It is the sworn duty of a Saniwa sage to face and defeat the evil thre dịch - It is the sworn duty of a Saniwa sage to face and defeat the evil thre Việt làm thế nào để nói

It is the sworn duty of a Saniwa sa

It is the sworn duty of a Saniwa sage to face and defeat the evil threatening to devour this world. These brave and dedicated men and women travel into the past to vanquish the malevolent forces trying to alter the course of history. Without their determination and sacrifice, the future of our very existence hangs in the balance.

Blessed with the ability to breathe life into inanimate objects, these Saniwa sages have brought to life famous historical swords to help them fight the growing evil. Along with their prowess in battle, these powerful and revered Swords, now in human form, are capable of expressing all variations of emotions. They feel love and loss; joy and pain, and, as these Swords fight alongside their Masters, they develop unbreakable bounds of friendship and love with their comrades.

But it is not all glory and triumph. The dangers the Saniwa sages and their Swords face are very real. Lives are lost in the chaos of battle, leaving their loved ones behind with only memories and the echoes of their laughter to cherish.

You see, when a Sword’s blade is broken, regardless of the wounds sustained in battle, death is inevitable. Their life force is connected to their sword, and once broken, so is the tie that anchors their existence to realm of the living. It is a reality a Sword cannot escape. Or is it…



CHAPTER 1

Little by little, the sun rose, pouring light into Mikazuki's room. He'd been up for quite some time, watching his pale-haired lover sleep peacefully in his arms.

He and Tsurumaru had been lovers for close to 6 months now, and though there'd been several arguments and misunderstandings, they'd recently settled into a harmonious union. In a word, it was perfect.

As the sunlight crept over the bed, shining brightly across Tsurumaru's pale cheeks, Mikazuki could sense his lover was close to waking. Shifting and making soft rousing noises, Tsurumaru finally opened his amber eyes. He smiled sleepily up at Mikazuki, yawning widely.

“Is it morning already?” Tsurumaru asked, snuggling into Mikazuki's arms.

"It is," he replied, dropping a kiss on Tsurumaru's brow. “The sun is awake, and so we should be as well."

Tsurumaru groaned softly, doing his best to burrow deeper into Mikazuki's embrace. “But you're so warm,” he complained. “And you smell so good.”

Mikazuki knew exactly where this was going, and when Tsurumaru's delicate hand reach to grab his morning wood, Mikazuki barely caught his wrist in time.

“We can't,” he said firmly. “We've a mission this afternoon, and we both need to be at the top of our game. Master is taking us into a new era today and there's no telling what we'll find.”

"Saniwa-sama would never take us any place he didn't think we were prepared for," Tsurumaru grumbled, “and with the other Tachi's there, we're hardly at risk.”

“That's dangerous thinking,” Mikazuki chastised, pulling Tsurumaru's hand to his mouth and placing a kiss on the smooth skin of Tsurumaru's wrist. “We have to pull our own weight. The lives of our friends are at risk.”

Tsurumaru sighed, pressing a quick kiss to Mikazuki's lips. "You're right. How selfish of me. But maybe… We could just… With our mouths…?"

Mikazuki chuckled softly, brushing the hair from Tsurumaru's brow. “You are so very, very tempting my little seductress, but we must conserve all our energy.”

“Not even a little?” he whimpered.

“I will want to take more,” Mikazuki replied; his voice tight with restraint. “It's never a little with you. One kiss turns into two, and the next thing I know…" he took a steadying breath, forcing himself to pull away. “When we return, I promise to make it up to you. I will spend every waking moment worshiping your body until you beg me to stop.”

Tsurumaru made a tiny, strangled moan. “When you put it like that,” he muttered, watching Mikazuki climb from the bed, “it somehow how makes the waiting worth it.”

“Isn't it always,” Mikazuki winked. “Now up with you. We'll be late for breakfast and the mission brief if we don't get moving soon."

“Alright, alright, I'm coming…”



CHAPTER 2

It was chaos…

The air was clouded with so much dust and ash, Mikazuki could hardly see straight. The screams of the dying filled his ears until finally; it was all he could hear…

Suddenly, Kogitsunemaru came barreling out of nowhere, tackling Mikazuki to the ground. They rolled several feet, landing into tangled of limbs and hair.

“What the bloody hell is wrong with you?” Kogitsune roared, yanking Mikazuki from the ground. “Did you not see the arrow aimed straight at your head?”

“I can't see anything in this mess!” Mikazuki roared back, shoving the towering male. “Where the hell is everyone?”

“Shishiou's down; Izumino and Master are with him. Mitsutada is circling east with his troops to try and push the enemy west into Doutanuki's trap.”

“What about Tsuru-chan!" Mikazuki exclaimed. “Where is he?”

“I haven't seen him since… since… honestly; I haven't seen him since all this happened!” Kogitsune gestured wildly to the mayhem around them. “Look, we can't just stand here and chat. Get your head in game, alright. I might not be around to save you next time.”
Kogitsune took off, disappearing into a cloud of dust.

Mikazuki was in a state of panic. He knew he shouldn't leave his post or his men, but if something had happened to Tsurumaru… He didn't think; couldn't think! Grabbing the nearest horseman, Mikazuki snatched the soldier from the steed, mounting it in the same movement. He galloped into the chaos; his position giving him a better view of the battlefield.

So much death…

Everywhere Mikazuki turned, he trampled the dead and dying. Some were the enemy, but some were his own men. They were outnumbered and unprepared, and their losses were growing by the second.

“MIKAZUKI-SAMA!”

Mikazuki pulled back on the reigns, searching for the owner of the voice.

“MIKAZUKI-SAMA!”

A male foot soldier came into view; his bloodied arms flagging Mikazuki down. Turning the horse toward the soldier, he raced over.

“Oh, thank God we found one of you!” the soldier cried. “It's Tsuru-sama! He's…. he's…!”

“Take me to him!” Mikazuki shouted, jumping down from the horse.

Mikazuki had seen any number of horrible, gruesome injuries, but he was not prepared for what he saw. Tsurumaru lay on ground; his men fighting to keep area around him clear. All Mikazuki could register was how small and frail his lover look. So pale…

“H-he was crushed,” the soldier said, dropping to his knees at Tsurumaru 's side. “A piece of boulder… it… it…”

Mikazuki didn't need an explanation, but the soldier continued anyway.

“He said to… c-cut them off. We didn't want to, b-but he said…”

“I need to get him out of here,” Mikazuki said quickly, shoving the weeping soldier out of the way. “I need to get him to Master so he can…”

“Mika-san,” Tsurumaru said weakly, reaching out to him. “I knew you'd find me.”

“Of course,” Mikazuki said, trying to smile despite his terror. “I'll always find you, my love.”

“I-it wasn't anyone's f-fault,” Tsurumaru explained deliriously, tears streaming from the corners of his eyes. “It h-happened so fast… a-and there was… n-no other way.”

“Shhh, don't talk. You need to save your strength. We'll get you home and then…”

Tsurumaru shook his head, gasping as he tried to breathe through his pain. “Just stay with me.”

“But we have to get you help!”

“There's no… h-helping me now,” Tsurumaru whispered. “My sword… it's… beyond repair.”

Tsurumaru’s blade lay at his side, twisted beyond recognition. How it was still in one piece was beyond Mikazuki's understanding. The metal would eventually break; it was only a matter of time.

“Tell me you love,” Tsurumaru begged. “Please…”

“I love you,” Mikazuki said, leaning down to kiss Tsurumaru's brow. “I love you with every single part of my being.”

“I l-love you, t-too. Promise not t-to… forget me.”

“I could never forget you! Never! I'm going to save you, Tsuru-chan! We're going to be together forever, I promise!”

Tsurumaru closed his eyes, shaking his head. “I need you to… b-break my sword.”

“NO! I can't! I won’t!”

“Please, Mika-san. It hurts… so bad... I need you to… m-make it stop.”

“No… no, no, no. You can't ask me to do this!”

“P-please, Mika-san.”

“I can't… I can't lose you.”

“You won't. I’ll always be with you. I swear…” He gripped Mikazuki's arm with his blood-soaked hand. “So much p-pain. Hurry…”

It took several moments, but Mikazuki finally took the sword in his hands, gripping the hilt with one hand and the twisted blade with the other. Snapping the metal took no effort at all; the two pieces slipping from Mikazuki's hands and clattering to the ground. Tsurumaru breathed a quiet sigh of release.

Mikazuki had never seen a Sword die before. And despite the excruciating, heart-stopping pain he was in, Tsurumaru’s death was almost… beautiful. His pale skin glowed brightly, turning translucent. Relief shown plain on his face, and with his last breath, he smiled up at Mikazuki.

“I love you.”

Mikazuki couldn't hear the words, but he could read Tsurumaru’s lips; see the love reflected in his beautiful amber gaze.

Then, just like that, Tsurumaru stilled; his body hardening into a material Mikazuki had never seen before. When he reached out to brush Tsurumaru’s cheek one last time, his lover's entire frame shattered in a cloud of glittering dust…



CHAPTER 3

Mikazuki carried the fragments of Tsurumaru’s sword into the room, placing them at his Master's feet and kneeling in front of them. The room was filled with all Saniwa-sama's Swords; all of them with their heads bowed in silent mourning. Saniwa-sama reached out to take the hilt of the broken blade, but Mikazuki stopped him.

“This is your fault,” Mikazuki said quietly, meeting his Master's sorrowful gaze. “You knew we weren't ready to
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
It is the sworn duty of a Saniwa sage to face and defeat the evil threatening to devour this world. These brave and dedicated men and women travel into the past to vanquish the malevolent forces trying to alter the course of history. Without their determination and sacrifice, the future of our very existence hangs in the balance.Blessed with the ability to breathe life into inanimate objects, these Saniwa sages have brought to life famous historical swords to help them fight the growing evil. Along with their prowess in battle, these powerful and revered Swords, now in human form, are capable of expressing all variations of emotions. They feel love and loss; joy and pain, and, as these Swords fight alongside their Masters, they develop unbreakable bounds of friendship and love with their comrades.But it is not all glory and triumph. The dangers the Saniwa sages and their Swords face are very real. Lives are lost in the chaos of battle, leaving their loved ones behind with only memories and the echoes of their laughter to cherish.You see, when a Sword’s blade is broken, regardless of the wounds sustained in battle, death is inevitable. Their life force is connected to their sword, and once broken, so is the tie that anchors their existence to realm of the living. It is a reality a Sword cannot escape. Or is it… CHAPTER 1Little by little, the sun rose, pouring light into Mikazuki's room. He'd been up for quite some time, watching his pale-haired lover sleep peacefully in his arms.He and Tsurumaru had been lovers for close to 6 months now, and though there'd been several arguments and misunderstandings, they'd recently settled into a harmonious union. In a word, it was perfect.As the sunlight crept over the bed, shining brightly across Tsurumaru's pale cheeks, Mikazuki could sense his lover was close to waking. Shifting and making soft rousing noises, Tsurumaru finally opened his amber eyes. He smiled sleepily up at Mikazuki, yawning widely.“Is it morning already?” Tsurumaru asked, snuggling into Mikazuki's arms."It is," he replied, dropping a kiss on Tsurumaru's brow. “The sun is awake, and so we should be as well."Tsurumaru groaned softly, doing his best to burrow deeper into Mikazuki's embrace. “But you're so warm,” he complained. “And you smell so good.”Mikazuki knew exactly where this was going, and when Tsurumaru's delicate hand reach to grab his morning wood, Mikazuki barely caught his wrist in time.“We can't,” he said firmly. “We've a mission this afternoon, and we both need to be at the top of our game. Master is taking us into a new era today and there's no telling what we'll find.”"Saniwa-sama would never take us any place he didn't think we were prepared for," Tsurumaru grumbled, “and with the other Tachi's there, we're hardly at risk.”“That's dangerous thinking,” Mikazuki chastised, pulling Tsurumaru's hand to his mouth and placing a kiss on the smooth skin of Tsurumaru's wrist. “We have to pull our own weight. The lives of our friends are at risk.”Tsurumaru sighed, pressing a quick kiss to Mikazuki's lips. "You're right. How selfish of me. But maybe… We could just… With our mouths…?"Mikazuki chuckled softly, brushing the hair from Tsurumaru's brow. “You are so very, very tempting my little seductress, but we must conserve all our energy.”“Not even a little?” he whimpered.“I will want to take more,” Mikazuki replied; his voice tight with restraint. “It's never a little with you. One kiss turns into two, and the next thing I know…" he took a steadying breath, forcing himself to pull away. “When we return, I promise to make it up to you. I will spend every waking moment worshiping your body until you beg me to stop.”Tsurumaru made a tiny, strangled moan. “When you put it like that,” he muttered, watching Mikazuki climb from the bed, “it somehow how makes the waiting worth it.”“Isn't it always,” Mikazuki winked. “Now up with you. We'll be late for breakfast and the mission brief if we don't get moving soon."“Alright, alright, I'm coming…” CHAPTER 2It was chaos…The air was clouded with so much dust and ash, Mikazuki could hardly see straight. The screams of the dying filled his ears until finally; it was all he could hear…Suddenly, Kogitsunemaru came barreling out of nowhere, tackling Mikazuki to the ground. They rolled several feet, landing into tangled of limbs and hair.“What the bloody hell is wrong with you?” Kogitsune roared, yanking Mikazuki from the ground. “Did you not see the arrow aimed straight at your head?”“I can't see anything in this mess!” Mikazuki roared back, shoving the towering male. “Where the hell is everyone?”“Shishiou's down; Izumino and Master are with him. Mitsutada is circling east with his troops to try and push the enemy west into Doutanuki's trap.”“What about Tsuru-chan!" Mikazuki exclaimed. “Where is he?”“I haven't seen him since… since… honestly; I haven't seen him since all this happened!” Kogitsune gestured wildly to the mayhem around them. “Look, we can't just stand here and chat. Get your head in game, alright. I might not be around to save you next time.”Kogitsune took off, disappearing into a cloud of dust.Mikazuki was in a state of panic. He knew he shouldn't leave his post or his men, but if something had happened to Tsurumaru… He didn't think; couldn't think! Grabbing the nearest horseman, Mikazuki snatched the soldier from the steed, mounting it in the same movement. He galloped into the chaos; his position giving him a better view of the battlefield.So much death…Everywhere Mikazuki turned, he trampled the dead and dying. Some were the enemy, but some were his own men. They were outnumbered and unprepared, and their losses were growing by the second.“MIKAZUKI-SAMA!”Mikazuki pulled back on the reigns, searching for the owner of the voice.“MIKAZUKI-SAMA!”A male foot soldier came into view; his bloodied arms flagging Mikazuki down. Turning the horse toward the soldier, he raced over.“Oh, thank God we found one of you!” the soldier cried. “It's Tsuru-sama! He's…. he's…!”“Take me to him!” Mikazuki shouted, jumping down from the horse.Mikazuki had seen any number of horrible, gruesome injuries, but he was not prepared for what he saw. Tsurumaru lay on ground; his men fighting to keep area around him clear. All Mikazuki could register was how small and frail his lover look. So pale…“H-he was crushed,” the soldier said, dropping to his knees at Tsurumaru 's side. “A piece of boulder… it… it…”Mikazuki didn't need an explanation, but the soldier continued anyway.“He said to… c-cut them off. We didn't want to, b-but he said…”“I need to get him out of here,” Mikazuki said quickly, shoving the weeping soldier out of the way. “I need to get him to Master so he can…”“Mika-san,” Tsurumaru said weakly, reaching out to him. “I knew you'd find me.”“Of course,” Mikazuki said, trying to smile despite his terror. “I'll always find you, my love.”“I-it wasn't anyone's f-fault,” Tsurumaru explained deliriously, tears streaming from the corners of his eyes. “It h-happened so fast… a-and there was… n-no other way.”“Shhh, don't talk. You need to save your strength. We'll get you home and then…”Tsurumaru shook his head, gasping as he tried to breathe through his pain. “Just stay with me.”“But we have to get you help!”
“There's no… h-helping me now,” Tsurumaru whispered. “My sword… it's… beyond repair.”

Tsurumaru’s blade lay at his side, twisted beyond recognition. How it was still in one piece was beyond Mikazuki's understanding. The metal would eventually break; it was only a matter of time.

“Tell me you love,” Tsurumaru begged. “Please…”

“I love you,” Mikazuki said, leaning down to kiss Tsurumaru's brow. “I love you with every single part of my being.”

“I l-love you, t-too. Promise not t-to… forget me.”

“I could never forget you! Never! I'm going to save you, Tsuru-chan! We're going to be together forever, I promise!”

Tsurumaru closed his eyes, shaking his head. “I need you to… b-break my sword.”

“NO! I can't! I won’t!”

“Please, Mika-san. It hurts… so bad... I need you to… m-make it stop.”

“No… no, no, no. You can't ask me to do this!”

“P-please, Mika-san.”

“I can't… I can't lose you.”

“You won't. I’ll always be with you. I swear…” He gripped Mikazuki's arm with his blood-soaked hand. “So much p-pain. Hurry…”

It took several moments, but Mikazuki finally took the sword in his hands, gripping the hilt with one hand and the twisted blade with the other. Snapping the metal took no effort at all; the two pieces slipping from Mikazuki's hands and clattering to the ground. Tsurumaru breathed a quiet sigh of release.

Mikazuki had never seen a Sword die before. And despite the excruciating, heart-stopping pain he was in, Tsurumaru’s death was almost… beautiful. His pale skin glowed brightly, turning translucent. Relief shown plain on his face, and with his last breath, he smiled up at Mikazuki.

“I love you.”

Mikazuki couldn't hear the words, but he could read Tsurumaru’s lips; see the love reflected in his beautiful amber gaze.

Then, just like that, Tsurumaru stilled; his body hardening into a material Mikazuki had never seen before. When he reached out to brush Tsurumaru’s cheek one last time, his lover's entire frame shattered in a cloud of glittering dust…



CHAPTER 3

Mikazuki carried the fragments of Tsurumaru’s sword into the room, placing them at his Master's feet and kneeling in front of them. The room was filled with all Saniwa-sama's Swords; all of them with their heads bowed in silent mourning. Saniwa-sama reached out to take the hilt of the broken blade, but Mikazuki stopped him.

“This is your fault,” Mikazuki said quietly, meeting his Master's sorrowful gaze. “You knew we weren't ready to
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đây là nhiệm vụ tuyên thệ nhậm chức của một nhà hiền triết Saniwa để đối mặt và đánh bại cái ác đe dọa nuốt chửng thế giới này. Những người đàn ông và phụ nữ dũng cảm và tận tâm đi vào quá khứ để đánh bại các lực lượng độc ác đang cố gắng làm thay đổi tiến trình lịch sử. Nếu không có quyết tâm và sự hy sinh của họ, tương lai của sự tồn tại của chúng tôi rất bị treo trong sự cân bằng. Blessed với khả năng thở cuộc sống vào các đối tượng vô tri vô giác, những nhà hiền triết Saniwa đã đưa đến cuộc sống thanh kiếm lịch sử nổi tiếng để giúp họ chiến đấu chống lại cái ác ngày càng tăng. Cùng với sức mạnh của họ trong trận chiến, những Swords mạnh mẽ và được sùng kính, bây giờ trong hình dạng con người, có khả năng thể hiện tất cả các biến thể của cảm xúc. Họ cảm thấy tình yêu và sự mất mát; niềm vui và đau khổ, và, như những Swords chiến đấu bên cạnh Masters của họ, họ không thể phá vỡ giới hạn phát triển của tình bạn và tình yêu với đồng đội của mình. Tuy nhiên, nó không phải là tất cả vinh quang và thắng lợi. Sự nguy hiểm của các nhà hiền triết Saniwa và khuôn mặt Swords của họ là rất thực tế. Cuộc sống đang bị mất trong sự hỗn loạn của cuộc chiến, để lại những người thân yêu của họ phía sau với chỉ những kỷ niệm và những tiếng vọng của tiếng cười của họ yêu mến. Bạn thấy đấy, khi lưỡi của Sword được phá vỡ, bất kể các vết thương trong trận chiến, cái chết là không thể tránh khỏi. Lực lượng cuộc sống của họ được kết nối với thanh kiếm của họ, và một khi bị hỏng, do đó, là tie rằng neo tồn tại của họ để lĩnh vực của đời sống. Đó là một thực tế Sword không thể thoát khỏi. Hoặc là nó ... CHƯƠNG 1 chút từng chút một, Mặt trời mọc, đổ ánh sáng vào phòng Mikazuki của. Anh đã lên một thời gian khá lâu, xem người yêu ngủ nhạt mái tóc của mình một cách hòa bình trong vòng tay của mình. Ông và Tsurumaru đã được người yêu cho gần 6 tháng nay, và dù có muốn được nhiều tranh cãi và hiểu lầm, họ đã gần đây giải quyết vào một đoàn hài hòa. Trong một từ, nó đã hoàn hảo. Khi ánh sáng mặt trời len lỏi trên giường, chiếu sáng rực rỡ trên đôi má nhợt nhạt của Tsurumaru, Mikazuki có thể cảm nhận được người yêu của mình đã gần đánh thức. Chuyển và làm ồn sôi nổi mềm, Tsurumaru cuối cùng cũng mở mắt màu hổ phách của mình. Anh mỉm cười ngái ngủ tại Mikazuki, ngáp rộng rãi. "Có buổi sáng chưa?" Tsurumaru hỏi, rúc vào vòng tay của Mikazuki. "Đó là," ông trả lời, thả một nụ hôn lên trán của Tsurumaru. "Mặt trời là tỉnh táo, và vì vậy chúng tôi cần phải càng tốt." Tsurumaru rên rỉ nhẹ nhàng, làm hết sức mình để đào sâu hơn vào vòng tay của Mikazuki. "Nhưng anh thật ấm áp," ông phàn nàn. "Và bạn ngửi thấy mùi rất tốt." Mikazuki biết chính xác nơi này đang diễn ra, và khi tinh tế tay tầm Tsurumaru để lấy gỗ sáng của mình, Mikazuki chộp cổ tay của mình trong thời gian. "Chúng tôi không thể," ông nói chắc chắn. "Chúng tôi đã là một nhiệm vụ chiều nay, và cả hai chúng tôi cần phải được ở trên cùng của trò chơi của chúng tôi. Sư phụ đang đưa chúng ta vào một kỷ nguyên mới ngày hôm nay và không có kể những gì chúng ta sẽ tìm thấy. " "Saniwa-sama sẽ không bao giờ mất chúng tôi bất cứ nơi nào anh không nghĩ rằng chúng tôi đã chuẩn bị cho, "Tsurumaru càu nhàu," và với sự khác của Tachi có, chúng tôi hầu như không có nguy cơ. " "Đó là suy nghĩ nguy hiểm," Mikazuki trừng phạt, kéo tay Tsurumaru của miệng và đặt một nụ hôn lên làn da mịn màng của cổ tay Tsurumaru của. "Chúng tôi có để kéo trọng lượng riêng của chúng tôi. Cuộc sống của những người bạn của chúng ta có nguy cơ. " Tsurumaru thở dài, nhấn một nụ hôn nhanh lên môi Mikazuki của. "Cậu nói đúng. Làm thế nào ích kỷ của tôi. Nhưng có lẽ ... Chúng ta có thể chỉ ... Với miệng của chúng tôi ...? " Mikazuki cười nhẹ, vuốt tóc trên trán Tsurumaru của. "Bạn đang rất, rất hấp dẫn quyến rũ nhỏ của tôi, nhưng chúng tôi phải bảo tồn tất cả năng lượng của chúng tôi." "Không, ngay cả một chút ? ". ông rên rỉ "Tôi sẽ muốn đi nhiều hơn," Mikazuki đáp, giọng nói của mình chặt chẽ với sự kiềm chế. "Không bao giờ là một chút với bạn Một nụ hôn biến thành hai, và điều tiếp theo tôi biết ...", ông hít một hơi thật việc ổn định. , buộc mình để kéo đi. "Khi chúng tôi trở lại, tôi hứa sẽ làm cho nó lên cho bạn. Tôi sẽ dành hết thời gian thờ cơ thể của bạn cho đến khi bạn cầu xin tôi dừng lại. " Tsurumaru làm một nhỏ, bóp tiếng rên. "Khi bạn đặt nó như thế," anh lẩm bẩm, xem Mikazuki leo lên khỏi giường, "nó bằng cách nào đó như thế nào làm cho các giá trị chờ đợi nó." "Không phải là nó luôn luôn," Mikazuki nháy mắt. "Bây giờ với bạn. Chúng ta sẽ trễ cho bữa ăn sáng và sứ mệnh ngắn ngủi nếu chúng ta không có được di chuyển ngay. " "Được rồi, được rồi, tôi đang đến ..." Chương 2 Nó đã hỗn loạn ... Không khí bị che mờ với rất nhiều bụi và tro, Mikazuki . hầu như không thể nhìn thẳng Những tiếng la hét của người sắp chết đầy tai của mình cho đến khi cuối cùng, nó là tất cả anh có thể nghe ... Đột nhiên, Kogitsunemaru đến chuồi ra khỏi hư không, giải quyết Mikazuki xuống đất Họ lăn nhiều chân, hạ cánh thành rối chân tay và tóc. . "Cái quái đẫm máu xảy ra với cậu?" Kogitsune gầm lên, kéo mạnh Mikazuki từ mặt đất. "Có phải bạn không nhìn thấy mũi tên nhắm thẳng vào đầu của bạn?" "Tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì trong mớ hỗn độn này!" Mikazuki rống lên trở lại , xô đẩy nam cao chót vót "ở chỗ quái là tất cả mọi người?". "xuống Shishiou của; Izumino và Master là với anh ta Mitsutada được bao quanh phía đông với quân đội của mình để cố gắng đẩy đối phương về phía tây vào bẫy Doutanuki của".. "Còn Tsuru-chan ! " Mikazuki kêu lên. "Anh ta đâu?" "Tôi chưa thấy anh ấy vì ... vì ... một cách trung thực; Tôi đã không nhìn thấy anh ấy vì tất cả điều này đã xảy ra! "Kogitsune ra hiệu ứng kịch liệt đến tình trạng lộn xộn xung quanh họ. "Hãy nhìn xem, chúng ta không thể chỉ đứng đây và trò chuyện. Được đầu của bạn trong trò chơi, được rồi. Tôi có thể không được xung quanh để bạn tiết kiệm thời gian tiếp theo. " Kogitsune cất cánh, biến mất vào một đám mây bụi. Mikazuki đã ở trong trạng thái hoảng loạn. Anh biết anh không nên để lại bài của mình hoặc những người đàn ông của mình, nhưng nếu cái gì đã xảy ra với Tsurumaru ... Ông không nghĩ rằng; không thể nghĩ! Nắm lấy kỵ sĩ gần nhất, Mikazuki bắt cóc người lính từ chiến mã, lắp nó trong phong trào tương tự. Ông phi nước đại vào sự hỗn loạn; vị trí của mình cho anh ta một cái nhìn tốt hơn về chiến trường. Vì vậy, nhiều cái chết ... Mọi nơi Mikazuki quay lại, ông chà đạp người chết và sắp chết. Một số là kẻ thù, nhưng một số người đàn ông của riêng mình. Họ đã đông hơn và thiếu chuẩn bị, và thiệt hại của họ đã tăng lần thứ hai. "Mikazuki-SAMA!" Mikazuki kéo trở lại trên các đời, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói. "Mikazuki-SAMA!" Một người lính chân nam đã vào xem; cánh tay đầy máu của mình gắn cờ Mikazuki xuống. Việc quay ngựa về phía người lính, ông chạy qua. "Oh, cảm ơn Chúa, chúng tôi tìm thấy một trong các bạn!" người lính khóc. "Đó là Tsuru-sama! Anh ấy là .... anh ấy ...! " "Đưa tôi đến anh ta!" Mikazuki hét lên, nhảy xuống khỏi ngựa. Mikazuki đã nhìn thấy bất kỳ số lượng khủng khiếp, chấn thương khủng khiếp, nhưng ông đã không chuẩn bị cho những gì anh nhìn thấy. Tsurumaru nằm trên mặt đất; người đàn ông của mình chiến đấu để giữ cho khu vực xung quanh anh ta rõ ràng. Tất cả Mikazuki có thể đăng ký là nhìn người yêu của mình như thế nào nhỏ và yếu đuối. Vì vậy, nhạt ... "H-ông đã bị nghiền nát," người lính nói, nhảy đến đầu gối của mình ở bên cạnh Tsurumaru 's. "Một phần của tảng đá ... nó ... nó ..." Mikazuki không cần một lời giải thích, nhưng người lính tiếp tục anyway. "Ông cho biết để ... c-cắt chúng ra. Chúng tôi không muốn, b-nhưng anh nói ... " "Tôi cần phải có được anh ta ra khỏi đây," Mikazuki nói nhanh, xô đẩy người lính khóc ra khỏi con đường. "Tôi cần phải có được anh ta để Master vì vậy anh có thể ..." "Mika-san," Tsurumaru nói yếu ớt, đến với anh ta. "Tôi biết cô sẽ tìm thấy tôi." "Tất nhiên," Mikazuki nói, cố gắng mỉm cười bất chấp khủng bố của mình. "Tôi sẽ luôn luôn tìm thấy bạn, tình yêu của tôi." "I-đó không phải f-lỗi của bất cứ ai," Tsurumaru giải thích deliriously, nước mắt chảy từ khóe mắt. "Nó h-xảy ra quá nhanh ... a-và có được ... n-không có cách nào khác." "Shhh, không nói chuyện. Bạn cần phải tiết kiệm sức mạnh của bạn. Chúng tôi sẽ giúp bạn có được nhà và sau đó ... " Tsurumaru lắc đầu, thở hổn hển như ông đã cố gắng để thở qua nỗi đau của mình. "Chỉ cần ở lại với tôi." "Nhưng chúng ta phải có được bạn giúp đỡ!" "Không có ... h-giúp tôi ngay bây giờ," Tsurumaru thì thầm. "Thanh kiếm của tôi ... đó là ... không thể sửa chữa." lưỡi Tsurumaru đang nằm bên cạnh anh, xoắn không còn nhận ra. Làm thế nào nó vẫn ở trong một mảnh đã vượt quá sự hiểu biết của Mikazuki. Các kim loại cuối cùng sẽ phá vỡ; nó chỉ là một vấn đề thời gian. "Nói cho tôi biết bạn yêu thích," Tsurumaru năn nỉ. "Làm ơn ..." "Tôi yêu em," Mikazuki nói, cúi xuống hôn trán Tsurumaru của. "Tôi yêu bạn với tất cả các phần duy nhất của con người tôi." "Tôi l-yêu bạn, t-quá. Hứa không t-to ... quên tôi. " "Tôi không bao giờ có thể quên được bạn! Không bao giờ! Tôi sẽ giúp bạn tiết kiệm, Tsuru-chan! Chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi, tôi hứa! " Tsurumaru nhắm mắt lại, lắc đầu. "Tôi cần bạn ... b-phá vỡ thanh kiếm của tôi." "KHÔNG! Tôi không thể! Tôi sẽ không! " "Xin vui lòng, Mika-san. Nó đau ... rất xấu ... Tôi cần bạn ... m-làm cho nó dừng lại. " "Không ... không, không, không. Bạn không thể yêu cầu tôi làm điều này! " "P-xin, Mika-san." "Tôi không thể ... Tôi không thể mất em." "Bạn sẽ không. Tôi sẽ luôn luôn được với bạn. Tôi thề ... "Anh nắm chặt cánh tay của Mikazuki với bàn tay đẫm máu của mình. "Vì vậy, nhiều p-đau. Nhanh lên ... " Một lúc lâu, nhưng cuối cùng Mikazuki mất thanh kiếm trong tay, nắm chặt chuôi kiếm bằng một tay và lưỡi xoắn với nhau. Snapping các kim loại đã không có nỗ lực nào cả; hai miếng trượt từ tay Mikazuki và clattering xuống đất. Tsurumaru thở phào yên tĩnh phát hành. Mikazuki chưa bao giờ thấy một thanh kiếm trước khi chết. Và mặc dù các dữ dội, đau tim ngừng đập ông ở, cái chết Tsurumaru là gần như ... đẹp. Da nhợt nhạt của anh sáng rực rỡ, biến mờ. Relief thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt của mình, và với hơi thở cuối cùng của mình, anh mỉm cười với Mikazuki. "Anh yêu em." Mikazuki không thể nghe lời, nhưng anh có thể đọc môi Tsurumaru của; nhìn thấy tình yêu phản ánh trong hổ phách ánh mắt xinh đẹp của mình. Sau đó, chỉ cần như thế, Tsurumaru yên; cơ thể của mình làm cứng thành một Mikazuki liệu chưa bao giờ thấy trước đây. Khi ông đưa tay ra để đánh má một lần cuối cùng Tsurumaru của, toàn bộ khung của người yêu tan vỡ trong một đám mây bụi lấp lánh ... Chương 3 Mikazuki thực những mảnh vỡ của thanh kiếm Tsurumaru của vào phòng, đặt chúng ở bàn chân của Thầy mình và quỳ trước mặt họ. Các phòng đã được lấp đầy với tất cả Swords Saniwa-sama; tất cả chúng với đầu cúi đầu im lặng tang. Saniwa-sama đưa tay ra để lấy chuôi lưỡi dao bị gãy, nhưng Mikazuki ngăn anh lại. "Đây là lỗi của bạn," Mikazuki nói khẽ, đáp ánh mắt buồn Thạc sĩ của mình. "Bạn biết chúng tôi là không sẵn sàng




















































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: