Từ trước đến nay, có lẽ ai cũng biết mỗi vùng miền sẽ có những nét văn hóa đặc sắc, đại diện và đôi khi còn là niềm tự hào của vùng đó. Hà Nội và Sài Gòn cũng vậy-cũng có những đặc trưng riêng-2 nơi này là tiêu biểu cho sự ông nội của 2 miền Bắc-Nam. Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về sự Micae nội đó theo chiều hướng từ ngoài vào trong, cụ Bulgaria là từ quán xá, cửa hàng đến cách cư xử và cuối cùng là lối sống. Đảm về hàng quán thì quán hàng rong là đặc trưng của Hà Nội, còn ở Sài Gòn, người ta quen với những xe đẩy bán vô số món ăn đặc ở các vùng miền cùng với chiếc dù che nắng che mưa. Và có lẽ nhiều người đã quen với chuyển ảnh những quán ăn vặt với mặt tiền rất nhỏ ở Hà Nội, hào quán thường xếp bàn ghế ra bên ngoài. Còn ở Sài Gòn, những hàng quán khá rộng rãi và thoáng mát. Trọng giao truyện, người Hà Nội coi trọng lễ nghĩa, phép tắc, họ hay sử scholars những hào hay ý đẹp, giọng đảm nhẹ nhàng, lọt tai. Họ rất coi trọng người diện. Trong khi đó, người Sài Gòn thường hay đảm thẳng, sống thoải mái, ít xem trọng về mặc chuyển ngữ, lễ nghĩa. Người Hà Nội rất hay truy cứu trách nhiệm hoặc chửi mắng người Micae khi họ vô ý đụng vào xe lúc đang dừng đèn đỏ. Nhưng ngược lại, người Sài Gòn chỉ quay lại tiếng biết xem là ai mà không la mắng, chửi bới gì. Điều làm nên sự khác biệt đó không thể không nhắc đến phong cách sinh hoạt của người dân 2 miền này. Trong dịp Tết, hình ảnh mâm ngũ quả ở Sài Gòn gồm 5 loại là dừa, cầu xiêm, xoài, đu đủ và sung với ngụ ý “Cầu sung vừa đủ sài”. Còn ở Hà Nội người ta bày mâm ngũ quả không thể thiếu nải chuối và trái bưởi. Trong phong cách ăn mặc, người Hà Nội rất kỹ trong việc lựa chọn trang phục. Còn đối với người Sài Gòn, cách ăn mặc của họ thể hiện tính phóng khoáng. Ẩm thực 2 miền cũng có sự khác biệt. Miền Nam thích ăn ngọt trong khi miền Bắc thì thích ăn mặn. Thực đơn buổi sáng của 2 miền cũng khác nhau. Người Hà Nội thường phải ăn sang kỹ càng, trong khi người Sài Gòn thì buổi sang không thể thiếu ly cà phê. Trong bữa cơm, người Hà Nội luôn luôn nói lời mời rất lễ phép rồi mới ăn. Ví dụ như: “Con mời bố mẹ ăn cơm ạ!”. Nhưng người Sài Gòn thì không câu nệ lời nói như vậy, họ chỉ nói ngắn gọn khi gọi người khác vào bữa cơm như: “ Bố ơi vào ăn cơm!”. Mỗi nơi mỗi cách mời nhưng đều chứa đựng sự lễ phép- nét đặc trưng của người Việt Nam. Khi nhà có khách cách mời họ ở lại ăn cơm ở 2 nơi này cũng khác nhau. Người Hà Nội nghĩ khách của họ ngại nên từ chối dùng bữa cơm với gia đình, vì thế họ sẽ mời nhiều lần và rất nhiệt tình. Cũng là từ chối dùng cơm nhưng người Sài Gòn lại nghĩ là người khách đó thật sự không muốn nên họ chỉ mời một lần vì không muốn làm khách khó xử. Điều này cho ta thấy phong cách sinh hoạt khác nhau đã làm cho suy nghĩ của con người 2 miền cũng khác nhau. Nhưng sự khác biệt này không phải sự ngẫu nhiên mà được hình thành từ những thói quen sinh hoạt chung đã có từ lâu. Sở dĩ có sự khác biệt đó là do văn hóa của 2 miền. Miền Bắc dành được độc lập sớm hơn, có nền văn hóa lâu hơn so với miền Nam nên đa số người miền Bắc nói chuyện văn vẻ, thường hay ra vẻ khinh người miền Nam. Khí hậu của 2 miền cũng khác nhau, miền Nam nắng ấm mát mẻ, không cần phải sợ lạnh nhưng miền Bắc. Còn miền Bắc vì mưa lạnh gió rét cho nên cần phải làm việc để được sống. Vì lẽ đó nên người Bắc có vẻ lo xa và siêng năng hơn người miền Nam. Mặc dù 2 miền có những nét văn hóa rất riêng nhưng chính những nét văn hóa đó đã làm nên nền văn hóa rất đặc trung, rất riêng mà không thể lẫn với bất kì một quốc gia nào.
đang được dịch, vui lòng đợi..