Billy Weaver had traveled down from London on the slow afternoon train dịch - Billy Weaver had traveled down from London on the slow afternoon train Việt làm thế nào để nói

Billy Weaver had traveled down from



Billy Weaver had traveled down from London on the slow afternoon train, with a change at Reading on the way, and by the time he got to Bath, it was about nine o’clock in the evening, and the moon was coming up out of a clear starry sky over the houses opposite the station entrance. But the air was deadly cold and the wind was like a flat blade of ice on his cheeks.

“Excuse me,” he said, “but is there a fairly cheap hotel not too far away from here?”

“Try The Bell and Dragon,” the porter answered, pointing down the road. “They might take you in. It’s about a quarter of a mile along on the other side.”

Billy thanked him and picked up his suitcase and set out to walk the quarter-mile to The Bell and Dragon. He had never been to Bath before. He didn’t know anyone who lived there. But Mr. Greenslade at the head office in London had told him it was a splendid town. “Find your own lodgings,” he had said, “and then go along and report to the branch manager as soon as you’ve got yourself settled.”

Billy was seventeen years old. He was wearing a new navy-blue overcoat, a new brown trilby hat, and a new brown suit, and he was feeling fine. He walked briskly down the street. He was trying to do everything briskly these days. Briskness, he had decided, was the one common characteristic of all successful businessmen. The big shots up at the head office were absolutely fantastically brisk all the time. They were amazing.

There were no shops on this wide street that he was walking along, only a line of tall houses on each side, all of them identical. They had porches and pillars and four or five steps going up to their front doors, and it was obvious that once upon a time they had been very swanky residences. But now, even in the darkness, he could see that the paint was peeling from the woodwork on their doors and windows and that the handsome white facades were cracked and blotchy from neglect.

Suddenly, in a downstairs window that was brilliantly illuminated by a street lamp not six yards away, Billy caught sight of a printed notice propped up against the glass in one of the upper panes. It said BED AND BREAKFAST. There was a vase of yellow chrysanthemums, tall and beautiful, standing just underneath the notice.

He stopped walking. He moved a bit closer. Green curtains (some sort of velvety material) were hanging down on either side of the window. The chrysanthemums looked wonderful beside them. He went right up and peered through the glass into the room, and the first thing he saw was a bright fire burning in the hearth. On the carpet in front of the fire, a pretty little dachshund was curled up asleep with its nose tucked into its belly. The room itself, so far as he could see in the half darkness, was filled with pleasant furniture. There was a baby grand piano and a big sofa and several plump armchairs, and in one corner he spotted a large parrot in a cage. Animals were usually a good sign in a place like this, Billy told himself; and all in all, it looked to him as
though it would be a pretty decent house to stay in. Certainly it would be more comfortable than
The Bell and Dragon.

On the other hand, a pub would be more congenial than a boardinghouse. There would be beer and darts in the evenings, and lots of people to talk to, and it would probably be a good bit


cheaper, too. He had stayed a couple of nights in a pub once before and he had liked it. He had never stayed in any boardinghouses, and, to be perfectly honest, he was a tiny bit frightened of them. The name itself conjured up images of watery cabbage, rapacious landladies, and a powerful smell of kippers in the living room.

After dithering about like this in the cold for two or three minutes, Billy decided that he would walk on and take a look at The Bell and Dragon before making up his mind. He turned to go.

And now a queer thing happened to him. He was in the act of stepping back and turning away from the window when all at once his eye was caught and held in the most peculiar manner by the small notice that was there. BED AND BREAKFAST, it said. BED AND BREAKFAST, BED AND BREAKFAST, BED AND BREAKFAST. Each word was like a large black eye staring at him through the glass, holding him, compelling him, forcing him to stay where he was and not to walk away from that house, and the next thing he knew, he was actually moving across from the window to the front door of the house, climbing the steps that led up to it, and reaching for the bell.

He pressed the bell. Far away in a back room he heard it ringing, and then at once —it must have been at once because he hadn’t even had time to take his finger from the bell button—the door swung open and a woman was standing there.
Normally you ring the bell and you have at least a half-minute’s wait before the door opens. But this dame was like a jack-in-the-box. He pressed the bell—and out she popped! It made him jump.

She was about forty-five or fifty years old, and the moment she saw him, she gave him a warm, welcoming smile.
“ Please come in,” she said pleasantly. She stepped aside, holding the door wide open, and Billy found himself automatically starting forward. The compulsion or, more accurately, the desire to follow after her into that house was extraordinarily strong.

“I saw the notice in the window,” he said, holding himself back. “Yes, I know.”
“I was wondering about a room.”
“It’s all ready for you, my dear,” she said. She had a round pink face and very gentle blue eyes. “I was on my way to The Bell and Dragon,” Billy told her. “But the notice in your window just
happened to catch my eye.”

“My dear boy,” she said, “why don’t you come in out of the cold?” “How much do you charge?”
“Five and sixpence a night, including breakfast.”

It was fantastically cheap. It was less than half of what he had been willing to pay.


“If that is too much,” she added, “then perhaps I can reduce it just a tiny bit. Do you desire an
egg for breakfast? Eggs are expensive at the moment. It would be sixpence less without the egg.” “Five and sixpence is fine,” he answered. “I should like very much to stay here.”
“I knew you would. Do come in.”

She seemed terribly nice. She looked exactly like the mother of one’s best school friend welcoming one into the house to stay for the Christmas holidays. Billy took off his hat and stepped over the threshold.

“Just hang it there,” she said, “and let me help you with your coat.”

There were no other hats or coats in the hall. There were no umbrellas, no walking sticks—
nothing.

“We have it all to ourselves,” she said, smiling at him over her shoulder as she led the way upstairs. “You see, it isn’t very often I have the pleasure of taking a visitor into my little nest.”

The old girl is slightly dotty, Billy told himself. But at five and sixpence a night, who cares about that? “I should’ve thought you’d be simply swamped with applicants,” he said politely.

“Oh, I am, my dear, I am, of course I am. But the trouble is that I’m inclined to be just a teeny- weeny bit choosy and particular—if you see what I mean.”

“Ah, yes.”

“But I’m always ready. Everything is always ready day and night in this house just on the off chance that an acceptable young gentleman will come along. And it is such a pleasure, my dear, such a very great pleasure when now and again I open the door and I see someone standing there who is just exactly right.” She was halfway up the stairs, and she paused with one hand on the stair rail, turning her head and smiling down at him with pale lips. “Like you,” she added, and
her blue eyes traveled slowly all the way down the length of Billy’s body, to his feet, and then up again.

On the second-floor landing she said to him, “This floor is mine.”

They climbed up another flight. “And this one is all yours,” she said. “Here’s your room. I do hope you’ll like it.” She took him into a small but charming front bedroom, switching on the light as she went in.

“The morning sun comes right in the window, Mr. Perkins. It is Mr. Perkins, isn’t it?” “No,” he said. “It’s Weaver.”
“Mr. Weaver. How nice. I’ve put a water bottle between the sheets to air them out, Mr. Weaver. It’s such a comfort to have a hot-water bottle in a strange bed with clean sheets, don’t you agree? And you may light the gas fire at any time if you feel chilly.”


“Thank you,” Billy said. “Thank you ever so much.” He noticed that the bedspread had been taken off the bed and that the bedclothes had been neatly turned back on one side, all ready for someone to get in.

“I’m so glad you appeared,” she said, looking earnestly into his face. “I was beginning to get worried.”

“That’s all right,” Billy answered brightly. “You mustn’t worry about me.” He put his suitcase on the chair and started to open it.

“And what about supper, my dear? Did you manage to get anything to eat before you came here?”

“I’m not a bit hungry, thank you,” he said. “I think I’ll just go to bed as soon as possible because tomorrow I’ve got to get up rather early and report to the office.”

“Very well, then. I’ll leave you now so that you can unpack. But before you go to bed, would you be kind enough to pop into the sitting room on the ground floor and sign the book? Everyone has to do that because it’s the law of the land, and we don’t want to go breaking any laws at this
stage in the proceedings, do we?” She gave him a little wave of the hand and went quickly out of the room and closed the door.

Now, the fact that his landlady appeared to be slightly off her rocker didn’t worry Billy in the least. After all, she not only was harmless—there was no question about that—but she was also quite obviously a kind and generous soul. He guessed that she had probably lost a son in the war, or something like that, and had never gotten over it.

So a few minutes later, after unpacking his suitcase and
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Billy Weaver đã đi xuống từ London trên chuyến tàu chiều chậm, với một sự thay đổi lúc đọc trên đường đi, và khi ông phải tắm, nó đã là khoảng 9 giờ vào buổi tối, và mặt trăng sắp lên ra khỏi một bầu trời đầy sao rõ ràng trên các nhà đối diện với cửa ga. Nhưng không khí là chết người lạnh và gió đã như một con dao bằng phẳng của băng trên má của mình."Xin lỗi," ông nói, "nhưng có một khách sạn khá rẻ không quá xa từ đây?""Hãy thử The Bell và con rồng," porter trả lời, chỉ xuống đường. "Họ có thể đưa bạn. Nó là khoảng một phần tư của một dặm dọc theo phía bên kia. "Billy cảm ơn ông và nhặt va li của mình và đặt ra để đi bộ dặm quý đến The Bell và con rồng. Ông đã không bao giờ để tắm trước khi. Ông không biết bất cứ ai sống ở đó. Nhưng ông Greenslade tại trụ sở ở London đã nói với ông đó là một thị xã lộng lẫy. "Tìm phòng cho mướn của riêng bạn," ông đã nói, "và sau đó đi cùng và báo cáo cho Giám đốc chi nhánh ngay sau khi bạn đã có cho mình giải quyết."Billy đã là mười bảy tuổi. Ông đã mặc một áo khoác màu xanh Hải quân mới, một chiếc mũ màu nâu trilby mới và một phù hợp với màu nâu mới, và ông đã cảm thấy tốt. Ông đi rất chạy xuống đường phố. Ông đã cố gắng để làm tất cả mọi thứ rất chạy những ngày này. Briskness, ông đã quyết định, là một đặc tính phổ biến của tất cả các doanh nghiệp thành công. Các mũi chích ngừa lớn lên đến trụ sở đã hoàn toàn tuyệt vời nhanh tất cả thời gian. Họ đã tuyệt vời.Đã có không có cửa hàng trên phố này rộng ông đã đi bộ dọc theo, chỉ là một đường cao nhà trên mỗi bên, tất cả chúng giống hệt nhau. Họ có porches và trụ cột và bốn hoặc năm bước đi lên đến cửa trước của họ, và nó đã được rõ ràng rằng một lần khi một thời gian họ đã là cư trú rất khoe khoang. Nhưng bây giờ, ngay cả trong bóng tối, ông có thể nhìn thấy sơn lột từ các đồ gỗ trên cửa ra vào và cửa sổ của họ và mặt tiền màu trắng đẹp trai đã nứt và vết từ bỏ bê.Đột nhiên, trong một cửa sổ tầng dưới rực rỡ được thắp sáng bởi đèn đường phố không sáu mét đi, Billy bắt gặp cảnh của một thông báo in propped lên chống lại kính trong một trong các tấm trên. Nó nói BED AND BREAKFAST. Đã có một bình màu vàng Diên, cao và đẹp, đứng ngay bên dưới các thông báo.Ông dừng lại đi. Ông di chuyển một chút gần gũi hơn. Màu xanh lá cây rèm (một số loại vật liệu mượt) đã treo xuống hai bên cửa sổ. Các Diên nhìn tuyệt vời bên cạnh chúng. Ông đã đi bên phải lên và peered thông qua kính vào phòng, và lần đầu tiên ông thấy là một đám cháy sáng đốt cháy trong lò sưởi. Trên thảm ở phía trước của lửa, một dachshund khá ít cong lên ngủ với mũi của mình giấu vào bụng của nó. Phòng riêng của mình, cho đến nay như ông có thể thấy trong bóng tối một nửa, đã được lấp đầy với đồ nội thất tốt. Có một baby grand piano và một ghế sofa lớn và một số ghế đầy đặn, và ở một góc, ông phát hiện một con vẹt lớn trong một lồng. Động vật thường là một dấu hiệu tốt ở một nơi như thế này, Billy nói với mình; và tất cả trong tất cả, nó trông ông nhưmặc dù nó sẽ là một ngôi nhà khá phong Nha để ở lại. Chắc chắn nó sẽ thoải mái hơn so vớiBell và con rồng.Mặt khác, một quán rượu nào tính chất giống nhau hơn một boardinghouse. Sẽ có bia và Phi tiêu trong buổi tối, và rất nhiều người để nói chuyện với, và nó có lẽ sẽ là một chút tốt rẻ hơn, quá. Ông đã ở lại một vài đêm trong một quán rượu một lần trước và Anh có thích nó. Ông đã không bao giờ ở lại trong bất kỳ boardinghouses, và, để hoàn toàn trung thực, ông là một nhỏ chút sợ hãi của họ. Tên chính nó gợi lên hình ảnh của chảy nước cải bắp, cơn địa, và một mùi mạnh mẽ của kippers trong phòng khách.Sau khi hoà như thế này trong cái lạnh cho hai hoặc ba phút, Billy quyết định rằng ông sẽ đi vào và có một cái nhìn tại The Bell và Dragon trước khi thực hiện lên tâm trí của mình. Ông đã chuyển sang đi.Và bây giờ một say sưa điều đã xảy ra với anh ta. Ông trong hành động của bước trở lại và chuyển ra khỏi cửa sổ khi tất cả cùng một lúc mắt được đánh bắt và được tổ chức theo cách kỳ dị nhất bởi thông báo nhỏ mà đã có. BED AND BREAKFAST, nó nói. BED AND BREAKFAST, BED AND BREAKFAST, BED AND BREAKFAST. Mỗi từ giống như một con mắt đen lớn nhìn chằm chằm vào anh ta thông qua kính, đang nắm giữ anh ta, hấp dẫn ông, buộc ông phải ở lại nơi ông và không để đi bộ ra khỏi ngôi nhà đó, và sau đó ông biết, ông đã thực sự di chuyển đối diện với cửa sổ vào cửa trước của ngôi nhà, leo lên các bước dẫn tới nó , và đạt cho chuông.Ông nhấn chuông. Xa trong một căn phòng trở lại ông nghe nó đổ chuông, và sau đó cùng một lúc-nó phải có cùng một lúc vì ông đã không thậm chí có thời gian để có ngón tay của mình từ nút chuông — cửa đu mở và một người phụ nữ đã đứng ở đó.Bình thường bạn rung chuông và bạn có ít nhất một nửa-phút chờ đợi trước khi cánh cửa mở ra. Nhưng bà này là giống như một jack-in-the-box. Ông nhấn chuông — và ra nó popped! Nó làm cho anh ta nhảy.Cô ấy đã là khoảng lăm hoặc năm mươi tuổi, và những khoảnh khắc cô thấy anh ta, cô ấy đã cho anh ta một nụ cười ấm áp và chào đón."Hãy đến," cô nói ngạc. Cô bước sang một bên, đang nắm giữ cửa mở rộng, và Billy thấy mình tự động bắt đầu về phía trước. Việc cưỡng bách, hay chính xác hơn, mong muốn theo sau khi cô ấy vào nhà đó là cực kỳ mạnh mẽ."Tôi thấy thông báo trong cửa sổ," ông nói, Giữ lại cho mình. "Vâng, tôi biết.""Tôi đã tự hỏi về một phòng.""Đó là tất cả đã sẵn sàng cho bạn, thân yêu của tôi," cô nói. Cô đã có một khuôn mặt tròn màu hồng và đôi mắt màu xanh rất nhẹ nhàng. "Tôi đã trên đường đến The Bell và con rồng," Billy nói với cô ấy. "Nhưng thông báo trong cửa sổ của bạn chỉxảy ra bắt mắt của tôi.""Cậu bé thân mến của tôi," cô nói, "tại sao không bạn ra lạnh?" "Bao nhiêu bạn làm phí?""Năm và penni một đêm, bao gồm ăn sáng."Nó là tuyệt vời giá rẻ. Nó đã là ít hơn một nửa của những gì ông đã được sẵn sàng để trả tiền. "Nếu đó là quá nhiều," bà nói thêm, "thì có lẽ tôi có thể làm giảm nó chỉ là một nhỏ chút. Bạn mong muốn mộttrứng cho bữa ăn sáng? Trứng là đắt tiền tại thời điểm này. Nó sẽ là penni ít hơn mà không có trứng." "Năm và penni là tốt," ông trả lời. "Tôi nên như rất nhiều ở đây.""Tôi biết bạn sẽ. Đi vào."Cô ấy có vẻ tốt đẹp terribly. Cô nhìn chính xác giống như mẹ của một trong những tốt nhất trường bạn chào đón một vào nhà ở cho những ngày nghỉ Giáng sinh. Billy đã cất mũ của mình và bước qua ngưỡng."Chỉ cần treo nó có," cô nói, "và cho tôi giúp bạn với áo khoác của bạn."Đã có không có nón khác hoặc áo ở hall. Đã có không có ô dù, gậy đi bộ không —không có gì."Chúng tôi có nó tất cả để bản thân,", cô nói, mỉm cười lúc anh ta qua vai của cô như cô đã dẫn đường ở tầng trên. "Bạn thấy, nó không phải là rất thường tôi có niềm vui tham gia một khách truy cập vào tổ nhỏ của tôi."Các cô gái cũ là hơi dotty, Billy nói với mình. Nhưng lúc 5 và penni một đêm, những người quan tâm về điều đó? "Tôi nên đã nghĩ bạn sẽ được chỉ đơn giản là swamped với ứng viên," ông nói một cách lịch sự."Ồ, tôi, thân yêu của tôi, tôi, tất nhiên tôi. Nhưng vấn đề là tôi nghiêng để là chỉ một teeny-weeny chút choosy và cụ thể-nếu bạn thấy những gì tôi có ý nghĩa. ""Ah, có.""Nhưng tôi luôn luôn sẵn sàng. Tất cả mọi thứ là luôn luôn sẵn sàng ngày và đêm trong căn nhà này chỉ trên cơ hội giảm giá mà một người đàn ông trẻ được chấp nhận sẽ đến cùng. "Và đó là một niềm vui, thân yêu của tôi, một niềm vui rất lớn khi bây giờ và một lần nữa tôi mở cửa và tôi thấy ai đó đứng có những người là chỉ đúng." Cô ấy đã được nửa chừng lên cầu thang, và cô tạm dừng với một tay trên Lan can cầu thang, quay đầu và mỉm cười xuống vào anh ta với nhạt đôi môi. "Giống như bạn," bà nói thêm, vàđôi mắt màu xanh của cô đi du lịch từ từ tất cả các con đường xuống độ dài của Billy của cơ thể, để bàn chân của mình, và sau đó lên một lần nữa.Khi hạ cánh thứ hai tầng, cô nói với anh ta, "tầng này là của tôi."Chúng leo lên một chuyến bay. "Và điều này là tất cả các bạn," cô nói. "Đây là phòng của bạn. Tôi hy vọng bạn sẽ thích nó." Cô đưa ông vào một phòng ngủ trước nhỏ nhưng duyên dáng, chuyển đổi ánh sáng như cô ấy đã đi vào."Mặt trời buổi sáng đi bên phải trong cửa sổ, ông Perkins. Đó là ông Perkins, không phải là nó?" "Không," ông nói. "It's Weaver.""Ông Weaver. Làm thế nào tốt đẹp. Tôi đã đặt một chai nước giữa các tấm để không khí chúng ra, ông Weaver. Nó là một sự thoải mái để có một chai nước nóng - một giường lạ với giữ sạch lưới, bạn không đồng ý? "Và bạn có thể ánh sáng ngọn lửa khí bất cứ lúc nào nếu bạn cảm thấy lạnh." "Cảm ơn bạn," Billy nói. "Cảm ơn bạn đã bao giờ rất nhiều." Ông nhận thấy rằng bedspread đã được đưa ra khỏi giường và rằng các bedclothes đã được gọn gàng chuyển trở lại trên một mặt, tất cả đã sẵn sàng cho một người nào đó nhận."Tôi vui mừng vì vậy bạn xuất hiện,", cô nói, nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt của mình. "Tôi đã bắt đầu nhận được lo lắng.""Đó là tất cả các quyền," Billy trả lời sáng. "Bạn không phải lo lắng về tôi." Ông đưa va li của mình trên ghế và bắt đầu để mở nó."Và những gì về bữa ăn tối, thân yêu của tôi? Đã làm bạn quản lý để có được bất cứ điều gì để ăn trước khi bạn đến đây?""Tôi không phải một chút đói, cảm ơn bạn," ông nói. "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chỉ đi ngủ càng sớm càng tốt bởi vì ngày mai tôi phải thức dậy khá sớm và báo cáo cho văn phòng.""Rất tốt, sau đó. Tôi sẽ rời khỏi bạn bây giờ để bạn có thể giải nén. Nhưng trước khi bạn đi ngủ, bạn sẽ được loại, đủ để bật vào phòng ngồi trên tầng trệt và dấu hiệu cuốn sách? Mọi người đều có để làm điều đó bởi vì nó là luật pháp của đất, và chúng tôi không muốn đi phá vỡ bất kỳ luật nàygiai đoạn tố tụng, làm chúng tôi? " Cô ấy đã cho anh ta một làn sóng nhỏ của bàn tay và đã đi một cách nhanh chóng ra khỏi phòng và đóng cửa.Bây giờ, thực tế chủ nhà của ông dường như là hơi tắt rocker của cô không lo lắng Billy trong ít nhất. Sau khi tất cả, nó không chỉ là vô hại — đã có không có câu hỏi về điều đó- nhưng cô ấy cũng khá rõ ràng là một loại và hào phóng linh hồn. Ông đoán rằng cô đã có thể mất một con trai trong chiến tranh, hoặc một cái gì đó như thế, và đã không bao giờ nhận được trên nó.Vì vậy, một vài phút sau đó, sau khi giải nén va li của ông và
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!


Billy Weaver đã đi xuống từ London trên chuyến tàu buổi chiều chậm, với một sự thay đổi ở Reading trên đường, và do thời gian ông đã đến Bath, đó là khoảng chín giờ tối, mặt trăng đã lên khỏi một bầu trời đầy sao rõ ràng hơn những ngôi nhà đối diện lối vào ga. Nhưng không khí đã chết lạnh và gió giống như một lưỡi dao phẳng của băng trên má. "Xin lỗi," ông nói, "nhưng có một khách sạn khá rẻ không quá xa ở đây?" "Hãy thử The Bell và Dragon , "nhân viên khuân vác đã trả lời, chỉ tay xuống đường. "Họ có thể đưa bạn vào. Đó là khoảng một phần tư dặm dọc theo phía bên kia." Billy cảm ơn anh và nhặt túi xách của mình và đặt ra để đi bộ quý dặm tới The Bell và Dragon. Ông chưa bao giờ đi tắm trước. Anh không biết bất cứ ai sống ở đó. Tuy nhiên, ông Greenslade tại trụ sở chính tại London đã nói với ông ta, đó là một thành phố lộng lẫy. "Tìm chỗ ở của riêng bạn," ông nói, "và sau đó đi dọc theo và báo cáo với giám đốc chi nhánh ngay sau khi bạn đã có cho mình giải quyết." Billy đã được mười bảy tuổi. Ông mặc một áo khoác màu xanh hải quân mới, một chiếc mũ trilby nâu mới, một bộ áo nâu mới, và ông đã cảm thấy tốt. Anh đi rất chạy xuống đường phố. Ông đã cố gắng để làm tất cả mọi thứ rất chạy trong những ngày này. Briskness, ông đã quyết định, là một trong những đặc điểm chung của tất cả các doanh nhân thành đạt. Các bức ảnh lớn lên tại trụ sở đã hoàn toàn fantastically nhanh tất cả các thời gian. Họ là tuyệt vời. Không có cửa hàng trên đường phố rộng lớn này mà ông đã đi bộ cùng, chỉ có một dòng của nhà cao tầng trên mỗi bên, tất cả chúng giống hệt nhau. Họ đã có cổng vòm và cột trụ và bốn hoặc năm bước đi lên phía trước cửa của họ, và rõ ràng là một lần khi một thời gian họ đã có được nhà ở rất sang trọng. Nhưng bây giờ, ngay cả trong bóng tối, anh có thể thấy rằng sơn bị bong tróc từ đồ gỗ trên cửa ra vào và cửa sổ của họ và rằng mặt tiền màu trắng đẹp trai đã bị nứt và vết trên da từ bỏ bê. Đột nhiên, trong một cửa sổ ở tầng dưới đã được rực rỡ chiếu sáng bởi một đường phố đèn không sáu thước, Billy bắt gặp một thông báo được in tựa lên so với kính trong một trong các khung phía trên. Nó nói BED và bữa ăn sáng. Có một bình hoa cúc vàng, cao và đẹp, đứng chỉ bên dưới thông báo. Ông dừng bước. Anh di chuyển một chút gần gũi hơn. Rèm cửa màu xanh lá cây (một số loại nguyên liệu như nhung) được treo xuống ở hai bên của cửa sổ. Hoa cúc nhìn tuyệt vời bên cạnh họ. Ông đã đi bên phải lên và nhìn qua kính vào phòng, và điều đầu tiên anh nhìn thấy là một ngọn lửa sáng đốt cháy trong lò sưởi. Trên thảm trước ngọn lửa, một khá ít dachshund được cuộn tròn ngủ với mũi của nó nhét vào bụng của nó. Phòng riêng của mình, cho đến nay như anh có thể thấy trong nửa bóng tối, đã được lấp đầy với các đồ nội thất dễ chịu. Có một chiếc piano lớn và một ghế sofa lớn và một số ghế đầy đặn, và trong một góc, ông phát hiện một con vẹt lớn trong một cái lồng. Động vật thường là một dấu hiệu tốt trong một nơi như thế này, Billy nói với chính mình; và tất cả trong tất cả, nó nhìn anh như thể nó sẽ là một ngôi nhà khá tốt, ở lại. Chắc chắn nó sẽ được thoải mái hơn The Bell và Dragon. Mặt khác, một quán rượu sẽ có nhiều tính chất giống nhau hơn một Boardinghouse. Sẽ có bia và ném phi tiêu vào các buổi tối, và rất nhiều người để nói chuyện, và nó có lẽ sẽ là một chút tốt rẻ hơn, quá. Ông đã ở lại một vài đêm trong một quán rượu lần trước và anh đã thích nó. Ông đã không bao giờ ở trong bất kỳ boardinghouses, và, để được hoàn toàn trung thực, ông là một chút nhỏ bé sợ hãi của họ. Tên chính gợi lên hình ảnh của bắp cải chảy nước, landladies tham lam, và một mùi mạnh mẽ của Kippers trong phòng khách. Sau khi phối màu về như thế này trong lạnh cho hai hoặc ba phút, Billy đã quyết định rằng ông sẽ đi vào và có một cái nhìn tại The Bell và Dragon trước khi thực hiện quyết tâm của mình. Anh quay đi. Và bây giờ là một điều kì lạ xảy ra với anh. Anh đang ở trong các động tác bước chân trở lại và chuyển ra khỏi cửa sổ khi tất cả cùng một lúc mắt ông đã bị bắt và được tổ chức theo cách thức đặc biệt nhất bởi các thông báo nhỏ ở đó. BED và bữa ăn sáng, nó nói. BED và bữa ăn sáng, BED và bữa ăn sáng, BED và bữa ăn sáng. Mỗi từ là giống như một con mắt lớn màu đen nhìn chằm chằm vào anh ta qua kính, giữ anh ta, thuyết phục ông, buộc ông phải ở lại nơi mà ông và không để đi bộ từ căn nhà đó, và điều tiếp theo anh biết, anh đang thực sự chuyển qua từ cửa sổ đến cửa trước của ngôi nhà, leo lên các bước dẫn đến nó, và với lấy cái chuông. Ông nhấn chuông. Xa xa trong một căn phòng phía sau anh nghe thấy chuông, và sau đó một lúc -nó hẳn phải có được một lần, vì ông đã thậm chí không có thời gian để lấy ngón tay của mình từ nút chuông cửa bật mở và một người phụ nữ đang đứng đó. Bình thường bạn rung chuông và bạn có ít nhất chờ đợi một nửa phút trước khi cánh cửa mở ra. Nhưng dame này giống như một jack-in-the-box. Ông nhấn chuông và ra cô xuất hiện! Nó làm cho anh ta nhảy. Cô là khoảng bốn mươi lăm hay năm mươi tuổi, và những khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, cô ấy đã cho anh ta một ấm áp, nụ cười chào đón. "Xin mời vào," cô nói vui vẻ. Cô bước sang một bên, giữ cánh cửa rộng mở, và Billy thấy mình tự động bắt đầu từ phía trước. Sự cưỡng bách, hay chính xác hơn, mong muốn đi theo sau cô vào căn nhà đó là cực kỳ mạnh mẽ. "Tôi nhìn thấy các thông báo trong cửa sổ," ông nói, giữ mình lại. "Vâng, tôi biết." "Tôi đã tự hỏi về một căn phòng." "Đó là tất cả đã sẵn sàng cho bạn, thân yêu của tôi," cô nói. Cô đã có một khuôn mặt hồng tròn và đôi mắt màu xanh rất nhẹ nhàng. "Tôi đang trên đường đến The Bell và Dragon," Billy nói với cô ấy. "Nhưng các thông báo trong cửa sổ của bạn chỉ xảy ra để bắt mắt của tôi." "Cậu bé thân yêu của tôi," cô nói, "tại sao bạn không đến trong ra khỏi cái lạnh?" "Bao nhiêu bạn có tính phí?" "Năm và đồng sáu xu một đêm, bao gồm ăn sáng. "Đó là fantastically rẻ. Đó là ít hơn một nửa những gì anh đã từng sẵn sàng trả. "Nếu đó là quá nhiều," cô nói thêm, "thì có lẽ tôi có thể làm giảm nó một chút xíu. Bạn có muốn một quả trứng cho bữa sáng? Trứng là đắt tiền tại thời điểm này. Nó sẽ là đồng sáu xu ít mà không có trứng. "" Năm và đồng sáu xu là tốt, "ông trả lời. "Tôi muốn rất nhiều để ở lại đây." "Tôi biết anh sẽ thích. Đừng đi vào. "Cô ấy có vẻ kinh khủng đẹp. Cô trông giống hệt như mẹ của người bạn học tốt nhất của một người chào đón một thành ngôi nhà để ở cho ngày lễ Giáng sinh. Billy bỏ mũ của mình và bước qua ngưỡng cửa. "Chỉ cần treo nó ở đó," cô nói, "và hãy để tôi giúp bạn với chiếc áo khoác của bạn." Không có mũ hoặc áo khoác trong hội trường. Không có ô dù, không có sticks- đi bộ không có gì. "Chúng tôi có tất cả với chính mình," cô nói, mỉm cười với anh qua vai cô khi cô dẫn đường lên cầu thang. "Bạn thấy đấy, nó không phải là rất thường xuyên, tôi có những niềm vui của việc một người truy cập vào tổ nhỏ của tôi." Cô gái cũ là hơi gàn, Billy nói với chính mình. Nhưng lúc năm và sáu xu một đêm, những người quan tâm về điều đó? "Tôi đã nghĩ bạn sẽ được chỉ đơn giản là bị tràn ngập với các ứng viên," ông nói một cách lịch sự. "Oh, tôi, thân yêu của tôi, tôi, tất nhiên tôi. Nhưng rắc rối là tôi nghiêng để được chỉ là một chút weeny teeny- khó tính và đặc biệt, nếu bạn thấy những gì tôi có ý nghĩa. "" Ah, vâng. "" Nhưng tôi luôn luôn sẵn sàng. Tất cả mọi thứ luôn luôn sẵn sàng và ngày đêm trong căn nhà này chỉ về cơ hội ra rằng một người đàn ông trẻ tuổi chấp nhận được sẽ đi cùng. Và đó là một niềm vui như vậy, thân yêu của tôi, một niềm vui rất lớn như vậy khi bây giờ và một lần nữa tôi mở cửa và tôi nhìn thấy một người đang đứng có những người chỉ là chính xác. "Cô được nửa đường lên cầu thang, và cô dừng lại với một tay trên đường sắt cầu thang, quay đầu lại và mỉm cười với anh ta với đôi môi nhợt nhạt. "Cũng giống như bạn," cô nói thêm, và đôi mắt màu xanh của cô đi từ từ tất cả các con đường xuống theo chiều dài của cơ thể của Billy, để chân của mình, và sau đó lên một lần nữa. Trên bến tầng hai, cô nói với anh, "sàn này là của tôi. "Họ trèo lên một chuyến bay khác. "Và một điều này là tất cả các bạn," cô nói. "Đây là phòng của bạn. Tôi hy vọng bạn sẽ thích nó. "Cô ấy đã đưa anh vào một phòng ngủ nhỏ phía trước nhưng duyên dáng, chuyển đổi về ánh sáng như cô đang ở." Mặt trời buổi sáng đi kèm ngay trong cửa sổ, ông Perkins. Đó là ông Perkins, phải không? "" Không, "ông nói. "Đó là Weaver." "Ông Weaver. Làm thế nào tốt đẹp. Tôi đã đặt một chai nước giữa các tờ để không khí chúng ra, ông Weaver. Đó là một sự thoải mái như vậy để có một chai nước nóng trong một chiếc giường xa lạ với tấm sạch sẽ, không có đồng ý? Và bạn có thể thắp sáng ngọn lửa gas bất cứ lúc nào nếu bạn cảm thấy lạnh. "" Cám ơn, "Billy nói. "Cảm ơn bạn đã bao giờ quá nhiều." Ông nhận thấy rằng những trải giường đã được đưa ra khỏi giường và chăn mền rằng đã gọn gàng bật trở lại một bên, tất cả đã sẵn sàng cho một ai đó để có được trong. "Tôi rất vui vì bạn đã xuất hiện," cô nói, nhìn tha thiết vào khuôn mặt của mình. "Tôi đã bắt đầu lo lắng." "Đó là tất cả các quyền," Billy trả lời rỡ. "Bạn không phải lo lắng về tôi." Anh đặt va li của mình trên ghế và bắt đầu mở nó. "Và những gì về bữa ăn tối, thân yêu của tôi? Bạn quản lý để có được bất cứ điều gì để ăn trước khi bạn đến đây? "" Tôi không phải là một chút đói, cảm ơn bạn, "ông nói. "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chỉ đi ngủ càng sớm càng tốt vì ngày mai tôi phải dậy từ khá sớm và báo cáo về văn phòng." "Rất tốt, sau đó. Tôi sẽ để lại cho bạn ngay bây giờ để bạn có thể giải nén. Nhưng trước khi bạn đi ngủ, bạn sẽ được loại, đủ để bật vào trong phòng khách ở tầng trệt và ký tên vào sổ? Mọi người đều có để làm điều đó bởi vì đó là luật pháp của đất, và chúng tôi không muốn đi phá vỡ bất kỳ luật tại này giai đoạn tố tụng, đúng không? "Cô ấy đã cho anh ta một chút sóng của bàn tay và bước nhanh ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Bây giờ, thực tế là bà chủ của mình có vẻ hơi off rocker của cô không lo lắng Billy trong ít nhất. Sau khi tất cả, cô ấy không chỉ là vô hại, không có câu hỏi về điều đó, nhưng cô cũng đã khá rõ ràng là một loại linh hồn và hào phóng. Ông đoán rằng cô ấy đã có thể bị mất một đứa con trai trong chiến tranh, hay một cái gì đó như thế, và chưa bao giờ nhận được trên nó. Vì vậy, một vài phút sau đó, sau khi giải nén va li của mình và
























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: