A Rice Sandwich The special kids, the ones who wear keys around their  dịch - A Rice Sandwich The special kids, the ones who wear keys around their  Việt làm thế nào để nói

A Rice Sandwich The special kids, t

A Rice Sandwich

The special kids, the ones who wear keys around their necks, get to eat in the canteen. The canteen! Even the name sounds important. And these kids at lunch time go there because their mothers aren't home or home is too far away to get to.

My home isn't far but it's not close either, and somehow I got it in my head one day to ask my mother to make me a sandwich and write a note to the principal so I could eat in the canteen too.

Oh no, she says pointing the butter knife at me as if I'm starting trouble, no sir. Next thing you know everybody will be wanting a bag lunch—I'll be up all night cutting bread into little triangles, this one with mayonnaise, this one with mustard, no pickles on mine, but mustard on one side please. You kids just like to invent more work for me.

But Nenny says she doesn't want to eat at school—ever—because she likes to go home with her best friend Gloria who lives across the schoolyard. Gloria's mama has a big color TV and all they do is watch cartoons. Kiki and Carlos, on the other hand, are patrol boys. They don't want to eat at school either. They like to stand out in the cold especially if it's raining. They think suffering is good for you ever since they saw that movie 300 Spartans.

I'm no Spartan and hold up an anemic wrist to prove it. I can't even blow up a balloon without getting dizzy. And besides, I know how to make my own lunch. If I ate at school there'd be less dishes to wash. You would see me less and less and like me better. Everyday at noon my chair would be empty. Where is my favorite daughter you would cry, and when I came home finally at three p.m. you would appreciate me.

Okay, okay, my mother says after three days of this. And the following morning I get to go to school with my mother's letter and a rice sandwich because we don't have lunch meat.

Mondays or Fridays, it doesn't matter, mornings always go by slow and this day especially. But lunchtime came finally and I got to get in line with the stay-at-school kids. Everything is fine until the nun who knows all the canteen kids by heart looks at me and says: You, who sent you here? And since I am shy, I don't say anything, just hold out my hand with the letter. This is no good, she says, till Sister Superior gives the okay. Go upstairs and see her. And so I went.

I had to wait for two kids in front of me to get hollered at, one because he did something in class, the other because he didn't. My turn came and I stood in front of the big desk with holy pictures under the glass while the Sister Superior read my letter. It went like this: Dear Sister Superior,


Please let Esperanza eat in the lunchroom because she lives too far away and she gets tired. As you can see she is very skinny. I hope to God she does not faint.


Thanking you,

Mrs. E. Cordero

You don't live far, she says. You live across the boulevard. That's only four blocks. Not even. Three maybe. Three long blocks away from here. I bet I can see your house from my window. Which one? Come here.
Which one is your house?

And then she made me stand up on a box of books and point. That one? she said, pointing to a row of ugly three-flats, the ones even the raggedy men are ashamed to go into. Yes, I nodded even though I knew that wasn't my house and started to cry. I always cry when nuns yell at me, even if they're not yelling.

Then she was sorry and said I could stay—just for today, not tomorrow or the day after—you go home. And I said yes and could I please have a Kleenex—I had to blow my nose.

In the canteen, which was nothing special, lots of boys and girls watched while I cried and ate my sandwich, the bread already greasy and the rice cold.

Chanclas

It's me—Mama, Mama said. I open up and she's there with bags and big boxes, the new clothes and, yes, she's got the socks and a new slip with a little rose on it and a pink-and-white striped dress. What about the shoes? I forgot. Too late now. I'm tired. Whew!

Six-thirty already and my little cousin's baptism is over. All day waiting, the door locked, don't open up for nobody, and I don't till Mama gets back and buys everything except the shoes.

Now Uncle Nacho is coming in his car, and we have to hurry to get to Precious Blood Church quick because that's where the baptism party is, in the basement rented for today for dancing and tamales and everyone's kids running all over the place.

Mama dances, laughs, dances. All of a sudden, Mama is sick. I fan her hot face with a paper plate. Too many tamales, but Uncle Nacho says too many this and tilts his thumb to his lips.

Everybody laughing except me, because I'm wearing the new dress, pink and white with stripes, and new underclothes and new socks and the old saddle shoes I wear to school, brown and white, the kind I get every September because they last long and they do. My feet scuffed and round, and the heels all crooked that look dumb with this dress, so I just sit.

Meanwhile that boy who is my cousin by first communion or something asks me to dance and I can't.
Just stuff my feet under the metal folding chair stamped Precious Blood and pick on a wad of brown gum that's stuck beneath the seat. I shake my head no. My feet growing bigger and bigger.

Then Uncle Nacho is pulling and pulling my arm and it doesn't matter how new the dress Mama bought is because my feet are ugly until my uncle who is a liar says, You are the prettiest girl here, will you dance, but I believe him, and yes, we are dancing, my Uncle Nacho and me, only I don't want to at first. My feet swell big and heavy like plungers, but I drag them across the linoleum floor straight center where Uncle wants to show off the new dance we learned. And Uncle spins me, and my skinny arms bend the way he taught me, and my mother watches, and my little cousins watch, and the boy who is my cousin by first communion watches, and everyone says, wow, who are those two who dance like in the movies, until I forget that I am wearing only ordinary shoes, brown and white, the kind my mother buys each year for school. And all I hear is the clapping when the music stops. My uncle and me bow and he walks me back in my thick shoes to my mother who is proud to be my mother. All night the boy who is a man watches me dance. He watched me dance.

Hips

I like coffee, I like tea. I like the boys and the boys like me. Yes, no, maybe so. Yes, no, maybe so . . .

One day you wake up and they are there. Ready and waiting like a new Buick with the keys in the ignition. Ready to take you where?

They're good for holding a baby when you're cooking, Rachel says, turning the jump rope a little quicker. She has no imagination.

You need them to dance, says Lucy.

If you don't get them you may turn into a man. Nenny says this and she believes it. She is this way because of her age.

That's right, I add before Lucy or Rachel can make fun of her. She is stupid alright, but she is my sister.

But most important, hips are scientific, I say repeating what Alicia already told me. It's the bones that let you know which skeleton was a man's when it was a man and which a woman's.

They bloom like roses, I continue because it's obvious I'm the only one who can speak with any authority; I have science on my side. The bones just one day open. Just like that. One day you might decide to have kids, and then where are you going to put them? Got to have room. Bones got to give.

But don't have too many or your behind will spread. That's how it is, says Rachel whose mama is as wide as a boat. And we just laugh.

What I'm saying is who here is ready? You gotta be able to know what to do with hips when you get them, I say making it up as I go. You gotta know how to walk with hips, practice you know—like if half of you wanted to go one way and the other half the other.

That's to lullaby it, Nenny says, that's to rock the baby asleep inside you. And then she begins singing seashells, copper hells, eevy, ivy, over.

I'm about to tell her that's the dumbest thing I've ever heard, but the more I think about it.. .

You gotta get the rhythm, and Lucy begins to dance. She has the idea, though she's having trouble keeping her end of the double-dutch steady.

It's gotta be just so, I say. Not too fast and not too slow. Not too fast and not too slow.

We slow the double circles down to a certain speed so Rachel who has just jumped in can practice shaking it.

I want to shake like hoochi-coochie, Lucy says. She is crazy.

I want to move like heebie-jeebie, I say picking up on the cue.

I want to be Tahiti. Or merengue. Or electricity.

Or tembleque!

Yes, tembleque. That's a good one.

And then it's Rachel who starts it:

Skip, skip, snake in your hips. Wiggle around and break your lip.

Lucy waits a minute before her turn. She is thinking. Then she begins: The waitress with the big fat hips

who pays the rent with taxi tips . . .

says nobody in town will kiss her on the lips

because . . .

because she looks like Christopher Columbus!

Yes, no, maybe so. Yes, no, maybe so.

She misses on maybe so. I take a little while before my turn, take a breath, and dive in: Some are skinny like chicken lips. Some are baggy like soggy Band-Aids after you get out of the bathtub. I don't care what kind I get. Just as long as I get hips.

Everybody getting into it now except Nenny who is still humming not a girl, not a boy, just a little baby. She's like that.

When the two arcs open wide like jaws Nenny jumps in across from me, the rope tick-ticking, the little gold earrings our mama gave her for her First Holy Communion bouncing. She is the color of a bar of naphtha laundry soap, she is like the little brown piece left at the end of the wash, the hard little bone, my sister. Her mouth opens. She begins:

My mother and your mother were washing clothes. My mother punched your mother right in the nose.
What color blood came out?

Not that old song, I say. You gotta use your
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bánh mì gạo Trẻ em đặc biệt, là những người mang phím quanh cổ của họ, có được để ăn trong căng-tin. Căng-tin! Thậm chí cái tên nghe có vẻ quan trọng. Và những trẻ em vào giờ ăn trưa đi có bởi vì bà mẹ của họ không phải là nhà hay nhà là quá xa để có được. Trang chủ của tôi không phải là xa nhưng nó không phải là gần hoặc, và bằng cách nào đó tôi đã nhận nó trong đầu của tôi một ngày để hỏi mẹ tôi để làm cho tôi một bánh sandwich và viết một ghi chú để hiệu trưởng vì vậy tôi có thể ăn tại căng-tin quá. Ôi không, cô ấy nói chỉ dao bơ vào tôi như thể tôi bắt đầu rắc rối, không thưa ngài. Điều tiếp theo bạn biết tất cả mọi người sẽ muốn một bữa ăn trưa túi-tôi sẽ lên tất cả các đêm cắt bánh mì thành hình tam giác nhỏ, một trong số này với mayonnaise, một với mù tạt, không chua trên tôi, nhưng mù tạt một bên xin vui lòng. Bạn trẻ em chỉ muốn phát minh ra nhiều việc cho tôi. Nhưng Nenny nói cô ấy không muốn ăn tại trường học-bao giờ-bởi vì cô ấy thích trở về nhà với bạn bè tốt nhất của cô Gloria những người sống trên schoolyard. Mẹ của Gloria có TV lớn màu sắc và tất cả họ làm là xem phim hoạt hình. Kiki và Carlos, mặt khác, là các bé trai tuần tra. Họ không muốn ăn tại trường học hoặc. Họ muốn đứng trong lạnh, đặc biệt là nếu nó mưa. Họ nghĩ rằng đau khổ là tốt cho bạn kể từ khi họ nhìn thấy rằng bộ phim 300 Sparta. Tôi không có Spartan và giữ lên một cổ tay thiếu máu để chứng minh điều đó. Tôi thậm chí không thể thổi lên một quả bóng mà không nhận được chóng mặt. Và bên cạnh đó, tôi biết làm thế nào để làm cho bữa ăn trưa của riêng tôi. Nếu tôi ăn tại trường sẽ có các món ăn ít hơn để rửa. Bạn sẽ nhìn thấy tôi ít hơn và ít và muốn tôi tốt hơn. Hàng ngày lúc giữa trưa ghế của tôi sẽ là sản phẩm nào. Con gái yêu thích của tôi, bạn sẽ khóc ở đâu, và khi tôi đến nhà cuối cùng lúc ba bạn sẽ đánh giá cao tôi. Được rồi, rồi, mẹ tôi nói sau ba ngày này. Và sáng hôm sau tôi có thể đi học với mẹ tôi lá thư và một bánh sandwich gạo bởi vì chúng tôi không có ăn trưa thịt. Thứ hai hoặc thứ sáu, nó không quan trọng, buổi sáng luôn luôn đi bởi chậm và ngày này đặc biệt. Nhưng buổi trưa đến cuối cùng và tôi nhận để có được phù hợp với trẻ em trú tại trường học. Tất cả mọi thứ là tốt cho đến khi các nữ tu những người hiểu biết tất cả các trẻ em ăn bằng trái tim nhìn tôi và nói: bạn, những người đã gửi cho bạn ở đây? Và kể từ khi tôi là nhút nhát, tôi không nói bất cứ điều gì, chỉ cần giữ trong tay của tôi bằng chữ. Điều này là không tốt, cô nói, cho đến khi em gái Superior cho OK. Lên lầu và nhìn thấy cô ấy. Và vì vậy tôi đã đi. Tôi đã phải chờ đợi cho các trẻ em hai ở phía trước của tôi để có được hollered tại, một bởi vì ông đã làm một cái gì đó trong lớp học, các khác bởi vì ông đã không. Sau đó đến lượt của tôi và tôi đứng ở phía trước của bàn làm việc lớn với các hình ảnh Thánh dưới kính trong khi chị Superior đọc thư của tôi. Nó đã đi như thế này: Superior chị em thân mến, Xin vui lòng cho Esperanza ăn trong phố vì cô sống quá xa và cô bị mệt mỏi. Như bạn có thể nhìn thấy cô ấy rất skinny. Tôi hy vọng để Chúa cô không mờ nhạt. Cám ơn bạn, Bà E. Cordero Bạn không sống đến nay, cô nói. Bạn sống trên đại lộ. Đó là chỉ có bốn khối. Thậm chí không. Có lẽ ba. Ba khối dài ra khỏi đây. Tôi đặt cược tôi có thể thấy căn nhà của bạn từ cửa sổ của tôi. Cái nào? Đến đây.Cái nào là ngôi nhà của bạn? Và sau đó nó làm cho tôi đứng trên một hộp của cuốn sách và điểm. Cái này? cô nói, chỉ vào một hàng xấu xí ba-căn hộ, những người ngay cả những người đàn ông raggedy là xấu hổ để đi vào. Có, tôi gật đầu mặc dù tôi biết đó không phải là nhà của tôi và bắt đầu khóc. Tôi luôn luôn khóc khi nữ tu sĩ hét vào tôi, ngay cả khi họ đang không la hét. Sau đó cô đã xin lỗi và nói rằng tôi có thể ở lại-chỉ cho ngày hôm nay, không phải ngày mai hoặc ngày sau khi-bạn về nhà. Và tôi trả lời là có và tôi có thể xin vui lòng có một Kleenex — tôi phải thổi mũi của tôi. Ở căng tin, đó là không có gì đặc biệt, rất nhiều chàng trai và cô gái xem nhiều trong khi tôi khóc và ăn bánh sandwich của tôi, bánh mì đã nhờn và lạnh gạo. Chanclas Đó là tôi-Mama, Mama nói. Tôi mở ra và cô ấy có với túi và hộp lớn, những bộ quần áo mới và, có, cô ta những vớ và một phiếu mới với một chút tăng trên nó và một chiếc váy sọc màu hồng và trắng. Còn giày thì sao? Tôi quên. Quá muộn bây giờ. Tôi mệt. Whew! 6-30 đã và lễ rửa tội của tôi anh em họ ít là hơn. Tất cả các ngày chờ đợi, cửa khóa, không mở cho không ai, và tôi không cho đến khi mẹ được trở lại và mua tất cả mọi thứ trừ những đôi giày. Bây giờ chú Nacho là đến trong xe hơi của mình, và chúng tôi đã phải vội vàng để có thể quý máu Church nhanh chóng bởi vì đó là nơi Đảng bí tích rửa tội là, ở tầng hầm thuê cho ngày hôm nay cho nhảy múa và tamales và của tất cả mọi người trẻ em chạy khắp nơi. Mama điệu múa, cười, múa. Tất cả một đột ngột, Mama là bị bệnh. Tôi thổi khuôn mặt nóng của cô với một tấm giấy. Tamales quá nhiều, nhưng chú Nacho nói quá nhiều điều này và nghiêng ngón tay cái của mình để đôi môi của mình. Tất cả mọi người cười ngoại trừ tôi, vì tôi đang mặc trang phục mới, màu hồng và trắng với sọc, và đồ lót cho mới và vớ mới và cũ saddle giày tôi mang đến trường, nâu và trắng, các loại mà tôi nhận được mỗi ngày bởi vì họ kéo dài và họ làm. Chân tôi scuffed và vòng, và gót tất cả quanh co mà nhìn câm với trang phục này, vì vậy tôi chỉ cần ngồi. Trong khi đó, những người là em họ của tôi bởi hiệp thông đầu tiên, hoặc một cái gì đó rằng cậu hỏi tôi để khiêu vũ và tôi không thể.Chỉ cần công cụ bàn chân của tôi theo kim loại gấp ghế đóng dấu máu quý giá và chọn ngày một wad kẹo cao su màu nâu bị mắc kẹt bên dưới thủ phủ. Tôi bắt đầu không có tôi. Bàn chân của tôi đang phát triển lớn hơn và lớn hơn. Sau đó chú Nacho kéo và kéo cánh tay của tôi và nó không quan trọng như thế nào mới ăn Mama mua là bởi vì chân của tôi là xấu xí cho đến khi chú của tôi những người là một kẻ nói dối nói, bạn là cô gái đẹp nhất ở đây, bạn sẽ nhảy, nhưng tôi tin rằng anh ta, và có, chúng tôi đang nhảy múa, Nacho chú của tôi và tôi, chỉ tôi không muốn ban đầu. Của tôi sưng lên bàn chân lớn và nặng như plungers, nhưng tôi kéo chúng trên linoleum sàn thẳng Trung tâm nơi chú muốn thể hiện những điệu nhảy mới chúng tôi đã học được. Và chú quay tôi, và cánh tay của tôi skinny uốn cong cách ông dạy tôi, và đồng hồ mẹ của tôi, và xem ít người Anh em họ của tôi, và là con trai người Anh em họ của tôi bởi đầu tiên giao đồng hồ, và tất cả mọi người nói, wow, những người có hai người nhảy như trong phim, cho đến khi tôi quên rằng tôi đang mặc giày chỉ bình thường, nâu và trắng, các loại mà mẹ tôi mua mỗi năm cho các trường học. Và tất cả tôi nghe là vỗ tay khi âm nhạc dừng lại. Chú của tôi và tôi cung và ông đi tôi trở lại trong giày của tôi dày để mẹ tôi những người tự hào là mẹ tôi. Tất cả các đêm cậu bé là một người đàn ông đồng hồ tôi khiêu vũ. Ông theo dõi tôi khiêu vũ. Hông Tôi thích cà phê, tôi thích trà. Tôi thích các bé trai và bé trai như tôi. Vâng, không, có lẽ vì vậy. Vâng, không, có lẽ vì vậy... Một ngày bạn thức dậy và họ đang có. Sẵn sàng và chờ đợi như một Buick mới với các phím trong đánh lửa. Sẵn sàng để đưa bạn nơi? Họ đang tốt để giữ một em bé khi bạn đang nấu ăn, Rachel nói, chuyển nhảy dây một chút nhanh hơn. Cô đã không có trí tưởng tượng. Bạn cần họ để khiêu vũ, nói Lucy. Nếu bạn không nhận được chúng, bạn có thể biến thành một người đàn ông. Nenny nói điều này và đã tin rằng nó. Cô là theo cách này bởi vì tuổi của cô. That's right, tôi thêm trước khi Lucy hoặc Rachel có thể làm cho niềm vui của cô. Cô ấy đâu ngu ngốc, nhưng cô là em gái tôi. Nhưng quan trọng nhất, hông được khoa học, tôi nói lặp đi lặp lại những gì Alicia đã nói với tôi. Nó là xương mà cho bạn biết bộ xương là một người đàn ông khi nó đã là một người đàn ông và mà một người phụ nữ. Họ nở như hoa hồng, tôi tiếp tục bởi vì nó là rõ ràng tôi là người duy nhất có thể nói chuyện với bất kỳ quyền nào; Tôi có khoa học trên mặt của tôi. Xương chỉ một ngày mở. Chỉ cần như thế. Một ngày bạn có thể quyết định để có con, và sau đó nơi bạn sẽ đặt chúng? Bạn phải có phòng. Xương phải cung cấp cho. Nhưng không có quá nhiều hoặc phía sau của bạn sẽ lây lan. Đó là làm thế nào nó là, ông Rachel có mẹ là như rộng như một chiếc thuyền. Và chúng tôi chỉ cười. Những gì tôi nói là những người ở đây đã sẵn sàng? Bạn phải có thể biết những gì để làm với hông khi bạn nhận được chúng, tôi nói làm cho nó như tôi đi. Bạn phải biết làm thế nào để đi bộ với hông, thực hành bạn biết-như nếu một nửa của bạn muốn đi một cách và khác nửa các khác. Đó là lullaby, Nenny nói, đó là đá em bé ngủ bên trong bạn. Và sau đó cô bắt đầu ca hát vỏ sò, đồng hells, eevy, ivy, hơn. Tôi sẽ nói với cô ấy rằng là các dumbest điều tôi đã từng nghe nói, nhưng hơn tôi nghĩ về nó... . Bạn phải nhận được những nhịp điệu, và Lucy bắt đầu để khiêu vũ. Cô có ý tưởng, mặc dù cô ấy gặp khó khăn khi giữ ổn định của cô cuối của double-dutch. Nó là phải chỉ là như vậy, tôi nói. Không quá nhanh và không quá chậm. Không quá nhanh và không quá chậm. Chúng tôi làm chậm các vòng tròn đôi xuống một tốc độ nhất định do đó Rachel người đã nhảy lên chỉ trong có thể thực hành lắc nó. Tôi muốn lắc như hoochi-coochie, Lucy nói. Cô ấy điên. Tôi muốn di chuyển như heebie-jeebie, tôi nói chọn lên trên cue. Tôi muốn là Tahiti. Hoặc merengue. Hoặc điện. Hoặc tembleque! Có, tembleque. Đó là tốt nhất. Và sau đó nó là Rachel người bắt đầu nó: Bỏ qua, bỏ qua, con rắn ở hông của bạn. Lung xung quanh thành phố và phá vỡ môi của bạn. Lucy chờ đợi một phút trước khi lần lượt của mình. Cô là tư duy. Sau đó, cô bắt đầu: phục vụ bàn với chất béo hông lớn Ai trả tiền thuê nhà với lời khuyên taxi... nói không ai trong thị trấn sẽ hôn cô ấy trên môi bởi vì... bởi vì cô ấy trông như Christopher Columbus! Vâng, không, có lẽ vì vậy. Vâng, không, có lẽ vì vậy. Cô ấy bỏ lỡ ngày có lẽ vì vậy. Tôi mất một chút trong khi trước khi lần lượt của tôi, mất một hơi thở và bổ nhào trong: một số có gầy như gà môi. Một số là baggy như Band-viện trợ chưa chín sau khi bạn nhận được ra khỏi bồn tắm. Tôi không quan tâm những gì loại tôi có được. Chỉ cần miễn là tôi nhận được hông. Tất cả mọi người nhận được vào nó bây giờ trừ Nenny người vẫn ồn ào không phải một cô gái, không phải là một cậu bé, chỉ là một em bé nhỏ. Cô ấy như thế. Khi hai vòng cung mở rộng như hàm Nenny nhảy trong đối diện với tôi, dây đánh dấu-ticking, Hoa tai vàng ít mama của chúng tôi đã cho cô ấy cho dội lên đầu tiên Thánh của mình. Cô là màu sắc của một thanh xà phòng Giặt ủi naphtha, cô ấy là giống như màu nâu mảnh nhỏ còn lại ở phần cuối của rửa, ít xương cứng, chị em tôi. Miệng của cô sẽ mở ra. Cô bắt đầu: Mẹ tôi và mẹ của bạn đã rửa quần áo. Mẹ tôi đấm quyền mẹ của bạn trước mũi.Những gì màu máu ra? Không rằng bài hát cũ, tôi nói. Bạn phải sử dụng của bạn
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một Sandwich Rice Những đứa trẻ đặc biệt, những người mặc các phím xung quanh cổ của họ, được ăn ở căng-tin. Căn tin! Ngay cái tên nghe có vẻ quan trọng. Và những đứa trẻ vào giờ ăn trưa đến đó do các bà mẹ không có ở nhà hoặc nhà ở quá xa để có được. Nhà tôi không xa nhưng nó không phải gần một trong hai, và bằng cách nào đó tôi đã nhận nó trong đầu của tôi một ngày để yêu cầu của tôi mẹ để làm cho tôi một chiếc bánh sandwich và viết thư gửi hiệu trưởng vì vậy tôi có thể ăn trong căng tin quá. Ôi không, cô nói chỉ dao bơ nhìn tôi như thể tôi bắt đầu gặp rắc rối, không thưa ông. Điều tiếp theo bạn biết tất cả mọi người sẽ muốn một chiếc túi ăn trưa-Tôi sẽ được lên tất cả bánh mì cắt thành hình tam giác đêm chút, cái này có mayonnaise, cái này có mù tạt, không có dưa muối mỏ, nhưng mù tạt vào một bên vui lòng. Bạn em chỉ muốn phát minh ra nhiều việc cho tôi. Nhưng Nenny nói rằng cô không muốn ăn ở trường luôn vì cô ấy thích để về nhà với người bạn tốt nhất của cô Gloria sống trên sân trường. Mama của Gloria có một TV màu lớn và tất cả họ làm là phim hoạt hình đồng hồ. Kiki và Carlos, mặt khác, là con trai tuần tra. Họ không muốn ăn ở trường hoặc. Họ muốn nổi bật trong cái lạnh đặc biệt là nếu trời mưa. Họ nghĩ rằng đau khổ là tốt cho bạn kể từ khi họ xem bộ phim đó 300 Spartans. Tôi không có Spartan và giữ lên một cổ tay thiếu máu để chứng minh điều đó. Tôi thậm chí không thể thổi lên một quả bóng mà không nhận được chóng mặt. Và bên cạnh đó, tôi biết làm thế nào để làm cho bữa ăn trưa của riêng tôi. Nếu tôi đã ăn ở trường có muốn được các món ăn ít hơn để rửa. Bạn sẽ nhìn thấy tôi ít hơn và ít hơn và như tôi tốt hơn. Hàng ngày vào buổi trưa ghế của tôi sẽ là trống rỗng. Trường hợp là con gái yêu thích của tôi, bạn sẽ khóc, và khi tôi trở về nhà cuối cùng tại 15:00 bạn sẽ đánh giá cao tôi. Được rồi, được rồi, mẹ tôi nói sau ba ngày này. Và sáng hôm sau tôi nhận được đến trường với thư của mẹ tôi và một bánh sandwich gạo bởi vì chúng ta không có nhiều thịt ăn trưa. Thứ Hai hoặc Thứ Sáu, nó không quan trọng, buổi sáng luôn luôn đi theo chậm và ngày đặc biệt này. Nhưng giờ ăn trưa đến cuối cùng và tôi có để có được phù hợp với trẻ em ở lại-at-học. Tất cả mọi thứ là tốt cho đến khi người nữ tu biết tất cả những đứa trẻ nhà ăn bằng trái tim nhìn tôi và nói: Bạn đã sai các bạn ở đây? Và vì tôi nhút nhát, tôi không nói bất cứ điều gì, chỉ cần giữ tay ta ra bằng chữ. Điều này là không tốt, cô ấy nói, cho đến Sister Superior cho các sao. Lên lầu và nhìn thấy cô ấy. Và vì vậy tôi đã đi. Tôi đã phải chờ đợi cho hai đứa trẻ trước mặt tôi để la hét đuổi, một bởi vì ông đã làm một cái gì đó trong lớp học, người kia vì ông đã không. Đến lượt tôi đến và tôi đứng ở phía trước của bàn lớn với hình ảnh thánh thiện dưới kính trong khi các chị Superior đọc thư của tôi. Nó đi như thế này: Thưa Mẹ bề trên, Xin vui lòng cho Esperanza ăn trong phòng ăn trưa vì cô sống quá xa và cô ấy mệt mỏi. Như bạn có thể nhìn thấy cô ấy rất gầy. Tôi hy vọng Thiên Chúa, cô không ngất đi. Cám ơn bạn, Mrs. E. Cordero Bạn không sống đến nay, cô nói. Bạn sống trên các đại lộ. Đó là chỉ có bốn khối. Không, ngay cả. Ba có thể. Ba khối dài đi từ đây. Tôi đặt cược tôi có thể nhìn thấy ngôi nhà của bạn từ cửa sổ của tôi. Mà một trong những? Hãy đến đây. Đó là một trong ngôi nhà của bạn? Và sau đó cô ấy bắt tôi đứng lên trên một hộp sách và điểm. Đó là một trong những? cô nói, chỉ vào một hàng xấu xí ba căn hộ, những người ngay cả những người đàn ông raggedy là xấu hổ để đi vào. Có, tôi gật đầu mặc dù tôi biết đó không phải là nhà của tôi và bắt đầu khóc. Tôi luôn luôn khóc khi sư cô hét lên với tôi, ngay cả khi họ không la hét. Sau đó, cô đã xin lỗi và nói rằng tôi có thể ở lại, chỉ cho ngày hôm nay, không phải ngày mai hoặc ngày sau khi về nhà. Và tôi nói có và tôi có thể xin vui lòng có một Kleenex-I đã phải xì mũi của tôi. Trong căng tin, đó là không có gì đặc biệt, rất nhiều chàng trai và cô gái nhìn trong khi tôi đã khóc và ăn bánh sandwich, bánh mì đã nhờn và cơm nguội . Chanclas Đó là tôi-Mama, Mama nói. Tôi mở ra và cô ấy có với túi và hộp lớn, quần áo mới và, vâng, cô ấy có vớ và một phiếu mới với một ít tăng trên đó và một sọc màu hồng và trắng. Những gì về những đôi giày? Tôi quên. Quá muộn rồi. Tôi mệt mỏi. Whew! Sáu giờ ba mươi đã rửa tội và người anh em họ nhỏ của tôi là hơn. Tất cả ngày chờ đợi, cánh cửa bị khóa, không mở ra cho ai cả, và tôi không đến Mama sẽ trở lại và mua tất cả mọi thứ trừ những đôi giày. Bây giờ Bác Nacho là đến chiếc xe của mình, và chúng tôi phải vội vàng để có được để Precious Giáo Hội máu nhanh chóng bởi vì đó là nơi mà các bên rửa tội, trong tầng hầm thuê cho ngày hôm nay cho khiêu vũ và tamales và trẻ em của tất cả mọi người chạy khắp nơi. Mama điệu múa, cười, điệu múa. Tất cả của một đột ngột, Mama là bệnh. Tôi quạt mặt nóng của cô với một tấm giấy. Tamales quá nhiều, nhưng Bác Nacho nói quá nhiều và nghiêng ngón tay cái của mình lên môi. Mọi người đều cười trừ tôi, vì tôi đang mặc chiếc váy mới, màu hồng và màu trắng với sọc và quần áo lót mới và vớ mới và những đôi giày saddle cũ Tôi mặc đến trường, nâu và trắng, các loại tôi nhận được mỗi tháng chín vì họ kéo dài và họ làm. Bàn chân của tôi scuffed và tròn, và tất cả các đôi giày cao gót vẹo trông câm với trang phục này, vì vậy tôi chỉ cần ngồi. Trong khi đó rằng cậu bé là người anh em họ của tôi bằng cách hiệp thông đầu tiên hoặc một cái gì đó hỏi tôi nhảy và tôi có thể không. Chỉ cần nhét chân tôi dưới ghế gấp kim loại đóng dấu Precious Blood và chọn vào một nắm kẹo cao su màu nâu đó là bị mắc kẹt bên dưới ghế. Tôi lắc đầu không có tôi. Bàn chân của tôi ngày càng lớn hơn và lớn hơn. Sau đó Bác Nacho là kéo và kéo cánh tay của tôi và nó không quan trọng như thế nào mới phục Mama mua là vì chân tôi đang xấu xí cho đến khi chú tôi là người nói dối nói, bạn là cô gái xinh đẹp nhất ở đây, bạn sẽ nhảy, nhưng tôi tin anh ta, và có, chúng tôi đang nhảy múa, Bác Nacho của tôi và tôi, chỉ có tôi không muốn lúc đầu. Hai bàn chân tôi sưng to và nặng như plungers, nhưng tôi kéo chúng qua các sàn linoleum trung tâm thẳng nơi Bác muốn thể hiện những điệu nhảy mới, chúng tôi đã học được. Và Bác quay tôi, và cánh tay gầy của tôi uốn cong cách ông đã dạy tôi, và mẹ tôi đồng hồ, và người anh em họ nhỏ của tôi xem, và cậu bé là người anh em họ của tôi bằng cách hồ thông đầu tiên, và tất cả mọi người nói, wow, là người hai người nhảy như trong phim, cho đến khi tôi quên rằng tôi chỉ mặc giày bình thường, nâu và trắng, các loại mẹ tôi mua cho mỗi năm học. Và tất cả tôi nghe thấy là tiếng vỗ tay khi âm nhạc dừng lại. Chú tôi và tôi cúi đầu và ông đi tôi trở lại trong giày dày của tôi với mẹ tôi, những người tự hào là mẹ tôi. Suốt đêm cậu bé là người một người đàn ông nhìn tôi khiêu vũ. Anh nhìn tôi nhảy. Hips Tôi thích cà phê, tôi thích trà. Tôi thích các chàng trai và các chàng trai như tôi. Có, không, có lẽ vì vậy. Có, không, có lẽ vì vậy. . . Một ngày bạn thức dậy và họ đang có. Sẵn sàng và chờ đợi như một chiếc Buick mới với các phím trong lửa. Sẵn sàng để đưa bạn ở đâu? Họ làm tốt để giữ một em bé khi bạn đang nấu ăn, Rachel nói, quay sợi dây nhảy một chút nhanh hơn. Cô ấy không có trí tưởng tượng. Bạn cần họ để nhảy, Lucy nói. Nếu bạn không nhận được chúng, bạn có thể biến thành một người đàn ông. Nenny nói này và cô tin rằng nó. Cô là con đường này vì tuổi tác của mình. Đó là đúng, tôi thêm trước khi Lucy hay Rachel có thể làm cho niềm vui của cô. Cô là alright ngu ngốc, nhưng cô ấy là em gái của tôi. Nhưng quan trọng nhất, hông được khoa học, tôi nói lặp đi lặp lại những gì Alicia đã nói với tôi. Đó là xương mà cho bạn biết đó là bộ xương của một người khi đó là một người đàn ông và người đàn ông mà một người phụ nữ. Họ nở như hoa hồng, tôi tiếp tục vì nó rõ ràng tôi là người duy nhất có thể nói chuyện với bất kỳ thẩm quyền; Tôi có khoa học đứng về phía tôi. Những bộ xương chỉ trong một ngày mở. Chỉ cần như thế. Một ngày bạn có thể quyết định có con, và sau đó thì bạn sẽ đặt chúng? Phải có phòng. Bones đã để cho. Nhưng không có quá nhiều hoặc phía sau của bạn sẽ lan rộng. Đó là cách nó là, Rachel có mama là rộng như một chiếc thuyền nói. Và chúng tôi chỉ cười. Những gì tôi nói là người ở đây đã sẵn sàng? Bạn gotta có thể biết phải làm gì với hông khi bạn nhận được chúng, tôi nói làm cho nó lên như là tôi đi. Em phải biết làm thế nào để đi bộ với hông, thực hành bạn biết-như thế nào nếu một nửa của bạn muốn đi một con đường và một nửa còn lại kia. Đó là bài ​​hát ru cho nó, Nenny nói, đó là để đá em bé đang ngủ bên trong bạn. Và sau đó cô bắt đầu hát những vỏ ốc, địa ngục đồng, eevy, ivy, trên. Tôi về để nói với cô ấy đó là điều ngu xuẩn nhất mà tôi từng nghe, nhưng tôi càng nghĩ về nó ... Bạn phải có được nhịp điệu, và Lucy bắt đầu nhảy. Cô ấy có ý tưởng, mặc dù cô ấy có vấn đề giữ cuối đúp dutch ổn định của mình. Đó là gotta được chỉ như vậy, tôi nói. Không quá nhanh và không quá chậm. Không quá nhanh và không quá chậm. Chúng tôi làm chậm vòng tròn đôi xuống đến một tốc độ nhất định nên Rachel người vừa nhảy vào có thể thực hành lắc nó. Tôi muốn bắt như hoochi-coochie, Lucy nói. Cô là điên. Tôi muốn di chuyển như heebie-jeebie, tôi nói chọn lên trên cue. Tôi muốn là Tahiti. Hoặc merengue. Hoặc điện. Hoặc tembleque! Vâng, tembleque. Đó là một trong những tốt. Và sau đó nó là Rachel, người bắt đầu nó: Bỏ qua, bỏ qua, con rắn ở hông của bạn. Wiggle xung quanh và phá vỡ môi của bạn. Lucy đợi một phút trước khi đến lượt của mình. Cô đang nghĩ gì. Sau đó, cô bắt đầu: Các cô hầu bàn ở vùng hông lớn chất béo người trả tiền thuê với lời khuyên taxi. . . nói không ai trong thị trấn sẽ hôn cô ấy trên môi vì. . . bởi vì cô ấy trông giống như Christopher Columbus! Có, không, có lẽ vì vậy. Có, không, có lẽ vì vậy. Cô nhớ trên có lẽ vì vậy. Tôi mất một ít thời gian trước khi đến lượt tôi, một hơi thở, và lặn ở: Một số là gầy như môi gà. Một số là rộng thùng thình như sũng Band-Aids sau khi bạn có được ra khỏi bồn tắm. Tôi không quan tâm những gì tôi nhận được loại. Chỉ cần miễn là tôi có được hông. Mọi người đều nhận được vào nó bây giờ ngoại trừ Nenny người vẫn ồn ào không phải là một cô gái, không phải là một cậu bé, chỉ là một đứa bé. Cô ấy là như thế. Khi hai vòng cung mở rộng như hàm Nenny nhảy trong diện tôi, những sợi dây đánh dấu-ticking, bông tai vàng ít mama của chúng tôi đã cho cô để cô rước lễ lần đầu nảy. Cô là màu của một bánh xà phòng giặt naphtha, cô ấy giống như các miếng màu nâu ít trái ở cuối của rửa, xương ít khó khăn, em gái của tôi. Miệng cô mở ra. Cô bắt đầu: Mẹ tôi và mẹ của bạn đã được giặt quần áo. Mẹ tôi đấm mẹ của bạn ngay trong mũi. Những màu máu ra? Không phải là bài ​​hát cũ, tôi nói. Bạn gotta sử dụng của bạn






















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: