too shy to carry on.      After having washed his face, Sehun got read dịch - too shy to carry on.      After having washed his face, Sehun got read Việt làm thế nào để nói

too shy to carry on. After hav

too shy to carry on.






After having washed his face, Sehun got ready to go to school. He finally moved to his own house without Lu Han lingering around and trying to spy. To be honest, it was fun to live with Lu Han as he could see all the different sides of him. To see if he was acting differently compared to being in school. He didn't. He was still annoying- if anything more annoying when they were alone. Sehun got used to that and wouldn't even question Lu Han's upgraded dumbness.



Dropping himself on his bed, Sehun's mind was fuzzy, the last bits and pieces of his thoughts were pushed away by his own awareness that he was not sleeping anymore. The sunlight shone between two curtains, warming his face as he turned around. With a silent sigh he focused on the fact that Lu Han was probably standing in front of the door, eagerly waiting for him. Since Sehun had moved, Lu Han loved it to randomly visit him.




The other club members just came once and nodded their heads in approval when seeing the house.



That was it.




But Lu Han of course needed to jump multiple times on Sehun's bed to test it. He also had to 'test' Sehun's TV and Sehun's microwave by putting in instant noodles. That was a test after all to make sure that Sehun would be able to live well alone. He actually lived well enough without his boyfriend's weird inspections which were just an excuse to come over and bother Sehun with life.


Lu Han was admittedly cute and didn't want Sehun to feel lonely but enough was enough. He did appreciate the help though because Sehun would feel lost in this huge house. He was used to living with not a lot of people as his parents tended to disappear throughout the day for work. Sehun shoved himself a toast into his mouth and put on his shoes with his backpack slinging on one shoulder. He knew that Lu Han was already hiding somewhere in front of his door to be able to go with Sehun together.



The thing was that Sehun's house nowhere close to Lu Han's so the latter usually walked for half an hour to be able to go to Sehun. This was really long and exhausting for a small person like Lu Han so Sehun repeatedly told him to not come anymore as Sehun would pick him up. But did his boyfriend even listen? Of course not. It was like he put his fingers into his ears whenever Sehun told him that.



"Why do I even bother..." He muttered after having eaten and was currently staring on his door. Sehun knew for fact that Lu Han was on the other side of the door, waiting to greet him with his loud voice.


Not being able to escape that, Sehun applied pressure on the handle and opened up. "How many times did I tell you not to...?”



When Sehun completely opened the door, he didn't see anyone.


Which was unexpected.




He narrowed his eyes, this couldn't be. Lu Han had to be there...somewhere. It was crazy to think that but Sehun did have something in his brain that alerted him whenever Lu Han was close. It usually worked and Sehun could find Lu Han in a matter of seconds but this time it apparently failed. He sighed, he was sure that Lu Han didn't listen to his advice and was somewhere hiding. It was written all over Sehun's body that he was confused.


Eyes scanned every possible hiding place in front of his house and he soon enough spotted strands of hair behind his trashcan. Those strangely belonged to someone Sehun knew very well. He dragged his eyes up from their examination of the trashcan and then he strode towards it. The easiest thing to do would be to look who was behind it but no Sehun thought that it would be funnier if Lu Han would come out on his own.



It would make it more humiliating.



Sehun was kind of mean.




His gaze stayed hazily at the trashcan and after a minute of hesitating, a head moved up from behind it. Those innocent eyes were the first thing Sehun saw, accompanied by a little whine. It didn't take much to figure out that someone was hiding there. The trashcan was one of the few places where someone could hide. Sehun could with no trouble see every hint of Lu Han's concealed emotions. Self-consciousness shone in Lu Han's eyes and he pressed his lips into a flat line, vaguely disapproving of Sehun's heated glare.



"Get up." Sehun commanded, rolling his eyes when Lu Han pathetically pouted at him.



This boy had no shame.




Lu Han stood up- showing his newly bought green tracksuit and had a judgmental look on his face. He just wanted to see Sehun so what was so bad about that? "You know I'm just a concerned boyfriend and this is how you treat me? You can treat Kai like that but not me!" He lowered his voice, frowning as he added, "I just really missed you..."



Wow, Lu Han did know how to make people feel bad. Especially with his faked sadness- typical behaviour of a blackmailer. Sehun was skilled now after failing so many times and wouldn't fall for this trick. He gave the shorter a really-now? look so Lu Han gasped and shook his head. He wasn't done yet. "I like...freaking missed you...I haven't seen you for a whole day! Are you kidding me Sehun?! You are so mean..." He sighed, looking aside to pretend that he didn't want to cry.




He was more than sure that Sehun wouldn't even care if Lu Han would be eaten by sharks.




Sehun would probably say something like 'it's your fault for going to the water'




It was just a naive enough question directed at Sehun. Lu Han wanted to know why he was never allowed to wait for Sehun, was it really such a bad thing? Surely it wasn't and this was not the point. Sehun didn't want Lu Han to make an effort by picking Sehun up. He leaned his head back, giving his shorter boyfriend a tired, half-hearted glare. He hated it to repeat himself because he did that more than enough.



How many times did Sehun say that he didn't want to join? And how many times was he ignored?


There was the possibility that Lu Han could lie and say he passed by, by coincidence and didn't mean to come but Sehun would know that this wouldn't be the truth. He knew Lu Han and his stubbornness. If he would tell him once again to not come his words would be surely ignored. How did he know that? Because Lu Han had this dumb smile that said 'I won't listen to you' and he was probably having a random song in his head.



Putting both hands on Lu Han's shoulder, Sehun leaned down and spoke. "Listen sunshine, I have agreed to join but I've never said that you can just show up at my house."



Whether it was out of fear or just curiosity how Sehun was in the morning, Lu Han was brave to come. But that didn't mean that he could continue with that. It was cute and all and with the way Lu Han was sulking, so Sehun had to reconsider his upcoming words.




"Okay." Lu Han said- his eyes guiltless and his attitude also didn't show any signs of being in the wrong.





Sehun hesitated, this was surprisingly easy. He thought that Lu Han would magically blackmail him so that he would be allowed to continue coming in the morning.




"Do not come again. It's bothersome okay?" Sehun carried on and tightened his grip on Lu Han's shoulders who eagerly nodded. It was like he was totally siding with Sehun and aware of his mistakes. It was impossible not to blush in embarrassment when Sehun was so close. He was meant to be in that stage of a relationship where being close and having casual skinship was nothing unusual. But Lu Han's shy side was greeting Sehun by uncontrollably blushing and hiding his red face behind his fists.






"Yes!" He cheered and pumped one fist up to the air with a smile.






"Good. Now fly away before I'll smash your face." Sehun waved him away because they were anyway too early and maybe he could sleep for a little while. He could really use a bit of sleep.





Lu Han smiled and skipped away though he turned around to wave.






"See you tomorrow! At school I mean!"




Sehun face-palmed because he was dating an idiot who didn't know that their first lesson would start in an hour. He called for Lu Han to come back and when he did, Sehun could only give his head a push.





This kid.







-x-












When Sehun was in class he had the feeling that someone was staring at him with all their might. It made him feel a bit uncomfortable at the beginning but he eventually got used to it. But that still didn't mean that he wouldn't do anything against it. His eyes moved back and he could see that there was a person who leaned forwards and was staring holes into Sehun. Feeling a bit uncomfortable, Sehun ignored that and read his book as this was their task.




A little paper ball was thrown against Sehun's head and when he moved his eyes to the left and right, he could see Krystal waving at him. She wasn't the one who stared at Sehun the whole time but what was it that she wanted?


She had only one job.




Sehun's gaze dropped do the paper ball and he slowly unfolded it, making sure that the talking teacher wasn't noticing anything. He could feel how the crumpled paper under his fingers was pulled to every direction to make it smooth.




It was a very messy handwriting.





I saw Lu Han with two guys today

I thought I should report this

-Krystal




The gasp from Sehun was suppressed before he narrowed his eyes and prepared himself to write an own message. He knew that since he gave Krystal the title of his partner, he should be alerted about Lu Han 24/7. Of course Sehun paid her with ice cream. Though sometimes he couldn't tell if she was joking or not.




Like right now.




He immediately wrote back on the backside of the paper.





What guys

How old

What year

Good looking or what

Answer me Soojung


- Oh Sehun





Closing one eyes to be able to aim better, Sehun leaned forwards and subtly threw the ball against her cheek. Blinking, Krystal snatched the ball and carefully smoothed it out with her fingers, reading it. At first she gave a small huff of sympathetic
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
quá nhút nhát để mang về. Sau khi đã rửa sạch khuôn mặt của mình, Sehun đã sẵn sàng để đi học. Ông cuối cùng đã di chuyển đến nhà riêng của mình mà không Lu Han nán lại xung quanh và cố gắng để do thám. Để được trung thực, nó là thú vị để sống với Lu Han như ông có thể thấy tất cả các bên khác nhau của anh ta. Để xem nếu ông đã hành động một cách khác nhau so với trong trường học. Ông đã không. Ông là vẫn còn gây phiền nhiễu – nếu bất cứ điều gì khó chịu khi họ được một mình. Sehun đã được sử dụng để có và sẽ không thậm chí câu hỏi Lu Han nâng cấp dumbness. Thả mình trên giường của mình, tâm trí của Sehun là mờ, cuối bit và phần của những suy nghĩ của ông đã được đẩy đi bởi nhận thức của riêng của ông mà ông đã không ngủ nữa. Ánh sáng mặt trời chiếu giữa hai màn cửa, sự nóng lên khuôn mặt của mình khi ông quay lại. Với một sigh im lặng ông tập trung vào thực tế là Lu Han có lẽ đã đứng ở phía trước của cửa, háo hức chờ đợi anh ta. Kể từ khi Sehun đã chuyển, Lu Han yêu thích nó một cách ngẫu nhiên thăm ông. Các thành viên câu lạc bộ khác chỉ đến một lần và gật đầu của người đứng đầu trong phê duyệt khi nhìn thấy ngôi nhà. Đó là nó. Nhưng Lu Han tất nhiên phải nhảy nhiều lần trên giường của Sehun để kiểm tra nó. Ông cũng đã phải 'thử nghiệm' của Sehun TV và Sehun của lò vi sóng bằng cách đặt trong mì ăn liền. Đó là một bài kiểm tra sau khi tất cả để đảm bảo rằng Sehun sẽ có thể sống tốt một mình. Ông thực sự sống cũng đủ mà không có bạn trai của mình kiểm tra lạ mà đã là chỉ là một cái cớ để đi qua và bận tâm Sehun với cuộc sống. Lu Han là phải thừa nhận rằng dễ thương và không muốn Sehun cảm thấy cô đơn, nhưng đủ là đủ. Ông đã đánh giá cao sự giúp đỡ mặc dù bởi vì Sehun sẽ cảm thấy bị mất trong ngôi nhà lớn này. Ông đã sử dụng để sống với không có rất nhiều người như là cha mẹ có xu hướng biến mất trong suốt cả ngày cho công việc. Sehun Xô đẩy mình một bánh mì nướng vào miệng của mình và đặt trên đôi giày của mình với ba lô slinging trên một vai. Ông biết rằng Lu Han đã ẩn một nơi nào đó ở phía trước của cửa của mình để có thể đi với Sehun với nhau. Điều là ngôi nhà đó Sehun không có nơi nào gần Lu Han để sau này thường đi bộ cho nửa giờ để có thể đi đến Sehun. Điều này là thực sự dài và mệt mỏi cho người nhỏ như Lu Han để Sehun nhiều lần nói với anh ta không đi nữa như Sehun sẽ chọn anh ta. Nhưng đã làm bạn trai của mình thậm chí nghe? Tất nhiên là không rồi. Nó như ông đặt ngón tay của mình vào đôi tai của mình bất cứ khi nào Sehun nói với ông đó. "Tại sao làm tôi ngay cả bận tâm..." Ông muttered sau khi có ăn và hiện đang nhìn chằm chằm vào cửa của mình. Sehun biết thực tế Lu Han phía bên kia của cửa, chờ đợi để chào đón anh ta với giọng nói lớn của ông. Không được có thể thoát ra khỏi đó, Sehun áp dụng áp lực trên xử lý và mở ra. "Bao nhiêu lần đã làm tôi cho bạn biết không...?" Khi Sehun hoàn toàn mở cửa, ông đã không thấy bất cứ ai. Đó là bất ngờ. He narrowed his eyes, this couldn't be. Lu Han had to be there...somewhere. It was crazy to think that but Sehun did have something in his brain that alerted him whenever Lu Han was close. It usually worked and Sehun could find Lu Han in a matter of seconds but this time it apparently failed. He sighed, he was sure that Lu Han didn't listen to his advice and was somewhere hiding. It was written all over Sehun's body that he was confused. Eyes scanned every possible hiding place in front of his house and he soon enough spotted strands of hair behind his trashcan. Those strangely belonged to someone Sehun knew very well. He dragged his eyes up from their examination of the trashcan and then he strode towards it. The easiest thing to do would be to look who was behind it but no Sehun thought that it would be funnier if Lu Han would come out on his own. It would make it more humiliating. Sehun was kind of mean. His gaze stayed hazily at the trashcan and after a minute of hesitating, a head moved up from behind it. Those innocent eyes were the first thing Sehun saw, accompanied by a little whine. It didn't take much to figure out that someone was hiding there. The trashcan was one of the few places where someone could hide. Sehun could with no trouble see every hint of Lu Han's concealed emotions. Self-consciousness shone in Lu Han's eyes and he pressed his lips into a flat line, vaguely disapproving of Sehun's heated glare. "Get up." Sehun commanded, rolling his eyes when Lu Han pathetically pouted at him.This boy had no shame. Lu Han stood up- showing his newly bought green tracksuit and had a judgmental look on his face. He just wanted to see Sehun so what was so bad about that? "You know I'm just a concerned boyfriend and this is how you treat me? You can treat Kai like that but not me!" He lowered his voice, frowning as he added, "I just really missed you..."Wow, Lu Han did know how to make people feel bad. Especially with his faked sadness- typical behaviour of a blackmailer. Sehun was skilled now after failing so many times and wouldn't fall for this trick. He gave the shorter a really-now? look so Lu Han gasped and shook his head. He wasn't done yet. "I like...freaking missed you...I haven't seen you for a whole day! Are you kidding me Sehun?! You are so mean..." He sighed, looking aside to pretend that he didn't want to cry. He was more than sure that Sehun wouldn't even care if Lu Han would be eaten by sharks. Sehun would probably say something like 'it's your fault for going to the water' It was just a naive enough question directed at Sehun. Lu Han wanted to know why he was never allowed to wait for Sehun, was it really such a bad thing? Surely it wasn't and this was not the point. Sehun didn't want Lu Han to make an effort by picking Sehun up. He leaned his head back, giving his shorter boyfriend a tired, half-hearted glare. He hated it to repeat himself because he did that more than enough. How many times did Sehun say that he didn't want to join? And how many times was he ignored? There was the possibility that Lu Han could lie and say he passed by, by coincidence and didn't mean to come but Sehun would know that this wouldn't be the truth. He knew Lu Han and his stubbornness. If he would tell him once again to not come his words would be surely ignored. How did he know that? Because Lu Han had this dumb smile that said 'I won't listen to you' and he was probably having a random song in his head. Putting both hands on Lu Han's shoulder, Sehun leaned down and spoke. "Listen sunshine, I have agreed to join but I've never said that you can just show up at my house." Whether it was out of fear or just curiosity how Sehun was in the morning, Lu Han was brave to come. But that didn't mean that he could continue with that. It was cute and all and with the way Lu Han was sulking, so Sehun had to reconsider his upcoming words."Okay." Lu Han said- his eyes guiltless and his attitude also didn't show any signs of being in the wrong. Sehun hesitated, this was surprisingly easy. He thought that Lu Han would magically blackmail him so that he would be allowed to continue coming in the morning. "Do not come again. It's bothersome okay?" Sehun carried on and tightened his grip on Lu Han's shoulders who eagerly nodded. It was like he was totally siding with Sehun and aware of his mistakes. It was impossible not to blush in embarrassment when Sehun was so close. He was meant to be in that stage of a relationship where being close and having casual skinship was nothing unusual. But Lu Han's shy side was greeting Sehun by uncontrollably blushing and hiding his red face behind his fists. "Yes!" He cheered and pumped one fist up to the air with a smile. "Good. Now fly away before I'll smash your face." Sehun waved him away because they were anyway too early and maybe he could sleep for a little while. He could really use a bit of sleep. Lu Han smiled and skipped away though he turned around to wave."See you tomorrow! At school I mean!"Sehun face-palmed because he was dating an idiot who didn't know that their first lesson would start in an hour. He called for Lu Han to come back and when he did, Sehun could only give his head a push. This kid. -x- When Sehun was in class he had the feeling that someone was staring at him with all their might. It made him feel a bit uncomfortable at the beginning but he eventually got used to it. But that still didn't mean that he wouldn't do anything against it. His eyes moved back and he could see that there was a person who leaned forwards and was staring holes into Sehun. Feeling a bit uncomfortable, Sehun ignored that and read his book as this was their task.



A little paper ball was thrown against Sehun's head and when he moved his eyes to the left and right, he could see Krystal waving at him. She wasn't the one who stared at Sehun the whole time but what was it that she wanted?


She had only one job.




Sehun's gaze dropped do the paper ball and he slowly unfolded it, making sure that the talking teacher wasn't noticing anything. He could feel how the crumpled paper under his fingers was pulled to every direction to make it smooth.




It was a very messy handwriting.





I saw Lu Han with two guys today

I thought I should report this

-Krystal




The gasp from Sehun was suppressed before he narrowed his eyes and prepared himself to write an own message. He knew that since he gave Krystal the title of his partner, he should be alerted about Lu Han 24/7. Of course Sehun paid her with ice cream. Though sometimes he couldn't tell if she was joking or not.




Like right now.




He immediately wrote back on the backside of the paper.





What guys

How old

What year

Good looking or what

Answer me Soojung


- Oh Sehun





Closing one eyes to be able to aim better, Sehun leaned forwards and subtly threw the ball against her cheek. Blinking, Krystal snatched the ball and carefully smoothed it out with her fingers, reading it. At first she gave a small huff of sympathetic
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
quá nhút nhát để mang về. Sau khi rửa sạch mặt, Sehun đã sẵn sàng để đi học. Cuối cùng ông đã chuyển đến ngôi nhà của riêng mình mà không Lu Han kéo dài xung quanh và cố gắng để làm gián điệp. Thành thật mà nói, nó là thú vị để sống với Lu Han như anh có thể xem tất cả các mặt khác của mình. Để xem nếu anh ta đã hành động khác đi so sánh như đang ở trường. Ông đã không. Ông vẫn còn annoying- nếu bất cứ điều gì khó chịu hơn khi họ đã một mình. Sehun đã quen với điều đó và thậm chí không hỏi Lu Han nâng cấp ngu đần. Thả mình trên giường của mình, tâm trí Sehun là mờ, các bước cuối cùng và các mẩu suy nghĩ của mình bị đẩy đi bởi nhận thức của mình rằng, ông không ngủ được nữa. Ánh sáng mặt trời chiếu giữa hai màn cửa, làm ấm khuôn mặt anh khi anh quay lại. Với một tiếng thở dài im lặng, ông tập trung vào thực tế là Lu Han đã có thể đứng trước cửa, háo hức chờ đợi anh. Vì Sehun phải di chuyển, Lu Han yêu thích nó đến thăm anh một cách ngẫu nhiên. Các thành viên câu lạc bộ khác chỉ đến một lần và gật đầu trong chính mỗi khi nhìn thấy ngôi nhà. Đó là nó. Nhưng Lu Han của khóa học cần thiết để nhảy nhiều lần trên giường Sehun để kiểm tra nó. Ông cũng phải 'test' TV Sehun và lò vi sóng của Sehun bằng cách đặt trong mì ăn liền. Đó là một bài kiểm tra sau khi tất cả để đảm bảo rằng Sehun sẽ có thể sống tốt một mình. Ông thực sự sống cũng đủ mà không cần kiểm tra kỳ lạ của người bạn trai mà chỉ là một cái cớ để đi qua và bận tâm Sehun với cuộc sống. Lu Han đã phải thừa nhận là dễ thương và không muốn Sehun cảm thấy cô đơn nhưng đã quá đủ. Ông đã đánh giá cao sự giúp đỡ mặc dù bởi vì Sehun sẽ cảm thấy bị mất trong ngôi nhà khổng lồ này. Ông đã sử dụng để sống chung với không nhiều người làm cha mẹ có xu hướng biến mất trong suốt cả ngày làm việc. Sehun đẩy mình một bánh mì nướng vào miệng của mình và đặt trên đôi giày của mình với ba lô của mình slinging trên một bên vai. Ông biết rằng Lu Han đã được cất giấu ở đâu đó trước cửa nhà mình để có thể đi với Sehun với nhau. Có điều là nhà Sehun của hư không gần với Lu Han nên sau này thường đi bộ nửa giờ để có thể đi đến Sehun . Điều này đã thực sự lâu dài và mệt mỏi cho một người nhỏ như Lu Han nên Sehun nhiều lần nói với anh ta không đến nữa là Sehun sẽ đón ông. Nhưng đã bạn trai của mình thậm chí nghe? Tất nhiên là không. Nó giống như ông đặt ngón tay vào lỗ tai của mình bất cứ khi nào Sehun nói với ông rằng. "Tại sao tôi thậm chí còn bận tâm ..." Cậu lẩm bẩm sau khi ăn và hiện đã nhìn chằm chằm vào cánh cửa của mình. Sehun biết sự thật, đó Lu Han đã ở phía bên kia cánh cửa, chờ đợi để chào đón ông với giọng nói to của mình. Không thể thoát khỏi đó, Sehun áp dụng áp lực trên tay cầm và mở ra. "Bao nhiêu lần tôi nói với bạn không ...?" Khi Sehun hoàn toàn mở cửa, anh đã không nhìn thấy bất cứ ai. Mà thật bất ngờ. Ông nheo mắt, điều này không thể được. Lu Han đã phải có mặt ở đó ... một nơi nào đó. Nó là điên rồ khi nghĩ rằng nhưng Sehun đã có cái gì trong bộ não của mình mà cảnh báo bất cứ khi nào anh Lu Han đã gần. Nó thường làm việc và Sehun có thể tìm thấy Lu Han trong vài giây nhưng lần này nó dường như đã thất bại. Ông thở dài, anh chắc chắn rằng Lu Han đã không nghe lời khuyên của ông và đã được một nơi nào đó ẩn các. Nó được viết trên cơ thể Sehun rằng ông đã nhầm lẫn. Mắt quét mỗi nơi ẩn náu tốt ở trước nhà của ông và ông đã sớm đủ sợi phát hiện của tóc phía sau thùng rác của mình. Những người lạ thuộc về một người Sehun biết rất rõ. Ông kéo đôi mắt của mình lên từ điều tra của mình trong những thùng rác và sau đó anh bước về phía nó. Điều dễ nhất để làm là nên tìm ai đứng đằng sau nó, nhưng không có Sehun nghĩ rằng nó sẽ là buồn cười nếu Lu Han sẽ đi ra một mình. Nó sẽ làm cho nó nhục nhã hơn. Sehun đã loại có ý nghĩa. Ánh mắt anh vẫn lờ mờ ở các thùng rác và sau một phút giây do dự, một cái đầu di chuyển lên từ phía sau nó. Những đôi mắt ngây thơ là điều đầu tiên Sehun thấy, kèm theo một chút rên rỉ. Nó không mất nhiều để tìm ra rằng ai đó đang trốn ở đó. Thùng rác là một trong số ít những nơi mà ai đó có thể che giấu. Sehun có thể không có rắc rối nhìn thấy mọi gợi ý của những cảm xúc giấu Lu Han. Tự ý thức tỏa sáng trong mắt Lu Han và anh ấn môi mình vào một đường bằng phẳng, không chấp nhận một cách mơ hồ ánh sáng chói nước nóng Sehun của. "Hãy đứng dậy." Sehun chỉ huy, đảo mắt khi Lu Han pathetically bĩu môi với cậu. Cậu bé này không có sự xấu hổ. Lu Han đứng lên-màu xanh lá cây cho thấy tracksuit mới mua của mình và có một cái nhìn phê phán trên khuôn mặt của mình. Ông chỉ muốn xem Sehun vì vậy những gì là xấu như vậy về điều đó? "Bạn biết tôi chỉ là một người bạn trai quan tâm và đây là cách bạn đối xử với tôi? Bạn có thể đối xử với Kai như thế nhưng không phải là tôi!" Ông hạ giọng nói của anh, cau mày như ông nói thêm, "Tôi chỉ thực sự rất nhớ em ..." Wow, Lu Han đã biết làm thế nào để làm cho mọi người cảm thấy xấu. Đặc biệt với hành vi điển hình sadness- giả của ông về một kẻ tống tiền. Sehun đã có tay nghề với doanh nghiệp sau khi thất bại rất nhiều lần và sẽ không rơi cho lừa này. Ông đã cho ngắn hơn một thực sự-bây giờ? trông rất Lu Han thở hổn hển và lắc đầu. Ông đã chưa thực hiện được. "Tôi thích ... freaking nhớ em ... Tôi đã không nhìn thấy bạn cả ngày bạn đang đùa với em Sehun ?! Bạn nên có nghĩa là ..." Anh thở dài, nhìn sang một bên để giả vờ rằng anh không muốn khóc. Ông đã được nhiều hơn chắc chắn rằng Sehun sẽ thậm chí không quan tâm nếu Lu Han sẽ được ăn cá mập. Sehun có thể nói một cái gì đó như "đó là lỗi của bạn để đi đến nước 'Đó chỉ là một đủ câu hỏi ngây thơ hướng vào Sehun. Lu Han muốn biết lý do tại sao ông đã không bao giờ được phép để chờ Sehun, là nó thực sự là một điều xấu? Chắc chắn đó là không và điều này không phải là điểm. Sehun không muốn Lu Han phải nỗ lực bằng cách chọn Sehun lên. Anh ngả đầu ra sau, tạo cho bạn trai của mình ngắn hơn một mệt mỏi, chói nửa vời. Cậu ghét nó để lặp lại chính mình bởi vì ông đã làm điều đó quá đủ. Bao nhiêu lần Sehun nói rằng ông không muốn tham gia? Và bao nhiêu lần là ông bỏ qua không? Có khả năng rằng Lu Han có thể nói dối và nói ông đi qua, bởi sự trùng hợp và không có nghĩa là đi nhưng Sehun sẽ biết rằng điều này sẽ không phải là sự thật. Ông biết Lu Han và bướng bỉnh của mình. Nếu anh ta sẽ nói cho anh ta một lần nữa để không đến lời nói của ông chắc chắn được bỏ qua. Làm thế nào anh biết không? Bởi vì Lu Han có nụ cười ngớ ngẩn này mà nói: "Tôi sẽ không lắng nghe bạn 'và ông có lẽ đã có một bài hát ngẫu nhiên trong đầu mình. Đưa cả hai tay lên vai Lu Han, Sehun cúi xuống và nói. "Nghe nắng đẹp, tôi đã đồng ý tham gia nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng bạn chỉ có thể xuất hiện tại nhà của tôi." Cho dù nó đã được ra khỏi sự sợ hãi hay chỉ là sự tò mò như thế nào Sehun là vào buổi sáng, Lu Han đã dũng cảm tới. Nhưng điều đó không có nghĩa là ông có thể tiếp tục với điều đó. Nó rất dễ thương và tất cả và với cách Lu Han đã hờn dỗi, vì vậy Sehun phải xem xét lại những lời sắp tới của mình. "Được rồi." Lu Han said- mắt vô tội và thái độ của mình cũng không cho thấy bất kỳ dấu hiệu bị sai. Sehun ngập ngừng, điều này đáng ngạc nhiên là dễ dàng. Ông nghĩ rằng Lu Han sẽ kỳ diệu tống tiền ông để ông sẽ được phép tiếp tục đến vào buổi sáng. "Đừng trở lại. Nó khó chịu sao?" Sehun tiến vào và nắm chặt vai Lu Han của người hăm hở gật đầu. Nó giống như ông đã hoàn toàn đứng về phía Sehun và nhận thức được sai lầm của mình. Đó là điều không thể không đỏ mặt ngượng ngùng khi Sehun đã rất gần. Ông đã có nghĩa là để được trong đó giai đoạn của một mối quan hệ mà được gần gũi và có skinship thường là không có gì bất thường. Nhưng bên nhút nhát Lu Han đang chào đón Sehun bởi không kiểm soát được đỏ mặt và giấu khuôn mặt đỏ của mình đằng sau nắm đấm của mình. "Có!" Ông chúc mừng và bơm một nắm tay lên không trung với một nụ cười. "Tốt. Bây giờ bay đi trước khi tôi sẽ đập vỡ khuôn mặt của bạn." Sehun vẫy anh ra vì họ dù sao quá sớm và có lẽ ông có thể ngủ một chút. Anh ấy thực sự có thể sử dụng một chút của giấc ngủ. Lu Han mỉm cười và bỏ đi mặc dù ông quay lại vẫy. "Hẹn gặp ngày mai! Ở trường tôi có ý nghĩa!" Sehun mặt palmed vì anh ta đang hẹn hò với một tên ngốc không biết rằng họ Bài học đầu tiên sẽ bắt đầu trong một giờ. Ông kêu gọi Lu Han trở lại và khi ông đã làm, Sehun chỉ có thể cung cấp cho đầu mình một push. Cậu bé này. -x- Khi Sehun là trong lớp anh có cảm giác rằng ai đó đang nhìn chằm chằm vào anh với tất cả sức mạnh của họ. Điều đó khiến anh cảm thấy một chút khó chịu lúc đầu nhưng cuối cùng ông đã quen với nó. Nhưng điều đó vẫn không có nghĩa là anh sẽ không làm bất cứ điều gì chống lại nó. Đôi mắt anh di chuyển trở lại và anh có thể thấy rằng có một người nghiêng người về phía trước và đã nhìn chằm chằm vào lỗ Sehun. Cảm thấy một chút khó chịu, Sehun bỏ qua điều đó và đọc cuốn sách của mình vì đây là nhiệm vụ của họ. Một quả bóng giấy nhỏ được ném vào đầu Sehun và khi ông chuyển mắt bên trái và bên phải, anh có thể nhìn thấy Krystal vẫy tay ​​với anh. Cô không phải là một người nhìn chằm chằm vào Sehun toàn bộ thời gian, nhưng nó là gì mà cô muốn? Cô ấy chỉ có một công việc. Ánh mắt của Sehun giảm làm quả bóng giấy và anh từ từ mở ra nó, và đảm bảo rằng các giáo viên nói chuyện được không chú ý bất cứ điều gì. Cậu có thể cảm thấy như thế nào các giấy nhàu nát dưới những ngón tay của ông đã được kéo tới mọi hướng để làm cho nó mịn. Đó là một dạng chữ viết tay rất lộn xộn. Tôi thấy Lu Han với hai chàng trai ngày nay tôi nghĩ rằng tôi nên báo cáo này -Krystal The thở hổn hển từ Sehun đã được dập tắt trước ông nheo mắt lại và chuẩn bị để viết một thông điệp riêng. Ông biết rằng kể từ khi ông đã cho Krystal danh hiệu của đối tác của mình, ông nên được cảnh báo về Lu Han 24/7. Tất nhiên Sehun trả cho cô bé với kem. Mặc dù đôi khi ông không thể nói nếu cô ấy đang đùa hay không. Giống như ngay bây giờ. Ông lập tức viết lại trên mặt sau của tờ giấy. Những chàng trai bao nhiêu tuổi năm nào Good looking hoặc những gì trả lời tôi Soojung - Oh Sehun bế một mắt để được có thể nhằm mục đích tốt hơn, Sehun nghiêng người về phía trước một cách tinh tế và ném quả bóng vào má cô. Chớp mắt, Krystal giật bóng và cẩn thận vuốt nó ra với các ngón tay của mình, đọc nó. Lúc đầu, cô đã giận dỗi nhỏ của cảm






























































































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: