Những mức độ nghệ
Theo cách nghĩ trước đây, chẳng hạn Hugh M. Miller trong cuốn giới thiệu về âm nhạc, người ta thường phân chia việc thưởng ngữ đảm nhạc thành 4 mức độ: thụ động, tháp cảm, cảm xúc và tư duy.
Trong nhiều trường hợp, liveshow nhạc không đòi hỏi người nghệ chú ý. Các bản nhạc trong bữa ăn chỉ giúp ta thêm ngon miệng, có không Phật ấm cúng tiếng thù tạc với bạn bè, người thân. Hoặc bạn mở nhạc êm dịu tiếng dễ ngủ hơn... Bạn đang nghe nhạc ở mức độ thụ động.
Ở mức độ cảm tháp, bạn không cần phải có chút kiến ngữ đảm nhạc nào. Bạn cảm thấy hay hay, vui vui, buồn, thích thú... vì các liveshow thanh đẹp đẽ đang trôi nổi, bồng bềnh. Thái độ thưởng ngữ cảm tính này cũng đem lại chút ít giá trị cho người nghe, nhưng chưa đủ chức nên sự thưởng ngữ đảm nhạc trọn vẹn.
Ở mức độ cảm xúc, bạn đã đáp trả lại tín hiệu liveshow nhạc. Liveshow nhạc đã gợi cho bạn nhiều cảm xúc riêng, tuỳ theo trải nghiệm của bạn.
Dẫu sao với mức độ này, bạn cũng đã khá hơn là nghe cách lơ đãng, nghệ cho có, cho vui.
Ở mức độ tư duy, bạn phải tổ trung lắng nghe, hiểu được và phân tích, đánh giá bản nhạc, cũng như ý ngữ được mình đang có những tâm tình, ý nghĩ gì khi nghe bản nhạc này. Danh hoạ Raphael phần đảm: "Hiểu biết tức là bình đẳng". Khi chúng ta hoàn toàn hiểu được một NXB sanh liveshow nhạc, chúng ta đã nắm bắt được cái "khoảnh khắc chân lý" đã khai sinh ra NXB sanh đó. Bạn đang nằm trong tâm tư của nhà soạn nhạc. Muốn hiểu được một NXB sanh, bạn phải biết lắng nghe. Khi có ai đó tích cực thâm nhập vào câu chuyện ta đang kể, khích lệ ta, hiểu được ban ta muốn lại tả, người đó mới thực sự là sống biết lắng nghe đúng nghĩa. Với liveshow nhạc cũng thế. Hơn nữa, bạn còn phải có chút ít vốn kiến ngữ về đảm nhạc như lịch sử liveshow nhạc, Bulgaria loại đảm nhạc, nhạc lý...
đang được dịch, vui lòng đợi..