Chapter 2 THE SHADOW Mrs. Darling screamed, and, as if in answer to a  dịch - Chapter 2 THE SHADOW Mrs. Darling screamed, and, as if in answer to a  Việt làm thế nào để nói

Chapter 2 THE SHADOW Mrs. Darling s

Chapter 2

THE SHADOW

Mrs. Darling screamed, and, as if in answer to a bell, the door opened, and Nana entered, returned from her evening out. She growled and sprang at the boy, who leapt lightly through the window. Again Mrs. Darling screamed, this time in distress for him, for she thought he was killed, and she ran down into the street to look for his little body, but it was not there; and she looked up, and in the black night she could see nothing but what she thought was a shooting star.

She returned to the nursery, and found Nana with something in her mouth, which proved to be the boy's shadow. As he leapt at the window Nana had closed it quickly, too late to catch him, but his shadow had not had time to get out; slam went the window and snapped it off.

You may be sure Mrs. Darling examined the shadow carefully, but it was quite the ordinary kind.

Nana had no doubt of what was the best thing to do with this shadow. She hung it out at the window, meaning "He is sure to come back for it; let us put it where he can get it easily without disturbing the children."

But unfortunately Mrs. Darling could not leave it hanging out at the window, it looked so like the washing and lowered the whole tone of the house. She thought of showing it to Mr. Darling, but he was totting up winter great-coats for John and Michael, with a wet towel around his head to keep his brain clear, and it seemed a shame to trouble him; besides, she knew exactly what he would say: "It all comes of having a dog for a nurse."

She decided to roll the shadow up and put it away carefully in a drawer, until a fitting opportunity came for telling her husband. Ah me!

The opportunity came a week later, on that never-to-be- forgotten Friday. Of course it was a Friday.

"I ought to have been specially careful on a Friday," she used to say afterwards to her husband, while perhaps Nana was on the other side of her, holding her hand.

"No, no," Mr. Darling always said, "I am responsible for it all. I, George Darling, did it. MEA CULPA, MEA CULPA." He had had a classical education.

They sat thus night after night recalling that fatal Friday, till every detail of it was stamped on their brains and came through on the other side like the faces on a bad coinage.

"If only I had not accepted that invitation to dine at 27," Mrs. Darling said.

"If only I had not poured my medicine into Nana's bowl," said Mr. Darling.

"If only I had pretended to like the medicine," was what Nana's wet eyes said.

"My liking for parties, George."

"My fatal gift of humour, dearest."

"My touchiness about trifles, dear master and mistress."

Then one or more of them would break down altogether; Nana at the thought, "It's true, it's true, they ought not to have had a dog for a nurse." Many a time it was Mr. Darling who put the handkerchief to Nana's eyes.

"That fiend!" Mr. Darling would cry, and Nana's bark was the echo of it, but Mrs. Darling never upbraided Peter; there was something in the right-hand corner of her mouth that wanted her not to call Peter names.

They would sit there in the empty nursery, recalling fondly every smallest detail of that dreadful evening. It had begun so uneventfully, so precisely like a hundred other evenings, with Nana putting on the water for Michael's bath and carrying him to it on her back.

"I won't go to bed," he had shouted, like one who still believed that he had the last word on the subject, "I won't, I won't. Nana, it isn't six o'clock yet. Oh dear, oh dear, I shan't love you any more, Nana. I tell you I won't be bathed, I won't, I won't!"

Then Mrs. Darling had come in, wearing her white evening-gown. She had dressed early because Wendy so loved to see her in her evening-gown, with the necklace George had given her. She was wearing Wendy's bracelet on her arm; she had asked for the loan of it. Wendy loved to lend her bracelet to her mother.

She had found her two older children playing at being herself and father on the occasion of Wendy's birth, and John was saying:

"I am happy to inform you, Mrs. Darling, that you are now a mother," in just such a tone as Mr. Darling himself may have used on the real occasion.

Wendy had danced with joy, just as the real Mrs. Darling must have done.

Then John was born, with the extra pomp that he conceived due to the birth of a male, and Michael came from his bath to ask to be born also, but John said brutally that they did not want any more.

Michael had nearly cried. "Nobody wants me," he said, and of course the lady in the evening-dress could not stand that.

"I do," she said, "I so want a third child."

"Boy or girl?" asked Michael, not too hopefully.

"Boy."

Then he had leapt into her arms. Such a little thing for Mr. and Mrs. Darling and Nana to recall now, but not so little if that was to be Michael's last night in the nursery.

They go on with their recollections.

"It was then that I rushed in like a tornado, wasn't it?" Mr. Darling would say, scorning himself; and indeed he had been like a tornado.

Perhaps there was some excuse for him. He, too, had been dressing for the party, and all had gone well with him until he came to his tie. It is an astounding thing to have to tell, but this man, though he knew about stocks and shares, had no real mastery of his tie. Sometimes the thing yielded to him without a contest, but there were occasions when it would have been better for the house if he had swallowed his pride and used a made-up tie.

This was such an occasion. He came rushing into the nursery with the crumpled little brute of a tie in his hand.

"Why, what is the matter, father dear?"

"Matter!" he yelled; he really yelled. "This tie, it will not tie." He became dangerously sarcastic. "Not round my neck! Round the bed-post! Oh yes, twenty times have I made it up round the bed-post, but round my neck, no! Oh dear no! begs to be excused!"

He thought Mrs. Darling was not sufficiently impressed, and he went on sternly, "I warn you of this, mother, that unless this tie is round my neck we don't go out to dinner to-night, and if I don't go out to dinner to-night, I never go to the office again, and if I don't go to the office again, you and I starve, and our children will be flung into the streets."

Even then Mrs. Darling was placid. "Let me try, dear," she said, and indeed that was what he had come to ask her to do, and with her nice cool hands she tied his tie for him, while the children stood around to see their fate decided. Some men would have resented her being able to do it so easily, but Mr. Darling had far too fine a nature for that; he thanked her carelessly, at once forgot his rage, and in another moment was dancing round the room with Michael on his back.

"How wildly we romped!" says Mrs. Darling now, recalling it.

"Our last romp!" Mr. Darling groaned.

"O George, do you remember Michael suddenly said to me, `How did you get to know me, mother?'"

"I remember!"

"They were rather sweet, don't you think, George?"

"And they were ours, ours! and now they are gone."

The romp had ended with the appearance of Nana, and most unluckily Mr. Darling collided against her, covering his trousers with hairs. They were not only new trousers, but they were the first he had ever had with braid on them, and he had had to bite his lip to prevent the tears coming. Of course Mrs. Darling brushed him, but he began to talk again about its being a mistake to have a dog for a nurse.

"George, Nana is a treasure."

"No doubt, but I have an uneasy feeling at times that she looks upon the children as puppies.

"Oh no, dear one, I feel sure she knows they have souls."

"I wonder," Mr. Darling said thoughtfully, "I wonder." It was an opportunity, his wife felt, for telling him about the boy. At first he pooh-poohed the story, but he became thoughtful when she showed him the shadow.

"It is nobody I know," he said, examining it carefully, "but it does look a scoundrel."

"We were still discussing it, you remember," says Mr. Darling, "when Nana came in with Michael's medicine. You will never carry the bottle in your mouth again, Nana, and it is all my fault."

Strong man though he was, there is no doubt that he had behaved rather foolishly over the medicine. If he had a weakness, it was for thinking that all his life he had taken medicine boldly, and so now, when Michael dodged the spoon in Nana's mouth, he had said reprovingly, "Be a man, Michael."

"Won't; won't!" Michael cried naughtily. Mrs. Darling left the room to get a chocolate for him, and Mr. Darling thought this showed want of firmness.

"Mother, don't pamper him," he called after her. "Michael, when I was your age I took medicine without a murmur. I said, `Thank you, kind parents, for giving me bottles to make we well.'"

He really thought this was true, and Wendy, who was now in her night-gown, believed it also, and she said, to encourage Michael, "That medicine you sometimes take, father, is much nastier, isn't it?"

"Ever so much nastier," Mr. Darling said bravely, "and I would take it now as an example to you, Michael, if I hadn't lost the bottle."

He had not exactly lost it; he had climbed in the dead of night to the top of the wardrobe and hidden it there. What he did not know was that the faithful Liza had found it, and put it back on his wash-stand.

"I know where it is, father," Wendy cried, always glad to be of service. "I'll bring it," and she was off before he could stop her. Immediately his spirits sank in the strangest way.

"John," he said, shuddering, "it's most beastly stuff. It's that nasty, sticky, sweet kind."

"It will soon be over, father," John said cheerily, and then in rushed Wendy with the medicine in a glass.

"I have been as quick as I could," she panted.

"You have been wonderfully quick," her father retorted, with a vin
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương 2 BÓNG TỐI Bà Darling gào lên, và, như thể trong câu trả lời để chuông, cửa mở, và Nana nhập, trở về từ buổi tối của mình ra. Cô growled và xuất hiện lúc cậu bé, những người nhảy nhẹ qua cửa sổ. Một lần nữa bà Darling gào lên, thời gian này trong đau khổ cho anh ta, cho cô suy nghĩ ông đã bị giết, và cô ấy chạy xuống thành phố để tìm kiếm cơ thể nhỏ của mình, nhưng nó đã không có; và cô ấy nhìn lên, và trong đêm đen, cô có thể thấy không có gì nhưng những gì cô nghĩ là một ngôi sao chụp. Nó quay về vườn ươm, và tìm thấy Nana với một cái gì đó trong miệng của mình, mà đã chứng tỏ là của cậu bé bóng. Như ông nhảy cửa sổ Nana đã đóng cửa nó một cách nhanh chóng, quá trễ để bắt anh ta, nhưng bóng của ông đã không có thời gian để nhận ra; Slam đã đi cửa sổ và bị gãy nó ra. Bạn có thể chắc chắn rằng bà Darling kiểm tra bóng một cách cẩn thận, nhưng nó là khá bình thường loại. Nana có không có nghi ngờ về những gì là tốt nhất để làm với bóng tối này. Cô hung nó ra tại cửa sổ, có nghĩa là "ông là chắc chắn để trở lại cho nó; Hãy để chúng tôi đặt nó nơi ông có thể nhận được nó một cách dễ dàng mà không làm phiền con." Nhưng không may bà Darling không thể rời khỏi nó treo ra tại cửa sổ, nó trông như vậy giống như rửa và hạ xuống các giai điệu toàn bộ của ngôi nhà. Cô nghĩ của Hiển thị nó cho ông Darling, nhưng ông totting mặc áo khoác mùa đông tuyệt vời cho John và Michael, với một khăn ướt xung quanh đầu của mình để giữ cho bộ não của ông rõ ràng, và nó có vẻ như một sự xấu hổ để gặp rắc rối anh ta; bên cạnh đó, cô ấy biết chính xác những gì ông ấy nói: "Tất cả đến có một con chó cho một y tá". Cô quyết định cuộn bóng lên và đưa nó đi một cách cẩn thận trong một ngăn kéo, cho đến khi một cơ hội phù hợp đến cho nói với chồng. Ah tôi! Cơ hội đến một tuần sau, ngày mà không bao giờ-để-- quên thứ sáu. Tất nhiên đó là một thứ sáu. "Tôi nên đã đặc biệt cẩn thận vào ngày thứ sáu," cô ấy sử dụng để nói sau đó với chồng, trong khi có lẽ Nana vào phía bên kia của cô, đang nắm giữ bàn tay của cô. "Không, không," ông Darling luôn luôn nói, "tôi chịu trách nhiệm cho tất cả. Tôi, George Darling, đã làm nó. MEA CULPA, MEA CULPA." Ông đã có một nền giáo dục cổ điển. Họ ngồi như vậy đêm nhắc lại rằng thứ sáu gây tử vong, cho đến khi mọi chi tiết của nó được đóng dấu trên bộ não của họ và đi qua bên kia giống như khuôn mặt trên một tiền đúc xấu. "Nếu chỉ có tôi đã không chấp nhận rằng lời mời đến dùng bữa tại 27," bà Darling nói. "Nếu chỉ có tôi đã không đổ thuốc của tôi vào Nana của bát," nói ông Darling. "Nếu chỉ có tôi đã giả vờ như thuốc," là những gì của Nana ướt mắt nói. "Tôi thích cho các bên, George." "Của tôi món quà gây tử vong của hài hước, thân yêu nhất." "Của tôi touchiness về trifles, thưa sư phụ và tình nhân." Sau đó một hoặc nhiều người trong số họ sẽ phá vỡ hoàn toàn; Nana lúc những suy nghĩ, "It's true, đó là sự thật, họ nên không đã có một con chó cho một y tá." Nhiều một thời gian nó đã là ông Darling người đặt khăn để Nana của mắt. "Đó qui!" Ông Darling sẽ khóc, và Nana của vỏ cây là tiếng vang của nó, nhưng bà Darling không bao giờ upbraided Peter; có là một cái gì đó ở góc bên phải của miệng của cô muốn cô ấy không gọi Peter tên. Họ sẽ ngồi ở đó trong vườn ươm sản phẩm nào, nhớ lại thương yêu từng chi tiết nhỏ nhất của buổi tối đáng sợ đó. Nó đã bắt đầu như vậy uneventfully, vì vậy chính xác giống như một trăm buổi tối khác, với Nana đặt trên mặt nước cho tắm của Michael và mang anh ta để nó trên lưng của cô. "Tôi sẽ không đi ngủ," ông đã hét lên, giống như một trong những người vẫn tin rằng ông đã có từ cuối về đề tài này, "tôi sẽ không, tôi sẽ không. Nana, nó không phải là 6: 00 được nêu ra. Ồ con yêu, oh dear, tôi sẽ không yêu em bất kỳ thêm, Nana. Tôi nói với bạn tôi sẽ không được tắm, tôi sẽ không, tôi sẽ không! " Sau đó bà Darling đã đến ở, mặc buổi tối-váy trắng. Cô đã mặc quần áo sớm vì Wendy yêu thương để xem cô ấy trong buổi tối-váy, với necklace George đã cho cô ấy. Cô đã mang chiếc vòng tay của Wendy trên cánh tay của mình; Bà đã yêu cầu cho các khoản vay của nó. Wendy yêu thương để cho vay vòng tay của cô với mẹ. Cô đã tìm thấy cô hai trẻ em nhiều tuổi hơn chơi tại đang là mình và cha nhân dịp của Wendy sinh, và John đã nói: "Tôi vui mừng thông báo cho bạn, bà Darling, bạn bây giờ là một người mẹ," trong một giai điệu chỉ cần như vậy khi ông Darling mình có thể đã sử dụng thực tế dịp. Wendy đã nhảy với niềm vui, cũng giống như con yêu bà thực sự phải đã làm. Sau đó John được sinh ra, với lên quy-lát phụ ông hình thành do sự ra đời của một phái nam, và Michael đến từ Bồn tắm của mình để yêu cầu được sinh ra cũng, nhưng John brutally nói rằng họ không muốn nữa. Michael đã gần như khóc. "Không ai muốn tôi," ông nói, và tất nhiên người phụ nữ trong trang phục buổi tối không thể đứng đó. "Tôi làm,", cô nói, "Tôi rất muốn một đứa trẻ thứ ba." "Cậu bé hay cô gái?" hỏi Michael, không hy vọng quá. "Boy." Sau đó ông đã nhảy vào cánh tay của cô. Đó là một điều nhỏ cho ông và bà Darling và Nana gọi lại bây giờ, nhưng không phải như vậy ít nếu đó là là đêm cuối cùng của Michael trong vườn ươm. Họ đi về với hồi ức của họ. "Nó là sau đó rằng tôi vội vàng trong giống như một cơn lốc xoáy, phải không?" Ông Darling sẽ nói, scorning mình; và thực sự ông đã như một cơn lốc xoáy. Có lẽ đã có một số lý do gì cho anh ta. Ông, quá, có mặc quần áo cho các bên, và tất cả đã đi tốt với anh ta cho đến khi ông đến tie của mình. Nó là một điều đáng kinh ngạc để có thể cho biết, nhưng người đàn ông này, mặc dù ông biết về cổ phiếu và cổ phiếu, đã không làm chủ thực sự của tie của mình. Đôi khi những điều mang lại cho anh ta mà không có một cuộc thi, nhưng đã có lần khi nó đã có tốt hơn cho nhà nếu ông đã nuốt niềm tự hào của mình và sử dụng một tie thực hiện lên. Đây là một dịp. Ông đã đổ xô vào các vườn ươm với brute ngã ít của một tie trong bàn tay của mình. "Tại sao, những gì là vấn đề, Cha yêu?" Ông hét "Vấn đề!"; ông thực sự hét. "Cà vạt này, nó sẽ không tie." Ông trở thành nguy hiểm mỉa mai. "Không vòng cổ của tôi! Vòng giường-post! Oh có, hai mươi lần tôi đã nó lên vòng giường-bài, nhưng quanh cổ của tôi, không! Oh no thân mến! cầu xin để được mieãn!" Ông nghĩ rằng bà Darling đã không đủ Ấn tượng, và ông sternly, "tôi cảnh báo bạn về điều này, mẹ, rằng trừ khi tie này là vòng cổ của tôi, chúng tôi không đi ra ngoài để ăn tối cho đêm, và nếu tôi không đi ra ngoài để ăn tối vào đêm, tôi không bao giờ đi đến văn phòng một lần nữa, và nếu tôi không đi đến văn phòng một lần nữa, bạn và tôi chết đói và trẻ em của chúng tôi sẽ được bao la vào các đường phố. " Thậm chí sau đó bà Darling là điềm. "Hãy để tôi thử, thân yêu," cô nói, và thực sự mà là những gì ông đã đến yêu cầu của mình để làm, và với hai bàn tay mát tốt đẹp cô gắn tie của mình cho anh ta, trong khi trẻ em đứng xung quanh để xem số phận của họ quyết định. Một số người đàn ông nào có bất bình của cô có thể làm điều đó như vậy dễ dàng, nhưng ông Darling đã quá tốt đẹp một thiên nhiên cho điều đó; ông cảm ơn chị carelessly, cùng một lúc quên cơn giận của mình, và trong một thời điểm nhảy múa quanh phòng với Michael trên lưng. "Làm thế nào wildly chúng tôi romped!", ông bà Darling bây giờ, nhắc lại nó. "Chúng tôi cuối romp!" Ông Darling groaned. "O George, làm bạn nhớ Michael đột nhiên nói với tôi, ' làm thế nào bạn có thể biết tôi, mẹ?'" "Tôi nhớ!" "Họ đã khá ngọt, không bạn nghĩ rằng, George?" "Và họ đã là chúng ta, chúng ta! "và bây giờ họ đang đi." Romp đã kết thúc với sự xuất hiện của Nana, và đặt unluckily ông Darling va chạm với cô ấy, bao gồm quần của ông với lông. Họ đã không chỉ là quần tây mới, nhưng họ là người đầu tiên ông đã từng có bằng sợi vào chúng, và ông đã phải cắn môi để ngăn chặn những giọt nước mắt đến. Tất nhiên bà Darling chải anh ta, nhưng ông đã bắt đầu nói chuyện một lần nữa về việc của nó là một sai lầm để có một con chó cho một y tá. "George, Nana là một kho báu." "Không có nghi ngờ, nhưng tôi có một cảm giác khó chịu vào các thời điểm mà cô ấy trông khi trẻ em như con chó. "Oh không có, một thân yêu, tôi cảm thấy chắc chắn cô ấy biết họ có linh hồn." "Tôi tự hỏi," ông Darling nói thận trọng, "tôi tự hỏi." Đó là một cơ hội, vợ ông cảm thấy, để nói với ông về cậu bé. Ban đầu ông pooh-poohed những câu chuyện, nhưng ông đã trở thành chu đáo khi cô trình bày cho ông bóng tối. "Nó là không ai tôi biết," ông nói, kiểm tra cẩn thận, "nhưng nó giống một scoundrel." "Chúng tôi đang vẫn thảo luận về nó, bạn hãy nhớ rằng," nói ông Darling, "khi Nana đến ở với Michael của y học. Bạn sẽ không bao giờ mang theo chai trong miệng của bạn một lần nữa, Nana, và nó là tất cả các lỗi của tôi." Mạnh người đàn ông mặc dù ông đã, có là không có nghi ngờ rằng ông đã hành xử khá foolishly qua các loại thuốc. Nếu ông có một điểm yếu, nó đã là cho suy nghĩ rằng tất cả các cuộc sống của mình ông đã thực hiện y học mạnh dạn, và vì vậy bây giờ, khi Michael dodged muỗng vào miệng của Nana, ông đã nói reprovingly, "là một người đàn ông, Michael." "Sẽ không; sẽ không!" Michael khóc naughtily. Bà Darling rời khỏi phòng để có được một sô cô la cho anh ta, và ông Darling nghĩ rằng điều này cho thấy muốn của độ cứng. "Mẹ, không hãy vỗ về anh ta," ông gọi là sau khi cô ấy. "Michael, khi tôi đã là tuổi của bạn tôi đã y học mà không có một murmur. Tôi đã nói, ' cảm ơn bạn, cha mẹ loại, cho tôi chai để làm cho chúng ta tốt.'" Ông thực sự nghĩ rằng điều này là đúng, và Wendy, người được bây giờ trong đêm-váy, tin rằng nó cũng, và cô nói, để khuyến khích Michael, "rằng y học bạn đôi khi có, cha, là nhiều nastier, không phải là nó?" "Bao giờ rất nhiều nastier," ông Darling nói dũng cảm, "và tôi sẽ có nó bây giờ là một ví dụ để bạn, Michael, nếu tôi đã không mất chai." Ông đã không chính xác mất nó; ông đã leo lên trong Dead của đêm để phía trên cùng của tủ quần áo và ẩn nó có. Những gì ông không biết là các tín hữu Liza có tìm thấy nó, và đặt nó trở lại của ông rửa-đứng. "Tôi biết nó ở đâu, cha," Wendy khóc, luôn luôn vui mừng khi dịch vụ. "Tôi sẽ mang nó", và cô ấy đã tắt trước khi ông có thể ngăn cô ta lại. Ngay lập tức linh hồn của mình chìm trong cách kỳ lạ. "John,", ông nói, shuddering, "nó là công cụ đặt beastly. Nó là loại khó chịu, dính, ngọt." "Nó sẽ sớm là hơn, cha," John nói nhân, và sau đó trong vội vàng Wendy với y học trong một ly. "Tôi đã như nhanh như tôi có thể,", bà panted. "Bạn đã tuyệt vời nhanh chóng," cha cô retorted, với một vin
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chương 2 THE SHADOW Mrs. Em yêu hét lên, và, nếu như trong câu trả lời cho một cái chuông, cánh cửa mở ra, và Nana bước vào, trở về từ buổi tối cô ấy ra ngoài. Cô gầm lên và mọc ở cậu bé, đã nhảy nhẹ qua cửa sổ. Một lần nữa bà Em yêu gào lên, lần này bị nạn cho anh ta, vì cô nghĩ rằng ông đã bị giết chết, và cô chạy xuống phố để cho cơ thể nhỏ của mình, nhưng nó không có ở đó; và cô nhìn lên, và trong đêm đen cô có thể nhìn thấy gì, nhưng những gì cô nghĩ là một ngôi sao băng. Cô trở lại vườn ươm, và tìm thấy Nana với cái gì đó trong miệng, trong đó đã chứng tỏ là cái bóng của cậu bé. Khi nó nhảy vào cửa sổ Nana đã đóng cửa một cách nhanh chóng, quá muộn để bắt anh ta, nhưng cái bóng của ông đã không có thời gian để nhận ra; slam đi các cửa sổ và chụp nó đi. Bạn có thể chắc chắn bà Em yêu kiểm tra các bóng một cách cẩn thận, nhưng nó đã được khá các loại thông thường. Nana không có nghi ngờ về những gì đã là điều tốt nhất để làm với bóng này. Cô treo nó ra ở cửa sổ, có nghĩa là "Anh chắc chắn sẽ trở lại lấy nó;. Chúng ta hãy đặt nó nơi anh có thể có được nó một cách dễ dàng mà không làm ảnh hưởng đến trẻ em" Nhưng không may bà Em yêu không thể để nó treo ra ở cửa sổ, nó trông rất giống như giặt và giảm toàn bộ giai điệu của ngôi nhà. Cô nghĩ về hiển thị nó cho ông Darling, nhưng ông đã chững lại lên mùa đông tuyệt vời, áo khoác cho John và Michael, với một chiếc khăn ướt quanh đầu để giữ cho bộ não của mình rõ ràng, và nó dường như là một sự xấu hổ đến rắc rối anh ta; bên cạnh đó, cô biết chính xác những gì ông sẽ nói: ". Tất cả đều có một con chó cho một y tá" Cô quyết định tung bóng lên và đưa nó đi một cách cẩn thận trong một ngăn kéo, cho đến khi một cơ hội phù hợp đến để nói cho chồng. Ah tôi! Cơ hội đến một tuần sau đó, vào mà không bao giờ-to-được- quên thứ Sáu. Tất nhiên đó là ngày thứ sáu. "Tôi đáng lẽ phải được đặc biệt cẩn thận vào ngày thứ sáu," cô sử dụng để nói về sau để chồng mình, trong khi có lẽ Nana đã ở phía bên kia của cô, nắm tay cô ấy. "Không, không," Ông Anh yêu luôn nói: "Tôi chịu trách nhiệm cho tất cả. Tôi, George Darling, đã làm nó. MEA CULPA, MEA CULPA." Anh ta đã có một nền giáo dục cổ điển. Họ ngồi như vậy, đêm này qua đêm nhắc lại rằng gây tử vong thứ sáu, cho đến từng chi tiết của nó đã được đóng dấu trên bộ não của họ và đi qua phía bên kia như những khuôn mặt trên một tiền đúc xấu. "Nếu chỉ có tôi đã không được chấp nhận lời mời ăn tối tại 27, "bà Darling nói." Nếu chỉ có tôi đã không đổ thuốc của tôi vào bát của Nana, "ông Darling nói." Nếu chỉ có tôi đã giả vờ thích thuốc, "là những gì đôi mắt ướt của Nana nói . ". theo ý thích của tôi cho các bên, George". "món quà chết người của tôi về sự hài hước, thân yêu nhất" ". tánh hay giận của tôi về những chuyện vặt vãnh, thầy thân yêu và tình nhân" Sau đó một hoặc nhiều trong số họ sẽ phá vỡ hoàn toàn; Nana với ý nghĩ: "Đó là sự thật, đó là sự thật, họ không nên đã có một con chó cho một y tá." Nhiều người trong một thời gian nó đã được ông Em yêu người đặt chiếc khăn tay để đôi mắt của Nana. "Quái vật đó!" Ông Em yêu sẽ khóc, và vỏ cây Nana là tiếng vang của nó, nhưng bà không bao giờ Em yêu upbraided Peter; có điều gì đó ở góc bên phải của miệng cô rằng muốn cô đừng gọi tên Peter. Họ ngồi đó trong vườn ươm trống, nhớ lại trìu mến mỗi chi tiết nhỏ nhất của buổi tối hôm đó khủng khiếp. Nó đã bắt đầu như vậy uneventfully, vì vậy chính xác giống như một trăm buổi chiều khác, với Nana đặt trên mặt nước cho bồn tắm của Michael và mang nó đến nó trên lưng cô. "Tôi sẽ không đi ngủ," ông đã la lớn, giống như một người vẫn còn Người ta tin rằng ông đã có những lời cuối cùng về đề tài này, "Tôi sẽ không, tôi sẽ không. Nana, nó không phải là 06:00 nào. Ôi trời ơi, ôi, tôi sẽ không yêu em nữa, Nana . Tôi nói với bạn tôi sẽ không được tắm, tôi sẽ không, tôi sẽ không! "Sau đó, bà Em yêu đã đi vào, mặc áo trắng buổi tối áo choàng của cô. Cô đã mặc quần áo sớm vì Wendy rất thích nhìn thấy cô trong buổi tối áo choàng của cô, với những chiếc vòng cổ George đã cho cô. Cô đang mặc chiếc vòng tay của Wendy trên cánh tay của mình; cô đã yêu cầu cho vay của nó. Wendy rất thích mượn vòng tay với mẹ cô. Cô đã tìm thấy hai đứa con trai của mình chơi tại là chính mình và người cha nhân dịp sinh Wendy, và John đã nói: "Tôi vui mừng thông báo cho bạn, bà Darling, hai người là bạn bây giờ là một người mẹ, "chỉ như một giai điệu như chính ông Anh yêu có thể đã được sử dụng trên các dịp thực. Wendy đã nhảy với niềm vui, cũng giống như các bà thật Em yêu phải thực hiện. Sau đó, John đã được sinh ra, với vẻ rực rở thêm rằng ông quan niệm do sự ra đời của một nam giới, và Michael đến từ phòng tắm của mình để yêu cầu được sinh ra cũng có, nhưng John nói tàn nhẫn mà họ không muốn dùng nữa. Michael đã gần như bật khóc. "Không ai muốn tôi," ông nói, và tất nhiên người phụ nữ trong buổi tối-dress không thể đứng đó. "Tôi," cô nói, "Tôi rất muốn có một đứa con thứ ba." "Trai hay gái?" Michael hỏi, không quá hy vọng. "Boy". Sau đó, ông đã nhảy vào vòng tay của cô. Như vậy là một điều nhỏ cho ông bà Darling và Nana nhớ lại bây giờ, nhưng không quá ít nếu nói đó là đêm cuối cùng của Michael trong vườn ươm. Họ đi về với hồi ức của họ. "Đó cũng là lúc tôi xông vào như một lốc xoáy, phải không? " Ông Em yêu sẽ nói, nhạo báng mình; và thực sự ông đã như một cơn lốc xoáy. Có lẽ đã có một số lý do cho anh ta. Ông cũng đã được mặc quần áo cho đảng, và tất cả đã diễn ra tốt đẹp với ông cho đến khi ông đến cà vạt. Đây là một điều đáng kinh ngạc gắng để nói, nhưng người đàn ông này, mặc dù anh ta biết về cổ phiếu và cổ phiếu, đã không làm chủ thực sự của cà vạt. Đôi khi những điều mang lại cho anh ta mà không có một cuộc thi, nhưng có dịp khi nó sẽ tốt hơn cho ngôi nhà nếu ông đã nuốt niềm tự hào của mình và sử dụng một tie-up thực hiện. Đây là một dịp như vậy. Ông vội chạy vào nhà trẻ với chút brute nhàu nát của một tie trong tay. "Tại sao, các vấn đề, ​​người cha thân yêu? Là gì" "Sắc!" ông hét lên; ông thực sự hét lên. "Tie này, nó sẽ không ràng buộc." Ông đã trở thành một cách nguy hiểm, châm biếm. "Không làm tròn cổ tôi! Vòng giường-bài! Oh yes, hai mươi lần tôi đã làm cho nó lên quanh giường-post, nhưng vòng cổ của tôi, không có! Oh dear không! Cầu xin được miễn!" Anh nghĩ bà Em yêu không đủ ấn tượng, và ông đã đi trên một cách nghiêm khắc, "Tôi cảnh báo bạn về điều này, mẹ, rằng trừ khi cà vạt này quanh cổ tôi, chúng tôi không đi ra ngoài ăn tối với đêm, và nếu tôi không đi ra ngoài ăn tối đến đêm, tôi không bao giờ đi đến văn phòng một lần nữa, và nếu tôi không đi đến văn phòng một lần nữa, bạn và tôi chết đói, và con em chúng ta sẽ được ném vào các đường phố. "Thậm chí sau đó bà Em yêu là điềm tĩnh. "Hãy để tôi cố gắng, em yêu," cô nói, và thực sự đó là những gì ông đã đến để hỏi cô ấy để làm, và với bàn tay mát đẹp của cô, cô gắn cà vạt cho anh ta, trong khi các em đứng xung quanh để xem số phận của họ quyết định. Một số đàn ông sẽ bực mình là có thể làm điều đó dễ dàng như vậy, nhưng ông Em yêu đã xa quá mịn tự nhiên cho rằng; ông cảm ơn mẹ bất cẩn, lúc quên cơn giận dữ của mình, và trong thời điểm khác đang nhảy quanh phòng với Michael trên lưng. "Làm thế nào chúng ta một cách hoang dại romped!" Bà nói Em yêu bây giờ, nhớ lại nó. "nô đùa cuối cùng của chúng tôi!" Ông Em yêu rên rỉ. "O George, bạn có nhớ Michael đột nhiên nói với tôi, 'Làm thế nào mà bạn nhận được để biết tôi, mẹ?'" "Tôi nhớ!" "Họ là khá ngọt, không bạn nghĩ, George? "" Và họ được chúng ta, chúng ta! và bây giờ họ đang đi. ​​"Các nô đùa đã kết thúc với sự xuất hiện của Nana, và không may mắn nhất mà ông Em yêu va chạm vào cô, bao gồm quần dài của ông với lông. Họ không chỉ quần mới, nhưng họ là những người đầu tiên ông đã từng có với bím tóc trên họ, và ông đã phải cắn chặt môi để ngăn những giọt nước mắt sắp tới. Tất nhiên bà Em yêu chải anh, nhưng anh bắt đầu nói chuyện một lần nữa về nó là một sai lầm để có một con chó cho một y tá. "George, Nana là một kho báu." "Không nghi ngờ gì nữa, nhưng tôi có một cảm giác khó chịu vào những thời điểm mà cô trông khi các em như con chó. "Ồ không, em yêu một, tôi cảm thấy chắc chắn cô ấy biết họ cũng có linh hồn." "Tôi tự hỏi," Ông Darling nói trầm ngâm, "Tôi tự hỏi." Đó là một cơ hội, người vợ cảm thấy, cho nói với ông về những cậu bé. Lúc đầu, anh Pooh-poohed những câu chuyện, nhưng ông đã trở thành chu đáo khi cô thấy anh ta trong bóng tối. "Nó là ai tôi biết", ông cho biết, kiểm tra cẩn thận, "nhưng nó tìm một tên vô lại." "Chúng tôi đã thảo luận về nó vẫn còn, bạn hãy nhớ rằng," Em yêu ông nói, "khi Nana đi vào với thuốc của Michael. Bạn sẽ không bao giờ mang nguyên chai trong miệng của bạn một lần nữa, Nana, và đó là tất cả là lỗi của tôi. "Người đàn ông mạnh mẽ mặc dù ông là, không có nghi ngờ rằng ông đã cư xử khá ngu ngốc trong y học. Nếu anh có một điểm yếu, đó là cho nghĩ rằng tất cả cuộc sống của mình, ông đã uống thuốc mạnh dạn, và vì vậy bây giờ, khi Michael né cái muỗng trong miệng của Nana, ông đã nói quở trách, "Hãy là một người đàn ông, Michael." "Sẽ không; sẽ không! "Michael đã khóc tinh nghịch. Em yêu bà rời khỏi phòng để có được một sô cô la cho anh ta, và ông nghĩ rằng Em yêu này cho thấy muốn độ săn chắc." Mẹ, mẹ không nuông chiều anh ấy, "anh gọi với theo." Michael , khi tôi bằng tuổi tôi lấy thuốc mà không có một tiếng thì thầm. Tôi nói, 'Cảm ơn bạn, cha mẹ tử tế, đã cho tôi chai để làm cho chúng ta tốt. "" Anh ấy thực sự nghĩ rằng điều này là sự thật, và Wendy, giờ đã bước vào cô đêm áo choàng, tin rằng nó cũng có, và cô cho biết, để khuyến khích Michael, "thuốc đó đôi khi bạn mất, cha, là nastier nhiều, phải không?" "Bao giờ vậy nastier nhiều", ông Darling nói dũng cảm, "và tôi sẽ mang nó bây giờ như là một ví dụ để bạn, Michael, nếu Tôi đã không bị mất cái chai ". Anh đã không chính xác bị mất nó;. ông đã leo lên trong đêm khuya để phía trên cùng của tủ quần áo và giấu nó có gì anh không biết đó là những tín hữu Liza đã tìm thấy nó, và đặt nó trở lại trên mình rửa chân đế. "Tôi biết nó ở đâu, cha," Wendy đã khóc, luôn luôn vui mừng khi được các dịch vụ. "Tôi sẽ mang nó," và cô đã được tắt trước khi ông có thể ngăn cản cô ấy. Ngay lập tức tinh thần của mình chìm trong cách kỳ lạ. "John," ông nói, rùng mình, "đó là thứ dã thú nhất. Thật khó chịu, dính, loại ngọt ngào. "" Nó sẽ sớm được hơn, người cha, "John nói vui vẻ, và sau đó trong vội vã Wendy với các loại thuốc trong một ly." Tôi đã được nhanh như tôi có thể, "cô thở hổn hển. "Bạn đã được tuyệt vời nhanh chóng," cha cô vặn lại, với một vin





























































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: