The Project Gutenberg EBook of The Simple Life, by Charles WagnerThis  dịch - The Project Gutenberg EBook of The Simple Life, by Charles WagnerThis  Việt làm thế nào để nói

The Project Gutenberg EBook of The

The Project Gutenberg EBook of The Simple Life, by Charles Wagner

This eBook is for the use of anyone anywhere at no cost and with
almost no restrictions whatsoever. You may copy it, give it away or
re-use it under the terms of the Project Gutenberg License included
with this eBook or online at www.gutenberg.org


Title: The Simple Life

Author: Charles Wagner

Translator: Mary Louise Hendee

Release Date: October 20, 2007 [EBook #23092]

Language: English

Character set encoding: ISO-8859-1

*** START OF THIS PROJECT GUTENBERG EBOOK THE SIMPLE LIFE ***




Produced by Chris Curnow, Sarah Jensen, Matt Mello and the
Online Distributed Proofreading Team at http://www.pgdp.net






THE SIMPLE LIFE

By CHARLES WAGNER
Author of The Better Way

Translated from the French by Mary Louise Hendee


GROSSET & DUNLAP
Publishers, New York

Copyright, 1901, by
McCLURE, PHILLIPS & CO.

CONTENTS

PAGE
I. OUR COMPLEX LIFE 1
II. THE ESSENCE OF SIMPLICITY 15
III. SIMPLICITY OF THOUGHT 22
IV. SIMPLICITY OF SPEECH 39
V. SIMPLE DUTY 52
VI. SIMPLE NEEDS 68
VII. SIMPLE PLEASURES 80
VIII. THE MERCENARY SPIRIT AND SIMPLICITY 96
IX. NOTORIETY AND THE INGLORIOUS GOOD 111
X. THE WORLD AND THE LIFE OF THE HOME 128
XI. SIMPLE BEAUTY 139
XII. PRIDE AND SIMPLICITY IN THE INTERCOURSE OF MEN 151
XIII. THE EDUCATION FOR SIMPLICITY 167
XIV. CONCLUSION 188
[1]THE SIMPLE LIFE

I
OUR COMPLEX LIFE

AT the home of the Blanchards, everything is topsy-turvy, and with reason. Think of it! Mlle. Yvonne is to be married Tuesday, and to-day is Friday!
Callers loaded with gifts, and tradesmen bending under packages, come and go in endless procession. The servants are at the end of their endurance. As for the family and the betrothed, they no longer have a life or a fixed abode. Their mornings are spent with dressmakers, milliners, upholsterers, jewelers, decorators, and caterers. After that, comes a rush through offices, where one waits in line, gazing vaguely at busy clerks engulfed in papers. A fortunate thing, if there be time when this is over, to run home and dress for the series of ceremonial dinners—betrothal dinners, dinners of presentation, the settlement dinner, receptions, balls. About midnight, home again, harassed and weary, to find the latest accumulation of parcels, and a deluge of letters—[2]congratulations, felicitations, acceptances and regrets from bridesmaids and ushers, excuses of tardy tradesmen. And the contretemps of the last minute—a sudden death that disarranges the bridal party; a wretched cold that prevents a favorite cantatrice from singing, and so forth, and so forth. Those poor Blanchards! They will never be ready, and they thought they had foreseen everything!
Such has been their existence for a month. No longer possible to breathe, to rest a half-hour, to tranquillize one's thoughts. No, this is not living!
Mercifully, there is Grandmother's room. Grandmother is verging on eighty. Through many toils and much suffering, she has come to meet things with the calm assurance which life brings to men and women of high thinking and large hearts. She sits there in her arm-chair, enjoying the silence of long meditative hours. So the flood of affairs surging through the house, ebbs at her door. At the threshold of this retreat, voices are hushed and footfalls softened; and when the young fiancés want to hide away for a moment, they flee to Grandmother.
"Poor children!" is her greeting. "You are worn out! Rest a little and belong to each other. [3]All these things count for nothing. Don't let them absorb you, it isn't worth while."
They know it well, these two young people. How many times in the last weeks has their love had to make way for all sorts of conventions and futilities! Fate, at this decisive moment of their lives, seems bent upon drawing their minds away from the one thing essential, to harry them with a host of trivialities; and heartily do they approve the opinion of Grandmamma when she says, between a smile and a caress:
"Decidedly, my dears, the world is growing too complex; and it does not make people happier—quite the contrary!"
I ALSO, am of Grandmamma's opinion. From the cradle to the grave, in his needs as in his pleasures, in his conception of the world and of himself, the man of modern times struggles through a maze of endless complication. Nothing is simple any longer: neither thought nor action; not pleasure, not even dying. With our own hands we have added to existence a train of hardships, and lopped off many a gratification. I believe that thousands of our fellow-men, suffering the consequences of a too [4]artificial life, will be grateful if we try to give expression to their discontent, and to justify the regret for naturalness which vaguely oppresses them.
Let us first speak of a series of facts that put into relief the truth we wish to show.
The complexity of our life appears in the number of our material needs. It is a fact universally conceded, that our needs have grown with our resources. This is not an evil in itself; for the birth of certain needs is often a mark of progress. To feel the necessity of bathing, of wearing fresh linen, inhabiting wholesome houses, eating healthful food, and cultivating our minds, is a sign of superiority. But if certain needs exist by right, and are desirable, there are others whose effects are fatal, which, like parasites, live at our expense: numerous and imperious, they engross us completely.
Could our fathers have foreseen that we should some day have at our disposal the means and forces we now use in sustaining and defending our material life, they would have predicted for us an increase of independence, and therefore of happiness, and a decrease in competition for worldly goods: they might even have thought that through the simplification of life thus made possible, a higher degree of morality [5]would be attained. None of these things has come to pass. Neither happiness, nor brotherly love, nor power for good has been increased. In the first place, do you think your fellow-citizens, taken as a whole, are more contented than their forefathers, and less anxious about the future? I do not ask if they should find reason to be so, but if they really are so. To see them live, it seems to me that a majority of them are discontented with their lot, and, above all, absorbed in material needs and beset with cares for the morrow. Never has the question of food and shelter been sharper or more absorbing than since we are better nourished, better clothed, and better housed than ever. He errs greatly who thinks that the query, "What shall we eat, and what shall we drink, and wherewithal shall we be clothed?" presents itself to the poor alone, exposed as they are to the anguish of morrows without bread or a roof. With them the question is natural, and yet it is with them that it presents itself most simply. You must go among those who are beginning to enjoy a little ease, to learn how greatly satisfaction in what one has, may be disturbed by regret for what one lacks. And if you would see anxious care for future material good, material good in all its luxurious [6]development, observe people of small fortune, and, above all, the rich. It is not the woman with one dress who asks most insistently how she shall be clothed, nor is it those reduced to the strictly necessary who make most question of what they shall eat to-morrow. As an inevitable consequence of the law that needs are increased by their satisfaction, the more goods a man has, the more he wants. The more assured he is of the morrow, according to the common acceptation, the more exclusively does he concern himself with how he shall live, and provide for his children and his children's children. Impossible to conceive of the fears of a man established in life—their number, their reach, and their shades of refinement.
From all this, there has arisen throughout the different social orders, modified by conditions and varying in intensity, a common agitation—a very complex mental state, best compared to the petulance of a spoiled child, at once satisfied and discontented.
IF [7]we have not become happier, neither have we grown more peaceful and fraternal. The more desires and needs a man has, the more occasion he finds for conflict with his fellow-men; and these conflicts are more bitter in proportion as their causes are less just. It is the law of nature to fight for bread, for the necessities. This law may seem brutal, but there is an excuse in its very harshness, and it is generally limited to elemental cruelties. Quite different is the battle for the superfluous—for ambition, privilege, inclination, luxury. Never has hunger driven man to such baseness as have envy, avarice, and thirst for pleasure. Egotism grows more maleficent as it becomes more refined. We of these times have seen an increase of hostile feeling among brothers, and our hearts are less at peace than ever.[A]
After this, is there any need to ask if we have become better? Do not the very sinews of virtue lie in man's capacity to care for something outside himself? And what place remains for one's neighbor in a life given over to material cares, to artificial [8]needs, to the satisfaction of ambitions, grudges, and whims? The man who gives himself up entirely to the service of his appetites, makes them grow and multiply so well that they become stronger than he; and once their slave, he loses his moral sense, loses his energy, and becomes incapable of discerning and practicing the good. He has surrendered himself to the inner anarchy of desire, which in the end gives birth to outer anarchy. In the moral life we govern ourselves. In the immoral life we are governed by our needs and passions. Thus little by little, the bases of the moral life shift, and the law of judgment deviates.
For the man enslaved to numerous and exacting needs, possession is the supreme good and the source of all other good things. It is true that in the fierce struggle f
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Dự án Gutenberg EBook của cuộc sống đơn giản, bởi Charles WagnerEBook này là dành cho việc sử dụng của bất cứ ai ở bất cứ đâu tại không có chi phí và vớihầu như không có giới hạn nào. Bạn có thể sao chép nó, cho nó đi hoặctái sử dụng nó theo các điều khoản của giấy phép dự án Gutenberg, bao gồmvới eBook này hoặc trực tuyến tại www.gutenberg.orgTiêu đề: Cuộc sống đơn giảnTác giả: Charles WagnerDịch: Mary Louise HendeeNgày phát hành: 20 tháng mười, 2007 [EBook #23092]Ngôn ngữ: tiếng ViệtNhân vật đặt mã hóa: tiêu chuẩn ISO-8859-1BẮT ĐẦU CỦA DỰ ÁN GUTENBERG EBOOK NÀY CUỘC SỐNG ĐƠN GIẢN ***Được sản xuất bởi Chris Curnow, Sarah Jensen, Matt Mello và cácTrực tuyến phân phối Proofreading nhóm nghiên cứu tại http://www.pgdp.netCUỘC SỐNG ĐƠN GIẢNBởi CHARLES WAGNERCác tác giả trong những cách tốt hơnDịch từ tiếng Pháp bởi Mary Louise HendeeGROSSET & DUNLAPNhà xuất bản, New YorkQuyền tác giả, năm 1901, bởiMcCLURE, PHILLIPS & CO.NỘI DUNGTRANGI. CHÚNG TÔI CUỘC SỐNG PHỨC TẠP 1II. BẢN CHẤT CỦA SỰ ĐƠN GIẢN 15III. ĐƠN GIẢN Ý NGHĨ 22IV. ĐƠN GIẢN CỦA NGÔN LUẬN 39V. NHIỆM VỤ ĐƠN GIẢN 52VI. ĐƠN GIẢN NHU CẦU 68VII. ĐƠN GIẢN NIỀM VUI 80VIII. LÍNH ĐÁNH THUÊ TINH THẦN VÀ ĐƠN GIẢN HƠN 96IX. TAI TIẾNG VÀ NHỮNG KHÔNG VẺ VANG TỐT 111X. TRÊN THẾ GIỚI VÀ CUỘC ĐỜI CỦA NHÀ 128XI. ĐƠN GIẢN ĐẸP 139XII. NIỀM TỰ HÀO VÀ ĐƠN GIẢN TRONG QUAN HỆ CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG 151XIII. GIÁO DỤC CHO ĐƠN GIẢN 167XIV. KẾT LUẬN 188[1] CUỘC SỐNG ĐƠN GIẢNTôiCUỘC SỐNG PHỨC TẠP CỦA CHÚNG TÔITẠI nhà của Blanchards, tất cả mọi thứ là topsy-turvy, và có lý do. Suy nghĩ của nó! Mlle. Yvonne là kết hôn thứ ba, và đến ngày là thứ sáu!Người gọi được tải với quà tặng và tradesmen uốn theo gói, đến và đi trong cuộc diễu hành vô tận. Công chức vào giữa độ bền của họ. Đối với gia đình và các betrothed, họ không còn có một cuộc sống hoặc một nơi ở cố định. Buổi sáng của họ được chi tiêu với dressmakers, milliners, upholsterers, nhà kim hoàn, trang trí và caterers. Sau đó, đến vội vàng thông qua văn phòng, nơi một chờ đợi trong dòng, gazing vaguely lúc nhân viên bận rộn chìm trong giấy tờ. Một điều may mắn, nếu không có thời gian khi này là hơn, để chạy nhà và ăn mặc cho một loạt các nghi lễ tối — hứa bữa ăn tối, Bữa ăn tối của bài trình bày, giải quyết bữa tối, tiếp tân, bóng. Về nửa đêm, nhà một lần nữa, sách nhiễu và mệt mỏi, để tìm sự tích tụ mới nhất của bưu kiện, và một vô số của thư — [2] Xin chúc mừng, felicitations, acceptances và hối tiếc phù dâu và ushers, bào chữa của tradesmen không vội vàng. Và contretemps phút cuối cùng-một cái chết đột ngột disarranges bên Phòng Trăng; cảm lạnh không may có thể ngăn chặn một cantatrice yêu thích ca hát, và vv và vv. Blanchards những người nghèo! Họ sẽ không bao giờ sẵn sàng, và họ nghĩ rằng họ đã có trước tất cả mọi thứ!Như vậy đã là sự tồn tại của họ cho một tháng. No có thể dài hơn để thở, để phần còn lại một nửa giờ, để tranquillize những suy nghĩ của một. Không, điều này không sống!Mercifully, chỗ của bà. Grandmother is verging ngày tám mươi. Thông qua nhiều toils và đau khổ nhiều, cô ấy đã đi để đáp ứng những điều với việc bảo đảm bình tĩnh mà cuộc sống mang lại cho người đàn ông và phụ nữ cao suy nghĩ và trái tim lớn. Cô ngồi có trong ghế cánh tay của mình, thưởng thức sự thinh lặng giờ lâu suy nghi. Vì vậy, lũ giao đất nhỏ qua nhà, ebbs tại cửa của cô. Ngưỡng rút lui này, tiếng nói được hushed và footfalls làm mềm; và khi các fiancés trẻ muốn ẩn đi một chút thời gian, họ chạy trốn đến bà."Trẻ em nghèo!" là lời chào của mình. "Bạn đang mòn! Nghỉ ngơi một chút và thuộc về nhau. [3] Tất cả những điều này tính cho không có gì. Đừng để chúng hấp thụ bạn, nó không phải là trong khi giá trị."Họ biết nó tốt, là những người trẻ hai. Bao nhiêu lần trong tuần cuối cùng tình yêu của họ đã phải làm đường cho tất cả các loại của công ước và futilities! Số phận, lúc này thời điểm quyết định cuộc sống của họ, có vẻ như cong khi vẽ tâm trí của họ từ một điều rất cần thiết, để harry chúng với một loạt các trivialities; và chân thành họ làm chấp nhận ý kiến của Grandmamma khi cô ấy nói, giữa một nụ cười và lời âu yếm:"Decidedly, con, thế giới đang phát triển quá phức tạp; và nó không làm cho người hạnh phúc hơn-khá là trái! "Ngoài ra, tôi có ý kiến của Grandmamma. Từ cái nôi đến ngôi mộ, trong nhu cầu của mình như trong niềm vui của mình, ở ông quan niệm thế giới và của mình, người đàn ông của thời hiện đại cuộc đấu tranh thông qua một mê cung của biến chứng vô cùng tận. Không có gì là đơn giản nữa: suy nghĩ cũng như hành động; không vui, thậm chí không chết. Với bàn tay của chúng tôi, chúng tôi có thêm vào để tồn tại một con tàu của khó khăn gian khổ, và lopped ra nhiều người hài lòng một. Tôi tin rằng hàng ngàn người-người, phải chịu những hậu quả của một quá [4] cuộc sống nhân tạo, sẽ được biết ơn nếu chúng tôi cố gắng cung cấp cho các biểu hiện cho sự bất mãn của họ, và để biện minh cho sự hối tiếc về naturalness động đó vaguely đàn áp họ.Hãy để chúng tôi lần đầu tiên nói về một loạt các sự kiện đưa vào đạo sự thật, chúng tôi muốn hiển thị.Sự phức tạp của cuộc sống của chúng tôi xuất hiện trong số các nhu cầu vật chất của chúng tôi. Đó là một thực tế phổ biến thừa nhận, nhu cầu của chúng tôi đã phát triển với nguồn tài nguyên của chúng tôi. Đây không phải là một cái ác trong chính nó; cho sự ra đời của nhu cầu nhất định thường là một dấu hiệu của sự tiến bộ. Cảm thấy sự cần thiết phải tắm rửa, mặc bộ đồ tươi, sống lành mạnh nhà, ăn thức ăn lành mạnh và nuôi dưỡng tâm trí của chúng tôi, là một dấu hiệu của ưu thế trên. Nhưng nếu một số nhu cầu tồn tại bởi quyền, và mong muốn, có những người khác có tác dụng là gây tử vong, trong đó, giống như ký sinh trùng, sống với chi phí của chúng tôi: rất nhiều và imperious, họ engross chúng tôi hoàn toàn.Có thể ông bố của chúng tôi có thực mà chúng ta nên một ngày có lúc xử lý của chúng tôi các phương tiện và lực lượng chúng tôi bây giờ sử dụng duy trì và bảo vệ cuộc sống vật chất của chúng tôi, họ đã có dự đoán cho chúng tôi một sự gia tăng của độc lập, và do đó hạnh phúc, và một sự giảm xuống trong cuộc cạnh tranh cho thế gian hàng hóa: họ có thể thậm chí đã nghĩ rằng thông qua đơn giản hóa cuộc sống như vậy có thể thực hiện , một mức độ cao của đạo Đức [5] nào đạt được. Không ai trong số những điều này đã xảy ra. Hạnh phúc, cũng không phải anh em tình yêu, cũng như sức mạnh cho tốt has been tăng. Ở nơi đầu tiên, bạn có nghĩ rằng bạn đồng-công dân, thực hiện như một toàn thể, thêm man nguyện hơn ông cha của họ, và ít lo lắng về tương lai? Tôi không hỏi nếu họ sẽ tìm lý do để là như vậy, nhưng nếu họ thực sự là như vậy. Để xem họ sinh sống, có vẻ như với tôi rằng đa số họ là discontented với nhiều của họ, và, trên tất cả, hấp thụ trong nhu cầu vật chất và bao vây với quan tâm cho morrow. Không bao giờ có câu hỏi về thực phẩm và nơi trú ẩn sắc nét hơn hoặc hấp thụ nhiều hơn vì chúng tôi là tốt hơn nuôi dưỡng, mặc quần áo tốt hơn và tốt hơn nằm hơn bao giờ hết. Ông errs rất nhiều người nghĩ rằng các truy vấn, "chúng ta sẽ ăn gì, và chúng tôi sẽ uống gì, và wherewithal chúng tôi được mặc quần áo?" trình bày chính nó để người nghèo một mình, tiếp xúc với vì họ là để nỗi đau đớn của morrows mà không có bánh mì hoặc một mái nhà. Với họ, câu hỏi là tự nhiên, và chưa nó là với họ rằng nó trình bày chính nó đặt đơn giản. Bạn phải đi trong số những người đang bắt đầu để tận hưởng thoải mái một chút, để tìm hiểu làm thế nào rất nhiều sự hài lòng trong một trong những gì có, có thể bị quấy rầy bởi hối tiếc về những gì một thiếu. Và nếu bạn muốn xem các chăm sóc lo lắng cho tương lai tài liệu tốt, chất liệu tốt trong tất cả của nó sang trọng [6] sự phát triển, quan sát người dân của tài sản nhỏ, và trên tất cả, những người giàu. Nó không phải là người phụ nữ với trang phục một trong những yêu cầu đặt insistently làm thế nào bà sẽ được mặc quần áo, cũng không phải là những người giảm nghiêm chỉnh cần thiết đã làm cho hầu hết các câu hỏi của những gì họ sẽ ăn để morrow. Như một hệ quả không thể tránh khỏi của luật nhu cầu đang tăng lên bởi sự hài lòng của họ, hàng hóa nhiều hơn một người đàn ông có, càng ông muốn. Càng yên tâm Anh của morrow, theo acceptation phổ biến, càng độc quyền ông không quan tâm mình với làm thế nào ông sẽ sống, và cung cấp cho trẻ em của mình và của con trẻ. Không thể thụ thai của nỗi sợ hãi của một người đàn ông được thành lập trong cuộc sống-số của họ, tiếp cận của họ và các sắc thái tinh tế.Từ tất cả này, có phát sinh trong suốt các đơn đặt hàng xã hội khác nhau, sửa đổi theo điều kiện và thay đổi cường độ, kích động chung — một trạng thái tinh thần rất phức tạp, tốt nhất so với petulance của một đứa trẻ hư hỏng, cùng một lúc hài lòng và discontented.Nếu [7] chúng đã không trở nên hạnh phúc hơn, không có chúng tôi phát triển hòa bình hơn và anh em. Những ham muốn hơn và cần một người đàn ông có, thêm dịp ông thấy cho cuộc xung đột với người đồng bào của mình; và những cuộc xung đột đang cay đắng ở tỷ lệ là nguyên nhân của họ ít hơn chỉ. Đó là luật của thiên nhiên để chiến đấu cho bánh mì, cho các nhu cầu thiết yếu. Luật này có thể có vẻ tàn bạo, nhưng có một lý do gì trong sự thô của nó rất, và đó là nói chung giới hạn nguyên tố dần. Khá khác nhau là cuộc chiến cho sự thừa — cho tham vọng, đặc quyền, độ nghiêng có kiểu thiết kế riêng, sang trọng. Không bao giờ có đói thúc đẩy người đàn ông như vậy baseness có ghen tỵ, Wilberforce và khát vọng cho niềm vui. Egotism mọc maleficent khi nó trở nên tinh tế hơn. Chúng tôi những thời gian này đã thấy một sự gia tăng của các cảm giác thù địch giữa các anh em, và trái tim của chúng tôi là ít hơn lúc hòa bình hơn bao giờ hết. [A]Sau đó, là có bất kỳ cần phải hỏi nếu chúng tôi đã trở nên tốt hơn? Làm không phải là các sinews rất của Đức hạnh nằm trong khả năng của con người để chăm sóc cho một cái gì đó bên ngoài chính mình? Và điều gì nơi vẫn cho người hàng xóm của một trong một cuộc sống cho qua để vật liệu quan tâm đến nhu cầu [8] nhân tạo, để sự hài lòng của tham vọng, mối hận thù và whims? Người đàn ông đã cho phép mình lại hoàn toàn các dịch vụ của ham muốn của mình, làm cho họ phát triển và nhân rộng rất tốt mà họ trở nên mạnh mẽ hơn so với ông; và một khi nô lệ của họ, ông mất cảm giác đạo đức của ông, sẽ mất năng lượng của mình, và trở nên không có khả năng nhận thức rõ và thực hành tốt. Ông đã đầu hàng mình tình trạng hỗn loạn bên trong của ham muốn, mà cuối cùng mang lại cho sinh ra tình trạng hỗn loạn bên ngoài. Trong đời sống đạo Đức, chúng tôi sẽ chi phối bản thân. Trong cuộc sống vô đạo Đức, chúng tôi được quản lý bởi nhu cầu và niềm đam mê của chúng tôi. Như vậy từng chút một, các căn cứ của đời sống đạo Đức thay đổi, và luật pháp của bản án deviates.Những người đàn ông bị bắt đến rất nhiều và đòi hỏi nhu cầu, sở hữu tốt tối cao và là nguồn gốc của tất cả những thứ khác tốt. Nó là đúng là trong cuộc đấu tranh ác liệt f
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Dự án Gutenberg EBook của The Simple Life, bởi Charles Wagner eBook này là dành cho việc sử dụng của bất cứ ai ở bất cứ đâu miễn phí và hầu như không có hạn chế nào. Bạn có thể sao chép nó, cho nó đi hoặc tái sử dụng nó theo các điều khoản của Giấy phép Dự án Gutenberg kèm với sách điện tử này hoặc trực tuyến tại www.gutenberg.org Tiêu đề: The Simple Life Tác giả: Charles Wagner Translator: Mary Louise Hendee Ngày phát hành: ngày 20 tháng 10 năm 2007 [EBook # 23.092] Ngôn ngữ: tiếng Anh Ký tự đặt mã hóa: ISO-8859-1 *** BẮT ĐẦU DỰ ÁN NÀY Gutenberg EBook THE SIMPLE CUỘC SỐNG *** được sản xuất bởi Chris Curnow, Sarah Jensen, Matt Mello và trực tuyến phân phối Soát lỗi đội tại http://www.pgdp.net THE SIMPLE CUỘC SỐNG by CHARLES Wagner tác giả của The Better Way được dịch từ tiếng Pháp bởi Mary Louise Hendee Grosset & DUNLAP Publishers, New York Copyright 1901, bởi McClure, PHILLIPS & CO. NỘI DUNG TRANG I. CUỘC SỐNG CỦA CHÚNG TÔI COMPLEX 1 II. Những bản chất HÀNH ĐƠN GIẢN 15 III. Tính giản dị CÁC TƯ TƯỞNG 22 IV. Tính giản dị NGÔN LUẬN 39 V. THUẾ SIMPLE 52 VI. SIMPLE NHU CẦU 68 VII. THÚ SIMPLE 80 VIII. THE SPIRIT lính đánh thuê và ĐƠN GIẢN 96 IX. Tai tiếng và THE Inglorious TỐT 111 X. THẾ GIỚI VÀ SỰ SỐNG CỦA CHỦ 128 XI. BEAUTY SIMPLE 139 XII. PRIDE VÀ ĐƠN GIẢN TRONG giao hợp của MEN 151 XIII. GIÁO DỤC CHO ĐƠN GIẢN 167 XIV. KẾT LUẬN 188 [1] SỰ SỐNG ĐƠN GIẢN Tôi CUỘC SỐNG CỦA CHÚNG TÔI COMPLEX AT nhà của Blanchards, mọi thứ đều đảo lộn, và có lý do. Nghĩ về nó! Mlle. Yvonne là để được kết hôn thứ ba, và đến ngày là thứ Sáu! Người gọi nạp với quà tặng, và buôn uốn theo các gói, đến và đi trong đám rước vô tận. Những người hầu đang ở cuối của sự chịu đựng của họ. Đối với các gia đình và những người hứa hôn, họ không còn có một cuộc sống hay một nơi ở cố định. Buổi sáng của họ được chi tiêu với thợ may, milliners, Upholsterers, trang sức, trang trí và cung cấp thực phẩm. Sau đó, đến một cuộc chạy đua thông qua các văn phòng, một trong những nơi chờ đợi trong dòng, nhìn mơ hồ tại nhân viên bận rộn chìm trong giấy tờ. Một điều may mắn, nếu có thời gian khi chuyện này kết thúc, để chạy về nhà và ăn mặc cho hàng loạt các bữa ăn tối-hứa hôn lễ bữa ăn tối, bữa ăn tối của bài thuyết trình, các bữa ăn tối thanh toán, tiếp tân, quả bóng. Về đêm, nhà một lần nữa, quấy rối và mệt mỏi, để tìm thấy sự tích lũy mới nhất của lô đất và dồn dập của letters- [2] xin chúc mừng, felicitations, chấp nhận và hối tiếc từ phù dâu và hướng dẫn chỗ ngồi, lời bào chữa của các nhà buôn trễ học. Và contretemps của phút-một cuối cùng cái chết đột ngột mà disarranges bên cô dâu; cảm lạnh tồi tệ có thể ngăn chặn một cantatrice yêu thích ca hát, và vân vân, và vân vân. Những Blanchards nghèo! Họ sẽ không bao giờ sẵn sàng, và họ nghĩ rằng họ đã nhìn thấy tất cả mọi thứ! Như vậy đã được sự tồn tại của họ trong một tháng. Không còn có thể thở, nghỉ ngơi một nửa giờ, để làm cho an tâm suy nghĩ của một người. Không, đây không phải là sống! Thương xót, có chỗ Bà của. Bà gần gần trên tám mươi. Thông qua nhiều vất vả và nhiều đau khổ, cô đã đến để đáp ứng điều với việc bảo đảm bình tĩnh mà cuộc sống mang lại cho nam giới và phụ nữ suy nghĩ cao và trái tim lớn. Cô ngồi ở đó trong cánh tay ghế, thưởng thức sự im lặng của giờ thiền định lâu dài. Vì vậy, sự tràn ngập của việc tăng khắp nhà, lên khi xuống ở cửa nhà cô. Trước ngưỡng cửa của cuộc rút quân này, tiếng nói là bưng bít và tiếng bước chân làm mềm; và khi diện K trẻ muốn ẩn đi một lúc, họ chạy trốn đến Bà. "Trẻ em nghèo!" là chúc mừng cô. "Bạn đang mòn! Nghỉ ngơi một chút và thuộc về nhau. [3] Tất cả những điều này được tính cho không có gì. Đừng để chúng hấp thụ bạn, nó không phải là giá trị thời gian." Họ biết nó tốt, hai con người trẻ tuổi . Đã bao nhiêu lần trong tuần qua đã tình yêu của họ đã phải nhường chỗ cho tất cả các loại của các công ước và futilities! Fate, tại thời điểm quyết định này của cuộc sống của họ, dường như bị bẻ cong khi vẽ tâm trí của họ ra khỏi một điều cần thiết, để harry chúng với một máy chủ của trivialities; và chân thành làm họ chấp thuận ý kiến của tiếng gọi bà của trẻ con khi cô nói, giữa một nụ cười và một cái vuốt ve: "Decidedly, cháu yêu quý của tôi, thế giới đang phát triển quá phức tạp, và nó không làm cho mọi người-khá hạnh phúc ngược lại!" Tôi CŨNG, là ý kiến của tiếng gọi bà của trẻ con. Từ cái nôi đến nấm mồ, trong nhu cầu của mình như trong những thú vui của mình, trong quan niệm của ông về thế giới và của chính mình, người đàn ông của thời hiện đại đấu tranh thông qua một mê cung của các biến chứng vô tận. Không có gì là đơn giản nữa: không nghĩ cũng không hành động; không vui, thậm chí không chết. Với bàn tay của chúng tôi, chúng tôi đã thêm vào sự tồn tại của một con tàu của những khó khăn, và lopped ra nhiều một sự hài lòng. Tôi tin rằng hàng ngàn đồng hương nam của chúng ta, phải chịu những hậu quả của một quá [4] cuộc sống nhân tạo, sẽ biết ơn nếu chúng ta cố gắng biểu lộ sự bất mãn của họ, và để biện minh cho sự hối tiếc cho sự tự nhiên một cách mơ hồ áp bức họ. Hãy để chúng tôi đầu tiên nói về một loạt các sự kiện mà đưa vào cứu trợ sự thật, chúng tôi muốn thể hiện. sự phức tạp của cuộc sống của chúng tôi xuất hiện trong số nhu cầu vật chất của chúng tôi. Đó là một thực tế phổ thừa nhận, đó nhu cầu của chúng tôi đã phát triển với nguồn tài nguyên của chúng tôi. Đây không phải là một điều ác trong bản thân; cho sự ra đời của những nhu cầu nhất định thường là một dấu hiệu của sự tiến bộ. Để cảm thấy sự cần thiết phải tắm rửa, mặc vải tươi, sống ở nhà lành, ăn thức ăn lành mạnh, và nuôi dưỡng tâm trí của chúng tôi, là một dấu hiệu của sự ưu việt. Nhưng nếu nhu cầu nhất định tồn tại theo đúng, và là mong muốn, có những người khác có tác dụng gây tử vong, trong đó, như ký sinh trùng, sống ở chi phí của chúng tôi: rất nhiều và hách, họ chiếm dung chúng tôi hoàn toàn. Có thể cha ông chúng ta đã thấy trước rằng chúng ta nên một số ngày có mà chúng ta có các phương tiện và lực lượng hiện nay chúng tôi sử dụng trong việc duy trì và bảo vệ đời sống vật chất của chúng tôi, họ đã có thể dự đoán cho chúng ta tăng sự độc lập, và do đó có hạnh phúc, và giảm cạnh tranh cho hàng hóa của thế gian: họ có thể thậm chí đã nghĩ rằng thông qua đơn giản hóa cuộc sống như vậy có thể được thực hiện, một mức độ cao hơn của đạo đức [5] sẽ đạt được. Không ai trong số những điều đã xảy ra. Không hạnh phúc, cũng không phải tình cảm anh em, cũng không phải sức mạnh và giá đã được tăng lên. Ở nơi đầu tiên, bạn có nghĩ đồng bào của bạn, thực hiện như một toàn thể, có nhiều hài lòng hơn so với tổ tiên của họ, và ít lo lắng về tương lai? Tôi không hỏi xem họ nên tìm lý do để được như vậy, nhưng nếu họ thực sự là như vậy. Để xem chúng trực tiếp, có vẻ như với tôi rằng một phần lớn trong số họ là những người bất mãn với số phận của mình, và trên tất cả, hấp thụ trong nhu cầu vật chất và bị bao vây sự lo lắng cho ngày mai. Không bao giờ có câu hỏi về thực phẩm và nơi trú ẩn được sắc nét hơn hoặc nhiều hơn hấp thụ hơn vì chúng ta đang được nuôi dưỡng tốt hơn, mặc tốt hơn, và tốt hơn Nằm hơn bao giờ hết. Ông errs rất nhiều người nghĩ rằng các truy vấn, "Chúng ta sẽ ăn gì, và những gì chúng ta sẽ uống, và có đủ khả năng chúng ta sẽ được mặc?" trình bày chính nó cho người nghèo một mình, tiếp xúc như họ muốn nỗi đau của morrows không có bánh mì hoặc một mái nhà. Với các em câu hỏi là tự nhiên, nhưng đó là với họ rằng nó thể hiện bản thân đơn giản nhất. Bạn phải đi giữa những người đang bắt đầu tận hưởng một chút dễ dàng, để học cách rất hài lòng trong những gì ta có, có thể bị quấy rầy bởi hối tiếc cho những gì thiếu. Và nếu bạn sẽ thấy chăm sóc lo lắng cho tương lai của vật liệu tốt, chất liệu tốt trong tất cả các sang trọng [6] phát triển của nó, quan sát người của tài sản nhỏ, và trên tất cả, những người giàu có. Nó không phải là người phụ nữ với một chiếc váy ai xin tha thiết nhất như thế nào thì được mặc quần áo, cũng không phải là những người giảm đến cần đúng người làm cho câu hỏi hầu hết những gì họ sẽ ăn vào ngày mai. Như một hệ quả tất yếu của pháp luật cần được tăng lên bởi sự hài lòng của họ, càng có nhiều hàng hóa một người đàn ông có, càng có nhiều ông muốn. Người được bảo hiểm hơn ông là của ngày mai, theo acceptation chung, độc quyền hơn không anh bận tâm đến việc làm thế nào anh sẽ sống, và cung cấp cho con của mình và con cháu mình. Không thể thụ thai trong những nỗi sợ hãi của một người đàn ông thành lập trong cuộc sống của họ số, tầm với của họ, và sắc thái của họ tinh tế. Từ tất cả điều này, có phát sinh trong suốt trật tự xã hội khác nhau, thay đổi bởi điều kiện và khác nhau về cường độ, một agitation- chung một trạng thái tinh thần rất phức tạp, tốt nhất so với tánh nóng nảy của một đứa trẻ hư hỏng, lúc hài lòng và bất mãn. NẾU [7], chúng tôi đã không trở nên hạnh phúc hơn, không phải chúng ta đã phát triển hòa bình và huynh đệ hơn. Những ham muốn nhiều hơn và cần một người đàn ông có, nhân dịp ông càng thấy mâu thuẫn với mình đồng-nam; và những cuộc xung đột gay gắt hơn theo tỷ lệ như nguyên nhân của họ ít chỉ. Đó là quy luật của tự nhiên để đấu tranh cho bánh mì, cho các nhu cầu cần thiết. Luật này có vẻ tàn bạo, nhưng có một cái cớ trong rất khắc nghiệt của nó, và nó thường được giới hạn trong sự tàn ác nguyên tố. Khá khác nhau là cuộc chiến cho tham vọng thừa-cho, đặc quyền, độ nghiêng, sang trọng. Chưa bao giờ đói hướng con người tới tính hèn hạ như có ghen tị, tham lam, và khao khát niềm vui. Ích kỷ, phát triển hay làm điều ác hơn khi nó trở nên tinh tế hơn. Chúng tôi những thời gian đã thấy tăng cảm giác thù địch giữa các anh, và trái tim của chúng tôi là ít hòa bình hơn bao giờ hết. [A] Sau này, là có bất kỳ cần phải hỏi xem chúng tôi đã trở nên tốt hơn? Đừng các gân rất đạo đức nằm trong khả năng của con người để chăm sóc cho một cái gì đó bên ngoài chính mình? Và những gì diễn ra vẫn cho tha nhân trong một cuộc sống cho hơn về vật chất quan tâm, để nhân tạo [8] cần, sự hài lòng của tham vọng, hận thù, và ý tưởng bất chợt? Người đàn ông mang lại cho mình lên hoàn toàn để phục vụ khẩu vị của mình, làm cho họ phát triển và nhân tốt đến nỗi họ trở nên mạnh mẽ hơn so với ông; và một lần nô lệ của họ, ông mất ý thức đạo đức của mình, mất đi năng lượng của mình, và trở nên không có khả năng phân định và thực hành tốt. Ông đã đầu hàng chính mình để tình trạng hỗn loạn bên trong của ham muốn, mà cuối cùng sinh ra tình trạng hỗn loạn bên ngoài. Trong đời sống đạo đức, chúng tôi phối mình. Trong cuộc sống vô đạo đức chúng ta bị chi phối bởi nhu cầu và niềm đam mê của chúng tôi. Vì thế từng chút, các căn cứ của sự thay đổi đời sống đạo đức và pháp luật của bản án lệch. Đối với những người đàn ông làm nô lệ cho nhiều và chính xác các nhu cầu, sở hữu là tối thượng và là nguồn gốc của tất cả những điều tốt đẹp khác. Đúng là trong cuộc đấu tranh khốc liệt f


















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: