SUMMARY: Takato realizes that Akihito has changed after those three da dịch - SUMMARY: Takato realizes that Akihito has changed after those three da Việt làm thế nào để nói

SUMMARY: Takato realizes that Akihi

SUMMARY: Takato realizes that Akihito has changed after those three days he went missing. He’s determined to help his friend through his problem.

AN: Takes place immediately after the very first chapter in the first volume and before Fixer. I just wanted to try my hand at the topic of PTSD, comments/thoughts/concrit would be appreciative :)

Takato, along with Kou, knocked on Akihito’s door insistently. They heard he was back after disappearing for three days and wanted to be sure.

Akihito barely opened the door, peaked out and looked around suspiciously before hazel eyes settled on them. “Guys?”

“Yo, Aki! Where you been?” Kou asked animatedly as he pushed against the door, shoving Akihito a little.

“Yeah, three days and no word, what happened, Aki?” Takato asked, noting his friend’s bewildered expression.

Akihito shrugged, rubbing at the back of his head while standing there in sweatpants and jacket. Odd.

“I had something very important to do. T-top secret.”

Takato frowned. “For three days?”

“Hey, where’s the pocky?” Kou shouted from the kitchen, obviously rummaging around in the fridge. Takato barely spared him an eye roll.

Akihito, Takato noticed, seemed to be weighing his answer in his head before blurting, “I didn’t get the chance to shop as yet.”

Takato was suspicious. He didn’t know Akihito to be so nervous and jumpy, and he’s known him for years. Akihito barely looked at him before walking over to the small sofa in his apartment and fluffling the cushions...which just came off as something to do with his idle hands.

“So, jacket indoors?” Takato asked lightly.

“What?” Akihito asked confused, turning to stare at him questioningly.

Takato pointed at his attire. “Why are you dressed like that?”

Akihito tugged at the sleeve where his wrists were before shrugging. “No reason, just feel like it. Have a seat.”

“Thanks.” Takato sat and took in the apartment as Akihito headed towards the kitchen, more than likely to see what Kou was up to. Now, he knew Akihito was rarely home to clean properly and stuff, but the pristineness of the area struck him as weird. Didn’t Akihito just come back after three days to wherever? Another friend spotted him entering his apartment and called them. He smiled when Kou came back with a cup of juice in each hands. The three of them sat in awkward silence, which was another weird thing. Their comfortable camaraderie flew the nest all of a sudden.

“So...” Takato started, eyeing his blond friend after a sip of his drink. “Tell us what kind of holes you had to crawl into this time and how you got out.”

Kou grinned. “Yeah, Aki. Was it like the drain pipe with fifty snakes in it? Or the dark alley where you fought off five gangsters by yourself?”

Takato snickered at that last one. Their friend was such a joker sometimes. Except, Akihito laughed hesitantly, avoided their gazes, shrugged and then remained silent.

Takato exchanged a look with Kou. This seemed more serious all of a sudden. He decided to reiterate his question. “Where were you, Akihito?”

“Bet you’re gonna say in some dungeon somewhere with whips and chains and a beautiful girls that needed saving, huh?” Kou snorted, waggling his eyebrows.

Takato’s alarm rose when Akihito visibly flinched when Kou mentioned whips and chains, his eyes moving about frantically while his fingers tightened around his own leg. He looked like he was about to suffer a panic attack, tension tightening his muscles.

“Or maybe...”

“Kou, stop.” Takato had cut in. “Aki’s sick, look at him.”

Kou did look and his eyes widened in realization. “Aki, what’s wrong?”

Akihito shook his head. “Nothing, I just need to lie down.”

Takato stood, trying to touch his friend on his shoulder, then noticing how Akihito side stepped him expertly, walking around the couch so the piece of furniture was between him and them.

“I, um... look, I’m really tired and out of it after everything that’s happened. Can you guys come back another time? I really need to rest and get myself together. You know?”

Takato knew an avoidance tactic when he saw one, but he didn’t want to push his friend. Whatever Akihito had gotten into, it had scared him and it seemed like he needed time. “Ok, fine. We’ll come back tomorrow, how does that sound?”

Akihito nodded readily. “Good. But, call first?”

Takato frowned. Normally they just showed up at Akihito’s place whenever they felt like it. They were always welcomed no matter what. He suddenly felt really helpless. “Sure.”

“Aki...?” Kou asked confused, finally picking up on the changes in their friend.

Takato cut Kou off with a hand on his shoulder, shaking his head in the negative when Kou looked at him. “Let’s go.”

They waved to Akihito before leaving. Takato would swear his heart palpitated when he heard the lock on the door audibly clicking into place.

“Takato, what just happened?” Kou asked.

Takato drew in a breath, took one last look at the door before turning to Kou. “No idea. Let’s give him time to rest at least, then we can try to find out what’s going on.”

“Ok.” Kou’s concern was obvious and Takato knew his own face mirrored his friend’s as they walked out of the apartment building.

...............

“Hey, Kou...?” Takato greeted after calling his friend. “I haven’t heard from him, how about you?...Wanna try going over there again?...Fine, meet me in half an hour. Ok, bye.”

The two friends made their way towards their friend’s apartment, and while it wasn’t strange to see people leaving Akihito’s floor, Takato wondered what an obviously rich man in a tailor made suit and shiny leather shoes would be doing at the apartment. It’s so rare to see people of that stature about the place.

“I couldn’t get him all day yesterday,” Kou said worriedly.

“Me neither,” Takato supplied. At one point Akihito’s phone was turned off. “We’ve given him enough time, he should be rested enough now.”

Kou nodded. “Yeah.”

Takato frowned when he walked up to Akihito’s front door, realizing it was slightly ajar. “Aki?” He called hesitantly when he pushed it open and stepped inside the apartment. There was no answer.

“Yo, Aki!” Kou shouted.

That’s when they both heard retching sounds from the bathroom.

“Hey, you ok?” Kou asked softly, kneeling beside Akihito, who was hunched over the toilet, puking his guts out. Kou started patting Akihito’s back, but the blond pulled away violently, heaving and revealing swollen red eyes and stuffy nose.

“D-don’t touch me.” Akihito’s voice trembled while he watched them both, eyes pleading while he wiped sick from his mouth with the back of one hand. Takato’s worry ratched up a notch and he raised his hands in surrender, watching Kou do the same.

“Ok, ok. We won’t touch, ok Aki?” Takato tried to placate his friend. What was causing this type of reaction in Akihito? He had no idea. “How you feeling?”

Right before their eyes Akihito drew in a deep breath and seemed to pull himself together, wiping his eyes and nose with the sleeve of his long sleeve shirt; calming his shaky breathing. “I’m fine, really. Just a bug, you know?”

Kou offered Akihito a hand to stand, with he took it after so much hesitation Takato knew there was more brewing beneath the surface of whatever Akihito was going through.

“Just, let me wash up and I’ll be out, ok?”

Takato nodded before he and Kou stepped out of the bathroom, exchanging a worried look. When Akihito emerged, he was fresh faced and generally more presentable. Except, the bags forming under his eyes.

“So, we were calling you all day yesterday, didn’t get a response,” Takato started with after Akihito brought them drinks. Akihito set them down, looked at them and then shrugged noncommittally.

“My battery was dead.”

Kou frowned. Akihito never allowed his phone to go dead for so long before, especially since he had to get called in for jobs.

Kou and Takato exchanged a look while Akihito kept his eyes firmly on his juice glass.

“So, what kind of bug has you puking? Do you need to see a doctor?”

Akihito flew up out of his seat so fast Takato almost dropped the glass halfway to his lips, noticing Kou’s startled jump from the corner of his eyes.

“No, no doctor,” Akihito supplied frantically. “I ah...I took something, I’ll feel better in a moment.”

Kou stood, wanting to reach out but not wanting Akihito to shy away from his touch like in the bathroom. “Hey, ok. No doctor, Akihito. You sure you’re alright though?”

Akihito nodded frantically, blond bangs flying in front his face. “I’m good guys,” he muttered while rubbing one wrist almost absentmindedly through the long sleeve of his shirt.

Takato wondered if he realized he was doing it. “Something the matter with your wrists?”

Akihito’s look was sharp before he hid his hands behind his back. “Get out.”

“What?” Kou startled.

“I don’t want either of you here, come back tomorrow.”

Takato wasn’t willing to give in just yet. “Whatever is happening with you, I can help.”

Akihito snorted derisively. “No, you can’t.”

“How do you know?” Takato challenged.

“I just do, ok?” Akihito snarled. “Now, I’m not well, as you guys can see, so go home so I can rest.”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tóm tắt: Takato nhận ra rằng Akihito đã thay đổi sau khi những ngày ba, ông đã bị mất tích. Ông đã xác định để giúp bạn bè của mình thông qua các vấn đề của mình.MỘT: Diễn ra ngay sau khi chương đầu tiên trong tập đầu tiên và trước khi Fixer. Tôi chỉ muốn thử bàn tay của tôi tại chủ đề của PTSD, ý kiến/suy nghĩ/concrit sẽ được đánh giá cao :)Takato, cùng với Kou, gõ Akihito của cửa insistently. Họ nghe nói ông là trở lại sau khi biến mất trong ba ngày và muốn chắc chắn.Akihito hiếm khi mở cửa, đạt vị trí ra và nhìn xung quanh đáng ngờ trước Tram mắt giải quyết trên chúng. "Guys?""Yo, Aki! Nơi bạn? " Kou hỏi animatedly như ông chinh chống lại cửa, shoving Akihito một chút."có, ba ngày và không có chữ, những gì đã xảy ra, Aki?" Takato yêu cầu, ghi nhận biểu hiện hoang mang bạn bè của mình.Akihito shrugged, cọ xát ở phía sau đầu của mình trong khi đứng ở đó trong sweatpants và Áo. Lẻ."Tôi đã có một cái gì đó rất quan trọng để làm. T-Top bí mật."Takato cau mày. "Trong ba ngày?""Hey, mà là các pocky?" Kou hét lên từ nhà bếp, rõ ràng là rummaging xung quanh trong tủ lạnh. Takato hầu như không tha Anh ta một cuộn mắt.Akihito, Takato nhận thấy, dường như để cân nặng của mình câu trả lời ở đầu trước khi muốn, "Tôi không có cơ hội mua sắm như được nêu ra."Takato là đáng ngờ. Ông không biết Akihito để như vậy thần kinh và tăng vọt, và ông đã gọi anh ta trong năm. Akihito hiếm khi nhìn vào anh ta trước khi đi bộ ghế sofa nhỏ trong căn hộ của mình và fluffling đệm... mà chỉ cần đến tắt như là một cái gì đó để làm với hai bàn tay nhàn rỗi của mình."Vì vậy, áo trong nhà?" Takato hỏi nhẹ."Những gì?" Akihito hỏi nhầm lẫn, quay để nhìn chằm chằm vào anh ta questioningly.Takato hướng vào trang phục của mình. "Tại sao có bạn ăn mặc như vậy?"Akihito tugged ở tay áo nơi cổ tay của ông đã trước khi shrugging. "Không có lý do, chỉ cảm thấy như nó. Có một chỗ ngồi.""Cảm ơn." Takato ngồi và đã ở nhà như Akihito đứng đầu về phía nhà bếp, nhiều hơn khả năng để xem những gì Kou đã tới. Bây giờ, ông biết Akihito đã hiếm khi về nhà để làm sạch đúng cách và công cụ, nhưng pristineness của khu vực đánh anh ta như là lạ. Không Akihito chỉ trở lại sau ba ngày để bất cứ nơi nào? Một người bạn khác phát hiện ông vào căn hộ của mình và kêu gọi họ. Ông cười khi Kou đã trở lại với một cốc nước trái cây trong mỗi bàn tay. Ba người ngồi trong im lặng vụng về, đó là một điều kỳ lạ. Của tình bạn thân thiết thoải mái bay tổ tất cả của một bất ngờ."Vì vậy..." Takato bắt đầu, nhắm đến người bạn tóc vàng của ông sau khi uống đồ uống của mình. "Cho chúng tôi biết những loại lỗ bạn có để thu thập dữ liệu vào thời gian này và làm thế nào bạn nhận ra."Kou grinned. "Vâng, Aki. Là nó giống như ống cống với năm mươi rắn trong nó? Hoặc hẻm tối nơi bạn chiến đấu ra năm băng đảng của chính mình?"Takato snickered lúc đó mới nhất. Bạn bè của họ là như vậy một ga đôi khi. Ngoại trừ, Akihito cười hesitantly, tránh gazes của họ, shrugged và sau đó vẫn im lặng.Takato trao đổi một cái nhìn với Kou. Điều này có vẻ nghiêm trọng hơn tất cả của một bất ngờ. Ông quyết định nhắc lại câu hỏi của ông. "Where were bạn, Akihito?""Đặt cược bạn sẽ nói trong một số dungeon một nơi nào đó với whips và dây chuyền và một cô gái xinh đẹp cần tiết kiệm, hả?" Kou snorted, waggling lông mày của mình.Takato của báo động tăng khi Akihito rõ rệt flinched khi Kou đã đề cập whips và dây chuyền, đôi mắt của ông di chuyển thắt chặt điên cuồng trong khi ngón tay của mình xung quanh chân của mình. Ông trông giống như ông đã bị một cuộc tấn công hoảng loạn, căng thẳng thắt chặt các cơ bắp của mình."Hoặc có lẽ...""Kou, dừng lại." Takato đã cắt in "Aki của bệnh, nhìn vào anh ta."Kou đã xem xét và đôi mắt của mình mở rộng trong thực hiện. "Aki, những gì là sai?"Akihito lắc đầu. "Không có gì, tôi chỉ cần nằm xuống."Takato đứng, cố gắng để chạm vào bạn bè của mình trên vai mình, sau đó nhận thấy như thế nào Akihito bên bước ông chuyên nghiệp, đi bộ xung quanh chiếc ghế dài như vậy các mảnh đồ nội thất là giữa Anh và họ."Tôi, um... nghe này, tôi thật sự mệt mỏi và ra khỏi nó sau khi tất cả mọi thứ mà đã xảy ra. Cậu có thể trở lại một thời gian? Tôi thực sự cần phải nghỉ ngơi và nhận được bản thân mình với nhau. Bạn biết không?"Takato biết một chiến thuật tránh khi ông thấy một, nhưng ông không muốn đẩy bạn bè của mình. Bất cứ điều gì Akihito đã nhận vào, nó đã sợ hãi anh ta và nó có vẻ như ông cần thời gian. "Ok, tốt. Chúng tôi sẽ trở lại vào ngày mai, mà âm thanh như thế nào?"Akihito gật đầu dễ dàng. "Tốt. Tuy nhiên, gọi lần đầu tiên?"Takato cau mày. Thông thường họ chỉ cho thấy lên tại Akihito của nơi bất cứ khi nào họ cảm thấy như nó. Họ đã luôn luôn hoan nghênh không có vấn đề gì. Ông đột nhiên cảm thấy thực sự bất lực. "Chắc chắn.""Aki...?" Kou hỏi nhầm lẫn, cuối cùng đã chọn lên trên những thay đổi trong bạn bè của họ.Takato cắt Kou ra với một bàn tay trên vai mình, lắc đầu của mình trong những tiêu cực khi Kou nhìn vào anh ta. "Hãy đi."Họ vẫy với Akihito trước khi lên đường. Takato sẽ thề trái tim của ông palpitated khi ông nghe ổ khóa trên cửa nghe rỏ ràng cách nhấp vào vị trí."Takato, những gì vừa xảy ra?" Kou đã hỏi.Takato đã thu hút một hơi thở, lấy một cái nhìn cuối tại cửa trước khi chuyển sang Kou. "Không có ý tưởng. Hãy cho anh ta thời gian để nghỉ ngơi ít, sau đó chúng tôi có thể cố gắng tìm hiểu những gì đang xảy ra.""Ok." Mối quan tâm của Kou đã được rõ ràng và Takato biết khuôn mặt của mình phản ánh của bạn mình khi họ đi ra khỏi căn hộ chung cư................"Hey, Kou...?" Takato chào đón sau khi gọi bạn bè của mình. "Tôi đã không nghe từ anh ta, làm thế nào về bạn?... bạn muốn thử đi qua có một lần nữa... Được rồi, gặp tôi ở nửa giờ. Rồi, tạm biệt."Hai người bạn làm theo cách của họ đối với căn hộ bạn bè của họ, và trong khi nó không phải là lạ để xem những người để lại Akihito của sàn, Takato tự hỏi những gì một người đàn ông rõ ràng là phong phú trong một thợ may thực hiện phù hợp với và giày da sáng bóng sẽ thực hiện tại nhà. Nó là rất hiếm để xem người dân đó mang tầm cỡ về nơi."Tôi không thể nhận được anh ta tất cả các ngày vào ngày hôm nay," Kou nói worriedly."Tôi không," Takato cung cấp. Tại một điểm Akihito của điện thoại được tắt. "Chúng tôi đã cho anh ta đủ thời gian, ông nên được nghỉ đủ bây giờ."Kou gật đầu. "có."Takato cau mày khi ông đi đến cửa trước của Akihito, nhận ra nó đã một chút ajar. "Aki?" Ông gọi là hesitantly khi ông đã đẩy nó mở cửa và bước bên trong căn hộ. Đã có không có câu trả lời."Yo, Aki!" Kou hét lên.Đó là khi cả hai đều nghe retching âm thanh từ phòng tắm."Hey, bạn ok?" Kou đã hỏi nhẹ nhàng, quỳ bên cạnh Akihito, người được hunched qua nhà vệ sinh, puking guts của ông ra. Kou bắt đầu vỗ nhẹ Akihito của trở lại, nhưng tóc vàng kéo đi dữ dội, heaving và tiết lộ sưng đỏ mắt và mũi, nghẹt."D-đừng chạm vào tôi." Giọng nói của Akihito trembled trong khi ông dõi chúng cả hai, mắt pleading trong khi ông bị bệnh từ miệng của mình với sự trở lại của một bàn tay. Takato của lo lắng ratched lên một notch và ông lớn lên tay của mình trong đầu hàng, xem Kou làm như vậy."Ok, ok. Chúng tôi sẽ không liên lạc, ok Aki?" Takato đã cố gắng để xoa dịu người bạn của ông. Những gì đã gây ra loại phản ứng này ở Akihito? Ông không có ý tưởng. "Làm thế nào bạn cảm thấy?"Ngay trước mắt của Akihito đã thu hút một hơi thở sâu và dường như để kéo mình lại với nhau, xoá sạch của mình đôi mắt và mũi với tay áo dài tay áo của mình; nguôi đi của mình hơi thở run rẩy. "Tôi không sao, thực sự. Chỉ cần một lỗi, bạn biết không?"Kou cung cấp Akihito một bàn tay để đứng, cùng với ông phải nó sau khi rất nhiều do dự Takato biết có là pha thêm bên dưới bề mặt của bất cứ điều gì Akihito đã đi qua."Chỉ, để tôi rửa và tôi sẽ ra, ok?"Takato gật đầu trước khi ông và Kou bước ra khỏi phòng tắm, trao đổi một cái nhìn lo lắng. Khi Akihito đã nổi lên, ông là tươi phải đối mặt và nói chung nhiều đoan. ««««Ngoại trừ, túi hình thành dưới mắt của ông."Vì vậy, chúng tôi đã gọi cho bạn tất cả các ngày vào ngày hôm nay, đã không nhận được một phản ứng," Takato bắt đầu với sau khi Akihito mang lại cho họ đồ uống. Akihito đặt chúng, nhìn vào họ và shrugged noncommittally."Pin của tôi đã chết."Kou cau mày. Akihito không bao giờ cho phép điện thoại của mình đến chết cho lâu trước đây, đặc biệt là kể từ khi ông đã phải nhận được kêu gọi công việc.Kou và Takato đã trao đổi một cái nhìn trong khi Akihito giữ mắt vững chắc trên kính của mình nước trái cây."Vì vậy, những gì loại lỗi có bạn puking? Bạn cần khám chữa bệnh?"Akihito đã bay lên ra khỏi chỗ ngồi của mình để nhanh chóng Takato hầu như bỏ kính nửa chừng để đôi môi của mình, nhận thấy của Kou giật mình nhảy từ góc của đôi mắt của mình."Không có, không có bác sĩ," Akihito cung cấp điên cuồng. "Tôi ah... Tôi lấy một cái gì đó, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn trong một thời điểm."Kou đứng, mong muốn tiếp cận ra nhưng không muốn Akihito nhút nhát từ của ông liên lạc như trong phòng tắm. "Hey, ok. Không có bác sĩ, Akihito. Bạn có chắc chắn bạn đang alright mặc dù?"Akihito gật đầu điên cuồng, tóc vàng tóc mái bay ở phía trước khuôn mặt của mình. "Tôi là người tốt," ông muttered trong khi cọ xát một cổ tay gần như absentmindedly thông qua dài tay áo của mình.Takato tự hỏi nếu ông nhận ra ông đã làm việc đó. "Something vấn đề với cổ tay của bạn?"Akihito của cái nhìn được sắc nét, trước khi ông đã giấu tay sau lưng. "Nhận ra.""Những gì?" Kou giật mình."Tôi không muốn một trong hai của bạn ở đây, trở lại vào ngày mai."Takato không phải là sẵn sàng để cung cấp cho trong chỉ được nêu ra. "Bất cứ điều gì đang xảy ra với bạn, tôi có thể giúp đỡ."Akihito snorted nhạo. "Không.""Làm thế nào để bạn biết?" Takato thách thức."Tôi chỉ làm, ok?" Akihito snarled. "Bây giờ, tôi không tốt, như bạn guys có thể nhìn thấy, như vậy về nhà vì vậy tôi có thể nghỉ ngơi."
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
TÓM TẮT: Takato nhận ra rằng Akihito đã thay đổi sau khi những ba ngày ông bị mất tích. Ông quyết tâm giúp người bạn của mình thông qua các vấn đề của mình. AN: Diễn ra ngay sau khi chương đầu tiên trong tập đầu tiên và trước Fixer. Tôi chỉ muốn thử tay của tôi tại các chủ đề của PTSD, ý kiến / suy nghĩ / concrit sẽ được đánh giá cao :) Takato, cùng với Kou, gõ cửa Akihito khăng khăng. Họ nghe nói anh đã trở lại sau khi biến mất trong ba ngày và muốn chắc chắn. Akihito hầu như không mở cửa, đạt đỉnh điểm ra ngoài và nhìn xung quanh một cách nghi ngờ trước khi đôi mắt nâu định cư trên chúng. "Guys?" "Yo, Aki! Bạn đã ở đâu? "Kou hỏi sôi nổi khi anh đẩy vào cánh cửa, xô đẩy Akihito một chút. "Ừ, ba ngày và không từ, những gì đã xảy ra, Aki?" Takato hỏi, chú ý biểu hiện hoang mang của bạn mình. Akihito nhún vai, cọ xát tại sau đầu của mình trong khi đang đứng đó trong quần thể thao và áo khoác. Odd. "Tôi đã có một cái gì đó rất quan trọng để làm. T-top bí mật. " Takato cau mày. "Trong ba ngày?" "Hey, nơi của những pocky?" Kou hét lên từ nhà bếp, rõ ràng là lục tung cái trong tủ lạnh. Takato hầu như không cho ông ta một cuộn mắt. Akihito, Takato nhận thấy, dường như trọng lượng câu trả lời của mình trong đầu trước khi cứ thỉnh thoảng bật, "Tôi đã không có cơ hội để mua sắm như nào." Takato là đáng ngờ. Anh không biết Akihito để được như vậy thần kinh và hay giật mình, và anh ta biết anh ta trong nhiều năm. Akihito hầu như không nhìn anh trước khi đi về ghế sofa nhỏ trong căn hộ của mình và fluffling đệm ... mà chỉ cần ra đi như một cái gì đó để làm với bàn tay nhàn rỗi của mình. "Vì vậy, áo khoác trong nhà?" Takato hỏi nhẹ nhàng. "Cái gì?" Akihito hỏi bối rối, quay sang nhìn anh dò hỏi. Takato chỉ vào trang phục của mình. "Tại sao các bạn ăn mặc như thế?" Akihito giật mạnh vào tay áo nơi cổ tay của ông trước khi nhún vai. "Không có lý do gì, chỉ cảm thấy như nó. Có một chỗ ngồi. " "Cảm ơn." Takato ngồi và mất trong căn hộ như Akihito đi về phía nhà bếp, nhiều hơn khả năng để xem những gì Kou đã lên đến. Bây giờ, anh biết Akihito đã ít ở nhà để làm sạch đúng cách và công cụ, nhưng các pristineness của khu vực đánh anh ta là kì lạ. Không Akihito chỉ cần trở lại sau ba ngày tới bất cứ nơi nào? Một người bạn khác phát hiện anh ta bước vào căn hộ của mình và gọi họ. Anh mỉm cười khi Kou đã trở lại với một cốc nước ép trong mỗi bàn tay. Ba người ngồi trong im lặng khó xử, đó là một điều kỳ lạ. Tình bạn thoải mái của họ đã bay tổ tất cả của một đột ngột. "Vậy ..." Takato bắt đầu, nhìn người bạn tóc vàng của mình sau khi nhấp một ngụm rượu. "Hãy nói cho chúng tôi những loại lỗ bạn phải bò vào thời gian này và làm thế nào bạn đã nhận ra." Kou cười toe toét. "Yeah, Aki. Là nó giống như ống cống với năm mươi con rắn ở trong đó? Hoặc những con hẻm tối tăm, nơi bạn chiến đấu ra năm băng đảng của chính mình? " Takato cười khẩy tại mà mới nhất. Người bạn của họ là như vậy một Joker đôi khi. Ngoại trừ, Akihito cười ngập ngừng, tránh ánh mắt của họ, nhún vai và sau đó vẫn im lặng. Takato trao đổi một cái nhìn với Kou. Điều này có vẻ nghiêm trọng hơn tất cả của một đột ngột. Ông quyết định để nhắc lại câu hỏi của anh. "Đang ở đâu bạn, Akihito?" "Cá cược bạn sẽ nói trong một số dungeon nơi nào đó với đòn roi và dây chuyền và một cô gái xinh đẹp mà cần tiết kiệm, huh?" Kou khịt mũi, waggling mày. Takato báo động đã tăng rõ rệt khi Akihito nao núng khi Kou roi và dây chuyền nêu trên, đôi mắt của mình di chuyển về điên cuồng trong khi những ngón tay của anh siết chặt quanh chân của chính mình. Anh trông như ông sắp phải chịu một cuộc tấn công hoảng loạn, căng thẳng thắt chặt các cơ bắp của mình. "Hoặc có lẽ ..." "Kou, dừng lại." Takato đã cắt ngang. "bệnh của Aki, nhìn anh ấy." Kou đã nhìn và đôi mắt của mình mở rộng trong thực hiện. "Aki, có gì sai?" Akihito lắc đầu. "Không có gì, tôi chỉ cần nằm xuống." Takato đứng, cố gắng chạm vào người bạn của mình trên vai của mình, sau đó nhận thấy như thế nào Akihito bên bước anh thành thạo, đi bộ xung quanh chiếc ghế dài để các mảnh đồ nội thất là giữa anh và họ. "Tôi, um ... nhìn, tôi thực sự mệt mỏi và ra khỏi nó sau khi tất cả những gì đã xảy ra. Các bạn có thể trở lại thời gian khác? Tôi thực sự cần phải nghỉ ngơi và có được bản thân mình với nhau. Bạn biết không? " Takato biết một chiến thuật né tránh khi ông nhìn thấy nó, nhưng ông không muốn đẩy người bạn của mình. Dù Akihito đã nhận được vào, nó đã sợ anh ta và nó có vẻ như anh ấy cần thời gian. "Ok, được rồi. Chúng tôi sẽ trở lại vào ngày mai, như thế nào âm thanh đó? " Akihito gật đầu dễ dàng. "Tốt. Nhưng, hãy gọi đầu tiên? " Takato cau mày. Bình thường, họ chỉ xuất hiện ở nơi Akihito bất cứ khi nào họ cảm thấy thích nó. Họ luôn luôn chào đón không có vấn đề gì. Anh đột nhiên cảm thấy thực sự bất lực. "Chắc chắn rồi." "Aki ...?" Kou hỏi lẫn lộn, cuối cùng chọn lên trên những thay đổi trong bạn bè của họ. Takato cắt Kou off với một bàn tay lên vai anh, lắc đầu trong các tiêu cực khi Kou nhìn anh. "Đi thôi." Họ vẫy Akihito trước khi rời khỏi. Takato sẽ thề trái tim mình hồi hộp khi nghe tiếng ổ khóa trên cửa audibly cách nhấn vào vị trí. "Takato, những gì vừa xảy ra?" Kou hỏi. Takato hít một hơi thở, lấy một cái nhìn cuối cùng ở cửa trước khi quay Kou. "Không ý kiến. Hãy cho anh thời gian để nghỉ ngơi ít nhất, sau đó chúng ta có thể cố gắng tìm ra những gì đang xảy ra. " "Ok." Mối quan tâm Kou là rõ ràng và Takato biết khuôn mặt của chính mình nhân đôi người bạn của mình là khi họ đi ra khỏi tòa nhà căn hộ. ... ............ "Hey, Kou ...?" Takato chào đón sau khi kêu gọi bạn bè của mình. "Tôi đã không nghe từ ông, làm thế nào về bạn? ... Bạn muốn thử đi qua đó một lần nữa? ... Được rồi, gặp tôi trong nửa giờ. Ok, bye. " Hai người bạn làm theo cách của họ đối với căn hộ của bạn mình, và trong khi nó không phải là chuyện lạ khi thấy những người rời khỏi sàn Akihito, Takato tự hỏi những gì một người đàn ông rõ ràng là giàu có trong một thiết kế riêng làm phù hợp và giày da sáng bóng sẽ được làm tại căn hộ. Thật hiếm khi thấy người đó có tầm vóc về nơi này. "Tôi không thể có được anh ta cả ngày hôm qua," Kou nói một cách lo lắng. "Nhớ không," Takato cung cấp. Tại một thời điểm điện thoại Akihito đã được tắt. "Chúng tôi đã đưa cho anh ấy đủ thời gian, anh ta nên được nghỉ ngơi đủ rồi." Kou gật đầu. "Ừ." Takato cau mày khi anh bước lên đến cửa trước Akihito, nhận ra đó là hơi hé mở. "Aki?" Anh ta gọi ngập ngừng khi anh đẩy cửa bước vào trong căn hộ. Không có câu trả lời. "Yo, Aki!" Kou hét lên. Đó là khi cả hai đều nghe buồn nôn âm thanh từ phòng tắm. "Hey, bạn ok?" Kou hỏi nhẹ nhàng, quỳ bên cạnh Akihito, người đang gập người trên nhà vệ sinh, nôn ruột của mình ra. Kou bắt đầu vỗ lại Akihito, nhưng tóc vàng kéo đi lên dữ dội, lô nhô và để lộ đôi mắt đỏ sưng và nghẹt mũi. "D-đừng liên lạc với tôi." Giọng Akihito run lên khi anh nhìn cả hai, đôi mắt cầu xin trong khi ông bị xóa sổ bệnh từ mình miệng với sự trở lại của một bàn tay. Takato lo lắng của ratched lên một notch và anh giơ tay lên đầu hàng, xem Kou làm như vậy. "Ok, ok. Chúng tôi sẽ không liên lạc, ok Aki? "Takato cố gắng xoa dịu người bạn của mình. Điều gì đã gây ra loại phản ứng này trong Akihito? Ông không có ý tưởng. "Làm thế nào bạn cảm thấy?" Ngay trước mắt họ Akihito hít một hơi thật sâu và dường như kéo mình lại với nhau, lau mắt và mũi của ông với tay áo tay áo dài của mình; làm dịu hơi thở run rẩy của mình. "Tôi tốt, thực sự. Chỉ cần một lỗi, bạn biết không? " Kou cung cấp Akihito một bàn tay để đứng, với ông lấy nó sau khi quá nhiều do dự Takato biết có sản xuất bia hơn bên dưới bề mặt của bất cứ điều gì Akihito đã đi qua. "Chỉ cần, hãy để tôi rửa và tôi sẽ được ra ngoài, ok? " Takato gật đầu trước khi ông và Kou bước ra khỏi phòng tắm, trao đổi một cái nhìn lo lắng. Khi Akihito nổi lên, ông tươi mặt và nói chung đoan hơn. Ngoại trừ, những chiếc túi hình thành dưới mắt của mình. "Vì vậy, chúng tôi đã kêu gọi tất cả các bạn ngày hôm qua, đã không nhận được một phản ứng," Takato bắt đầu với sau khi Akihito đưa họ uống. Akihito đặt chúng xuống, nhìn họ và sau đó nhún vai noncommittally. "pin của tôi đã chết." Kou cau mày. Akihito không bao giờ cho phép điện thoại của mình để đi chết từ rất lâu trước đó, đặc biệt là kể từ khi ông phải có được gọi là trong công việc. Kou và Takato trao đổi một cái nhìn trong khi Akihito giữ đôi mắt của mình vững chắc trên kính nước mình. "Vì vậy, những loại lỗi có bạn nôn? Bạn có cần đi khám bác sĩ? " Akihito đã bay lên khỏi chỗ ngồi của mình quá nhanh Takato gần như bỏ nửa chừng kính để đôi môi của mình, nhận thấy nhảy giật mình Kou từ khóe mắt của mình. "Không, không có bác sĩ," Akihito cung cấp điên cuồng. "Tôi ah ... Tôi mất một cái gì đó, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn trong một thời điểm." Kou đứng, muốn vươn ra nhưng không muốn Akihito phải né tránh các liên lạc của mình như trong phòng tắm. "Hey, ok. Không bác sĩ, Akihito. Bạn chắc chắn rằng bạn đang alright mặc dù? " Akihito gật đầu điên cuồng, tóc mái tóc vàng bay ở phía trước mặt. "Tôi là người tốt," anh lẩm bẩm trong khi cọ xát một cổ tay gần như lơ đãng qua tay áo dài của áo sơ mi của mình. Takato tự hỏi nếu ông nhận ra rằng ông đã làm việc đó. "Một cái gì đó các vấn đề với cổ tay của bạn?" nhìn Akihito là sắc trước khi ông đã giấu tay sau lưng mình. "Tránh ra." "Cái gì" Kou giật mình.? "Tôi không muốn một trong hai bạn ở đây, trở lại vào ngày mai." Takato là không sẵn sàng nhượng chỉ được nêu ra. "Bất cứ điều gì đang xảy ra với bạn, tôi có thể giúp." Akihito khịt mũi nhạo báng. "Không, bạn không thể." "Làm thế nào để bạn biết?" Takato thách thức. "Tôi chỉ thực, ok?" Akihito gầm gừ. "Bây giờ, tôi không tốt, như các bạn có thể thấy, do đó về nhà để tôi có thể nghỉ ngơi."











































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: