For the United States, the era of a

For the United States, the era of a

For the United States, the era of a "rising China" is a novel challenge. For Vietnam, it's the reprise of a thousand year old theme. China's quest for hegemony over the South China Sea has eroded the legitimacy of Hanoi's communist government. Coincidentally it has accelerated movement toward a strategic entente between Hanoi and Washington.

The U.S.-Vietnam relationship now evolving has an air of belated geopolitical inevitability. Though still controversial in precincts of Vietnam's all-powerful Communist Party (CPV), among non-members (96 percent of Vietnam's 93 million people) the notion of an intimate connection with the U.S. is highly popular. The nation's present and future prosperity depends greatly on access to the markets of America and its allies and to their technology and capital. However, Vietnam itself must find the political will to reform domestic institutions that limit its ability to turn access into wealth.

Forty years after its end, the "American War" no longer stirs up strong feelings in Vietnam. Almost without exception, Vietnamese insist that they don't bear grudges, a notion dating officially from 1988 when Hanoi adopted the foreign policy goal of making "more friends and fewer enemies." The regime had no real choice then; post-unification efforts to collectivize agriculture, build heavy industry from scratch and allocate goods according to a central plan had failed, just as Vietnam's Soviet advisors had predicted. At that time the Soviet bloc itself was crumbling, and with it the fraternal assistance that kept Vietnam's economy barely afloat in the face of a U.S.-sponsored trade embargo.

Internally, Hanoi embarked on "doi moi," or economic reform. Party congresses cleared Vietnam's way to the 'socialist market economy,' something that came to look a lot like capitalism. Indeed, vibrant capitalist impulses surfaced to fill the economic spaces that were poorly served by state-owned enterprises (SOEs). However, the state enterprise sector was not dismantled, nor – though agriculture was de-collectivized – was ownership of land actually returned to farmers.

That half-finished socio-economic transition sufficed for a couple of decades. Year after year Vietnam's economy grew by about seven percent. Exports of rice, fish, coffee and cashew nuts soared. Investors from South Korea, Japan, and Taiwan provided the know-how and capital for thriving garment and footwear assembly industries. Nearly everyone was better off. Although wealth disparities were increasingly evident, they mainly prompted the desire to get rich also.

By 2007, the year Vietnam was admitted to the World Trade Organization (WTO), it had become a pillar of the Association of Southeast Asian Nations (ASEAN), and per capita income had reached US $1000, ten times the 1989 level. The Hanoi regime had forged dozens of constructive foreign relationships. Especially significant were deepening and broadening ties with the United States and China.

Though pragmatism drove Vietnam's relationships with China and with the U.S., ideology conditioned them.

Always uncomfortably close by and insistent on the deference that a younger brother owes to an elder, China has been a central problem for Vietnamese statecraft for over a thousand years. Much of that time, the two nations have gotten along well enough. Elite contacts with China shaped Vietnamese culture. Ho Chi Minh's battalions could not have worn down French and American armies without fraternal aid from Mao's China. Later on, when Hanoi belatedly opted to follow Beijing on "the capitalist road," its leaders assigned high priority to engaging Chinese counterparts at all levels of the Party and government.

Often, however, relations with Beijing have been testy. A recurring theme of Vietnamese history is dogged and ultimately successful resistance against invaders. As every schoolboy learns, most often those invading armies have been Chinese. As recently as 1979, Deng Xiao Ping sought – and failed – to "teach Vietnam a lesson" for deposing the Pol Pot regime in Cambodia.

After diplomatic relations were restored in 1995, the United States became a lucrative market for Vietnamese-made goods. Still, the CPV continued to perceive a threat. Though the ruling party had shed most of its Marxism, it was still profoundly Leninist in its determination to keep a tight grip on Vietnam's political life. To the officials responsible for internal security in Vietnam, the U.S. had not abandoned its hostile intentions. The Americans had simply grown more subtle, said the party media, propagating the "concept of civil society" and "masterminding the peaceful evolution forces."

As long as Vietnam's economy boomed and China could credibly assure its neighbors that its rise to great power status would be peaceful, the Hanoi regime's tilt to China and the public's preference for warmer relations with the U.S. was a manageable disagreement.

Just a few years later, however, the Hanoi regime fumbled the Great Global Recession. As the nation's export markets shrank in 2008, Vietnam's leaders resolved to pump up domestic demand until foreign buyers returned. They did this chiefly by directing credit to the state-owned enterprise (SOE) sector. Remarkably little effort was made to supervise these firms' use of the State Bank's largesse. Much of the windfall went into property development schemes unrelated to the SOEs' normal business. More went into their acquisition or creation of new banks that would then create more credit and lend it back to their shareholders.

In 2010, the property bubble burst. Borrowers defaulted in droves, and the nation's banks were stuck with a huge percentage of non-performing loans. Regulators claim that these now amount to less than four percent of the banking system's assets; sovereign credit rating agencies insist that the true figure is near 15 percent.

Further, the shipbuilding conglomerate Vinashin, into which Hanoi had pumped US $4 billion, required rescuing. Next to fall into bankruptcy was the state-owned ocean shipper and port operator, Vinalines. Prime Minister Nguyen Tan Dung had touted both firms as a new model for state enterprises.

In 2009, meanwhile, Beijing resurrected a claim to Chinese hegemony "since ancient times" over the South China Sea. Off Vietnam's long coast, Chinese vessels stepped up harassment of Vietnamese fishermen and interference with oil and gas exploration.

An internet-enabled public speaks up

These events coincided with an information revolution. Though there has long been a dissident fringe in Vietnam, it didn't have a means of reaching a large audience until the explosive growth of internet access.[1] From 200,000 users in 2000, internet penetration in Vietnam has grown to 40 million, roughly 55 percent of Vietnamese over age 14.

As more and more citizens logged on, they found a heady broth of alternative opinion on topics that Vietnam's licensed media were forbidden to address. Now, beyond the reach of regime censors, blogs that address serious public issues receive millions of daily hits. Facebook accounts, which over 30 million Vietnamese access regularly, are full of political chatter.

Net surfers in 2008 learned, for example, that the government had issued permits for the China Aluminum Company to strip-mine bauxite in Vietnam's south central highlands. Early discussion emphasized social and environmental impacts of the project, but soon morphed into unprecedentedly public debate over the party-state's alleged subservience to China at the expense of national security.

Meanwhile, Vietnam’s economic crisis deepened. In 2011 the regime was forced to tighten credit. Economists concluded that the dynamism liberated by the doi moi policies was exhausted. The public mood was sour, and non-party Vietnamese were openly venting their discontent to each other. Perhaps police agents were listening, but dissenters sensed safety in numbers, and there was plenty to deplore: the bankruptcies of hundreds of thousands of small businesses and investors, petty corruption, police brutality, inequitable access to health care and education, rolling power cuts and the regime's conciliatory posture toward China's offshore provocations.

Gridlock

The CPV was clearly in trouble, too. Few of the nation's best and brightest any longer were choosing party careers. Those who went into public service generally had little interest in ideology; their primary objectives had become promotion and profit. According to analyst Alexander Vuving, many of the CPV's senior cadres are neither conservatives nor modernizers, but simply opportunists who have found the status quo very comfortable.[2] Vuving explains it this way: capitalism offers opportunities to make profit, while communism offers a monopoly of power. A mixture of the two creates conditions for using money to buy power and using power to make money.

Possibly because too many of its leaders were invested in the status quo, the CPV had long been unable to resolve certain issues. As seen already, one such issue was Vietnam's stance toward China, on one hand, and Western countries on the other. Another was the state's role in the economy – should it be a participant, through control of many large enterprises, or should it privatize SOEs and concentrate on providing the conditions that allow private enterprise to flourish? There was, in addition, continuing intra-party debate on management of information (while, over the past decade, the state's ability to control it has slipped away) and on whether party actions should be bound by law and subject to review by independent judges.

At party congresses in 2001, 2006 and 2011, though there was much hand-wringing about widespread corruption, mismanagement and the Party's ebbing legitimacy, consensus on decisive reforms had been beyond reach. Each time, positions were redistributed mainly with a view to maintaining factional and regional balance. Old cadre
5000/5000
Từ: Anh
Sang: Việt
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Đối với Hoa Kỳ, thời đại của một "Trung Quốc tăng" là một thách thức tiểu thuyết. Đối với Việt Nam, nó là reprise một ngàn năm tuổi chủ đề. Nhiệm vụ của Trung Quốc cho quyền bá chủ trên biển Nam Trung Quốc đã xói mòn tính hợp pháp của chính phủ cộng sản của Hà Nội. Thật trùng hợp, nó đã tăng tốc các phong trào Hướng tới một chiến lược Quốc giữa Hà Nội và Washington.Mối quan hệ Mỹ-Việt Nam phát triển bây giờ có một không khí của belated về địa chính trị không thể tránh được. Mặc dù vẫn còn gây tranh cãi trong khu vực của Việt Nam toàn năng cộng sản Đảng (CPV), trong số không thành viên (96 phần trăm của Việt Nam 93 triệu người) các khái niệm của một kết nối thân mật với Hoa Kỳ là rất phổ biến. Sự thịnh vượng hiện tại và tương lai của quốc gia phụ thuộc nhiều vào việc truy cập vào các thị trường Mỹ và đồng minh của nó và của công nghệ và thủ đô. Tuy nhiên, Việt Nam chính nó phải tìm sẽ chính trị để cải cách tổ chức trong nước hạn chế khả năng của mình để truy cập vào sự giàu có.Bốn mươi năm sau khi kết thúc của nó, "Chiến tranh Mỹ" không khuấy động lên các cảm xúc mạnh mẽ tại Việt Nam. Hầu như không có ngoại lệ, Việt Nam đã nhấn mạnh rằng họ không mang mối hận thù, một khái niệm hẹn hò chính thức từ năm 1988 khi Hanoi thông qua mục tiêu chính sách đối ngoại của làm cho "bạn bè nhiều hơn và ít hơn kẻ thù." Chế độ không có thực sự lựa chọn sau đó; thống nhất đất nước sau khi cố gắng collectivize nông nghiệp, xây dựng công nghiệp nặng từ đầu và phân bổ các hàng hóa theo một kế hoạch Trung tâm đã thất bại, cũng giống như cố vấn Xô viết của Việt Nam đã dự đoán. Tại thời điểm đó khối Xô viết chính nó đổ nát, và với nó hỗ trợ anh em mà giữ nền kinh tế Việt Nam hiếm khi nổi khi đối mặt với một lệnh cấm vận thương mại tài trợ U.S..Nội bộ, Hanoi bắt tay vào "đổi mới", hoặc kinh tế. Đại hội Đảng rời Việt Nam cách để ' xã hội chủ nghĩa kinh tế thị trường,' một cái gì đó mà đến để trông rất giống như chủ nghĩa tư bản. Thật vậy, sôi động tư bản xung bề mặt để điền vào các không gian kinh tế kém đã được phân phối bởi các doanh nghiệp nhà nước (nhà). Tuy nhiên, khu vực doanh nghiệp nhà nước không được tháo dỡ, cũng -mặc dù nông nghiệp đã được de-collectivized-quyền sở hữu đất thực sự quay trở lại nông dân.Rằng một nửa đã hoàn thành quá trình chuyển đổi kinh tế xã hội sufficed cho một vài thập kỷ. Năm này qua năm kinh tế của Việt Nam tăng khoảng 7%. Xuất khẩu gạo, cá, cà phê và hạt tăng vọt. Nhà đầu tư từ Hàn Quốc, Nhật bản và Đài Loan cung cấp các bí quyết và vốn cho phát triển mạnh quần áo và giày dép hội ngành công nghiệp. Gần như tất cả mọi người là tốt hơn hết. Mặc dù sự giàu có chênh lệch đã ngày càng rõ ràng, họ chủ yếu là nhắc nhở những mong muốn để làm giàu cũng.Năm 2007, Việt Nam năm được gia nhập tổ chức thương mại thế giới (WTO), nó đã trở thành một trụ cột của các Hiệp hội của đông nam á gia (ASEAN), và thu nhập bình quân đầu người đã lên tới US $1000, mười lần mức 1989. Chế độ Hanoi có giả mạo hàng chục xây dựng mối quan hệ nước ngoài. Đặc biệt là đáng kể đã được sâu sắc và mở rộng quan hệ với Hoa Kỳ và Trung Quốc.Mặc dù chủ nghĩa thực dụng lái xe mối quan hệ của Việt Nam với Trung Quốc và với Hoa Kỳ, tư tưởng có điều kiện họ.Luôn luôn hẹp không tiện nghi gần đó và van lơn ngày phụ thuộc một đứa em trai nợ để một người cao tuổi, Trung Quốc đã là một vấn đề Trung tâm cho statecraft Việt Nam trong hơn một nghìn năm. Nhiều thời gian đó, hai nước đã nhận cùng cũng đủ. Ưu tú liên hệ với Trung Quốc hình văn hóa Việt Nam. Tiểu đoàn thành phố Hồ Chí Minh có thể không có mòn xuống quân đội Pháp và Mỹ đều không có anh em viện trợ từ Trung Quốc của Mao. Về sau, khi Hanoi bị công bố muộn đã lựa chọn để làm theo Beijing trên "đường tư bản", các nhà lãnh đạo gán ưu tiên cao để tham gia các đối tác Trung Quốc ở mọi cấp của Đảng và chính phủ.Thông thường, Tuy nhiên, mối quan hệ với Bắc Kinh đã được hay giận. Một chủ đề định kỳ lịch sử Việt Nam là dogged và cuối cùng thành công cuộc kháng chiến chống quân xâm lược. Khi mỗi cậu học sinh học, thường xuyên nhất những đội quân xâm lược đã được Trung Quốc. Như gần đây như năm 1979, Đặng Xiao Ping tìm kiếm- và không-"cho Việt Nam một bài học" để lật đổ chế độ Pol Pot tại Campuchia.Sau khi quan hệ ngoại giao đã được khôi phục vào năm 1995, Hoa Kỳ trở thành một thị trường hấp dẫn đối với hàng hoá Việt Nam thực hiện. Tuy nhiên, CPV tiếp tục nhận thấy một mối đe dọa. Mặc dù đảng cầm quyền đã tỏ phần lớn của chủ nghĩa Mác của nó, nó đã là vẫn còn sâu sắc Leninist trong của nó xác định để giữ cho một kẹp chặt chẽ vào đời sống chính trị của Việt Nam. Để các quan chức chịu trách nhiệm về an ninh nội địa tại Việt Nam, Hoa Kỳ đã không rời bỏ dự định thù địch. Người Mỹ chỉ đơn giản là đã tăng lên hơn tinh tế, nói phương tiện truyền thông bên, tuyên truyền "khái niệm của xã hội dân sự" và "Ghassan các lực lượng tiến hóa hòa bình."Miễn là bùng nổ kinh tế của Việt Nam và Trung Quốc đáng tin cậy có thể đảm bảo với nước láng giềng của nó tăng lên đến tình trạng sức mạnh rất lớn sẽ được hòa bình, chế độ Hanoi nghiêng sang Trung Quốc và của khu vực ưu tiên cho ấm hơn quan hệ với Hoa Kỳ là một bất đồng quản lý.Chỉ là một vài năm sau đó, Tuy nhiên, chế độ Hanoi fumbled cuộc Đại suy thoái toàn cầu. Như các quốc gia xuất khẩu thị trường giảm mạnh trong năm 2008, nhà lãnh đạo của Việt Nam được giải quyết để bơm lên nhu cầu trong nước cho đến khi người mua nước ngoài trở về. Họ đã làm điều này chủ yếu bằng cách chỉ đạo các tín dụng để khu vực doanh nghiệp nhà nước (SOE). Đáng kể ít nỗ lực đã được thực hiện để giám sát các công ty sử dụng của largesse ngân hàng nhà nước. Phần lớn windfall đã đi vào bất động sản phát triển chương trình không liên quan đến nhà kinh doanh bình thường. Hơn đi vào mua lại của họ hoặc tạo ra các ngân hàng mới sau đó sẽ tạo ra thêm tín dụng và cho vay nó trở lại cho các cổ đông.Trong năm 2010, bong bóng bất động sản nổ. Người đi vay cài đặt sẵn trong droves, và ngân hàng của quốc gia đã bị mắc kẹt với một tỷ lệ phần trăm lớn không thực hiện các khoản vay. Cơ quan quản lý yêu cầu bồi thường những bây giờ số tiền đến ít hơn bốn phần trăm của hệ thống ngân hàng tài sản; Các cơ quan đánh giá tín dụng có chủ quyền đã nhấn mạnh rằng con số thực sự là gần 15 phần trăm.Hơn nữa, tập đoàn đóng tàu Vinashin, vào đó Hanoi có bơm US $4 tỷ đồng, yêu cầu cứu. Bên cạnh các mùa thu vào phá sản là người gửi thuộc sở hữu nhà nước đại dương và cảng nhà điều hành, Vinalines. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã mời chào cả hai công ty như là một mô hình mới cho các doanh nghiệp nhà nước.Trong năm 2009, trong khi đó, Beijing phục sinh một yêu cầu bồi thường quyền bá chủ Trung Quốc "kể từ thời cổ đại" trên biển Nam Trung Quốc. Ngoài khơi dài của Việt Nam, tàu Trung Quốc bước lên quấy rối của ngư dân Việt Nam và sự can thiệp với thăm dò dầu và khí đốt.Một khu vực kích hoạt internet nóiNhững sự kiện này trùng hợp với một cuộc cách mạng thông tin. Mặc dù hiện đã lâu là một rìa bất đồng chính kiến ở Việt Nam, nó đã không có một phương tiện để tiếp cận một đối tượng lớn đến sự phát triển bùng nổ của truy cập internet. [1] từ 200.000 người dùng vào năm 2000, thâm nhập internet ở Việt Nam đã tăng lên đến 40 triệu, khoảng 55% người Việt Nam trên 14 tuổi.Như nhiều hơn và nhiều công dân đã đăng nhập, họ tìm thấy một canh xông lên thay thế ý kiến về các chủ đề của Việt Nam cấp phép phương tiện truyền thông bị cấm địa chỉ. Bây giờ, beyond the reach of chế độ kiểm duyệt, blog mà giải quyết vấn đề công cộng nghiêm trọng nhận được hàng triệu lượt truy cập hàng ngày. Tài khoản Facebook, hơn 30 triệu người Việt Nam truy cập thường xuyên, có đầy đủ các cuộc trò chuyện chính trị.Lướt net trong năm 2008 đã học, ví dụ, chính phủ đã ban hành các giấy phép cho các công ty nhôm Trung Quốc để strip-mine Bô xít ở cao nguyên phía nam miền trung Việt Nam. Cuộc thảo luận đầu nhấn mạnh xã hội và môi trường tác động của dự án, nhưng sớm morphed vào cuộc tranh luận công cộng lực trên bên-bang bị cáo buộc lụy đến Trung Quốc tại chi phí của an ninh quốc gia.Meanwhile, Vietnam’s economic crisis deepened. In 2011 the regime was forced to tighten credit. Economists concluded that the dynamism liberated by the doi moi policies was exhausted. The public mood was sour, and non-party Vietnamese were openly venting their discontent to each other. Perhaps police agents were listening, but dissenters sensed safety in numbers, and there was plenty to deplore: the bankruptcies of hundreds of thousands of small businesses and investors, petty corruption, police brutality, inequitable access to health care and education, rolling power cuts and the regime's conciliatory posture toward China's offshore provocations.GridlockThe CPV was clearly in trouble, too. Few of the nation's best and brightest any longer were choosing party careers. Those who went into public service generally had little interest in ideology; their primary objectives had become promotion and profit. According to analyst Alexander Vuving, many of the CPV's senior cadres are neither conservatives nor modernizers, but simply opportunists who have found the status quo very comfortable.[2] Vuving explains it this way: capitalism offers opportunities to make profit, while communism offers a monopoly of power. A mixture of the two creates conditions for using money to buy power and using power to make money.Có thể bởi vì quá nhiều của các nhà lãnh đạo đã được đầu tư trong trạng, CPV lâu đã không thể giải quyết vấn đề nhất định. Như đã thấy, một trong những vấn đề như vậy là lập trường của Việt Nam hướng tới Trung Quốc, một mặt, và các quốc gia phương Tây khác. Khác là vai trò của nhà nước trong nền kinh tế-nên nó là một người tham gia, thông qua kiểm soát của nhiều doanh nghiệp lớn, hoặc nó nên tư nhân hoá nhà và tập trung vào việc cung cấp các điều kiện cho phép doanh nghiệp tư nhân phát triển? Đó là, ngoài ra, tiếp tục cuộc tranh luận trong đảng về quản lý thông tin (trong khi, trong thập kỷ qua, khả năng của nhà nước kiểm soát nó đã trượt đi) và ngày cho dù Đảng hành động nên bị ràng buộc bởi pháp luật và có thể xem xét bởi các thẩm phán độc lập.Tại Đại hội Đảng năm 2001, 2006 và năm 2011, mặc dù đã có nhiều tay-wringing về tham nhũng lan rộng, sự quản lý kém và tính hợp pháp ebbing của Đảng, sự đồng thuận về cải cách quyết định đã được tiếp cận hơn thế nữa. Mỗi thời gian, vị trí được phân phối lại chủ yếu là nhằm duy trì sự cân bằng sự và khu vực. Cũ cán bộ
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đối với Hoa Kỳ, thời đại của một "tăng Trung Quốc" là một thách thức mới. Đối với Việt Nam, đó là Reprise của một chủ đề cũ ngàn năm. Quest của Trung Quốc cho quyền bá chủ trên Biển Đông Trung Quốc đã bị xói mòn tính hợp pháp của chính quyền cộng sản Hà Nội. Thật trùng hợp nó đã tăng tốc một sự thỏa hiệp phong trào hướng về chiến lược giữa Hà Nội và Washington. Các mối quan hệ Mỹ-Việt Nam hiện nay đang phát triển có một không khí của muộn màng không thể tránh khỏi địa chính trị. Mặc dù vẫn còn nhiều tranh cãi trong khuôn viên của Đảng Cộng sản toàn năng của Việt Nam (ĐCSVN), trong số những phi thành viên (96 phần trăm của 93 triệu người Việt Nam) ý niệm về một liên kết mật thiết với Mỹ là rất phổ biến. Thịnh vượng tại và tương lai của đất nước phụ thuộc rất nhiều vào việc tiếp cận các thị trường Mỹ và các đồng minh và công nghệ của họ và vốn. Tuy nhiên, bản thân Việt Nam phải tìm ý chí chính trị để cải cách các tổ chức trong nước, hạn chế khả năng của mình để biến truy cập vào sự giàu có. Năm Bốn mươi sau khi kết thúc của nó, là "American War" không còn dấy lên những cảm xúc mạnh mẽ ở Việt Nam. Hầu như không có ngoại lệ, Việt nhấn mạnh rằng họ không chịu mối hận thù, một khái niệm chính thức hẹn hò từ năm 1988 khi Hà Nội đã thông qua các mục tiêu chính sách đối ngoại của việc "thêm bạn bè và ít kẻ thù." Chế độ này không có lựa chọn thực tế sau đó; nỗ lực bài thống nhất đất nước để collectivize nông nghiệp, xây dựng ngành công nghiệp nặng từ đầu và phân bổ hàng hóa theo một kế hoạch trung ương đã thất bại, chỉ là cố vấn Liên Xô của Việt Nam đã dự đoán. Lúc đó khối Xô Viết chính nó đã đổ nát, và cùng với nó là sự trợ giúp huynh đệ mà giữ nền kinh tế của Việt Nam hầu như không nổi khi đối mặt với một lệnh cấm vận thương mại của Mỹ tài trợ. Bên trong, Hà Nội bắt tay vào "đổi mới", hay cải cách kinh tế. Đại hội Đảng đã mở đường của Việt Nam vào nền kinh tế xã hội chủ nghĩa thị trường, 'cái gì mà đã đến xem xét rất giống chủ nghĩa tư bản. Thật vậy, xung tư sôi nổi để lấp đầy không gian kinh tế mà kém được phục vụ bởi các doanh nghiệp nhà nước (DNNN). Tuy nhiên, khu vực doanh nghiệp nhà nước đã không được tháo dỡ, và cũng không - mặc dù nông nghiệp bị bỏ tập thể - là quyền sở hữu đất đai thực sự trở lại cho nông dân. Đó là quá trình chuyển đổi kinh tế-xã hội chưa được hoàn thiện đủ để đáp ứng cho một vài thập kỷ. Năm sau khi nền kinh tế của Việt Nam năm đã tăng khoảng bảy phần trăm. Xuất khẩu gạo, cá, cà phê và hạt điều tăng vọt. Các nhà đầu tư từ Hàn Quốc, Nhật Bản, Đài Loan và cung cấp các bí quyết và vốn để phát triển mạnh các ngành công nghiệp may mặc và giày dép, lắp ráp. Gần như tất cả mọi người là tốt hơn. Mặc dù sự chênh lệch giàu có ngày càng rõ rệt, họ chủ yếu là nhắc nhở mong muốn làm giàu cũng có. Đến năm 2007, năm nay Việt Nam được kết nạp vào Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO), nó đã trở thành một trụ cột của Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN), và thu nhập bình quân đầu người đã lên đến $ 1000, mười lần so với mức năm 1989. Chế độ Hà Nội đã giả mạo hàng chục mối quan hệ nước ngoài xây dựng. Đặc biệt đáng kể đã được đào sâu và mở rộng quan hệ với Hoa Kỳ và Trung Quốc. Mặc dù chủ nghĩa thực dụng khiến mối quan hệ của Việt Nam với Trung Quốc và Mỹ, tư tưởng điều đó. Luôn luôn khó chịu gần và van lơn trên sự tôn trọng mà một người em trai mắc nợ một người cao tuổi, Trung Quốc có là một vấn đề trung tâm cho statecraft Việt trong hơn một ngàn năm. Phần lớn thời gian đó, hai quốc gia đã nhận được cùng cũng đủ. Elite liên lạc với Trung Quốc định hình văn hóa Việt. Tiểu đoàn của Hồ Chí Minh không thể mòn quân đội Pháp và Mỹ mà không cần trợ giúp huynh đệ từ Mao của Trung Quốc. Sau này, khi Hà Nội muộn màng chọn theo nghiệp của Bắc Kinh trên "con đường tư bản chủ nghĩa", lãnh đạo của nó được gán ưu tiên cao để tham gia đối tác Trung Quốc tại tất cả các cấp của Đảng và Chính phủ. Tuy nhiên, thường quan hệ với Bắc Kinh đã nóng tính. Một chủ đề định kỳ của lịch sử Việt Nam được đeo đẳng và kháng cuối cùng thành công chống lại quân xâm lược. Như tất cả các học sinh học, thường xuyên nhất những đội quân xâm lược đã được Trung Quốc. Gần đây nhất là năm 1979, Đặng Tiểu Bình đã tìm cách - và thất bại -. Để "dạy cho Việt Nam một bài học" cho truất chế độ Pol Pot ở Campuchia Sau khi quan hệ ngoại giao đã được khôi phục vào năm 1995, Hoa Kỳ đã trở thành một thị trường béo bở cho hàng hóa Việt Nam sản xuất. Tuy nhiên, Đảng tiếp tục cảm nhận được một mối đe dọa. Mặc dù đảng cầm quyền đã đổ nhất của chủ nghĩa Mác của nó, nó vẫn còn sâu sắc Lênin trong quyết tâm của mình để giữ một nắm chặt vào đời sống chính trị của Việt Nam. Để các quan chức chịu trách nhiệm về an ninh nội địa tại Việt Nam, Mỹ đã không từ bỏ ý định thù địch. Người Mỹ đã chỉ đơn giản là phát triển tinh tế hơn, cho biết các phương tiện truyền thông bên, tuyên truyền "khái niệm xã hội dân sự" và "chủ mưu các lực lượng diễn biến hòa bình." Chừng nào nền kinh tế của Việt Nam bùng nổ và Trung Quốc credibly có thể đảm bảo với các nước láng giềng rằng sự gia tăng của tình trạng quyền lực lớn sẽ là hòa bình, độ nghiêng của chế độ Hà Nội đến Trung Quốc và sở thích của công chúng đối với các mối quan hệ ấm áp hơn với Hoa Kỳ là một bất đồng quản lý được. Chỉ cần một vài năm sau đó, tuy nhiên, chế độ Hà Nội dò dẫm những suy thoái toàn cầu lớn. Khi thị trường xuất khẩu của quốc gia giảm mạnh trong năm 2008, các nhà lãnh đạo Việt Nam giải quyết thổi bùng nhu cầu trong nước cho đến khi khách hàng nước ngoài trở về. Họ đã làm điều này chủ yếu là bằng cách hướng tín dụng cho khu vực doanh nghiệp nhà nước (DNNN). Đáng chú ý ít nỗ lực đã được thực hiện để giám sát việc sử dụng các công ty 'sự hào của Ngân hàng Nhà nước. Phần lớn thông tin bất ngờ đi vào các đề án phát triển bất động sản không liên quan đến kinh doanh thông thường của doanh nghiệp nhà nước. Hơn đi vào mua hoặc tạo ra các ngân hàng mới sau đó sẽ tạo ra tín dụng và cho vay lại cho các cổ đông của họ. Trong năm 2010, các bong bóng bất động sản bùng nổ. Người vay vỡ nợ lũ lượt, và các ngân hàng của nước này đã bị mắc kẹt với một tỷ lệ lớn các khoản vay không hiệu suất. Bộ điều chỉnh cho rằng các doanh nghiệp lên đến ít hơn bốn phần trăm tài sản của hệ thống ngân hàng; cơ quan xếp hạng tín nhiệm quốc gia nhấn mạnh rằng con số thực tế là gần 15 phần trăm. Hơn nữa, các tập đoàn đóng tàu Vinashin, vào mà Hà Nội đã bơm US $ 4 tỷ USD, quân giải cứu cần thiết. Tiếp rơi vào phá sản là người gửi hàng đại dương nhà nước và điều hành cảng, Vinalines. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã chào hàng cả hai công ty như là một mô hình mới cho các doanh nghiệp nhà nước. Năm 2009, trong khi đó, Bắc Kinh hồi sinh một yêu cầu bồi thường với quyền bá chủ của Trung Quốc "từ thời cổ đại" trên vùng biển Nam Trung Quốc. Ngoài khơi bờ biển dài của Việt Nam, tàu Trung Quốc tăng cường sách nhiễu ngư dân Việt Nam và sự can thiệp với thăm dò dầu và khí đốt. Một công internet cho phép lên tiếng Những sự kiện này trùng hợp với một cuộc cách mạng thông tin. Mặc dù từ lâu đã có một vân bất đồng chính kiến ở Việt Nam, nó đã không có một phương tiện để đạt được một lượng lớn khán giả cho đến khi sự bùng nổ của internet. [1] Từ 200.000 người dùng vào năm 2000, thâm nhập Internet tại Việt Nam đã tăng lên đến 40 triệu USD, khoảng 55 phần trăm của Việt Nam trong độ tuổi 14. Là một công dân nhiều hơn và nhiều hơn nữa đăng nhập, họ tìm thấy một canh nồng của các ý kiến khác về các chủ đề mà phương tiện truyền thông được cấp phép của Việt Nam bị cấm để giải quyết. Bây giờ, ngoài tầm với của chế độ kiểm duyệt, blog mà giải quyết các vấn đề nghiêm trọng nào nhận được hàng triệu lượt truy cập mỗi ngày. Tài khoản Facebook, trong đó hơn 30 triệu người truy cập thường xuyên Việt, có đầy đủ nhí chính trị. Lướt Net trong năm 2008 đã học được, ví dụ, rằng chính phủ đã cấp giấy phép cho Công ty Nhôm Trung Quốc tước mỏ bauxite ở vùng cao nguyên Nam Trung bộ của Việt Nam. Tranh luận sớm nhấn mạnh tác động xã hội và môi trường của dự án, nhưng ngay sau đó biến thành cuộc tranh luận công khai chưa từng qua sự giúp đở bị cáo buộc đảng-nhà nước của Trung Quốc tại các chi phí của an ninh quốc gia. Trong khi đó, cuộc khủng hoảng kinh tế của Việt Nam vào chiều sâu. Năm 2011 chính quyền đã buộc phải thắt chặt tín dụng. Các nhà kinh tế đã kết luận rằng sự năng động giải phóng bởi các chính sách đổi mới đã kiệt sức. Tâm trạng nào là chua và ngoài đảng Việt đã được công khai trút sự bất mãn của họ với nhau. Có lẽ nhân viên cảnh sát đã nghe, nhưng bất đồng chính kiến cảm nhận an toàn về số lượng, và đã có nhiều chuyện để phàn nàn: phá sản của hàng trăm ngàn doanh nghiệp nhỏ và các nhà đầu tư, tham nhũng vặt, sự tàn bạo của cảnh sát, truy cập công bằng để chăm sóc sức khỏe và giáo dục, cán cắt điện và tư thế hòa giải của chính quyền đối với hành động khiêu khích của Trung Quốc ở nước ngoài. Gridlock ĐCSVN đã rõ ràng gặp khó khăn, quá. Rất ít trong số tốt nhất và sáng nữa được việc chọn nghề bên của quốc gia. Những người đã đi vào phục vụ công cộng thường ít quan tâm trong hệ tư tưởng; Mục tiêu chính của họ đã trở nên xúc tiến và lợi nhuận. Theo nhà phân tích Alexander Vuving, nhiều cán bộ cấp cao của Đảng là không bảo thủ cũng không modernizers, nhưng chỉ đơn giản là kẻ cơ hội đã tìm thấy hiện trạng rất thoải mái [2] Vuving giải thích nó theo cách này:. Nghĩa tư bản có nhiều cơ hội để tạo ra lợi nhuận, trong khi chủ nghĩa cộng sản cung cấp một độc quyền quyền lực. Một hỗn hợp của hai tạo điều kiện cho việc sử dụng tiền để mua điện và sử dụng điện năng để kiếm tiền. Có lẽ vì quá nhiều của các nhà lãnh đạo của nó đã được đầu tư trong hiện trạng, ĐCSVN đã từ lâu đã không thể giải quyết vấn đề nhất định. Như đã thấy rồi, một vấn đề như vậy là lập trường của Việt Nam đối với Trung Quốc, một mặt, và các nước phương Tây về việc khác. Một người khác là vai trò của nhà nước trong nền kinh tế - nó phải là một người tham gia, thông qua kiểm soát của nhiều doanh nghiệp lớn, hay cần tư nhân hóa doanh nghiệp nhà nước và tập trung vào việc cung cấp các điều kiện cho phép doanh nghiệp tư nhân phát triển mạnh? Có lần, ngoài ra, tiếp tục cuộc tranh luận trong nội bộ đảng về quản lý thông tin (trong khi, trong thập kỷ qua, khả năng của nhà nước để kiểm soát nó đã trượt đi) và về việc liệu hành động bên nên bị ràng buộc bởi pháp luật và chịu sự xem xét của ban giám khảo độc lập . Tại đại hội đảng vào năm 2001, 2006 và 2011, mặc dù đã có nhiều cuộc tranh cãi về nạn tham nhũng, quản lý yếu kém và nhược ở hợp pháp của Đảng, sự đồng thuận về cải cách quyết định đã vượt quá tầm tay. Mỗi thời gian, vị trí đã được phân phối chủ yếu nhằm duy trì sự cân bằng giữa các phe phái và khu vực. Old cán bộ













































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: ilovetranslation@live.com