Rating: PG-13Contains: possible triggering things, scroll down to the  dịch - Rating: PG-13Contains: possible triggering things, scroll down to the  Việt làm thế nào để nói

Rating: PG-13Contains: possible tri

Rating: PG-13

Contains: possible triggering things, scroll down to the bottom to read

Author's Note: Things speed up a little bit next chapter.

From his perch by the window, Akihito's eyes followed the man who brought in the bag of groceries, gathered the trash bag, and replaced his dirty towels with fresh ones. The man never spoke, so Akihito didn't even know his name. He didn't particularly care.

This was-Akihito's listless eyes stopped a moment, staring unfocused at the wall as he tried to count back-the fourth visit since he'd last seen Kirishima. He assumed he'd gone with Asami. It made sense. Kirishima was almost always where his boss was.

A month had passed-a month alone, if he didn't count (and he didn't) a once-a-week visit for five minutes from a stranger who wouldn't deign to look at him, much less speak to him. It seemed like much longer.

Gradually, he had practically taken up permanent residence on the little ledge that allowed him to peek at the outside world, his knees tucked up under his chin. He was eating less and less, his appetite famed for its unfathomable capacity had all but disappeared.

Even his small collection of magazines (his reward, Asami would say with a mocking smile, adding another one to the pile, after Akihito had been debased enough for one visit) lay discarded, dusty, in one corner of the small room. He was pretty sure he'd been wearing the same clothes for the past three days. It seemed pretty pointless to bother showering or changing clothes or going through any motions like a real person would.

Sleep was the only thing, other than looking out the window, that had any appeal to Akihito at all. He was doing a lot more of that lately. It was so hard to wake up sometimes. Struggling to consciousness was like emerging from a deep pool of some thick, clinging substance, something that wanted to drag him back down into oblivion. Not that it mattered either way. It was nice down there, and Asami had said he might be gone for months.

"You're leaving?" Akihito spoke without thinking, without permission, turning up eyes rounded with apprehension and dismay.

"What? Will you miss me?"

Rather than showing anger at Akihito's outburst, Asami looked coldly amused. The scorn he could live with, but a month, maybe two, locked up by himself-Akihito couldn't stand the thought of it. Even if Asami only came to hurt and humiliate him, at least he was company. And Akihito hadn't fully given up hope that he could convince Asami somehow that he had made a huge mistake.

After that time Asami had lost control, he'd stayed away for a week, and then began paying even more frequent visits to Akihito's little prison. His icy reserve was back, and he reinstated their dance of false intimacy with the barest minimum of words and gestures, using Akihito sexually in one way or another, but never as harshly.

Akihito didn't try to provoke him again, but he kept his eyes and ears open. If only he could only find a way out, he would figure out what exactly was going on. He would find out, and then he would prove to Asami just how wrong he had been. And then he would kick Asami's ass for ever believing that he would do something like that. That hurt more than anything.

Sure, he threatened to take Asami down in the past, but that was ages ago, and the last few times he had, Asami had surely known he hadn't meant it. Hadn't he?

His anger and frustration sometimes built up so much, he could hardly restrain himself from lashing out at Asami. It was only his belief that Asami might be hurting just as badly as himself kept him from it. And, if he was completely honest with himself, he was a little afraid of what Asami might do the next time.

Hurting or not, the unpredictable expression of Asami's unstable emotions were scary. He'd never seen Asami not in perfect control before. Even when he'd seen him angry, it was always banked, always contained and controlled in front of him. For the first time, he'd truly seen into the darker depths he'd always known were there.

He'd thought sometimes of trying to woo Asami, to step beyond the dictates of their established routine and soothe Asami into some kind of trust and affection, but distaste for such arts and the unsettling feeling that he'd be stepping into a pit of vipers by trying to use his wiles-such as they were-on Asami stopped him. Until he could think of a better plan, he wouldn't make waves. He'd come out of the situation with Feilong by surviving. Enduring. He could do it again.

The only thing he allowed himself was a single sentence every time Asami took his leave.

"I didn't betray you."

The first time, Asami had halted, his hand on the door handle, but after that one brief moment, he left with a word or look. He had never responded again, not until the last time. He'd turned, watching Akihito still on his knees, his lips pink and swollen from their task.

Akihito's chest tightened. Asami's face was stone, but the expression in his eyes pinned Akihito to the spot. Asami seemed to struggle with himself for the space a few seconds before reaching into his inner jacket pocket and retrieving a small photograph. He held it out.

Akihito stood slowly, hesitantly stepping forward to take it, his heartbeat a frenetic pounding against his ribcage. The picture was grainy, it looked like a still from a security camera, but the man in the picture was tall, attractive, and looked to be in his mid-thirties. Akihito frowned. "Who is this?"

"You don't know him?"

"I've never seen him before."

"You're sure?"

"Yes, I'm pos-" Akihito looked up, his brow furrowing, and recoiled from the dark contempt in Asami's eyes, taking an involuntary step backwards.

Asami prowled closer, his lips brushing against the shell of Akihito's ear. "Little liar," he whispered, the venom in his voice making Akihito shiver.

Before he could respond, Asami's mouth was devouring his, a vicious kiss that sucked all the air from his lungs and smashed his lips against his teeth. The coppery-blood taste filled his mouth, and Akihito's hands beat desperately against Asami's shoulders as the burn in his lungs intensified.

Asami let him go, using his thumb to wipe saliva from his own bottom lip. "I'll be gone for a while. A month. Maybe longer. I trust-" His mouth twisted into a sardonic grin. "-you'll behave."

Akihito's heart faltered, a wild surge of panic making his eyes widen impossibly. "No!"

Asami's eyes narrowed in response, his voice deadly soft. "No?"

"Asami, please..." Akihito bit his lip, his hands reaching then drawing back to twist compulsively together. "Don't go...don't leave me for so long. I can't...I can't..."

The begging was humiliating, but Akihito couldn't help himself. Asami stared down at him with unreadable eyes.

"It's business." Asami's voice was surprisingly gentle, and Akihito almost wept as a warm hand cupped his cheek. He bent to whisper in Akihito's ear. "Fucking you, I'm afraid, is only a pastime."

With a condescending pat to Akihito's cheek, he stepped away.

"Now be a good little slut and wait here for me, won't you?"

He hadn't been a good boy, though.

When the man he didn't know had first shown up in place of Kirishima, he had run. The man had left the door unlocked, and while he was in the bathroom, gathering the small bag of trash and the laundry from the hampers, Akihito had slipped out quietly and ran down the long hallway lined with identical doors. There was no shouting behind him, no chase. He was disturbed by that on some level, but it didn't stop him.

The elevator doors were wide open, and he rushed inside pushing the ground floor button and then jabbed repeated at the button to close the doors. A strangled cry escaped him while his fists beat uselessly against the console, random buttons lighting up but causing no reaction. He eyes lit on the lock. A key. He needed a fucking elevator key.

Cursing, he ran out and threw himself at the emergency stairwell door. Locked. He let out a frustrated sob, casting a look back down the hallway. He was still alone. His eyes turned back to the door, and he noticed the small envelope taped there for the first time. It was addressed to him and contained a handwritten note in Asami's prefect lettering.

Akihito. I knew you would eventually try to run, but I promised you from the beginning that there would never be escape for you. For better or worse, your fate lies in my hand. Til death do us part, as the saying goes. A token of my affection will be brought to you soon. Wear it with my compliments. But remember, my indulgence only goes so far.

His insides curling in on themselves, Akihito sank to the floor, letting his trembling legs firm before he pushed himself to his feet, and with resignation, retraced his short flight from his tiny prison. The man was waiting inside. He left as soon as Akihito arrived, but he was back before many minutes had passed, this time carrying something that made Akihito stare.

He had started laughing as the man fastened it to him, the man's spooked expression only making it worse. He kept laughing, and he couldn't stop, not until tears streamed down his face and his breath hitched in uncontrollable spasms. A ball and chain.

Asami always did have a warped sense of humor.

It was removed a week later, but Akihito didn't try to run again. He got the message.

Almost soundlessly, Akihito began to sing the words of a song that had been getting a lot of airplay on the radio a few months ago. The bright, fluffy lyrics, fit for ears of teenage girls in the throes of a first crush, made his lips curve a little in ironic amusement. It seemed to disconcert the man, who cast a quick, nervous look sideways before grabbing the bag of trash and laundry and making a beeline for the door.

Alone again, Akihito kept singing, the whispered melody making the window pane fog up with his breath. It had begun to get a little chillier, especially in the evenings. He really should remember not
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Đánh giá: PG-13Bao gồm: điều có thể kích hoạt, di chuyển xuống phía dưới để đọcLưu ý của tác giả: điều tốc độ lên một chút chương kế tiếp.Từ của ông cá rô bởi cửa sổ, Akihito của mắt sau đó là người mang trong túi cửa hàng tạp hóa, thu thập các túi rác, và thay thế của mình khăn bẩn với tươi những người đàn ông. Người đàn ông không bao giờ nói chuyện, do đó, Akihito thậm chí không biết tên của ông. Ông đã không chăm sóc đặc biệt.Này là-Akihito của listless mắt ngừng một chút thời gian, không tập trung nhìn chằm chằm vào các bức tường như ông đã cố gắng để truy cập trở lại-các chuyến viếng thăm thứ tư kể từ khi ông đã nhìn thấy lần cuối Kirishima. Ông cho rằng ông đã đi với Asami. Nó làm cho cảm giác. Kirishima hầu như luôn luôn là nơi ông chủ của mình.Một tháng đã trôi qua một tháng một mình, nếu ông không đếm (và ông đã không) một chuyến thăm một lần một tuần trong năm phút từ một người lạ sẽ không deign để nhìn vào anh ta, ít hơn nhiều nói chuyện với anh ta. Nó có vẻ như lâu hơn nữa.Dần dần, ông có thực tế thực hiện thường trú trên lồi ra ít cho phép ông peek vào thế giới bên ngoài, đầu gối của mình giấu dưới cằm của ông. Ông đã ăn ít hơn và ít, sự ngon miệng của ông nổi tiếng với công suất unfathomable của nó tất cả, nhưng đã biến mất.Thậm chí là của ông bộ sưu tập nhỏ của tạp chí (phần thưởng của mình, Asami sẽ nói với một nụ cười mocking, thêm một số khác để các cọc, sau khi Akihito đã được đã đủ cho một lần truy cập) đẻ bị loại bỏ, bụi, trong một góc của căn phòng nhỏ. Ông là đẹp, chắc chắn ông đã mặc quần áo cùng một trong ba ngày qua. Nó có vẻ khá vô nghĩa để bận tâm tắm vòi sen hoặc thay đổi quần áo hoặc đi qua bất kỳ chuyển động giống như một người thực sự nào.Ngủ là điều duy nhất, khác hơn so với nhìn ra cửa sổ, trong đó có bất kỳ kháng cáo để Akihito ở tất cả. Ông đã làm nhiều hơn nữa mà gần đây. Đó là khó khăn như vậy để thức dậy đôi khi. Đấu tranh để ý thức như đang nổi lên từ một hồ bơi sâu của một số dày, bám níu chất, một cái gì đó mà muốn kéo anh ta trở lại xuống vào lãng quên. Không phải là nó mattered dù bằng cách nào. Nó đã được tốt đẹp xuống đó, và Asami đã nói ông có thể được đi cho vài tháng."Bạn đang để lại?" Akihito nói mà không suy nghĩ, mà không có sự cho phép, chuyển lên mắt làm tròn với apprehension và mất tinh thần."Những gì? Sẽ bạn nhớ tôi không?"Thay vì Hiển thị giận dữ lúc sự trồi lên của Akihito, Asami nhìn coldly amused. Khinh miệt ông có thể sống với, nhưng một tháng, có thể hai, bị khóa của mình-Akihito không thể đứng những suy nghĩ của nó. Ngay cả khi Asami chỉ đến tổn thương và làm nhục anh ta, ít ông là công ty. Và Akihito đã không hoàn toàn được lên hy vọng rằng ông có thể thuyết phục Asami bằng cách nào đó rằng ông đã thực hiện một sai lầm lớn.Sau thời gian đó Asami đã mất kiểm soát, ông đã ở lại đi cho một tuần, và sau đó bắt đầu trả tiền hơn thường xuyên viếng thăm nhà tù ít Akihito của. Dự trữ băng của mình đã trở lại, và ông phục hồi khiêu vũ của họ sai gần gũi với tối thiểu barest của từ và cử chỉ, bằng cách sử dụng Akihito tình dục trong cách này hay cách khác, nhưng không bao giờ là cách gay gắt.Akihito đã không cố gắng để kích động anh ta một lần nữa, nhưng ông giữ mắt và tai mở. Nếu chỉ có ông chỉ có thể tìm thấy một cách hiểu, ông sẽ tìm ra chính xác những gì đã xảy ra. Ông sẽ tìm hiểu, và sau đó ông sẽ chứng minh để Asami chỉ cách sai ông có. Và sau đó ông sẽ kick ass của Asami ví bao giờ tin tưởng rằng ông sẽ làm một cái gì đó như thế. Đau quá nhiều hơn bất cứ điều gì.Chắc chắn, ông đe dọa sẽ hạ Asami trong quá khứ, nhưng đó là lứa tuổi trước đây, và cuối cùng ông đã vài lần, Asami đã chắc chắn biết ông đã không có nghĩa là nó. Đã không ông?Ông giận dữ và thất vọng đôi khi xây dựng rất nhiều, ông hầu như không có thể kiềm chế mình từ dây Asami. Nó đã là chỉ có niềm tin của mình, Asami có thể gây tổn thương chỉ là xấu như mình giữ anh ta từ nó. Và, nếu ông là hoàn toàn trung thực với chính mình, ông là một chút sợ những gì Asami có thể làm trong thời gian tới.Tổn thương hay không, biểu hiện không thể đoán trước của cảm xúc không ổn định của Asami được đáng sợ. Ông chưa bao giờ thấy Asami không thuộc quyền kiểm soát hoàn hảo trước khi. Ngay cả khi ông đã nhìn thấy anh ta tức giận, nó luôn luôn với ngân, luôn luôn chứa và điều khiển ở phía trước của anh ta. Lần đầu tiên, ông đã thực sự nhìn thấy vào chiều sâu tối hơn ông đã luôn luôn biết đến đã có.Ông có nghĩ rằng đôi khi cố gắng để woo Asami, bước vượt ra ngoài ra thành lập thói quen của họ và làm dịu Asami thành một số loại sự tin tưởng và tình cảm, nhưng không ưa cho nghệ thuật như vậy và cảm giác unsettling rằng ông sẽ bước vào một hố vipers bằng cách cố gắng để sử dụng của mình wiles-chẳng hạn như họ đã nhập Asami dừng lại anh ta. Cho đến khi ông có thể nghĩ ra một kế hoạch tốt hơn, ông sẽ không làm cho sóng. Ông sẽ ra khỏi tình hình với Feilong bởi còn sống sót. Chịu đựng. Ông có thể làm điều đó một lần nữa.Điều duy nhất ông cho phép mình là một câu duy nhất mỗi khi Asami đã để lại của ông."Tôi đã không phản bội bạn."Lần đầu tiên, Asami đã tạm dừng, bàn tay của mình về xử lý cửa, nhưng sau đó một thời điểm ngắn gọn, ông trái với một từ hoặc xem. Ông đã không bao giờ trả lời một lần nữa, không phải cho đến khi thời gian qua. Ông đã chuyển, xem Akihito vẫn còn trên đầu gối, đôi môi của mình màu hồng và sưng lên từ nhiệm vụ của họ.Akihito của ngực thắt chặt. Khuôn mặt của Asami là đá, nhưng các biểu hiện trong mắt pinned Akihito để tại chỗ. Asami dường như cuộc đấu tranh với chính mình cho không gian một vài giây trước khi đạt đến vào túi bên trong áo của mình và lấy một bức ảnh nhỏ. Ông giữ nó.Akihito đứng chậm, hesitantly bước chuyển tiếp để có nó, nhịp tim của ông điên cuồng đập chống lại ribcage của ông. Bức tranh được grainy, nó trông giống như một vẫn còn từ một camera an ninh, nhưng người đàn ông trong hình là cao, hấp dẫn, và nhìn trong giữa thirties của mình. Akihito cau mày. "Ai là điều này?""Bạn không biết anh ta?""Tôi đã không bao giờ nhìn thấy anh ta trước.""Bạn có chắc không?""Vâng, tôi là pos-" Akihito nhìn lên, trán của mình furrowing, và recoiled từ khinh tối trong con mắt của Asami, một bước không tự nguyện ngược trở lại.Asami prowled gần gũi hơn, đôi môi của mình đánh răng với vỏ Akihito của tai. "Nói dối nhỏ," ông thì thầm, nọc độc trong giọng nói của ông làm cho Akihito shiver.Trước khi ông có thể đáp ứng, Asami của miệng devouring của mình, một nụ hôn luẩn quẩn đó hút tất cả không khí từ phổi của ông và đập tan đôi môi của mình đối với răng của mình. Hương vị máu mọc đầy miệng của mình, và đánh bại tay Akihito của tuyệt vọng chống lại của Asami vai như ghi trong phổi của ông tăng cường.Asami hắn đi, bằng cách sử dụng ngón tay cái của mình để lau nước bọt từ môi dưới của mình. "Tôi sẽ được đi trong một thời gian. Một tháng. Có lẽ lâu hơn. Tôi tin tưởng-"miệng xoắn vào một grin chua chát. "-bạn sẽ cư xử."Akihito của tim lự, một sự đột biến hoang dã của hoảng loạn làm cho đôi mắt của mình mở rộng thì không thể. "Không!"Đôi mắt của Asami thu hẹp trong phản ứng, giọng nói của ông chết người mềm. "Không?""Asami, xin vui lòng..." Akihito cắn môi của mình, bàn tay của mình tiếp cận, sau đó vẽ lại để đưa lại với nhau. "Đừng... Đừng bỏ tôi cho nên dài. Tôi không thể... Tôi không thể..."Các ăn xin là nhục nhã, nhưng Akihito không thể giúp mình. Asami stared lúc anh ta với đôi mắt không thể đọc được."Đó là kinh doanh." Asami của giọng nói là đáng ngạc nhiên nhẹ nhàng, và Akihito gần như khóc như một bàn tay ấm áp cupped má của mình. Ông uốn cong để thì thầm vào tai của Akihito. "Fucking bạn, tôi e là chỉ là một trò tiêu khiển."Với một pat condescending để Akihito của má, ông bước đi."Bây giờ có một slut nhỏ tốt và chờ đợi ở đây đối với tôi, không bạn?"Ông đã không là một cậu bé tốt, mặc dù.Khi người đàn ông ông không biết có sửa Hiển thị đầu tiên ở vị trí của Kirishima,, ông đã chạy. Người đàn ông có trái cửa mở khóa, và trong khi ông là trong phòng tắm, thu thập các túi nhỏ của thùng rác và giặt từ giỏ, Akihito đã rời ra lặng lẽ và chạy xuống hành lang dài lót bằng cửa giống hệt nhau. Có là không có la hét phía sau anh ta, không đuổi theo. Ông được quấy rầy bởi rằng trên một số cấp, nhưng nó không dừng lại anh ta.Thang máy cửa đã mở rộng, và ông đổ xô bên trong đẩy nút tầng trệt và sau đó jabbed lặp đi lặp lại tại nút để đóng các cửa ra vào. Một tiếng kêu bóp thoát khỏi anh ta trong khi nắm tay của ông đánh bại uselessly chống lại giao diện điều khiển ngẫu nhiên nút chiếu sáng nhưng gây ra phản ứng không. Ông mắt thắp sáng trên ổ khóa. Một chìa khóa. Ông cần một chìa khóa Thang máy chết tiệt.Nguyền rủa, ông chạy ra và đã ném mình vào cửa khẩn cấp cầu thang. Bị khóa. Ông cho ra một sob thất vọng, đúc một cái nhìn trở lại xuống hành lang. Ông là vẫn còn một mình. Đôi mắt của mình quay trở lại cửa, và ông nhận thấy phong bì nhỏ ghi âm sẵn có cho lần đầu tiên. Nó đã được gửi đến anh ta và chứa một ghi chú viết tay trong của Asami trưởng ban lettering.Akihito. Tôi biết bạn cuối cùng sẽ cố gắng để chạy, nhưng tôi hứa bạn từ đầu rằng sẽ không bao giờ là thoát cho bạn. Cho tốt hơn hoặc tồi tệ hơn, số phận của bạn nằm trong tay của tôi. Til cái chết làm cho chúng tôi một phần, khi nói đi. Một mã thông báo của tình cảm của tôi sẽ được mang đến cho bạn sớm. Mặc nó với lời khen của tôi. Nhưng hãy nhớ rằng, niềm đam mê của tôi chỉ đi cho đến nay.Của mình bên trong quăn ở trên chính mình, Akihito đã đánh chìm xuống sàn nhà, cho phép công ty chân rung của ông trước khi ông đã đẩy mình để bàn chân của mình, và với từ chức, retraced chuyến bay ngắn của ông từ nhà tù nhỏ của mình. Người đàn ông đã chờ đợi bên trong. Ông rời ngay sau khi Akihito đã đến, nhưng ông đã trở lại trước khi nhiều phút đã qua, thời gian này mang một cái gì đó mà làm cho Akihito nhìn chằm chằm.Ông đã bắt đầu cười như người gắn chặt nó với anh ta, người đàn ông spooked biểu hiện chỉ làm cho nó tồi tệ hơn. Ông giữ cười, và ông không thể dừng lại, không phải cho đến khi nước mắt trực tiếp xuống khuôn mặt của mình và hơi thở của mình hitched trong không kiểm soát co thắt. Một quả bóng và chuỗi.Asami luôn luôn đã có một cảm giác hài hước bong.Nó được lấy ra một tuần sau, nhưng Akihito đã không cố gắng để chạy một lần nữa. Ông nhận thông báo.Gần như soundlessly, Akihito bắt đầu hát những lời của một bài hát mà đã nhận được rất nhiều đài phát thanh trên radio một vài tháng trước. Các ca từ được sáng và fluffy, phù hợp cho đôi tai của cô gái trẻ trong throes của một lòng đầu tiên, thực hiện đường cong đôi môi của mình một chút trong công viên giải trí mỉa mai. Nó dường như disconcert người, đúc một nhanh, lo lắng nhìn nghiêng trước khi lấy túi rác và Giặt ủi và thực hiện một beeline cho cửa.Một mình một lần nữa, Akihito giữ ca hát, những giai điệu thì thầm chiếm sương mù ngăn cửa sổ với hơi thở của mình. Nó đã bắt đầu để có được một chút chillier, đặc biệt là vào buổi tối. Ông thực sự nên nhớ không
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: