Baekhyun took a seat at the back and absent-mindedly watched as the st dịch - Baekhyun took a seat at the back and absent-mindedly watched as the st Việt làm thế nào để nói

Baekhyun took a seat at the back an

Baekhyun took a seat at the back and absent-mindedly watched as the students progressively filled the room.
And then he came in.
Maybe Baekhyun’s first day wouldn’t be so crappy in the end.
He was a tall, dark boy. Half-lidded, dark-circled eyes. Curly, pointy mouth. Alabaster skin. He was muscular yet the way he walked made him seem as if he was graciously gliding. He took a seat on the front row near the door, allowing Baekhyun to look at him from a perfect angle without being spotted.
He’s definitely my style! How will I find a way to talk to him? Why isn’t Junmyeon here when I need him, seriously?! So useless!
The Occidental teacher introduced herself in French and after two sentences Baekhyun was already lost in his staring.
When he heard the teacher had stopped talking, he focused his attention on the class again, though, sensing something was coming as a student started introducing himself in approximate French. Baekhyun realised soon enough every one of them had to go through the embarrassing trial in a ridiculously difficult language he had only taken to follow his former crush even though he hadn’t been brave enough to even say hi to him. Now he was stuck in his chair, mentally preparing an unbalanced sentence that would receive only laughs. He was busy thinking about his introduction when he saw the handsome dark boy raise from his chair and start speaking French.
“Bonjour, je m’appelle Huang Zitao mais tout le monde m’appelle Tao. Je suis chinois mais j’habite en Corée depuis 5 ans. J’ai choisi d’apprendre le français car j’aimerais travailler dans le milieu de la mode à Paris.” (*)
Baekhyun only managed to understand “Bonjour” and fortunately the boy’s name. Zitao, nicknamed Tao. Sounded nice. The teacher looked pleased, for Tao had been the first one to introduce himself properly with a correct accent. The next students failed after him, and Baekhyun was no exception, but at least he didn’t feel different from the others. He wasn’t laughed at, and soon enough the lesson – made of partial listening and intense staring – was over.
Baekhyun gathered his stuff in a rush and hurried to the door but Tao had already left. He looked left and right in the hall, but it was so crowded with leaving students that he couldn’t spot him.
He sighed but he was a bit relieved at the same time. What would he have said to him if he had caught him? Maybe it was better to ask Junmyeon for his detailed background before talking to him? Well, he knew he would see him at least twice a week in French class.
Outside the school, Baekhyun was literally harassed by association representatives. He rejected nearly every single one, but his ears tilted at “choir” and “student council”. He took the small, amateur-looking leaflets and stored them preciously in his bag’s front pocket.
At least his list wasn’t totally ruined yet.
As he was think-walking to his house, he tried to draw the outcome of his day. He had met Junmyeon, who was quite close to friend material. He had spoken to very nice people in his class and eaten lunch with them. His teachers were okay, none of them seemed sadistic or crazy. He had spotted a very good-looking Chinese guy and intended to know more about him. He had taken the first steps to enter the choir and the stuco.
It was pretty positive.
But.
Because of course there was this HUGE but.
Some creepy-looking brat had decided to take Baekhyun as his target and this wasn’t in his plans at all.
The pro and con scales were even.
At least until the very person who had already messed his day up came crashing on the con side of the scales.
“BAEKKIE~!” He heard a low voice from a distance behind him.
Baekhyun didn’t stop nor look at the source of the call. He simply continued walking at a slightly faster pace and put his headphones on to refrain from being talked to by very unpleasant strangers including a particular bird’s nest head ape.
After ten minutes’ walk, Baekhyun had nearly reached his house. Out of curiosity, he took a nervous glance over his shoulder.
Baekhyun shrieked.
He’s like fucking Slenderman. He’s right behind you when you expect it yet he still scares the living daylights out of you!
“What are you still doing following me?!” Baekhyun yelled in a too high-pitched voice.
“I’m not. I live that way.” Chanyeol pointed at Baekhyun’s street.
No way. Don’t tell me he’s my fucking neighbour.
Baekhyun reluctantly stopped in front of his house gate. He didn’t want Chanyeol to know where he lived but he had little to none other option. He paused stupidly and watched as Chanyeol walked past him, a wide grin extending the corners of his lips, not breaking eye-contact with an extremely puzzled Baekhyun for several, agonizingly long seconds.
He continued striding and finally opened the gate to a house very similar to Baekhyun’s, located about ten yards farther across the street.
He. Is. My. Fucking. Neighbour.
Baekhyun was still shamelessly staring, as his total disbelief was erasing any remain of anger.
What did I do to deserve all the odds against me?
Chanyeol took out his keys and waved happily to Baekhyun before unlocking his door and casually going in. Baekhyun was still frozen in the same position. He couldn’t believe his eyes. He stayed like that for a few more seconds then shook his head and decided to finally enter his house.
He was greeted by a heavy silence, as usual, and climbed the stairs to his room straight after having kicked his shoes off. He didn’t even bother to make himself his comforting, ritual hot chocolate that he was used to drinking after school.
That day definitely wasn’t a normal school day.
He collapsed on his bed like a girl in love, even though his feelings were diametrically opposite.
After having rolled up and down his bed, silently screamed and kicked his legs aimlessly to his heart’s content, Baekhyun laid on his back in a steadier position. He took a long breath in.
Okay. Tomorrow is another day.
It’ll be better than today.
No.
I’ll make it better than today.
With these optimistic thoughts, Baekhyun got up and took over his daily routine.
* * *
The next morning, Baekhyun spent a long time checking himself like he had done the day before. His hair was perfectly styled: slightly wavy, with every bang in its place. Smoky grey eye-liner on his lids and thin braided leather bracelets around his wrists, he felt ready again to confront a new high school day.
His parents had both already long left to work, so he silently exited his house.
He was welcomed by a nice and dazzling sunlight.
A smile nearly as dazzling topped by a heap of noodle-like hair so early in the morning was a tad bit less pleasant, though.
The owner of the smile was patiently standing in front of Baekhyun’s gate and waved at him in an already painfully familiar way.
“Hi Baekkie! I’ve been waiting for you! Let’s walk to school together.”
Baekhyun suddenly wanted to crawl into a hole.
Too bad there were no holes in his immediate surroundings.
Maybe today won’t be better than yesterday, in the end.
(*) “Hello my name’s Huang Zitao but everybody calls me Tao. I’m Chinese but I’ve been living in Korea for five years now. I chose to learn French because I’d like to work in the fashion industry in Paris.”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Baekhyun đã diễn một chỗ ngồi ở phía sau và absent-mindedly dõi như các sinh viên dần dần đầy phòng.
và sau đó, ông đến in
có lẽ Baekhyun của ngày đầu tiên sẽ không như vậy crappy ở cuối.
ông là một cậu bé cao, tối. Nửa-lidded, bóng tối bao quanh mắt. Xoăn, pointy miệng. Thạch cao tuyết hoa da. Ông được cơ bắp nhưng cách ông đi làm cho anh ta có vẻ như nếu ông từ bi trượt. Ông đã diễn một chỗ ngồi trên hàng gần cửa, cho phép Baekhyun để nhìn vào anh ta từ một góc độ hoàn hảo mà không bị phát hiện.
ông chắc chắn là phong cách của tôi! Làm thế nào tôi sẽ tìm thấy một cách để nói chuyện với anh ta? Tại sao không phải là Junmyeon từ ở đây khi tôi cần anh ta, nghiêm túc?! Vì vậy vô dụng!
The Occidental giáo viên giới thiệu bản thân bằng tiếng Pháp và sau khi hai câu Baekhyun đã bị mất trong của mình nhìn chằm chằm.
Khi ông nghe các giáo viên đã ngừng nói chuyện, ông tập trung sự chú ý của mình vào lớp một lần nữa, mặc dù, cảm biến một cái gì đó đến như một sinh viên bắt đầu giới thiệu mình ở Pháp gần đúng. Baekhyun nhận ra sớm đủ mỗi một trong số họ đã phải trải qua thử nghiệm lúng túng trong một ngôn ngữ khó khăn ridiculously ông đã chỉ làm theo lòng cũ của mình ngay cả khi ông đã không được đủ can đảm để thậm chí nói hi với anh ta. Bây giờ ông đã bị mắc kẹt trong ghế của mình, tinh thần chuẩn bị một câu không cân bằng mà sẽ nhận được chỉ cười. Ông là bận rộn suy nghĩ về giới thiệu của mình khi ông thấy cậu bé đẹp trai tối tăng từ ghế của mình và bắt đầu nói tiếng Pháp.
"Bonjour, je m'appelle Huang Zitao mais tout le monde m'appelle Tao. Je suis chinois mais j'habite en Corée depuis 5 đáp J'ai choisi d'apprendre le français xe j'aimerais travailler dans le milieu de la chế độ à Paris." (*)
Baekhyun chỉ quản lý để hiểu "Bonjour" và may mắn thay tên của cậu bé. Zitao, Tao có biệt danh. Nghe có vẻ tốt đẹp. Các giáo viên nhìn hài lòng, cho Tao đã là người đầu tiên để giới thiệu mình đúng với một giọng chính xác. Các sinh viên tới thất bại sau khi anh ta, và Baekhyun là không có ngoại lệ, nhưng ít nhất ông không cảm thấy khác nhau từ những người khác. Ông đã không được cười, và sớm đủ là bài học-bằng phần nghe và cường độ cao nhìn chằm chằm-là over.
Baekhyun tập hợp công cụ của mình trong một cơn sốt và vội vã tới cửa, nhưng Tao đã để lại. Ông nhìn trái và bên phải trong hội trường, nhưng nó đã được rất đông đúc với để lại học sinh rằng ông không thể phát hiện ông.
ông thở dài nhưng ông là một chút nhẹ nhõm cùng một lúc. Những gì đã ông có thể nói với anh ta nếu anh ta đã đánh bắt anh ta? Có lẽ nó là tốt hơn để yêu cầu Junmyeon nền chi tiết của ông trước khi nói chuyện với anh ta? Vâng, ông biết ông sẽ thấy anh ta ít nhất hai lần một tuần ở Pháp lớp học
bên ngoài trường học, Baekhyun nghĩa đen quấy nhiễu bởi Hiệp hội đại diện. Ông từ chối gần như mỗi một đơn, nhưng tai nghiêng "ca đoàn" và "sinh viên hội đồng". Ông đã nhỏ, nghiệp dư, tìm kiếm tờ rơi và lưu trữ chúng preciously trong túi của mình trước túi.
ít danh sách của mình không phải là hoàn toàn bị hủy hoại được.
như ông đã nghĩ rằng đi bộ đến nhà của mình, ông đã cố gắng để vẽ kết quả trong ngày của mình. Ông đã gặp Junmyeon, những người đã khá gần gũi với người bạn vật liệu. Ông đã nói chuyện với những người rất đẹp trong lớp học của mình và ăn cơm trưa với họ. Giáo viên của ông đã được rồi, không ai trong số họ dường như tàn bạo hoặc điên. Ông đã phát hiện một gã Trung Quốc rất đẹp và dự định để biết thêm chi tiết về anh ta. Ông đã thực hiện các bước đầu tiên để nhập các ca đoàn và stuco.
nó đã là khá tích cực.
nhưng.
vì tất nhiên đã có này nhưng lớn.
brat creepy, tìm kiếm một số đã quyết định đi Baekhyun là mục tiêu của mình và điều này không có trong kế hoạch của mình tại tất cả.
pro và con quy mô đã thậm chí.
Ít cho đến khi rất người đã có điều sai ngày của mình lên đến rơi bên con của vảy.
"BAEKKIE ~!" Ông nghe một giọng nói thấp từ một khoảng cách phía sau anh ta.
Baekhyun không dừng lại và nhìn vào nguồn gốc của cuộc gọi. Ông chỉ đơn giản là tiếp tục đi bộ tại một tốc độ hơi nhanh hơn và lên tai nghe của mình để kiềm chế không được nói chuyện với bởi người lạ rất khó chịu, trong đó có một con chim cụ thể làm tổ đầu ape.
sau 10 phút đi bộ, Baekhyun đã gần như đạt đến ngôi nhà của ông. Out of curiosity, ông đã một nháy mắt thần kinh qua vai của mình.
Baekhyun shrieked.
ông cũng giống như cái Slenderman. Ông là ngay phía sau bạn khi bạn mong đợi nó nhưng ông vẫn scares các daylights sống ra khỏi bạn!
"Những gì bạn vẫn đang làm theo anh?!" Baekhyun hét trong một giọng nói quá cao-pitched.
"I 'm not. Tôi sống như vậy." Chanyeol chĩa ngay vào của Baekhyun street.
không có cách nào. Đừng nói với tôi ông là hàng xóm chết tiệt của tôi.
Baekhyun miễn cưỡng dừng lại ở phía trước cửa nhà của ông. Ông không muốn Chanyeol để biết nơi ông sống nhưng ông đã có ít hoặc không có tùy chọn khác. Ông đã tạm dừng stupidly và dõi như Chanyeol đi qua anh ta, một grin rộng mở rộng các góc của đôi môi của mình, không phá vỡ-liên hệ với mắt với một Baekhyun rất hoang mang cho một số, agonizingly dài giây.
ông tiếp tục striding và cuối cùng đã mở cửa đến một ngôi nhà rất tương tự như Baekhyun, nằm khoảng mười m xa hơn về phía bên kia street.
ông. Là của tôi. Bọn khốn kiếp. Hàng xóm.
Baekhyun vẫn shamelessly nhìn chằm chằm, như sự hoài nghi tất cả của mình xóa bất kỳ vẫn của sự tức giận.
tôi đã làm gì để xứng đáng tất cả các tỷ lệ cược chống lại tôi?
Chanyeol đã diễn ra của mình phím và vẫy hạnh phúc với Baekhyun trước khi mở cửa của mình và tình cờ đi. Baekhyun vẫn được đông lạnh ở vị trí tương tự. Ông không thể tin rằng đôi mắt của mình. Ông ở lại như vậy cho một vài giây nữa sau đó lắc đầu và quyết định cuối cùng nhập của ông nhà.
ông được chào đón bởi một sự im lặng nặng, như thường lệ, và leo lên cầu thang để phòng của mình ngay sau khi có khởi động giày của mình. Ông thậm chí không bận tâm để làm cho bản thân mình an ủi, nghi lễ sô cô la nóng mà ông đã sử dụng để uống sau giờ học.
Ngày hôm đó chắc chắn không phải là một ngày học bình thường.
ông sụp đổ trên giường của mình như một cô gái trong tình yêu, ngay cả khi cảm xúc của mình là xuyên tâm đối diện.
sau khi có cuộn lên và xuống giường của mình, âm thầm gào lên và khởi động chân không mục đích với nội dung trái tim của mình, Baekhyun đặt trên lưng ở vị trí ổn. Ông lấy một hơi thở dài in
Okay. Ngày mai là một ngày.
nó sẽ tốt hơn so với ngày hôm nay.
No.
tôi sẽ làm cho nó tốt hơn so với ngày hôm nay.
với những ý nghĩ lạc quan, Baekhyun đứng dậy và chiếm thói quen hàng ngày của mình.
* * *
sáng hôm sau, Baekhyun đã dành một thời gian dài, kiểm tra mình như ông đã làm ngày hôm trước. Mái tóc của mình hoàn toàn theo kiểu: hơi lượn sóng, với mỗi bang trong vị trí của nó. Khói màu xám mắt-liner trên nắp và vòng đeo tay mỏng bện da xung quanh cổ tay của mình, ông cảm thấy sẵn sàng một lần nữa để đối đầu với một mới cao tröôøng.
cha mẹ có cả hai đã lâu trái để làm việc, do đó, ông đã thoát âm thầm của ông nhà.
ông được chào đón bởi một tốt đẹp và rực rỡ ánh sáng mặt trời.
một nụ cười gần như chói đứng đầu bởi một đống mì như tóc rất sớm vào buổi sáng mặc dù đã một chút tad ít dễ chịu,.
Chủ sở hữu của những nụ cười là kiên nhẫn đứng ở phía trước của Baekhyun của cổng và vẫy lúc anh ta trong một cách đã đau đớn quen thuộc.
"Hi Baekkie! Tôi đã chờ đợi bạn! Hãy đi bộ đến trường với nhau."
Baekhyun đột nhiên muốn thu thập dữ liệu vào lỗ một.
quá xấu, có là không có lỗ trong môi trường xung quanh ngay lập tức của mình.
có lẽ hôm nay sẽ không tốt hơn so với hôm qua, cuối cùng.
(*) "Xin chào tên tôi Huang Zitao nhưng tất cả mọi người gọi tôi Tao. Tôi là Trung Quốc, nhưng tôi đã sống ở Hàn Quốc trong năm năm nay. Tôi đã chọn để học tiếng Pháp bởi vì tôi muốn làm việc trong ngành công nghiệp thời trang tại Paris."
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Baekhyun took a seat at the back and absent-mindedly watched as the students progressively filled the room.
And then he came in.
Maybe Baekhyun’s first day wouldn’t be so crappy in the end.
He was a tall, dark boy. Half-lidded, dark-circled eyes. Curly, pointy mouth. Alabaster skin. He was muscular yet the way he walked made him seem as if he was graciously gliding. He took a seat on the front row near the door, allowing Baekhyun to look at him from a perfect angle without being spotted.
He’s definitely my style! How will I find a way to talk to him? Why isn’t Junmyeon here when I need him, seriously?! So useless!
The Occidental teacher introduced herself in French and after two sentences Baekhyun was already lost in his staring.
When he heard the teacher had stopped talking, he focused his attention on the class again, though, sensing something was coming as a student started introducing himself in approximate French. Baekhyun realised soon enough every one of them had to go through the embarrassing trial in a ridiculously difficult language he had only taken to follow his former crush even though he hadn’t been brave enough to even say hi to him. Now he was stuck in his chair, mentally preparing an unbalanced sentence that would receive only laughs. He was busy thinking about his introduction when he saw the handsome dark boy raise from his chair and start speaking French.
“Bonjour, je m’appelle Huang Zitao mais tout le monde m’appelle Tao. Je suis chinois mais j’habite en Corée depuis 5 ans. J’ai choisi d’apprendre le français car j’aimerais travailler dans le milieu de la mode à Paris.” (*)
Baekhyun only managed to understand “Bonjour” and fortunately the boy’s name. Zitao, nicknamed Tao. Sounded nice. The teacher looked pleased, for Tao had been the first one to introduce himself properly with a correct accent. The next students failed after him, and Baekhyun was no exception, but at least he didn’t feel different from the others. He wasn’t laughed at, and soon enough the lesson – made of partial listening and intense staring – was over.
Baekhyun gathered his stuff in a rush and hurried to the door but Tao had already left. He looked left and right in the hall, but it was so crowded with leaving students that he couldn’t spot him.
He sighed but he was a bit relieved at the same time. What would he have said to him if he had caught him? Maybe it was better to ask Junmyeon for his detailed background before talking to him? Well, he knew he would see him at least twice a week in French class.
Outside the school, Baekhyun was literally harassed by association representatives. He rejected nearly every single one, but his ears tilted at “choir” and “student council”. He took the small, amateur-looking leaflets and stored them preciously in his bag’s front pocket.
At least his list wasn’t totally ruined yet.
As he was think-walking to his house, he tried to draw the outcome of his day. He had met Junmyeon, who was quite close to friend material. He had spoken to very nice people in his class and eaten lunch with them. His teachers were okay, none of them seemed sadistic or crazy. He had spotted a very good-looking Chinese guy and intended to know more about him. He had taken the first steps to enter the choir and the stuco.
It was pretty positive.
But.
Because of course there was this HUGE but.
Some creepy-looking brat had decided to take Baekhyun as his target and this wasn’t in his plans at all.
The pro and con scales were even.
At least until the very person who had already messed his day up came crashing on the con side of the scales.
“BAEKKIE~!” He heard a low voice from a distance behind him.
Baekhyun didn’t stop nor look at the source of the call. He simply continued walking at a slightly faster pace and put his headphones on to refrain from being talked to by very unpleasant strangers including a particular bird’s nest head ape.
After ten minutes’ walk, Baekhyun had nearly reached his house. Out of curiosity, he took a nervous glance over his shoulder.
Baekhyun shrieked.
He’s like fucking Slenderman. He’s right behind you when you expect it yet he still scares the living daylights out of you!
“What are you still doing following me?!” Baekhyun yelled in a too high-pitched voice.
“I’m not. I live that way.” Chanyeol pointed at Baekhyun’s street.
No way. Don’t tell me he’s my fucking neighbour.
Baekhyun reluctantly stopped in front of his house gate. He didn’t want Chanyeol to know where he lived but he had little to none other option. He paused stupidly and watched as Chanyeol walked past him, a wide grin extending the corners of his lips, not breaking eye-contact with an extremely puzzled Baekhyun for several, agonizingly long seconds.
He continued striding and finally opened the gate to a house very similar to Baekhyun’s, located about ten yards farther across the street.
He. Is. My. Fucking. Neighbour.
Baekhyun was still shamelessly staring, as his total disbelief was erasing any remain of anger.
What did I do to deserve all the odds against me?
Chanyeol took out his keys and waved happily to Baekhyun before unlocking his door and casually going in. Baekhyun was still frozen in the same position. He couldn’t believe his eyes. He stayed like that for a few more seconds then shook his head and decided to finally enter his house.
He was greeted by a heavy silence, as usual, and climbed the stairs to his room straight after having kicked his shoes off. He didn’t even bother to make himself his comforting, ritual hot chocolate that he was used to drinking after school.
That day definitely wasn’t a normal school day.
He collapsed on his bed like a girl in love, even though his feelings were diametrically opposite.
After having rolled up and down his bed, silently screamed and kicked his legs aimlessly to his heart’s content, Baekhyun laid on his back in a steadier position. He took a long breath in.
Okay. Tomorrow is another day.
It’ll be better than today.
No.
I’ll make it better than today.
With these optimistic thoughts, Baekhyun got up and took over his daily routine.
* * *
The next morning, Baekhyun spent a long time checking himself like he had done the day before. His hair was perfectly styled: slightly wavy, with every bang in its place. Smoky grey eye-liner on his lids and thin braided leather bracelets around his wrists, he felt ready again to confront a new high school day.
His parents had both already long left to work, so he silently exited his house.
He was welcomed by a nice and dazzling sunlight.
A smile nearly as dazzling topped by a heap of noodle-like hair so early in the morning was a tad bit less pleasant, though.
The owner of the smile was patiently standing in front of Baekhyun’s gate and waved at him in an already painfully familiar way.
“Hi Baekkie! I’ve been waiting for you! Let’s walk to school together.”
Baekhyun suddenly wanted to crawl into a hole.
Too bad there were no holes in his immediate surroundings.
Maybe today won’t be better than yesterday, in the end.
(*) “Hello my name’s Huang Zitao but everybody calls me Tao. I’m Chinese but I’ve been living in Korea for five years now. I chose to learn French because I’d like to work in the fashion industry in Paris.”
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: