FanFictionJust InCommunityForumMore Must be the Nargles by Lidsworth A dịch - FanFictionJust InCommunityForumMore Must be the Nargles by Lidsworth A Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More


Must be the Nargles by Lidsworth
Anime » Finder Series Rated: T, English, Hurt/Comfort & Angst, Words: 16k+, Favs: 47, Follows: 88, Published: Dec 7, 2013 Updated: Jan 15, 2014
37 Chapter 1
AN: So, I originally had this story as a one-shot, but after talking it over with my sister, I decide to have three chapters for it. Also, it's 1:35 a.m in the morning, this is raw. I looked over it some...

Here's the summary: Two years have passed since Takaba escaped his loveless relationship with Asami. Much has happened in those couple of years, Takaba got what he wanted most, a family, if not exactly in the way he expected. He's got a job as a caretaker in a hospital, and his life has been completely absent of Asami. That is, until the Drug Lord is involved in a near fatal shooting accident, thus forcing he and Takaba to cross paths again. Will old feelings be rekindled, or will Asami be willing to change for the boy he nearly lost it all for.

Now since i've decided to make this three/four chapters, this won't exactly follow up on the summary, but it will kinda lead it's way too it, especially towards the end. Anyway, I also want to base a lot of this story on Luna Lovegoods quote, "Anyway, my mum always said things we lose have a way of coming back to us in the end. If not always in the way we expect." You don't have to be a Harry Potter fan to enjoy this story, the quote just matches the story a lot, and makes a lot of sense.

Warnings:

Character Death (Major)

Crippled Asami/Asami's tossed around Heart

Escaped Takaba

Depression

Thoughts of Suicide

OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO

Must be the Nargles

"Anyway, my mum always said things we lose have a way of coming back to us in the end. If not always in the way we expect."

-Luna Lovegood

OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO

He'll find you...

What are you doing?...

Why run away from Asami, he's given you everything!

He's going to punish you!

"Shut up!" In public, in the crowded streets of Japan, the voices still toyed with Takaba's exhausted head, beckoning him to succumb to his weakness. People cast nervous glances at him, as they were unprepared for his outburst. Quickly, he pulled his dark hoodie tighter over his head, he hadn't meant to act suspicious. He needed to blend in with the common crowd, or in his case, a crowd who'd just left a gathering of a sort, there were a lot of people. Thus, he strove to disappear within the group, make himself invisible.

However, he was already doing a bad job at that.

It was raining, hard, and unlike the more sensible Japanese citizens, he was absent of an umbrella, using only his fabricated hoodie to protect him from the storm. He stood out like a sore thumb, and his nervousness didn't help him any.

Head crouched low and attire drenched, he stood on the curb waiting for a taxi to come by, he needed to get to the airport quickly. Carefully, he'd stolen enough of Asami's money for a ticket out of Tokyo to a rural area in Japan, he just needed to wait out the night until he could get there. But everywhere he looked, he saw suits and ties, expensive shoes and luxury cars.

His heart pounded like a drum in his chest. Asami could've been anywhere.

Calm down, calm down, you've been gone for two hours already, he would've already found you...

But Takaba had the feeling that Asami was just toying with him, the man was cruel in that way. Like he wanted him to taste the sweet taste of freedom, only to have it roughly seized from him in mere seconds. Asasmi was like that.

The crowd lessened as the Taxi's rolled in, and the occupants lining the curb alongside Takaba took their pick of transportation. A blur of yellow and black fled before Takaba's eyes as the Taxi-cabs filled with occupants. Many pushed passed him before he had the chance to leave the curb, and for a while, he feared he'd be the only one left without a ride.

His nervousness weighed down on him like lead, the mere thought of fleeing the country_fleeing Asami had fully hit him. He was leaving for good, this taxi would deliver him from his prison, take him forever from Tokyo.

Could he really do that? Could he really do that to Asami?

Of course you can! That bastard was perverted, and laughed at you when you told him you wanted a family.

And Asama had...laughed at him. Really, it was more of a chuckle, and a, "Stop with your foolish dreams..." and a moment of heartbreak. Takaba felt nothing for Asami after that, felt void of emotion for the older man. What was the point of being with someone if all they wanted was pleasure for him, no love or anything of the sort.

He thought Asami had loved him, but the man had many...others in the past, Takaba realized he was no different. He wasn't Scott Pilgrim, he wasn't dying for a man who didn't love him.

And with his new found resolution, Takaba found himself walking into the nearest cab just feet away from him. The crowd around him nearly gone, all at a standstill.

Wait, what? Why isn't anyone else getting into the cabs?

And then it hit him, this wasn't a cab he was getting into. This dark car, absent of a license, was in no way a Taxi. From his memory, the vehicle belonged to the devil himself.

Fei Long.

But he was already halfway in the car, the darkness of the inside pulling him in as a ghostly arm grabbed his own.

In mere seconds, he saw the shocked faces of the crows as he was roughly pulled into the car, and then as quickly as he'd seen them, his vision was obscured as the door came to a slam and his world was darkened by the tint of the expensive windows.

The fear came back. He'd escaped one prison only to end up in another. He didn't want Asami saving him! He hadn't gotten this far just to get caught.

So he fought against his captors, yelling and cursing at invisible men.

"Chénmò!" "Réngrán!" (Thank God for Google Translate).

Having no idea what his foreign counterparts were saying, Takaba fought even harder. He wasn't getting taken, he wasn't going to be caged again.

"Takaba, be still."

And the voice was so familiar,and ironically, so relaxing. Settling back into his seat, his captors loosening their grip on him and letting him fall back into the seat.

"You'll be alright," again, the voice belonging to Yoh, and even though he couldn't see the man, as he assumed he was in the passenger's seat, his presence comforted him nonetheless.

"W-why am I-i here?" he tried to sound confident, tried to sound strong, but his words barely made if out of his mouth. He was terrified, the thought of being taken back to China had never once occurred to him. But he was gone, throw into the air. A free for all. He should've expected it.

And this time, Asami wouldn't be there to save him.

He gulped, already he regretted leaving the man.

"We're not going to hurt you," Yoh spoke again, clearing his throat, "Master Feilong wouldn't appreciate that."

Takaba didn't miss the sense of hopelessness that Yoh carried about himself at the mention of his master's name, but he chose to ignore it.

"I-i don't believe you!" stubbornly, Takaba spat out, "Take me back home!"

"And where," turning around from the passenger's seat, straddling the head with his arm, Yoh turned to Takaba, "Would home be, because, if my sources are correct, you've fled Asami's care...Tired of being his pet I presume."

Yoh turned back around, leaving Takaba frightened and speechless.

"But trust me," his began again, "We're not going to hurt you."

His courageousness ignited at the lie. "Than what do you need me for!"

"Master Fei-long has requested your presence," Yoh spoke again, "It's of utmost imp_"

"I don't want to be near that creep ever again!" Takaba protested, "Do you know what the hell he did to me?! He_"

"Akihito Takaba!" the sudden seriousness of Yoh's voice frightened Takaba, and he was certain it frightened the two sitting beside him as well, for he could feel them slightly jump beside him.

"Our leader is dying, and afterward, Beishi can go to hell!" Yoh fought to control his temper, but his emotions ran fluidly in his voice, "But for the strangest reason, Master Fei wants to see you. Why, I do not know_But I do know that after you left, he wasn't himself, it was harder to get to him...he became depressed, and no one could help him," Takaba heard Yoh's unspoken not even I could, "but if seeing you makes him happy, if seeing you makes him go peacefully, then I'll go around the world and back in order to bring you to China. And I don't care if Asami or anyone stands in my way, understand!?"

A meep from Takaba symbolized his answer, and Yoh left it at that.

OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO

Over the city, with the lights catching the dull glare of the sea, Japan looked beautiful from above. Takaba's face was pressed firmly to the window of the private jet as he watched himself fly higher and higher into the sky and as he watched Japan grow smaller and smaller.

The last time he'd been forcefully taken to China hadn't gone so well, he was in a helicopter and drugged by Fei-Long, but this was different.

This was peaceful.

And with peace, a sense of accomplishment rose in the pit of his stomach. His hardships and heartaches melted into the sea, finally, he was free.

Free of Asami. Free of the heartache, and free of the loveless relationship.

But he wasn't completely fear-free. He hadn't seen Fei-Long in a while (not that he wanted to), so he wans't sure how sure Yoh's claim of his boss being sick actually was. It could've been a trap, and Takaba prayed to God that it wasn't.

Maybe things could turn out better, more peaceful. They'd already treated him like an honored guest on the airplane, perhaps they'd treat him the same in China?

Sighing, Takaba pulled himself from the window and leaned back in his reclining chair. For now, he'd sleep. He hadn't gotten much of that in days. His flight was almost over. A tim
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionChỉ trongCộng đồngDiễn đànHơn Phải là Nargles bởi Lidsworth Anime» Finder loạt xếp: T, tiếng Anh, đau/thoải mái và Angst, từ: 16 k +, yêu thích: 47, sau: 88, xuất bản: ngày 7 tháng 8 năm 2013 Cập Nhật: 15 tháng 1 năm 201437 chương 1MỘT: Vì vậy, tôi ban đầu đã có câu chuyện này là một ngắn, nhưng sau khi nói chuyện nó trên với em gái của tôi, tôi quyết định có ba chương cho nó. Ngoài ra, nó là 1:35 sáng vào buổi sáng, đây là nguyên. Tôi nhìn qua nó một số...Dưới đây là tóm tắt: hai năm đã trôi qua kể từ khi Takaba đã trốn thoát loveless mối quan hệ với Asami. Phần lớn đã xảy ra trong những vài năm, Takaba có những gì ông muốn nhất, gia đình, nếu không chính xác trong cách ông mong đợi. Hắn có một công việc như một người chăm sóc trong bệnh viện, và cuộc sống của ông đã hoàn toàn vắng mặt của Asami. Đó là, cho đến khi Chúa ma túy là tham gia vào một tai nạn chết người chụp gần, do đó buộc ông và Takaba qua đường đi một lần nữa. Sẽ cảm xúc cũ được nhen nhóm, hoặc Asami sẽ sẵn sàng để thay đổi cho cậu bé ông gần như mất nó tất cả.Bây giờ kể từ khi tôi đã quyết định làm cho này ba/bốn chương, điều này sẽ không chính xác theo dõi trên các bản tóm tắt, nhưng nó kinda sẽ dẫn nó là cách quá nó, đặc biệt là hướng tới kết thúc. Anyway, tôi cũng muốn để cơ sở rất nhiều câu chuyện này trên Luna Lovegoods báo, "dù sao, mẹ tôi luôn nói những điều chúng ta mất đi có một cách sắp tới lại cho chúng tôi cuối cùng. Nếu không phải luôn luôn theo cách mà chúng tôi hy vọng." Bạn không phải là một fan hâm mộ Harry Potter để thưởng thức câu chuyện này, các báo chỉ phù hợp với câu chuyện rất nhiều, và làm cho rất nhiều ý nghĩa.Cảnh báo:Nhân vật chết (lớn)Tê liệt Asami/Asami tossed xung quanh trung tâmÔng đã trốn thoát TakabaTrầm cảmSuy nghĩ tự tửOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOPhải có các Nargles"Dù sao, mẹ tôi luôn luôn nói những điều chúng ta mất đi có một cách sắp tới lại cho chúng tôi cuối cùng. Nếu không phải luôn luôn theo cách mà chúng tôi hy vọng."-Luna LovegoodOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOÔng sẽ tìm thấy bạn...Bạn đang làm gì?...Lý do tại sao chạy ra khỏi Asami, ông đã cho bạn tất cả mọi thứ!Anh ta sẽ trừng phạt bạn!"Shut up!" Ở nơi công cộng, trong các đường phố đông đúc của Nhật bản, tiếng nói vẫn toyed với Takaba của đầu kiệt sức, vẫy tay gọi ông chống chọi với điểm yếu của mình. Người diễn viên thần kinh glances lúc anh ta, như họ đã không chuẩn bị cho sự trồi lên của mình. Một cách nhanh chóng, ông kéo ông qụa khoan tối chặt chẽ hơn trên đầu của ông, ông đã không có nghĩa là để hành động đáng ngờ. Ông cần thiết để pha trộn vào với đám đông phổ biến, hoặc trong trường hợp của ông, một đám đông người đã chỉ còn lại một tập hợp của một loại, đã có rất nhiều người. Vì vậy, ông strove để biến mất trong nhóm, làm cho mình vô hình.Tuy nhiên, ông đã làm một công việc xấu kìa.Nó đã được mưa, cứng, và không giống như các công dân Nhật bản hợp lý hơn, ông đã vắng mặt của một ô, bằng cách sử dụng chỉ là của ông qụa khoan chế tạo để bảo vệ anh ta từ cơn bão. Ông đã đứng ra như một ngón tay cái đau, và căng thẳng của mình không giúp anh ta bất kỳ.Đầu cúi thấp và trang phục ngập, ông đứng trên lề đường, chờ đợi cho một xe taxi tới, ông cần thiết để có được đến sân bay một cách nhanh chóng. Cẩn thận, ông đã đánh cắp đủ của Asami tiền cho một vé từ Tokyo đến một khu vực nông thôn tại Nhật bản, ông chỉ cần phải chờ đợi trong đêm cho đến khi ông có thể đạt được điều đó. Nhưng ở khắp mọi nơi ông nhìn, ông thấy phù hợp với và mối quan hệ, đôi giày đắt tiền và xe hơi cao cấp.Trái tim của mình đập như một trống trong ngực của mình. Asami có thể đã bất cứ nơi nào.Bình tĩnh xuống, bình tĩnh xuống, bạn đã đi cho hai giờ đã có, ông nào đã tìm thấy bạn...Nhưng Takaba có cảm giác rằng Asami chỉ đùa giỡn với anh ta, người đàn ông đã tàn nhẫn như vậy. Như ông muốn anh ta để hương vị hương vị ngọt của tự do, chỉ để có nó khoảng bị tịch thu từ anh ta trong chỉ vài giây. Asasmi là như thế.Đám đông giảm đi như các xe Taxi cán, và những người cư ngụ lót lề đường cùng với Takaba đã của lựa chọn của giao thông vận tải. Một mờ của màu vàng và màu đen đã bỏ chạy trước của Takaba mắt như các xe taxi Taxi đầy với người cư ngụ. Nhiều người đẩy thông qua anh ta trước khi ông có cơ hội để rời khỏi lề đường, và trong một thời gian, ông sợ ông sẽ là người duy nhất còn lại mà không có một chuyến đi.Căng thẳng của mình cân nặng xuống trên anh ta như chì, chỉ nghĩ đến chạy trốn country_fleeing Asami đầy đủ đã trúng anh ta. Ông đã để lại cho tốt, xe taxi này sẽ phân phối anh ta từ nhà tù của mình, đưa anh ta mãi mãi từ Tokyo.Ông có thể thực sự làm điều đó? Ông có thể thực sự làm điều đó để Asami?Tất nhiên bạn có thể! Thằng khốn đó sai đường, và cười lúc bạn khi bạn nói với ông bạn muốn có một gia đình.Và Asama... đã cười vào anh ta. Thực sự, nó đã là nhiều hơn một chuckle, và a, "Stop với ước mơ của bạn điên cuồng..." và một chút thời gian của sự đau lòng. Takaba cảm thấy không có gì cho Asami sau đó, cảm thấy khoảng trống của cảm xúc cho người lớn. Những gì đã là điểm được với một ai đó nếu tất cả họ muốn là niềm vui cho anh ta, không có tình yêu hay bất cứ điều gì của phân loại.Ông nghĩ rằng Asami đã yêu anh ta, nhưng người đàn ông có nhiều... những người khác trong quá khứ, Takaba nhận ra ông là không có khác nhau. Ông không phải Scott Pilgrim, ông đã không chết cho một người đàn ông những người không yêu anh ta.Và với độ phân giải hàng mới của mình, Takaba thấy mình đi bộ vào các cab gần nhất chỉ feet đi từ anh ta. Đám đông xung quanh anh ta gần đi, tất cả ở một bế tắc.Đợi đã, cái gì? Tại sao không phải là bất cứ ai khác đi vào các xe taxi?Và sau đó nó hit ông, đây không phải là một cab ông đã nhận được vào. Này tối xe, vắng mặt của một giấy phép, là không có cách nào một xe Taxi. Từ bộ nhớ của mình, chiếc xe thuộc về ma quỷ mình.Fei Long.Nhưng ông đã được nửa chừng trong xe, bóng tối bên trong kéo anh ta trong như một cánh tay thuộc về ma quỉ nắm lấy của mình riêng.Trong chỉ vài giây, ông thấy khuôn mặt bị sốc của quạ khi ông được khoảng kéo vào xe, và sau đó một cách nhanh chóng như ông đã nhìn thấy họ, tầm nhìn của ông đã che khuất như cửa đến một slam và thế giới của mình được tối bởi sắc thái của các cửa sổ đắt tiền.Sự sợ hãi đã trở lại. Ông đã thoát khỏi một nhà tù chỉ kết thúc lên ở khác. Ông không muốn Asami tiết kiệm anh ta! Ông đã không nhận được điều này đến nay chỉ bị bắt.So he fought against his captors, yelling and cursing at invisible men."Chénmò!" "Réngrán!" (Thank God for Google Translate).Having no idea what his foreign counterparts were saying, Takaba fought even harder. He wasn't getting taken, he wasn't going to be caged again."Takaba, be still."And the voice was so familiar,and ironically, so relaxing. Settling back into his seat, his captors loosening their grip on him and letting him fall back into the seat."You'll be alright," again, the voice belonging to Yoh, and even though he couldn't see the man, as he assumed he was in the passenger's seat, his presence comforted him nonetheless."W-why am I-i here?" he tried to sound confident, tried to sound strong, but his words barely made if out of his mouth. He was terrified, the thought of being taken back to China had never once occurred to him. But he was gone, throw into the air. A free for all. He should've expected it.And this time, Asami wouldn't be there to save him.He gulped, already he regretted leaving the man."We're not going to hurt you," Yoh spoke again, clearing his throat, "Master Feilong wouldn't appreciate that."Takaba didn't miss the sense of hopelessness that Yoh carried about himself at the mention of his master's name, but he chose to ignore it."I-i don't believe you!" stubbornly, Takaba spat out, "Take me back home!""And where," turning around from the passenger's seat, straddling the head with his arm, Yoh turned to Takaba, "Would home be, because, if my sources are correct, you've fled Asami's care...Tired of being his pet I presume."Yoh turned back around, leaving Takaba frightened and speechless."But trust me," his began again, "We're not going to hurt you."His courageousness ignited at the lie. "Than what do you need me for!""Master Fei-long has requested your presence," Yoh spoke again, "It's of utmost imp_""I don't want to be near that creep ever again!" Takaba protested, "Do you know what the hell he did to me?! He_""Akihito Takaba!" the sudden seriousness of Yoh's voice frightened Takaba, and he was certain it frightened the two sitting beside him as well, for he could feel them slightly jump beside him."Our leader is dying, and afterward, Beishi can go to hell!" Yoh fought to control his temper, but his emotions ran fluidly in his voice, "But for the strangest reason, Master Fei wants to see you. Why, I do not know_But I do know that after you left, he wasn't himself, it was harder to get to him...he became depressed, and no one could help him," Takaba heard Yoh's unspoken not even I could, "but if seeing you makes him happy, if seeing you makes him go peacefully, then I'll go around the world and back in order to bring you to China. And I don't care if Asami or anyone stands in my way, understand!?"A meep from Takaba symbolized his answer, and Yoh left it at that.OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOver the city, with the lights catching the dull glare of the sea, Japan looked beautiful from above. Takaba's face was pressed firmly to the window of the private jet as he watched himself fly higher and higher into the sky and as he watched Japan grow smaller and smaller.The last time he'd been forcefully taken to China hadn't gone so well, he was in a helicopter and drugged by Fei-Long, but this was different.This was peaceful.And with peace, a sense of accomplishment rose in the pit of his stomach. His hardships and heartaches melted into the sea, finally, he was free.Free of Asami. Free of the heartache, and free of the loveless relationship.But he wasn't completely fear-free. He hadn't seen Fei-Long in a while (not that he wanted to), so he wans't sure how sure Yoh's claim of his boss being sick actually was. It could've been a trap, and Takaba prayed to God that it wasn't.Maybe things could turn out better, more peaceful. They'd already treated him like an honored guest on the airplane, perhaps they'd treat him the same in China?Sighing, Takaba pulled himself from the window and leaned back in his reclining chair. For now, he'd sleep. He hadn't gotten much of that in days. His flight was almost over. A tim
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More Phải là Nargles bởi Lidsworth Anime »Finder Dòng Rated: T, tiếng Anh, Hurt / Comfort & Angst, Words: 16k +, favs: 47, Như Sau: 88, Xuất bản: ngày 07 tháng 12 năm 2013 Cập nhật: 15 tháng 1 năm 2014 37 Chương 1 AN: Vì vậy, ban đầu tôi đã có câu chuyện này như là một one-shot, nhưng sau khi nói chuyện với với em gái của tôi, tôi quyết định có ba chương cho nó. Ngoài ra, nó là 1:35 vào buổi sáng, đây là nguyên liệu. Tôi nhìn qua nó một số ... Dưới đây là tóm tắt: Hai năm đã trôi qua kể từ khi thoát khỏi mối quan hệ Takaba không tình yêu của mình với Asami. Phần lớn đã xảy ra trong vòng mấy năm, Takaba đã nhận những gì anh ta muốn nhất, một gia đình, nếu không chính xác trong cách ông mong đợi. Anh ấy có một công việc như một người chăm sóc tại một bệnh viện, và cuộc sống của mình đã hoàn toàn vắng mặt của Asami. Đó là, cho đến khi Chúa Thuốc được tham gia vào một vụ tai nạn bắn chết gần, do đó buộc ông và Takaba băng qua đường một lần nữa. Cảm xúc cũ sẽ được nhen nhóm, hoặc Asami sẽ sẵn sàng để thay đổi cho những cậu bé mà anh gần như mất tất cả cho. Bây giờ kể từ khi tôi đã quyết định làm điều này ba / bốn chương, điều này sẽ không chính xác theo lên trên tóm tắt, nhưng nó kinda sẽ dẫn nó cách quá nó, đặc biệt là về phía cuối. Dù sao, tôi cũng muốn dùng rất nhiều câu chuyện này trên Luna Lovegood quote, "Dù sao, mẹ tôi luôn nói những điều chúng ta mất đi có một cách để quay trở lại với chúng ta cuối cùng. Nếu không phải lúc nào trong cách chúng ta mong đợi." Bạn không phải là một fan hâm mộ Harry Potter để thưởng thức câu chuyện này, các báo chỉ phù hợp với những câu chuyện rất nhiều, và làm cho rất nhiều ý nghĩa. Cảnh báo: Character Death (Major) tê liệt ném xung quanh tim Asami / Asami của Escaped Takaba Depression Thoughts Tự Tử OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO Phải là Nargles "Dù sao, mẹ tôi luôn nói những điều chúng ta mất đi có một cách để quay trở lại với chúng ta cuối cùng. Nếu không phải lúc nào trong cách chúng ta mong đợi." -Luna Lovegood OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO Ông sẽ tìm thấy bạn .. . Bạn đang làm gì? ... Tại sao chạy xa Asami, anh ta đưa cho bạn tất cả mọi thứ! Ông ấy sẽ trừng phạt bạn! "Im đi!" Trước công chúng, trong những con phố đông đúc của Nhật Bản, tiếng nói vẫn còn đùa giỡn với cái đầu kiệt sức của Takaba, vẫy tay ​​gọi anh ta để chống chọi lại với sự yếu đuối của mình. Những người quăng ánh mắt lo lắng nhìn anh, như họ đã không chuẩn bị cho cơn giận bột phát. Nhanh chóng, anh kéo áo đen tối của mình chặt chẽ hơn trên đầu của mình, ông đã không có nghĩa là hành động đáng ngờ. Anh cần để trộn với đám đông thông thường, hoặc trong trường hợp của ông, một đám đông những người muốn chỉ để lại một tập hợp của một loại, đã có rất nhiều người dân. Vì vậy, ông cố gắng biến mất trong nhóm, làm cho mình vô hình. Tuy nhiên, ông đã làm một công việc xấu ở đó. Lúc đó trời mưa, khó khăn, và không giống như những công dân hợp lý hơn Nhật Bản, anh đã vắng mặt của một chiếc ô, chỉ sử dụng của mình chế tạo áo để bảo vệ nó khỏi những cơn bão. Ông đứng ra như một ngón tay cái đau, và sự căng thẳng của ông đã không giúp anh ta bất kỳ. Head cúi thấp và trang phục ướt đẫm, anh đứng trên lề đường chờ đợi cho một xe taxi để đi qua, ông cần phải đi đến sân bay một cách nhanh chóng. Cẩn thận, anh đã bị đánh cắp một số tiền của Asami cho một vé ra khỏi Tokyo đến một vùng nông thôn ở Nhật Bản, ông chỉ cần chờ đợi ra đêm cho đến khi ông có thể nhận được ở đó. Nhưng ở những nơi ông nhìn, ông đã nhìn thấy bộ quần áo và các mối quan hệ, đôi giày đắt tiền và xe hơi sang trọng. Trái tim anh đập như trống trong lồng ngực. Asami có thể đã được bất cứ nơi nào. Bình tĩnh, bình tĩnh lại, bạn đã đi xa trong hai giờ đã có, ông sẽ đã tìm thấy bạn ... Nhưng Takaba có cảm giác rằng Asami đã chỉ đùa giỡn với anh ta, người đàn ông tàn nhẫn theo cách đó. Giống như ông muốn anh nếm vị ngọt của tự do, chỉ có nó khoảng thu giữ được từ anh chỉ trong vài giây. Asasmi là như thế. Khán giả đã giảm đi như của Taxi cuộn vào, và những người cư ngụ dọc theo lề đường bên cạnh Takaba đã chọn của họ về giao thông vận tải. Một mờ của màu vàng và màu đen chạy trốn trước mắt của Takaba như Taxi-xe taxi đầy người cư ngụ. Nhiều đẩy đi ngang qua anh trước khi anh có cơ hội để rời khỏi lề đường, và trong một thời gian, anh sợ anh ấy sẽ là người duy nhất bên trái mà không có một chuyến đi. bồn chồn của ông nặng xuống trên anh ta như chì, những suy nghĩ đơn thuần của chạy trốn country_fleeing Asami đã hoàn toàn đánh anh. Ông đã để lại cho tốt, taxi này sẽ cứu được nó từ nhà tù, mất anh mãi mãi từ Tokyo. Anh ta có thể thực sự làm điều đó? Anh có thể thực sự làm điều đó với Asami? Tất nhiên bạn có thể! Khốn đó đã lầm lạc, và cười vào bạn khi bạn nói với anh ta rằng bạn muốn có một gia đình. Và Asama đã có ... cười với anh. Thực sự, nó đã được nhiều hơn một tiếng cười, và một, "Dừng lại với những ước mơ ngu ngốc của mình ..." và một khoảnh khắc của sự đau lòng. Takaba cảm thấy không có gì cho Asami sau đó, cảm thấy khoảng trống của cảm xúc cho người đàn ông lớn tuổi. Khi được với ai đó nếu tất cả họ muốn là niềm vui đối với anh là gì, không có tình yêu hay bất cứ thứ gì của phân loại. Ông nghĩ Asami đã yêu anh, nhưng người đàn ông đã có nhiều ... những người khác trong quá khứ, Takaba nhận ra rằng ông không có khác nhau. Ông không phải là Scott Pilgrim, ông không chết cho một người đàn ông không yêu anh ấy. Và với độ phân giải mới tìm thấy của mình, Takaba thấy mình bước vào buồng lái gần giống bàn chân ra khỏi anh. Các đám đông xung quanh anh ta gần đi, tất cả vào bế tắc. Chờ đợi, những gì? Tại sao không phải bất cứ ai khác nhận được vào các xe taxi? Và sau đó nó đánh anh, đây không phải là một chiếc taxi, ông đã nhận được vào. Chiếc xe này tối, vắng mặt của một giấy phép, không có cách một Taxi. Từ bộ nhớ của mình, chiếc xe thuộc về ma quỷ mình. Fei Long. Nhưng ông đã nửa chừng trong xe, bóng tối của các bên trong kéo anh vào như là một cánh tay ma quái nắm lấy chính mình. Trong vài giây, anh nhìn thấy những khuôn mặt sốc của quạ Dù được khoảng kéo vào trong xe, và sau đó nhanh như anh đã nhìn thấy họ, tầm nhìn của ông đã được che khuất khi cánh cửa đến một slam và thế giới của anh đã được tối tăm bởi những sắc thái của các cửa sổ đắt tiền. Sự sợ hãi đã trở lại . Anh đã trốn thoát một nhà tù chỉ để kết thúc trong một. Anh không muốn Asami đã cứu anh ấy! Ông đã không nhận được điều này đến nay chỉ để bị bắt. Vì vậy, ông đã chiến đấu chống lại kẻ thù của mình, la hét và chửi rủa ở nam giới vô hình. "Chenmo!" "Réngrán!" (Cảm ơn Chúa cho Google Translate). Không có ý tưởng những gì các đối tác nước ngoài của mình đã nói, Takaba đã chiến đấu thậm chí còn khó khăn hơn. Ông đã không nhận lấy, anh sẽ không được lồng một lần nữa. "Takaba, vẫn còn." Và giọng nói rất quen thuộc, và trớ trêu thay, để thư giãn. Giải quyết trở lại chỗ ngồi của mình, kẻ bắt cóc mình vuột khỏi tầm tay của họ đối với Ngài và để cho anh ta rơi trở lại vào ghế. "Bạn sẽ ổn thôi," một lần nữa, tiếng nói thuộc Yoh, và mặc dù ông không thể nhìn thấy những người đàn ông, như ông cho rằng ông là ở chỗ ngồi của hành khách, sự hiện diện của mình dù sao cũng an ủi anh. "W-tại sao tôi Ii ở đây?" ông đã cố gắng để âm thanh tự tin, cố gắng để âm thanh mạnh mẽ, nhưng lời nói của ông hầu như không được thực hiện nếu ra khỏi miệng. Ông đã rất kinh hãi, ý nghĩ được đưa trở lại Trung Quốc chưa bao giờ một lần đến với anh. Nhưng anh đã ra đi, ném vào trong không khí. A miễn phí cho tất cả. Ông nên đã mong đợi nó. Và lần này, Asami sẽ không có mặt ở đó để cứu anh ta. Anh ta nuốt nước bọt, đã được ông hối hận vì bỏ rơi người đàn ông. "Chúng tôi sẽ không làm tổn thương bạn," Yoh nói lại, hắng giọng, "Master Feilong sẽ không đánh giá cao điều đó." Takaba đã không bỏ lỡ cảm giác tuyệt vọng mà Yoh thực về bản thân mình khi đề cập đến tên của ông chủ, nhưng ông đã chọn để bỏ qua nó. "Ii không tin anh!" bướng bỉnh, Takaba nhổ ra, "Hãy đưa tôi trở về nhà!" "Và ở đâu," quay lại từ chỗ ngồi của hành khách, đứng giữa người đứng đầu với cánh tay của mình, Yoh quay sang Takaba, "nhà có thể được, bởi vì, nếu nguồn của tôi là chính xác, bạn đã chạy trốn chăm sóc Asami của ... Mệt mỏi là con vật cưng của mình tôi đoán. " Yoh quay trở lại xung quanh, để lại Takaba sợ hãi và không nói nên lời. "Nhưng tôi tin tưởng," bắt đầu một lần nữa, "Chúng tôi sẽ không làm tổn thương bạn." courageousness của ông bắt lửa ở lời nói dối. "Than gì bạn cần tôi cho!" "Master Fei-long đã yêu cầu sự hiện diện của bạn," Yoh lại nói, "Đó là của imp_ tối đa" "Tôi không muốn được ở gần leo rằng bao giờ trở lại!" Takaba phản đối, "Bạn có biết cái quái gì ông đã làm cho tôi ?! He_" "Akihito Takaba!" mức đột ngột của giọng nói của Yoh sợ hãi Takaba, và anh biết chắc nó sợ hai ngồi bên cạnh anh ta là tốt, vì cậu ta có thể cảm thấy chúng hơi nhảy bên cạnh anh. ", lãnh đạo của chúng tôi đang chết dần, và sau đó, Beishi có thể đi đến địa ngục!" Yoh đã chiến đấu để kiểm soát tính khí của mình, nhưng cảm xúc của mình chạy rất êm ái, trong giọng nói, "Nhưng vì lý do kỳ lạ, Master Fei muốn nhìn thấy bạn. Tại sao, tôi không know_But tôi biết rằng sau khi bạn rời đi, anh không phải là chính mình, đó là khó khăn hơn để có được anh ta ... anh ta trở nên chán nản, và không ai có thể giúp anh ta, "Takaba nghe Yoh của không nói ra không thậm chí tôi có thể," nhưng nếu nhìn thấy bạn làm cho anh ta hạnh phúc, nếu thấy bạn làm cho anh ta đi một cách hòa bình, sau đó tôi 'sẽ đi khắp thế giới và trở lại để đưa bạn đến Trung Quốc. Và tôi không quan tâm nếu Asami hoặc bất cứ ai cản đường của tôi, hiểu !? " Một meep từ Takaba tượng trưng cho câu trả lời của mình, và Yoh để nó ở đó. OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO Trong thành phố, với những ánh đèn bắt ánh sáng chói ngu si đần độn của biển, Nhật Bản nhìn đẹp từ trên cao. Mặt Takaba đã được ép chặt vào cửa sổ của máy bay phản lực tư nhân khi anh nhìn mình bay cao hơn và cao hơn vào bầu trời và khi anh nhìn Nhật Bản phát triển nhỏ hơn và nhỏ hơn. Lần cuối cùng anh đã mạnh mẽ đưa đến Trung Quốc đã không đi quá tốt , anh ở trong một máy bay trực thăng và bị đánh thuốc mê bởi Fei-Long, nhưng điều này là khác nhau. Điều này rất yên bình. Và với hòa bình, một cảm giác hoàn thành tăng trong hố của dạ dày của mình. Những khó khăn và nỗi đau của anh tan vào biển, cuối cùng, ông được tự do. miễn phí của Asami. Tự do của nỗi đau khổ, và tự do của mối quan hệ không tình yêu. Nhưng ông không hoàn toàn không sợ hãi. Anh đã không nhìn thấy Fei-Long trong một thời gian (không phải là anh muốn), do đó, ông wans't chắc làm thế nào yêu cầu bồi thường bảo Yoh của ông chủ của mình đang bị bệnh thực sự được. Nó có thể đã là một cái bẫy, và Takaba đã cầu nguyện với Đức Chúa Trời rằng nó không được. Có lẽ mọi thứ có thể trở thành tốt hơn, hòa bình hơn. Họ đã đối xử với anh như một khách mời danh dự trên máy bay, có lẽ họ sẽ đối xử với anh như vậy ở Trung Quốc? Thở dài, Takaba kéo mình từ cửa sổ và dựa lưng vào ghế ngả mình. Để bây giờ, anh sẽ ngủ. Ông đã không nhận được nhiều trong ngày. Chuyến bay của anh đã gần hết. Một tim













































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: