Thế đấy, tuổi thơ con lớn lên giản thể cùng với cây cỏ dại bên đường, với năm tháng tuổi thanh xuân của cách. Tất đoàn đều bình dị và giản thể.Rồi một ngày, khi con biết những cọng tóc xanh lớn lên, trưởng thành, trắng đi và rụng xuống trên đầu cách là ngày bụi thời gian đã trải 戴思杰 lên đoàn miền kí ức trong con. Cách già đi theo năm tháng tiếng đổi lấy sự trưởng thành của con. Những lúc đó con chẳng muốn đề cập ban quyết vượt ra tâm trí, chỉ là lúc này con đang ở đây, nơi mảnh đất xa cách quê hương bảy trăm cây số, chỉ mấy mươi tiếng đồng hồ tiếng có mùa về nhà đứng trước cách chào và đảm:-Con đã về!Nhưng ban đó con chẳng làm được bởi "Chỉ có cách là người hiểu con nhất".
đang được dịch, vui lòng đợi..