ASEAN Economic Community: what model for labour mobility?1 Flavia Jurj dịch - ASEAN Economic Community: what model for labour mobility?1 Flavia Jurj Việt làm thế nào để nói

ASEAN Economic Community: what mode

ASEAN Economic Community: what model for labour mobility?
1

Flavia Jurje and Sandra Lavenex

Abstract
This paper analyses the labour mobility reforms developed by the Association of Southeast Asian Nations
(ASEAN) in particular for the envisaged 2015 ASEAN Economic Community (AEC). The Community
Blueprint foresees the achievement of a free movement regime for skilled labour, mobility of selected categories
of people associated mainly with trade in services and investment. Labour migration policies for other types of
workers are not part of the regional integration framework. The agenda on services trade mobility,
institutionalized at the multilateral level by the 1995 WTO General Agreement on Trade in Services under the
so-called ‘mode 4’ temporary movement of service providers, has taken shape in other regions of the world as
well. For instance, in North America (NAFTA), Europe (EU), or South America (MERCOSUR), services-
related mobility provisions have coupled with other, more comprehensive, regional policies to migration (e.g.
free movement of people in the EU, residence and work rights for all citizens of MERCOSUR and associated
countries, etc.). Assessing the current context on labour migration within ASEAN and drawing on mobility
models employed by other regional units, the study discusses the prospects for deeper labour market cooperation
in Southeast Asia.

Introduction
The ASEAN Economic Community (AEC) shall be the goal of regional economic integration
by 2015, as stated by the heads of the ASEAN governments back in 2007 at the 13
th

Singapore Summit. To this end, the AEC envisages to transform ASEAN into a region with
“free movement of goods, services, investment, skilled labour
2
, and freer flow of capital”
(AEC Blueprint 2008: 5). While setting the goals for the 2015 single market, the AEC
Blueprint underlines the need for “the movement of business persons, skilled labour and
talents”, as a key element for achieving greater economic integration in the region. This paper
assesses the labour market reforms undertaken by ASEAN, drawing on mobility
liberalization experiences developed by other regional integration units, such as the EU, NAFTA, and MERCOSUR. In all these regional integration units, states have committed to
more comprehensive migration policies: in the case of the EU and MERCOSUR, the agenda
on trade-related mobility represents only one component of much more encompassing free
movement regimes, while within NAFTA the mobility provisions exceed the GATS mode 4
template, by for example expanding the categories of people entitled to move, covering more
sectors, introducing a special visa (i.e. Treaty NAFTA - TN-visa, for professionals entering
the US), etc. Comparing these various regimes would shed light on the importance of the
trade-mobility interlink for the development of regional migration policies, but also reveal
potential policy shortcomings of focusing solely on trade-related mobility for managing the
movement of people within a future economic community. The analysis is based on primary
data collected through semi-structured interviews with key stakeholders from the ASEAN
region, EU, NAFTA, and MERCOSUR, as well as coded mobility-related provisions
included in relevant documents and trade agreements concluded by the selected regions. The
coding scheme draws on previous efforts by Jurje and Lavenex (2014).
In the following, the paper presents the regional mobility models devised by ASEAN, EU,
NAFTA, and MERCOSUR respectively. It elaborates on both opportunities and constraints
encountered in liberalizing the movement of natural persons at the regional level. The study
concludes with addressing further policy alternatives for the ongoing labour mobility reforms
initiated by the Southeast Asian states.

Labour mobility within ASEAN
Mobility of service providers within the Southeast Asian region was not part of the original
Declaration, however it has become an important aspect of regional economic integration
with the adoption of the 1995 ASEAN Framework Agreement on Services (AFAS) and then
later with the initiative to conclude an agreement on Movement of Natural Persons (MNP).
Mobility of skilled labor within ASEAN is also promoted through the so-called Mutual
Recognition Arrangements (MRAs) of professional services. Finally, the goal to achieve the
free flow of skilled labour and professionals within the forthcoming 2015 ASEAN Economic
Community has brought along a series of reforms envisaged to enable member states to meet
these liberalization targets. In addition, Aspects related to migrant workers’ rights are covered
in a regional Declaration signed by ASEAN leaders in 2007.
3 The developments related to ASEAN labour mobility framework are detailed below.

ASEAN Framework Agreement on Services
Members agreed that “there shall be a freer flow of capital, skilled labor and professionals
among Member States” (AFAS art.4 (e)). This agenda has evolved relatively at the same time
with the WTO GATS mobility developments. The flow of skilled labour and professionals
related to trade in services is associated with the so-called “mode 4” mobility of natural
persons, one out of the four modes of cross boarder services supply, as defined by the 1995
WTO/GATS agreement.
The objective of the movement of natural persons was sought to expanding trade in services
and deepening economic integration. So far, ASEAN members have negotiated eight
packages of commitments within the AFAS framework, laying down Mode 4 conditions for
market access and national treatment under the horizontal commitments (see details below).
Moreover, the schedules of specific commitments and MFN exemptions lists contain
provisions taken by individual countries in specific sectors, for certain categories of service
providers (e.g. Singapore’s MFN exceptions allow the presence of unskilled/semi-skilled
natural persons that come from traditional sources of supply
3
, measures under periodical
domestic policy review; Indonesia reserves low level occupations/semi-skilled jobs to
Indonesians, with limited exceptions for citizens from Malaysia, Singapore, Brunei
Darussalam, Papua New Guinea and Australia). Despite these several rounds of services
negotiations and commitments packages signed, ASEAN members have not moved much
beyond the initial WTO/GATS outcome. In particular, commitments on mode 4 are mainly
linked to investment and business flows, and seen as only facilitating the movement of
professionals, managers, and qualified staff under the intra-corporate transferee category
(Nikomborirak and Supunnavadee 2013, ILO/ADB 2014). Recent developments have sought
to include all mobility-related commitments in a separate binding document – the Agreement
on Movement of Natural Persons – that would supersede all mode 4 provisions codified
previously in AFAS.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
ASEAN Economic Community: what model for labour mobility?1 Flavia Jurje and Sandra Lavenex Abstract This paper analyses the labour mobility reforms developed by the Association of Southeast Asian Nations (ASEAN) in particular for the envisaged 2015 ASEAN Economic Community (AEC). The Community Blueprint foresees the achievement of a free movement regime for skilled labour, mobility of selected categories of people associated mainly with trade in services and investment. Labour migration policies for other types of workers are not part of the regional integration framework. The agenda on services trade mobility, institutionalized at the multilateral level by the 1995 WTO General Agreement on Trade in Services under the so-called ‘mode 4’ temporary movement of service providers, has taken shape in other regions of the world as well. For instance, in North America (NAFTA), Europe (EU), or South America (MERCOSUR), services-related mobility provisions have coupled with other, more comprehensive, regional policies to migration (e.g. free movement of people in the EU, residence and work rights for all citizens of MERCOSUR and associated countries, etc.). Assessing the current context on labour migration within ASEAN and drawing on mobility models employed by other regional units, the study discusses the prospects for deeper labour market cooperation in Southeast Asia. Introduction The ASEAN Economic Community (AEC) shall be the goal of regional economic integration by 2015, as stated by the heads of the ASEAN governments back in 2007 at the 13th Singapore Summit. To this end, the AEC envisages to transform ASEAN into a region with “free movement of goods, services, investment, skilled labour2, and freer flow of capital” (AEC Blueprint 2008: 5). While setting the goals for the 2015 single market, the AEC Blueprint underlines the need for “the movement of business persons, skilled labour and talents”, as a key element for achieving greater economic integration in the region. This paper assesses the labour market reforms undertaken by ASEAN, drawing on mobility liberalization experiences developed by other regional integration units, such as the EU, NAFTA, and MERCOSUR. In all these regional integration units, states have committed to more comprehensive migration policies: in the case of the EU and MERCOSUR, the agenda on trade-related mobility represents only one component of much more encompassing free movement regimes, while within NAFTA the mobility provisions exceed the GATS mode 4 template, by for example expanding the categories of people entitled to move, covering more sectors, introducing a special visa (i.e. Treaty NAFTA - TN-visa, for professionals entering the US), etc. Comparing these various regimes would shed light on the importance of the trade-mobility interlink for the development of regional migration policies, but also reveal potential policy shortcomings of focusing solely on trade-related mobility for managing the movement of people within a future economic community. The analysis is based on primary data collected through semi-structured interviews with key stakeholders from the ASEAN region, EU, NAFTA, and MERCOSUR, as well as coded mobility-related provisions included in relevant documents and trade agreements concluded by the selected regions. The coding scheme draws on previous efforts by Jurje and Lavenex (2014). In the following, the paper presents the regional mobility models devised by ASEAN, EU, NAFTA, and MERCOSUR respectively. It elaborates on both opportunities and constraints encountered in liberalizing the movement of natural persons at the regional level. The study concludes with addressing further policy alternatives for the ongoing labour mobility reforms initiated by the Southeast Asian states. Labour mobility within ASEAN Mobility of service providers within the Southeast Asian region was not part of the original Declaration, however it has become an important aspect of regional economic integration with the adoption of the 1995 ASEAN Framework Agreement on Services (AFAS) and then later with the initiative to conclude an agreement on Movement of Natural Persons (MNP). Mobility of skilled labor within ASEAN is also promoted through the so-called Mutual Recognition Arrangements (MRAs) of professional services. Finally, the goal to achieve the
free flow of skilled labour and professionals within the forthcoming 2015 ASEAN Economic
Community has brought along a series of reforms envisaged to enable member states to meet
these liberalization targets. In addition, Aspects related to migrant workers’ rights are covered
in a regional Declaration signed by ASEAN leaders in 2007.
3 The developments related to ASEAN labour mobility framework are detailed below.

ASEAN Framework Agreement on Services
Members agreed that “there shall be a freer flow of capital, skilled labor and professionals
among Member States” (AFAS art.4 (e)). This agenda has evolved relatively at the same time
with the WTO GATS mobility developments. The flow of skilled labour and professionals
related to trade in services is associated with the so-called “mode 4” mobility of natural
persons, one out of the four modes of cross boarder services supply, as defined by the 1995
WTO/GATS agreement.
The objective of the movement of natural persons was sought to expanding trade in services
and deepening economic integration. So far, ASEAN members have negotiated eight
packages of commitments within the AFAS framework, laying down Mode 4 conditions for
market access and national treatment under the horizontal commitments (see details below).
Moreover, the schedules of specific commitments and MFN exemptions lists contain
provisions taken by individual countries in specific sectors, for certain categories of service
providers (e.g. Singapore’s MFN exceptions allow the presence of unskilled/semi-skilled
natural persons that come from traditional sources of supply
3
, measures under periodical
domestic policy review; Indonesia reserves low level occupations/semi-skilled jobs to
Indonesians, with limited exceptions for citizens from Malaysia, Singapore, Brunei
Darussalam, Papua New Guinea and Australia). Despite these several rounds of services
negotiations and commitments packages signed, ASEAN members have not moved much
beyond the initial WTO/GATS outcome. In particular, commitments on mode 4 are mainly
linked to investment and business flows, and seen as only facilitating the movement of
professionals, managers, and qualified staff under the intra-corporate transferee category
(Nikomborirak and Supunnavadee 2013, ILO/ADB 2014). Recent developments have sought
to include all mobility-related commitments in a separate binding document – the Agreement
on Movement of Natural Persons – that would supersede all mode 4 provisions codified
previously in AFAS.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Cộng đồng Kinh tế ASEAN: những gì mô hình di chuyển lao động
1 Flavia Jurje và Sandra Lavenex Tóm tắt Bài viết này phân tích các cuộc cải cách dịch chuyển lao động được phát triển bởi Hiệp hội các nước Đông Nam Á (ASEAN) đặc biệt cho các dự kiến năm 2015 Cộng đồng Kinh tế ASEAN (AEC). Cộng đồng Blueprint thấy trước sự thành tựu của một chế độ vận động miễn phí cho lao động có tay nghề cao, tính di động của danh mục được lựa chọn của những người có liên quan chủ yếu với thương mại dịch vụ và đầu tư. Chính sách di cư lao động với nhiều loại khác của người lao động không nằm trong khuôn khổ hội nhập khu vực. Chương trình nghị sự về tính di động thương mại dịch vụ, thể chế ở cấp đa phương bởi năm 1995 Hiệp định chung về Thương mại Dịch vụ theo cái gọi là "chế độ 4 'chuyển tạm thời của các nhà cung cấp dịch vụ, đã được hình thành ở các khu vực khác của thế giới như là tốt. Ví dụ, ở Bắc Mỹ (NAFTA), Châu Âu (EU), hay Nam Mỹ (MERCOSUR), services- liên quan quy định tính di động đã cùng với, toàn diện hơn, các chính sách khác trong khu vực để di chuyển (ví dụ như di chuyển tự do của người dân trong EU, nơi cư trú và quyền làm việc cho tất cả công dân của MERCOSUR và liên quốc gia, vv). Đánh giá tình hình hiện tại về di cư lao động trong ASEAN và vẽ trên di động mô hình làm việc của các đơn vị khác trong khu vực, nghiên cứu thảo luận về triển vọng sâu sắc hơn hợp tác thị trường lao động trong khu vực Đông Nam Á. Giới thiệu Cộng đồng Kinh tế ASEAN (AEC) sẽ là mục tiêu của hội nhập kinh tế khu vực vào năm 2015, như đã nêu của người đứng đầu chính phủ các nước ASEAN vào năm 2007 tại 13 th Singapore Summit. Để kết thúc này, AEC dự kiến để biến ASEAN thành một khu vực với "di chuyển tự do của hàng hóa, dịch vụ, đầu tư, lao động có tay nghề cao 2, và dòng chảy tự do của vốn" (AEC Blueprint 2008: 5). Trong khi thiết lập các mục tiêu cho năm 2015 thị trường duy nhất, AEC Blueprint nhấn mạnh yêu cầu "các chuyển động của người kinh doanh, lao động có tay nghề và tài năng", như là một yếu tố quan trọng để đạt được hội nhập kinh tế lớn trong khu vực. Bài viết này đánh giá các cải cách thị trường lao động được thực hiện bởi ASEAN, vẽ trên di động kinh nghiệm tự do hóa được phát triển bởi các đơn vị hội nhập khu vực khác, chẳng hạn như EU, NAFTA, và MERCOSUR. Trong tất cả các đơn vị hội nhập khu vực, các quốc gia đã cam kết chính sách di cư toàn diện: trong trường hợp của EU và MERCOSUR, các chương trình trên di động thương mại liên quan đến chỉ đại diện cho một thành phần của nhiều hơn nữa bao gồm miễn phí chế độ vận động, trong khi trong NAFTA quy định tính di động vượt quá GATS chế độ 4 mẫu, bởi ví dụ mở rộng các loại của những người thuộc diện di chuyển, bao gồm nhiều lĩnh vực, giới thiệu một visa đặc biệt (tức là Hiệp ước NAFTA - TN-visa, cho các chuyên nhập Mỹ), vv So sánh các chế độ khác nhau sẽ làm sáng tỏ tầm quan trọng của sự buộc lại thương mại di động cho sự phát triển của chính sách di cư trong khu vực, mà còn bộc lộ những thiếu sót chính sách tiềm năng của việc tập trung hoàn toàn vào tính di động thương mại liên quan đến việc quản lý các chuyển động của con người trong một cộng đồng kinh tế trong tương lai. Việc phân tích dựa trên chính các dữ liệu thu thập thông qua các cuộc phỏng vấn bán cấu trúc với các bên liên quan từ ASEAN khu vực, EU, ​​NAFTA, và MERCOSUR, cũng như các quy định liên quan đến tính di động được mã hóa trong các văn bản có liên quan và các hiệp định thương mại ký kết giữa các khu vực được lựa chọn. Các chương trình mã hóa dựa trên những nỗ lực trước đó của Jurje và Lavenex (2014). Trong phần sau đây, bài báo trình bày các mô hình di động trong khu vực đưa ra bởi ASEAN, EU, ​​NAFTA, MERCOSUR và tương ứng. Làm rõ về cả cơ hội và khó khăn gặp phải trong việc tự do hóa các phong trào của người tự nhiên ở cấp khu vực. Nghiên cứu kết luận với quyết lựa chọn chính sách hơn nữa cho việc cải cách dịch chuyển lao động liên tục khởi xướng bởi các quốc gia Đông Nam Á. Nhẹn lao động trong ASEAN Mobility của các nhà cung cấp dịch vụ trong khu vực Đông Nam Á không phải là một phần của bản gốc Tuyên bố, tuy nhiên nó đã trở thành một khía cạnh quan trọng của hội nhập kinh tế khu vực với việc thông qua các Hiệp định năm 1995 khung ASEAN về dịch vụ (AFAS) và sau đó sau đó với sự chủ động để ký kết một thỏa thuận về Di chuyển Thể nhân (MNP). Mobility của lao động có tay nghề trong ASEAN cũng được thúc đẩy thông qua cái gọi là Mutual sắp xếp Recognition (MRA) của dịch vụ chuyên nghiệp. Cuối cùng, mục tiêu để đạt được dòng chảy tự do của lao động có tay nghề cao và các chuyên gia trong thời gian tới năm 2015 kinh tế ASEAN cộng đồng đã mang theo một loạt các cải cách vạch ra để cho phép các nước thành viên để đáp ứng các mục tiêu tự do hóa. Ngoài ra, các khía cạnh liên quan đến quyền của người lao động nhập cư 'được bao phủ trong một Tuyên bố khu vực chữ ký của các nhà lãnh đạo ASEAN trong năm 2007. 3 Sự phát triển liên quan đến khuôn khổ chuyển lao động ASEAN được nêu chi tiết dưới đây. Khung ASEAN về Dịch vụ Hiệp định thành viên đồng ý rằng "có phải là một tự do hơn dòng chảy của vốn, lao động có tay nghề và chuyên gia giữa các nước thành viên "(AFAS art.4 (e)). Chương trình này đã phát triển tương đối đồng thời với sự phát triển di động GATS của WTO. Dòng chảy của lao động có tay nghề cao và các chuyên gia liên quan đến thương mại dịch vụ có liên quan đến cái gọi là "chế độ 4" tính di động của tự nhiên người, một trong bốn phương thức phục vụ khách trọ xuyên cung cấp, theo định nghĩa của năm 1995 hiệp định WTO / GATS. Mục tiêu của phong trào của người tự nhiên đã tìm cách mở rộng thương mại dịch vụ và thúc đẩy hội nhập kinh tế. Cho đến nay, các thành viên ASEAN đã đàm phán tám gói các cam kết trong khuôn khổ AFAS, đặt xuống Mode 4 điều kiện để tiếp cận thị trường và đối xử quốc gia theo các cam kết ngang (xem chi tiết bên dưới). Hơn nữa, danh mục cam kết cụ thể và MFN miễn trừ danh sách chứa các quy định thực hiện bởi từng quốc gia trong các lĩnh vực cụ thể, đối với một số loại dịch vụ cung cấp (ví dụ như trường hợp ngoại lệ MFN của Singapore cho phép sự hiện diện của / bán lành nghề có kỹ năng nhân mà đến từ các nguồn truyền thống cung cấp 3, các biện pháp theo định kỳ xem xét lại chính sách đối nội; Indonesia giữ mức thấp nghề / công việc bán kỹ năng để người Indonesia, có một số ngoại lệ đối với công dân từ Malaysia, Singapore, Brunei Darussalam, Papua New Guinea và Australia). Mặc dù có những vòng vài dịch vụ đàm phán và cam kết các gói đã ký, các thành viên ASEAN đã không di chuyển nhiều hơn kết quả WTO / GATS ban đầu. Đặc biệt, các cam kết về chế độ 4 chủ yếu là liên quan đến dòng vốn đầu tư và kinh doanh, và xem như chỉ tạo thuận lợi cho sự di chuyển của các chuyên gia, nhà quản lý và nhân viên có trình độ thuộc các thể loại được chuyển giao nội bộ công ty (Nikomborirak và Supunnavadee năm 2013, ILO / ADB 2014). Phát triển gần đây đã tìm cách để bao gồm tất cả các cam kết liên quan đến tính di động trong một tài liệu ràng buộc riêng biệt - Hiệp định về Di chuyển Thể nhân - đó sẽ thay thế tất cả các chế độ 4 quy định hệ thống hóa trước đó trong AFAS.



























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: