IMAGE AND THE CITYIn the city, we are barraged with images of the peop dịch - IMAGE AND THE CITYIn the city, we are barraged with images of the peop Việt làm thế nào để nói

IMAGE AND THE CITYIn the city, we a

IMAGE AND THE CITY
In the city, we are barraged with images of the people we might become. Identity is presented as plastic, a matter of possessions and appearances; and a very large proportion of the urban landscape is taken up by slogans, advertisements, flatly photographed images of folk heroes - the man who turned into a sophisticated dandy overnight by drinking a particular brand of drink, the girl who transformed herself into a femme fatale with a squirt of cheap scent. The tone of the wording of these advertisements is usually pert and facetious, comically drowning in its own hyperbole. But the pictures are brutally exact: they reproduce every detail of a style of life, down to the brand of cigarette-lighter, the stone in the ring, and the economic row of books on the shelf.
Yet, if one studies a line of ads across from where one is sitting on a tube train, these images radically conflict with each other. Swap the details about between the pictures, and they are instantly made illegible. If the characters they represent really are heroes, then they clearly have no individual claim to speak for society as a whole. The clean-cut and the shaggy, rakes, innocents, brutes, home-lovers, adventurers, clowns all compete for our attention and invite emulation. As a gallery, they do provide a glossy mirror of the aspirations of a representative city crowd; but it is exceedingly hard to discern a single dominant style, an image of how most people would like to see themselves.
Even in the business of the mass-production of images of identity, this shift from the general to the diverse and particular is quite recent. Consider another line of stills: the back-lit, soft-focus portraits of the first and second generations of great movie stars. There is a degree of romantic unparticularity in the face of each one, as if they were communal dream-projections of society at large. Only in the specialised genres of westerns, farces and gangster movies were stars allowed to have odd, knobbly cadaverous faces. The hero as loner belonged to history or the underworld: he spoke from the perimeter of society, reminding us of its dangerous edges.
The stars of the last decade have looked quite different. Soft-focus photography has gone, to be replaced by a style which searches out warts and bumps, emphasises the uniqueness not the generality of the face. Voices, too, are strenuously idiosyncratic; whines, stammers and low rumbles are exploited as features of 'star quality'. Instead of romantic heroes and heroines, we have a brutalist, hard-edged style in which isolation and egotism are assumed as natural social conditions.
In the movies, as in the city, the sense of stable hierarchy has become increasingly exhausted; we no longer live in a world where we can all share the same values, the same heroes. (It is doubtful whether this world, so beloved of nostalgia moralists, ever existed; but lip-service was paid to it, the pretence, at least, was kept up.) The isolate and the eccentric push towards the centre of the stage; their fashions and mannerisms are presented as having as good a claim to the limelight and the future as those of anyone else. In the crowd on the underground platform, one may observe a honeycomb of fully-worked-out worlds, each private, exclusive, bearing little comparison with its nearest neighbour. What is prized in one is despised in another. There are no clear rules about how one is supposed to manage one's body, dress, talk, or think. Though there are elaborate protocols and etiquettes among particular cults and groups within the city, they subscribe to no common standard.
For the new arrival, this disordered abundance is the city's most evident and alarming quality. He feels as if he has parachuted into a funfair of contradictory imperatives. There are so many people he might become, and a suit of clothes, a make of car, a brand of cigarettes, will go some way towards turning him into a personage even before he has discovered who that personage is. Personal identity has always been deeply rooted in property, but hitherto the relationship has been a simple one - a question of buying what you could afford, and leaving your wealth to announce your status. In the modern city, there are so many things to buy, such a quantity of different kinds of status, that the choice and its attendant anxieties have created a new pornography of taste.
The leisure pages of the Sunday newspapers, fashion magazines, TV plays, popular novels, cookbooks, window displays all nag at the nerve of our uncertainty and snobbery. Should we like American cars, hard-rock hamburger joints, Bauhaus chairs ...? Literature and art are promoted as personal accessories: the paintings of Mondrian or the novels of Samuel Beckett 'go' with certain styles like matching handbags. There is in the city a creeping imperialism of taste, in which more and more commodities are made over to being mere expressions of personal identity. The piece of furniture, the pair of shoes, the book, the film, are important not so much in themselves but for what they communicate about their owners; and ownership is stretched to include what one likes or believes in as well as what one can buy.

34 What does the writer say about advertisements in the first paragraph?
A Certain kinds are considered more effective in cities than others.
B The way in which some of them are worded is cleverer than it might appear.
C They often depict people that most other people would not care to be like.
D The pictures in them accurately reflect the way that some people really live.

35 The writer says that if you look at a line of advertisements on a tube train, it is clear that
A city dwellers have very diverse ideas about what image they would like to have.
B some images in advertisements have a general appeal that others lack.
C city dwellers are more influenced by images on advertisements than other people are.
D some images are intended to be representative of everyone's aspirations.

36 What does the writer imply about portraits of old movie stars?
A They tried to disguise the less attractive features of their subjects.
B Most people did not think they were accurate representations of the stars in them.
C They made people feel that their own faces were rather unattractive.
D They reflected an era in which people felt basically safe.

37 What does the writer suggest about the stars of the last decade?
A Some of them may be uncomfortable about the way they come across.
B They make an effort to speak in a way that may not be pleasant on the ear.
C They make people wonder whether they should become more selfish.
D Most people accept that they are not typical of society as a whole.

38 The writer uses the crowd on an underground platform to exemplify his belief that
A no single attitude to life is more common than another in a city.
B no one in a city has strict attitudes towards the behaviour of others.
C views of what society was like in the past are often inaccurate.
D people in cities would like to have more in common with each other.

39 The writer implies that new arrivals in a city may
A change the image they wish to have too frequently.
B underestimate the importance of wealth.
C acquire a certain image without understanding what that involves.
D decide that status is of little importance.

40 What point does the writer make about city dwellers in the final paragraph?
A They are unsure as to why certain things are popular with others.
B They are aware that judgements are made about them according to what they buy.
C They want to acquire more and more possessions.
D They are keen to be the first to appreciate new styles.

Answers:
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
IMAGE AND THE CITYIn the city, we are barraged with images of the people we might become. Identity is presented as plastic, a matter of possessions and appearances; and a very large proportion of the urban landscape is taken up by slogans, advertisements, flatly photographed images of folk heroes - the man who turned into a sophisticated dandy overnight by drinking a particular brand of drink, the girl who transformed herself into a femme fatale with a squirt of cheap scent. The tone of the wording of these advertisements is usually pert and facetious, comically drowning in its own hyperbole. But the pictures are brutally exact: they reproduce every detail of a style of life, down to the brand of cigarette-lighter, the stone in the ring, and the economic row of books on the shelf.Yet, if one studies a line of ads across from where one is sitting on a tube train, these images radically conflict with each other. Swap the details about between the pictures, and they are instantly made illegible. If the characters they represent really are heroes, then they clearly have no individual claim to speak for society as a whole. The clean-cut and the shaggy, rakes, innocents, brutes, home-lovers, adventurers, clowns all compete for our attention and invite emulation. As a gallery, they do provide a glossy mirror of the aspirations of a representative city crowd; but it is exceedingly hard to discern a single dominant style, an image of how most people would like to see themselves.Even in the business of the mass-production of images of identity, this shift from the general to the diverse and particular is quite recent. Consider another line of stills: the back-lit, soft-focus portraits of the first and second generations of great movie stars. There is a degree of romantic unparticularity in the face of each one, as if they were communal dream-projections of society at large. Only in the specialised genres of westerns, farces and gangster movies were stars allowed to have odd, knobbly cadaverous faces. The hero as loner belonged to history or the underworld: he spoke from the perimeter of society, reminding us of its dangerous edges.The stars of the last decade have looked quite different. Soft-focus photography has gone, to be replaced by a style which searches out warts and bumps, emphasises the uniqueness not the generality of the face. Voices, too, are strenuously idiosyncratic; whines, stammers and low rumbles are exploited as features of 'star quality'. Instead of romantic heroes and heroines, we have a brutalist, hard-edged style in which isolation and egotism are assumed as natural social conditions.In the movies, as in the city, the sense of stable hierarchy has become increasingly exhausted; we no longer live in a world where we can all share the same values, the same heroes. (It is doubtful whether this world, so beloved of nostalgia moralists, ever existed; but lip-service was paid to it, the pretence, at least, was kept up.) The isolate and the eccentric push towards the centre of the stage; their fashions and mannerisms are presented as having as good a claim to the limelight and the future as those of anyone else. In the crowd on the underground platform, one may observe a honeycomb of fully-worked-out worlds, each private, exclusive, bearing little comparison with its nearest neighbour. What is prized in one is despised in another. There are no clear rules about how one is supposed to manage one's body, dress, talk, or think. Though there are elaborate protocols and etiquettes among particular cults and groups within the city, they subscribe to no common standard.For the new arrival, this disordered abundance is the city's most evident and alarming quality. He feels as if he has parachuted into a funfair of contradictory imperatives. There are so many people he might become, and a suit of clothes, a make of car, a brand of cigarettes, will go some way towards turning him into a personage even before he has discovered who that personage is. Personal identity has always been deeply rooted in property, but hitherto the relationship has been a simple one - a question of buying what you could afford, and leaving your wealth to announce your status. In the modern city, there are so many things to buy, such a quantity of different kinds of status, that the choice and its attendant anxieties have created a new pornography of taste.The leisure pages of the Sunday newspapers, fashion magazines, TV plays, popular novels, cookbooks, window displays all nag at the nerve of our uncertainty and snobbery. Should we like American cars, hard-rock hamburger joints, Bauhaus chairs ...? Literature and art are promoted as personal accessories: the paintings of Mondrian or the novels of Samuel Beckett 'go' with certain styles like matching handbags. There is in the city a creeping imperialism of taste, in which more and more commodities are made over to being mere expressions of personal identity. The piece of furniture, the pair of shoes, the book, the film, are important not so much in themselves but for what they communicate about their owners; and ownership is stretched to include what one likes or believes in as well as what one can buy.

34 What does the writer say about advertisements in the first paragraph?
A Certain kinds are considered more effective in cities than others.
B The way in which some of them are worded is cleverer than it might appear.
C They often depict people that most other people would not care to be like.
D The pictures in them accurately reflect the way that some people really live.

35 The writer says that if you look at a line of advertisements on a tube train, it is clear that
A city dwellers have very diverse ideas about what image they would like to have.
B some images in advertisements have a general appeal that others lack.
C city dwellers are more influenced by images on advertisements than other people are.
D some images are intended to be representative of everyone's aspirations.

36 What does the writer imply about portraits of old movie stars?
A They tried to disguise the less attractive features of their subjects.
B Most people did not think they were accurate representations of the stars in them.
C They made people feel that their own faces were rather unattractive.
D They reflected an era in which people felt basically safe.

37 What does the writer suggest about the stars of the last decade?
A Some of them may be uncomfortable about the way they come across.
B They make an effort to speak in a way that may not be pleasant on the ear.
C They make people wonder whether they should become more selfish.
D Most people accept that they are not typical of society as a whole.

38 The writer uses the crowd on an underground platform to exemplify his belief that
A no single attitude to life is more common than another in a city.
B no one in a city has strict attitudes towards the behaviour of others.
C views of what society was like in the past are often inaccurate.
D people in cities would like to have more in common with each other.

39 The writer implies that new arrivals in a city may
A change the image they wish to have too frequently.
B underestimate the importance of wealth.
C acquire a certain image without understanding what that involves.
D decide that status is of little importance.

40 What point does the writer make about city dwellers in the final paragraph?
A They are unsure as to why certain things are popular with others.
B They are aware that judgements are made about them according to what they buy.
C They want to acquire more and more possessions.
D They are keen to be the first to appreciate new styles.

Answers:
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
IMAGE AND THE CITY
Tại thành phố, chúng tôi đang barraged với hình ảnh của những người mà chúng ta có thể trở thành. Nhận dạng được trình bày như nhựa, một vấn đề của cải và sự xuất hiện; và một tỷ lệ rất lớn của cảnh quan đô thị được đưa lên bởi các khẩu hiệu, quảng cáo, thẳng thừng chụp ảnh hình ảnh của những anh hùng dân gian - người đàn ông đã trở thành một đêm dandy tinh vi bằng cách uống một thương hiệu cụ thể của đồ uống, các cô gái đã biến mình thành một femme fatale với một mực thơm giá rẻ. Những giai điệu của các từ trong các quảng cáo là thường chắc và khôi hài, hài hước chết đuối trong sự cường điệu của riêng mình. Nhưng những hình ảnh tàn nhẫn chính xác: họ tái tạo từng chi tiết của một phong cách của cuộc sống, cho đến các thương hiệu của thuốc lá nhẹ hơn, đá trong vòng, và hàng kinh tế của quyển sách trên kệ.
Tuy nhiên, nếu một trong những nghiên cứu về một dòng quảng cáo trên từ đâu ai đang ngồi trên một chuyến tàu ống, những hình ảnh này hoàn toàn mâu thuẫn với nhau. Trao đổi các thông tin chi tiết về giữa các hình ảnh, và họ ngay lập tức được thực hiện không đọc được. Nếu các ký tự đại diện cho họ thực sự là những anh hùng, thì rõ ràng họ không có yêu cầu bồi thường cá nhân để nói chuyện cho xã hội như một toàn thể. Việc làm sạch cắt và xù xì, Cào, vô tội, xử tàn bạo, nhà người yêu, nhà thám hiểm, tất cả những chú hề cạnh tranh cho sự chú ý của chúng tôi và mời thi đua. Là một bộ sưu tập, chúng tôi cung cấp một gương bóng của những khát vọng của một đám đông thành phố đại diện; nhưng nó là cực kỳ khó khăn để phân biệt một phong cách thống trị duy nhất, một hình ảnh mà hầu hết mọi người muốn nhìn thấy chính mình.
Ngay cả trong kinh doanh của sản xuất hàng loạt các hình ảnh của bản sắc, sự thay đổi này từ tổng quát đến đa dạng và đặc biệt là khá gần đây. Hãy xem xét một dòng khác của ảnh tĩnh: các back-lit, chân dung mềm tập trung của thế hệ đầu tiên và thứ hai của ngôi sao điện ảnh tuyệt vời. Có một mức độ unparticularity lãng mạn trong khuôn mặt của mỗi người, như thể họ là xã giấc mơ dự của xã hội nói chung. Chỉ trong thể loại chuyên ngành của miền Tây, farces và phim xã hội đen đã sao được phép có lẻ, khuôn mặt tái mét knobbly. Các anh hùng như loner áp đảo thuộc về lịch sử hay địa ngục: ông nói từ chu vi của xã hội, nhắc nhở chúng ta về cạnh nguy hiểm của nó.
Các ngôi sao của thập kỷ cuối cùng đã nhìn khá khác nhau. Nhiếp ảnh mềm tập trung đã qua đi, được thay thế bằng một phong cách mà tìm ra mụn và da gà, nhấn mạnh sự độc đáo không tính tổng quát của khuôn mặt. Voices, quá, đang kịch liệt mang phong cách riêng; rên, lắp bắp và rumbles thấp được khai thác như các tính năng của "chất lượng sao '. Thay vào đó các anh hùng lãng mạn và nữ anh hùng, chúng tôi có một brutalist, phong cách cứng lưỡi, trong đó cô lập và tính ích kỷ được giả định là điều kiện xã hội tự nhiên.
Trong phim, như trong thành phố, các cảm giác của hệ thống phân cấp ổn định đã trở nên ngày càng cạn kiệt; chúng ta không còn sống trong một thế giới mà chúng ta có thể chia sẻ tất cả các giá trị tương tự, các anh hùng cùng. (Người ta nghi ngờ cho dù thế giới này, vì vậy yêu quý của đạo đức nỗi nhớ, đã từng tồn tại, nhưng lip-dịch vụ đã được trả tiền cho nó, giả vờ, ít nhất, đã được giữ lên.) Phân lập và push lập dị về phía trung tâm của sân khấu; thời trang và phong cách của họ được trình bày như là có tốt khiếu kiện về ánh đèn sân khấu và tương lai như những người của bất cứ ai khác. Trong đám đông trên nền tảng điện ngầm, người ta có thể quan sát một tổ ong của thế giới hoàn toàn làm việc ra, mỗi cá nhân, độc quyền, mang chút so với người láng giềng gần nhất của nó. Những gì được đánh giá cao trong một bị xem thường trong một. Không có quy định rõ ràng về cách thức một là vụ để quản lý một cơ thể, ăn mặc, nói chuyện, hay suy nghĩ. Mặc dù có những giao thức phức tạp và nghi thức giữa các giáo phái và các nhóm đặc biệt trong thành phố, họ đăng ký để có tiêu chuẩn chung.
Đối với sự xuất hiện mới, phong phú rối loạn này là chất lượng rõ nét nhất và đáng báo động của thành phố. Ông cảm thấy như thể anh đã nhảy dù xuống một funfair của mệnh lệnh mâu thuẫn. Có rất nhiều người, ông có thể trở thành, và một bộ quần áo, một làm cho xe ô tô, một thương hiệu của thuốc lá, sẽ đi theo hướng quy biến anh thành một nhân vật thậm chí trước khi ông đã phát hiện ra người đó là nhân vật. Tính cách cá nhân đã luôn luôn được bắt rễ sâu vào bất động sản, nhưng cho đến bấy mối quan hệ đã được đơn giản một - một câu hỏi mua những gì bạn có thể đủ khả năng, và để lại sự giàu có của bạn để thông báo trạng thái của bạn. Trong các thành phố hiện đại, có rất nhiều thứ để mua, như một số lượng của các loại khác nhau của các trạng thái, rằng sự lựa chọn và lo âu giả của nó đã tạo ra một nội dung khiêu dâm mới của hương vị.
Các trang giải trí của báo Sunday, tạp chí thời trang, các vở kịch truyền hình , tiểu thuyết phổ biến, sách dạy nấu ăn, cửa sổ sẽ hiển thị tất cả các nag ở các dây thần kinh của sự không chắc chắn và xem nhẹ của chúng tôi. Chúng ta có nên thích những chiếc xe Mỹ, khớp bánh hamburger hard-rock, ghế Bauhaus ...? Văn học và nghệ thuật được quảng cáo là phụ kiện cá nhân: những bức tranh của Mondrian hay các tiểu thuyết của Samuel Beckett 'đi' với phong cách nhất định như túi xách phù hợp. Có trong thành phố một chủ nghĩa đế quốc côn trùng tùy khẩu vị, trong đó hơn và có nhiều hàng hoá được thực hiện qua việc là biểu thức đơn thuần của bản sắc cá nhân. Các mảnh đồ nội thất, các đôi giày, những cuốn sách, bộ phim, rất quan trọng không quá nhiều, mà còn tự cho những gì họ truyền đạt về chủ sở hữu của họ; và sở hữu được kéo dài để bao gồm những gì người ta thích hay tin cũng như những gì người ta có thể mua. 34 không các nhà văn nói gì về quảng cáo trong đoạn đầu tiên? Một số loại được coi là hiệu quả hơn ở các thành phố hơn những người khác. B Cách thức mà một số trong số họ được diễn đạt là thông minh hơn nó có thể xuất hiện. C Họ thường mô tả những người mà người khác hầu hết sẽ không quan tâm được như thế. D Những hình ảnh trong đó phản ánh một cách chính xác cách mà một số người thực sự sống. 35 Các nhà văn nói rằng nếu bạn nhìn vào một dòng quảng cáo trên một chuyến tàu ống, rõ ràng là một cư dân thành phố có những ý tưởng rất đa dạng về những hình ảnh mà họ muốn có. B một số hình ảnh trong các quảng cáo có một sức hấp dẫn chung mà những người khác không có. C cư dân thành phố đều bị ảnh hưởng bởi những hình ảnh trên các quảng cáo so với những người khác. D một số hình ảnh được coi là những đại diện của các nguyện vọng của tất cả mọi người. 36 gì các nhà văn ngụ ý về chân dung của các ngôi sao phim cũ? A Họ đã cố gắng để che giấu các tính năng kém hấp dẫn của các đối tượng của họ. B Hầu hết mọi người không nghĩ rằng họ là đại diện chính xác của các ngôi sao trong đó. C Họ khiến mọi người cảm thấy rằng khuôn mặt của mình là khá hấp dẫn. D Họ đã phản ánh một thời đại trong đó mọi người cảm thấy về cơ bản an toàn. 37 gì các nhà văn đề nghị về các ngôi sao của cuối cùng thập kỷ? Một số trong số họ có thể cảm thấy khó chịu về cách mà họ đi qua. B Họ làm cho một nỗ lực để nói chuyện trong một cách mà có thể không được dễ chịu trong tai. C Họ làm cho mọi người tự hỏi liệu họ sẽ trở nên ích kỷ hơn. D Hầu hết mọi người chấp nhận rằng họ không phải là điển hình của xã hội như một toàn thể. 38 Các nhà văn sử dụng các đám đông trên một nền tảng ngầm để minh hoạ cho niềm tin của ông rằng A không có thái độ duy nhất để sống là phổ biến hơn nữa tại một thành phố. B không có ai trong một thành phố có nghiêm ngặt thái độ đối với các hành vi của người khác. điểm C của những gì xã hội như thế nào trong quá khứ thường không chính xác. D dân ở thành phố muốn có nhiều điểm chung với nhau. 39 Các nhà văn ngụ ý rằng người mới đến trong một thành phố có thể thay đổi các A hình ảnh mà họ muốn có quá thường xuyên. B đánh giá thấp tầm quan trọng của sự giàu có. C có được một hình ảnh nào đó mà không hiểu những gì có liên quan đến. D quyết định tình trạng của nó không quan trọng lắm. 40 điểm gì các nhà văn làm cho cư dân thành phố về ở đoạn cuối cùng? A Họ không chắc chắn về lý do tại sao một số điều rất phổ biến với những người khác. B Họ nhận thức được rằng bản án được thực hiện về họ theo những gì mà họ mua. C Họ muốn có được nhiều hơn và nhiều hơn nữa của cải. D Họ đều mong muốn là người đầu tiên đánh giá cao phong cách mới. Đáp:












































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: