auren sighed to herself as she transferred a few assorted items from h dịch - auren sighed to herself as she transferred a few assorted items from h Việt làm thế nào để nói

auren sighed to herself as she tran

auren sighed to herself as she transferred a few assorted items from her backpack into her newly assigned locker. It seemed like only yesterday that she was finishing her sophomore year of high school and eagerly anticipating the summer break. Now, weeks later, Lauren found herself back in the same, bustling and chaotic hallway which she’d first been acquainted with two years previously, preparing herself for what would inevitably be a return to another year of monotonous routine. It wasn’t that Lauren didn’t like school, because, in actuality, she did. Lauren loved to learn and prided herself on being a straight A student. She enjoyed the crisp and unsoiled feel of a new book in her hands, whether it was the fictional work of an undiscovered author or newly assigned history textbook. She revelled in the challenge of trying to solve complex math problems, liked learning about the physiological foundations of the human form, losing herself in the lives and struggles of those who had lived before her. Knowledge is power, or so Lauren had often heard and she couldn’t deny the sense of achievement that she felt when she could apply something that she’d learnt to a situation in her own life, even if it was only to ensure that she consumed the recommended amount of water a day to ensure that her kidneys didn’t go into failure.

It wasn’t the routine of school that Lauren dreaded, because actually, she thought it would be quite nice to once again have some structure to her day. Instead, it was the tedious and mundane practice of everyone returning to their assumed high school clichés and roles which Lauren couldn’t stand. Lauren wouldn’t have ever described herself as popular but at the same time she wasn’t ever treated like a misfit by the rest of the student population. Lauren just kind of existed in high school, suspended somewhere between the social elite and the socially unacceptable. Lauren felt just as comfortable having conversations with the few friends that she had on the cheerleading squad as she did with those in the school band or show choir. Perhaps that‘s why she never liked the customary segregation which inevitably came with the start of the school year, because for her part, Lauren didn’t fit into the stereotypical cliques which every coming of age movie liked to portray on screen. She was happy with the person that her parents had raised her to be, someone who wasn’t judgemental, who was tolerant and open-minded. Lauren didn’t pick her friends based on what they could do for her social standing; she chose them because of how they could enrich her own life, because of their experiences, their intellect, their talent and their kindness. If there was one thing which Lauren hated about the tediousness of high school, it was the ignorance and cruelty of some of those who attended it.

Lauren sighed to herself once again, closing her locker door firmly and almost finding herself flattened against it by the weight of someone pouncing on her shoulders, a small shriek of excitement erupting from their mouths as they did so. Lauren smiled to herself as she felt the weight evaporate almost as soon as it had appeared and turned around to face the unannounced intruder.

“Hey!” Normani greeted animatedly, pulling Lauren into what could only be described as an all-encompassing bear hug. “I’ve missed you this summer!”

“Manibear…” Lauren just about managed to vocalise, her voice almost lost with the inability to draw oxygen into her lungs due to Normani’s python like grip.

Realising she was nigh on crushing her best friend, Normani released her hold on Lauren and smiled at her apologetically. “Sorry,” she said, reaching for Lauren’s hand and tugging on it gently so that it was linked with her own. “I guess I got a little bit carried away after not seeing you for the last seven weeks.”

Lauren laughed, bumping Normani slightly with her hip as they started to make their way down the crowded hallway together. “It’s not like I completely abandoned you.” Lauren protested. “We spoke on Skype at least once a week and we text every day. You make it sound like I was away in the Arctic with no available form of communication for the entirety of my absence.”

“Softball camp, the arctic….they might as well be the same thing.” Normani sighed dramatically. “Either way, my summer vacation was seriously lacking in quality time with you so sue me for being enthusiastic about our reunion. It’s only because I missed you.”

“I missed you too Manibear,” Lauren reciprocated bumping Normani playfully with her shoulder before pulling her back into her side via their entwined hands. “Well, at least you had Ally to keep you company in my absence.” Lauren reminded the other girl as they continued down the hallway. “Where is she anyway? I thought she’d be with you.”

“She said she’d meet us here,” Normani informed Lauren. “She’s coming in with Troy this morning.” She finished raising her eyebrow suggestively.

“Oh really?” Lauren asked,
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
auren thở dài mình như cô ấy chuyển một vài loại bài từ ba lô của cô vào của cô khóa mới được chỉ định. Nó có vẻ như chỉ hôm qua cô đã được hoàn thành năm thứ hai của trường trung học và hăm hở dự đoán nghỉ hè. Bây giờ, tuần sau, Lauren thấy mình trở lại trong cùng, nhộn nhịp và hỗn loạn hành lang mà cô đã có lần đầu tiên được làm quen với hai năm trước đây, chuẩn bị mình cho những gì chắc chắn sẽ là một trở về một năm của thói quen đơn điệu. Nó không phải là Lauren không thích học, bởi vì, trong thực tế, cô ấy đã làm. Lauren yêu để tìm hiểu và prided tự trên đang là một thẳng một sinh viên. Cô rất thích cảm giác sắc nét và unsoiled của một cuốn sách mới trong bàn tay của cô, cho dù đó là tác phẩm hư cấu của tác giả chưa được khám phá hoặc sách giáo khoa lịch sử mới được chỉ định. Cô revelled trong những thách thức của cố gắng để giải quyết vấn đề toán học phức tạp, thích học hỏi về cơ sở sinh lý của các hình thức của con người, làm mất bản thân trong cuộc sống và cuộc đấu tranh của những người đã sống trước khi cô ấy. Kiến thức là sức mạnh, hoặc vì vậy Lauren có thường nghe và cô không thể phủ nhận cảm giác thành tích mà cô ấy cảm thấy khi cô ấy có thể áp dụng cho một cái gì đó mà cô đã học được để một tình huống trong cuộc sống của riêng mình, ngay cả khi nó đã là chỉ để đảm bảo rằng cô tiêu thụ lượng nước mỗi ngày để đảm bảo thận của cô đã không đi vào sự thất bại, được đề nghị.It wasn’t the routine of school that Lauren dreaded, because actually, she thought it would be quite nice to once again have some structure to her day. Instead, it was the tedious and mundane practice of everyone returning to their assumed high school clichés and roles which Lauren couldn’t stand. Lauren wouldn’t have ever described herself as popular but at the same time she wasn’t ever treated like a misfit by the rest of the student population. Lauren just kind of existed in high school, suspended somewhere between the social elite and the socially unacceptable. Lauren felt just as comfortable having conversations with the few friends that she had on the cheerleading squad as she did with those in the school band or show choir. Perhaps that‘s why she never liked the customary segregation which inevitably came with the start of the school year, because for her part, Lauren didn’t fit into the stereotypical cliques which every coming of age movie liked to portray on screen. She was happy with the person that her parents had raised her to be, someone who wasn’t judgemental, who was tolerant and open-minded. Lauren didn’t pick her friends based on what they could do for her social standing; she chose them because of how they could enrich her own life, because of their experiences, their intellect, their talent and their kindness. If there was one thing which Lauren hated about the tediousness of high school, it was the ignorance and cruelty of some of those who attended it.Lauren sighed to herself once again, closing her locker door firmly and almost finding herself flattened against it by the weight of someone pouncing on her shoulders, a small shriek of excitement erupting from their mouths as they did so. Lauren smiled to herself as she felt the weight evaporate almost as soon as it had appeared and turned around to face the unannounced intruder.“Hey!” Normani greeted animatedly, pulling Lauren into what could only be described as an all-encompassing bear hug. “I’ve missed you this summer!”“Manibear…” Lauren just about managed to vocalise, her voice almost lost with the inability to draw oxygen into her lungs due to Normani’s python like grip.Realising she was nigh on crushing her best friend, Normani released her hold on Lauren and smiled at her apologetically. “Sorry,” she said, reaching for Lauren’s hand and tugging on it gently so that it was linked with her own. “I guess I got a little bit carried away after not seeing you for the last seven weeks.”Lauren laughed, bumping Normani slightly with her hip as they started to make their way down the crowded hallway together. “It’s not like I completely abandoned you.” Lauren protested. “We spoke on Skype at least once a week and we text every day. You make it sound like I was away in the Arctic with no available form of communication for the entirety of my absence.”“Softball camp, the arctic….they might as well be the same thing.” Normani sighed dramatically. “Either way, my summer vacation was seriously lacking in quality time with you so sue me for being enthusiastic about our reunion. It’s only because I missed you.”“I missed you too Manibear,” Lauren reciprocated bumping Normani playfully with her shoulder before pulling her back into her side via their entwined hands. “Well, at least you had Ally to keep you company in my absence.” Lauren reminded the other girl as they continued down the hallway. “Where is she anyway? I thought she’d be with you.”“She said she’d meet us here,” Normani informed Lauren. “She’s coming in with Troy this morning.” She finished raising her eyebrow suggestively.“Oh really?” Lauren asked,
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
auren thở dài với chính mình khi cô chuyển một vài mặt hàng các loại ba lô vào thay đồ mới được giao. Nó có vẻ như chỉ ngày hôm qua rằng cô đã kết thúc năm thứ hai của trường trung học và nóng lòng chờ nghỉ hè. Bây giờ, nhiều tuần sau đó, Lauren thấy mình trở lại trong hành lang cùng, nhộn nhịp và hỗn loạn mà cô lần đầu tiên được làm quen với hai năm trước đây, chuẩn bị bản thân cho những gì chắc chắn sẽ quay trở lại với một năm của các thói quen đơn điệu. Không phải là Lauren không thích trường học, bởi vì, trong thực tế, cô đã làm. Lauren yêu để tìm hiểu và tự hào mình vào được một thẳng Một học sinh. Cô rất thích cảm giác sắc nét và unsoiled của một cuốn sách mới trong tay, cho dù đó là công việc hư cấu của một tác giả chưa được phát hiện hoặc lịch sử mới được giao sách giáo khoa. Cô ham mê trong những thách thức của cố gắng để giải quyết các vấn đề toán học phức tạp, thích tìm hiểu về các cơ sở sinh lý của các hình dạng con người, mất chính mình trong cuộc sống và cuộc đấu tranh của những người đã sống trước đây của cô. Kiến thức là sức mạnh, hoặc quá Lauren thường nghe và cô không thể phủ nhận ý nghĩa của thành tựu mà cô cảm thấy khi cô có thể áp dụng một cái gì đó mà cô học được đến một tình huống trong cuộc sống riêng của mình, ngay cả khi nó chỉ là để đảm bảo rằng cô ấy tiêu thụ số tiền được đề nước mỗi ngày để đảm bảo rằng thận của cô đã không đi vào thất bại.

đó không phải là thói quen của trường mà Lauren sợ hãi, bởi vì thực sự, cô nghĩ rằng nó sẽ là khá tốt đẹp để lại một lần nữa có một số cấu trúc để cô ngày. Thay vào đó, nó là thói quen tẻ nhạt và nhàm chán của tất cả mọi người trở về từ sáo rỗng trung học giả của họ và vai trò mà Lauren không thể đứng. Lauren sẽ không bao giờ mô tả mình như là phổ biến nhưng đồng thời cô ấy không bao giờ đối xử như một misfit bởi phần còn lại của dân số học sinh. Lauren chỉ là loại tồn tại ở trường trung học, bị đình chỉ ở đâu đó giữa các tầng lớp xã hội và không thể chấp nhận về mặt xã hội. Lauren cảm thấy giống như thoải mái khi có cuộc trò chuyện với vài người bạn mà cô đã vào đội cổ vũ khi cô đã làm với những người trong ban nhạc của trường hay chương trình ca đoàn. Có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy không bao giờ thích sự phân biệt về phong tục mà chắc chắn đi kèm với sự bắt đầu của năm học, vì về phần mình, Lauren đã không phù hợp với các bè phái khuôn mẫu mà mọi sắp tới của bộ phim tuổi thích để miêu tả trên màn hình. Cô hạnh phúc với một người mà cha mẹ cô đã nuôi cô được, một người không phán xét, người khoan dung và cởi mở. Lauren đã không chọn bạn bè của mình dựa trên những gì họ có thể làm cho tình trạng xã hội của mình; cô đã chọn họ, vì thế họ có thể làm phong phú thêm cuộc sống của riêng mình, vì những kinh nghiệm của họ, trí tuệ, tài năng và lòng tốt của họ. Nếu có một điều mà Lauren ghét về tediousness của trường trung học, đó là sự thiếu hiểu biết và sự tàn ác của một số những người tham dự nó.

Lauren thở dài với chính mình một lần nữa, đóng cửa tủ của cô chắc chắn và gần như việc tìm kiếm các thân dẹt chống lại nó bởi trọng lượng của một người nào đó pouncing trên vai, một tiếng kêu nhỏ hưng phấn phun trào từ miệng của họ khi họ đã làm như vậy. Lauren mỉm cười với chính mình khi cô cảm thấy trọng lượng bốc hơi gần như ngay sau khi nó đã xuất hiện và quay lại để đối mặt với những kẻ xâm nhập không báo trước.

"Hey!" Normani chào sôi nổi, kéo Lauren vào những gì chỉ có thể được mô tả như một cái ôm gấu bao gồm tất cả. "Tôi đã bỏ lỡ bạn trong mùa hè này!"

"Manibear ..." Lauren chỉ về quản lý để vocalise, giọng cô gần như mất với không có khả năng thu hút oxy vào phổi của cô do python Normani giống như grip.

Nhận cô là đêm về nghiền người bạn tốt nhất của cô , Normani phát hành giữ cô trên Lauren và mỉm cười hối lỗi. "Xin lỗi," cô nói, với lấy tay ​​Lauren và kéo mạnh nó nhẹ nhàng để nó được liên kết với chính mình. "Tôi đoán tôi có một chút ít mang đi sau khi không nhìn thấy bạn trong bảy tuần trước."

Lauren cười, chạm Normani nhẹ với hông của cô khi họ bắt đầu thực hiện theo cách của mình xuống hành lang đông đúc với nhau. "Nó không phải là tôi hoàn toàn bị bỏ rơi bạn." Lauren phản đối. "Chúng tôi đã nói chuyện trên Skype ít nhất một lần một tuần và chúng tôi nhắn tin cho mỗi ngày. Bạn làm cho nó âm thanh như tôi đã đi ở Bắc Cực không có hình thức có sẵn của truyền thông cho toàn bộ sự vắng mặt của tôi. "

" Trại Bóng ném, Bắc Cực ... .they cũng có thể được điều tương tự. "Normani thở dài một cách đáng kể. "Dù bằng cách nào, kỳ nghỉ hè của tôi đã thiếu nghiêm túc trong thời gian chất lượng với bạn để kiện tôi cho là nhiệt tình về đoàn tụ của chúng tôi. Đó là chỉ vì tôi nhớ em. "

" Anh nhớ em quá Manibear, "Lauren đáp lại chạm Normani tinh nghịch với vai cô trước khi kéo cô trở lại bên cạnh cô ấy qua bàn tay đan vào nhau của họ. "Vâng, ít nhất bạn có Ally để giữ cho bạn công ty trong sự vắng mặt của tôi." Lauren nhắc nhở các cô gái khác khi họ tiếp tục xuống hành lang. "Cô là anyway ở đâu? Tôi nghĩ rằng cô muốn được với bạn. "

" Cô ấy nói rằng cô muốn gặp chúng tôi ở đây, "Normani thông Lauren. "Cô ấy đến với Troy sáng nay." Cô đã hoàn thành việc nâng cao lông mày cô suggestively.

"Oh thật sao?" Lauren hỏi,
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: