........At the foot of the Catskill Mountains of New York was a pictur dịch - ........At the foot of the Catskill Mountains of New York was a pictur Việt làm thế nào để nói

........At the foot of the Catskill

.
.......At the foot of the Catskill Mountains of New York was a picturesque village founded by Dutch colonists. Approaching it, one would see gabled homes with smoke curling up from the chimneys and shingle roofs reflecting the sunlight.
.......A simple, easygoing man named Rip Van Winkle lived in this village, in a weather-beaten house, at the time when New York was an English colony. He was a descendant of the Van Winkles who served with distinction under Peter Stuyvesant in his struggles against Swedish settlers at Fort Christina (in present-day Delaware).
.......Because he was kind and gentle, Rip was popular with all of his neighbors. Children especially loved him, for he would play with them, make them toys, and tell them stories. No one had a cross word for Rip–except his wife, who, taking advantage of his meekness, regularly nagged him. Her treatment of him earned Rip the sympathy of other wives.
.......His only weak point was his inability to work for profit. It was not that he lacked patience or perseverance; for, as the narrator points out, “He would sit on a wet rock, with a rod as long and heavy as a Tartar’s lance, and fish all day without a murmur, even though he should not be encouraged by a single nibble.” Moreover, he was always ready to help a neighbor with hard work and frequently ran errands and did odd jobs for housewives. But when it came time to tend his own farm and keep up his own property, he was of little use. Fences would collapse, a cow would run off, and rain would fall at the very moment he decided to work. The only plants that thrived on his farm were weeds. Consequently, he had the least productive and least attractive farm in the area.
.......One of his children, little Rip, seemed to take after his father. Not only did he look like the elder Rip but he also wore Rip’s hand-me-down clothes, including a pair of galligaskins (loose-fitting trousers) which he would continually hitch up with one hand.
.......Dame Van Winkle ceaselessly browbeat Rip for his failings, saying he was bringing the family to ruin. Rip would shrug and go outside, out of range of her scolding tongue. She treated his dog, Wolf, the same way, and Wolf began to resemble Rip in submissiveness. Rip often sought refuge with a village group that convened on a bench in front of an inn to gossip, tell stories, and on one occasion discuss events reported in a newspaper left behind by a traveler. The village schoolmaster, Derrick Van Brummel, would read the newspaper accounts. Old Nicholas Vedder, the owner of the inn, was the gray eminence of this group, guiding its thought and conversation even though he did little more than smoke his pipe and shift his position on the bench to remain in the shade of a tree. Unfortunately for Rip, Dame Van Winkle would sometimes come to the inn for him and haul him off, all the while her tongue lashing him and his compatriots, including Vedder.
.......To escape his wife and the drudgery of his farm, Rip would sometimes head into the woods with Wolf and his gun. One day, high in the Catskill Mountains, he hunted squirrels, firing one shot after another. Hours later, tired from all the activity, he decided to lie down for a rest on a green knoll overlooking the rich forests and the Hudson River in the distance. When evening neared, he got up to return home, heaving a sigh at the thought of Dame Van Winkle and the terror of her tongue. At that moment, a man came up the mountain, calling out Rip’s name. Rip and Wolf both came to attention. As the man neared, Rip noticed that he was short and squat, with a beard and bushy hair, and wore old-fashioned Dutch clothes with buttons down the sides of his breeches. He was carrying a keg–probably liquor, Rip thought–and beckoned for Rip to help him. Always ready to assist others, Rip did so. As they ascended the mountain, Rip heard rumbling, like thunder, coming from a ravine. After they passed through it, they came to a hollow bordered by cliffs with overhanging trees; it resembled an amphitheater. There, Rip saw bearded men–all dressed like his companion and all of odd appearance, one with a large head and one with a large nose–playing ninepins. They neither spoke nor smiled. When they rolled their balls toward the pins, Rip again heard peals of thunder.
.......Upon the arrival of Rip, the players stopped and stared at him, unnerving him. His companion opened the keg and emptied it into flagons, then motioned for Rip to serve the players, which he did. After the strange men resumed their game, Rip began to feel at ease and decided to sample the brew. It was excellent. He drank another, then another and another. By and by, the liquor had a heavy effect, and he drifted into a deep sleep.
.......When he woke up to a sunny morning, he was on the same green knoll upon which he rested when he first saw the man with the keg. His mind reviewed the events of the night before–the men, the ninepins, the liquor. Dame Van Winkle would give him a severe scolding this time. He reached out for his gun but was surprised to find that its barrel was rusted and its stock eaten away by worms. Perhaps those bowlers had stolen his gun and replaced it with a sorry old firelock. Wolf was nowhere to be found. When he arose to return to the place of the previous night’s revels to look for Wolf and retrieve his gun, he discovered that he was stiff in the joints.
“These mountain beds do not agree with me,” thought Rip, “and if this frolic should lay me up with a fit of the rheumatism, I shall have a blessed time with Dame Van Winkle.”
.......However, the path he had walked with the strange man was now a mountain stream. Moreover, at the place where he entered the ravine, there was now only a wall of rock. Dumfounded, he returned to the village but was further puzzled when he saw people he did not recognize, all wearing strange fashions. Stroking his chin in bewilderment, he discovered that he had a beard a foot long.
.......The village was larger than when he left it, with more people. He saw strange houses with strange names over the doors. Dogs barked at him and children made fun of him. When he reached his house, he saw an old, deteriorating dwelling with broken windows and a collapsed roof. An old dog outside–was it Wolf?–growled at him. Inside, he looked about but found only emptiness. Immediately, he walked over to the inn–but it was gone. In its place was a ramshackle building with these words painted on the door: “The Union Hotel, by Jonathan Doolittle.” There were men outside–but none that he recognized. One man was speaking loudly about “rights of citizens–election–members of Congress–liberty–Bunker’s Hill–heroes of ’76–and other words, that were a perfect Babylonish jargon to the bewildered Van Winkle.”
.......The men gathered around him and eyed him, for he was a strange sight to them. Women and children from the village also came to look at the peculiar man with the long beard and odd clothes. One man asked him how he voted. (Apparently, it was election day.) Another asked whether he was a Federal or a Democrat. A third man with a cane, seeing the old gun, asked whether Rip had come to the village to start a riot. Rip told them, ““I am a poor quiet man, a native of the place, and a loyal subject of the king, God bless him!” At that, they declared him a Tory and a spy.
.......The man with the cane calmed the others down and inquired again why Rip had come to the village. Rip assured him he meant no harm, then inquired where his neighbors were, naming them one by one: Nicholas Vedder, Brom Dutcher, Van Brummel the schoolmaster. Vedder has been dead 18 years, Rip was told. Dutcher went off to war and never returned. Van Brummel, too, went off to war, attained the rank of general, and got himself elected to Congress. All these replies puzzled Rip.
.......Then he said, “Does nobody here know Rip Van Winkle?” One man replied, “Oh, to be sure! that's Rip Van Winkle yonder, leaning against the tree.”
.......The fellow looked exactly like Rip and even wore ragged clothes. When a man asked Rip his name, he said he did not know, for he now doubted his own identity. A woman named Judith Gardenier came up just then holding a child named Rip. When Rip asked her who her father was, she replied, “Ah, poor man, his name was Rip Van Winkle; it’s twenty years since he went away from home with his gun, and never has been heard of since—his dog came home without him; but whether he shot himself, or was carried away by the Indians, nobody can tell. I was then but a little girl.” She also mentioned that her mother had died when she suffered a broken blood vessel shouting at a peddler. Rip then identified himself.
.......“I am your father!” cried he–“Young Rip Van Winkle once–old Rip Van Winkle now!–Does nobody know poor Rip Van Winkle!”
.......An old woman stepped forward for a closer look at him and confirmed that he was indeed Rip Van Winkle. When she asked where he had been for twenty years, Rip told his story to everyone. The people, skeptical, winked at one another or shook their heads. It happened that the oldest inhabitant of the village, Peter Vanderdonk, was coming up the road, and he was asked for his opinion. He immediately identified Rip. In addition, it was a fact, the narrator reports him as saying, that strange beings had always roamed the Catskills and that Henrdrick Hudson, the discoverer of the region, visited the area every twenty years with the crew of his ship, the Half-Moon, to “keep a guardian eye upon the river.” The narrator further reports that Vanderdonk’s father once observed Hudson and the crew playing ninepins in the mountains and that Vanderdonk himself once heard the thunderous sound of their rolling balls.
.......The crowd then disbanded. Rip went to live with his daughter and her farmer husband. Rip’s son–the man leaning against the tree–had been hired to work the farm but
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
........ Ở chân của dãy núi Catskill New York là một ngôi làng đẹp như tranh vẽ được thành lập bởi thực dân Hà Lan. Tiếp cận nó, người ta sẽ thấy gabled nhà với khói quăn lên từ ống khói và ván lợp mái nhà phản ánh ánh sáng mặt trời. ....... Một người đàn ông đơn giản, dễ dãi tên Rip Văn Winkle sống ở làng này, trong một ngôi nhà weather-beaten, lúc đó khi New York là một thuộc địa của Anh. Ông là hậu duệ của Winkles Van phục vụ với sự phân biệt theo Peter Stuyvesant trong cuộc đấu tranh của ông chống lại những người định cư Thụy Điển tại Fort Christina (trong ngày nay là Delaware). ....... Bởi vì ông đã được loại và nhẹ nhàng, Rip là phổ biến với tất cả hàng xóm của mình. Trẻ em đặc biệt yêu thích anh ta, cho ông sẽ chơi với họ, làm cho họ đồ chơi, và nói với họ câu chuyện. Không ai có một từ chéo cho Rip-ngoại trừ người vợ, người, lợi dụng sự ôn hòa của mình, thường xuyên nagged anh ta. Điều trị của cô của ông giành được tách sự đồng cảm của người vợ khác. ....... Chỉ yếu điểm của ông là ông không có khả năng làm việc cho lợi nhuận. Nó đã không rằng ông thiếu kiên nhẫn hoặc kiên trì; cho, như những người kể chuyện chỉ ra, "ông sẽ ngồi trên một tảng đá ẩm ướt, với một cây gậy dài và nặng như một cao răng lance, và cá tất cả ngày mà không có một murmur, mặc dù ông không nên được khuyến khích bởi một nibble duy nhất." Hơn nữa, ông đã luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ một người hàng xóm với công việc khó khăn và thường xuyên chạy errands và đã làm công việc lặt vặt cho bà nội trợ. Nhưng khi nó đến thời gian để có xu hướng trang trại riêng của mình và giữ thành tài sản riêng của mình, ông đã sử dụng ít. Hàng rào sẽ sụp đổ, một con bò sẽ chạy ra khỏi, và mưa sẽ rơi ở thời điểm ông quyết định làm việc. Các nhà máy chỉ phát triển mạnh trên trang trại của ông là cỏ dại. Do đó, ông đã có trang trại sản xuất ít nhất và kém hấp dẫn trong khu vực........ Một số trẻ em của ông, ít Rip, dường như mất sau khi cha ông. Không chỉ đã làm ông trông giống như elder Rip nhưng ông cũng mặc quần áo hand-me-down Rip của, trong đó có một cặp galligaskins (loose-fitting quần) ông sẽ liên tục Xô với một tay. ....... Dame Văn Winkle không ngừng browbeat Rip cho thiếu sót của mình, nói rằng ông mang lại cho gia đình để hủy hoại. Rip sẽ shrug và đi ra ngoài, ra khỏi phạm vi của lưỡi scolding của cô. Cô điều trị con chó của mình, Wolf, theo cùng một cách, và sói bắt đầu trông giống như Rip trong submissiveness. Rip thường tìm nơi trú ẩn với một nhóm làng triệu tập trên một băng ghế ở phía trước của một quán trọ để gossip, nói chuyện, và một lần thảo luận về sự kiện báo cáo trong một tờ báo lại của một khách du lịch. Schoolmaster làng, Derrick Van Brummel, sẽ đọc các tờ báo tài khoản. Cũ Nicholas Vedder, chủ sở hữu của quán trọ, đã là ưu Việt màu xám của nhóm này, hướng dẫn của nó suy nghĩ và cuộc trò chuyện ngay cả khi ông đã làm ít hơn khói ống của mình và thay đổi vị trí của mình trên băng ghế dự bị ở lại dưới bóng cây. Thật không may cho Rip, Dame Văn Winkle sẽ đôi khi đi đến quán trọ cho anh ta và kéo anh ta ra, trong khi cô lưỡi lashing ông và đồng bào của ông, bao gồm cả Vedder. ....... Để thoát khỏi vợ và drudgery của trang trại của mình, Rip đôi khi sẽ đứng đầu vào rừng với Wolf và súng của mình. Một ngày, cao trong dãy núi Catskill, ông săn sóc, bắn một lần sau khi khác. Giờ sau đó, mệt mỏi từ tất cả các hoạt động, ông quyết định nằm xuống cho một phần còn lại trên một knoll màu xanh lá cây nhìn ra các khu rừng phong phú và sông Hudson, khoảng cách. Khi buổi tối neared, ông đứng dậy để trở về nhà, heaving một sigh tại những suy nghĩ của bà Văn Winkle và chống khủng bố của lưỡi của mình. Tại thời điểm đó, một người đàn ông đi lên núi, gọi ra Rip của tên. Rip và Wolf được chú ý. Theo người đàn ông neared, Rip nhận thấy rằng ông là ngắn và ngồi xổm, với một bộ râu và tóc rậm rạp, và mặc old-fashioned Hà Lan quần áo với nút xuống bên breeches của mình. Ông đã thực hiện một keg-có lẽ rượu, Rip nghĩ- và beckoned cho Rip để giúp anh ta. Luôn luôn sẵn sàng hỗ trợ những người khác, Rip đã làm như vậy. Như họ lên núi, Rip nghe rumbling, như sấm sét, đến từ một khe núi. Sau khi họ đã đi qua nó, họ đã đến một hollow giáp các vách đá với overhanging cây; nó giống như một khán. Có, Rip thấy người đàn ông râu-tất cả mặc quần áo giống như đồng hành của mình và tất cả các kỳ lạ xuất hiện, một với một cái đầu lớn và một với một mũi-chơi ninepins lớn. Họ nói không cười. Khi họ cuộn của quả bóng về phía các chân, Rip một lần nữa nghe náo sấm sét........ Khi sự xuất hiện của Rip, các cầu thủ dừng lại và stared lúc anh ta, unnerving anh ta. Đồng hành của mình mở keg và làm trống vào flagons, sau đó motioned cho Rip để phục vụ người chơi, mà ông đã làm. Sau khi những người đàn ông lạ tiếp tục trò chơi của họ, Rip bắt đầu cảm thấy thoải mái và quyết định để nếm thử bia. Nó là tuyệt vời. Ông đã uống một, sau đó một và khác. Bởi và bởi, rượu có ảnh hưởng nặng, và ông trôi dạt vào một giấc ngủ sâu. ....... Khi ông tỉnh dậy vào một buổi sáng nắng, ông trên cùng một màu xanh lá cây knoll mà ông nghỉ khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông với keg. Tâm trí của mình xem xét lại các sự kiện của những người đàn ông trước khi-the đêm, các ninepins, rượu. Dame Văn Winkle sẽ cung cấp cho anh ta một nghiêm trọng scolding thời gian này. Ông đã đạt ra cho khẩu súng của mình nhưng đã ngạc nhiên khi thấy rằng thùng được rỉ sét và cổ phiếu của ăn đi sâu. Có lẽ những bowlers đã bị đánh cắp súng của mình và thay thế nó bằng một firelock cũ xin lỗi. Sói là hư không được tìm thấy. Khi ông nổi lên trở lại vị trí của đêm trước revels để tìm kiếm Wolf và lấy khẩu súng của mình, ông phát hiện ra rằng ông là cứng ở các khớp. "Các giường núi không đồng ý với tôi," nghĩ Rip, "và nếu frolic này nên đặt tôi với một sự phù hợp của bệnh thấp khớp, tôi sẽ có một thời gian may mắn với Dame Văn Winkle."....... Tuy nhiên, đường dẫn, ông đã đi với người đàn ông lạ bây giờ là một dòng núi. Hơn nữa, nơi mà ông tham gia vào khe núi, có là bây giờ chỉ là một bức tường đá. Dumfounded, ông quay trở về làng nhưng được thêm bối rối khi nhìn thấy những người ông đã không nhận ra, tất cả thời trang mặc lạ. Vuốt ve cằm của ông trong bewilderment, ông phát hiện ra rằng ông đã có một bộ râu một chân dài. ....... Làng là lớn hơn khi ông rời nó, với những người khác. Ông thấy lạ nhà với tên lạ trên các cửa ra vào. Chó barked lúc ông và trẻ em làm cho niềm vui của anh ta. Khi ông đến nhà của ông, ông thấy một tuổi, xấu đi ở với cửa sổ bị hỏng và một mái nhà bị sụp đổ. Một con chó cũ bên ngoài-là nó Wolf?-growled lúc anh ta. Bên trong, ông nhìn nhưng tìm thấy chỉ trống vắng. Ngay lập tức, ông đi qua Inn- nhưng nó đã được đi. Ở chỗ nó là một tòa nhà ramshackle với những từ này vẽ trên cửa: "The Union Hotel, bởi Jonathan Doolittle." Có người đàn ông bên ngoài-nhưng không có ông chấp nhận. Một người đàn ông nói lớn tiếng khoảng "quyền công dân-bầu cử-thành viên của Quốc hội Hoa Kỳ-tự do-Bunker của Hill-anh hùng của ' 76- và cách khác, đó là một hoàn hảo Babylonish biệt ngữ để hoang mang Văn Winkle."....... Những người đàn ông tập hợp xung quanh anh ta và mắt anh ta, cho ông là một cảnh lạ với họ. Phụ nữ và trẻ em từ làng cũng đến để nhìn người đàn ông đặc biệt với bộ râu dài và lẻ quần áo. Một người đàn ông hỏi ông làm thế nào ông bỏ phiếu. (Rõ ràng, đó là cuộc bầu cử ngày.) Một yêu cầu cho dù ông là một liên bang hoặc một đảng dân chủ. Một người đàn ông thứ ba với một mía, nhìn thấy súng cũ, yêu cầu cho dù Rip đã tới làng để bắt đầu một cuộc bạo loạn. Rip nói với họ, "" I 'm a man yên tĩnh nghèo, một nguồn gốc của nơi, và một chủ đề trung thành của nhà vua, Thiên Chúa ban phước cho anh ta!" Ở đó, họ tuyên bố anh ta một Tory và gián điệp. ....... Người đàn ông với mía calmed những người khác xuống và hỏi một lần nữa tại sao Rip đã đến làng. Rip đảm bảo anh ta ông có nghĩa là không có hại, sau đó hỏi hàng xóm của mình ở đâu, đặt tên cho họ một: Nicholas Vedder, Brom Dutcher, Van Brummel schoolmaster. Rip Vedder đã chết 18 tuổi, đã nói với. Dutcher đã đi ra đến chiến tranh và không bao giờ trở lại. Van Brummel, quá, đã đi ra đến chiến tranh, đạt được cấp bậc đại tướng và đã tự mình được bầu vào Quốc hội. Tất cả các bài trả lời puzzled Rip. ....... Sau đó ông nói, "Không ai ở đây biết Rip Văn Winkle?" Một người đàn ông trả lời, "Oh, để chắc chắn! đó là Rip Văn Winkle đằng kia, nghiêng chống lại cây."....... Các đồng bào nhìn chính xác giống như Rip và thậm chí mặc quần áo nát. Khi một người đàn ông hỏi sao tên của mình, ông nói rằng ông không biết, cho ông bây giờ nghi ngờ bản sắc riêng của mình. Một phụ nữ tên là Judith Gardenier đến ngay sau đó đang nắm giữ một đứa trẻ tên là Rip. Khi sao hỏi cô ấy những người cha của bà là, cô trả lời, "Ah, người nghèo, tên của ông là Rip Văn Winkle; nó là hai mươi năm kể từ khi ông đã đi ra khỏi nhà với khẩu súng của mình, và không bao giờ có được nghe nói về từ-con chó của mình trở về nhà mà không có anh ta; nhưng cho dù ông tự bắn, hoặc được mang đi bởi người da đỏ, không ai có thể cho biết. Tôi đã sau đó nhưng một cô bé." Cô cũng đã đề cập rằng mẹ cô đã chết khi cô bị một mạch máu bị hỏng reo hò lúc một người bán rong. Rip sau đó xác định mình.... "Tôi là cha của bạn!" khóc ông-"trẻ Rip Văn Winkle một lần-old Rip Văn Winkle bây giờ!-không ai không biết nghèo Rip Văn Winkle!" ....... Một người phụ nữ tuổi bước về phía trước cho một cái nhìn gần gũi hơn lúc anh ta và xác nhận rằng ông đã thực sự Rip Văn Winkle. Khi cô hỏi nơi ông đã trong hai mươi năm, Rip nói với câu chuyện của mình để tất cả mọi người. Những người hoài nghi, nháy mắt với nhau hoặc bắt đầu của họ. Nó xảy ra rằng cư dân lâu đời nhất của làng, Peter Vanderdonk, đã sắp lên đường, và ông được yêu cầu cho ý kiến của mình. Ông ngay lập tức xác định Rip. Ngoài ra, nó là một thực tế, những người kể chuyện báo cáo anh ta nói, người lạ luôn luôn có đi lang thang vùng Catskill và rằng Henrdrick Hudson, người khám phá ra khu vực, thăm vùng mỗi năm hai mươi với thủy thủ đoàn của con tàu của mình, nửa mặt trăng, để "giữ một con mắt người giám hộ khi sông." Những người kể chuyện tiếp tục báo cáo rằng cha của Vanderdonk một lần quan sát Hudson và đội chơi ninepins ở vùng núi và Vanderdonk mình một lần nghe những âm thanh giông tố của của quả bóng lăn........ Đám đông sau đó đã bị giải tán. Rip đã đi đến sống với con gái và chồng nông dân. Rip của con trai-người đàn ông nghiêng chống lại cây-đã được thuê để làm việc các trang trại nhưng
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: