When Akihito opened the door, two large figures lunged at him. Just bl dịch - When Akihito opened the door, two large figures lunged at him. Just bl Việt làm thế nào để nói

When Akihito opened the door, two l

When Akihito opened the door, two large figures lunged at him. Just blurs of muffled shouts and screams and thrashing followed. He backed into the bedroom, the two men in pursuit, and grabbed the lamp from the night stand, yanking it from the plug.

Without a second though, he threw it at them. Hell with the lamp. One of them ducked to dodge the lamp, but it struck the other, who had been standing behind his companion, on the head. While he screamed in pain, his partner drew a knife. Aww. Come on.

Akihito glanced around the room, looking around desperately for something to use… his camera. The flash on the camera. He moved sideways, toward the desk where the camera was. When close enough, Takaba grabbed the camera and took three consecutive photos, with the flash and temporarily blinded the man. He lunged toward Takaba blindly with his knife and managed to plunge the blade in Akihito's upper arm.

"Shit!" Akihito gritted his teeth, dropping his camera, which fell with a dull crack. That made him wince. His precious camera. But it was no time to think of his camera's wellbeing when his own life was at stake. Akihito clutched his arm and kicked the man in the side, taking the time to try and escape.

He ran out between the two men into the living room, but as he reached for the door, the man that had been hit in the head with the lamp grabbed him from behind and placed him in a headlock, chocking him. Akihito bit down. Hard.

"You fucking little brat!" He lifted Akihito into the air then threw him down. Akihito gasped, the air knocked out of him; he felt like a staged victim in those fake American wrestling shows. A knee fell hard in his stomach. All he needed now was a chair smashed over his head.

He must've struggled after that, he couldn't be sure. A sharp jab, a blade, slashed into his thigh as he kicked his legs, thrashing wildly. The stronger one landed on him, holding his arm out for his partner, who took out a syringe.

"What the fuck-" Akihito cursed as he felt the prick of the needle in his arm.

"Hold still unless you want to break the needle."

"Like hell I will!" He thrashed about like a madman, trying to shake off the attacker, but with no avail. Suddenly, they let him go, but he found he could hardly stand, the room spun around him like a merry-go-round, the voices swirling together in one long strand of noise. He fought to keep his eyes open, but his eyelids were already drooping. He felt his limbs go numb, starting from the tips of his finger and toes, past his elbows and knees, and he felt himself fall into the clutch of the attacker.

Asami removed the stopper of the crystal scotch bottle. A local rile-up had caused some troubles in the Shinjuku area and he had been up and about all day trying to settle the problem. Hot-headed idiots. Couldn't keep their cool for nothing. He poured himself half a glass of the amber liquid and with the glass in his hands, looked over the balcony at the city below him.

He found that the blurry neon signs that flashed hypnotically, the oversized television screens that covered the walls of department stores, and the red and white headlights of the cars had a rather calming effect on him.

He sipped the drink and settled into the recliner. Four AM. It had been a while since he'd come home so late on a weekday. Three AM was acceptable. In fact, that was around the hour he'd visited Akihito uninvited a while ago, that day when he'd almost run over the boy in the streets. During weekends, it was common to be out late and usually later, but it was a Monday night, or a Tuesday morning now, to be exact.

He had just settled on the leather recliner, propping up his feet, when his cell phone rang. He glanced at the caller ID: Eclectic. His muscles tightened. He usually knew who to be expecting calls from and the club wasn't on that mental list. With an ominous sense of foreboding, he flipped open the phone.

"Asami speaking."

"Ah…sir, this is-"

"I already know."

"Well, your photographer has not dropped by yet… I was… just wondering whether you had changed your mind…" the voice on the other end was uncertain.

Asami stood up immediately. It wasn't like Akihito to neglect an assignment; despite his recklessness, he was quick to get things done regardless of who offered him the job. "No one came by?"

"Well… no, sir." Silence. "Sir?"

Asami hung up and called up his bodyguards, who were always waiting downstairs. "Is there a problem, sir?"

"Get the car ready,"

"Right away, sir."

"And contact Takaba's apartment, his cellphone, his employer and his acquaintances. Find out where he's been and where he was last seen. "

The elevator couldn't have gone any slower. Asami felt like he was moving down a warp hole where time had slowed down and flowed like molasses. When he finally reached ground floor, several of his guards were already waiting as was the car. "Have you reached them?"

"None of his acquaintances saw him today. Apparently he did not show up at work."

"The apartment?"

"No one's picking up, sir."

"And the cell phone?"

"It appears to be off. Either that or he's in an area with no signal."

"Dammit," Asami cursed under his breath as he entered the car awaiting him. Of all the days, it had to be today. "To the apartment first," he said.

The driver didn't need to ask whose it was. As the black car drove out, a line of cars followed. It almost looked like a rushed funeral procession.

Asami contemplated what could have gone wrong. No doubt this could all be a false alarm, Takaba being a pain in the ass, but with the rendezvous with the corporations and Kyoto yakuza coming up, he doubted it. There had been an undeniable tension these past few weeks in the underground, and this, Asami was sure, had something to do with it.

The car finally stopped and he rushed out, followed by his men. He practically flew up the stairs, skipping 2, 3 steps with his long, powerful strides. The neighbors were all asleep and Asami stood before the familiar place, and put his hand on the doorknob and paused. It was unlocked. He blasted it open, his men and him rushing in to find a battlefield left inside. The coffee table was knocked over on its side. The room was a far cry from what it had been in the morning. There were drops of blood, one couldn't quite make out what had happened except for the directions that the drops fell. The camera was on the floor, cracked down the side, and, knowing how Takaba treated his prized possession, that alone would have been proof enough that something was definitely off. The black and white photo was near the camera, a few drops of blood dotting its surface.

"Shit." Asami cursed under his breath. He looked around the room again. His eyes rested on the broken camera and picked it up. "Check the camera. Have the films developed."

"Sir?"

"Just do it."

There were murmuring voices as Akihito woke from unconsciousness. He realized that he was tied with his back against a thick column. He looked around slowly. Except for a few lights, the place was dark, but from the way there were tire marks on the floors, as well as white painted lines, he could tell it was some sort of old parking lot, mostly likely underground.

The pain in his arm and thigh were sharp and yet numb at the same time. They weren't wrapped or anything, raw, bare, open wounds throbbing more and more as the grogginess in his head ebbed away with the remaining traces of the drug.

His shirt was when near the arm wound and his jeans were stiff from the dried blood. In his mouth, he could taste the gritty, rusty flavor from his own blood, something he was all too familiar with. The pain from the stabs, on the other hand, were getting sharper and he groaned softly. The two men that had attacked him were in the middle of a conversation, irritation in their voices

"What are we doing here anyway? This parking lot is a shitty hideout if you ask me. And you? Why the hell do I have to work with a street crap like you?"

"Nobody asked for your opinion. It's a good place, underground, abandoned, so shut up."

"Can I really torture him?"

What the fuck…

"Don't mutilate him though. Either way, you're one sick bastard to look forward to stuff like that."

"What can I say, being a sadist is tough."

These guys were fucking insane.

Suddenly, the conversation stopped and they were looking at him..

"Hey, look here, our photographer's awake." The taller one with multiple tattoos, the sadist, approached him and tapped him with his foot. He had an undoubtedly typical Yakuza aura about him, with tattoos down the underside of his arm.

"Can you talk?" The other one followed, this one was shorter but had a more alert look about him, probably not as strong but somehow more dangerous, sharper in the mind. His appearance was clean cut, different from his companion. In fact, he looked nothing like a yakuza.

"Listen, friend, I'll keep it simple for you. All you gotta do is tell us what you know. Then we'll let you go."

All bullshit, of course.

Here, Takaba passed two judgments. One, he had to pretend he knew more than he did… since he really didn't know anything about the situation. It might get him tortured, but it was better than getting his brains blown out right then and there on the spot. And two, he should prepare himself for a world of hurt should they decide to... he really didn't want to imagine anything beforehand…

"It's not so hard, is it? Just a few words. What did Asami want from you? Was it about the Saturday rendezvous. We know you're part of the plan."

What plan? Takaba gave them a solemn glare

"Are you mute or something?" the midget (that was what Takaba decided to call him) turned toward the giant (another of Takaba's dubbed names).

"Looks like it, don't it?" The big man held his foot just above where he'd stabbed the thigh, "But if I do this" he pressed down, hard.

Takaba stifled a scream and grimaced, biting down on his lower lips

"Hurts, no?"

Akihito grinned in reply
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Khi Akihito đã mở cửa, hai con số lớn lunged lúc anh ta. Blurs chỉ nghe không rỏ shouts và hét lên và sân đập theo sau. Ông sao lưu vào phòng ngủ, hai người đàn ông trong việc theo đuổi, và nắm lấy các đèn từ đêm đứng, yanking nó từ các plug.Mà không có một lần thứ hai mặc dù, ông đã ném nó vào chúng. Địa ngục với đèn. Một trong số họ ducked để né tránh các đèn, nhưng nó tấn công khác, những người đã đứng đằng sau đồng hành của mình, trên đầu. Trong khi ông gào lên trong đau đớn, đối tác của ông đã thu hút một con dao. đã xảy ra. Cố lên.Akihito liếc nhìn xung quanh phòng, nhìn xung quanh tuyệt vọng cho một cái gì đó để sử dụng... máy ảnh của mình. Đèn flash trên máy ảnh. Ông chuyển sang một bên, đối với bàn làm việc nơi máy ảnh. Khi đóng đủ, Takaba nắm lấy máy ảnh và đã ba hình ảnh liên tiếp, với đèn flash và tạm thời bị mù người. Ông lunged hướng tới Takaba mù quáng với con dao của mình và tìm cách đẩy lưỡi dao trong Akihito của trên cánh tay."Thật!" Akihito gritted răng của mình, thả máy ảnh của mình, mà đã giảm với một vết nứt ngu si đần độn. Điều đó làm anh ta nhăn. Máy ảnh quý giá của mình. Nhưng nó đã không có thời gian để suy nghĩ của máy ảnh của ông hạnh phúc khi cuộc sống riêng của mình là lúc cổ phần. Akihito cắp cánh tay của mình và khởi động những người đàn ông ở phía bên, dành thời gian để thử và thoát.Ông chạy ra giữa hai người đàn ông vào phòng, nhưng khi ông đạt đến cho cửa, người đàn ông bị đánh trúng vào đầu với đèn nắm lấy anh ta từ phía sau và đặt anh ta trong một headlock, chocking anh ta. Akihito cắn xuống. Khó khăn."Bạn fucking ít brat!" Ông nâng lên Akihito vào không khí sau đó đã ném anh ta xuống. Akihito gasped, Máy loại ra khỏi anh ta; ông cảm thấy như một nạn nhân đã sắp xếp trong giả Mỹ đấu vật cho thấy. Một đầu gối đã giảm khó khăn trong dạ dày của mình. Tất cả ông cần bây giờ là một ghế đập tan trên đầu của ông.Ông phải đã vật lộn sau đó, ông không thể chắc chắn. Một sắc nét jab, một con dao, cắt giảm vào đùi của mình như ông khởi động chân của mình, đờ wildly. Một mạnh mẽ hơn đã đổ bộ lên anh ta, Giữ cánh tay của mình cho đối tác của mình, người đã diễn ra một ống tiêm."Những gì các fuck-" Akihito nguyền rủa như ông cảm thấy prick kim trong cánh tay của mình."Giữ vẫn trừ khi bạn muốn phá vỡ kim.""Giống như địa ngục tôi sẽ!" Ông tivi như một madman, cố gắng thoát khỏi những kẻ tấn công, nhưng với avail không có. Đột nhiên, họ cho phép anh ta đi, nhưng ông đã tìm thấy anh ta có thể hầu như không đứng, Phòng tách xung quanh anh ta như thế một merry-go-round, tiếng nói xoáy với nhau trong một sợi dài tiếng ồn. Ông đã chiến đấu để giữ cho đôi mắt của mình mở, nhưng mí mắt của ông đã drooping. Ông cảm thấy tay chân của mình đi tê, bắt đầu từ những lời khuyên của ông ngón tay và ngón chân, quá khứ của mình khuỷu tay và đầu gối, và ông cảm thấy mình rơi vào ly hợp của kẻ tấn công.Asami gỡ bỏ các stopper của chai scotch tinh thể. Một địa phương nổi giận lên đã gây ra một số khó khăn trong khu vực Shinjuku và ông đã được lên và giới thiệu tất cả các ngày cố gắng để giải quyết vấn đề. Hot-headed idiots. Không thể giữ mát của họ để không có gì. Ông đổ mình một ly chất lỏng màu hổ phách và với kính trong tay của mình, nhìn qua ban công tại thành phố dưới anh ta.Ông thấy rằng các dấu hiệu neon mờ nhảy hypnotically, màn hình truyền hình quá khổ bao gồm các bức tường của cửa hàng bách hóa, và các đèn pha màu đỏ và trắng của những chiếc xe đã có một tác dụng làm dịu thay vì về anh ta.Ông sipped uống và định cư vào recliner. Bốn AM. Nó đã là một lúc kể từ khi ông sẽ đến nhà muộn vào một ngày trong tuần. Ba AM đã được chấp nhận. Trong thực tế, đó là khoảng giờ ông đã viếng thăm Akihito không mời một trong khi trước đây, ngày hôm đó khi ông sẽ gần như chạy trên cậu bé trên đường phố. Trong ngày cuối tuần, nó đã được phổ biến để ra muộn và thường sau này, nhưng nó là một đêm thứ hai, hay một buổi sáng thứ ba bây giờ, để được chính xác.Ông đã chỉ định cư trên da recliner, thoáng lên đôi chân của mình, khi điện thoại di động của mình rang. Ông glanced tại caller ID: chiết trung. Thắt chặt các cơ bắp của mình. Ông thường biết người chờ đợi cuộc gọi từ và câu lạc bộ đã không vào danh sách tinh thần đó. Với một cảm giác đáng ngại thông, ông lộn mở điện thoại."Asami nói.""Ah... thưa ngài, đây là-""Tôi đã biết.""Vâng, nhiếp ảnh gia của bạn đã không bỏ bởi nhưng... Tôi đã... chỉ cần tự hỏi cho dù bạn đã thay đổi tâm trí của bạn... "tiếng nói bên kia là không chắc chắn.Asami đứng dậy ngay lập tức. Nó không phải là như Akihito để bỏ bê một phân công; mặc dù recklessness của mình, ông đã nhanh chóng để có được việc làm bất kể người đề nghị ông công việc. "Không ai ra?""Vâng... không, thưa ngài." Im lặng. "Sir?"Asami hung lên và gọi các vệ sĩ của ông, người đã luôn luôn chờ đợi ở tầng dưới. "Là có một vấn đề, sir?""Sẵn sàng, xe""Ngay lập tức, sir.""Và liên hệ với Takaba của căn hộ, điện thoại di động của mình, chủ nhân của mình và người quen của mình. Tìm hiểu nơi ông đã và nơi ông lần cuối nhìn thấy. "Thang máy không thể đã đi bất kỳ chậm hơn. Asami cảm thấy như ông đã được di chuyển xuống một lỗ dọc mà thời gian đã bị chậm lại và chảy như mật rỉ đường. Khi ông cuối cùng đã đạt đến tầng trệt, một số vệ sĩ của ông đã được chờ đợi như là chiếc xe. "Có bạn đạt chúng?""Không có người quen của ông thấy anh ta vào ngày hôm nay. Rõ ràng ông đã không có mặt tại nơi làm việc.""Căn hộ?""Không ai chọn lên, sir.""Và điện thoại di động?""Nó dường như là tắt. Hoặc là có hoặc là ông là trong một khu vực với không có tín hiệu.""Dammit," Asami nguyền rủa theo hơi thở của mình khi ông bước vào xe đang chờ anh ta. Của tất cả các ngày, nó đã ngày hôm nay. "Để nhà đầu tiên," ông nói.Trình điều khiển không cần phải hỏi mà nó. Như xe hơi đen đã lái xe ra, một dòng xe theo sau. Nó gần như trông giống như một đám rước tang lễ vội vàng.Asami dự tính những gì có thể đã đi sai. Không có nghi ngờ điều này tất cả có thể là một báo động giả, Takaba là một cơn đau ở ass, nhưng với điểm hẹn với các tập đoàn và Kyoto yakuza sắp lên, ông nghi ngờ nó. Đã có một căng thẳng không thể phủ nhận những quá khứ vài tuần trong dưới lòng đất, và điều này, Asami là chắc chắn, có cái gì để làm với nó.Xe cuối cùng dừng lại và ông đổ xô ra, sau đó là người đàn ông của mình. Ông thực tế bay lên cầu thang, bỏ qua 2, 3 bước với những bước tiến dài, mạnh mẽ của mình. Những người hàng xóm đã mọi ng ngủ và Asami đứng trước nơi quen thuộc, và đặt bàn tay của mình trên the pull và tạm dừng. Nó đã được mở khóa. Ông thổi nó mở cửa, người đàn ông của mình và anh ta đổ xô vào để tìm một chiến trường trái bên trong. Bàn cà phê lật đổ ở thành của nó. Phòng là một khóc xa từ những gì nó đã vào buổi sáng. Có giọt máu, một khá không thể tạo ra những gì đã xảy ra ngoại trừ các hướng dẫn những giọt rơi. Chiếc máy ảnh là trên sàn nhà, nứt xuống phía, và biết cách Takaba điều trị sở hữu đánh giá cao của ông, trong đó một mình sẽ có được bằng chứng đủ rằng cái gì là chắc chắn ra. Ảnh màu đen và trắng là gần máy ảnh, một vài giọt máu nằm rải rác bề mặt của nó."Shit." Asami nguyền rủa theo hơi thở của mình. Ông nhìn xung quanh phòng một lần nữa. Đôi mắt của ông nghỉ ngơi trên máy ảnh bị hỏng và chọn nó lên. "Kiểm tra camera. Có những bộ phim phát triển.""Sir?""Chỉ cần làm điều đó."Có murmuring tiếng nói như Akihito đã đánh thức từ bất tỉnh. Ông nhận ra rằng ông đã được gắn với trở lại của mình chống lại một cột dày. Ông nhìn xung quanh từ từ. Ngoại trừ một vài đèn, nơi đã được tối tăm, nhưng từ cách đã có lốp đánh dấu trên sàn nhà, cũng như các dòng trắng sơn, ông có thể cho biết nó đã là một số phân loại cũ bãi đậu xe nhiều, chủ yếu là có khả năng đất.Các cơn đau ở cánh tay và đùi của ông đã được sắc nét và được tê cùng một lúc. Họ không gói hoặc bất cứ điều gì, vết thương nguyên, trần, mở throbbing càng nhiều như fleece trong đầu ebbed đi với các dấu vết còn lại của thuốc.Áo sơ mi của mình là khi gần cánh tay vết thương và quần jean của ông đã được cứng từ máu khô. Trong miệng của mình, ông có thể hương vị các hương vị gritty, gỉ từ máu của mình, một cái gì đó ông là tất cả quá quen thuộc với. Đau từ Incredible, mặt khác, đã nhận được sắc nét hơn và ông groaned nhẹ nhàng. Hai người đàn ông mà đã tấn công anh ta đã ở giữa một cuộc trò chuyện, kích thích trong tiếng nói của họ"Chúng tôi làm gì ở đây nào? Bãi đậu xe này là một nơi ẩn náu shitty nếu bạn hỏi tôi. Và bạn? Tại sao các địa ngục tôi phải làm việc với một crap đường như bạn?""Không ai hỏi ý kiến của bạn. Đó là một nơi tốt, đất, bị bỏ rơi, vì vậy im đi. ""Có thể tôi thực sự tra tấn anh ta?"Cái gì thế này..."Không mutilate anh ta mặc dù. Dù bằng cách nào, anh là một thằng khốn đó bị bệnh để mong công cụ như thế.""Những gì tôi có thể nói, một sadist là khó khăn."Những kẻ fucking điên.Đột nhiên, cuộc trò chuyện dừng lại và họ đã nhìn anh ta..."Hey, nhìn đây, nhiếp ảnh gia của chúng tôi là tỉnh táo." Một cao với nhiều hình xăm, sadist, tiếp cận với ông và khai thác anh ta với chân của mình. Ông có một hào quang Yakuza điển hình không nghi ngờ gì về anh ta, với các hình xăm xuống mặt dưới của cánh tay của mình."Có thể bạn nói?" Khác một trong đi theo, điều này ngắn hơn nhưng có một cái nhìn nhiều cảnh báo về anh ta, có lẽ không phải là mạnh mẽ, nhưng bằng cách nào đó nguy hiểm hơn, sắc nét hơn trong tâm trí. Xuất hiện của ông là sạch cắt, khác nhau từ đồng hành của mình. Trong thực tế, ông nhìn gì giống như một yakuza."Nghe, bạn bè, tôi sẽ giữ cho nó đơn giản cho bạn. Tất cả bạn phải làm là cho chúng tôi biết những gì bạn biết. Sau đó chúng tôi sẽ cho bạn đi."Tất cả các nhảm nhí, tất nhiên.Ở đây, Takaba đã thông qua hai bản án. Một, ông đã phải giả vờ ông biết nhiều hơn ông đã làm... vì ông thực sự không biết bất cứ điều gì về tình hình. Nó có thể nhận được anh ta bị tra tấn, nhưng nó là tốt hơn so với việc bộ não của ông thổi ra ngay sau đó và ở đó chỗ. Và hai, ông nên chuẩn cho mình cho một thế giới của đau nên họ quyết định... ông thực sự không muốn tưởng tượng bất cứ điều gì trước..."Nó không phải là khó khăn như vậy? Chỉ là một vài từ. Asami đã muốn gì từ bạn? Đã là nó về điểm hẹn thứ bảy. Chúng tôi biết bạn đang là một phần của kế hoạch. "Kế hoạch gì? Takaba đã cho họ một chói trang trọng"Là bạn tắt hoặc một cái gì đó?" midget (đó là những gì Takaba quyết định gọi anh ta) chuyển hướng tới người khổng lồ (một Takaba của gọi là tên)."Trông giống như nó, không nó?" Người đàn ông lớn tổ chức bàn chân của mình chỉ trên nơi ông đã đâm đùi, "nhưng nếu tôi làm điều này" ông ép xuống, khó khăn.Takaba stifled một scream và grimaced, cắn xuống trên đôi môi dưới của mình"Đau, không?"Akihito grinned trong trả lời
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: