After eating breakfast, my aunt mentioned that she would be out all da dịch - After eating breakfast, my aunt mentioned that she would be out all da Việt làm thế nào để nói

After eating breakfast, my aunt men

After eating breakfast, my aunt mentioned that she would be out all day so I would have to entertain myself. I didn't mind as I still wanted to investigate this outpost. You'd imagine that its a stupid decision, that its like touching the wall after being told the paint was wet. But if you're playing a game, you are inside a cabin with another man, you hear some noises outside but the man tells you to stay put as he checks it out. You hear a roar and the man screams, would you really stay inside for hours? No. Because nothing would happen and the game wouldn't progress.
In my case it wasn't so much of a game but real life, but this was the first hint I had seen of anything out of the ordinary. However I just planned to look, not do anything extreme and jump into exciting situations.

As I left the building early in the morning, I noticed there was heavy traffic as people rushed towards work. It was a little difficult navigating through the crowds, but eventually I made it to a small street behind the black building. Across the road was another guard sitting outside a cafe who was facing the building as he sipped on his drink. I entered the cafe, attracting a small glance from the guard before he turned back to watching street. Approaching the counter, I waited in queue before ordering a hot chocolate and moving towards a seat down at the back of the cafe. Sitting down, I took out my book and eyed the place, from my spot I had a good view and could see everyone outside.

I spent my next hour there reading my book, occasionally glancing at the guard. After roughly 40 minutes, another guard sat down at a table and the first guard soon left. Likely to avoid attracting attention from sticking around. Having received the information I wanted, I finished reading the rest of my chapter and drank the rest of my hot chocolate before getting up. After that, I spent the rest of my morning walking the streets looking for the guards. I didn't have trouble hunting them down, the boxes over their heads made them easy to spot, though the ones who made patrols were harder as they didn't stick around in one place.

I then returned to the apartment and lay down on top of my bed. Gazing upwards at the ceiling, I tried to form a plan. I concluded that the guards had the place completely surrounded and I was completely unable to think of any spots I could exploit. I could tell I wasn't going to be entering through a window or a sidedoor, I would definitely be spotted, and it also sounded far too much like breaking and entering to me. Taking out my laptop, I used the password my aunt gave me to connect to the internet. I realised then that I could have looked up the building earlier, saved myself time trying to figure out what's inside the building. But after searching around on the internet, I had to conclude that there was just no information out there to be found.

Looking at the time, it was now 1pm. I went to the kitchen and made something to eat before returning to think on how best to approach this. Eventually I decided to try the direct approach. Namely, by entering straight through the main entrance. Sure, I was going to be kicked out. But I should find some useful information before that happened. Somewhat satisfied with my plan, I changed my clothes and placed my laptop back inside my inventory. Locking the door, I swiftly descended the stairs and exited the building. My heart was pounding with excitement as I walked to the black building.

As I approached, Talok noticed me and grinned. "James!" but I ignored him. I really didn't want to stop and have to talk to him. Stepping past, I approached the thick wooden doors and pushed against them. Much to my relief, they opened. I had a mild fear that the doors were locked as I had not yet seen anyone enter. As the doors closed behind me, my first impression was of a reception room. The room was long and narrow, featuring no decorations or furniture but of a reception desk at the far end, the walls were painted a creamy white and the carpet was dyed a lush blue. Along the walls were unmarked doors with not even a sign on them. At the end of the room, a empty chair sat behind a receptionist desk facing a computer monitor that was turned away. Slightly reassured at the empty room, I quickly stepped towards the desk. I didn't have much time.

Looking at the desk, it was bare. No documents, pamphlets or any information I could see, just a keyboard and mouse for the computer. I looked around the room, but the doors were discreet and gave no hints as to what lay behind. I grew nervous and started to approach the exit. I could sense that it was time to leave. At that moment however, one of the doors opened and a woman stepped out. She was dressed professionally with a short skirt. I stole a look at her box.

Yonin Quin lv.15 Receptionist

So she's the receptionist. As I read her box, she curtly asked "Do you have a appointment?", I shook my head and asked "No, I'm wondering what this place is?". Unwelcoming, she pressed her lips together and spoke "This place is by appointment only. I'm going to have to ask that you leave". I started approaching the exit slowly, turning back, I asked her "Can I have the name of this building at least?". But she said a simple "No" tone of finality. I could feel her watching her as I stepped outside. I felt the ever familar tingle on my neck and noticed that Talok was looking at me. Seeing that I noticed him, he beckoned me over and I reluctantly approached. "So boy, you walked inside?". I looked at him, then decided to try pump him for information, surely as someone who 'hangs around' he may know a few things about the place that a 'homeless man' is willing to tell me.

"Yeah, I was wondering what the place was" I told him. Talok chuckled dryly and asked "What's it like in there? I've never been in there myself". Right. I shrugged in response. "Didn't get a good view, just a empty room with a receptionist and doors". Talok sighed and leaned back against the wall, "Yeah, I've been hanging out at this spot and I don't really see people go inside". Almost slyly, I asked "You know what they do there?" he glanced at me and chuckled. "Nope! Not a clue. Did you ask the receptionist?" I made a face "Yes, but she didn't want to talk". Conversation petered out from there, and as I eventually took my leave. I could feel my neck tingling as he watched me.

Returning home, I really needed to rethink my approach of this. I was still as curious about the place as ever, and had gained zero information from my efforts. After taking a shower, I lay back on the couch in the lounge. Eyes closed, I thought about approaches I could take. Most of them approached on extreme, insane and immoral. I didn't think any of those could work. Eventually, I decided to approach one of their guards, and see if I could get him to spill information while I talked to him. At least get the name of whatever cover they work under.

With a couple of hours left before my aunt returned home, I pulled my shoes on and went outside again. Walking to the cafe I looked around for the guard posted there. Spotting him, I ordered myself a cup of hot chocolate and sat across from him. He took a look at me then ignored me. Not one to take a hint, I asked him a question loudly over the roaring traffic "Hi there!". He looked at me again, then turned away, attempting to ignore me.

Gin Reed lv.17 Outpost Guard

"So, you work at that building? What do you guys do over there?" He looked at me sharply, suspicion lined over his face. Opps. I'm bad at this.. Warily he asked "What do you mean?". Trying to cover up my blunder, I hurriedly said "Oh like, I'm curious about what that building is, and I saw you leaving from one of the sidedoors". His face was even more suspicious as ever.. I forgot the sidedoors were not really visible from the streets.. I definitely was not handling this well. Realising that I should probably go, I stood up. "Well Gin, nice talking to you. See ya!"

As I turned away away, I realised what I said.
Ohhhh shit.

I was about to run when his arm snapped out and grabbed my wrist. Instantly I could feel that he was strong, stronger than a human. But not as strong as me. I ripped my arm away from his grasp and started to run, I heard him whisper something, but I was already running and pushing my way through the people with my heart pounding in fear.
I had really screwed up. I screwed up so bad. Behind me, I couldn't hear Gin following, hoping beyond hope that he wasn't following, I pushed my way through the people. But when I pushed my way into a empty section of the footpath and wildly looked around, my neck tingled and I saw Talok. He stood across the road, looking directly at me and strangely he did not seem happy to see me.

I turned away and started running, I wildly shoved myself through the smallest of gaps, pushing through the people on the footpath, desperate only to get away. But I could hear other feet pounding behind me, catching up. I knew it was Talok.
Slowing to a halt, I stood there, knowing I was caught and unwilling to turn around and meet his eyes. Then I heard his voice ask me as if things were normal "Shall we talk somewhere else?" I turned around reluctantly and nodded.
Walking behind him, we made quite the sight. A homeless man walking smoothly through the crowd, while I followed with a miserable face.
He led the way back to the black building and moved into the alley running down the side. Reaching a metal door, he took out a key and unlocked it. Opening the door, he stepped aside and gestured "Go in". As I stepped in, I noticed that it was the entrance to a corridor with the only defining feature being the concrete floor. "Start walking" he commanded.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Sau khi ăn sáng, dì của tôi đã đề cập rằng cô sẽ ra tất cả các ngày vì vậy tôi muốn có để giải trí bản thân mình. Tôi không nhớ là tôi vẫn còn muốn để điều tra các tiền đồn này. Bạn có thể tưởng tượng rằng đó là một quyết định ngu ngốc, mà nó giống như chạm vào các bức tường sau khi nói với sơn được ẩm ướt. Nhưng nếu bạn đang chơi một trò chơi, bạn đang ở trong một cabin với người đàn ông khác, bạn nghe thấy một số tiếng ồn bên ngoài nhưng người đàn ông nói với bạn để ở lại khi ông kiểm tra nó. Bạn nghe một kêu la và hét lên người đàn ông, nào bạn thực sự ở bên trong cho giờ? Không. Bởi vì không có gì sẽ xảy ra và các trò chơi sẽ không tiến bộ.Trong trường hợp của tôi nó không phải là quá nhiều của một trò chơi nhưng thực tế cuộc sống, nhưng đây là những gợi ý đầu tiên tôi đã nhìn thấy bất cứ điều gì không bình thường. Tuy nhiên, tôi chỉ lên kế hoạch để xem xét, không làm bất cứ điều gì cực và nhảy vào tình huống thú vị.Khi tôi rời tòa nhà sớm vào buổi sáng, tôi nhận thấy đã có lưu lượng truy cập nặng như người dân đổ xô hướng tới làm việc. Đó là một chút khó điều hướng thông qua các đám đông, nhưng cuối cùng tôi đã làm cho nó đến một nhỏ đường phố phía sau tòa nhà màu đen. Trên đường là một guard ngồi bên ngoài một quán cà phê người phải đối mặt với tòa nhà như ông sipped vào thức uống của mình. Tôi bước vào quán cà phê, thu hút một nháy mắt nhỏ từ bảo vệ trước khi ông quay trở lại để xem đường phố. Tiếp cận các truy cập, tôi chờ đợi trong hàng đợi trước khi đặt hàng một sô cô la nóng và di chuyển hướng tới một chỗ ngồi xuống ở mặt sau của các quán cà phê. Ngồi, tôi đã diễn ra cuốn sách của tôi và mắt nơi, từ vị trí của tôi tôi đã có một cái nhìn tốt và có thể nhìn thấy tất cả mọi người ở bên ngoài.Tôi đã dành giờ tiếp theo của tôi có đọc cuốn sách của tôi, đôi khi glancing tại bảo vệ. Sau khoảng 40 phút, một bảo vệ ngồi xuống ở bàn và bảo vệ đầu tiên sớm rời. Có khả năng để tránh thu hút sự chú ý từ gắn bó xung quanh. Có đã nhận được những thông tin tôi muốn, tôi đọc phần còn lại của chương của tôi xong và uống phần còn lại của sô cô la nóng của tôi trước khi thức dậy. Sau đó, tôi đã dành phần còn lại của buổi sáng của tôi đi bộ trên đường phố đang tìm kiếm các vệ sĩ. Tôi đã không gặp khó khăn khi săn bắn chúng xuống, các hộp trên đầu họ làm cho họ dễ dàng để phát hiện, mặc dù những người thực hiện tuần tra đã khó khăn hơn vì họ không dính xung quanh ở một nơi.Sau đó, tôi trở về nhà và nằm xuống trên đầu trang của giường của tôi. Nhìn lên tại trần nhà, tôi đã cố gắng để tạo thành một kế hoạch. Tôi kết luận rằng bộ đội đã có nơi hoàn toàn bao quanh và tôi đã hoàn toàn không thể nghĩ đến bất kỳ điểm tôi có thể khai thác. Tôi có thể nói với tôi đã không sẽ được nhập thông qua một cửa sổ hoặc một sidedoor, tôi sẽ chắc chắn được phát hiện, và nó cũng nghe quá nhiều giống như vi phạm và nhập với tôi. Lấy ra máy tính xách tay của tôi, tôi đã sử dụng mật khẩu dì của tôi đã cho tôi để kết nối với internet. Tôi sau đó nhận ra rằng tôi có thể đã nhìn lên tòa nhà trước đó, lưu bản thân mình thời gian cố gắng tìm hiểu những gì là bên trong tòa nhà. Nhưng sau khi tìm kiếm trên toàn trên internet, tôi đã kết luận rằng đã có chỉ không có thông tin hiện có để được tìm thấy.Nhìn vào đó, nó là bây giờ 1 pm. Tôi đã đi đến nhà bếp và làm một cái gì đó để ăn trước khi trở về để suy nghĩ về cách tốt nhất để tiếp cận này. Cuối cùng, tôi quyết định thử cách tiếp cận trực tiếp. Cụ thể là, bằng cách nhập thẳng thông qua lối vào chính. Chắc chắn, tôi sẽ được đá. Nhưng tôi sẽ tìm thấy một số thông tin hữu ích trước đó đã xảy ra. Một chút hài lòng với kế hoạch của tôi, tôi đã thay đổi quần áo của tôi và đặt máy tính xách tay của tôi trở lại bên trong hàng tồn kho của tôi. Khóa cửa, tôi nhanh chóng đi xuống cầu thang và rời khỏi tòa nhà. Trái tim của tôi đập với sự phấn khích như tôi đi bộ đến tòa nhà màu đen.Như tôi tiếp cận, Talok nhận thấy tôi và grinned. "James!" nhưng tôi bỏ qua anh ta. Tôi thực sự không muốn dừng lại và đã nói chuyện với anh ta. Bước trong quá khứ, tôi tiếp cận các cửa ra vào bằng gỗ dày và đẩy chống lại họ. Nhiều để giảm của tôi, họ đã mở. Tôi đã có một nhẹ lo sợ rằng những cánh cửa đã bị khóa như tôi đã không được nhìn thấy bất cứ ai nhập. Như những cánh cửa đóng cửa phía sau tôi, Ấn tượng đầu tiên của tôi là của một căn phòng tiếp nhận. Phòng bị kéo dài và hẹp, có tính năng không có trang trí hoặc đồ nội thất nhưng của quầy lễ tân ở phía xa, các bức tường được sơn một màu trắng kem và thảm được nhuộm tươi tốt một màu xanh. Dọc theo các bức tường là bỏ đanh dâu cửa với không một dấu hiệu trên chúng. Vào cuối Phòng, một ghế trống ngồi đằng sau một bàn nhân viên tiếp tân phải đối mặt với một màn hình máy tính được quay lưng. Hơi yên tâm tại phòng trống rỗng, tôi nhanh chóng bước hướng tới bàn làm việc. Tôi không có nhiều thời gian.Nhìn vào bàn làm việc, nó là trống. Không có tài liệu, tờ rơi hoặc bất kỳ thông tin nào tôi có thể nhìn thấy, chỉ là một bàn phím và chuột cho máy tính. Tôi nhìn xung quanh phòng, nhưng các cửa ra vào là kín đáo và đã không có gợi ý như những gì nằm phía sau. Tôi đã tăng trưởng thần kinh và bắt đầu để tiếp cận theo lối ra. Tôi có thể cảm nhận rằng nó đã là thời gian để lại. Tại thời điểm đó Tuy nhiên, một trong những cánh cửa mở và một người phụ nữ bước ra. Cô được mặc quần áo chuyên nghiệp với một váy ngắn. Tôi lấy trộm một cái nhìn tại của cô hộp.Yonin Quin lv.15 nhân viên tiếp tânVì vậy, cô ấy là nhân viên tiếp tân. Như tôi đã đọc hộp của cô, cô curtly hỏi "Bạn có một cuộc hẹn?", tôi bắt đầu của tôi và hỏi "Không, tôi tự hỏi, nơi này là gì?". Trực, cô ép đôi môi của mình với nhau và nói "nơi này là hẹn. Tôi sẽ phải yêu cầu rằng bạn để lại". Tôi bắt đầu tiếp cận theo lối ra từ từ, quay trở lại, tôi yêu cầu cô "có thể tôi có tên của xây dựng này ít?". Nhưng cô nói một giai điệu đơn giản "No" dứt khoát. Tôi có thể cảm thấy cô xem cô ấy như tôi bước ra ngoài. Tôi cảm thấy tingle bao giờ quen thuộc trên cổ của tôi và nhận thấy rằng Talok đã xem xét tôi. Thấy rằng tôi nhận thấy anh ta, ông beckoned tôi qua và tôi tiếp cận một cách miễn cưỡng. "Cậu bé như vậy, bạn đi bộ bên trong?". Tôi nhìn vào anh ta, sau đó quyết định thử bơm anh ta để thông tin, chắc chắn là một người 'treo xung quanh' ông có thể biết một vài điều về nơi một 'người đàn ông vô gia cư' sẵn sàng để cho tôi biết."Vâng, tôi đã tự hỏi những gì nơi này" tôi đã nói với anh ta. Talok chuckled tỏ và hỏi "những gì của nó như trong đó? Tôi đã không bao giờ là trong đó bản thân mình". Phải. Tôi shrugged trong phản ứng. "Đã không nhận được một cái nhìn tốt, chỉ là một căn phòng trống với một nhân viên tiếp tân và cửa". Talok thở dài và cúi trở lại vào tường, "Vâng, tôi đã treo ra tại chỗ này và tôi thực sự không thấy người đi bên trong". Gần slyly, tôi hỏi "Bạn biết những gì họ làm có?" ông liếc nhìn tôi và chuckled. "Không! Không phải là một đầu mối. Đã làm bạn yêu cầu nhân viên tiếp tân?" Tôi đã thực hiện một khuôn mặt "có, nhưng cô ấy không muốn nói chuyện". Cuộc trò chuyện petered từ đó, và như tôi cuối cùng đã rời khỏi của tôi. Tôi có thể cảm thấy tôi cổ ngứa ran như ông theo dõi tôi.Trở về nhà, tôi thực sự cần thiết phải tính toán lại cách tiếp cận của tôi về điều này. Tôi là vẫn tò mò về những nơi như bao giờ hết, và đã đạt được zero thông tin từ những nỗ lực của tôi. Sau khi uống một vòi sen, tôi nằm lại trên chiếc ghế dài ở sảnh tiếp khách. Mắt đóng cửa, tôi nghĩ về phương pháp tiếp cận tôi có thể mất. Hầu hết họ tiếp cận trên cùng cực, điên và vô đạo Đức. Tôi không nghĩ rằng bất kỳ của những người có thể làm việc. Cuối cùng, tôi quyết định để tiếp cận một trong các vệ sĩ của họ, và xem nếu tôi có thể nhận được anh ta để tràn thông tin trong khi tôi đã nói chuyện với anh ta. At ít nhất là có được tên của bất cứ điều gì bao gồm họ làm việc theo.Với một vài giờ còn lại trước khi cô trở về nhà, tôi kéo giày của tôi và đã đi ra ngoài một lần nữa. Tôi đi bộ đến các quán cà phê nhìn xung quanh cho bảo vệ đăng có. Đốm anh ta, tôi ra lệnh cho bản thân mình một tách sôcôla nóng và ngồi đối diện với anh ta. Ông lấy một cái nhìn vào tôi, sau đó bỏ qua tôi. Không phải là một để mất một gợi ý, tôi hỏi ông một câu hỏi lớn tiếng hơn lưu lượng truy cập roaring "Hi có!". Ông nhìn tôi một lần nữa, sau đó quay lưng, cố gắng để bỏ qua tôi.Gin Reed lv.17 bảo vệ tiền đồn"Vì vậy, bạn làm việc tại tòa nhà đó? Anh làm gì đó?" Ông nhìn tôi nghi ngờ mạnh, xếp trên khuôn mặt của mình. Rất tiếc. Tôi xấu ở đây... Warily ông hỏi "Bạn làm là gì?". Cố gắng để che phủ lên các sai lầm của tôi, tôi nhanh chóng nói "Oh như thế, tôi tò mò về tòa nhà đó là gì, và tôi thấy bạn để lại từ một trong những sidedoors". Khuôn mặt của mình là hơn đáng ngờ như bao giờ hết. Tôi quên các sidedoors đã không thực sự có thể nhìn thấy từ các đường phố... Tôi chắc chắn không phải xử lý này cũng. Tôi nhận ra rằng tôi có lẽ nên đi, đứng dậy. "Cũng Gin, tốt đẹp nói chuyện với bạn. See ya!"Khi tôi quay lưng đi, tôi nhận ra những gì tôi nói.Oh chết tiệt.Tôi đã là về để chạy khi cánh tay bị gãy ra và nắm lấy cổ tay của tôi. Ngay lập tức, tôi có thể cảm thấy rằng ông là mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn so với một con người. Nhưng không mạnh như tôi. Tôi tách cánh tay của tôi ra khỏi tầm tay của mình và bắt đầu chạy, tôi nghe ông thì thầm một cái gì đó, nhưng tôi đã được chạy và đẩy theo cách của tôi thông qua những người với trái tim tôi đập trong sợ hãi.Tôi thực sự đã có hơi say lên. Tôi hơi say lên xấu như vậy. Phía sau tôi, tôi không thể nghe Gin sau, Hy vọng ngoài hope rằng ông không phải là sau, tôi đã đẩy theo cách của tôi thông qua những người. Nhưng khi tôi đã đẩy cách của tôi vào một phần sản phẩm nào của lối đi và wildly nhìn xung quanh, cổ của tôi tingled và tôi thấy Talok. Ông đứng trên đường, nhìn trực tiếp vào tôi và kỳ lạ ông đã không có vẻ vui mừng khi thấy tôi.Tôi quay lưng và bắt đầu chạy, tôi wildly Xô đẩy bản thân mình thông qua nhỏ nhất của những khoảng trống, đẩy qua những người trên lối đi, tuyệt vọng chỉ để có được đi. Nhưng tôi có thể nghe thấy khác feet pounding phía sau tôi, bắt kịp. Tôi biết nó đã là Talok.Làm chậm để ngăn chặn một, tôi đã đứng đó, biết tôi đã đánh bắt và không muốn quay lại và đáp ứng mắt. Sau đó tôi nghe giọng nói của ông hỏi tôi như nếu mọi thứ đã được bình thường "thì chúng tôi nói chuyện ở một nơi khác?" Tôi quay lại miễn cưỡng và gật đầu.Đi bộ đằng sau ông, chúng tôi thực hiện khá tầm nhìn. Một người đàn ông vô gia cư đi bộ suốt qua đám đông, trong khi tôi theo sau với một khuôn mặt khốn khổ.Ông đã dẫn đường quay lại tòa nhà màu đen và di chuyển vào hẻm chạy xuống phía bên. Để đạt một cánh cửa kim loại, ông đã diễn ra một chìa khóa và mở khóa nó. Mở cửa, ông bước sang một bên và gestured "Vào". Khi tôi bước vào, tôi nhận thấy rằng nó đã là lối vào một hành lang với các tính năng xác định duy nhất là sàn bê tông. "Bắt đầu đi bộ", ông chỉ huy.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sau khi ăn sáng, dì của tôi đã đề cập rằng cô sẽ ra suốt ngày nên tôi sẽ phải tự giải trí. Tôi không nhớ là tôi vẫn muốn để điều tra tiền đồn này. Bạn muốn tưởng tượng rằng nó là một quyết định ngu ngốc, mà như chạm vào bức tường sau khi bị nói sơn của nó đã ướt. Nhưng nếu bạn đang chơi một trò chơi, bạn đang ở trong một cabin với người đàn ông khác, bạn nghe thấy một số tiếng động bên ngoài nhưng người đàn ông nói với bạn để ở lại khi anh kiểm tra xem nó ra. Bạn nghe thấy một tiếng gầm và người đàn ông hét lên, bạn sẽ thực sự ở bên trong hàng giờ đồng hồ? Số Do không có gì sẽ xảy ra và các trò chơi sẽ không tiến bộ.
Trong trường hợp của tôi nó không được quá nhiều của một trò chơi nhưng thực tế cuộc sống, nhưng điều này là dấu hiệu đầu tiên tôi đã nhìn thấy bất cứ điều gì khác thường. Tuy nhiên tôi chỉ lên kế hoạch để nhìn, không làm bất cứ điều gì cực đoan và nhảy vào tình huống thú vị. Khi tôi rời tòa nhà vào buổi sáng sớm, tôi nhận thấy có giao thông nặng như người dân đổ xô đối với công việc. Đó là một chút khó điều hướng thông qua các đám đông, nhưng cuối cùng tôi đã làm cho nó một con đường nhỏ phía sau tòa nhà đen. Phía bên kia đường là một bảo vệ đang ngồi bên ngoài một quán cà phê, người đã phải đối mặt với các tòa nhà như ông nhấm nháp vào đồ uống của mình. Tôi bước vào quán cà phê, thu hút trong nháy mắt nhỏ từ bảo vệ trước khi quay trở lại xem đường phố. Tiếp cận quầy, tôi chờ đợi trước khi đặt hàng một sô cô la nóng và di chuyển về phía một chỗ ngồi xuống ở phía sau của quán cà phê. Ngồi xuống, tôi lấy ra cuốn sách của tôi và nhìn nơi, từ chỗ tôi, tôi đã có một cái nhìn tốt đẹp và có thể nhìn thấy tất cả mọi người bên ngoài. Tôi đã dành một giờ tiếp theo tôi có đọc cuốn sách của tôi, thỉnh thoảng liếc nhìn người bảo vệ. Sau khoảng 40 phút, bảo vệ khác ngồi xuống bàn và bảo vệ đầu tiên sớm rời. Khả năng để tránh thu hút sự chú ý từ bám xung quanh. Sau khi nhận được thông tin mà tôi muốn, tôi đọc xong phần còn lại của chương của tôi và uống phần còn lại của sô cô la nóng của tôi trước khi đứng dậy. Sau đó, tôi đã dành phần còn lại của buổi sáng tôi đi bộ trên đường phố tìm kiếm các vệ sĩ. Tôi không có vấn đề săn bắn chúng xuống, các hộp trên đầu của họ làm cho họ dễ dàng để phát hiện, mặc dù những người thực hiện tuần tra là khó khăn hơn khi họ không dính vào xung quanh ở một nơi. Sau đó tôi trở về nhà và nằm xuống trên đầu giường của tôi. Nhìn lên trần nhà, tôi đã cố gắng để tạo thành một kế hoạch. Tôi kết luận rằng các lính canh đã diễn ra hoàn toàn bao quanh và tôi đã hoàn toàn không thể nghĩ ra bất kỳ điểm tôi có thể khai thác. Tôi có thể nói tôi sẽ không được bước vào qua cửa sổ hoặc một sidedoor, tôi chắc chắn sẽ được phát hiện, và nó cũng có vẻ quá nhiều như đột nhập vào tôi. Đi ra máy tính xách tay của tôi, tôi sử dụng các mật khẩu người dì của tôi đã cho tôi để kết nối với internet. Tôi nhận ra rằng tôi có thể nhìn lên tòa nhà trước đó, lưu bản thân mình thời gian cố gắng tìm ra những gì bên trong tòa nhà. Nhưng sau khi tìm kiếm trên internet, tôi đã phải kết luận rằng có chỉ không có thông tin hiện có để được tìm thấy. Nhìn vào thời điểm đó, nó là bây giờ 13:00. Tôi đi vào nhà bếp và làm một cái gì đó để ăn trước khi trở lại để suy nghĩ về cách tốt nhất để tiếp cận này. Cuối cùng tôi quyết định thử các cách tiếp cận trực tiếp. Cụ thể, bằng cách nhập thẳng qua cổng chính. Chắc chắn, tôi sẽ bị đuổi ra. Nhưng tôi nên tìm một số thông tin hữu ích trước khi điều đó xảy ra. Tạm hài lòng với kế hoạch của tôi, tôi đã thay đổi quần áo của tôi và đặt máy tính xách tay của tôi trở lại bên trong hàng tồn kho của tôi. Khóa cửa, tôi nhanh chóng bước xuống cầu thang và đi ra khỏi tòa nhà. Trái tim tôi đập thình thịch với sự phấn khích khi tôi đi đến tòa nhà màu đen. Khi tôi đến gần, Talok nhận thấy tôi và cười toe toét. "James!" nhưng tôi mặc kệ anh ta. Tôi thực sự không muốn dừng lại và có nói chuyện với anh. Bước qua, tôi đến gần cánh cửa gỗ dày và đẩy chống lại họ. Nhiều để cứu trợ của tôi, họ đã mở. Tôi có một nỗi sợ hãi nhẹ mà các cửa đều bị khóa như tôi chưa thấy ai nhập. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, ấn tượng đầu tiên của tôi là một phòng tiếp tân. Căn phòng dài và hẹp, không có tính năng trang trí hay đồ nội thất nhưng một bàn tiếp tân ở phía xa, các bức tường được sơn một màu trắng kem và thảm đã được nhuộm một màu xanh tươi tốt. Dọc theo bức tường cửa hoàn toàn thoải mái với không ngay cả một dấu hiệu trên chúng. Ở cuối phòng, một chiếc ghế trống ngồi sau bàn tiếp tân phải đối mặt với một màn hình máy tính đó đã được chuyển đi. Hơi yên tâm ở căn phòng trống, tôi nhanh chóng bước về phía bàn làm việc. Tôi không có nhiều thời gian. Nhìn vào bàn làm việc, đó là trần. Không có tài liệu, tờ rơi hoặc bất kỳ thông tin mà tôi có thể nhìn thấy, chỉ cần một bàn phím và chuột cho máy tính. Tôi nhìn quanh phòng, nhưng cửa đã kín đáo và không đưa ra những gợi ý như những gì nằm phía sau. Tôi lớn lo lắng và bắt đầu tiếp cận theo lối ra. Tôi có thể cảm nhận rằng đã đến lúc phải ra đi. Tại thời điểm đó tuy nhiên, một cánh cửa mở ra và một người phụ nữ bước ra. Cô ấy mặc quần áo chuyên nghiệp với một chiếc váy ngắn. Tôi trộm nhìn vào hộp của mình. Yonin Quin lv.15 Receptionist Vì vậy, cô ấy là nhân viên lễ tân. Khi tôi đọc hộp, cô cộc lốc hỏi "Bạn có một cuộc hẹn?", Tôi lắc đầu của tôi và hỏi "Không, tôi tự hỏi những nơi này là?". Unwelcoming, cô ép môi vào nhau và nói "Đây là nơi hẹn. Tôi sẽ phải hỏi mà bạn để lại". Tôi bắt đầu tiếp cận theo lối ra từ từ, quay trở lại, tôi hỏi cô ấy "Tôi có thể có tên của tòa nhà này ít nhất?". Nhưng cô ấy nói một cách đơn giản "Không" giai điệu của sự dứt khoát. Tôi có thể cảm thấy cô ấy xem cô ấy như tôi bước ra ngoài. Tôi cảm thấy náo nức bao giờ familar trên cổ của tôi và nhận thấy rằng Talok đang nhìn tôi. Thấy tôi nhận thấy anh ta, ông ra hiệu cho tôi và tôi miễn cưỡng tiếp cận. "Vì vậy, cậu bé, bạn bước vào trong?". Tôi nhìn anh, sau đó quyết định thử bơm anh cho thông tin, chắc chắn như một người 'treo xung quanh ", ông có thể biết một vài điều về những nơi mà một' người đàn ông vô gia cư 'sẵn sàng cho tôi biết. "Yeah, tôi đã tự hỏi những gì nơi này là "Tôi đã nói với anh ta. Talok cười khô khan và hỏi "Nó thế nào trong đó? Tôi chưa bao giờ có trong bản thân mình". Ngay. Tôi nhún vai đáp. "Đã không có được một cái nhìn tốt, chỉ cần một căn phòng trống với một nhân viên tiếp tân và cửa ra vào". Talok thở dài và dựa lưng vào tường, "Yeah, tôi đã được treo ra tại nơi này và tôi không thực sự nhìn thấy những người đi vào bên trong". Hầu như kín đáo, tôi hỏi "Bạn biết những gì họ làm gì ở đó?" ông liếc nhìn tôi và cười khúc khích. "Không! Không phải là một đầu mối. Bạn đã yêu cầu các nhân viên tiếp tân?" Tôi đã thực hiện một bộ mặt "Có, nhưng cô không muốn nói chuyện". Đối thoại hút dần ra từ đó, và như tôi cuối cùng đã từ giã tôi. Tôi có thể cảm thấy ngứa ran cổ tôi khi anh nhìn tôi. Trở về nhà, tôi thực sự cần thiết để suy nghĩ lại cách tiếp cận của tôi về điều này. Tôi vẫn còn tò mò về nơi này hơn bao giờ hết, và đã đạt được bằng không các thông tin từ những nỗ lực của tôi. Sau khi tắm, tôi nằm lại trên chiếc ghế dài trong phòng khách. Mắt nhắm, tôi nghĩ về cách tiếp cận tôi có thể mất. Hầu hết trong số họ tiếp cận vào cực đoan, điên rồ và vô đạo đức. Tôi không nghĩ rằng bất kỳ của những người có thể làm việc. Cuối cùng, tôi quyết định tiếp cận một trong những vệ sĩ của họ, và xem nếu tôi có thể làm cho anh ấy tràn thông tin khi tôi nói chuyện với anh ta. Ít nhất là có được tên của bất cứ điều gì họ làm việc theo bìa. Với một vài giờ nữa trước khi dì của tôi trở về nhà, tôi lôi đôi giày của tôi trên và đi ra ngoài một lần nữa. Đi bộ đến quán cà phê tôi nhìn xung quanh để bảo vệ được đăng ở đó. Phát hiện ra anh ấy, tôi ra lệnh cho mình một tách sô cô la nóng và ngồi đối diện với anh. Ông đã xem xét sau đó tôi bỏ qua cho tôi. Không ai để có một gợi ý, tôi hỏi ông một câu hỏi lớn trong giao thông gầm "Xin chào!". Anh nhìn tôi một lần nữa, sau đó quay đi, cố gắng bỏ qua tôi. Gin Reed lv.17 Outpost Guard "Vì vậy, bạn làm việc tại tòa nhà đó? Điều gì làm các bạn làm ở đó không?" Anh nhìn tôi mạnh, nghi ngờ lót trên khuôn mặt của mình. Rất tiếc. Tôi xấu lúc này .. thận trọng, ông hỏi: "Anh có ý gì?". Đang cố gắng để bao che cho sai lầm của tôi, tôi vội vã nói: "Oh như thế, tôi rất tò mò về những gì đó là tòa, và tôi thấy bạn rời khỏi một trong những sidedoors". Khuôn mặt anh thậm chí còn nghi ngờ hơn bao giờ hết .. Tôi quên sidedoors không thực sự có thể nhìn thấy từ các đường phố .. tôi chắc chắn đã không được xử lý tốt điều này. Nhận ra rằng tôi có lẽ nên đi, tôi đứng dậy. "Vâng Gin, đẹp nói chuyện với bạn. Xem ya!" Khi tôi quay lưng đi, tôi nhận ra những gì tôi nói. Ohhhh shit. Tôi đã về để chạy khi cánh tay bị gãy ra và nắm lấy cổ tay tôi. Ngay lập tức tôi có thể cảm thấy rằng ông là mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn so với một con người. Nhưng không mạnh mẽ như tôi. Tôi xé cánh tay của tôi đi từ tay anh và bắt đầu chạy, tôi nghe cậu thì thầm điều gì đó, nhưng tôi đã chạy và đẩy cách của mình thông qua những người có trái tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi. Tôi đã thực sự hơi say lên. Tôi hơi say lên xấu như vậy. Phía sau tôi, tôi không thể nghe Gin dưới đây, hy vọng không còn hy vọng rằng anh không sau, tôi đẩy theo cách của tôi qua người. Nhưng khi tôi đẩy cách của tôi vào một phần trống trên lối đi bộ và cách hoang dại nhìn quanh, cổ tôi râm ran và tôi thấy Talok. Anh đứng bên kia đường, nhìn thẳng vào tôi và lạ ông không có vẻ vui khi thấy tôi. Tôi quay đi và bắt đầu chạy, tôi cực kỳ đẩy bản thân mình thông qua các khoảng trống nhỏ nhất, đẩy thông qua những người trên vỉa hè, chỉ tuyệt vọng để có được đi. Nhưng tôi có thể nghe thấy chân khác đập phía sau tôi, đánh bắt lên. Tôi biết đó là Talok. Làm chậm dừng lại, tôi đứng đó, biết tôi bị bắt và không muốn quay lại và nhìn vào mắt mình. Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của anh hỏi tôi như thể mọi thứ đều bình thường "chúng ta sẽ nói ở một nơi khác?" Tôi quay lại miễn cưỡng gật đầu. Đi phía sau, chúng tôi đã là một tầm nhìn. Một người đàn ông vô gia cư đi bộ thuận lợi thông qua các đám đông, trong khi tôi theo sau với một khuôn mặt đau khổ. Ông dẫn đường trở lại tòa nhà màu đen và di chuyển vào hẻm chạy xuống bên cạnh. Tiếp cận một cánh cửa kim loại, ông lấy ra một chìa khóa và mở khóa nó. Mở cửa, anh bước sang một bên và ra hiệu "Đi vào". Khi tôi bước vào, tôi nhận thấy rằng đó là lối vào một hành lang với các đặc điểm xác định duy nhất là sàn bê tông. "Bắt đầu đi bộ", ông chỉ huy.




































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: