The silent years, 1910–27Pre-World War I American cinemaMultiple-reel  dịch - The silent years, 1910–27Pre-World War I American cinemaMultiple-reel  Việt làm thế nào để nói

The silent years, 1910–27Pre-World

The silent years, 1910–27
Pre-World War I American cinema
Multiple-reel films had appeared in the United States as early as 1907, when Adolph Zukor distributed Pathé’s three-reel Passion Play, but when Vitagraph produced the five-reel The Life of Moses in 1909, the MPPC forced it to be released in serial fashion at the rate of one reel a week. The multiple-reel film—which came to be called a “feature,” in the vaudevillian sense of a headline attraction—achieved general acceptance with the smashing success of Louis Mercanton’s three-and-one-half-reel La Reine Elisabeth (Queen Elizabeth, 1912), which starred Sarah Bernhardt and was imported by Zukor (who founded the independent Famous Players production company with its profits). In 1912 Enrico Guazzoni’s nine-reel Italian superspectacle Quo Vadis? (“Whither Are You Going?”) was road-shown in legitimate theatres across the country at a top admission price of one dollar, and the feature craze was on.
At first there were difficulties in distributing features, because the exchanges associated with both the MPPC and the independents were geared toward cheaply made one-reel shorts. Because of their more elaborate production values, features had relatively higher negative costs. This was a disadvantage to distributors, who charged a uniform price per foot. By 1914, however, several national feature-distribution alliances that correlated pricing with a film’s negative cost and box-office receipts were organized. These new exchanges demonstrated the economic advantage of multiple-reel films over shorts. Exhibitors quickly learned that features could command higher admission prices and longer runs; single-title packages were also cheaper and easier to advertise than programs of multiple titles. As for manufacturing, producers found that the higher expenditure for features was readily amortized by high volume sales to distributors, who in turn were eager to share in the higher admission returns from the theatres. The whole industry soon reorganized itself around the economics of the multiple-reel film, and the effects of this restructuring did much to give motion pictures their characteristic modern form.

Feature films made motion pictures respectable for the middle class by providing a format that was analogous to that of the legitimate theatre and was suitable for the adaptation of middle-class novels and plays. This new audience had more demanding standards than the older working-class one, and producers readily increased their budgets to provide high technical quality and elaborate productions. The new viewers also had a more refined sense of comfort, which exhibitors quickly accommodated by replacing their storefronts with large, elegantly appointed new theatres in the major urban centres (one of the first was Mitchell L. Marks’s 3,300-seat Strand, which opened in the Broadway district of Manhattan in 1914). Known as “dream palaces” because of the fantastic luxuriance of their interiors, these houses had to show features rather than a program of shorts to attract large audiences at premium prices. By 1916 there were more than 21,000 movie theatres in the United States. Their advent marked the end of the nickelodeon era and foretold the rise of the Hollywood studio system, which dominated urban exhibition from the 1920s to the ’50s. Before the new studio-based monopoly could be established, however, the patents-based monopoly of the MPPC had to expire, and this it did about 1914 as a result of its own basic assumptions.

As conceived by Edison, the basic operating principle of the Trust was to control the industry through patents pooling and licensing, an idea logical enough in theory but difficult to practice in the context of a dynamically changing marketplace. Specifically, the Trust’s failure to anticipate the independents’ widespread and aggressive resistance to its policies cost it a fortune in patent-infringement litigation. Furthermore, the Trust badly underestimated the importance of the feature film, permitting the independents to claim this popular new product as entirely their own. Another issue that the MPPC misjudged was the power of the marketing strategy known as the “star system.” Borrowed from the theatre industry, this system involves the creation and management of publicity about key performers, or stars, to stimulate demand for their films. Trust company producers used this kind of publicity after 1910, when Carl Laemmle of Independent Motion Pictures (IMP) promoted Florence Lawrence into national stardom through a series of media stunts in St. Louis, Mo., but they never exploited the technique as forcefully or as imaginatively as the independents did. Finally, and most decisively, in August 1912 the U.S. Justice Department brought suit against the MPPC for “restraint of trade” in violation of the Sherman Antitrust Act. Delayed by countersuits and by World War I, the government’s case was eventually won, and the MPPC formally dissolved in 1918, although it had been functionally inoperative since 1914.

The rise and fall of the MPPC was concurrent with the industry’s move to southern California. As a result of the nickelodeon boom, some exhibitors—who showed three separate programs over a seven-day period—had begun to require as many as 20 new films per week, and it became necessary to put production on a systematic year-round schedule. Because most films were still shot outdoors in available light, such schedules could not be maintained in the vicinity of New York City or Chicago, where the industry had originally located itself in order to take advantage of trained theatrical labour pools. As early as 1907, production companies, such as Selig Polyscope, began to dispatch production units to warmer climates during winter. It was soon clear that what producers required was a new industrial centre—one with warm weather, a temperate climate, a variety of scenery, and other qualities (such as access to acting talent) essential to their highly unconventional form of manufacturing.

Various companies experimented with location shooting in Jacksonville, Fla., in San Antonio, Texas, in Santa Fe, N.M., and even in Cuba, but the ultimate site of the American film industry was a Los Angeles suburb (originally a small industrial town) called Hollywood. It is generally thought that Hollywood’s distance from the MPPC’s headquarters in New York City made it attractive to the independents, but MPPC members such as Selig, Kalem, Biograph, and Essanay had also established facilities there by 1911 in response to a number of the region’s attractions. These included the temperate climate required for year-round production (the U.S. Weather Bureau estimated that an average of 320 days per year were sunny or clear); a wide range of topography within a 50-mile (80-km) radius of Hollywood, including mountains, valleys, forests, lakes, islands, seacoast, and desert; the status of Los Angeles as a professional theatrical centre; the existence of a low tax base; and the presence of cheap and plentiful labour and land. This latter factor enabled the newly arrived production companies to buy up tens of thousands of acres of prime real estate on which to locate their studios, standing sets, and backlots.

By 1915 approximately 15,000 workers were employed by the motion-picture industry in Hollywood, and more than 60 percent of American production was centred there. In that same year the trade journal Variety reported that capital investment in American motion pictures—the business of artisanal craftsmen and fairground operators only a decade before—had exceeded $500 million. The most powerful companies in the new film capital were the independents, who were flush with cash from their conversion to feature production. These included the Famous Players–Lasky Corporation (later Paramount Pictures, c. 1927), which was formed by a merger of Zukor’s Famous Players Company, Jesse L. Lasky’s Feature Play Company, and the Paramount distribution exchange in 1916; Universal Pictures, founded by Carl Laemmle in 1912 by merging IMP with Powers, Rex, Nestor, Champion, and Bison; Goldwyn Picture Corporation, founded in 1916 by Samuel Goldfish (later Goldwyn) and Edgar Selwyn; Metro Picture Corporation and Louis B. Mayer Pictures, founded by Louis B. Mayer in 1915 and 1917, respectively; and the Fox Film Corporation (later Twentieth Century–Fox, 1935), founded by William Fox in 1915. After World War I these companies were joined by Loew’s, Inc. (parent corporation of MGM, created by the merger of Metro, Goldwyn, and Mayer companies cited above, 1924), a national exhibition chain organized by Marcus Loew and Nicholas Schenck in 1919; First National Pictures, Inc., a circuit of independent exhibitors who established their own production facilities in Burbank, Calif., in 1922; Warner Brothers Pictures, Inc., founded by Harry, Albert, Samuel, and Jack Warner in 1923; and Columbia Pictures, Inc., incorporated in 1924 by Harry Cohn and Jack Cohn.

These organizations became the backbone of the Hollywood studio system, and the men who controlled them shared several important traits. They were all independent exhibitors and distributors who had outwitted the Trust and earned their success by manipulating finances in the postnickelodeon feature boom, merging production companies, organizing national distribution networks, and ultimately acquiring vast theatre chains. They saw their business as basically a retailing operation modeled on the practice of chain stores such as Woolworth’s and Sears. Not incidentally, these men were all first- or second-generation Jewish immigrants from eastern Europe, most of them with little formal education, while the audience they served was 90 percent Protestant and Catholic. This circumstance would become an issue during the 1920s, when the movies became a mass medium that was part of the life of every U.S. citizen and when Holly
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Những năm qua im lặng, 1910-27Trước thế chiến I người Mỹ rạp chiếu phimNhiều-reel phim đã xuất hiện ở Hoa Kỳ càng sớm như năm 1907, khi phân phối Adolph Zukor Pathé của ba-reel niềm đam mê chơi, nhưng khi Vitagraph sản xuất các 5-reel The cuộc sống of Moses năm 1909, MPPC buộc nó sẽ được phát hành trong thời trang nối tiếp ở mức của một reel một tuần. Bộ phim nhiều-reel — mà đến để được gọi là một tính năng"," theo nghĩa một tiêu đề hấp dẫn, vaudevillian — đã đạt được sự chấp nhận chung với sự thành công đập của Louis Mercanton ba-và-một-nửa-reel La Reine Elisabeth (Queen Elizabeth, 1912), đóng vai chính Sarah Bernhardt và được nhập khẩu bởi Zukor (người sáng lập công ty sản xuất độc lập cầu thủ nổi tiếng với lợi nhuận của nó). Năm 1912 Enrico Guazzoni 9-reel ý superspectacle Quo Vadis? ("Đâu bạn sẽ?") là đường Hiển thị ở hợp pháp nhà hát trên toàn quốc ở một mức giá nhập học hàng đầu của một đồng đô la, và cơn sốt tính năng vào.Ban đầu đã có khó khăn trong việc phân phối các tính năng, bởi vì việc trao đổi liên kết với MPPC và độc lập người được hướng về phía rẻ thực hiện một-reel quần short. Bởi vì giá trị của họ sản xuất phức tạp hơn, tính năng này có chi phí tương đối cao hơn tiêu cực. Đây là một bất lợi cho nhà phân phối, người trả một mức giá thống nhất cho mỗi foot. Đến năm 1914, Tuy nhiên, một số tính năng phân phối quốc gia liên minh tương quan giá cả với một bộ phim chi phí tiêu cực và doanh thu đã được tổ chức. Những trao đổi mới thể hiện các lợi thế kinh tế của nhiều-reel phim trên quần short. Triển lãm một cách nhanh chóng học được rằng tính năng có thể lệnh giá nhập học cao hơn và chạy dài hơn; đĩa đơn-tiêu đề gói cũng được rẻ hơn và dễ dàng hơn để quảng cáo hơn các chương trình của nhiều danh hiệu. Như sản xuất, nhà sản xuất thấy rằng chi phí cao hơn cho các tính năng được dễ dàng bình bởi số lượng lớn bán hàng cho nhà phân phối, người lần lượt có mong muốn chia sẻ trong việc nhập học cao trả lại từ các nhà hát. Toàn bộ ngành công nghiệp nhanh chóng tổ chức lại chính nó xung quanh thành phố kinh tế của bộ phim nhiều-reel, và những ảnh hưởng của việc tái cơ cấu này đã làm nhiều để cung cấp cho hình ảnh chuyển động đặc trưng hình thức hiện đại của họ.Tính năng phim thực hiện hình ảnh chuyển động đáng kính cho tầng lớp trung lưu bằng cách cung cấp một định dạng mà là tương tự như nhà hát hợp pháp và là thích hợp cho thích ứng của tầng lớp trung lưu tiểu thuyết và kịch. Đối tượng mới này có các tiêu chuẩn đòi hỏi nhiều hơn một hạt lớn, và nhà sản xuất dễ dàng tăng ngân sách của họ để cung cấp chất lượng cao kỹ thuật và xây dựng sản xuất. Các khán giả mới cũng có một cảm giác tinh tế hơn của sự thoải mái, mà triển lãm một cách nhanh chóng chỗ bằng cách thay thế của storefronts với nhà hát mới lớn, thanh lịch được bổ nhiệm trong các trung tâm đô thị lớn (một trong những người đầu tiên là Mitchell L. Marks 3.300 chỗ Strand, khai trương vào quận Manhattan, Broadway năm 1914). Được gọi là "ước mơ cung điện" vì luxuriance tuyệt vời của nội thất của họ, những ngôi nhà đã thể hiện tính năng chứ không phải là một chương trình xuất hiện để thu hút các đối tượng lớn với giá bảo hiểm. Năm 1916 đã có hơn 21.000 phim nhà hát tại Hoa Kỳ. Mùa vọng của họ đánh dấu sự kết thúc của thời đại nickelodeon và tiên đoán sự nổi lên của Hollywood studio hệ thống, mà chủ yếu là triển lãm đô thị từ thập niên 1920 đến thập niên 50. Trước khi độc quyền dựa trên phòng thu mới có thể được thiết lập, Tuy nhiên, dựa trên bằng sáng chế độc quyền của MPPC đã hết hạn, và điều này nó đã làm khoảng năm 1914 là kết quả của giả định cơ bản của riêng mình.Như hình thành bởi Edison, nguyên tắc hoạt động cơ bản của sự tin tưởng là để kiểm soát ngành công nghiệp thông qua bằng sáng chế tổng hợp và cấp giấy phép, một ý tưởng hợp lý, đủ trong lý thuyết nhưng khó khăn để thực hành trong bối cảnh của một thị trường tự động thay đổi. Cụ thể, sự tin tưởng không dự đoán độc lập phổ biến rộng rãi và tích cực đề kháng với các chính sách chi phí nó một tài sản trong vụ kiện vi phạm bằng sáng chế. Hơn nữa, sự tin tưởng bị đánh giá thấp tầm quan trọng của bộ phim tính năng, cho phép độc lập để yêu cầu bồi thường này phổ biến sản phẩm mới như hoàn toàn của riêng của họ. Một vấn đề MPPC có tư tưởng sai là sức mạnh của chiến lược tiếp thị được gọi là các "sao hệ thống." Vay mượn từ các ngành công nghiệp nhà hát, Hệ thống này liên quan đến việc tạo ra và quản lý công khai về quan trọng biểu diễn, hoặc sao, để kích thích nhu cầu cho bộ phim của họ. Công ty tin tưởng nhà sản xuất sử dụng loại công khai sau năm 1910, khi Carl Laemmle phim độc lập (IMP) thăng Florence Lawrence vào các ngôi sao quốc gia thông qua một loạt các pha nguy hiểm phương tiện truyền thông tại St. Louis, MO, nhưng họ không bao giờ khai thác các kỹ thuật như mạnh mẽ hoặc như imaginatively là các độc lập đã làm. Cuối cùng, và đặt quyết định trong tháng 8 năm 1912 sở tư pháp Hoa Kỳ đã mang phù hợp với MPPC cho "hạn chế thương mại" vi phạm của đạo luật chống độc quyền của Sherman. Bị trì hoãn bởi countersuits và chiến tranh thế giới thứ nhất, trường hợp của chính phủ cuối cùng chiến thắng, và MPPC chính thức giải tán vào năm 1918, mặc dù nó đã không hiệu quả chức năng từ năm 1914.Sự nổi lên và sụp đổ của MPPC là đồng thời với các ngành công nghiệp di chuyển đến miền Nam California. Là kết quả của sự bùng nổ nickelodeon, triển lãm một số — những người cho thấy ba chương trình riêng biệt trong một khoảng thời gian bảy ngày — đã bắt đầu yêu cầu nhiều như 20 bộ phim mới mỗi tuần, và nó đã trở thành cần thiết để đặt sản xuất theo một lịch trình có hệ thống quanh năm. Bởi vì hầu hết các bộ phim vẫn đã bị bắn ở ngoài trời trong ánh sáng có sẵn, lịch trình như vậy có thể không được duy trì trong vùng lân cận thành phố New York, Chicago, nơi ngành công nghiệp có ban đầu nằm chính nó để tận dụng lợi thế của đào tạo hồ bơi sân khấu lao động. Là sớm nhất là vào năm 1907, công ty sản xuất, chẳng hạn như Selig Polyscope, bắt đầu để gửi đơn vị sản xuất để khí hậu ấm áp hơn trong mùa đông. Nó đã sớm rõ ràng rằng những gì nhà sản xuất yêu cầu là một trung tâm công nghiệp mới-một với thời tiết ấm áp, một khí hậu ôn đới, một loạt các phong cảnh và tinh chất lượng (chẳng hạn như truy cập vào hành động tài năng) để hình thức rất độc đáo của họ sản xuất.Các công ty đã thử nghiệm với vị trí bắn tại Jacksonville, Fla, tại San Antonio, Texas, tại Santa Fe, nm, và thậm chí ở Cuba, nhưng các trang web cuối cùng của ngành công nghiệp phim người Mỹ là một vùng ngoại ô Los Angeles (ban đầu công nghiệp thị) được gọi là Hollywood. Người ta thường cho rằng Hollywood của khoảng cách từ của MPPC trụ sở tại thành phố New York đã làm cho nó hấp dẫn để độc lập, nhưng MPPC các thành viên như Selig, Kalem, Biograph, và Essanay cũng đã thành lập có tiện nghi bởi năm 1911 để đáp ứng với một số điểm tham quan của khu vực. Chúng bao gồm khí hậu ôn đới cần thiết cho sản xuất quanh năm (Cục thời tiết Hoa Kỳ ước tính rằng trung bình là 320 ngày mỗi năm được nắng hoặc rõ ràng); một loạt các địa hình trong vòng bán kính 50 dặm (80 km) của Hollywood, trong đó có núi, thung lũng, khu rừng, Hồ, đảo, bờ biển và sa mạc; tình trạng của Los Angeles như một trung tâm sân khấu chuyên nghiệp; sự tồn tại của một cơ sở thuế thấp; và sự hiện diện của lao động rẻ và phong phú và đất. Yếu tố thứ hai này cho phép các công ty sản xuất mới đến để mua lên hàng chục ngàn mẫu của nguyên tố bất động sản mà trên đó để xác định vị trí của studios, đứng bộ, và backlots.Năm 1915 khoảng 15.000 người lao động được sử dụng bởi ngành công nghiệp phim tại Hollywood, và nhiều hơn 60 phần trăm người Mỹ sản xuất Trung tâm có. Cùng năm đó, tạp chí thương mại nhiều báo cáo đó vốn đầu tư người Mỹ điện ảnh-kinh doanh của thợ thủ công và nhà khai thác fairground chỉ là một thập kỷ trước khi — đã vượt quá $ 500,000,000. Các công ty mạnh nhất ở thủ đô phim mới là độc lập, những người đã được tuôn ra với tiền mặt từ của họ chuyển đổi để tính năng sản xuất. Chúng bao gồm nổi tiếng người chơi-Lasky Corporation (sau này Paramount Pictures, c. 1927), được hình thành bởi một sáp nhập công ty cầu thủ nổi tiếng của Zukor, Jesse L. Lasky tính năng chơi công ty và việc trao đổi tối quan trọng phân phối năm 1916; Universal Pictures, thành lập bởi Carl Laemmle năm 1912 bởi IMP kết hợp với quyền hạn, Rex, Nestor, vô địch, và bò rừng bizon; Goldwyn hình ảnh công ty, thành lập năm 1916 bởi Samuel cá vàng (sau này Goldwyn) và Edgar Selwyn; Tàu điện ngầm hình ảnh Corporation và Louis B. Mayer Pictures, thành lập bởi Louis B. Mayer vào năm 1915 đến năm 1917, tương ứng; và các Fox Film Corporation (sau này Twentieth Century-Fox, 1935), được thành lập bởi William Fox năm 1915. Sau khi chiến tranh thế giới thứ nhất các công ty tham gia của Loew's, Inc. (công ty mẹ của MGM, tạo ra bởi sự sát nhập của tàu điện ngầm, Goldwyn, và công ty Mayer trích dẫn ở trên, 1924), một chuỗi triển lãm quốc gia tổ chức bởi Marcus Loew và Nicholas Schenck năm 1919; Đầu tiên quốc gia hình ảnh, Inc, một mạch độc lập triển lãm những người thành lập riêng của họ cơ sở sản xuất tại Burbank, California, năm 1922; Warner Brothers hình ảnh, Inc, được thành lập bởi Harry, Albert, Samuel và Jack Warner năm 1923; và Columbia Pictures, Inc., thành lập năm 1924 bởi Harry Cohn và Jack Cohn.Các tổ chức này đã trở thành xương sống của hệ thống phòng thu Hollywood, và những người đàn ông những người kiểm soát chúng chia sẻ một số đặc điểm quan trọng. Họ đã là tất cả các đơn vị độc lập và nhà phân phối những người có outwitted sự tin tưởng và giành được thành công của họ bằng cách thao tác tài chính trong sự bùng nổ postnickelodeon tính năng, việc sáp nhập công ty sản xuất, tổ chức mạng lưới phân phối quốc gia, và cuối cùng có được chuỗi nhà hát lớn. Họ thấy kinh doanh của họ là về cơ bản là một hoạt động bán lẻ dựa vào việc các chuỗi cửa hàng chẳng hạn như Woolworth và Sears. Không phải ngẫu nhiên, họ đã là tất cả đầu tiên - hoặc second - generation các di dân Do Thái từ Đông Âu, đa số nhỏ giáo dục chính thức, trong khi các đối tượng mà họ phục vụ là 90 phần trăm tin lành và công giáo. Trường hợp này sẽ trở thành một vấn đề trong thập niên 1920, khi phim đã trở thành một phương tiện đại chúng là một phần của cuộc sống của mỗi công dân Hoa Kỳ và khi Holly
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The silent years, 1910–27
Pre-World War I American cinema
Multiple-reel films had appeared in the United States as early as 1907, when Adolph Zukor distributed Pathé’s three-reel Passion Play, but when Vitagraph produced the five-reel The Life of Moses in 1909, the MPPC forced it to be released in serial fashion at the rate of one reel a week. The multiple-reel film—which came to be called a “feature,” in the vaudevillian sense of a headline attraction—achieved general acceptance with the smashing success of Louis Mercanton’s three-and-one-half-reel La Reine Elisabeth (Queen Elizabeth, 1912), which starred Sarah Bernhardt and was imported by Zukor (who founded the independent Famous Players production company with its profits). In 1912 Enrico Guazzoni’s nine-reel Italian superspectacle Quo Vadis? (“Whither Are You Going?”) was road-shown in legitimate theatres across the country at a top admission price of one dollar, and the feature craze was on.
At first there were difficulties in distributing features, because the exchanges associated with both the MPPC and the independents were geared toward cheaply made one-reel shorts. Because of their more elaborate production values, features had relatively higher negative costs. This was a disadvantage to distributors, who charged a uniform price per foot. By 1914, however, several national feature-distribution alliances that correlated pricing with a film’s negative cost and box-office receipts were organized. These new exchanges demonstrated the economic advantage of multiple-reel films over shorts. Exhibitors quickly learned that features could command higher admission prices and longer runs; single-title packages were also cheaper and easier to advertise than programs of multiple titles. As for manufacturing, producers found that the higher expenditure for features was readily amortized by high volume sales to distributors, who in turn were eager to share in the higher admission returns from the theatres. The whole industry soon reorganized itself around the economics of the multiple-reel film, and the effects of this restructuring did much to give motion pictures their characteristic modern form.

Feature films made motion pictures respectable for the middle class by providing a format that was analogous to that of the legitimate theatre and was suitable for the adaptation of middle-class novels and plays. This new audience had more demanding standards than the older working-class one, and producers readily increased their budgets to provide high technical quality and elaborate productions. The new viewers also had a more refined sense of comfort, which exhibitors quickly accommodated by replacing their storefronts with large, elegantly appointed new theatres in the major urban centres (one of the first was Mitchell L. Marks’s 3,300-seat Strand, which opened in the Broadway district of Manhattan in 1914). Known as “dream palaces” because of the fantastic luxuriance of their interiors, these houses had to show features rather than a program of shorts to attract large audiences at premium prices. By 1916 there were more than 21,000 movie theatres in the United States. Their advent marked the end of the nickelodeon era and foretold the rise of the Hollywood studio system, which dominated urban exhibition from the 1920s to the ’50s. Before the new studio-based monopoly could be established, however, the patents-based monopoly of the MPPC had to expire, and this it did about 1914 as a result of its own basic assumptions.

As conceived by Edison, the basic operating principle of the Trust was to control the industry through patents pooling and licensing, an idea logical enough in theory but difficult to practice in the context of a dynamically changing marketplace. Specifically, the Trust’s failure to anticipate the independents’ widespread and aggressive resistance to its policies cost it a fortune in patent-infringement litigation. Furthermore, the Trust badly underestimated the importance of the feature film, permitting the independents to claim this popular new product as entirely their own. Another issue that the MPPC misjudged was the power of the marketing strategy known as the “star system.” Borrowed from the theatre industry, this system involves the creation and management of publicity about key performers, or stars, to stimulate demand for their films. Trust company producers used this kind of publicity after 1910, when Carl Laemmle of Independent Motion Pictures (IMP) promoted Florence Lawrence into national stardom through a series of media stunts in St. Louis, Mo., but they never exploited the technique as forcefully or as imaginatively as the independents did. Finally, and most decisively, in August 1912 the U.S. Justice Department brought suit against the MPPC for “restraint of trade” in violation of the Sherman Antitrust Act. Delayed by countersuits and by World War I, the government’s case was eventually won, and the MPPC formally dissolved in 1918, although it had been functionally inoperative since 1914.

The rise and fall of the MPPC was concurrent with the industry’s move to southern California. As a result of the nickelodeon boom, some exhibitors—who showed three separate programs over a seven-day period—had begun to require as many as 20 new films per week, and it became necessary to put production on a systematic year-round schedule. Because most films were still shot outdoors in available light, such schedules could not be maintained in the vicinity of New York City or Chicago, where the industry had originally located itself in order to take advantage of trained theatrical labour pools. As early as 1907, production companies, such as Selig Polyscope, began to dispatch production units to warmer climates during winter. It was soon clear that what producers required was a new industrial centre—one with warm weather, a temperate climate, a variety of scenery, and other qualities (such as access to acting talent) essential to their highly unconventional form of manufacturing.

Various companies experimented with location shooting in Jacksonville, Fla., in San Antonio, Texas, in Santa Fe, N.M., and even in Cuba, but the ultimate site of the American film industry was a Los Angeles suburb (originally a small industrial town) called Hollywood. It is generally thought that Hollywood’s distance from the MPPC’s headquarters in New York City made it attractive to the independents, but MPPC members such as Selig, Kalem, Biograph, and Essanay had also established facilities there by 1911 in response to a number of the region’s attractions. These included the temperate climate required for year-round production (the U.S. Weather Bureau estimated that an average of 320 days per year were sunny or clear); a wide range of topography within a 50-mile (80-km) radius of Hollywood, including mountains, valleys, forests, lakes, islands, seacoast, and desert; the status of Los Angeles as a professional theatrical centre; the existence of a low tax base; and the presence of cheap and plentiful labour and land. This latter factor enabled the newly arrived production companies to buy up tens of thousands of acres of prime real estate on which to locate their studios, standing sets, and backlots.

By 1915 approximately 15,000 workers were employed by the motion-picture industry in Hollywood, and more than 60 percent of American production was centred there. In that same year the trade journal Variety reported that capital investment in American motion pictures—the business of artisanal craftsmen and fairground operators only a decade before—had exceeded $500 million. The most powerful companies in the new film capital were the independents, who were flush with cash from their conversion to feature production. These included the Famous Players–Lasky Corporation (later Paramount Pictures, c. 1927), which was formed by a merger of Zukor’s Famous Players Company, Jesse L. Lasky’s Feature Play Company, and the Paramount distribution exchange in 1916; Universal Pictures, founded by Carl Laemmle in 1912 by merging IMP with Powers, Rex, Nestor, Champion, and Bison; Goldwyn Picture Corporation, founded in 1916 by Samuel Goldfish (later Goldwyn) and Edgar Selwyn; Metro Picture Corporation and Louis B. Mayer Pictures, founded by Louis B. Mayer in 1915 and 1917, respectively; and the Fox Film Corporation (later Twentieth Century–Fox, 1935), founded by William Fox in 1915. After World War I these companies were joined by Loew’s, Inc. (parent corporation of MGM, created by the merger of Metro, Goldwyn, and Mayer companies cited above, 1924), a national exhibition chain organized by Marcus Loew and Nicholas Schenck in 1919; First National Pictures, Inc., a circuit of independent exhibitors who established their own production facilities in Burbank, Calif., in 1922; Warner Brothers Pictures, Inc., founded by Harry, Albert, Samuel, and Jack Warner in 1923; and Columbia Pictures, Inc., incorporated in 1924 by Harry Cohn and Jack Cohn.

These organizations became the backbone of the Hollywood studio system, and the men who controlled them shared several important traits. They were all independent exhibitors and distributors who had outwitted the Trust and earned their success by manipulating finances in the postnickelodeon feature boom, merging production companies, organizing national distribution networks, and ultimately acquiring vast theatre chains. They saw their business as basically a retailing operation modeled on the practice of chain stores such as Woolworth’s and Sears. Not incidentally, these men were all first- or second-generation Jewish immigrants from eastern Europe, most of them with little formal education, while the audience they served was 90 percent Protestant and Catholic. This circumstance would become an issue during the 1920s, when the movies became a mass medium that was part of the life of every U.S. citizen and when Holly
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: