His back rested on a hard surface; hands bound painfully above his hea dịch - His back rested on a hard surface; hands bound painfully above his hea Việt làm thế nào để nói

His back rested on a hard surface;


His back rested on a hard surface; hands bound painfully above his head. The thin cloth covering his eyes offered a glint of light but not clear enough to see the man standing near him. He could however, see the man's mouth tightened to the width of a scalpel blade.

"What's going on?" Akihito asked, slightly confused.

The man did not answer. With a snap of his pudgy fingers, a cloth was on Akihito's face. He then panicked, knowing exactly what would be done to him.

'No—' he screamed silently. 'Asami, please help me.'

Akihito opened his mouth, only to be met with large amount of water pouring onto him. He tried to hold his breath but his captors realized his intentions and fisted his stomach. As Akihito screamed in pain, water – lots of water entered his lungs. He tried to expel the water but the more he did, the more he choked. Beside him, he heard two shots and Toru's life drained away as he whispered Akihito's name.

'Toru!' Akihito's mind screamed silently, shaking his head."Asami, please."

"Die now, Asami's whore!" Chey snarled.

'No, please – no. I can't breathe!' Akihito pleaded yet Chey merely answered by pouring more water on his face.

"Die!" Chey laughed.

Akihito woke up with Chey's laugh ringing at the back of his head. For a moment, he lay perfectly still as he tried to calm his raging heartbeat. Even after nearly two months his rescue from Cambodia, Akihito found himself still imprisoned in the nightmares.

Chey was dead; there wasn't a doubt in Akihito's mind. Asami hadn't mentioned about Chey after Akihito's rescue but from what he managed to dig from Kanda and Ando, the Cambodian didn't live past three hours after Asami stormed into the genocide museum.

Akihito closed his eyes, took two deep breaths before opening them again. Slowly, he turned his head, scanning the unfamiliar surroundings of the room. Memories of the previous night came flooding back.

We spent the night at Asami's office. The mighty Asami was down, succumbed by a common virus called fever.

The photographer turned to his side, checking the time on his phone. It read 10.17 a.m.

It's time to get up, Akihito thought.

"Where are you going?" The deep baritone voice next to him greeted.

Placing a hand on Asami's forehead and another on his own, Akihito compared temperatures. Satisfied that Asami's temperature was already normal, he removed his hand. "I have to meet Haru-nii for lunch. Damn, I don't have a spare change of clothes."

Asami sat up. "I do."

Akihito's eyes narrowed into slits. "I'm not going to wear your shirt again, you perverted bastard."

"Did you dream again?"

The question threw Akihito off balance. Ignoring the question, Akihito swung his legs up, attempting to get away. Asami's arms were quicker. In an instant, the photographer was pushed to the bed, trapped between the bed and the yakuza.

The golden eyes were intense and with Asami staring so closely at him, Akihito trembled.

"Look at me, Akihito," Asami commanded.

Slowly, the photographer's eyes traveled upwards. "Did you dream about Chey again?" Asami asked again.

Akihito nodded his head before turning it to the side. "The dreams are less frequent now, I'm sure in another week or so, it'll be gone," he said, trying to sound cheerful.

Asami replied Akihito's statement by loosening his grip on the younger man's hands. Even as the yakuza remained silent, his face was grim. Akihito took the chance to escape from the bed.

"Shit, I don't have my clothes with me," Akihito said, changing the topic on purpose. "Even the clothes I wore yesterday aren't here."

The tight muscles on Asami's face relaxed. "Toru has taken them away and brought you a fresh change of clothes."

"Should I be alarmed that your subordinates came into the office when we're asleep?"

"He has orders to do so. Your clothes are on the chair," Asami replied, resting his back against the headboard.

Turning around, Akihito noticed his clean jeans, shirt and printed boxers draped on the chair. Ugh. He didn't want to think what went into Toru's mind when the guard packed his underwear.

"I – I'll go get ready," Akihito muttered and walked into the shower room.

The bathroom was probably half the size compared to Asami's bathroom in the penthouse but it was adequate nonetheless. He stood under the shower, enjoying the warm water beating on his back – and thought of his conversation with his brother.

His cheeks went crimson. Fuck, did I really confess in front of Haru-nii? Akihito slapped a hand on his wet face. He was thankful that neither his guards nor Asami heard the confession or Asami would use it as leverage against him.

He decided that he shouldn't worry about that now. There were more important matters to think about; like his thinning wallet.

Damn Takeda. What month is it now? July? Akihito ransacked his brain for answers.

No, July ended two days ago. He remembered that the charity event fell on August 1st, which meant today was already the second day of the month. That sneaky Takeda, he hasn't paid me my wages!

I'll make sure too stop by Mainichi Shimbun to get my pay and –Wait! Akihito's eyes widened. He did a simple Math and cursed. Asami's birthday will be in two days and he hadn't thought about what to give.

Shit.

It was hard to buy a gift for man who literally owned everything. Not to mention Asami was a man with expensive tastes. Seeing he hadn't received his paycheck, Akihito doubted he could even afford a birthday cake. He needed to come up with a plan B – and fast.

Turning off the tap, the photographer wrapped a towel around his waist and walked out of the shower. Asami was already in his robe, sitting at the sitting area with a coffee in his hands. Where on earth the yakuza unearthed that robe, Akihito never knew. He dressed silently, putting on his boxers, then his white shirt.

The smoothness of the fabric seemed familiar. He took it off, checked the label.

"Damn it, Asami. Why did you ask Toru to pack your shirt?"

Asami merely raised his head from the report he was reading and smirked. "I like seeing you in it."

Akihito slipped on his jeans. "Seriously, what the hell is wrong with you? Just which part about me wearing your shirt turns you on?"

Asami stood up, tightening the belt of his robe. Walking towards the photographer, he nudged Akihito's chin up, staring at his displeased hazel eyes. "Every part of you, Akihito," he said, almost seductively.

Akihito slapped the hand away. Embarrassed, he turned his back towards Asami, slipping on the white shirt in the process. "Don't use me in your sexual fantasies. Pervert," he muttered.

Smirking, the crime lord left the blushing photographer and moved into the bathroom. Akihito took the opportunity to sneak out of the room to Asami's office.

Toru and Kirishima were already seated in the seating area of the office, in deep discussion. They stood up and bowed upon seeing Akihito.

"Since when were you guys here?" Akihito asked.

"An hour ago, Takaba sama," Toru answered.

The photographer blushed. "Can you – I mean, did you hear what we said just now?" he asked, referring to the conversation he shared with Asami.

Kirishima pushed his spectacles up and offered a small smile. "Every word, Takaba sama."

Mortified, Akihito rushed out of the office to the private elevator, cursing Asami.

"Takaba sama!" Toru jogged towards him.

Akihito crossed his arms. "Toru, the next time you pack Asami's shirt instead of mine, I'll Photoshop your head on a girl clad in bikini," he threatened.

Toru bowed. "I apologize, Takaba sama. Compared to Asami sama's punishment, I rather have my head on a woman in skimpy attire."

Akihito entered the elevator, rested his back against the glass walls of the car. Toru followed, swiping the key card before pressing the button to the basement.

"I have to warn you, my editing skills are the best in Mainichi Shinbun," Akihito replied.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Lưng nghỉ ngơi trên một bề mặt cứng; tay bị ràng buộc đau đớn ở trên đầu của mình. Vải mỏng bao gồm mắt cung cấp một glint ánh sáng nhưng không rõ ràng đủ để xem người đàn ông đứng gần anh ta. Ông có thể Tuy nhiên, nhìn thấy người đàn ông miệng thắt chặt để chiều rộng của một lưỡi dao."Những gì đang xảy ra?" Akihito hỏi, một chút nhầm lẫn.Người đàn ông đã không trả lời. Với một snap của ngón tay pudgy của mình, một miếng vải trên khuôn mặt của Akihito. Ông sau đó hoảng sợ, hiểu biết chính xác những gì sẽ được thực hiện với anh ta.' No-' ông gào lên âm thầm. ' Asami, xin vui lòng giúp tôi.'Akihito đã mở miệng của mình, chỉ để được đáp ứng với các số lượng lớn của nước đổ vào anh ta. Ông đã cố gắng để giữ hơi thở của mình, nhưng những kẻ bắt cóc ông nhận ra ý định của mình và fisted Dạ dày của mình. Khi Akihito gào lên trong đau đớn, nước-rất nhiều nước vào phổi của ông. Ông đã cố gắng để trục xuất nước nhưng hơn ông đã làm, càng ông choked. Bên cạnh anh ta, ông nghe nói hai mũi chích ngừa và cuộc sống của Toru để ráo nước đi như ông thì thầm Akihito của tên.'Toru!' Tâm trí của Akihito gào lên âm thầm, lắc đầu." Asami, xin vui lòng. ""Chết bây giờ, con điếm của Asami!" Chey snarled.'Không, xin vui lòng-số tôi không thở!' Akihito kêu gọi nhưng Chey chỉ trả lời bởi đổ nhiều nước hơn trên khuôn mặt của mình."Chết!" Chey cười.Akihito thức dậy với Chey của cười chuông ở mặt sau của đầu. Cho một thời điểm, ông nằm hoàn toàn vẫn như ông đã cố gắng bình tĩnh của mình nhịp tim hoành hành. Thậm chí sau gần hai tháng của mình cứu từ Campuchia, Akihito thấy mình vẫn còn bị giam cầm trong những cơn ác mộng.Chey là đã chết; không có một nghi ngờ trong tâm trí của Akihito. Asami đã không đề cập về Chey sau khi Akihito của cứu nhưng từ những gì ông quản lý để khai thác từ Kanda và Ando, Campuchia đã không sống qua ba giờ sau khi Asami xông vào bảo tàng diệt chủng.Akihito nhắm mắt, đã hai thở sâu trước khi mở chúng một lần nữa. Từ từ, ông quay đầu của mình, quét các môi trường xung quanh không quen thuộc của căn phòng. Những kỷ niệm của đêm trước đến ngập lụt trở lại.Chúng tôi đã qua đêm tại văn phòng của Asami. Asami hùng mạnh đã xuống, qua đời vì bởi một vi-rút phổ biến được gọi là sốt.Các nhiếp ảnh gia quay sang bên mình, kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình. Nó đọc 10 17 sángĐó là thời gian để có được, Akihito nghĩ."Nơi bạn đang đi?" Tiếng nói sâu sắc trầm bên cạnh anh ta chào đón.Việc đặt một bàn tay trên của Asami trán và một ngày của riêng mình, Akihito so với nhiệt độ. Ông hài lòng rằng nhiệt độ của Asami đã được bình thường, loại bỏ bàn tay của mình. "Tôi phải đáp ứng Haru-nii cho bữa trưa. Damn, tôi không có một sự thay đổi phụ tùng của quần áo."Asami ngồi lên. "Tôi làm."Akihito của mắt thu hẹp vào khe hở. "Tôi sẽ không mặc áo sơ mi một lần nữa, thằng truỵ lạc.""Đã làm bạn ước mơ một lần nữa?"Các câu hỏi ném Akihito ra sự cân bằng. Bỏ qua các câu hỏi, Akihito đu chân của mình lên, cố gắng để có được đi. Cánh tay của Asami nhanh hơn. Ngay lập tức, các nhiếp ảnh gia đã được dời đến đáy, bị mắc kẹt giữa đáy và các yakuza.Đôi mắt vàng đã được cường độ cao và với Asami như vậy chặt chẽ nhìn chằm chằm vào anh ta, Akihito trembled."Look at me, Akihito," Asami commanded.Slowly, the photographer's eyes traveled upwards. "Did you dream about Chey again?" Asami asked again.Akihito nodded his head before turning it to the side. "The dreams are less frequent now, I'm sure in another week or so, it'll be gone," he said, trying to sound cheerful.Asami replied Akihito's statement by loosening his grip on the younger man's hands. Even as the yakuza remained silent, his face was grim. Akihito took the chance to escape from the bed."Shit, I don't have my clothes with me," Akihito said, changing the topic on purpose. "Even the clothes I wore yesterday aren't here."The tight muscles on Asami's face relaxed. "Toru has taken them away and brought you a fresh change of clothes.""Should I be alarmed that your subordinates came into the office when we're asleep?""He has orders to do so. Your clothes are on the chair," Asami replied, resting his back against the headboard.Turning around, Akihito noticed his clean jeans, shirt and printed boxers draped on the chair. Ugh. He didn't want to think what went into Toru's mind when the guard packed his underwear."I – I'll go get ready," Akihito muttered and walked into the shower room.The bathroom was probably half the size compared to Asami's bathroom in the penthouse but it was adequate nonetheless. He stood under the shower, enjoying the warm water beating on his back – and thought of his conversation with his brother.Má của mình đã đi đỏ thẫm. Khốn kiếp, đã làm tôi thực sự thú nhận ở phía trước của Haru-nii? Akihito tát một bàn tay trên mặt ẩm ướt. Ông được biết ơn không phải bảo vệ mình và cũng không Asami nghe xưng tội hoặc Asami sẽ sử dụng nó như là đòn bẩy chống lại ông.Ông đã quyết định rằng ông không nên lo lắng về điều đó bây giờ. Đã có những vấn đề quan trọng hơn để suy nghĩ về; giống như của ông ví mỏng.Damn Takeda. Những gì tháng là nó bây giờ? Tháng bảy? Akihito lục soát bộ não của mình cho câu trả lời.Không, ngày kết thúc 2 ngày trước. Ông nhớ lại rằng giảm sự kiện tổ chức từ thiện ngày 01 tháng 8, có nghĩa là vào ngày hôm nay đã là ngày thứ hai của tháng. Rằng lén lút Takeda, ông đã không trả tiền cho tôi tiền lương của tôi!Tôi sẽ làm cho chắc chắn quá dừng lại bởi Mainichi Shimbun để có được trả tiền của tôi và -chờ đợi! Akihito của mắt mở rộng. Ông đã làm một toán đơn giản và bị nguyền rủa. Sinh nhật của Asami sẽ trong hai ngày và ông đã không nghĩ về những gì để cung cấp cho.Chết tiệt.Nó đã được khó khăn để mua một món quà cho người sử dụng có nghĩa là thuộc sở hữu tất cả mọi thứ. Không phải đề cập đến Asami là một người đàn ông với thị hiếu đắt tiền. Nhìn thấy ông đã không nhận được tiền lương của ông, Akihito nghi ngờ ông có thể thậm chí có khả năng một sinh nhật bánh. Ông cần thiết để đến với một kế hoạch B- và nhanh chóng.Tắt vòi nước, các nhiếp ảnh gia bọc một khăn xung quanh eo của mình và bước ra khỏi vòi sen. Asami đã chiếc áo choàng của mình, ngồi tại khu vực tiếp khách với một cà phê trong tay của mình. Nơi trên trái đất các yakuza khai quật rằng chiếc áo choàng, Akihito không bao giờ biết. Ông mặc quần áo âm thầm, đặt trên đùi nam của mình, sau đó áo trắng của mình.Êm ái của vải có vẻ quen thuộc. Ông lấy nó, kiểm tra nhãn."Khỉ thật, Asami. Tại sao đã làm bạn hỏi Toru để đóng gói các áo sơ mi của bạn?"Asami chỉ lớn lên đầu từ báo cáo ông là đọc và cười. "Tôi thích nhìn thấy bạn ở đó."Akihito trượt trên quần jean của mình. "Nghiêm túc, những gì là sai với bạn? Chỉ có một phần về tôi mặc áo sơ mi của bạn lần lượt bạn trên?"Asami đứng dậy, thắt chặt vành đai của chiếc áo choàng của mình. Ông đi bộ về phía các nhiếp ảnh gia, nudged Akihito của cằm lên, nhìn vào mắt Tram khó chịu. "Mỗi một phần của bạn, Akihito," ông nói, hầu như seductively.Akihito tát mặt đi. Xấu hổ, ông quay trở lại của mình hướng tới Asami, trượt trên áo sơ mi màu trắng trong quá trình. "Không dùng tôi trong tưởng tượng tình dục của bạn. Pervert,"ông muttered.Smirking, tội phạm Chúa rời các nhiếp ảnh gia đỏ mặt và chuyển vào phòng tắm. Akihito đã có cơ hội để sneak ra khỏi phòng đến văn phòng của Asami.Toru và Kirishima đã ngồi trong khu vực chỗ ngồi của văn phòng, trong cuộc thảo luận sâu. Họ đứng dậy và cúi khi thấy Akihito."Kể từ khi là bạn guys ở đây?" Akihito hỏi."Một giờ trước, Takaba sama," Toru trả lời.Các nhiếp ảnh gia trang. "Có thể bạn-tôi có nghĩa là, bạn có nghe những gì chúng tôi nói chỉ là bây giờ?" ông hỏi, đề cập đến cuộc trò chuyện ông chia sẻ với Asami.Kirishima đẩy kính của mình và cung cấp một nụ cười nhỏ. "Mỗi từ, Takaba sama."Mortified, Akihito vội vàng ra khỏi văn phòng Thang máy riêng, cursing Asami."Takaba sama!" Toru jogged đối với anh ta.Akihito vượt qua cánh tay của mình. "Toru, lần sau khi bạn đóng gói của Asami áo thay vì tôi, tôi sẽ Photoshop đầu của bạn về một cô gái mạ trong bikini," ông đe dọa.Toru cúi. "Tôi xin lỗi, Takaba sama. So với hình phạt của Asami sama, tôi có khá đầu của tôi trên một người phụ nữ trong trang phục thiếu vải."Akihito bước vào Thang máy, nghỉ trở lại của mình chống lại các bức tường kính của xe. Toru sau đó swiping thẻ quan trọng trước khi nhấn nút để dưới tầng hầm."Tôi phải cảnh báo bạn, kỹ năng chỉnh sửa của tôi là tốt nhất trong Mainichi Shinbun," Akihito trả lời.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Lưng nghỉ ngơi trên một bề mặt cứng; tay bị ràng buộc đau đớn ở trên đầu. Các vải mỏng che mắt được cung cấp một tia sáng lóe lên ánh sáng nhưng không đủ rõ ràng để xem người đàn ông đứng gần anh ta. Tuy nhiên, ông có thể nhìn thấy miệng của người đàn ông thắt chặt với chiều rộng của một lưỡi dao. "Có chuyện gì vậy?" Akihito hỏi, bối rối một chút. Người đàn ông không trả lời. Với một cái búng ngón tay béo lùn của mình, một miếng vải là trên khuôn mặt của Akihito. Sau đó, ông hoảng sợ, biết chính xác những gì sẽ được làm với anh. "không- 'ông gào lên âm thầm. "Asami, xin vui lòng giúp đỡ tôi." Akihito mở miệng, chỉ để được đáp ứng với lượng nước lớn đổ vào anh. Ông đã cố gắng để giữ hơi thở của mình nhưng kẻ bắt cóc mình nhận ra ý định của mình và nắm chặt dạ dày của mình. Như Akihito gào lên trong đau đớn, nước - rất nhiều nước vào phổi. Ông đã cố gắng để tống nước nhưng ông càng làm, càng có nhiều ông nghẹn ngào. Bên cạnh anh, anh nghe thấy hai bức ảnh và cuộc sống của Toru thoát đi như anh thì thầm tên Akihito. "Toru! ' Tâm Akihito hét lên âm thầm, lắc đầu. "Asami, xin vui lòng." "Chết bây giờ, con điếm của Asami!" Chey gầm lên. "Không, xin vui lòng - không có. Tôi không thở được! ' Akihito xin chưa Chey chỉ trả lời bằng cách đổ thêm nước vào khuôn mặt của mình. "Chết!" Chey cười. Akihito tỉnh dậy với tiếng cười của Chey chuông ở phía sau đầu. Trong một khoảnh khắc, anh nằm bất động hoàn toàn khi anh cố gắng bình tĩnh nhịp tim hoành hành của mình. Ngay cả sau gần hai tháng cứu của ông từ Campuchia, Akihito thấy mình vẫn còn bị giam cầm trong những cơn ác mộng. Chey đã chết; không có một nghi ngờ trong tâm trí của Akihito. Asami đã không đề cập về Chey sau khi cứu Akihito nhưng từ những gì ông quản lý để đào từ Kanda và Ando, ​​người Campuchia đã không sống ba giờ qua sau khi Asami xông vào bảo tàng diệt chủng. Akihito nhắm mắt lại, mất hai hơi thở sâu trước khi mở chúng một lần nữa. Dần dần, anh quay đầu lại, quét môi trường xung quanh không quen thuộc của căn phòng. Kỷ niệm về những đêm trước đã tràn về. Chúng tôi đã qua đêm tại văn phòng của Asami. Các Asami hùng mạnh đã giảm, đã qua đời bởi một loại virus phổ biến được gọi là sốt. Các nhiếp ảnh gia quay sang bên cạnh, kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình. Nó đọc 10:17 Đó là thời gian để có được lên, Akihito nghĩ. "Anh đi đâu?" Các giọng nam trung sâu bên cạnh anh ta chào đón. Đặt một tay lên trán của Asami và một ngày của riêng mình, Akihito so nhiệt độ. Hài lòng rằng nhiệt độ Asami là đã bình thường, anh bỏ tay của mình. "Tôi phải gặp Haru-nii cho bữa trưa. Chết tiệt, tôi không có một thay đổi phụ tùng của quần áo." Asami ngồi dậy. "Tôi làm." Akihito mắt nheo lại thành khe. "Tôi sẽ không để mặc áo sơ mi của bạn một lần nữa, bạn biến thái khốn." "Cậu có ước mơ một lần nữa?" Câu hỏi đặt ra ném Akihito mất thăng bằng. Bỏ qua những câu hỏi, Akihito vung chân lên, cố gắng để có được đi. Cánh tay của Asami đã nhanh. Trong một khoảnh khắc, nhiếp ảnh gia đã được đẩy lên giường, bị kẹt giữa giường và các yakuza. Đôi mắt vàng là cường độ cao và với Asami nhìn chằm chằm vào anh rất chặt chẽ, Akihito run lên. "Nhìn vào tôi, Akihito," Asami chỉ huy. Dần dần, Đôi mắt của nhiếp ảnh gia đi du lịch trở lên. "Em có mơ về Chey một lần nữa?" Asami hỏi lại lần nữa. Akihito gật đầu trước khi chuyển nó sang một bên. "Những giấc mơ ít xảy ra hơn bây giờ, tôi chắc chắn rằng trong một tuần hoặc lâu hơn, nó sẽ được đi," ông nói, cố tỏ ra vui vẻ. Asami trả lời câu Akihito bởi vuột khỏi tầm tay của mình vào tay người đàn ông trẻ. Ngay cả khi các yakuza vẫn im lặng, khuôn mặt của mình là nghiệt ngã. Akihito đã có cơ hội để thoát ra khỏi giường. "Chết tiệt, tôi không có quần áo của tôi với tôi," Akihito cho biết, việc thay đổi chủ đề về mục đích. "Ngay cả những bộ quần áo tôi mặc ngày hôm qua không phải là ở đây." Các cơ bắp chặt chẽ về mặt Asami của nới lỏng. "Toru đã đưa chúng đi và mang đến cho bạn một sự thay đổi mới của quần áo." "Tôi có nên được cảnh báo rằng cấp dưới của bạn đi vào văn phòng khi chúng tôi đang ngủ?" "Ông có đơn đặt hàng để làm như vậy. quần áo của bạn đang ở trên ghế, "Asami trả lời, nghỉ ngơi lưng vào đầu giường. Xoay quanh, Akihito thấy jeans sạch của mình, áo sơ mi và quần lót in khoác trên ghế. Ugh. Anh không muốn phải suy nghĩ những gì đã đi vào tâm trí của Toru khi bảo vệ đóng gói đồ lót của mình. "Tôi - tôi sẽ đi chuẩn bị sẵn sàng," Akihito lẩm bẩm và bước vào phòng tắm. Phòng tắm có lẽ là một nửa kích thước so với phòng tắm của Asami trong penthouse nhưng nó đã đủ dù sao. Anh đứng dưới vòi sen, thưởng thức các đập nước ấm trên lưng - và nghĩ về cuộc trò chuyện với anh trai. má của ông đã đi màu đỏ thẫm. Fuck, đã làm tôi thực sự thú nhận trước mặt Haru-nii? Akihito tát một bàn tay trên khuôn mặt ướt của mình. Anh rất biết ơn rằng không phải vệ sĩ của ông cũng không Asami nghe những lời thú nhận hoặc Asami sẽ sử dụng nó như là đòn bẩy chống lại ông. Ông quyết định rằng ông không nên lo lắng về điều đó. Có những vấn đề quan trọng hơn để suy nghĩ về; như ví mỏng của mình. Chết tiệt Takeda. Tháng đó là những gì bây giờ? Tháng bảy? Akihito lục soát bộ não của mình cho câu trả lời. Không, July kết thúc hai ngày trước. Ông nhớ lại rằng sự kiện từ thiện đã giảm trên 01 tháng 8, có nghĩa là hôm nay đã là ngày thứ hai của tháng. Đó lén lút Takeda, ông đã không trả cho tôi tiền lương của tôi! Tôi sẽ đảm bảo quá dừng lại bởi Mainichi Shimbun để có được trả lương và -Wait của tôi! Akihito mắt mở to. Ông đã làm một Math đơn giản và đáng nguyền rủa. Sinh nhật Asami sẽ là trong hai ngày và anh đã không nghĩ về những gì để cung cấp cho. Shit. Thật khó để mua một món quà cho người đàn ông nghĩa đen sở hữu tất cả mọi thứ. Chưa kể Asami là một người đàn ông với sở thích đắt tiền. Nhìn thấy ông đã không nhận được tiền lương của mình, Akihito nghi ngờ ông thậm chí có thể đủ tiền mua một chiếc bánh sinh nhật. Anh cần để đến với một kế hoạch B - và nhanh chóng. Tắt máy, các nhiếp ảnh gia quấn một chiếc khăn quanh eo của mình và bước ra khỏi phòng tắm. Asami đã ở trong chiếc áo choàng của mình, ngồi ở khu vực ngồi với một ly cà phê trong tay mình. Ở đâu trên trái đất yakuza đã khai quật được bộ y rằng, Akihito không bao giờ biết. Ông mặc quần áo âm thầm, đặt trên quần đùi, sau đó áo sơ mi trắng của mình. Các mịn của vải có vẻ quen thuộc. Ông lấy nó ra, kiểm tra nhãn. "Chết tiệt, Asami. Tại sao bạn hỏi Toru để đóng gói áo sơ mi của bạn?" Asami chỉ ngẩng đầu lên từ các báo cáo của ông đã được đọc và mỉm cười. "Tôi thích nhìn thấy bạn trong đó." Akihito trượt trên quần jean của mình. "Nghiêm túc, cái quái gì là sai với bạn? Chỉ cần đó là một phần về tôi mặc áo sơ mi của bạn cho bạn trở về?" Asami đứng lên, thắt chặt vành đai của áo choàng của mình. Đi về phía các nhiếp ảnh gia, anh đẩy nhẹ cằm Akihito lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu không hài lòng của mình. "Mỗi một phần của bạn, Akihito," ông nói, gần như khêu gợi. Akihito tát tay đi. Xấu hổ, anh quay lưng về phía Asami, trượt trên những chiếc áo sơ mi trắng trong quá trình này. "Không sử dụng tôi trong tưởng tượng tình dục của bạn. Pervert," anh lẩm bẩm. nhếch mép cười, các chúa tội phạm để lại các nhiếp ảnh gia đang đỏ mặt và chuyển vào phòng tắm. Akihito nắm lấy cơ hội để lẻn ra khỏi phòng đến văn phòng của Asami. Toru và Kirishima đã ngồi trong khu vực chỗ ngồi của văn phòng, trong cuộc thảo luận sâu. Họ đứng lên và cúi chào khi thấy Akihito. "Kể từ khi được các bạn ở đây?" Akihito hỏi. "Một giờ trước, Takaba sama", Toru trả lời. Các nhiếp ảnh gia đỏ mặt. "Có thể bạn - Tôi có nghĩa là, bạn đã nghe thấy những gì chúng tôi đã nói chỉ là bây giờ?" anh hỏi, đề cập đến chuyện ông chia sẻ với Asami. Kirishima đẩy cặp kính lên và được cung cấp một nụ cười nhỏ. "Mỗi từ, Takaba sama." xấu hổ, Akihito vội vã ra khỏi văn phòng để các thang máy riêng, nguyền rủa Asami. "Takaba sama!" Toru chạy bộ về phía anh. Akihito khoanh tay. "Toru, lần sau khi bạn đóng gói áo Asami thay vì tôi, tôi sẽ Photoshop đầu của bạn vào một cô gái mặc đồ bikini," ông đe dọa. Toru cúi đầu. "Tôi xin lỗi, Takaba sama. So với Asami sama của hình phạt, tôi thay vì phải đầu của tôi về một người phụ nữ trong trang phục thiếu vải." Akihito bước vào thang máy, tựa lưng vào bức tường kính của xe. Toru tiếp, swiping thẻ chính trước khi nhấn nút xuống tầng hầm. "Tôi đã cảnh báo bạn, kỹ năng chỉnh sửa của tôi là tốt nhất trong Mainichi Shinbun," Akihito trả lời.



















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: