COMMENTARY“Socialization of Health Care” in Vietnam: What Is It and Wh dịch - COMMENTARY“Socialization of Health Care” in Vietnam: What Is It and Wh Việt làm thế nào để nói

COMMENTARY“Socialization of Health

COMMENTARY
“Socialization of Health Care” in Vietnam: What Is It and What Are Its
Pros and Cons?
What Is “Socialization of Health Care” in Vietnam?
Before 1989, the Vietnamese health care system was totally
public funded. Citizens could access health care services free of
charge. Because of a constrained health care budget, however,
health care services could not meet the overall health needs of
people in terms of quality and quantity. To overcome this, several
policies for “socialization of health care” have been implemented.
Vietnam’s socialization of health care means mobilizing all
available and possible resources in society toward health care.
The key component of this reform is the social mobilization of
financial resources for health care through the following policies:
implementation of user fees in public health care facilities (1989),
legalization of private health care providers (1989), health insurance
(1992), and financial autonomy in public hospitals (2002) (a
kind of empowerment or power decentralization to public hospitals
to generate and manage revenues by themselves).
Subsequently, individuals directly finance a larger proportion
of health care costs by out-of-pocket payments when they use
health services (mostly based on the fee-for-service basis) or by
paying for health insurance premiums monthly or yearly. Also,
private actors finance a larger part of investments in health care
when they open a private clinic or a private hospital, partner with
a public hospital to open a “service-on-demand” ward (with
pricier and higher quality health care services for patients who
are willing and capable to pay), and/or purchase hi-tech diagnostic
equipment (e.g., computed tomography scanner, magnetic
resonance imaging, and color ultrasound machine) to share the
profits with the hospital. Details about these policies have been
published elsewhere [1].
In this article, we discuss about pros and cons associated with
two main policies: the development of private clinics/hospitals,
and the financial autonomy in public hospitals, including partialprivatization of public hospitals (i.e., private investors partnering
with public hospitals to purchase hi-tech diagnostic equipment).
Pros
Among several pros of the reform, we would like to mention
three that we think are the most important. First, the reform has
significantly increased available resources for health care and
released the pressure to increase government budget reallocation
to health care. Keep in mind that before the reform, 100% of
public hospital revenues were from government funding. Since
the reform, public hospitals have generated revenues from at
least three sources, including government funding, health insurance,
and patients’ out-of-pocket payments for hospital user fees.
Although the government’s budget for health care is increasing
yearly in absolute number, it accounted for only 42% of the public
hospitals’ revenues in 2005. The remainder of hospital revenues
was derived from other sources, including health insurance
(16%), user fees (36%), and other (6%) [1]. In big cities where more
revenues are mobilized for health care than in other places, the
proportion of the government’s budget for health care is lower
and the revenues from user fees are higher than the national
average. For example, the government’s budget for public hospitals
in Ho Chi Minh city increased from Vietnamese dong (VND)
518 billion (US $33 million) in 2004 to VND 720 billion (US $45
million) in 2006 but accounted for only 25% to 30% of the total
revenues. Over the same time period, the revenues from user
fees, including reimbursement from health insurance agencies,
increased from VND 1114 million (US $71 million) to VND 1350
billion (US $84 million) and accounted for 60% to 65% of the total
revenues [2] (US $1 ¼ 15,699 VND in 2004 and US $1 ¼ 15,996 VND
in 2006) [3]. In terms of total health expenditure in Vietnam
(about 6% of gross domestic product), public expenditure,
including health insurance sources, accounts for only 30% compared
with the private expenditure (70%) [1].
Second, private health care providers to some extent have
reduced the heavy workloads in public health care facilities,
especially in public hospitals. From none before the reform, up
to 2008, Vietnam had 74 private hospitals with 5600 beds. Up to
2010, the number of private hospitals increased to 102 [4]. In
addition, many private hospitals are licensed and being constructed.
The country has more than 30,000 private clinics and
21,600 private pharmacies [1]. Of note, in addition to these
licensed private facilities, there are many unlicensed practitioners,
including public health staffs who practice privately at
home after the government hours. It is reported that private
health care providers provide 60% of all outpatient contacts in
Vietnam [5] and provide care for 60% of all illness episodes [6].
The number of private hospital beds, however, is still limited,
accounting for less than 5% of the total number of hospital beds
in the country [7].
Finally, with the health care reform policies, the quality of
health services has improved (at least in the structure domain
[8]), with more investments in modern technologies, especially
in diagnostics. Furthermore, competition among hospitals/
clinics to attract patients helps to improve the quality of health
services. Income of health care staff has also increased substantially
(about 1.5–2.5 times the base salary in some public
hospitals) [1]. This may help improve the quality of health care
services provided as more qualified staff is attracted and the risk
for corruption is reduced. Patients can access health care
services with higher quality easier because the improvement is
not only in the big cities (e.g., Hanoi and Ho Chi Minh) but also in
poorer and more remote provinces. For example, up to 2008,
public hospitals in Quang Ninh province have raised VND 50
billion (US $3 million, US $1 ¼ 16,448 VND in 2008 [3]) (out of VND
3 trillion or US $182 million nationally) for investment in high
technologies [1].
Cons
The major cons of the reform that can be easily identified include
the potential for “induced demand” by health care providers.
Although quantitative evidence is currently unavailable to the
knowledge of the authors, the induced demand problem is
qualitatively reported frequently by the official mass media in
Vietnam, such as the national television and newspapers [9].
Demand can be induced in at least four ways. First, patients
are recommended to undergo too many diagnostic tests. In
reality, this is because of the imbalance in medical knowledge,
making it hard for patients to say “no” to the advice of doctors.
This is coupled with the test repetition for those who are referred
to another health care facility because one does not want to
accept (or trust) the tests’ results done by another.
Second, too many drugs are prescribed [10]. Sometimes they
are unnecessary, harmless but costly. Sometimes they are even
harmful such as antibiotics. For example, in a hospital in 2010,
90.4% of inpatients were prescribed the intravenous protein
therapy and many were prescribed supplements, such as glutathione
and arginine [11]. In another hospital in 2009, many
normal delivery women were prescribed Klamentin (an antibiotic
drug) for 16 consecutive days [12].
Third, hospitals tend to hospitalize patients with a condition
that does not require inpatient care [9]. It is observed that many
inpatients just come to hospitals to see doctors in the morning,
stay there for a while (some hours) to receive treatments (if any),
and go home in the afternoon or evening and then come back
next morning, and so on. It is likely that these inpatients have a minor condition and they should be treated as outpatients
instead.
Finally, hospitals tend to keep inpatients longer than necessary.
This phenomenon is clearer for those patients who are
covered by health insurance. According to Sepehri et al. [13], the
hospital length of stay of insured patients increases by factors of
1.18 to 1.39.
Consequently, there is an increase in health care expenditures
for both patients (out-of-pocket) and health insurance agencies
that may lead patients into a medical poverty trap (especially the
poor and near-poor who are not covered by health insurance) and
the insurance agencies into a situation that needs bailout from
government or an increase in premiums. According to the
Ministry of Health [14], the poor spends the equivalent of 17
months of household nonfood expenditures for each inpatient
episode. The health gap between the poor and the rich increases,
and care is allocated more according to ability to pay than need
of care.
Even the insurance companies face problems because health
care bills for insured patients exceed health insurance premiums.
According to Vietnam Social Insurance [15], this difference was
VND 1709 billion (about US $100 million [3]) in 2009, 18% higher
than that of the previous year. As a result, the premium of
compulsory insurance for former-sector workers has increased
from 3% to 4.5% of salary since 2009 [16].
In summary, Vietnam’s socialization of health care means
to mobilize financial resources in society toward health care. In
other words, it is a process of privatization. Besides the benefits
of getting more financial investment, reducing the workload for
public health care facilities, and increasing the quality of care,
the reform faces problems of induced demand created by
health care providers to maximize their benefits. There is,
however, only qualitative evidence of this abusive behavior. A
comprehensive study using both qualitative and quantitative
methods is needed to confirm and measure the problem, as
well as to identify the holes in current policies and regulations.
Such information will definitely help policymakers find
solutions.
Source of financial support: This article was financially supported
by the Institute of H
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
BÌNH LUẬN"Xã hội hóa y" tại Việt Nam: nó là gì và những gì là của mìnhThuận và chống?Những gì là "Xã hội hóa y" tại Việt Nam?Trước khi năm 1989, Việt Nam hệ thống chăm sóc sức khỏe hoàn toànkhu vực tài trợ. Công dân có thể truy cập vào dịch vụ chăm sóc sức khỏe miễn phí củaphí. Vì hạn chế chăm sóc sức khỏe ngân sách, Tuy nhiên,Dịch vụ chăm sóc sức khỏe có thể không đáp ứng các nhu cầu sức khỏe tổng thể củamọi người về chất lượng và số lượng. Để khắc phục điều này, một sốchính sách "xã hội hóa y" đã được thực hiện.Xã hội hoá của Việt Nam trong chăm sóc sức khỏe có nghĩa là việc huy động tất cảtài nguyên có sẵn và có thể trong xã hội đối với chăm sóc sức khỏe.Các thành phần quan trọng của cải cách này là việc huy động xã hộinguồn tài chính cho việc chăm sóc sức khỏe thông qua các chính sách sau:thực hiện của người sử dụng chi phí trong cơ sở chăm sóc y tế công cộng (1989),hợp pháp hoá của riêng chăm sóc sức khỏe (1989), bảo hiểm y tế(1992), và tài chính quyền tự trị trong bệnh viện công (2002) (mộtloại phân cấp trao quyền hoặc quyền lực để bệnh viện côngđể tạo và quản lý doanh thu của mình).Sau đó, cá nhân trực tiếp tài trợ cho một tỷ lệ lớn hơnCác chi phí chăm sóc sức khỏe của thanh toán xuất túi khi họ sử dụngDịch vụ y tế (chủ yếu là dựa trên cơ sở phí cho dịch vụ) hoặc bằngtrả tiền cho bảo hiểm y tế bảo hiểm hàng tháng hoặc hàng năm. Ngoài ra,diễn viên tư nhân tài trợ cho một phần lớn của đầu tư vào chăm sóc sức khỏekhi họ mở một phòng khám riêng hoặc một bệnh viện tư, hợp tác vớimột bệnh viện công cộng để mở một phường "Dịch vụ theo yêu cầu" (vớipricier và cao chất lượng dịch vụ chăm sóc sức khỏe cho bệnh nhân ngườisẵn sàng và có khả năng để trả tiền), và/hoặc mua công nghệ cao chẩn đoánthiết bị (ví dụ, tính chụp cắt lớp quét, từ tínhhình ảnh cộng hưởng, và máy siêu âm màu sắc) để chia sẻ cáclợi nhuận với bệnh viện. Thông tin chi tiết về các chính sách này đãđược xuất bản ở nơi khác [1].Trong bài này, chúng tôi thảo luận về ưu và khuyết điểm liên quan đếnhai chính sách chính: sự phát triển của phòng khám/bệnh viện tư nhân,và tài chính quyền tự trị trong bệnh viện công, bao gồm partialprivatization của bệnh viện công (tức là, tư hợp tácvới bệnh viện công cộng để mua thiết bị chẩn đoán công nghệ cao).Ưu điểmTrong số nhiều ưu điểm của cuộc cải cách, chúng tôi muốn đề cập đếnba mà chúng tôi nghĩ là quan trọng nhất. Trước tiên, cải cách cótăng đáng kể các nguồn lực sẵn có cho việc chăm sóc sức khỏe vàphát hành áp lực để tăng ngân sách chính phủ reallocationChăm sóc sức khỏe. Hãy nhớ rằng trước khi cải cách, 100%bệnh viện công doanh thu từ chính phủ tài trợ. Kể từcải cách, bệnh viện công đã tạo ra doanh thu từ lúcít nhất là ba nguồn, bao gồm cả chính phủ tài trợ, bảo hiểm y tế,và bệnh nhân xuất túi thanh toán cho viện người sử dụng phí.Mặc dù ngân sách của chính phủ cho y tế ngày càng tănghàng năm trong số tuyệt đối, nó chiếm chỉ 42% của công chúngbệnh viện các doanh thu trong năm 2005. Phần còn lại của doanh thu bệnh việnbắt nguồn từ các nguồn khác, bao gồm bảo hiểm y tế(16%), người sử dụng phí (36%), và khác (6%) [1]. trong các thành phố lớn nơi nhiều hơn nữadoanh thu được huy động cho việc chăm sóc sức khỏe hơn ở những nơi khác, cáctỷ lệ của ngân sách của chính phủ cho y tế là thấp hơnvà các khoản thu từ người sử dụng phí cao hơn quốc giaTrung bình. Ví dụ, ngân sách của chính phủ cho bệnh viện côngtại thành phố Hồ Chí Minh đã tăng từ Việt Nam đồng (VND)518 tỷ (33 triệu USD) trong năm 2004 720 tỷ đồng (US $45triệu) năm 2006 nhưng chiếm cho chỉ 25% đến 30% của tổng sốdoanh thu. Trong cùng một khoảng thời gian, các khoản thu từ người dùnglệ phí, bao gồm bồi hoàn từ các cơ quan bảo hiểm y tế,tăng từ 1114 triệu đồng (71 triệu USD) để đồng 1350tỷ (84 triệu USD) và chiếm cho 60% đến 65% của tổng sốdoanh thu [2] (US $1 ¼ 15,699 đồng trong năm 2004 và US $1 ¼ 15,996 VNDtrong năm 2006) [3]. Trong điều kiện sức khỏe tổng số chi tiêu tại Việt Nam(khoảng 6% tổng sản phẩm quốc nội), chi tiêu công,bao gồm cả nguồn bảo hiểm y tế, chiếm chỉ 30% sovới chi phí riêng (70%) [1].Thứ hai, tư nhân nhà cung cấp chăm sóc sức khỏe để một số phạm vi cógiảm khối lượng công việc nặng trong các cơ sở chăm sóc y tế công cộng,đặc biệt là ở bệnh viện công. Từ không trước khi cải cách, lênto 2008, Vietnam had 74 private hospitals with 5600 beds. Up to2010, the number of private hospitals increased to 102 [4]. Inaddition, many private hospitals are licensed and being constructed.The country has more than 30,000 private clinics and21,600 private pharmacies [1]. Of note, in addition to theselicensed private facilities, there are many unlicensed practitioners,including public health staffs who practice privately athome after the government hours. It is reported that privatehealth care providers provide 60% of all outpatient contacts inVietnam [5] and provide care for 60% of all illness episodes [6].The number of private hospital beds, however, is still limited,accounting for less than 5% of the total number of hospital bedsin the country [7].Finally, with the health care reform policies, the quality ofhealth services has improved (at least in the structure domain[8]), with more investments in modern technologies, especiallyin diagnostics. Furthermore, competition among hospitals/clinics to attract patients helps to improve the quality of healthservices. Income of health care staff has also increased substantially(about 1.5–2.5 times the base salary in some publichospitals) [1]. This may help improve the quality of health careservices provided as more qualified staff is attracted and the riskfor corruption is reduced. Patients can access health careservices with higher quality easier because the improvement isnot only in the big cities (e.g., Hanoi and Ho Chi Minh) but also inpoorer and more remote provinces. For example, up to 2008,public hospitals in Quang Ninh province have raised VND 50billion (US $3 million, US $1 ¼ 16,448 VND in 2008 [3]) (out of VND3 trillion or US $182 million nationally) for investment in hightechnologies [1].ConsThe major cons of the reform that can be easily identified includethe potential for “induced demand” by health care providers.Although quantitative evidence is currently unavailable to theknowledge of the authors, the induced demand problem isqualitatively reported frequently by the official mass media inVietnam, such as the national television and newspapers [9].Demand can be induced in at least four ways. First, patientsare recommended to undergo too many diagnostic tests. Inreality, this is because of the imbalance in medical knowledge,making it hard for patients to say “no” to the advice of doctors.This is coupled with the test repetition for those who are referredto another health care facility because one does not want toaccept (or trust) the tests’ results done by another.Second, too many drugs are prescribed [10]. Sometimes theyare unnecessary, harmless but costly. Sometimes they are evenharmful such as antibiotics. For example, in a hospital in 2010,90.4% of inpatients were prescribed the intravenous proteintherapy and many were prescribed supplements, such as glutathioneand arginine [11]. In another hospital in 2009, manynormal delivery women were prescribed Klamentin (an antibioticdrug) for 16 consecutive days [12].Third, hospitals tend to hospitalize patients with a conditionthat does not require inpatient care [9]. It is observed that manyinpatients just come to hospitals to see doctors in the morning,stay there for a while (some hours) to receive treatments (if any),and go home in the afternoon or evening and then come backnext morning, and so on. It is likely that these inpatients have a minor condition and they should be treated as outpatientsinstead.Finally, hospitals tend to keep inpatients longer than necessary.This phenomenon is clearer for those patients who arecovered by health insurance. According to Sepehri et al. [13], thehospital length of stay of insured patients increases by factors of1.18 to 1.39.Consequently, there is an increase in health care expendituresfor both patients (out-of-pocket) and health insurance agenciesthat may lead patients into a medical poverty trap (especially thepoor and near-poor who are not covered by health insurance) andthe insurance agencies into a situation that needs bailout fromgovernment or an increase in premiums. According to theMinistry of Health [14], the poor spends the equivalent of 17months of household nonfood expenditures for each inpatientepisode. The health gap between the poor and the rich increases,and care is allocated more according to ability to pay than needof care.Even the insurance companies face problems because healthcare bills for insured patients exceed health insurance premiums.According to Vietnam Social Insurance [15], this difference wasVND 1709 billion (about US $100 million [3]) in 2009, 18% higherthan that of the previous year. As a result, the premium ofcompulsory insurance for former-sector workers has increasedfrom 3% to 4.5% of salary since 2009 [16].In summary, Vietnam’s socialization of health care meansto mobilize financial resources in society toward health care. Inother words, it is a process of privatization. Besides the benefitsof getting more financial investment, reducing the workload forpublic health care facilities, and increasing the quality of care,the reform faces problems of induced demand created byhealth care providers to maximize their benefits. There is,however, only qualitative evidence of this abusive behavior. Acomprehensive study using both qualitative and quantitativemethods is needed to confirm and measure the problem, aswell as to identify the holes in current policies and regulations.Such information will definitely help policymakers findsolutions.Source of financial support: This article was financially supportedby the Institute of H
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
BÌNH LUẬN
"Xã hội hóa chăm sóc sức khỏe" ở Việt Nam: Điều gì là phạm và là gì của
nó? Ưu điểm và khuyết
điểm? Là gì "Xã hội hóa chăm sóc sức khỏe" ở Việt Nam
Trước năm 1989, hệ thống chăm sóc y tế Việt Nam được hoàn toàn
công khai tài trợ. Công dân có thể tiếp cận dịch vụ chăm sóc sức khỏe miễn
phí. Do ngân sách chăm sóc sức khỏe nhiều hạn chế, tuy nhiên,
các dịch vụ chăm sóc sức khỏe có thể không đáp ứng các nhu cầu sức khỏe chung của
người dân về chất lượng và số lượng. Để khắc phục điều này, một số
chính sách "xã hội hóa chăm sóc sức khỏe" đã được thực hiện.
Xã hội hóa chăm sóc sức khỏe của Việt Nam là huy động mọi
nguồn lực sẵn có và có thể có trong xã hội đối với việc chăm sóc sức khỏe.
Các thành phần quan trọng của cải cách này là việc huy động xã hội của
các nguồn lực tài chính cho y tế quan tâm thông qua các chính sách sau:
thực hiện thu lệ phí sử dụng trong các cơ sở chăm sóc sức khỏe cộng đồng (1989),
hợp pháp hóa của các nhà cung cấp tin chăm sóc sức khỏe (1989), bảo hiểm y tế
(1992), và quyền tự chủ tài chính trong các bệnh viện công cộng (2002) (một
loại trao quyền hoặc phân cấp cho các bệnh viện công cộng
để tạo và quản lý các khoản thu tự).
Sau đó, cá nhân trực tiếp tài trợ cho một tỷ lệ lớn hơn
chi phí chăm sóc sức khỏe bằng cách out-of-pocket thanh toán khi sử dụng
dịch vụ y tế (chủ yếu là dựa trên cơ sở phí dịch vụ) hoặc bằng cách
trả tiền cho bảo hiểm y tế hàng tháng hoặc hàng năm. Ngoài ra,
chủ thể tư nhân tài trợ một phần lớn các khoản đầu tư trong việc chăm sóc sức khỏe
khi họ mở một phòng khám tư nhân hoặc một bệnh viện tư nhân, hợp tác với
một bệnh viện công để mở một "dịch vụ theo yêu cầu" phường (với
dịch vụ chăm sóc sức khỏe chất lượng đắt hơn và cao hơn cho bệnh nhân
sẵn sàng và có khả năng chi trả), và / hoặc chẩn đoán bệnh mua hi-tech
thiết bị (ví dụ, máy quét cắt lớp vi tính, từ
hình ảnh cộng hưởng, và máy siêu âm màu) để chia sẻ
lợi nhuận với bệnh viện. Thông tin chi tiết về các chính sách đã được
xuất bản ở nơi khác [1].
Trong bài viết này, chúng tôi thảo luận về ưu và nhược điểm liên quan với
hai chính sách chính: sự phát triển của các phòng khám tư nhân / các bệnh viện,
và quyền tự chủ tài chính trong các bệnh viện công, bao gồm cả partialprivatization các bệnh viện công ( tức là, các nhà đầu tư tư nhân hợp tác
với các bệnh viện công cộng để mua thiết bị chẩn đoán hi-tech).
Ưu điểm
Trong số các ưu điểm trong việc cải cách, chúng tôi muốn đề cập đến
ba mà chúng tôi nghĩ là quan trọng nhất. Đầu tiên, các cải cách đã
tăng đáng kể nguồn lực sẵn có để chăm sóc sức khỏe và
phát hành các áp lực tăng phân bổ lại ngân sách nhà nước
để chăm sóc sức khỏe. Hãy ghi nhớ rằng trước khi cải cách, 100% số
thu của bệnh viện công là từ nguồn tài trợ của chính phủ. Kể từ khi
cải cách, bệnh viện công đã tạo ra doanh thu từ ít
nhất ba nguồn, bao gồm cả chính phủ tài trợ, bảo hiểm y tế,
và out-of-tiền túi của bệnh nhân đối với viện phí.
Mặc dù ngân sách của chính phủ cho y tế đang gia tăng
hàng năm về số lượng tuyệt đối, nó chỉ chiếm 42% của công chúng
thu của bệnh viện trong năm 2005. Phần còn lại của thu của bệnh viện
đã được bắt nguồn từ các nguồn khác, bao gồm cả bảo hiểm y tế
(16%), phí sử dụng (36%), và khác (6%) [1] . Ở các thành phố lớn, nơi nhiều
khoản thu được huy động cho việc chăm sóc sức khỏe hơn so với những nơi khác,
tỷ lệ ngân sách của chính phủ cho y tế thấp
và các nguồn thu từ phí sử dụng cao hơn so với các quốc gia
trung bình. Ví dụ, ngân sách của chính phủ cho các bệnh viện công lập
tại thành phố Hồ Chí Minh tăng từ đồng Việt Nam (VND)
518 tỷ (US $ 33 triệu USD) trong năm 2004 để đồng 720 tỷ đồng (45 US $
triệu USD) trong năm 2006, nhưng chỉ chiếm 25% đến 30% tổng
doanh thu. Trong khoảng thời gian đó, các khoản thu từ người sử dụng
phí, bao gồm hoàn trả từ cơ quan bảo hiểm y tế,
tăng từ VND 1114000000 (US $ 71.000.000) để đồng 1350
tỷ đồng (US $ 84 triệu) và chiếm 60% đến 65% tổng
doanh thu [2] (US $ 1 ¼ 15.699 đồng vào năm 2004 và US $ 1 ¼ 15.996 VND
trong năm 2006) [3]. Xét về tổng chi tiêu y tế tại Việt Nam
(khoảng 6% tổng sản phẩm trong nước), chi tiêu công,
trong đó có nguồn bảo hiểm y tế, chỉ chiếm 30 so%
với các khoản chi phí tư nhân (70%) [1].
Thứ hai, các nhà cung cấp chăm sóc y tế tư nhân ở một mức độ đã
giảm khối lượng công việc nặng trong các cơ sở chăm sóc sức khỏe cộng đồng,
đặc biệt là ở các bệnh viện công. Từ không có trước khi cải cách, tăng
đến năm 2008, Việt Nam đã có 74 bệnh viện tư nhân với 5600 giường. Tính đến
năm 2010, số lượng các bệnh viện tư nhân tăng lên đến 102 [4]. Trong
Ngoài ra, nhiều bệnh viện tư nhân được cấp phép và đang được xây dựng.
Đất nước đã có hơn 30.000 phòng khám tư nhân và
21.600 nhà thuốc tư nhân [1]. Đáng chú ý, ngoài các
cơ sở tư nhân được cấp phép, có rất nhiều học viên không có giấy phép,
bao gồm cả nhân viên y tế cộng đồng thực hành tư nhân tại
nhà sau những giờ chính phủ. Đó là thông báo rằng tin
nhà cung cấp chăm sóc y tế cung cấp 60% của tất cả các liên lạc ngoại trú trong
[5] Việt Nam và cung cấp dịch vụ chăm sóc cho 60% của tất cả các đợt ốm [6].
Số giường bệnh viện tư nhân, tuy nhiên, vẫn còn hạn chế,
chiếm ít hơn 5% của tổng số giường bệnh viện
trong cả nước [7].
Cuối cùng, với các chính sách cải cách chăm sóc sức khỏe, chất lượng
dịch vụ y tế đã được cải thiện (ít nhất là trong lĩnh vực cấu trúc
[8]), với khoản đầu tư nhiều hơn trong hiện đại công nghệ, đặc biệt là
trong chẩn đoán. Hơn nữa, sự cạnh tranh giữa các bệnh viện /
phòng khám để thu hút bệnh nhân giúp cải thiện chất lượng y tế
dịch vụ. Thu nhập của nhân viên y tế cũng đã tăng lên đáng kể
(khoảng 1,5-2,5 lần lương cơ bản trong một số công
bệnh viện) [1]. Điều này có thể giúp cải thiện chất lượng chăm sóc sức khỏe
dịch vụ cung cấp như nhiều nhân viên có năng lực thu hút và nguy cơ
cho tham nhũng là giảm. Bệnh nhân có thể truy cập vào dịch vụ chăm sóc sức
khỏe, dịch vụ với chất lượng cao dễ dàng hơn bởi vì sự cải thiện là
không chỉ ở các thành phố lớn (Hà Nội và TP Hồ Chí Minh) mà còn ở
các tỉnh xa nghèo hơn và nhiều hơn nữa. Ví dụ, đến năm 2008,
các bệnh viện công trên địa bàn tỉnh Quảng Ninh đã tăng 50 đồng
tỷ đồng (US $ 3 triệu US $ 1 ¼ 16.448 VND trong năm 2008 [3]) (trong đồng
3 nghìn tỷ US $ 182,000,000 trong nước) để đầu tư cao
công nghệ [1].
Nhược điểm
Những khuyết điểm lớn của cải cách có thể dễ dàng xác định bao gồm
các tiềm năng cho "nhu cầu gây ra" bởi các nhà cung cấp chăm sóc y tế.
Mặc dù bằng chứng định lượng hiện không có sẵn cho các
kiến thức về các tác giả, các vấn đề nhu cầu gây ra được
chất lượng báo cáo thường xuyên bởi các phương tiện truyền thông đại chúng chính thức tại
Việt Nam, chẳng hạn như các báo và truyền hình quốc gia [9].
Nhu cầu có thể được gây ra trong ít nhất bốn cách. Đầu tiên, bệnh nhân
được khuyến cáo phải trải qua quá nhiều xét nghiệm chẩn đoán. Trong
thực tế, điều này là do sự mất cân bằng trong kiến thức y học,
làm cho nó khó khăn cho bệnh nhân để nói "không" với những lời khuyên của bác sĩ.
Đây là kết hợp với sự lặp lại thử nghiệm cho những người được gọi
đến một cơ sở chăm sóc sức khỏe bởi vì một trong những hiện không muốn
chấp nhận (hoặc ủy thác) kết quả của các xét nghiệm được thực hiện bởi một người khác.
Thứ hai, quá nhiều loại thuốc được quy định [10]. Đôi khi họ
là không cần thiết, vô hại nhưng tốn kém. Đôi khi họ thậm chí còn
có hại như thuốc kháng sinh. Ví dụ, trong một bệnh viện trong năm 2010,
90,4% bệnh nhân nội trú đã quy định các protein tĩnh mạch
điều trị và nhiều người đã quy định bổ sung, chẳng hạn như glutathione
và arginine [11]. Trong một bệnh viện trong năm 2009, nhiều
phụ nữ sinh thường được quy định Klamentin (một loại kháng sinh
thuốc) trong vòng 16 ngày liên tiếp [12].
Thứ ba, các bệnh viện có xu hướng nhập viện bệnh nhân có điều kiện
mà không yêu cầu chăm sóc bệnh nhân nội trú [9]. Quan sát cho thấy nhiều
bệnh nhân nội trú chỉ cần đến bệnh viện để xem các bác sĩ vào buổi sáng,
ở lại đó trong một thời gian (số giờ) để nhận được phương pháp điều trị (nếu có),
và về nhà vào buổi chiều hoặc buổi tối và sau đó trở lại
vào sáng hôm sau, và như vậy. Có khả năng là các bệnh nhân nội trú có một điều kiện nhỏ và họ cần được điều trị ngoại trú
để thay thế.
Cuối cùng, bệnh viện có xu hướng giữ cho bệnh nhân nội trú lâu hơn cần thiết.
Hiện tượng này là rõ ràng hơn cho những bệnh nhân được
bảo hiểm y tế. Theo Sepehri et al. [13], các
chiều dài nằm viện của bệnh nhân được bảo hiểm của tăng bởi các yếu tố của
1,18-1,39.
Do đó, có sự gia tăng trong chi phí chăm sóc sức khỏe
cho cả người bệnh (out-of-pocket) và các cơ quan bảo hiểm y tế
có thể dẫn bệnh nhân vào một bẫy nghèo về y tế (đặc biệt là
người nghèo và cận nghèo, những người không có bảo hiểm y tế) và
các cơ quan bảo hiểm vào một tình huống mà cần cứu trợ tài chính từ
chính phủ hoặc tăng phí bảo hiểm. Theo
Bộ Y tế [14], người nghèo dành tương đương với 17
tháng của các khoản chi không phải thực phẩm hộ gia đình cho mỗi bệnh nhân nội trú
tập. Khoảng cách y tế giữa người nghèo và tăng phong phú,
và chăm sóc được phân bổ nhiều hơn theo khả năng chi trả hơn nhu cầu
chăm sóc.
Ngay cả các công ty bảo hiểm phải đối mặt với vấn đề bởi vì sức khỏe
các hóa đơn dịch vụ chăm sóc cho bệnh nhân có bảo hiểm vượt quá bảo hiểm y tế.
Theo Bảo hiểm xã hội Việt Nam [ 15], sự khác biệt này là
1709000000000 VND (khoảng US $ 100 triệu [3]) trong năm 2009, cao hơn 18%
so với năm trước. Kết quả là, phí bảo hiểm của
bảo hiểm bắt buộc cho người lao động trước đây của khu vực đã tăng
từ 3% lên 4,5% lương từ năm 2009 [16].
Tóm lại, xã hội hóa chăm sóc sức khỏe của Việt Nam là việc
huy động nguồn lực tài chính trong xã hội đối với việc chăm sóc sức khỏe. Trong
Nói cách khác, nó là một quá trình tư nhân hóa. Bên cạnh những lợi ích
của việc đầu tư tài chính nhiều hơn, giảm khối lượng công việc cho
các cơ sở chăm sóc sức khỏe cộng đồng và nâng cao chất lượng chăm sóc,
cải cách phải đối mặt với các vấn đề về nhu cầu gây ra tạo ra bởi
các nhà cung cấp chăm sóc y tế để tối đa hóa lợi ích của họ. Có đó,
tuy nhiên, chỉ có bằng chứng về chất lượng của hành vi lạm dụng này. Một
nghiên cứu toàn diện bằng cách sử dụng cả định tính và định lượng
phương pháp là cần thiết để xác nhận và đo lường các vấn đề,
​​như. Cũng như xác định các lỗ hổng trong các chính sách và quy định hiện hành
thông tin như vậy chắc chắn sẽ giúp hoạch định chính sách tìm
giải pháp.
Nguồn hỗ trợ tài chính: Bài viết này đã được hỗ trợ về tài chính
do Viện H
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: