mắt mình khi cánh cửa ra khỏi đó tất cả đã chỉ ra đi, A hãi mơ hồ đã trở thành khuôn mặt trắng mỏng của cô.
"O, ông Thompson ! " cô kêu lên, lấy lại hơi thở bị đình cô, "đừng để tôi ở đây một mình!"
Mặc dù thô ở bên ngoài, Joe Thompson, các thợ làm bánh xe, có một trái tim, và nó đã được rất dịu dàng ở một số nơi. Anh thích em, và rất hài lòng khi có họ đến với cửa hàng của mình, nơi chiếc xe trượt tuyết và các toa xe đã được thực hiện hoặc vá cho các cầu thủ ngôi làng không có một dự thảo về sixpences tích trữ của họ.
"Không, em yêu," anh trả lời, giọng tử tế, đi giường, và cúi xuống trên các con, "Bạn sha'n't bị bỏ một mình ở đây." Sau đó, ông quấn bé với sự dịu dàng gần như của một người phụ nữ, trong chăn mền sạch sẽ mà một số người hàng xóm đã mang; và, nâng cô ấy trong vòng tay mạnh mẽ của mình, mang cô ra vào không khí và trên các lĩnh vực đó nằm giữa bẩn thỉu và nhà của mình.
Bây giờ, vợ Joe Thompson, người hóa ra lại không có con, không phải là một người phụ nữ tính khí thánh thiện, cũng không nhiều cho tự sự phủ nhận của người khác tốt, và Joe đã nghi ngờ có căn cứ chạm vào cách chào hỏi, ông sẽ nhận được khi đến mình. Bà Thompson thấy anh ta tiếp cận từ các cửa sổ, và với lông vò gặp anh một vài bước từ cửa, khi mở cửa vườn, và bước vào. Ông mang một gánh nặng quý, và anh cảm thấy nó để được như vậy. Như cánh tay của ông được tổ chức con ốm đau vào ngực mình, một hình cầu của sự dịu dàng đi ra từ cô, và thâm nhập sâu cảm xúc của mình. Một trái phiếu đã ghi chép chính nó xung quanh cả hai, và tình yêu đã mọc vào cuộc sống.
"Những gì bạn có ở đó không?" mạnh hỏi bà Thompson.
Joe, cảm thấy con bắt đầu và co lại chống lại ông. Ông không trả lời, ngoại trừ một cái nhìn đó đang cầu xin và cảnh báo, mà nói, "Chờ một lát để giải thích, và được nhẹ nhàng;" và, đi qua trong, thực Maggie vào buồng nhỏ trên tầng đầu tiên, và đặt cô trên giường. Sau đó, lùi lại, anh đóng cửa lại, và đứng mặt đối mặt với vợ giấm luyện trong việc thông qua chiều bên ngoài.
"Bạn đã không mang về nhà mà nhóc bị bệnh!" Sự giận dữ và ngạc nhiên là trong các âm của bà Joe Thompson; khuôn mặt cô trong một ngọn lửa.
"Tôi nghĩ rằng trái tim của phụ nữ đôi khi rất khó khăn," Joe nói. Thông thường Joe Thompson đã ra khỏi con đường của vợ mình, hoặc giữ im lặng một cách cứng nhắc và không hiếu chiến khi cô bắn lên về chủ đề nào; nó đã được với một số bất ngờ, do đó, mà bây giờ cô gặp phải một sắc diện vững chắc thiết lập và một đôi kiên quyết của đôi mắt.
"Trái tim của phụ nữ không phải là một nửa khó khăn như vậy là cho nam giới!"
Joe nhìn thấy, bởi một trực giác nhanh chóng, mà mang kiên quyết của ông đã có ấn tượng vợ của ông và ông đã trả lời một cách nhanh chóng, và với sự phẫn nộ thực sự, "trở mà vì nó có thể, mỗi người phụ nữ tại lễ tang quay lại nhìn cô đều từ khuôn mặt của trẻ bị bệnh, và khi các giỏ đi với xác mẹ mình, vội vã đi, và để lại bà một mình trong túp lều cũ rằng, với mặt trời không phải là một giờ trên bầu trời. "
"Trường hợp đã được John và Kate?" hỏi bà Thompson.
"Farmer Jones ném John vào toa xe của mình, và lái đi Katie đi về nhà với bà Ellis;. nhưng không ai muốn là người bệnh nghèo 'Gửi cô poorhouse,' là tiếng khóc.."
"Tại sao didn .? 't bạn để cho cô ấy đi, sau đó bạn đã mang lại những gì cô ấy ở đây cho "
"Cô không thể đi bộ đến poorhouse," Joe nói; "Vòng tay của ai đó phải bế cô ấy, và tôi rất mạnh đủ cho nhiệm vụ đó."
"Vậy tại sao anh không tiếp tục? Tại sao anh lại dừng ở đây?" yêu cầu người vợ.
"Bởi vì tôi không apt để đi công việc lặt vặt ngốc '. The Guardians đầu tiên phải được nhìn thấy, và giấy phép thu được."
Không có sự phản nghịch này.
"Khi bạn sẽ thấy những người bảo vệ?" đã được hỏi, với sự thiếu kiên nhẫn irrepressible.
"Để ngày mai."
"Tại sao đưa nó đi cho đến ngày mai? Đến một lúc cho phép, và nhận được toàn bộ sự việc tắt của bàn tay của bạn đêm nay."
"Jane", cho biết thợ làm bánh xe, với một impressiveness của giọng rất dịu vợ, "Tôi đọc trong Kinh Thánh đôi khi, và tìm thấy nhiều nói về những đứa trẻ nhỏ như thế nào Savior quở trách các môn đệ sẽ không nhận được chúng;. làm thế nào ông đã đưa họ lên trong vòng tay của mình, và ban phước cho họ, và cách ông nói rằng 'nếu ai đã cho họ thậm chí một cốc nước lạnh không nên đi không được thưởng. " Bây giờ, nó là một điều nhỏ để chúng ta giữ này nghèo mồ côi mẹ ít cho một đêm duy nhất; đối xử tốt với cô ấy trong một đêm duy nhất;. Để làm cho cuộc sống của mình thoải mái cho một đêm duy nhất "
Giọng nói của người đàn ông thô mạnh lắc, và anh ta quay đầu đi nơi khác, do đó độ ẩm trong đôi mắt của ông có thể không được nhìn thấy. Bà Thompson không trả lời, nhưng một cảm giác mềm mại len lỏi vào trái tim cô ấy.
"Nhìn cô vui lòng, Jane; nói chuyện với cô vui lòng," Joe nói. "Hãy nghĩ về mẹ cô đã chết, và sự cô đơn, nỗi đau, nỗi buồn mà phải được trên tất cả cuộc sống sắp tới của cô." Sự mềm mại của trái tim mình cho tài hùng biện không quen với môi anh.
Bà Thompson đã không trả lời, nhưng hiện nay quay về phía buồng nhỏ nơi chồng cô đã gửi Maggie; và, đẩy mở cửa, đi lặng lẽ trong Joe đã không làm theo. ông thấy rằng, nhà nước của bà đã thay đổi, và cảm thấy rằng nó sẽ là tốt nhất để lại cô một mình với đứa trẻ. Vì vậy, ông đã đi đến cửa hàng của mình, mà đứng gần nhà, và làm việc cho đến khi buổi tối sẫm thả ông từ lao động. Một ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ buồng nhỏ là đối tượng đầu tiên thu hút sự chú ý của Joe trên chuyển về phía ngôi nhà: đó là một điềm tốt. Các con đường dẫn anh bởi các cửa sổ này, và khi đối diện, anh không thể không dừng lại để nhìn vào. Bây giờ đã tối bên ngoài đủ để sàng lọc ông từ quan sát. Maggie lay, một chút lớn lên trên gối với các đèn chiếu sáng đầy đủ trên khuôn mặt của cô. Bà Thompson đã ngồi bên giường, nói chuyện với trẻ em; nhưng cô ấy trở lại là về phía cửa sổ, do đó mặt cô đã không nhìn thấy. Từ khuôn mặt của Maggie, do đó, Joe phải đọc các ký tự của giao hợp. Ông thấy rằng cô ấy đã nhìn chăm chú cố định khi vợ; mà bây giờ và sau đó một vài lời nói đó, như trong câu trả lời từ đôi môi của cô; mà biểu hiện của cô rất buồn và đấu thầu; nhưng anh thấy không có gì cay đắng hay đau. Một hơi thở sâu, rút ra được theo sau bởi một nhõm, như
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: