Novel 1. The Man of Property - PART II - CHAPTER XIII. PERFECTION OF T dịch - Novel 1. The Man of Property - PART II - CHAPTER XIII. PERFECTION OF T Việt làm thế nào để nói

Novel 1. The Man of Property - PART

Novel 1. The Man of Property - PART II - CHAPTER XIII. PERFECTION OF THE HOUSE

'One mockturtle, clear; one oxtail; two glasses of port.'

In the upper room at French's, where a Forsyte could still get heavy English food, James and his son were sitting down to lunch.

Of all eating-places James liked best to come here; there was something unpretentious, well-flavoured, and filling about it, and though he had been to a certain extent corrupted by the necessity for being fashionable, and the trend of habits keeping pace with an income that would increase, he still hankered in quiet City moments after the tasty fleshpots of his earlier days. Here you were served by hairy English waiters in aprons; there was sawdust on the floor, and three round gilt looking-glasses hung just above the line of sight. They had only recently done away with the cubicles, too, in which you could have your chop, prime chump, with a floury-potato, without seeing your neighbours, like a gentleman.

He tucked the top corner of his napkin behind the third button of his waistcoat, a practice he had been obliged to abandon years ago in the West End. He felt that he should relish his soup--the entire morning had been given to winding up the estate of an old friend.

After filling his mouth with household bread, stale, he at once began: "How are you going down to Robin Hill? You going to take Irene? You'd better take her. I should think there'll be a lot that'll want seeing to."

Without looking up, Soames answered: "She won't go."

"Won't go? What's the meaning of that? She's going to live in the house, isn't she?"

Soames made no reply.

"I don't know what's coming to women nowadays," mumbled James; "I never used to have any trouble with them. She's had too much liberty. She's spoiled...."

Soames lifted his eyes: "I won't have anything said against her," he said unexpectedly.

The silence was only broken now by the supping of James's soup.

The waiter brought the two glasses of port, but Soames stopped him.

"That's not the way to serve port," he said; "take them away, and bring the bottle."

Rousing himself from his reverie over the soup, James took one of his rapid shifting surveys of surrounding facts.

"Your mother's in bed," he said; "you can have the carriage to take you down. I should think Irene'd like the drive. This young Bosinney'll be there, I suppose, to show you over."

Soames nodded.

"I should like to go and see for myself what sort of a job he's made finishing off," pursued James. "I'll just drive round and pick you both up."

"I am going down by train," replied Soames. "If you like to drive round and see, Irene might go with you, I can't tell."

He signed to the waiter to bring the bill, which James paid.

They parted at St. Paul's, Soames branching off to the station, James taking his omnibus westwards.

He had secured the corner seat next the conductor, where his long legs made it difficult for anyone to get in, and at all who passed him he looked resentfully, as if they had no business to be using up his air.

He intended to take an opportunity this afternoon of speaking to Irene. A word in time saved nine; and now that she was going to live in the country there was a chance for her to turn over a new leaf! He could see that Soames wouldn't stand very much more of her goings on!

It did not occur to him to define what he meant by her 'goings on'; the expression was wide, vague, and suited to a Forsyte. And James had more than his common share of courage after lunch.

On reaching home, he ordered out the barouche, with special instructions that the groom was to go too. He wished to be kind to her, and to give her every chance.

When the door of No.62 was opened he could distinctly hear her singing, and said so at once, to prevent any chance of being denied entrance.

Yes, Mrs. Soames was in, but the maid did not know if she was seeing people.

James, moving with the rapidity that ever astonished the observers of his long figure and absorbed expression, went forthwith into the drawing-room without permitting this to be ascertained. He found Irene seated at the piano with her hands arrested on the keys, evidently listening to the voices in the hall. She greeted him without smiling.

"Your mother-in-law's in bed," he began, hoping at once to enlist her sympathy. "I've got the carriage here. Now, be a good girl, and put on your hat and come with me for a drive. It'll do you good!"

Irene looked at him as though about to refuse, but, seeming to change her mind, went upstairs, and came down again with her hat on.

"Where are you going to take me?" she asked.

"We'll just go down to Robin Hill," said James, spluttering out his words very quick; "the horses want exercise, and I should like to see what they've been doing down there."

Irene hung back, but again changed her mind, and went out to the carriage, James brooding over her closely, to make quite sure.

It was not before he had got her more than half way that he began: "Soames is very fond of you--he won't have anything said against you; why don't you show him more affection?"

Irene flushed, and said in a low voice: "I can't show what I haven't got."

James looked at her sharply; he felt that now he had her in his own carriage, with his own horses and servants, he was really in command of the situation. She could not put him off; nor would she make a scene in public.

"I can't think what you're about," he said. "He's a very good husband!"

Irene's answer was so low as to be almost inaudible among the sounds of traffic. He caught the words: "You are not married to him!"

"What's that got to do with it? He's given you everything you want. He's always ready to take you anywhere, and now he's built you this house in the country. It's not as if you had anything of your own."

"No."

Again James looked at her; he could not make out the expression on her face. She looked almost as if she were going to cry, and yet....

"I'm sure," he muttered hastily, "we've all tried to be kind to you."

Irene's lips quivered; to his dismay James saw a tear steal down her cheek. He felt a choke rise in his own throat.

"We're all fond of you," he said, "if you'd only"--he was going to say, "behave yourself," but changed it to--"if you'd only be more of a wife to him."

Irene did not answer, and James, too, ceased speaking. There was something in her silence which disconcerted him; it was not the silence of obstinacy, rather that of acquiescence in all that he could find to say. And yet he felt as if he had not had the last word. He could not understand this.

He was unable, however, to long keep silence.

"I suppose that young Bosinney," he said, "will be getting married to June now?"

Irene's face changed. "I don't know," she said; "you should ask her."

"Does she write to you?" No.

"How's that?" said James. "I thought you and she were such great friends."

Irene turned on him. "Again," she said, "you should ask her!"

"Well," flustered James, frightened by her look, "it's very odd that I can't get a plain answer to a plain question, but there it is."

He sat ruminating over his rebuff, and burst out at last:

"Well, I've warned you. You won't look ahead. Soames he doesn't say much, but I can see he won't stand a great deal more of this sort of thing. You'll have nobody but yourself to blame, and, what's more, you'll get no sympathy from anybody."

Irene bent her head with a little smiling bow. "I am very much obliged to you."

James did not know what on earth to answer.

The bright hot morning had changed slowly to a grey, oppressive afternoon; a heavy bank of clouds, with the yellow tinge of coming thunder, had risen in the south, and was creeping up.

The branches of the trees dropped motionless across the road without the smallest stir of foliage. A faint odour of glue from the heated horses clung in the thick air; the coachman and groom, rigid and unbending, exchanged stealthy murmurs on the box, without ever turning their heads.

To James' great relief they reached the house at last; the silence and impenetrability of this woman by his side, whom he had always thought so soft and mild, alarmed him.

The carriage put them down at the door, and they entered.

The hall was cool, and so still that it was like passing into a tomb; a shudder ran down James's spine. He quickly lifted the heavy leather curtains between the columns into the inner court.

He could not restrain an exclamation of approval.

The decoration was really in excellent taste. The dull ruby tiles that extended from the foot of the walls to the verge of a circular clump of tall iris plants, surrounding in turn a sunken basin of white marble filled with water, were obviously of the best quality. He admired extremely the purple leather curtains drawn along one entire side, framing a huge white-tiled stove. The central partitions of the skylight had been slid back, and the warm air from outside penetrated into the very heart of the house.

He stood, his hands behind him, his head bent back on his high, narrow shoulders, spying the tracery on the columns and the pattern of the frieze which ran round the ivory-coloured walls under the gallery. Evidently, no pains had been spared. It was quite the house of a gentleman. He went up to the curtains, and, having discovered how they were worked, drew them asunder and disclosed the picture-gallery, ending in a great window taking up the whole end of the room. It had a black oak floor, and its walls, again, were of ivory white. He went on throwing open doors, and peeping in. Everything was in apple-pie order, ready for immediate occupation.

He turned round at last to speak to Irene, and saw her standing over in the garden entrance, with her husband and Bosinney.

Though not remarkable for sensibility, James felt at once that something was wrong. He went up to them, and, vaguely alarmed, ignorant of the nature of the trouble, made an attempt to smooth things over.

"How are you, Mr.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tiểu thuyết 1. Người đàn ông của bất động sản - phần II - chương XIII. HOÀN HẢO CỦA NHÀ' Một trong những mockturtle, rõ ràng; một oxtail; hai ly cổng.'Trong phòng trên tại của tiếng Pháp, nơi một Forsyte có thể vẫn nhận được thực phẩm Anh nặng, James và con trai ông đã ngồi ăn trưa.Của tất cả eating-places James thích tốt nhất để đến đây; có một cái gì đó khiêm tốn, đầy đủ hương vị, và điền về nó, và mặc dù ông đã đến một mức độ nhất định mà bị hỏng bởi sự cần thiết cho người thời trang và xu hướng của thói quen giữ tốc độ với một thu nhập mà sẽ tăng, ông vẫn hankered trong khoảnh khắc yên tĩnh của thành phố sau khi fleshpots ngon của ngày trước đó của mình. Ở đây bạn được phục vụ bởi lông Anh bồi bàn trong tạp dề; đã có mùn cưa trên sàn nhà và ba vòng mạ tìm kính treo ngay trên đường ngắm. Họ chỉ mới đã làm đi với các phòng, quá, mà bạn có thể có của bạn chop, nguyên tố một đoạn, với một-bột khoai tây, mà không nhìn thấy hàng xóm của bạn, như một quý ông.Anh giấu góc trên cùng của khăn ăn của mình phía sau các nút thứ ba của áo của mình, một thực tế ông đã buộc phải từ bỏ năm trước đây ở West End. Ông cảm thấy rằng ông nên thưởng súp của mình - toàn bộ buổi sáng đã được trao cho quanh co lên các bất động sản của một người bạn cũ.Sau khi làm thủ tục miệng của mình với bánh mì gia dụng, cu, ông cùng một lúc bắt đầu: "làm thế nào bạn sẽ Robin Hill? Bạn sẽ mất Irene? Bạn sẽ tốt hơn có cô ấy. Tôi nên nghĩ rằng sẽ có rất nhiều sẽ muốn nhìn thấy đến."Mà không nhìn lên, Soames trả lời: "Cô sẽ không đi.""Sẽ không đi? Ý nghĩa của đó là gì? Cô ấy sẽ sống trong nhà, đúng không?"Soames thực hiện không có trả lời."Tôi không biết những gì đang đến cho phụ nữ ngày nay," mumbled James; "Tôi không bao giờ sử dụng để có bất kỳ vấn đề với họ. Cô ấy đã có quá nhiều tự do. Cô hư hỏng..."Soames nâng lên đôi mắt của mình: "Tôi sẽ không có bất cứ điều gì nói đối với cô ấy," ông nói bất ngờ.Sự im lặng được chỉ tháo bây giờ bởi supping của James súp.Những người phục vụ đưa hai ly của cảng, nhưng Soames dừng lại anh ta."Đó là không cách để phục vụ cảng," ông nói; "đưa họ đi, và mang theo chai."Hót mình từ sự mơ tưởng của mình trong súp, James lấy một cuộc điều tra chuyển dịch nhanh chóng của mình xung quanh sự kiện."Mẹ của giường," ông nói; "bạn có thể có vận chuyển để đưa bạn. Tôi nên nghĩ rằng Irene muốn các ổ đĩa. Bosinney này trẻ sẽ có, tôi cho rằng, để hiển thị cho bạn qua."Soames gật đầu."Tôi nên muốn đi và xem cho bản thân mình những gì sắp xếp của một công việc ông đã thực hiện xong hết," theo đuổi James. "Tôi sẽ chỉ cần lái xe vòng và nhận bạn cả hai.""Tôi đang đi xuống bằng tàu hỏa," trả lời Soames. "Nếu bạn muốn lái xe vòng và xem, Irene có thể đi với bạn, tôi không thể nói."Ông đã ký những người phục vụ để mang lại các hóa đơn, James trả tiền.Họ chia tay tại St. Paul, Soames phân nhánh đến ga, James tham gia của ông về phía tây Sound.Ông đã bảo đảm chỗ góc tiếp theo chỉ huy dàn nhạc, nơi chân dài của ông đã làm cho nó khó khăn cho bất cứ ai để có được trong, và cả người thông qua anh ta ông nhìn resentfully, nếu như họ đã có không có doanh nghiệp sẽ sử dụng lên máy của mình.Ông dự định để có một cơ hội này buổi chiều của nói chuyện với Irene. Một từ trong thời gian lưu chín; và bây giờ mà cô đã đi để sống trong cả nước đã có một cơ hội cho cô ấy để chuyển qua một lá mới! Ông có thể thấy rằng Soames sẽ không đứng rất nhiều hơn nữa của cô goings ngày!Nó đã không xảy ra với anh ta để xác định những gì ông có nghĩa là do cô goings' ngày'; biểu thức được rộng, mơ hồ, và phù hợp với một Forsyte. Và James có hơn chia sẻ phổ biến của ông dũng cảm sau khi ăn trưa.Để đạt được trang chủ, ông ra lệnh trong barouche, với các hướng dẫn đặc biệt chú rể đã đi quá. Ông muốn được loại để cô ấy, và để cho cô ấy mọi cơ hội.Khi cửa No.62 được khai trương ông rõ ràng có thể nghe ca hát của mình, và nói như vậy cùng một lúc, để ngăn chặn bất kỳ cơ hội bị từ chối lối vào.Có, bà Soames vào, nhưng người giúp việc không biết nếu cô ấy đã nhìn thấy người.James, di chuyển với nhanh chóng bao giờ hết ngạc nhiên các nhà quan sát của ông dài hình và biểu hiện hấp thụ, tức đã đi vào phòng mà không cho phép này để được xác định chắc chắn. Ông tìm thấy Irene ngồi ở piano với bàn tay của cô bị bắt giữ phím, rõ ràng nghe tiếng nói trong hội trường. Bà chào đón anh ta mà không có mỉm cười."Của bạn mẹ-in-law của giường," ông bắt đầu, Hy vọng cùng một lúc để tranh thủ sự thông cảm của cô. "Tôi đã có việc vận chuyển ở đây. Bây giờ, là một cô gái tốt, và đặt trên mũ của bạn và đi kèm với tôi cho một ổ đĩa. Nó sẽ làm bạn tốt!"Irene nhìn vào anh ta như thể để từ chối, nhưng, seeming để thay đổi cô ấy nhớ, đi lên cầu thang, và đã xuống một lần nữa với mũ của mình vào."Nơi bạn sẽ đưa tôi?", cô hỏi."Chúng tôi sẽ chỉ cần đi để Robin Hill," ông James, spluttering trong từ ngữ của mình rất nhanh chóng; "những con ngựa muốn tập thể dục, và tôi nên muốn xem những gì họ đã làm kia."Irene treo trở lại, nhưng một lần nữa thay đổi tâm trí của mình, và đi ra ngoài để vận chuyển, James brooding qua cô chặt chẽ, để thực hiện khá chắc chắn.Nó đã không trước khi ông đã có của mình nhiều hơn một nửa con đường ông bắt đầu: "Soames là rất ngây thơ của bạn - ông sẽ không có bất cứ điều gì nói đối với bạn; tại sao không bạn thấy anh ta thêm tình?"Irene đỏ ửng, và cho biết trong một giọng nói thấp: "Tôi không thể hiển thị những gì tôi đã không nhận."James nhìn vào cô ấy mạnh; ông cảm thấy rằng bây giờ ông đã có cô ấy trong vận chuyển riêng của mình, với con ngựa của mình và công chức, ông thực sự chỉ huy của tình hình. Cô không có thể đưa anh ta ra; cũng không, cô sẽ làm cho một cảnh trong khu vực."Tôi không thể nghĩ rằng những gì bạn đang về," ông nói. "Ông là một người chồng tốt!"Câu trả lời của Irene là thấp như vậy là để gần như không nghe trong số các âm thanh của lưu lượng truy cập. Ông bắt gặp những từ: "Bạn không kết hôn với anh ta!""Những gì mà phải làm gì với nó? Ông đã cho bạn mọi thứ bạn muốn. Ông luôn luôn sẵn sàng để đưa bạn bất cứ nơi nào, và bây giờ ông đã xây dựng bạn căn nhà này trong cả nước. Nó không phải là như nếu bạn có bất cứ điều gì của riêng bạn.""Số"Một lần nữa James nhìn vào cô ấy; Ông có thể không tạo ra biểu hiện trên khuôn mặt của cô. Cô ấy trông gần như là nếu cô muốn khóc, và được nêu ra..."Tôi chắc chắn rằng," ông muttered vội vàng, "chúng tôi đã tất cả đã cố gắng để được tốt với bạn."Đôi môi của Irene quivered; để mất tinh thần của ông James thấy một tear ăn cắp xuống má của mình. Ông cảm thấy một choke tăng trong cổ họng của mình."Chúng tôi tất cả ngây thơ của bạn," ông nói, "nếu bạn sẽ chỉ"--ông đã là đi để nói, "cư xử cho mình", nhưng thay đổi nó để--"nếu bạn sẽ chỉ là thêm của một người vợ cho anh ta."Irene đã không trả lời, và James, quá, không còn nói. Có là một cái gì đó trong im lặng của cô mà disconcerted anh ta; nó đã không sự im lặng của obstinacy, thay vì đó, của acquiescence trong tất cả những gì ông có thể tìm thấy để nói. Và được ông cảm thấy như nếu ông đã không có từ cuối. Ông có thể không hiểu điều này.Ông đã không thể, Tuy nhiên, để lâu giữ im lặng."Tôi giả sử rằng trẻ Bosinney," ông nói, "sẽ được kết hôn với ngày bây giờ?"Khuôn mặt của Irene thay đổi. "Tôi không biết," cô nói; "bạn nên hỏi cô ấy.""Không cô ấy viết cho bạn?" Không.James nói: "Sao đó?". "Tôi nghĩ rằng bạn và cô ấy là những người bạn tuyệt vời như vậy."Irene bật anh ta. "Một lần nữa," cô nói, "bạn nên hỏi cô!""Vâng," flustered James, sợ hãi của cái nhìn của cô, "nó là rất lẻ rằng tôi không thể nhận được một câu trả lời đơn giản cho một câu hỏi đơn giản, nhưng nó kìa."Ông ngồi ruminating trên Rebuff đơn của ông, và nổ cuối cùng:"Well, I've warned you. You won't look ahead. Soames he doesn't say much, but I can see he won't stand a great deal more of this sort of thing. You'll have nobody but yourself to blame, and, what's more, you'll get no sympathy from anybody."Irene bent her head with a little smiling bow. "I am very much obliged to you."James did not know what on earth to answer.The bright hot morning had changed slowly to a grey, oppressive afternoon; a heavy bank of clouds, with the yellow tinge of coming thunder, had risen in the south, and was creeping up.The branches of the trees dropped motionless across the road without the smallest stir of foliage. A faint odour of glue from the heated horses clung in the thick air; the coachman and groom, rigid and unbending, exchanged stealthy murmurs on the box, without ever turning their heads.To James' great relief they reached the house at last; the silence and impenetrability of this woman by his side, whom he had always thought so soft and mild, alarmed him.The carriage put them down at the door, and they entered.The hall was cool, and so still that it was like passing into a tomb; a shudder ran down James's spine. He quickly lifted the heavy leather curtains between the columns into the inner court.He could not restrain an exclamation of approval.The decoration was really in excellent taste. The dull ruby tiles that extended from the foot of the walls to the verge of a circular clump of tall iris plants, surrounding in turn a sunken basin of white marble filled with water, were obviously of the best quality. He admired extremely the purple leather curtains drawn along one entire side, framing a huge white-tiled stove. The central partitions of the skylight had been slid back, and the warm air from outside penetrated into the very heart of the house.He stood, his hands behind him, his head bent back on his high, narrow shoulders, spying the tracery on the columns and the pattern of the frieze which ran round the ivory-coloured walls under the gallery. Evidently, no pains had been spared. It was quite the house of a gentleman. He went up to the curtains, and, having discovered how they were worked, drew them asunder and disclosed the picture-gallery, ending in a great window taking up the whole end of the room. It had a black oak floor, and its walls, again, were of ivory white. He went on throwing open doors, and peeping in. Everything was in apple-pie order, ready for immediate occupation.He turned round at last to speak to Irene, and saw her standing over in the garden entrance, with her husband and Bosinney.Though not remarkable for sensibility, James felt at once that something was wrong. He went up to them, and, vaguely alarmed, ignorant of the nature of the trouble, made an attempt to smooth things over."How are you, Mr.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Novel 1. Man Sở hữu - PHẦN II - Chương XIII. PERFECTION CỦA NHÀ 'Một mockturtle, rõ ràng; một đuôi bò; . hai ly cổng 'Trong căn phòng trên lầu ở Pháp, nơi mà một Forsyte vẫn có thể nhận được thực phẩm English nặng, James và con trai của ông đã ngồi xuống để ăn trưa. Trong tất cả ăn-nơi James thích tốt nhất để đến đây; có điều gì đó khiêm tốn, cũng có hương vị, và làm đầy về nó, và mặc dù ông đã đến một mức độ nhất định bị hỏng bởi sự cần thiết cho là thời trang và xu hướng của thói quen giữ tốc độ với một thu nhập sẽ tăng lên, ông vẫn hankered trong yên tĩnh khoảnh khắc City sau khi sự ăn uống đầy đủ ngon của ngày trước đó của ông. Ở đây bạn được phục vụ bởi nhân viên phục vụ Anh lông trong tạp dề; có mùn cưa trên sàn nhà, và ba mạ vàng quanh tìm kính treo ngay phía trên đường ngắm. Chỉ gần đây họ đã làm đi với các phòng nhỏ, quá, trong đó bạn có thể có con dấu của bạn, khúc gỗ thủ, với một rắc bột khoai tây, mà không nhìn thấy hàng xóm của bạn, giống như một quý ông. Ông nhét góc của khăn ăn của mình đằng sau nút thứ ba áo ghi lê của mình, một thực tế ông đã bị buộc phải từ bỏ năm trước ở West End. Ông cảm thấy rằng anh ta nên thưởng thức món canh của mình - toàn bộ buổi sáng đã được trao cho quanh co lên bất động sản của một người bạn cũ. Sau khi điền đầy miệng với bánh mì gia dụng, cũ, ông cùng một lúc bắt đầu: "Làm thế nào bạn sẽ đi xuống Robin Hill ?.. Bạn sẽ mất Irene Bạn nên đưa cô ấy nên tôi nghĩ sẽ có rất nhiều điều mà sẽ muốn nhìn thấy để "Không nhìn lên, Soames đã trả lời:" Cô ấy sẽ không đi "." Sẽ không đi ý nghĩa của điều đó là gì Cô ấy sẽ sống trong ngôi nhà, không phải là cô "??? Soames không trả lời." Tôi không biết điều gì đang đến với phụ nữ ngày nay, "lẩm bẩm James; "Tôi không bao giờ được sử dụng để có bất kỳ rắc rối với họ Cô ấy đã có quá nhiều tự do Cô ấy tha hồ ......" Soames nhướng mắt: "Tôi sẽ không có bất cứ điều gì nói với cô," ông nói bất ngờ. Sự im lặng đã được chỉ bị phá vỡ . bây giờ bằng các supping súp James của Người bồi bàn mang hai ly cổng, nhưng Soames ngăn anh lại. "Đó không phải là cách để phục vụ cảng," ông nói; "đưa họ đi, và mang chai." đánh thức mình khỏi ảo tưởng của mình qua các món canh, James mất một trong các cuộc điều tra chuyển dịch nhanh chóng của ông về sự kiện xung quanh. "trong giường mẹ của bạn," ông nói; "bạn có thể có vận chuyển để đưa bạn xuống. Tôi nên nghĩ Irene'd như các ổ đĩa. Điều này trẻ Bosinney'll ở đó, tôi cho rằng, để chỉ cho bạn hơn." Soames gật đầu. "Tôi cũng muốn đi xem cho bản thân mình những gì sắp xếp của một công việc anh ấy khiến ăn xong, "theo đuổi James. "Tôi sẽ chỉ cần lái xe vòng đón bạn cả lên." "Tôi đang đi xuống bằng xe lửa," Soames trả lời. "Nếu bạn muốn lái xe quanh và thấy, Irene có thể đi với bạn, tôi không thể nói." Ông đã ký với người phục vụ để mang lại các hóa đơn, trong đó James trả. Họ chia tay nhau ở St. Paul, Soames nhánh ra đến trạm , James tham omnibus của mình về phía tây. Ông đã giành được ghế góc tiếp theo dây dẫn, nơi đôi chân dài đã gây khó khăn cho bất cứ ai để có được trong, và ở tất cả những ai đi ngang qua anh anh nhìn bực bội, nếu như họ không có kinh doanh được sử dụng lên không khí của ông. Ông có ý định lấy một cơ hội chiều nay phát ngôn với Irene. Một lời trong thời gian lưu lại chín; và bây giờ cô ấy sẽ sống ở trong nước đã có một cơ hội cho mình để chuyển qua một lá mới! Anh có thể thấy rằng Soames sẽ không đứng rất nhiều của cô cho bước trên! Nó đã không xảy ra với anh ta để xác định những gì ông muốn nói "cho bước vào 'cô; biểu thức rất rộng, mơ hồ, và phù hợp với một Forsyte. Và James đã có hơn cổ phần phổ thông của mình về lòng dũng cảm sau khi ăn trưa. Trên đến nhà, ông ra lệnh cho các xe ngựa bốn bánh, với hướng dẫn đặc biệt mà chú rể đã đi quá. Ông muốn được tử tế với cô, và để cho cô ấy có cơ hội. Khi cánh cửa của số 62 đã được mở ra, ông rõ ràng có thể nghe thấy giọng hát của cô, và nói như vậy một lúc, để ngăn chặn bất kỳ cơ hội bị từ chối vào. Vâng, bà Soames ở, nhưng người giúp việc không biết nếu cô ấy đã nhìn thấy mọi người. James, di chuyển với tốc độ nhanh chóng mà bao giờ làm bất ngờ các nhà quan sát hình lâu dài của mình và hấp thụ biểu hiện, ngay lập tức đi vào bản vẽ-phòng mà không cho phép này được xác định chắc chắn. Ông thấy Irene ngồi bên cây đàn piano với bàn tay của cô bị bắt trên các phím, rõ ràng nghe tiếng nói trong hội trường. Cô chào anh ta mà không mỉm cười. "Mẹ chồng của bạn trong giường," ông bắt đầu, hy vọng một lúc để tranh thủ sự thông cảm của cô. "Tôi đã có việc vận chuyển tại đây. Bây giờ, là một cô gái tốt, và đặt trên chiếc mũ của bạn và đi với tôi cho một ổ đĩa. Nó sẽ làm bạn tốt!" Irene nhìn anh như thể sắp từ chối, nhưng, dường như để thay đổi suy nghĩ của mình, đi lên lầu, đi xuống một lần nữa với chiếc mũ của cô về. "Anh đi đâu để đưa tôi?" . Cô hỏi "Chúng ta sẽ đi xuống đồi Robin," James nói, spluttering ra lời nói của mình rất nhanh chóng; "những con ngựa muốn tập thể dục, và tôi muốn được nhìn thấy những gì họ đã làm ở dưới đó." Irene treo trở lại, nhưng một lần nữa thay đổi tâm trí của mình, và đi ra ngoài để vận chuyển, James ấp trên mình chặt chẽ, để làm cho chắc chắn. Đó không phải là trước khi ông đã có cách hơn một nửa của mình rằng ông bắt đầu: "Soames là rất ngây thơ của bạn - anh ta sẽ không có bất cứ điều gì nói với bạn, tại sao bạn không cho ông ta thấy tình cảm hơn" Irene đỏ mặt, và nói bằng một giọng thấp: "Tôi không thể hiển thị những gì tôi không có." James nhìn cô mạnh; ông cảm thấy rằng bây giờ anh đã có cô trong vận chuyển của riêng mình, có ngựa và đầy tớ của mình, ông đã thực sự chỉ huy của tình hình. Cô không thể đưa anh ta ra; cũng không cô ấy sẽ làm cho một cảnh ở nơi công cộng. "Tôi không thể nghĩ rằng những gì bạn đang về," ông nói. "Anh ấy là một người chồng rất tốt!" Câu trả lời Irene là như là quá thấp để được gần như không thể nghe thấy các âm thanh của xe cộ. Anh bắt gặp những lời: "Bạn không kết hôn với anh ta!" "Cái gì đã làm với nó Anh ta đưa cho bạn tất cả mọi thứ bạn muốn anh luôn luôn sẵn sàng để đưa bạn bất cứ nơi nào, và bây giờ ông là xây dựng bạn nhà này ở trong nước Đó là?.. không phải là nếu bạn có bất cứ điều gì của riêng mình "." Không "Again James nhìn cô; ông không thể làm ra các biểu hiện trên khuôn mặt của cô. Cô nhìn như thể cô đang sắp khóc, nhưng .... "Tôi chắc chắn rằng," anh lẩm bẩm vội vàng, "tất cả chúng ta đã cố gắng đối xử tốt với bạn." Đôi môi run rẩy của Irene; để mất tinh thần của ông James nhìn thấy một giọt nước mắt ăn cắp xuống má cô. . Ông cảm thấy một sự gia tăng sặc trong cổ họng của mình "Chúng tôi đều là ngây thơ của bạn," ông nói, "Nếu bạn chỉ" - ông ta sẽ nói, "hành xử chính mình", nhưng thay đổi nó đối với: " nếu bạn chỉ muốn được nhiều hơn một người vợ đối với anh ta. "Irene không trả lời, và James, quá, ngừng nói. Có cái gì đó trong sự im lặng của cô mà anh lúng túng; đó không phải là sự im lặng của sự bướng bỉnh, chứ không phải của phục tùng trong tất cả những gì ông có thể tìm thấy để nói. Và anh cảm thấy như thể anh đã không có tiếng nói cuối cùng. Anh không thể hiểu được điều này. Ông đã không thể, tuy nhiên, để dài giữ im lặng. "Tôi cho rằng trẻ Bosinney," ông nói, "sẽ được kết hôn đến ngày nay?" Khuôn mặt Irene đã thay đổi. "Tôi không biết," cô nói; "Bạn nên hỏi cô ấy." "Cô ấy viết cho bạn?" Số "Thế nào?" James nói. "Tôi nghĩ rằng bạn và cô ấy là người bạn tuyệt vời như vậy." Irene bật anh. "Một lần nữa," cô nói, "bạn nên hỏi cô ấy!" "Vâng," bối rối James, sợ hãi bởi cái nhìn của cô, "nó rất kỳ lạ mà tôi không thể có được một câu trả lời đơn giản cho một câu hỏi đơn giản, nhưng có nó được." Anh ngồi nhai qua sự từ chối của mình, và phá lên cuối cùng:.. "Vâng, tôi đã cảnh báo cho bạn Bạn sẽ không phải nhìn về phía trước Soames ông không nói nhiều, nhưng tôi có thể nhìn thấy anh ấy sẽ không đứng một thỏa thuận lớn hơn các loại điều này. Bạn sẽ không có ai, nhưng bản thân để đổ lỗi, và, hơn thế nữa, bạn sẽ không nhận được sự đồng cảm của bất cứ ai. "Irene cúi đầu với một chút nơ mỉm cười. "Tôi rất mang ơn bạn." James không biết những gì trên trái đất để trả lời. Sáng sáng nóng đã thay đổi từ từ vào một màu xám, buổi chiều áp bức; một ngân hàng lớn của đám mây, với sắc vàng của đến sấm sét, đã tăng lên ở miền Nam, và đã leo lên. Các chi nhánh của cây giảm bất động trên đường mà không có sự khuấy động nhỏ nhất của tán lá. Một mùi mờ nhạt của keo từ những con ngựa được làm nóng bám trong không khí dày; những người đánh xe ngựa và chú rể, cứng nhắc và không thể bẻ cong được, trao đổi thì thầm lén lút trên hộp, mà không bao giờ quay đầu. Để cứu trợ tuyệt vời James 'họ đến ngôi nhà cuối cùng; sự im lặng và không thể thấm vào người phụ nữ này bởi đội bóng của ông, người mà ông đã luôn luôn nghĩ rằng thật mềm mại và nhẹ, báo động anh ấy. Việc vận chuyển đặt chúng xuống ở cửa, và họ bước vào. Cả hội trường đã được mát mẻ, và như vậy vẫn rằng nó giống như đi qua vào một ngôi mộ; một cái rùng mình chạy dọc sống lưng của James. Anh nhanh chóng nhấc rèm cửa da nặng giữa các cột vào sân trong. Anh không thể kiềm chế một dấu chấm than của chính. Các trang trí thật sự trong hương vị tuyệt vời. Các gạch ruby ngu si đần độn, kéo dài từ chân tường đến bờ vực của một cụm tròn của cây iris cao, xung quanh lần lượt một bồn trũng đá cẩm thạch trắng chứa đầy nước, rõ ràng là chất lượng tốt nhất. Anh ngưỡng mộ vô cùng của rèm cửa màu tím da kéo dọc theo toàn bộ một bên, đóng khung một bếp màu trắng-lát gạch rất lớn. Các phân vùng trung tâm của ánh sáng bầu trời đã bị trượt trở lại, và không khí ấm áp từ bên ngoài xâm nhập vào trung tâm của ngôi nhà. Anh đứng, hai tay phía sau, đầu cúi xuống trở lại trên cao, vai hẹp của mình, theo dõi các gân của lá cây trên cột và các mô hình của các phù điêu mà chạy quanh các bức tường ngà màu dưới các gallery. Rõ ràng, không đau đã được tha. Đó là ngần ấy thời gian của một quý ông. Ông đã đi đến rèm cửa, và, đã khám phá ra cách họ đã làm việc, đã thu hút chúng ra từng mảnh và tiết lộ những hình ảnh-ảnh, kết thúc bằng một cửa sổ lớn chiếm toàn bộ cuối phòng. Nó có một sàn gỗ sồi màu đen, và các bức tường của nó, một lần nữa, các màu trắng ngà. Ông tiếp tục ném cánh cửa mở ra, và nhìn trộm vào. Mọi thứ đều nhằm apple-pie, sẵn sàng cho nghề nghiệp ngay lập tức. Ông quay vòng cuối cùng để nói chuyện với Irene, và thấy mình đang đứng trên ở lối vào khu vườn, với chồng và Bosinney cô. Mặc dù không đáng kể đối với sự nhạy cảm, James cảm thấy ngay rằng có điều gì đó sai trái. Ông đã đi đến họ, và, một cách mơ hồ lo sợ, không biết gì về bản chất của sự việc, thực hiện một nỗ lực để làm phẳng những điều trên. "Làm thế nào bạn, Mr.



































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: