Kofi Annan has delivered his final speech as United Nations Secretary  dịch - Kofi Annan has delivered his final speech as United Nations Secretary  Việt làm thế nào để nói

Kofi Annan has delivered his final

Kofi Annan has delivered his final speech as United Nations Secretary General at the Truman Presidential Museum and Library in Independence, Missouri. The following is the text of the speech; subheadings inserted by the BBC.
Thank you, Senator [Hagel] for that wonderful introduction. It is a great honour to be introduced by such a distinguished legislator.

And thanks to you, Mr Devine, and all your staff, and to the wonderful UNA chapter of Kansas City, for all you have done to make this occasion possible.

What a pleasure, and a privilege, to be here in Missouri. It is almost a homecoming for me. Nearly half a century ago I was a student about 400 miles north of here, in Minnesota.

I arrived there straight from Africa - and I can tell you, Minnesota soon taught me the value of a thick overcoat, a warm scarf and even ear-muffs!

When you leave one home for another, there are always lessons to be learnt. And I had more to learn when I moved on from Minnesota to the United Nations - the indispensable common house of the entire human family, which has been my main home for the last 44 years.

Today I want to talk particularly about five lessons I have learnt in the last 10 years, during which I have had the difficult but exhilarating role of Secretary General.

I think it is especially fitting that I do that here in the house that honours the legacy of Harry S Truman. If FDR [Franklin D Roosevelt] was the architect of the United Nations, President Truman was the master-builder, and the faithful champion of the Organisation in its first years, when it had to face quite different problems from the ones FDR had expected.

Truman's name will for ever be associated with the memory of far-sighted American leadership in a great global endeavour. And you will see that every one of my five lessons brings me to the conclusion that such leadership is no less sorely needed now than it was 60 years ago.

Collective responsibility

My first lesson is that, in today's world, the security of every one of us is linked to that of everyone else.

That was already true in Truman's time. The man who in 1945 gave the order for nuclear weapons to be used - for the first, and let us hope the only, time in history - understood that security for some could never again be achieved at the price of insecurity for others.

He was determined, as he had told the founding conference of the United Nations in San Francisco, to "prevent, if human mind, heart, and hope can prevent it, the repetition of the disaster [meaning the world war] from which the entire world will suffer for years to come".

He believed strongly that henceforth security must be collective and indivisible.

That was why, for instance, he insisted, when faced with aggression by North Korea against the South in 1950, on bringing the issue to the United Nations and placing US troops under the UN flag, at the head of a multinational force.

But how much more true it is in our open world today: a world where deadly weapons can be obtained not only by rogue states but by extremist groups; a world where Sars or avian flu can be carried across oceans, let alone national borders, in a matter of hours; a world where failed states in the heart of Asia or Africa can become havens for terrorists; a world where even the climate is changing in ways that will affect the lives of everyone on the planet.

Against such threats as these, no nation can make itself secure by seeking supremacy over all others. We all share responsibility for each other's security, and only by working to make each other secure can we hope to achieve lasting security for ourselves.

And I would add that this responsibility is not simply a matter of states being ready to come to each other's aid when attacked - important though that is.

It also includes our shared responsibility to protect populations from genocide, war crimes, ethnic cleansing and crimes against humanity - a responsibility solemnly accepted by all nations at last year's UN summit.

That means that respect for national sovereignty can no longer be used as a shield by governments intent on massacring their own people, or as an excuse for the rest of us to do nothing when such heinous crimes are committed.

But, as Truman said, "If we should pay merely lip service to inspiring ideals, and later do violence to simple justice, we would draw down upon us the bitter wrath of generations yet unborn."

And when I look at the murder, rape and starvation to which the people of Darfur are being subjected, I fear that we have not got far beyond "lip service".

The lesson here is that high-sounding doctrines like the "responsibility to protect" will remain pure rhetoric unless and until those with the power to intervene effectively - by exerting political, economic or, in the last resort, military muscle - are prepared to take the lead.

And I believe we have a responsibility not only to our contemporaries but also to future generations - a responsibility to preserve resources that belong to them as well as to us, and without which none of us can survive.

That means we must do much more, and urgently, to prevent or slow down climate change. Every day that we do nothing, or too little, imposes higher costs on our children and our children's children.

Global solidarity

My second lesson is that we are not only all responsible for each other's security. We are also, in some measure, responsible for each other's welfare.

Global solidarity is both necessary and possible. It is necessary because without a measure of solidarity no society can be truly stable, and no one's prosperity truly secure.

That applies to national societies - as all the great industrial democracies learned in the 20th century - but it also applies to the increasingly integrated global market economy we live in today.

It is not realistic to think that some people can go on deriving great benefits from globalization while billions of their fellow human beings are left in abject poverty, or even thrown into it.

We have to give our fellow citizens, not only within each nation but in the global community, at least a chance to share in our prosperity.

That is why, five years ago, the UN Millennium Summit adopted a set of goals - the "Millennium Development Goals" - to be reached by 2015: goals such as halving the proportion of people in the world who do not have clean water to drink; making sure all girls, as well as boys, receive at least primary education; slashing infant and maternal mortality; and stopping the spread of HIV/Aids.

Much of that can only be done by governments and people in the poor countries themselves. But richer countries, too, have a vital role.

Here too, Harry Truman proved himself a pioneer, proposing in his 1949 inaugural address a program of what came to be known as development assistance. And our success in mobilising donor countries to support the Millennium Development Goals, through debt relief and increased foreign aid, convinces me that global solidarity is not only necessary but possible.

Of course, foreign aid by itself is not enough. Today, we realise that market access, fair terms of trade and a non-discriminatory financial system are equally vital to the chances of poor countries.

Even in the next few weeks and months, you Americans can make a crucial difference to many millions of poor people, if you are prepared to save the Doha Round of trade negotiations.

You can do that by putting your broader national interest above that of some powerful sectional lobbies, while challenging Europe and the large developing countries to do the same.

The rule of law

My third lesson is that both security and development ultimately depend on respect for human rights and the rule of law.

Although increasingly interdependent, our world continues to be divided - not only by economic differences, but also by religion and culture.

That is not in itself a problem. Throughout history human life has been enriched by diversity, and different communities have learnt from each other.

But if our different communities are to live together in peace we must stress also what unites us: our common humanity, and our shared belief that human dignity and rights should be protected by law.

That is vital for development, too. Both foreign investors and a country's own citizens are more likely to engage in productive activity when their basic rights are protected and they can be confident of fair treatment under the law.

And policies that genuinely favour economic development are much more likely to be adopted if the people most in need of development can make their voice heard.

In short, human rights and the rule of law are vital to global security and prosperity. As Truman said, "We must, once and for all, prove by our acts conclusively that Right Has Might."

That is why this country has historically been in the vanguard of the global human rights movement. But that lead can only be maintained if America remains true to its principles, including in the struggle against terrorism.

When it appears to abandon its own ideals and objectives, its friends abroad are naturally troubled and confused.

And states need to play by the rules towards each other, as well as towards their own citizens. That can sometimes be inconvenient, but ultimately what matters is not convenience. It is doing the right thing.

No state can make its own actions legitimate in the eyes of others. When power, especially military force, is used, the world will consider it legitimate only when convinced that it is being used for the right purpose - for broadly shared aims - in accordance with broadly accepted norms.

No community anywhere suffers from too much rule of law; many do suffer from too little - and the international community is among them. This we must change.

The US has given the world an example of a democracy in which everyone, including the most powerful, is subject to legal restraint. Its curre
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Kofi Annan đã gửi bài phát biểu cuối cùng của ông là tổng thư ký Liên hiệp Vương tại bảo tàng tổng thống Truman và thư viện độc lập, Missouri. Sau đây là nội dung của các bài phát biểu; phân nhóm lắp của BBC.Cảm ơn bạn, các thượng nghị sĩ [Hagel] cho giới thiệu tuyệt vời đó. Nó là một vinh dự lớn để được giới thiệu bởi một nhà lập pháp phân biệt.Và nhờ bạn, ông Devine, và tất cả các nhân viên của bạn, và để các chương UNA tuyệt vời của thành phố Kansas, cho tất cả các bạn đã làm để làm cho dịp này có thể.Những gì một niềm vui, và một đặc ân, để ở đây ở Missouri. Nó là gần như là một buổi tiệc họp mặt đối với tôi. Gần nửa thế kỷ trước tôi là một sinh viên khoảng 400 dặm về phía bắc của ở đây, tại tiểu bang Minnesota.Tôi đến đó trực tiếp từ Phi - và tôi có thể cho bạn biết, Minnesota sớm đã dạy tôi giá trị của một áo khoác dày, một chiếc khăn ấm áp và thậm chí Tai-muffs!Khi bạn rời khỏi một ngôi nhà khác, có luôn luôn những bài học để được học. Và tôi đã có nhiều hơn để tìm hiểu khi tôi moved on từ Minnesota đến Liên Hiệp Quốc - nhà phổ biến không thể thiếu trong gia đình của con người toàn bộ, đã là nhà chính tôi 44 năm.Hôm nay tôi muốn nói chuyện đặc biệt là khoảng năm bài học tôi đã học được trong 10 năm qua, trong đó tôi đã có khó khăn nhưng exhilarating vai trò của Tổng thư ký.Tôi nghĩ rằng nó là đặc biệt là phù hợp mà tôi làm mà ở đây trong nhà vinh danh những di sản của Harry S Truman. Nếu FDR [Franklin D Roosevelt] là kiến trúc sư của Liên Hiệp Quốc, tổng thống Truman đã là xây dựng chủ, và nhà vô địch trung thành của tổ chức trong năm đầu tiên, khi nó đã phải đối mặt với các vấn đề khá khác nhau từ những cái FDR đã dự kiến.Truman của tên mãi mãi sẽ được liên kết với bộ nhớ far-sighted lãnh đạo Mỹ trong một nỗ lực toàn cầu tuyệt vời. Và bạn sẽ thấy rằng mỗi một trong năm bài học của tôi mang lại cho tôi đến kết luận rằng lãnh đạo như vậy là không ít đau đớn cần thiết bây giờ hơn nó đã 60 năm trước đây.Trách nhiệmBài học đầu tiên của tôi là rằng, trong thế giới ngày nay, sự an toàn của mỗi một trong chúng tôi được liên kết với tất cả mọi người khác.Điều này đã đúng trong thời gian của Truman. Người vào năm 1945 đã ra lệnh cho vũ khí hạt nhân được sử dụng - lần đầu tiên, và cho chúng tôi hy vọng thời điểm duy nhất, trong lịch sử - đàn ông hiểu rằng bảo mật cho một số có thể không bao giờ một lần nữa thể đạt được với mức giá của mất an ninh cho những người khác.Ông đã được xác định, như ông đã nói với hội nghị của Liên Hiệp Quốc ở San Francisco, đến "ngăn chặn, nếu tâm trí con người, trái tim, và hy vọng có thể ngăn chặn nó, sự lặp lại của thiên tai [có nghĩa là chiến tranh thế giới] từ đó toàn bộ thế giới sẽ phải chịu trong nhiều năm tới".Ông tin tưởng mạnh mẽ rằng từ đó bảo mật phải được tập thể và chia.Đó là lý do tại sao, ví dụ, ông nhấn mạnh, khi phải đối mặt với sự xâm lăng của Bắc Triều tiên chống lại phía Nam vào năm 1950, trên đưa vấn đề để liên hiệp quốc và đặt chúng tôi quân dưới cờ UN, ở phần đầu của một lực lượng đa quốc gia.Nhưng làm thế nào nhiều hơn nữa thực sự nó là trong thế giới mở của chúng tôi vào ngày hôm nay: một thế giới nơi mà vũ khí chết người có thể được thu được không chỉ bởi rogue kỳ nhưng bởi nhóm cực đoan; một thế giới nơi Sars hoặc dịch cúm gia cầm có thể được thực hiện trên đại dương, hãy để một mình biên giới quốc gia, trong một vài giờ; một thế giới mà không thành công kỳ ở trung tâm của Asia hoặc Châu Phi có thể trở thành thiên đường cho những kẻ khủng bố; một thế giới nơi thậm chí có khí hậu đang thay đổi trong cách mà sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của tất cả mọi người trên hành tinh.Chống lại các mối đe dọa như này, không có quốc gia có thể làm cho chính nó an toàn bằng cách tìm kiếm các tối cao hơn tất cả những người khác. Chúng tôi tất cả chia sẻ trách nhiệm về an ninh của nhau, và chỉ bằng cách làm việc để làm cho nhau an toàn có thể chúng tôi hy vọng sẽ đạt được an ninh lâu dài cho bản thân.Và tôi sẽ thêm rằng trách nhiệm này không phải là chỉ đơn giản là một vấn đề quốc gia đang được sẵn sàng để đến với viện trợ lẫn nhau khi tấn công - quan trọng mặc dù đó là.Nó cũng bao gồm chúng tôi trách nhiệm được chia sẻ để bảo vệ quần thể từ diệt chủng, tội ác chiến tranh, dân tộc làm sạch và tội ác chống nhân loại - trách nhiệm đã long trọng được chấp nhận bởi tất cả các quốc gia tại hội nghị thượng đỉnh UN của năm ngoái.Đó có nghĩa là tôn trọng chủ quyền quốc gia có thể không còn được sử dụng như một lá chắn bởi chính phủ ý định thù người dân của họ, hoặc như một cái cớ để phần còn lại của chúng tôi để không phải làm gì khi các tội ác ghê tởm được cam kết.Nhưng, như là Truman nói, "Nếu chúng tôi nên trả tiền chỉ đơn thuần là môi dịch vụ để cảm hứng lý tưởng, và sau đó do bạo lực để đơn giản tư pháp, chúng tôi sẽ rút ra sau khi chúng tôi cay đắng cơn thịnh nộ của các thế hệ chưa chưa sinh."Và khi tôi nhìn vào các vụ giết người, hiếp dâm và đói mà người dân của Darfur là được đối tượng, tôi lo sợ rằng chúng tôi chưa có vượt xa "Dịch vụ môi".Bài học ở đây là các học thuyết high-sounding như "trách nhiệm để bảo vệ" sẽ vẫn còn tinh khiết hùng biện trừ khi và cho đến những người với sức mạnh để can thiệp có hiệu quả - bởi exerting chính trị, kinh tế hoặc, ở cuối cùng, quân sự cơ - đang chuẩn bị để đi đầu.Và tôi tin rằng chúng tôi có trách nhiệm không chỉ để những người đương thời của chúng tôi mà còn cho các thế hệ tương lai - một trách nhiệm để bảo tồn tài nguyên mà thuộc về họ là tốt như chúng tôi, và nếu không có mà không ai trong chúng ta có thể sống sót.Đó có nghĩa là chúng ta phải làm nhiều hơn nữa, và khẩn trương, để ngăn chặn hoặc làm chậm sự thay đổi khí hậu. Mỗi ngày chúng tôi làm không có gì, hoặc quá ít, áp đặt các chi phí cao hơn về trẻ em của chúng tôi và trẻ em trẻ em của chúng tôi.Đoàn kết toàn cầuBài học thứ hai của tôi là rằng chúng tôi là không chỉ tất cả chịu trách nhiệm về an ninh của nhau. Chúng tôi đang ngoài ra, trong một số biện pháp, chịu trách nhiệm cho phúc lợi của nhau.Đoàn kết toàn cầu là cần thiết và có thể. Nó là cần thiết vì nếu không có một biện pháp của đoàn kết xã hội không có thể là thực sự ổn định, và không ai thịnh vượng thật sự an toàn.Mà áp dụng cho quốc gia xã hội - như tất cả các nền dân chủ công nghiệp đại học trong thế kỷ 20 - nhưng nó cũng áp dụng cho nền kinh tế thị trường toàn cầu ngày càng tích hợp chúng ta sống trong ngày hôm nay.Nó không phải là thực tế để suy nghĩ rằng một số người có thể đi trên bắt nguồn lợi ích to lớn từ toàn cầu hóa trong khi hàng tỷ những con người đang còn lại trong abject nghèo, hoặc thậm chí ném vào nó.Chúng ta phải cung cấp cho công dân đồng bào của chúng tôi, không chỉ trong mỗi quốc gia, nhưng trong cộng đồng toàn cầu, một cơ hội để chia sẻ trong sự thịnh vượng của chúng tôi.Đó là lý do tại sao, năm năm trước đây, hội nghị thượng đỉnh thiên niên kỷ của liên hợp quốc đã thông qua một tập hợp các mục tiêu - các "Thiên niên kỷ phát triển mục tiêu" – được đạt đến 2015: các mục tiêu như giảm tỷ lệ người trên thế giới không có nước sạch để uống; đảm bảo rằng tất cả cô gái, cũng như các bé trai, nhận được giáo dục ít chính; cắt giảm tỷ lệ tử vong trẻ sơ sinh và bà mẹ; và ngăn chặn sự lây lan của HIV/Aids.Nhiều mà chỉ có thể được thực hiện bởi chính phủ và người dân ở các nước nghèo mình. Nhưng các nước giàu có hơn, quá, có một vai trò quan trọng.Ở đây quá, Harry Truman đã chứng minh mình một nhà tiên phong, đề xuất của mình địa chỉ khánh thành năm 1949 một chương trình của những gì đã được biết đến như là hỗ trợ phát triển. Và chúng tôi thành công trong huy nhà tài trợ quốc gia để hỗ trợ các mục tiêu phát triển Thiên niên kỷ, thông qua giảm nợ và tăng viện trợ nước ngoài, thuyết phục tôi rằng đoàn kết toàn cầu là không chỉ cần thiết nhưng có thể.Tất nhiên, viện trợ nước ngoài của chính nó là không đủ. Hôm nay, chúng tôi nhận ra rằng tiếp cận thị trường, các điều khoản hội chợ thương mại và một hệ thống tài chính không phân biệt đối xử là bằng nhau quan trọng để cơ hội của các nước nghèo.Ngay cả trong những tiếp theo vài tuần và tháng, người Mỹ có thể làm cho một sự khác biệt rất quan trọng cho hàng triệu của người nghèo, nếu bạn đang chuẩn bị để lưu vòng đàm phán Doha của đàm phán thương mại.Bạn có thể làm điều đó bằng cách đặt của bạn lợi ích quốc gia rộng hơn ở trên là của một số hành lang cắt mạnh mẽ, trong khi thách thức Châu Âu và các nước đang phát triển lớn để làm như vậy.Sự cai trị của pháp luậtBài học thứ ba của tôi là rằng an ninh và phát triển cuối cùng phụ thuộc vào tôn trọng nhân quyền và sự cai trị của pháp luật.Mặc dù ngày càng phụ thuộc lẫn nhau, thế giới của chúng tôi tiếp tục được chia - không chỉ bởi sự khác biệt kinh tế, mà còn bởi tôn giáo và văn hóa.Đó là không trong chính nó một vấn đề. Trong suốt lịch sử cuộc sống con người đã được làm giàu bằng cách đa dạng, và cộng đồng khác nhau đã học được từ mỗi khác.Nhưng nếu các cộng đồng khác nhau cùng chung sống trong hòa bình chúng tôi phải căng thẳng cũng những gì đoàn kết cho chúng tôi: nhân loại phổ biến của chúng tôi, và chúng tôi chia sẻ niềm tin rằng nhân phẩm và quyền cần được bảo vệ bởi luật.Đó là quan trọng cho sự phát triển, quá. Nhà đầu tư nước ngoài và một quốc gia sở hữu công dân có nhiều khả năng để tham gia vào các hoạt động sản xuất khi quyền cơ bản của họ được bảo vệ và họ có thể tin tưởng điều trị công bằng theo pháp luật.Và chính sách thực sự ủng hộ phát triển kinh tế có nhiều hơn nữa khả năng được chấp nhận nếu người đặt cần phát triển có thể làm cho tiếng nói của họ nghe nói.Trong ngắn hạn, nhân quyền và luật pháp là rất quan trọng đến an ninh toàn cầu và thịnh vượng. Như Truman đã nói, "chúng ta phải, một lần và cho tất cả, chứng minh bởi hành vi của chúng tôi conclusively quyền đã có thể."Đó là lý do tại sao đất nước này trong quá khứ đã ở tiên phong của phong trào toàn cầu nhân quyền. Nhưng mà có thể dẫn chỉ được duy trì nếu America vẫn còn đúng với nguyên tắc của nó, bao gồm cả trong cuộc chiến chống khủng bố.Khi nó xuất hiện để từ bỏ lý tưởng và mục tiêu riêng của mình, bạn bè của mình ở nước ngoài được tự nhiên thường gặp rắc rối và nhầm lẫn.Và kỳ cần để chơi bởi các quy tắc đối với nhau, cũng như đối với công dân của họ. Mà đôi khi có thể là bất tiện, nhưng cuối cùng những gì quan trọng không phải là thuận tiện. Nó làm việc.Không có nhà nước có thể làm cho riêng của mình hành động hợp pháp trong mắt của người khác. Khi quyền lực, đặc biệt là lực lượng quân sự, được sử dụng, thế giới sẽ xem xét nó hợp pháp chỉ khi thuyết phục rằng nó đang được sử dụng cho mục đích đúng - để nhằm mục đích chia sẻ rộng rãi - phù hợp với tiêu chuẩn được chấp nhận rộng rãi.Cộng đồng không có bất cứ nơi nào bị quá nhiều quy định của pháp luật; nhiều người bị quá ít - và cộng đồng quốc tế là một trong số họ. Điều này chúng ta phải thay đổi.Hoa Kỳ đã cho thế giới một ví dụ về một nền dân chủ trong đó tất cả mọi người, bao gồm cả mạnh nhất, là tùy thuộc vào pháp luật hạn chế. Curre của nó
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Kofi Annan đã có bài phát biểu cuối cùng của ông là Tổng thư ký Liên Hợp Quốc tại Bảo tàng Tổng thống Truman và Thư viện ở Independence, Missouri. Sau đây là nội dung của bài phát biểu; phân nhóm chèn vào bởi BBC.
Cảm ơn bạn, Thượng nghị sĩ [Hagel] về sự giới thiệu tuyệt vời. Đó là một vinh dự lớn khi được giới thiệu bởi một nhà lập pháp phân biệt như vậy. Và nhờ bạn, ông Devine, và tất cả các nhân viên của bạn, và để các UNA chương tuyệt vời của Kansas City, cho tất cả các bạn đã thực hiện để làm cho dịp này có thể. Một gì niềm vui, và là một đặc ân, để được ở đây trong Missouri. Nó gần như là một sự trở về nhà cho tôi. Gần nửa thế kỷ trước, tôi là một sinh viên khoảng 400 dặm về phía bắc ở đây, ở Minnesota. Tôi đến đó trực tiếp từ Châu Phi - và tôi có thể nói với bạn, Minnesota sớm dạy cho tôi những giá trị của một cái áo khoác dày, một chiếc khăn ấm áp và thậm chí bấm lỗ tai bịt! Khi bạn rời khỏi một nhà khác, luôn có những bài học rút ra. Và tôi đã có nhiều để tìm hiểu khi tôi chuyển từ Minnesota cho Liên Hợp Quốc -. Nhà không thể thiếu chung của toàn bộ gia đình của con người, mà đã được nhà chính của tôi cho 44 năm qua Hôm nay tôi muốn nói chuyện đặc biệt về năm bài học tôi có học được trong 10 năm qua, trong thời gian đó tôi đã có những vai diễn khó nhưng chân của Tổng Bí thư. Tôi nghĩ nó đặc biệt phù hợp khi tôi làm điều đó ở đây trong ngôi nhà tôn vinh di sản của Harry S Truman. Nếu FDR [Franklin D Roosevelt] là kiến trúc sư của Liên Hiệp Quốc, Tổng thống Truman là người chủ-thợ xây dựng, và các nhà vô địch trung thành của Tổ chức trong những năm đầu tiên của nó, khi nó đã phải đối mặt với vấn đề hoàn toàn khác nhau từ những người FDR đã dự kiến. Tên chí Truman cho bao giờ được liên kết với bộ nhớ của tầm nhìn xa lãnh đạo của Mỹ trong một nỗ lực toàn cầu lớn. Và bạn sẽ thấy rằng mỗi một trong năm bài học của tôi đưa tôi đến kết luận rằng sự lãnh đạo như vậy là không kém cần thiết vô cùng doanh nghiệp hơn là 60 năm trước đây. Trách nhiệm tập bài học đầu tiên của tôi là, trong thế giới ngày nay, sự an toàn của mỗi người chúng ta được liên kết với tất cả mọi người khác. Đó là đã đúng trong thời Truman. Người đàn ông vào năm 1945 đã ra lệnh cho các loại vũ khí hạt nhân được sử dụng - cho những người đầu tiên, và chúng ta hãy hy vọng duy nhất, thời gian trong lịch sử - hiểu an ninh đối với một số có thể không bao giờ đạt được ở mức giá của sự bất an cho người khác. Ông là xác định, như ông đã nói với hội nghị thành lập của Liên Hợp Quốc tại San Francisco, để "ngăn chặn, nếu con người tâm trí, trái tim, và hy vọng có thể ngăn chặn nó, sự lặp lại của thảm họa [có nghĩa là chiến tranh thế giới] từ đó toàn thế giới sẽ chịu đựng trong nhiều năm tới ". Ông tin tưởng mạnh mẽ rằng từ đó bảo đảm phải được tập thể và bất khả phân. Đó là lý do tại sao, ví dụ, ông nhấn mạnh, khi phải đối mặt với sự xâm lăng của Bắc Triều Tiên với miền Nam vào năm 1950, về việc đưa vấn đề này lên Liên Hợp Quốc và đặt quân đội Hoa Kỳ dưới lá cờ của Liên Hợp Quốc, ở phần đầu của một lực lượng đa quốc gia. Nhưng bao nhiêu đúng hơn nó là trong thế giới mở của chúng tôi ngày hôm nay: một thế giới nơi vũ khí chết người có thể thu được không chỉ bởi các quốc gia bất hảo nhưng các nhóm cực đoan; một thế giới mà SARS hay cúm gia cầm có thể được thực hiện trên khắp các đại dương, chúng ta hãy biên giới quốc gia mình, trong một vài giờ; một thế giới mà quốc gia thất bại trong trung tâm của châu Á hoặc châu Phi có thể trở thành nơi trú ẩn cho những kẻ khủng bố; một thế giới mà ngay cả những khí hậu đang thay đổi trong cách mà sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của tất cả mọi người trên hành tinh này. Chống lại các mối đe dọa như thế này, không một quốc gia có thể làm cho bản thân an toàn bằng cách tìm kiếm ưu thế hơn tất cả những người khác. Chúng ta đều chia sẻ trách nhiệm đối với an ninh của nhau, và chỉ bằng cách làm việc để làm cho mỗi an toàn khác chúng ta có thể hy vọng sẽ đạt được an ninh lâu dài cho mình. Và tôi muốn nói thêm rằng trách nhiệm này không chỉ đơn giản là vấn đề của các quốc gia đang sẵn sàng để đến giúp đỡ của nhau khi bị tấn công -. quan trọng mặc dù đó là Nó cũng bao gồm trách nhiệm của chúng tôi chia sẻ để bảo vệ người dân khỏi nạn diệt chủng, tội ác chiến tranh, diệt chủng và tội ác chống nhân loại -. một trách nhiệm trọng thể chấp nhận bởi tất cả các quốc gia tại hội nghị thượng đỉnh của Liên Hiệp Quốc năm ngoái đó có nghĩa là tôn trọng chủ quyền quốc gia không còn có thể được sử dụng như một lá chắn bởi các chính phủ có ý định tàn sát người dân của họ, hoặc như là một cái cớ cho những phần còn lại của chúng ta không phải làm gì khi tội ác ghê tởm như cam kết. Nhưng, như Truman nói, "Nếu chúng ta nên chú dịch vụ chỉ môi để truyền cảm hứng cho những lý tưởng, và sau đó làm bạo lực để công lý đơn giản, chúng ta sẽ vẽ xuống trên chúng ta, cơn giận cay đắng của thế hệ chưa ra đời. "Và khi tôi nhìn vào các vụ giết người, hiếp dâm và nạn đói mà người dân Darfur đang phải chịu, tôi lo sợ . mà chúng ta không có vượt xa "dịch vụ môi" Bài học ở đây là cao giọng thuyết như "trách nhiệm bảo vệ" sẽ vẫn hùng biện tinh khiết, trừ khi và cho đến khi những người có quyền lực để can thiệp hiệu quả - by gây chính trị, kinh tế hay, trong các phương sách cuối cùng, quân sự cơ bắp - đang chuẩn bị để vươn lên dẫn trước. Và tôi tin rằng chúng tôi có một trách nhiệm không chỉ những người đương thời của chúng ta mà còn cho các thế hệ tương lai - một trách nhiệm để bảo tồn nguồn tài nguyên thuộc về họ cũng như chúng ta, và không có mà không ai trong chúng ta có thể sống sót. Điều đó có nghĩa chúng ta phải làm nhiều hơn nữa, và khẩn trương, để ngăn chặn hoặc làm chậm biến đổi khí hậu. Mỗi ngày chúng ta không làm gì cả, hoặc quá ít, gây ra chi phí cao hơn trên con em chúng ta và con cháu chúng ta. Đoàn kết toàn cầu bài học thứ hai của tôi là chúng ta không chỉ tất cả trách nhiệm về an ninh của nhau. Chúng tôi cũng được, ở một số biện pháp, chịu trách nhiệm đối với phúc lợi của nhau. Đoàn kết toàn cầu là cần thiết và có thể. Nó là cần thiết bởi vì không có một thước đo của sự đoàn kết không có xã hội có thể được thực sự ổn định và thịnh vượng không có ai thực sự an toàn. Đó là áp dụng đối với các xã hội quốc gia - như tất cả các nền dân chủ công nghiệp lớn đã học trong thế kỷ 20 - nhưng nó cũng áp dụng cho các ngày càng hội nhập toàn cầu nền kinh tế thị trường chúng ta đang sống trong ngày hôm nay. Nó không phải là thực tế khi nghĩ rằng một số người có thể đi vào phát sinh lợi ích lớn từ toàn cầu hóa trong khi hàng tỷ con người đồng loại của họ còn lại trong cảnh nghèo đói, hoặc thậm chí ném vào trong đó. Chúng ta phải cung cấp cho đồng bào của chúng tôi , không chỉ trong phạm vi từng quốc gia nhưng trong cộng đồng toàn cầu, ít nhất là một cơ hội để chia sẻ sự thịnh vượng của chúng tôi. Đó là lý do tại sao, cách đây năm năm, Hội nghị Thượng đỉnh Thiên niên kỷ của Liên Hợp Quốc đã thông qua một tập hợp các bàn thắng - "Mục tiêu Phát triển Thiên niên kỷ" - để đạt được năm 2015: mục tiêu như giảm một nửa tỷ lệ người dân trên thế giới, những người không có nước sạch để uống; đảm bảo tất cả các cô gái cũng như trai, nhận được ít nhất là giáo dục tiểu học; chém cho trẻ sơ sinh và tỷ lệ tử vong bà mẹ; và ngăn chặn sự lây lan của HIV / AIDS. Phần lớn mà chỉ có thể được thực hiện bởi các chính phủ và người dân ở các nước nghèo. Nhưng các nước giàu hơn, quá, có một vai trò quan trọng. Ở đây cũng vậy, Harry Truman đã chứng tỏ mình là người tiên phong, đề xuất vào năm 1949 diễn văn nhậm chức một chương trình về những gì đã được biết đến như là hỗ trợ phát triển. Và sự thành công của chúng tôi trong việc huy động các nước tài trợ để hỗ trợ các Mục tiêu Phát triển Thiên niên kỷ, thông qua việc giảm nợ và tăng cường viện trợ nước ngoài, thuyết phục tôi rằng sự đoàn kết toàn cầu không chỉ là cần thiết nhưng có thể. Tất nhiên, viện trợ nước ngoài của chính nó là không đủ. Hôm nay, chúng tôi nhận ra rằng việc tiếp cận thị trường, các điều khoản công bằng thương mại và một hệ thống tài chính không phân biệt đối xử không kém quan trọng để các cơ hội của các nước nghèo. Thậm chí trong vài tuần và tháng tới, bạn người Mỹ có thể làm cho một sự khác biệt quan trọng đối với hàng triệu người nghèo người, nếu bạn đang chuẩn bị để lưu các vòng đàm phán Doha của đàm phán thương mại. Bạn có thể làm điều đó bằng cách đặt lợi ích quốc gia rộng lớn hơn của bạn ở trên mà một số hành lang cắt mạnh mẽ, trong khi thách thức châu Âu và các nước đang phát triển lớn để làm như vậy. Các quy tắc của pháp luật Bài học thứ ba của tôi là cả an ninh và phát triển cuối cùng phụ thuộc vào sự tôn trọng nhân quyền và các quy định của pháp luật. Mặc dù ngày càng phụ thuộc lẫn nhau, thế giới của chúng tôi tiếp tục được chia -. không chỉ bởi sự khác biệt về kinh tế, mà còn bởi tôn giáo và văn hóa đó không có trong chính nó là một vấn đề. Trong suốt lịch sử cuộc sống của con người đã được làm giàu bởi sự đa dạng, và các cộng đồng khác nhau đã học được từ mỗi khác. Nhưng nếu các cộng đồng khác nhau của chúng tôi phải sống với nhau trong hòa bình, chúng ta phải nhấn mạnh cũng là những gì liên kết chúng ta: nhân loại chung của chúng ta, và niềm tin của chúng tôi chia sẻ rằng phẩm giá con người và quyền cần được bảo vệ bởi pháp luật. Điều đó là rất quan trọng cho sự phát triển, quá. Cả nhà đầu tư nước ngoài và công dân của một quốc gia có nhiều khả năng tham gia vào các hoạt động sản xuất khi các quyền cơ bản của họ được bảo vệ và họ có thể tự tin xử lý theo pháp luật. Và các chính sách đó thực sự có lợi cho phát triển kinh tế đang có nhiều khả năng được thông qua nếu các người cần nhất của sự phát triển có thể làm cho tiếng nói của họ. Trong ngắn hạn, quyền con người và các nguyên tắc của pháp luật là rất quan trọng đối với an ninh toàn cầu và sự thịnh vượng. Như Truman nói, "Chúng ta phải, một lần và cho tất cả, chứng minh bằng hành vi của chúng tôi kết luận rằng phải Có Might." Đó là lý do tại sao đất nước này có lịch sử được trong đội tiên phong của phong trào nhân quyền toàn cầu. Nhưng lãnh đạo mà chỉ có thể được duy trì nếu Mỹ vẫn còn đúng với nguyên tắc của mình, kể cả trong các cuộc đấu tranh chống lại chủ nghĩa khủng bố. Khi nó xuất hiện để từ bỏ những lý tưởng và mục tiêu riêng của mình, bạn bè của mình ở nước ngoài là một cách tự nhiên bối rối và nhầm lẫn. Và các quốc gia cần phải tuân thủ luật chơi đối với nhau, cũng như đối với công dân của mình. Điều đó đôi khi có thể là bất tiện, nhưng cuối cùng điều quan trọng không được thuận tiện. Nó đang làm điều đúng. Không có nhà nước có thể thực hiện các hành động riêng của mình hợp pháp trong con mắt của những người khác. Khi quyền lực, đặc biệt là lực lượng quân sự, được sử dụng, thế giới sẽ xem xét nó hợp pháp duy nhất khi thuyết phục rằng nó đang được sử dụng đúng mục đích - vì mục đích chia sẻ rộng rãi -. Phù hợp với các chuẩn mực chấp nhận rộng rãi Không có cộng đồng bất cứ nơi nào bị quá nhiều quy tắc của bộ luật; nhiều người bị quá ít - và cộng đồng quốc tế là một trong số họ. Điều này chúng ta phải thay đổi. Các Hoa Kỳ đã cho thế giới một ví dụ về một nền dân chủ mà trong đó tất cả mọi người, kể cả là mạnh nhất, là chịu hạn chế pháp lý. Curre của mình

































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: