Which of these incidents characterise John’s relationship to parts of  dịch - Which of these incidents characterise John’s relationship to parts of  Việt làm thế nào để nói

Which of these incidents characteri

Which of these incidents characterise John’s relationship to parts of his body while they still form part of his body? As long as we are talking about a small cell in an expendable bit of one’s stomach lining, there seems no particular problem with the first five incidents (although some are rather difficult to visualise). However, the sixth does not seem right: we surely would not expect any legal system to treat John’s rights in his body parts as transmissible. Whatever rights a legal system recognises we have in our body tissue while it is still part of our bodies, they are almost certainly going to be very different from those (if any) it would want to confer on someone who acquires a bit of that tissue after it has been excised: both the more land the physical context have changed.If this is true,it means that,while w might have alegar system that allows John aright to sell this bit of body tissue,his interest in it (or at least the interest he has while it is still part of his body) is not transmissible – the buyer will acquire a different set of rights from those that John had when the tissue was still part of his body. Once we start talking about more important bits of unexcised body tissue, or about live bodies as a whole, the other incidents begin to look inappropriate as well, or at least not acceptable without significant qualifications. The right to possess your body and unexcised parts of it might initially seem unproblematic. In any legal system operating in a society which respects personal autonomy we would expect the law to allocate exclusive physical control over our own bodies and body parts to us. However, even here there may be controversial claims to make exceptions. Can young children (or mentally incapacitated adults) really be given the right to exclusive physical control over their own bodies, and, if not, who should have the ultimate control? Their parents? The state? And what about, for example, hunger strikers, or adult individuals who refuse medical treatment that could benefit them (perhaps blood transfusions) or prevent harm to others (treatment for infectious diseases, or medication to prevent violent behaviour)? And, once we are past this first incident of ownership, everything becomes even more dominatedby difficultmoral,political and social issues.These cond and fifth incidents – the right to use our bodies in any way we want and our right to deal in the capital interest in them – raise fundamental questions about the nature of the society in which we want to live. The first and obvious point is that an absolute right to use our bodies as we want would leave us free to behave in ways that harm,
6 Property Law
Downloaded from Cambridge Books Online by IP 137.132.123.69 on Sat Aug 30 04:28:41 BST 2014. http://dx.doi.org/10.1017/CBO9781139051941.002 Cambridge Books Online © Cambridge University Press, 2014
affront or annoy others. A balance must inevitably be struck between our freedom to behave as we want and the rights of others to be free from harm, affront and annoyance, but it is not easy to arrive ata consensus as to where the balance should be struck. Another difficult issue, and if anything even more controversial, is that a right to use our bodies as we choose,and an absolute right to deal in the capital of our bodies, would leave us free to harm ourselves. Is it necessary, or morally or pragmatically justifiable, for the law to curtail our freedom to abuse, harm or destroy ourselves or parts of our bodies? The right to destroy the thing is only one aspect of the right to the capital interest in a thing. The other aspects – the right to sell it or to give it away – also cause problems when applied to human bodies. Should I be entitled to sell or do nateanes sential part of my body, without which I cannot function at all,such as my liver, my brain or my heart ?Would it make any difference if I was dying any way, and the donation was for a transplant to someone else which could not succeed if the organ was removed after my death? Rather different, but no less complex, issues arise when we start talking about body parts without which one could function tolerably well, and the removal of which would not be life-threatening – should I be entitled to sell, for example, a limb, an eye, or a kidney? And would it make a difference if it was not a sale but a donation, or if it was prompted by altruism, familial love or duty, or by an inability to withstand family pressure? And what about renewable body parts such as blood, hair, bone marrow, sperm or ova? Should we have an absolute right to sell such body parts to anyone in any circumstances, or should it be absolutely prohibited, or permitted only in some circumstances and subject to certain conditions? It quickly becomes apparent that very different considerations apply depending on the type of body product, and that sale and donation raise quite different issues. The second and third incidents – the right to manage and the right to income – may also cause us varying degree sofd is quiet. Most people would agree that respect for bodily integrity dictates that,if any one should have the right to permit others to make use of parts of my body, it should be me and no one else. Similarly, if anyone should be entitled to any profits or income accruing from my body or from unexcised body parts, it should be me and no one else. Never the less, a for mid able range of philosophical, moral, religious and political objections could be made toa legal system that always and in all circumstances allowed me to forgo personal use of parts of my body (or, indeed, the whole) and to license others to make surrogate use of it, whether for my reward or theirs. So, if we were slavishly to adopt Honore ´’s incidents here (something he would not himself have advocated), we might be tempted to conclude that you can ‘own’ some of the small/inessential parts of your body, or at least those not regarded as having any moral, religious or reproductive significance, but not the essential parts. Initially, this may seem a strange conclusion, but it tells us some important things about ownership. First, it tells us that legal systems typically recognise ownership of some things but not of others. Secondly, it demonstrates that, when
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Which of these incidents characterise John’s relationship to parts of his body while they still form part of his body? As long as we are talking about a small cell in an expendable bit of one’s stomach lining, there seems no particular problem with the first five incidents (although some are rather difficult to visualise). However, the sixth does not seem right: we surely would not expect any legal system to treat John’s rights in his body parts as transmissible. Whatever rights a legal system recognises we have in our body tissue while it is still part of our bodies, they are almost certainly going to be very different from those (if any) it would want to confer on someone who acquires a bit of that tissue after it has been excised: both the more land the physical context have changed.If this is true,it means that,while w might have alegar system that allows John aright to sell this bit of body tissue,his interest in it (or at least the interest he has while it is still part of his body) is not transmissible – the buyer will acquire a different set of rights from those that John had when the tissue was still part of his body. Once we start talking about more important bits of unexcised body tissue, or about live bodies as a whole, the other incidents begin to look inappropriate as well, or at least not acceptable without significant qualifications. The right to possess your body and unexcised parts of it might initially seem unproblematic. In any legal system operating in a society which respects personal autonomy we would expect the law to allocate exclusive physical control over our own bodies and body parts to us. However, even here there may be controversial claims to make exceptions. Can young children (or mentally incapacitated adults) really be given the right to exclusive physical control over their own bodies, and, if not, who should have the ultimate control? Their parents? The state? And what about, for example, hunger strikers, or adult individuals who refuse medical treatment that could benefit them (perhaps blood transfusions) or prevent harm to others (treatment for infectious diseases, or medication to prevent violent behaviour)? And, once we are past this first incident of ownership, everything becomes even more dominatedby difficultmoral,political and social issues.These cond and fifth incidents – the right to use our bodies in any way we want and our right to deal in the capital interest in them – raise fundamental questions about the nature of the society in which we want to live. The first and obvious point is that an absolute right to use our bodies as we want would leave us free to behave in ways that harm,6 Property LawDownloaded from Cambridge Books Online by IP 137.132.123.69 on Sat Aug 30 04:28:41 BST 2014. http://dx.doi.org/10.1017/CBO9781139051941.002 Cambridge Books Online © Cambridge University Press, 2014affront or annoy others. A balance must inevitably be struck between our freedom to behave as we want and the rights of others to be free from harm, affront and annoyance, but it is not easy to arrive ata consensus as to where the balance should be struck. Another difficult issue, and if anything even more controversial, is that a right to use our bodies as we choose,and an absolute right to deal in the capital of our bodies, would leave us free to harm ourselves. Is it necessary, or morally or pragmatically justifiable, for the law to curtail our freedom to abuse, harm or destroy ourselves or parts of our bodies? The right to destroy the thing is only one aspect of the right to the capital interest in a thing. The other aspects – the right to sell it or to give it away – also cause problems when applied to human bodies. Should I be entitled to sell or do nateanes sential part of my body, without which I cannot function at all,such as my liver, my brain or my heart ?Would it make any difference if I was dying any way, and the donation was for a transplant to someone else which could not succeed if the organ was removed after my death? Rather different, but no less complex, issues arise when we start talking about body parts without which one could function tolerably well, and the removal of which would not be life-threatening – should I be entitled to sell, for example, a limb, an eye, or a kidney? And would it make a difference if it was not a sale but a donation, or if it was prompted by altruism, familial love or duty, or by an inability to withstand family pressure? And what about renewable body parts such as blood, hair, bone marrow, sperm or ova? Should we have an absolute right to sell such body parts to anyone in any circumstances, or should it be absolutely prohibited, or permitted only in some circumstances and subject to certain conditions? It quickly becomes apparent that very different considerations apply depending on the type of body product, and that sale and donation raise quite different issues. The second and third incidents – the right to manage and the right to income – may also cause us varying degree sofd is quiet. Most people would agree that respect for bodily integrity dictates that,if any one should have the right to permit others to make use of parts of my body, it should be me and no one else. Similarly, if anyone should be entitled to any profits or income accruing from my body or from unexcised body parts, it should be me and no one else. Never the less, a for mid able range of philosophical, moral, religious and political objections could be made toa legal system that always and in all circumstances allowed me to forgo personal use of parts of my body (or, indeed, the whole) and to license others to make surrogate use of it, whether for my reward or theirs. So, if we were slavishly to adopt Honore ´’s incidents here (something he would not himself have advocated), we might be tempted to conclude that you can ‘own’ some of the small/inessential parts of your body, or at least those not regarded as having any moral, religious or reproductive significance, but not the essential parts. Initially, this may seem a strange conclusion, but it tells us some important things about ownership. First, it tells us that legal systems typically recognise ownership of some things but not of others. Secondly, it demonstrates that, when
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Mà các sự cố đặc trưng cho mối quan hệ của John đến các bộ phận của cơ thể của mình trong khi họ vẫn tạo thành một phần của cơ thể của mình? Miễn là chúng ta đang nói về một tế bào nhỏ trong một chút tiêu hao của một của niêm mạc dạ dày, có vẻ như không có vấn đề đặc biệt với năm sự cố đầu tiên (mặc dù một số là khá khó khăn để hình dung). Tuy nhiên, thứ sáu có vẻ không đúng: chúng tôi chắc chắn sẽ không mong đợi bất kỳ hệ thống pháp luật để điều trị các quyền của John trong bộ phận cơ thể của mình như là truyền nhiễm. Dù quyền một hệ thống pháp luật công nhận chúng tôi có trong các mô cơ thể của chúng tôi trong khi nó vẫn còn là một phần của cơ thể chúng ta, họ gần như chắc chắn sẽ rất khác nhau từ những người (nếu có) sẽ muốn trao cho những người có được một chút mô sau khi nó đã bị cắt xén: cả hai càng hạ bối cảnh vật lý có changed.If điều này là đúng, nó có nghĩa là, trong khi w có thể có alegar hệ thống cho phép John xét ​​đúng để bán chút này của các mô cơ thể, lợi ích của mình ở trong đó (hoặc ít nhất là sự quan tâm anh có trong khi nó vẫn còn là một phần của cơ thể của mình) không phải là truyền nhiễm - người mua sẽ có được một bộ khác nhau của quyền từ những người mà John có khi mô vẫn là một phần của cơ thể của mình. Một khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện về bit quan trọng hơn của mô cơ thể unexcised, hoặc về cơ thể sống như một toàn thể, các sự cố khác bắt đầu nhìn không phù hợp là tốt, hoặc ít nhất là không thể chấp nhận mà không có khả năng quan trọng. Quyền chiếm hữu cơ thể của bạn và các bộ phận unexcised của nó ban đầu có vẻ unproblematic. Trong bất kỳ hệ thống pháp luật hoạt động trong một xã hội mà tôn trọng quyền tự chủ cá nhân chúng tôi mong chờ pháp luật để kiểm soát vật lý độc quyền phân bổ trên cơ thể của chúng ta và các bộ phận cơ thể cho chúng tôi. Tuy nhiên, ngay cả ở đây có thể có tuyên bố gây tranh cãi để làm cho trường hợp ngoại lệ. Có thể trẻ nhỏ (hoặc người lớn về tinh thần mất khả năng) thực sự được trao quyền kiểm soát vật lý độc quyền trên cơ thể của mình, và nếu không, những người cần có sự kiểm soát cuối cùng? Cha mẹ của họ? Nhà nước? Và những gì về, ví dụ, những người tuyệt thực, hoặc cá nhân người lớn từ chối điều trị y tế có thể có lợi cho họ (có thể truyền máu) hoặc ngăn chặn thiệt hại cho người khác (điều trị các bệnh truyền nhiễm, hoặc dùng thuốc để ngăn chặn hành vi bạo lực)? Và, một khi chúng ta đã là quá khứ cố đầu tiên này của quyền sở hữu, tất cả mọi thứ trở nên dominatedby difficultmoral, chính trị và xã hội cond issues.These và sự cố thứ năm hơn - quyền sử dụng cơ thể chúng ta trong bất cứ cách nào chúng ta muốn và quyền của chúng ta để đối phó trong sự quan tâm vốn trong họ - câu hỏi cơ bản về bản chất của xã hội mà chúng ta muốn sống. Điểm đầu tiên và rõ ràng là một quyền tuyệt đối để sử dụng cơ thể chúng ta như chúng ta muốn sẽ để lại cho chúng tôi tự do hành xử theo cách mà làm hại,
6 tài sản Luật
Downloaded từ Cambridge sách trực tuyến của IP 137.132.123.69 on Sat 30 tháng 8 04:28:41 BST 2014. http://dx.doi.org/10.1017/CBO9781139051941.002 Cambridge Books Online © Cambridge University Press, 2014
sỉ nhục hoặc làm phiền người khác. Một sự cân bằng chắc chắn phải được đánh giữa tự do của chúng ta cư xử như chúng ta muốn và quyền lợi của người khác thoát khỏi sự nguy hại, sự sỉ nhục và khó chịu, nhưng nó không phải là dễ dàng để đi đến sự đồng thuận ata như là nơi cân bằng nên xảy ra. Một vấn đề khó khăn, và nếu bất cứ điều gì thậm chí gây nhiều tranh cãi, đó là một quyền sử dụng cơ thể chúng ta như chúng ta lựa chọn, và một quyền tuyệt đối để đối phó ở thủ đô của các cơ quan của chúng tôi, sẽ để lại cho chúng tôi miễn phí để làm hại chính mình. Có cần thiết, hay đạo đức hoặc thực dụng chính đáng, cho pháp luật để hạn chế sự tự do của chúng tôi để lạm dụng, gây tổn hại hoặc phá hủy chính mình hoặc các bộ phận của cơ thể chúng ta? Quyền để tiêu diệt các điều chỉ là một khía cạnh của quyền lợi vốn vào một điều. Các khía cạnh khác - quyền bán nó hay để cho nó đi - cũng gây ra vấn đề khi áp dụng cho cơ thể con người. Tôi có nên được quyền bán hoặc làm nateanes phần sential của cơ thể của tôi, không có mà tôi không thể hoạt động ở tất cả, chẳng hạn như gan của tôi, bộ não của tôi hay trái tim tôi? Nó sẽ làm cho bất kỳ sự khác biệt nếu tôi đã chết cách nào, và quyên góp được để ghép cho người khác mà không thể thành công nếu các cơ quan đã được gỡ bỏ sau khi tôi chết? Thay khác nhau, nhưng không kém phần phức tạp, các vấn đề phát sinh khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện về các bộ phận cơ thể mà không có ai có thể hoạt tolerably tốt, và loại bỏ mà sẽ không được đe dọa tính mạng - tôi nên được quyền bán, cho ví dụ, một chi, một mắt, hoặc một quả thận? Và nó sẽ làm cho một sự khác biệt nếu nó không phải là một bán mà tặng, hoặc nếu nó được thúc đẩy bởi lòng vị tha, tình cảm gia đình hay công tác, hoặc do không có khả năng chịu được áp lực gia đình? Và những gì về bộ phận cơ thể tái tạo như máu, tóc, tủy xương, tinh trùng, noãn? Chúng ta nên có một quyền tuyệt đối để bán các bộ phận cơ thể như vậy với bất cứ ai ở bất cứ hoàn cảnh nào, hoặc nên nó được hoàn toàn bị cấm, hoặc chỉ được phép trong một số hoàn cảnh và điều kiện nhất định? Nó nhanh chóng trở nên rõ ràng rằng cân nhắc rất khác nhau sẽ phụ thuộc vào các loại sản phẩm cơ thể, và đó bán và tặng nêu vấn đề hoàn toàn khác. Các sự cố thứ hai và thứ ba - quyền quản lý và quyền thu nhập - cũng có thể khiến chúng ta thay đổi độ sofd là yên tĩnh. Hầu hết mọi người đều đồng ý rằng sự tôn trọng toàn vẹn cơ thể nói lên rằng, nếu bất kỳ ai nên có quyền cho phép người khác sử dụng các phần của cơ thể của tôi, nó phải là tôi chứ không ai khác. Tương tự như vậy, nếu có ai nên được hưởng bất kỳ lợi nhuận hoặc thu nhập phát sinh từ cơ thể của tôi hoặc từ các bộ phận cơ thể unexcised, nó phải là tôi chứ không ai khác. Không bao giờ là ít hơn, một cho tầm trung có thể phản đối triết học, đạo đức, tôn giáo và chính trị có thể được thực hiện toa hệ thống pháp luật mà luôn luôn và trong mọi hoàn cảnh cho phép tôi từ bỏ sử dụng cá nhân của các bộ phận của cơ thể của tôi (hoặc, thực sự, toàn bộ) và cấp phép cho người khác để sử dụng thay thế của nó, dù cho phần thưởng của tôi hay của họ. Vì vậy, nếu chúng ta mù quáng chấp nhận 'sự cố ở đây (một cái gì đó anh sẽ không tự mình đã ủng hộ), chúng ta có thể bị cám dỗ để kết luận rằng bạn có thể' Honore 'riêng của một số / bộ phận trọng yếu nhỏ của cơ thể của bạn, hoặc ít nhất là những người không được coi là có bất kỳ ý nghĩa đạo đức, tôn giáo hoặc sinh sản, nhưng không phải là bộ phận thiết yếu. Ban đầu, điều này có vẻ là một kết luận kỳ lạ, nhưng nó cho chúng ta một số điều quan trọng về quyền sở hữu. Đầu tiên, nó cho chúng ta biết rằng hệ thống pháp lý thường nhận quyền sở hữu của một số thứ nhưng không phải của người khác. Thứ hai, nó chứng minh rằng, khi
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: