Hello everyone! I’m so sorry that I updated just now. Mianhe. I lost t dịch - Hello everyone! I’m so sorry that I updated just now. Mianhe. I lost t Việt làm thế nào để nói

Hello everyone! I’m so sorry that I

Hello everyone! I’m so sorry that I updated just now. Mianhe. I lost the time, since I was also asked to make an article about Suzy in GFB for the suzyjjang magazine (which was a birthday gift to Suzy from the forum) then after that I had an attack of writer’s block. I’m really sorry :( Hope you’ll like this chapter. :) I’ll probably update soon when my sembreak has come! Hope you’ll enjoy this one as well

by: Daydreamer



“No… It’s just I wasn’t expecting anyone at this time.”

“We’re from the National Security. We just have issues to discuss with you privately” Lee Soon-shin explained. “May we come in?”

“Oh?” Kang-chi managed to blurt out – who still seemed to be at shock. “Yes. Yes. Please come in.”





“This…” Gon handed a folder to Kang-chi as he explained. “… Is Jo Gwan-woong, who has been involved into different illegal activities… He’s also known to be involved with major companies that eventually closed down.” Kang-chi opened the folder and immediately saw Gwan-woong’s photo together with the documents related to him. “… And I think you know him?”

For a moment Kang-chi clenched his fist, he exhaled and replied nonchalantly. “No, but I remember seeing him around in the hotel…” Kang-chi furrowed his eyebrows – his tone, defensive. “But what does this have to do with me?”

“I guess you cannot deny the fact that you’re also the CEO of this company?” Lee Soon-shin asked then his lips formed into a smile as he said in a thoughtful tone. “We are aware that you’re also the CEO of this company, Mr. Choi. We are also suspecting that he is targeting your company next… I guess that is a sufficient reason for you?” Kang-chi raised his eyebrows.

“In case you’re wondering how we knew…” Gon rolled his eyes. “We’ve done a background check on you.”

Kang-chi shot an eye at Gon, pissed. “I know. I’m aware of that.” He managed to say while gritting his teeth as he added. “I’m not stupid. So what if you made a background check on me? Then you should know by now that I have nothing to hide!”

Patience. Kang-chi thought. He is definitely going to need that in dealing with Gon.

Before Gon could retort back, Lee Soon-shin had already broken the tension. “We’re aware of that. Anyway, you know that he’s residing in your hotel for quite some time now. The National Security believes that he is targeting your hotel next; therefore, Mr. Choi Kang-chi, in order to avoid that from happening, we ask for your full cooperation in this matter.

“I understand.” Kang-chi nodded. “Of course you have my cooperation. I’ll do everything I can. Are my colleagues aware of this as well?”

“Yes.” Gon answered. “We have already informed Mr. Park and Ms. Cha about this, earlier. However both refused to help without us talking to you first.”

“Please make sure to look into the files here, Mr. Kang-chi.” Soon-shin handed him a flash disk. “Show this to Mr. Park and Ms. Cha as well. We’ll have a meeting regarding this 3 days from now.”

“The three of you will ride in your car 9 miles from here all taking a different route. Once reaching those locations, there will be a car picking you up which will lead you into the meeting place. Once you’re in the meeting place show this to the receptionist.” Gon gave Kang-chi three gold cards and three SIM cards. “Those two cards are for Mr. Park and Ms. Cha, make sure you give this to them secretly. If you want to contact us, use the SIM with discretion! Make sure you give the others one as well. ”

Lee Soon-shin sighed. “I’m sorry, but precautionary measures are needed to be made. We’ll increase your security; also we’ll send someone to report to you, daily. As you know, dealing with a criminal as powerful as him is dangerous. We cannot afford to take risks.”

Kang-chi solemnly nodded. “I understand.”

Lee Soon-shin and Gon, then, walked towards the door. Before the door was closed, Lee Soon-shin smiled. “I’ll see you soon. Please be careful, Mr. Kang-chi.”

Once the door was shut, Kang-chi was left alone with the items they had left for him. He stared intently at the flash disk as he tightened his grasp on it.

It’s time. He thought. It’s time to fix everything. It’s time to put everything back into place. This was 422 years overdue.



Gon’s team had reached the place of what seemed like an abandoned warehouse. He checked his watch. It’s exactly 7:00 pm. Gon beckoned for his team to go to their position and rushed near the entrance, pressing himself against the wall – his body, tensed. His grip on the gun and flashlight tightened. He nodded as a signal to the police beside him. He mentally counted – one. two. three and kicked the door, hard.

Gon bellowed. “FREEZE!”

However, his face instantly changed – no one was there.

“Search the area immediately!” At once, his team had scampered into different directions. Gon stepped forward as he opened the crate that was in front of him, one by one.

Everything was empty.

They were tricked.



Sae-yeon stared at her watch. 8:59 pm. Yeo-wool-ah will come in any moment right now. She took in all the details in her surroundings. She smiled. It seemed like nothing has changed – from the lanterns that were hung above in each table, to the arrangement of alcohols in the shelves behind the small, shady bar countertop, to the smallest details such as the carving on the windowsill from her favorite table. Nothing has changed, even it has been a while since she visited this place. 2 years to be exact. It has also been 2 years since Sae-yeon had hung out here with Yeo-wool.

“Any minute now.” She look at her watch again as she muttered to herself. “One… Two… And –“ Suddenly a woman wearing a police uniform had entered as the door was swung open – it was Yeo-wool.

“And three…” Sae-yeon whispered under her breath. “Yah, Sae-yeon-ah!” Yeo-wool called out, waving, as she smiled. “Yeo-wool-ah!” Sae-yeon waved back. Yeo-wool sat across Sae-yeon, her untied brown hair was shining with the light beaming through the lantern above their table.

“How – Oh? You haven’t ordered yet? Hold on… ” Yeo-wool raised her hand, as she called to a woman in her late 40’s, serving at the table beside them. “Hello, Ahjumma! We’ll get the usual…”

Sae-yeon’s eyes widened. “The usual?” She laughed. “You’re not that hungry, are you?” Yeo-wool rolled her eyes. “Of course not!” Then she added. “… And a bottle of Soju, please!” The woman called back “ Araso. Araso!” And in a moment she came back with a tray full of Banchan and a Soju. “Of course, you’re going to need some Anju as well! Don’t worry your order will come out in a while!” “Ok! Kamsahamnida, Ahjumma!” They both replied.

Sae-yeon giggled as she faced Yeo-wool, who seems to start eating the Banchan. “Wow. It has been 2 years since we ate together and it seems like your appetite did not change!” She picked-up her chopsticks as she start gobbling up as well. “In fact I think it went for the worse… Yah! Don’t eat up all the Kimchi!”

“Yah! Look who’s talking! As if I’m the only one who’s gluttonous here.” Yeo-wool retorted, as she finds herself guffaw. “And besides, we haven’t celebrated your success! Waah Daebak! I just went for my military training and the next thing I know is you’re a COO of a company! It’s late but Congratulations!”

“Oh. How sweet of you!” Sae-yeon replied bashfully. She then started grilling the meat served by the woman. “Anyway, what about you? How’s work in the station so far?” Sae-yeon asked as she started eating her Ramyeon.

“I won’t report there for now. “ Yeo-wool said as she slurped her Ramyeon. She placed her bowl back on the table and started pouring Soju in Sae-yeon’s shot glass, her face became serious as she looked at Sae-yeon. “I had to report to your hotel starting tomorrow, because …”

“You’re also involved in it?” She asked in a hushed tone as she grabbed the shot glass and drank the Soju in one gulp.Yeo-wool nodded in agreement. “Mm.”

“I see…” It’s a relief. She thought. Sae-yeon poured more Soju into her shot glass. “You know, Yeo-wool-ah…” She drank another shot before continuing. “I have never imagined you as my bodyguard. I did not see this coming.”

“Well, I did not see you becoming a COO as well… especially at such a young age.

Sae-yeon laughed. If only she knew. “Well I probably won’t become one if it weren’t for Kang-chi.”

Yeo-wool’s eyes widened. “He’s the one who scouted you?” He seemed too young to scout Sae-yeon.

“You can say that… What do you think about him?”

“I… don’t know.” Yeo-wool started, as she finds herself taking a shot. “There’s something about him that I cannot point at… He seems like a mystery… He looks familiar –” She stopped herself for a moment as she finds herself blushing. “Uhm, I mean… You do know him right? What is he like, anyway?”

Sae-yeon beamed. “Yes, I do know a thing or two about Kang-chi, but I think that’s not my story to tell. What he’s like… That is up to you to decide. Anyway, I’m sure that you’ll know him better by tomorrow … Why don’t you tell me what you think, after knowing him?”

Yeo-wool gazed at the window. Choi Kang-chi. Why does he seem like a mystery? Even Sae-yeon cannot disclose any details about him. What is really with him? That. She needs to find out.

And with that it had started to rain.



Yeo-wool opened the door, as they both exited from the restaurant. Sae-yeon asked as she opened her umbrella. “Did you bring your car with you, Yeo-wool-ah?”

“No. I decided to just walk on the way here.” She sighed, completely annoyed. Why. Of all days, why did she choose not to bring her car today? Yeo-wool closed her eyes for a moment as she tried to calm down. “It’s alright, Sae-yeon-ah I think I can wait for the – AAAACCKK!!!” She shrieked as she felt the water splash
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Xin chào tất cả mọi người! Tôi xin lỗi rằng tôi cập nhật ngay bây giờ. Mianhe. Tôi mất thời gian, kể từ khi tôi cũng đã được yêu cầu để làm cho một bài viết về Suzy trong của tôi GFB cho tạp chí suzyjjang (đó là một món quà sinh nhật để Suzy từ các diễn đàn) sau đó sau khi tôi đã có một cuộc tấn công của khối nhà văn. Tôi thật sự xin lỗi :( Hy vọng bạn sẽ thích chương này. :) Tôi sẽ có thể cập nhật sớm khi sembreak của tôi đã đến! Hy vọng bạn sẽ thích thú này là tốtbởi: Daydreamer…"Số... Nó chỉ là tôi đã không hy vọng bất cứ ai vào thời điểm này. ""Chúng tôi đang từ an ninh quốc gia. Chúng tôi chỉ có vấn đề để thảo luận với bạn riêng"Lee Soon-shin giải thích. "Có thể chúng tôi đến?" "Oh?" Kang-chí quản lý để tiết lộ bí mật ra-những người dường như vẫn còn sốc. "Có. Có. Xin vui lòng đi vào."… "Điều này..." Gòn trao một thư mục để Kang-chí như ông giải thích. “… Là Jo Gwan-woong, những người đã được tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp khác nhau... Ông có cũng biết đến để được tham gia với các công ty lớn cuối cùng đóng cửa xuống." Kang-chí mở thư mục và ngay lập tức thấy Gwan-woong ảnh cùng với các tài liệu liên quan đến anh ta. “… "Và tôi nghĩ rằng bạn biết anh ta?"Cho một thời điểm Kang-chí clenched nắm tay của mình, ông exhaled và trả lời thản. "Không, nhưng tôi nhớ thấy ông xung quanh thành phố ở khách sạn..." Kang-chí nhăn lông mày của mình-giai điệu, Phòng thủ của mình. "Nhưng điều này không có gì để làm với tôi?" "Tôi đoán bạn không thể phủ nhận một thực tế rằng bạn tôi cũng là CEO của công ty này?" Lee Soon-shin sau đó hỏi đôi môi của mình được hình thành vào một nụ cười khi ông nói trong một giai điệu chu đáo. "Chúng tôi là nhận thức được rằng bạn tôi cũng là CEO của công ty này, ông Choi. Chúng tôi cũng nghi ngờ rằng ông nhắm mục tiêu công ty của bạn tiếp theo... Tôi đoán đó là một lý do đủ cho bạn?" Kang-chí lớn lên lông mày của mình."Trong trường hợp bạn đang tự hỏi làm thế nào chúng ta biết..." Gòn cán mắt của ông. "Chúng tôi đã thực hiện kiểm tra ngày bạn."Kang-chí bắn một mắt Gon, pissed. "Tôi biết. Tôi là nhận thức về điều đó." Ông quản lý để nói trong khi gritting răng của mình như ông nói thêm. "Tôi không ngu ngốc. Vì vậy nếu bạn thực hiện một nền kiểm tra tôi? Sau đó bạn nên biết bây giờ mà tôi không có gì để che giấu!"Kiên nhẫn. Kang-chí nghĩ. Ông chắc chắn sẽ cần nó trong giao dịch với Gòn.Trước khi Gòn có thể vặn lại trở lại, Lee Soon-shin đã đã phá vỡ sự căng thẳng. "Chúng tôi nhận thức được rằng. Dù sao, bạn biết rằng ông sống trong khách sạn của bạn một thời gian khá bây giờ. An ninh quốc gia tin rằng ông nhắm mục tiêu khách sạn của bạn tiếp theo; Vì vậy, ông Choi Kang-chí, để tránh đó xảy ra, chúng tôi yêu cầu cho hợp tác đầy đủ của bạn trong vấn đề này."Tôi hiểu." Kang-chí gật đầu. "Tất nhiên bạn có hợp tác của tôi. Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ tôi có thể. Là đồng nghiệp của tôi nhận thức được điều này là tốt?""Có." Gòn trả lời. "Chúng tôi đã đã thông báo ông Park và bà Cha về điều này, trước đó. Tuy nhiên cả hai từ chối giúp đỡ mà không có chúng tôi nói chuyện với bạn đầu tiên.""Hãy chắc chắn để xem xét các tập tin ở đây, ông Kang-chí." Sớm-shin bàn giao cho anh ta một đĩa flash. "Hiển thị này cho ông Park và Cha bà là tốt. Chúng tôi sẽ có một cuộc họp về này 3 ngày, kể từ bây giờ." "Ba của bạn sẽ đi xe trong xe của bạn 9 dặm từ đây tất cả lấy một con đường khác nhau. Một khi đạt những vị trí, sẽ có một chiếc xe chọn bạn lên mà sẽ dẫn bạn vào nơi gặp gỡ. Một khi bạn đang ở nơi gặp gỡ Hiển thị này để đảm." Gòn đã Kang-chí ba thẻ vàng và ba thẻ SIM. "Những hai thẻ cho ông Park và Cha bà, hãy chắc chắn rằng bạn cung cấp cho điều này để họ bí mật. Nếu bạn muốn liên hệ với chúng tôi, sử dụng SIM với ý! Đảm bảo rằng bạn cung cấp cho những người khác một là tốt. ”Lee Soon-shin thở dài. "Tôi xin lỗi, nhưng các biện pháp phòng ngừa là cần thiết để được thực hiện. Chúng tôi sẽ tăng cường an ninh của bạn; cũng, chúng tôi sẽ gửi một ai đó để báo cáo cho bạn, hàng ngày. Như bạn đã biết, các đối phó với một tội phạm như mạnh mẽ như ông là nguy hiểm. Chúng tôi không thể đủ khả năng để có rủi ro."Kang-chí đã long trọng gật đầu. "Tôi hiểu."Lee Soon-shin và Gon, sau đó, đi về phía cửa. Trước khi cửa đã bị đóng cửa, Lee Soon-shin cười. "Tôi sẽ nhìn thấy bạn sớm. Xin vui lòng hãy cẩn thận, ông Kang-chí. "Một khi cửa đã bị đóng, Kang-chi còn lại một mình với các mặt hàng, họ đã để lại cho anh ta. Ông stared chăm chú vào đĩa flash như ông thắt chặt của mình nắm vào nó.Đó là thời gian. Ông nghĩ. Đó là thời gian để sửa chữa tất cả mọi thứ. Đó là thời gian để đưa mọi thứ trở lại vào vị trí. Đây là 422 năm quá hạn.…Gòn của đội đã đạt đến vị trí của những gì có vẻ như một nhà kho bị bỏ rơi. Ông kiểm tra chiếc đồng hồ. Đó là chính xác 7:00 pm. Gòn beckoned cho đội bóng của ông để đi đến vị trí của họ và đổ xô gần lối vào, cách nhấn mình chống lại tường-cơ thể của mình, căng thẳng. Kẹp của mình trên súng và đèn pin thắt chặt. Ông gật đầu như là một tín hiệu để cảnh sát bên cạnh anh ta. Ông tinh thần tính-một. hai. ba và khởi động cửa, khó khăn.Gòn bellowed. "ĐỨNG YÊN!" Tuy nhiên, khuôn mặt của mình ngay lập tức thay đổi-không có ai đã có. "Tìm kiếm khu vực ngay lập tức!" Cùng một lúc, nhóm của ông đã scampered vào hướng khác nhau. Gòn bước về phía trước như ông đã mở thùng là ở phía trước của anh ta, từng người một.Tất cả mọi thứ được sản phẩm nào. Họ đã bị lừa.…Sae-yeon stared tại xem của mình. 8:59 pm. Yeo-len-ah sẽ đến trong bất cứ lúc nào ngay bây giờ. Cô đã ở tất cả các chi tiết trong môi trường xung quanh cô. Cô cười. Nó có vẻ như không có gì đã thay đổi-từ những chiếc đèn lồng được hung trên trong mỗi bảng, để sự sắp xếp của rượu trong kệ đằng sau nhỏ, râm bar quầy, để các chi tiết nhỏ nhất như khắc trên cửa sổ từ bảng yêu thích của mình. Không có gì đã thay đổi, ngay cả khi nó đã là một lúc kể từ khi cô viếng thăm nơi này. 2 năm để được chính xác. Nó cũng đã là 2 năm kể từ khi Sae-yeon có treo ở đây với Yeo-Len."Bất cứ lúc nào bây giờ." Cô nhìn vào xem của mình một lần nữa khi cô muttered cho mình. "Một trong những... Hai... Và -"đột nhiên một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát đã bước vào như cửa đu mở-đó là Yeo-Len."Và ba..." Sae-yeon thì thầm theo hơi thở của mình. "Yah, Sae-yeon-ah!" Yeo-Len gọi ra, vẫy tay chào, như cô cười. "Yeo-len-ah!" Sae-yeon vẫy lại. Yeo-len ngồi trên Sae-yeon, tóc nâu untied của cô đã sáng với ánh sáng beaming thông qua đèn lồng phía trên bảng của họ."Làm thế nào-Oh? Anh đã không yêu cầu chưa? Chờ đã... "Yeo-len lên bàn tay của cô, như cô gọi là một người phụ nữ trong 40 của cô cuối, phục vụ tại bảng bên cạnh họ."Xin chào, Ahjumma! Chúng tôi sẽ nhận được bình thường..." Sae-yeon mắt mở rộng. "Bình thường?" Cô cười. "Anh không thế đói, bạn?" Yeo-len cán đôi mắt của cô. "Tất nhiên không!" Sau đó, bà nói thêm. “… Và một chai Soju, xin vui lòng! " Người phụ nữ được gọi trở lại "Araso. Araso!" Và trong một thời điểm cô đã trở lại với một khay đầy đủ của Banchan và một Soju. "Tất nhiên, bạn sẽ cần một số Anju là tốt! Đừng lo lắng đặt hàng của bạn sẽ đi ra trong một thời gian! " "Ok! Kamsahamnida, Ahjumma!" Cả hai đều trả lời.Sae-yeon cười khúc khích như cô phải đối mặt Yeo-len, người dường như bắt đầu ăn Banchan. "Wow. Nó đã là 2 năm kể từ khi chúng tôi ăn với nhau và nó có vẻ như sự thèm ăn của bạn đã không thay đổi!" Cô chọn mặc đũa của cô khi cô bắt đầu gobbling là tốt. "Trong thực tế tôi nghĩ rằng nó đã đi cho các tệ hơn... Yah! Không ăn lên tất cả Kimchi!""Yah! Nhìn những nói chuyện! Như thể tôi là người duy nhất là người ở đây." Yeo-len retorted, như cô thấy mình guffaw. "Và bên cạnh đó, chúng tôi đã không tổ chức thành công của bạn! Waah Daebak! Tôi chỉ cần đi của tôi huấn luyện quân sự và điều tiếp theo tôi biết là bạn đang COO của một công ty! It's cuối nhưng xin chúc mừng!""Oh. Làm thế nào ngọt của bạn!" Sae-yeon trả lời bashfully. Sau đó, cô bắt đầu nướng thịt phục vụ của người phụ nữ. "Dù sao, những gì về bạn? Làm thế nào là làm việc trong nhà cho đến nay? " Sae-yeon hỏi khi cô bắt đầu ăn Ramyeon của cô."Tôi sẽ không báo cáo có bây giờ." Yeo-len nói như cô slurped Ramyeon của cô. Cô đặt bát của mình trở lại trên bảng và bắt đầu đổ Soju trong thủy tinh bắn Sae-yeon, khuôn mặt của cô đã trở thành nghiêm trọng như cô nhìn Sae-yeon. "Tôi phải báo cáo cho khách sạn của bạn bắt đầu vào ngày mai, bởi vì...""Bạn đang cũng tham gia vào nó?" Cô hỏi trong một giai điệu hushed như cô nắm lấy kính bắn và uống Soju trong một gulp.Yeo-len gật đầu trong thỏa thuận. "Mm." "Tôi thấy..." Đó là một cứu trợ. Cô nghĩ. Sae-yeon đổ thêm Soju vào ly bắn của mình. "Bạn biết, Yeo-len-ah..." Cô uống một shot trước khi tiếp tục. "Tôi đã không bao giờ tưởng tượng bạn là vệ sĩ của tôi. Tôi không thấy điều này tới.""Vâng, tôi không nhìn thấy bạn trở thành một COO là tốt... đặc biệt là tại một tuổi trẻ.Sae-yeon cười. Nếu chỉ có cô ấy biết. "Vâng tôi có lẽ sẽ không trở thành một trong nếu nó không cho Kang-chí."Yeo-len mắt mở rộng. "Ông là một trong những người phát hiện bạn?" Ông có vẻ quá trẻ để scout Sae-yeon."Bạn có thể nói rằng... Bạn nghĩ gì về anh ta?""Tôi... không biết." Yeo-len bắt đầu, như cô thấy mình tham gia một shot. "Đó là một cái gì đó về anh ta mà tôi không thể chỉ vào... Ông có vẻ như một bí ẩn... Ông trông quen thuộc-"cô dừng lại bản thân cho một thời điểm khi cô thấy mình đỏ mặt. "Uhm, tôi có nghĩa là... Bạn biết anh ta đúng không? Hắn là giống như, dù sao?"Sae-yeon dầm. "Vâng, tôi biết một điều hay hai về Kang-chi, nhưng tôi nghĩ rằng đó không phải là câu chuyện của tôi cho biết. Những gì anh ta như thế... Đó là vào bạn để quyết định. Dù sao, tôi chắc chắn rằng bạn sẽ biết anh ta tốt hơn của ngày mai... Tại sao không bạn cho tôi biết những gì bạn nghĩ, sau khi biết anh ta?"Yeo-len nhìn ở cửa sổ. Choi Kang-chi. Tại sao ông có vẻ giống như một bí ẩn? Sae-yeon thậm chí không thể tiết lộ bất kỳ thông tin chi tiết về anh ta. Những gì là thực sự với anh ta? Rằng. Cô cần phải tìm hiểu.Và với đó, nó đã bắt đầu mưa. … Yeo-len mở cửa, như là cả hai đều đã thoát từ nhà hàng. Sae-yeon hỏi như cô mở chiếc ô của mình. "Bạn đã mang lại chiếc xe của bạn với bạn, Yeo-len-ah?""Số tôi quyết định chỉ cần đi bộ trên con đường ở đây." Cô thở dài, hoàn toàn khó chịu. Tại sao. Của tất cả các ngày, tại sao cô chọn không để mang lại cho chiếc xe của mình vào ngày hôm nay? Yeo-len nhắm mắt của mình cho một thời điểm khi cô cố gắng bình tĩnh xuống. "Nó là alright, Sae-yeon-ah tôi nghĩ rằng tôi có thể chờ đợi cho các-AAAACCKK!" Cô shrieked khi cô cảm thấy nước giật gân
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Xin chào tất cả mọi người! Tôi rất tiếc là tôi chỉ cập nhật ngay bây giờ. Mianhe. Tôi mất thời gian, vì tôi cũng đã được yêu cầu làm một bài viết về Suzy trong GFB cho các tạp chí suzyjjang (đó là một món quà sinh nhật cho Suzy từ các diễn đàn) sau đó sau đó tôi đã có một cuộc tấn công của khối nhà văn. Tôi thực sự xin lỗi :( Hy vọng bạn sẽ thích chương này. :) Tôi có lẽ sẽ cập nhật ngay khi sembreak tôi đã đến! Hy vọng bạn sẽ tận hưởng này cũng do: người mơ tưởng ... "Không ... Nó chỉ là tôi không mong đợi bất cứ ai vào lúc này." "Chúng tôi đang từ an ninh quốc gia. Chúng tôi chỉ có vấn đề để thảo luận với bạn nói riêng "Lee Soon-shin giải thích. "Chúng tôi có thể vào được không?" "Oh" Kang-chi quản lý thốt ra - người dường như vẫn là cú sốc tại. "Vâng. Vâng. Xin mời vào. " ... "Cái này ..." Gòn trao cho một thư mục để Kang-chi như ông giải thích. "... Là Jo Gwan-woong, người đã tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp khác nhau ... Ông cũng được biết đến để được tham gia với các công ty lớn mà cuối cùng đóng cửa." Kang-chi mở thư mục và lập tức nhìn thấy ảnh Gwan-woong của cùng với các tài liệu liên quan để anh ta. "... Và tôi nghĩ rằng bạn biết anh ta?" Trong một khoảnh khắc Kang-chi nắm chặt nắm đấm của mình, anh thở hắt ra và trả lời một cách thờ ơ. "Không, nhưng tôi nhớ nhìn thấy ông xung quanh trong khách sạn ..." Kang-chi nhíu mày - giọng anh, phòng thủ. "Nhưng những gì thực hiện điều này phải làm gì với tôi?" "Tôi đoán bạn không thể phủ nhận một thực tế rằng bạn cũng là Giám đốc điều hành của công ty này?" Lee Soon-shin hỏi sau đó đôi môi của mình tạo thành một nụ cười khi ông nói trong một chu đáo tone. "Chúng tôi nhận thức được rằng bạn cũng là Giám đốc điều hành của công ty này, ông Choi. Chúng tôi cũng đang nghi ngờ rằng ông là mục tiêu của công ty của bạn tới ... Tôi đoán đó là một lý do đầy đủ cho bạn? "Kang-chi nhướn mày. "Trong trường hợp bạn đang tự hỏi làm thế nào chúng ta biết ..." Gòn trợn tròn mắt. "Chúng tôi đã thực hiện một kiểm tra background về bạn." Kang-chi bắn một mắt tại Gon, tức giận. "Tôi biết. Tôi biết điều đó. "Ông quản lý nói trong khi nghiến răng của mình như ông nói thêm. "Tôi không ngu ngốc. Vì vậy, nếu bạn đã thực hiện một kiểm tra về tôi? Sau đó, bạn nên biết bây giờ mà tôi không có gì để che giấu! " Kiên nhẫn. Kang-chi nghĩ. Ông chắc chắn là sẽ cần phải có trong việc đối phó với các Gòn. Trước Gòn có thể vặn lại trở lại, Lee Soon-shin đã phá vỡ sự căng thẳng. "Chúng tôi biết điều đó. Dù sao, bạn biết rằng anh ấy trú tại khách sạn của bạn trong một thời gian khá bây giờ. An ninh quốc gia tin rằng ông đang nhắm tới khách sạn của bạn; do đó, ông Choi Kang-chi, để tránh điều đó xảy ra, chúng tôi yêu cầu cho sự hợp tác đầy đủ của bạn trong vấn đề này. "Tôi hiểu." Kang-chi gật đầu. "Tất nhiên bạn phải hợp tác của tôi. Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ tôi có thể. Là đồng nghiệp của tôi biết được điều này không? " "Có." Gòn đã trả lời. "Chúng tôi đã thông báo ông Park và bà Cha về việc này, trước đó. Tuy nhiên cả hai đều từ chối giúp đỡ mà chúng tôi không nói chuyện với bạn lần đầu tiên. " "Hãy kiểm tra để xem xét các tập tin ở đây, ông Kang-chi." Soon-Shin đưa cho anh một đĩa flash. "Hiện nay ông Park và bà Cha là tốt. Chúng tôi sẽ có một cuộc họp về đây 3 ngày, kể từ bây giờ. " "Ba của bạn sẽ đi xe trong xe của bạn 9 dặm từ đây tất cả tham gia một con đường khác nhau. Khi tiếp cận những địa điểm, sẽ có một chiếc xe chọn bạn lên đó sẽ đưa bạn vào phòng họp. Một khi bạn đang ở đúng nơi họp hiển thị này cho tiếp tân. "Gòn đã Kang-chi ba thẻ vàng và ba thẻ SIM. "Những hai thẻ đều cho ông Park và bà Cha, chắc chắn rằng bạn cung cấp này cho họ bí mật. Nếu bạn muốn liên hệ với chúng tôi, sử dụng SIM với sự thận trọng! Hãy chắc chắn rằng bạn cung cấp cho một người khác là tốt. " Lee Soon-shin thở dài. "Tôi xin lỗi, nhưng các biện pháp phòng ngừa cần thiết để được thực hiện. Chúng tôi sẽ tăng cường an ninh của bạn; chúng tôi cũng sẽ gửi cho một người nào đó để báo cáo cho bạn, hàng ngày. Như bạn đã biết, đối phó với một tên tội phạm là mạnh mẽ như anh ta là nguy hiểm. Chúng tôi không thể đủ khả năng chấp nhận rủi ro. " Kang-chi long trọng gật đầu. "Tôi hiểu." Lee Soon-shin và Gon, sau đó, đi về phía cửa. Trước khi cánh cửa đã đóng, Lee Soon-shin mỉm cười. "Tôi sẽ sớm gặp lại. Xin hãy cẩn thận, ông Kang-chi. " Một khi cánh cửa đóng lại, Kang-chi còn lại một mình với những mặt hàng mà họ đã để lại cho anh ta. Anh nhìn chằm chằm chú vào đĩa flash như anh siết chặt nắm bắt của mình vào nó. Đó là thời gian. Ông nghĩ. Đó là thời gian để sửa chữa tất cả mọi thứ. Đó là thời gian để đưa mọi thứ trở lại. Đây là 422 năm quá hạn. ... đội Gòn đã đứng ở vị trí của những gì có vẻ như một nhà kho bỏ hoang. Anh kiểm tra đồng hồ của mình. Đó chính xác là 07:00. Gon vẫy tay ​​ra hiệu cho đội của mình để đi đến vị trí của mình và vội vã gần cửa ra vào, ép mình vào tường - cơ thể của mình, căng thẳng. Va li của mình trên súng và đèn pin thắt chặt. Ông gật đầu như một tín hiệu để cảnh sát bên cạnh anh. Cậu bị tâm thần tính - một. hai. ba và đá cánh cửa, chăm chỉ. Gòn gầm lên. "Freeze!" Tuy nhiên, khuôn mặt của mình ngay lập tức thay đổi - không có ai ở đó. "Tìm kiếm khu vực ngay lập tức!" Lập tức, nhóm của ông đã thoăn thoắt lướt đi theo những hướng khác nhau. Gon bước về phía trước khi mở thùng mà là ở phía trước của anh ta, từng người một. Mọi thứ đều trống rỗng. Họ đã bị lừa. ... Sae-yeon nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ của mình. 8:59. Yeo-len-ah sẽ đến trong bất cứ lúc nào ngay bây giờ. Cô mất trong tất cả các chi tiết trong môi trường xung quanh mình. Cô mỉm cười. Nó có vẻ như không có gì đã thay đổi - từ những chiếc đèn lồng được treo trên trong mỗi bảng, sự sắp xếp của rượu trong các kệ phía sau nhỏ, mờ ám thanh countertop, các chi tiết nhỏ nhất như khắc trên bậu cửa từ bảng yêu thích của cô. Không có gì thay đổi, ngay cả khi nó đã được một thời gian kể từ khi cô đến thăm nơi này. 2 năm để được chính xác. Nó cũng đã được 2 năm kể từ khi Sae-yeon đã treo ra ở đây với Yeo-len. "Bất kỳ phút bây giờ." Cô nhìn đồng hồ của mình một lần nữa khi cô lẩm bẩm với chính mình. "Một ... hai ... Và -" Đột nhiên một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát đã vào khi cánh cửa được mở tung ra - đó là Yeo-len. "Và ba ..." Sae-yeon thì thầm trong hơi thở. "Yah, Sae-yeon-ah!" Yeo-len gọi ra sự thay đổi người, khi cô mỉm cười. "Yeo-len-ah!" Sae-yeon vẫy tay ​​lại. Yeo-len ngồi trên Sae-yeon, tóc nâu không ràng buộc cô đã tỏa sáng với ánh sáng rạng rỡ thông qua các đèn trên bàn của họ. "Làm thế nào - Oh? Bạn chưa đặt hàng chưa? Giữ ... "Yeo-len giơ tay lên, cô gọi cho một người phụ nữ trong cuối những năm 40 của mình, phục vụ tại bàn bên cạnh họ. "Xin chào, Ahjumma! Chúng tôi sẽ có được bình thường ... " mắt Sae-yeon mở to. "Sự bình thường?" Cô cười. "Bạn không có đói, có không?" Yeo-len trợn tròn mắt. "Tất nhiên là không!" Sau đó, cô nói thêm. "... Và một chai Soju, xin vui lòng!" Người phụ nữ được gọi trở lại "Araso. Araso! "Và trong một khoảnh khắc cô đã trở lại với một khay đầy đủ các banchan và Soju. "Tất nhiên, bạn sẽ cần một số Anju cũng! Đừng lo lắng đặt hàng của bạn sẽ đi ra trong một thời gian! "" Ok! Kamsahamnida, Ahjumma! "Cả hai đều trả lời. Sae-yeon cười khúc khích khi cô phải đối mặt với Yeo-len, người dường như đã bắt đầu ăn các banchan. "Wow. Đã 2 năm kể từ khi chúng tôi ăn cùng nhau và nó có vẻ như thèm ăn của bạn không thay đổi! "Cô cầm đũa lên khi cô bắt đầu ngấu nghiến lên là tốt. "Trong thực tế, tôi nghĩ rằng nó đã đi theo chiều hướng xấu ... Yah! Không ăn lên tất cả các Kimchi! " "Yah! Hãy xem ai đang nói! Như thể tôi là người duy nhất là háu ăn ở đây. "Yeo-len vặn lại, khi cô thấy mình cười rộ lên. "Và bên cạnh đó, chúng tôi đã không ăn mừng thành công của bạn! Waah Daebak! Tôi chỉ cần đi để huấn luyện quân sự của tôi và điều tiếp theo tôi biết là bạn là một COO của công ty! Đó là muộn nhưng chúc mừng! " "Oh. Làm thế nào ngọt ngào của bạn! "Sae-yeon trả lời e thẹn. Sau đó, cô bắt đầu nướng thịt phục vụ bởi những người phụ nữ. "Dù sao, những gì về bạn? Làm thế nào là làm việc trong trạm cho đến nay? "Sae-yeon hỏi khi cô bắt đầu ăn ramyeon cô. "Tôi sẽ không báo cáo có cho bây giờ. "Yeo-len cho biết khi cô láp ramyeon cô. Cô đặt bát cô lại lên bàn và bắt đầu đổ Soju trong shot kính Sae-yeon, khuôn mặt cô trở nên nghiêm trọng khi cô nhìn Sae-yeon. "Tôi đã báo cáo với khách sạn của bạn bắt đầu từ ngày mai, bởi vì ..." "Bạn cũng đang tham gia vào nó?" Cô hỏi bằng một giọng trầm lắng khi cô nắm lấy kính bắn và uống Soju trong một gulp.Yeo-len gật đầu đồng . "Mm." "Tôi hiểu ..." Đó là một cứu trợ. Cô nghĩ. Sae-yeon trút Soju vào ly bắn cô. "Bạn biết đấy, Yeo-len-ah ..." Cô ấy uống một shot trước khi tiếp tục. "Tôi chưa bao giờ tưởng tượng bạn là vệ sĩ của tôi. Tôi không nhìn thấy này tới. " "Vâng, tôi đã không nhìn thấy bạn trở thành một COO cũng ... đặc biệt là ở độ tuổi trẻ như vậy. Sae-yeon cười. Nếu chỉ mình cô biết. "Vâng, tôi có lẽ sẽ không trở thành một nếu nó không được cho Kang-chi." mắt Yeo-len mở to. "Anh ấy là một trong những người bạn thám?" Anh ta có vẻ quá trẻ để scout Sae-yeon. "Bạn có thể nói rằng ... Bạn nghĩ gì về anh ta?" "Tôi ... không biết." Yeo-len bắt đầu, khi cô tìm thấy mình tham gia một shot. "Có điều gì đó về anh ấy rằng tôi không thể chỉ vào ... Ông có vẻ như là một bí ẩn ... Ông có vẻ quen thuộc -" Cô dừng lại bản thân mình vì một khoảnh khắc khi cô thấy mình đỏ mặt. "Uhm, tôi có nghĩa là ... Bạn biết anh ta phải không? Là những gì ông muốn, dù sao? " Sae-yeon cười rạng rỡ. "Vâng, tôi biết một điều hay hai về Kang-chi, nhưng tôi nghĩ rằng đó không phải là câu chuyện của tôi để nói. Những gì ông giống như ... Đó là vào bạn để quyết định. Dù sao, tôi chắc chắn rằng bạn sẽ biết anh ta tốt hơn vào ngày mai ... Tại sao bạn không cho tôi biết những gì bạn nghĩ, sau khi biết anh ta? " Yeo-len nhìn chăm chăm vào cửa sổ. Choi Kang-chi. Tại sao anh ta có vẻ như là một bí ẩn? Ngay cả Sae-yeon không thể tiết lộ bất kỳ thông tin chi tiết về anh ta. Điều gì thực sự là với anh ta? That. Cô ta cần phải tìm hiểu. Và với điều đó nó đã bắt đầu mưa. ... Yeo-len mở cửa, vì cả hai đều đã thoát khỏi nhà hàng. Sae-yeon hỏi khi mở dù cô ấy. "Em có mang xe của bạn với bạn, Yeo-len-ah?" "Không. Tôi quyết định chỉ đi bộ trên đường tới đây. "Cô thở dài, hoàn toàn khó chịu. Tại sao. Trong số tất cả các ngày, tại sao cô chọn không mang xe của cô hôm nay? Yeo-len nhắm mắt lại một lúc khi cô cố gắng bình tĩnh lại. "Không sao đâu, Sae-yeon-ah tôi nghĩ rằng tôi có thể chờ đợi - AAAACCKK !!!" Cô rít lên khi cảm thấy giật gân nước









































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: