FanFictionJust InCommunityForumMoreCaught Unawares by ptw30 Anime » Fi dịch - FanFictionJust InCommunityForumMoreCaught Unawares by ptw30 Anime » Fi Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More
Caught Unawares by ptw30
Anime » Finder Series Rated: T, English, Romance & Humor, T. Akihito, Asami R., Words: 1k+, Favs: 44, Follows: 14, Published: Nov 30, 2014
9
A/N: I wanted to write a short story. Eprime gave me the prompt of this: "Write a story where Asami casually references his love for Akihito and Akihito is visibly floored. And Asami is all, what? Like, seriously, you didn't know that?" This was the result.

"Caught Unawares"

"Are you lost?" Akihito asked, creeping up behind the tall man at the end of the line. "Because I can direct you to the nearest henchman who I'm sure will happily wait in line for you."

Asami glanced over his shoulder as he slipped his cell phone into his pocket, an amused smile upon his pale lips. "Hello, Akihito. I was unaware you frequented this establishment."

"And I was 'unaware' you ever waited on line like a normal person. Don't people like you ignore societal conventions, like parking tickets and personal boundaries and ice cream fetishes?"

Asami chuckled, the edge of his eyes crinkling with obvious delight. "I have fetishes that I enjoy indulging." And as if to accent his claim, he brushed the back of his hand across Akihito's jawline, which painted Akihito's cheeks with a vibrant shade of pink.

"What did I say about personal boundaries? Do you have a hearing problem? Your age catching up to you, old man?"

The line slowly moved toward the front, and Asami stepped ahead. "And somehow you still have a problem meeting my pace."

Akihito followed with a dark scowl upon his face and crossed arms over his chest. "Well, if you weren't such a—a fiend," he hissed. "And in less than four years, you'll be forty. The big four-oh."

"You are very observant, my photographer. Is there a reason for your astute skills today?" Asami's smooth voice never lost its silky tone.

Akihito's cheeky smile widened. "Eventually, you'll slow down, and then I may be able to get a full night's sleep."

"I wouldn't count on it," and his arm slipped about Akihito's waist, his hand sliding fast but low across his backside.

"Hey! Hey!" He pushed on Asami's arm, effectively freeing himself. "Just when you start acting normal, you do something to prove you're still a perverted bastard."

"It's been a while since we've done it in a bathroom."

Akihito snorted. "Better make mine a triple espresso then."

The corner of Asami's mouth twitched. "I wonder if there's such a thing as a quadruple."

"Oh, shut up. You're not that much faster."

"Ryuichi?" a hesitant voice called from beyond before it grew in amusement. "Ryuichi, is that you?"

Akihito crossed his arms and huffed as a rather well-dressed man with sharp eyes and a mild smile greeted Asami with noticeable warmth. Well, there went his afternoon of inappropriate but thrilling texts and perhaps a few pictures. Maybe this time he could have gotten Asami to sending him something. The last time, he received a picture of the view out Asami's window, and unfortunately, he was in Tokyo while Asami was in Madrid.

But it wasn't meant to be, and he and Asami had an unspoken protocol considering their work. They never crossed, so while Asami spoke with Pretentious Businessman Number Twelve, Akihito would make idle chitchat with the baristas and begrudgingly start the trek back to his perch of the afternoon, half-hard and bored.

"Hiroko, have you met Takaba yet?"

Akihito's eyes darted to Asami's and saw nothing but unbridled good nature. When did he step into the Twilight Zone where crime lords introduced their boy toys to their business associates?

"Uh, no," the businessman seemed surprised. "I was unaware you were seeing someone."

Was anyone "aware" today?

"Akihito, I'd like you to meet Arai Hiroko." Asami's hands skimmed his back until it rested in the small curve. "He and I attended Todai together. Hiroko, this is Takaba Akihito, my partner. He's a photojournalist for the Weekly Edition."

Somewhere between his name and his place of work, Akihito's heart stopped. He glanced up between his blond tips at Asami, unable to read the smooth face and dancing eyes. Asami seemed to recognize his uncertainty, and the annoyed expression that followed, one that clearly said, "What? Don't tell me this is news to you," was flustering and frustrating.

Like slipping the word "partner" into the conversation was okay. Like introducing him to business partners and former schoolmates was the norm. Like they approached anything remotely close to normal. Like he'd stop being a captive in their fucked-up relationship.

Okay, so sure, it'd been almost a year and a half since they met, and maybe things were good, Akihito admitted if only to himself. Alright. Fine. Things were really fucking awesome. Asami and he worked different hours, but Asami always came home for dinner (or breakfast, more accurately). And they lounged around in bed on Saturdays, and on Sundays, Akihito played the effective part of housecat, lying across Asami's lap as his lover read reports or worked on spreadsheets. And he showed Asami his pictures. They had dinners with his parents, and maybe that trip to Australia to take the BridgeClimb was more than just a vacation, especially since it was the anniversary of their first meeting, and yes, they kissed on the top surrounded by a breathtaking vista that Akihito could still not believe existed.

And Asami knew his drink order, like a partner should, ordering it without a thought and adding the extra shots of espresso.

But were they really partners? Because "partner" made shit real. "Partner" meant a commitment of sorts. This was no longer a fling, a whim, a mid-life crisis. This—whatever it was—just became permanent, and Akihito wasn't sure how to handle such a revelation.

But he certainly wouldn't embarrass Asami. He bowed sharply and muttered, "It's…ah, a pleasure to meet you, Arai-san. I've never met anyone from Asami's college days before."

"It's probably because he doesn't like to share," Arai laughed. "When we were in college, he always refused to let the rest of us meet his flavor of the week. Like we'd take them or something."

Akihito's eyes widened, and he shot at a glance at Asami, whom he could have sworn looked…embarrassed? Was that a pale shade of pink upon his cheeks?

"Rest of us?" Akihito repeated. "So there was a group of you?"

"Absolutely. Kuroda—have you met him?—me, Kei, Kazmi, Ryuichi, and Yoh."

The shock that flooded his system, threatened to numb his entire body, and despite the initial hurt, Akihito pushed it away. He wouldn't miss an opportunity like this on an unalterable event in the past. A dangerous glint shone in his eyes, and he flashed his pearly whites first at Asami, then at Arai.

"Arai-san, allow Ryuichi to buy you a cup of coffee." Akihito took his hand and led the older man to an empty booth. "And tell me everything you remember from university."

"Well, to be honest, Ryuichi probably will remember more than I, but I'm sure there's at least one or two stories I can—"

Ryuichi ordered, taking his credit card out again, "Not the dorm rave, Hiroko."

Akihito whirled. "What was that?"

"I think Ryuichi was telling me to tell you the rave story."

"Hiroko," warned Ryuichi, but by then, he'd already launched into the story.

The coffee session lasted much longer than its original fifteen minutes. Akihito ignored a few texts and calls from Mitarai while Asami took off the rest of the day. With Arai, Asami reminisced with laughter and caffeine, and Akihito drank it in with a tender smile, savoring the lighthearted side of Asami that he saw far only at home or alone in the office.

When they broke, Akihito was calling Arai "Hiroko" and accepting a hug instead of a bow. Asami reached down, lacing his and Akihito's hands together, pressing his lips against Akihito's knuckles.

"I thought when you heard about Yoh, you would have tried to run away again."

Akihito looked away but mainly to hide the deep brush across his cheeks. "I was thinking about it, but I couldn't pass up the opportunity to learn more about my favorite target. And since we're partners now and everything…"

"That seemed to come as a shock to you." Asami's voice was a little harsher than expected, but Akihito pacified him with a caress of his hand and a chaste kiss.

"Of course it did. As much as I'm waaaay too good for a perverted crime lord who masquerades as a legitimate club owner…I guess I just never was sure where we've stood before."

"As if I haven't made it clear?"

"No, you haven't," Akihito pierced. "Yes, you've saved my life numerous times. Yes, you have a security detail of some sort that follows me around. And yes, you moved all my stuff into your apartment, but all that points to captive more than partner. And I'm not saying that you don't have your charms, and sure, you know how to treat a guy to a good time. But…I wasn't sure if you ever stopped looking at me like the person you clubbed over the head and dragged back to your lair."

"Isn't that how one captures a partner?" Asami laughed, and Akihito hit him once in the chest before laughing as well.

Asami drew him close before whispering in his ear, "You shouldn't give me ideas, Akihito."

"What are you—oh, come on!" Akihito cried when he found himself in the rather familiar position of being thrown over Asami's shoulder. "I was just making a comparison! You don't have to prove your degree of badass with me. I just…oh, the hell with it."

With a spark of excitement and a healthy amount of foreboding his gut, Akihito struggled just enough to get Asami's attention. "If you're going to drag me back to your lair, you better do it right."

Akihito pushed upon his elbows once Asami threw him on the back seat, and with a wicked smirk and roaming hands, Asami replied, "Oh, I'll make sure you keep coming back for more."

Akihito snorted. Like he'd ever leave.

The End


Review
Share: Email . Facebook . Twitter
Story: Follow Favori
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionJust InCommunityForumMoreCaught Unawares by ptw30 Anime » Finder Series Rated: T, English, Romance & Humor, T. Akihito, Asami R., Words: 1k+, Favs: 44, Follows: 14, Published: Nov 30, 2014 9A/N: I wanted to write a short story. Eprime gave me the prompt of this: "Write a story where Asami casually references his love for Akihito and Akihito is visibly floored. And Asami is all, what? Like, seriously, you didn't know that?" This was the result."Caught Unawares""Are you lost?" Akihito asked, creeping up behind the tall man at the end of the line. "Because I can direct you to the nearest henchman who I'm sure will happily wait in line for you."Asami glanced over his shoulder as he slipped his cell phone into his pocket, an amused smile upon his pale lips. "Hello, Akihito. I was unaware you frequented this establishment.""And I was 'unaware' you ever waited on line like a normal person. Don't people like you ignore societal conventions, like parking tickets and personal boundaries and ice cream fetishes?"Asami chuckled, the edge of his eyes crinkling with obvious delight. "I have fetishes that I enjoy indulging." And as if to accent his claim, he brushed the back of his hand across Akihito's jawline, which painted Akihito's cheeks with a vibrant shade of pink."What did I say about personal boundaries? Do you have a hearing problem? Your age catching up to you, old man?"The line slowly moved toward the front, and Asami stepped ahead. "And somehow you still have a problem meeting my pace."Akihito followed with a dark scowl upon his face and crossed arms over his chest. "Well, if you weren't such a—a fiend," he hissed. "And in less than four years, you'll be forty. The big four-oh.""You are very observant, my photographer. Is there a reason for your astute skills today?" Asami's smooth voice never lost its silky tone.Akihito's cheeky smile widened. "Eventually, you'll slow down, and then I may be able to get a full night's sleep.""I wouldn't count on it," and his arm slipped about Akihito's waist, his hand sliding fast but low across his backside."Hey! Hey!" He pushed on Asami's arm, effectively freeing himself. "Just when you start acting normal, you do something to prove you're still a perverted bastard.""It's been a while since we've done it in a bathroom."Akihito snorted. "Better make mine a triple espresso then."The corner of Asami's mouth twitched. "I wonder if there's such a thing as a quadruple.""Oh, shut up. You're not that much faster.""Ryuichi?" a hesitant voice called from beyond before it grew in amusement. "Ryuichi, is that you?"Akihito crossed his arms and huffed as a rather well-dressed man with sharp eyes and a mild smile greeted Asami with noticeable warmth. Well, there went his afternoon of inappropriate but thrilling texts and perhaps a few pictures. Maybe this time he could have gotten Asami to sending him something. The last time, he received a picture of the view out Asami's window, and unfortunately, he was in Tokyo while Asami was in Madrid.But it wasn't meant to be, and he and Asami had an unspoken protocol considering their work. They never crossed, so while Asami spoke with Pretentious Businessman Number Twelve, Akihito would make idle chitchat with the baristas and begrudgingly start the trek back to his perch of the afternoon, half-hard and bored."Hiroko, have you met Takaba yet?"Akihito's eyes darted to Asami's and saw nothing but unbridled good nature. When did he step into the Twilight Zone where crime lords introduced their boy toys to their business associates?"Uh, no," the businessman seemed surprised. "I was unaware you were seeing someone."Was anyone "aware" today?"Akihito, I'd like you to meet Arai Hiroko." Asami's hands skimmed his back until it rested in the small curve. "He and I attended Todai together. Hiroko, this is Takaba Akihito, my partner. He's a photojournalist for the Weekly Edition."Somewhere between his name and his place of work, Akihito's heart stopped. He glanced up between his blond tips at Asami, unable to read the smooth face and dancing eyes. Asami seemed to recognize his uncertainty, and the annoyed expression that followed, one that clearly said, "What? Don't tell me this is news to you," was flustering and frustrating.Like slipping the word "partner" into the conversation was okay. Like introducing him to business partners and former schoolmates was the norm. Like they approached anything remotely close to normal. Like he'd stop being a captive in their fucked-up relationship.Okay, so sure, it'd been almost a year and a half since they met, and maybe things were good, Akihito admitted if only to himself. Alright. Fine. Things were really fucking awesome. Asami and he worked different hours, but Asami always came home for dinner (or breakfast, more accurately). And they lounged around in bed on Saturdays, and on Sundays, Akihito played the effective part of housecat, lying across Asami's lap as his lover read reports or worked on spreadsheets. And he showed Asami his pictures. They had dinners with his parents, and maybe that trip to Australia to take the BridgeClimb was more than just a vacation, especially since it was the anniversary of their first meeting, and yes, they kissed on the top surrounded by a breathtaking vista that Akihito could still not believe existed.
And Asami knew his drink order, like a partner should, ordering it without a thought and adding the extra shots of espresso.

But were they really partners? Because "partner" made shit real. "Partner" meant a commitment of sorts. This was no longer a fling, a whim, a mid-life crisis. This—whatever it was—just became permanent, and Akihito wasn't sure how to handle such a revelation.

But he certainly wouldn't embarrass Asami. He bowed sharply and muttered, "It's…ah, a pleasure to meet you, Arai-san. I've never met anyone from Asami's college days before."

"It's probably because he doesn't like to share," Arai laughed. "When we were in college, he always refused to let the rest of us meet his flavor of the week. Like we'd take them or something."

Akihito's eyes widened, and he shot at a glance at Asami, whom he could have sworn looked…embarrassed? Was that a pale shade of pink upon his cheeks?

"Rest of us?" Akihito repeated. "So there was a group of you?"

"Absolutely. Kuroda—have you met him?—me, Kei, Kazmi, Ryuichi, and Yoh."

The shock that flooded his system, threatened to numb his entire body, and despite the initial hurt, Akihito pushed it away. He wouldn't miss an opportunity like this on an unalterable event in the past. A dangerous glint shone in his eyes, and he flashed his pearly whites first at Asami, then at Arai.

"Arai-san, allow Ryuichi to buy you a cup of coffee." Akihito took his hand and led the older man to an empty booth. "And tell me everything you remember from university."

"Well, to be honest, Ryuichi probably will remember more than I, but I'm sure there's at least one or two stories I can—"

Ryuichi ordered, taking his credit card out again, "Not the dorm rave, Hiroko."

Akihito whirled. "What was that?"

"I think Ryuichi was telling me to tell you the rave story."

"Hiroko," warned Ryuichi, but by then, he'd already launched into the story.

The coffee session lasted much longer than its original fifteen minutes. Akihito ignored a few texts and calls from Mitarai while Asami took off the rest of the day. With Arai, Asami reminisced with laughter and caffeine, and Akihito drank it in with a tender smile, savoring the lighthearted side of Asami that he saw far only at home or alone in the office.

When they broke, Akihito was calling Arai "Hiroko" and accepting a hug instead of a bow. Asami reached down, lacing his and Akihito's hands together, pressing his lips against Akihito's knuckles.

"I thought when you heard about Yoh, you would have tried to run away again."

Akihito looked away but mainly to hide the deep brush across his cheeks. "I was thinking about it, but I couldn't pass up the opportunity to learn more about my favorite target. And since we're partners now and everything…"

"That seemed to come as a shock to you." Asami's voice was a little harsher than expected, but Akihito pacified him with a caress of his hand and a chaste kiss.

"Of course it did. As much as I'm waaaay too good for a perverted crime lord who masquerades as a legitimate club owner…I guess I just never was sure where we've stood before."

"As if I haven't made it clear?"

"No, you haven't," Akihito pierced. "Yes, you've saved my life numerous times. Yes, you have a security detail of some sort that follows me around. And yes, you moved all my stuff into your apartment, but all that points to captive more than partner. And I'm not saying that you don't have your charms, and sure, you know how to treat a guy to a good time. But…I wasn't sure if you ever stopped looking at me like the person you clubbed over the head and dragged back to your lair."

"Isn't that how one captures a partner?" Asami laughed, and Akihito hit him once in the chest before laughing as well.

Asami drew him close before whispering in his ear, "You shouldn't give me ideas, Akihito."

"What are you—oh, come on!" Akihito cried when he found himself in the rather familiar position of being thrown over Asami's shoulder. "I was just making a comparison! You don't have to prove your degree of badass with me. I just…oh, the hell with it."

With a spark of excitement and a healthy amount of foreboding his gut, Akihito struggled just enough to get Asami's attention. "If you're going to drag me back to your lair, you better do it right."

Akihito pushed upon his elbows once Asami threw him on the back seat, and with a wicked smirk and roaming hands, Asami replied, "Oh, I'll make sure you keep coming back for more."

Akihito snorted. Like he'd ever leave.

The End


Review
Share: Email . Facebook . Twitter
Story: Follow Favori
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum khác mà không biết bắt bởi ptw30 Anime »Finder Dòng Rated: T, tiếng Anh, Hẹn & hài hước, T. Akihito, Asami R., Words: 1k +, favs: 44, Như Sau: 14, Xuất bản: tháng 11 30, 2014 9 A / N: Tôi muốn viết một truyện ngắn. Eprime đã cho tôi những lời nhắc điều này: ".?? Viết một câu chuyện mà Asami tình cờ tham chiếu tình yêu của mình cho Akihito và Akihito là rõ ràng rối trí và Asami là tất cả, những gì Giống như, nghiêm túc, bạn không biết rằng" Đây là kết quả. "Bị bắt bất ngờ" "Bạn có bị mất không?" Akihito hỏi, leo lên phía sau người đàn ông cao lớn ở cuối dòng. "Bởi vì tôi có thể dẫn bạn đến những tay sai gần người tôi chắc rằng hạnh phúc sẽ chờ đợi trong dòng cho bạn." Asami liếc qua vai khi anh trượt điện thoại di động của mình vào túi của mình, một nụ cười trên môi nhợt nhạt của anh. "Xin chào, Akihito. Tôi không biết bạn thường xuyên cơ sở này." "Và tôi đã được 'không biết' bạn từng chờ đợi trên đường như một người bình thường. Không những người như bạn bỏ qua quy ước xã hội, như vé xe và ranh giới cá nhân và kem fetishes? " Asami cười khúc khích, các cạnh của mắt của bô nheo với thỏa thích rõ ràng. "Tôi có fetishes rằng tôi thích nuông chiều." Và như để giọng tuyên bố của mình, ông vuốt mu bàn tay của mình trên đường viền hàm dưới Akihito, mà sơn má Akihito với màu rực rỡ của màu hồng. "Tôi đã nói gì về ranh giới cá nhân? Bạn có một vấn đề thính giác? tuổi của bạn bắt kịp cho bạn, ông già? " Các dòng từ từ di chuyển về phía trước, và Asami bước về phía trước. "Và bằng cách nào đó bạn vẫn còn có một vấn đề đáp ứng tốc độ của tôi." Akihito tiếp với khuôn mặt cau tối trên khuôn mặt của mình và khoanh tay trước ngực. "Vâng, nếu bạn không phải là một-một con quỷ," anh rít lên. "Và trong vòng chưa đầy bốn năm, bạn sẽ có bốn mươi. The Big Four-oh." "Bạn rất tinh ý, nhiếp ảnh của tôi. Có một lý do cho bạn những kỹ năng sắc sảo ngày hôm nay?" Giọng nói mượt mà Asami không bao giờ mất đi giai điệu mượt của mình. nụ cười táo bạo Akihito mở to. "Cuối cùng, bạn sẽ chậm lại, và sau đó tôi có thể có được một đêm đầy giấc." "Tôi sẽ không tính vào nó", và cánh tay của mình trượt khoảng eo Akihito, bàn tay anh trượt nhanh nhưng thấp trên mặt sau của mình . "Hey! Hey!" Anh đẩy vào cánh tay của Asami, hiệu quả giải phóng chính mình. "Chỉ khi bạn bắt đầu hành động bình thường, bạn làm điều gì đó để chứng minh bạn vẫn còn là một tên khốn biến thái." "Nó được một lúc kể từ khi chúng tôi đã thực hiện nó trong một phòng tắm." Akihito khịt mũi. "Tốt hơn làm cho tôi một espresso triple sau đó." Các góc của miệng Asami giật giật. "Tôi tự hỏi nếu có một điều như một tăng gấp bốn lần." "Oh, im lặng. Anh không phải là nhanh hơn nhiều." "Ryuichi?" một giọng nói ngập ngừng gọi từ ngoài trước khi nó lớn lên trong vui chơi giải trí. "Ryuichi, là bạn?" Akihito khoanh tay và gắt gỏng như một người đàn ông chứ không phải ăn mặc đẹp với đôi mắt sắc nét và một nụ cười nhẹ chào đón Asami với sự ấm áp đáng chú ý. Vâng, có một buổi chiều đi của mình trong văn bản không phù hợp nhưng ly kỳ và có lẽ một vài hình ảnh. Có lẽ thời gian này, ông có thể đã nhận Asami để gửi cho anh ta một cái gì đó. Lần cuối cùng, ông đã nhận được một bức tranh của xem ra cửa sổ của Asami, và không may, ông ở Tokyo trong khi Asami đang ở Madrid. Nhưng nó không có nghĩa là phải, và ông và Asami đã có một giao thức không nói ra xem xét công việc của họ. Họ không bao giờ vượt qua, vì vậy trong khi Asami nói với Doanh kheo Số Mười Hai, Akihito sẽ làm cho chitchat nhàn rỗi với các chuyên gia pha chế và begrudgingly bắt đầu các chuyến đi trở lại sào của ông về buổi chiều, nửa cứng và buồn chán. "Hiroko, bạn đã gặp Takaba chưa? " mắt Akihito lao để Asami và thấy gì, nhưng không kiềm chế bản chất tốt. Khi anh ấy bước vào Khu Chạng vạng nơi lãnh chúa tội phạm giới thiệu đồ chơi cậu bé của mình để đối tác kinh doanh của họ? "Uh, không," các doanh nhân có vẻ ngạc nhiên. "Tôi đã không biết bạn đang nhìn thấy một người nào đó." Là ai "nhận thức" ngày hôm nay? "Akihito, tôi muốn bạn để đáp ứng Arai Hiroko." Asami tay của sưa lưng cho đến khi nó được nghỉ ngơi trong đường cong nhỏ. "Anh ấy và tôi tham dự Todai nhau. Hiroko, đây là Takaba Akihito, đối tác của tôi. Anh ấy là một phóng viên ảnh cho các ấn bản hàng tuần." Một nơi nào đó giữa tên và vị trí của mình trong công việc, tim Akihito dừng lại. Ngước lên giữa lời khuyên vàng của mình tại Asami, không thể đọc các khuôn mặt và nhảy múa mắt mịn. Asami dường như nhận ra sự không chắc chắn của mình, và các biểu hiện khó chịu sau đó, một trong đó nói rõ ràng, "Cái gì? Đừng nói với tôi đây là tin tức để bạn", được flustering và bực bội. Giống như trượt từ "đối tác" vào cuộc nói chuyện là được rồi. Cũng giống như giới thiệu ông với các đối tác kinh doanh và bạn học cũ là chuyện bình thường. Giống như họ tiếp cận bất cứ điều gì từ xa gần với bình thường. Giống như ông muốn ngăn chặn được một tù trong mối quan hệ fucked-up của họ. Được rồi, như vậy chắc chắn, nó muốn được gần một năm rưỡi kể từ khi họ gặp nhau, và có lẽ mọi thứ đã tốt, Akihito thừa nhận nếu chỉ cho mình. Được rồi. Fine. Mọi thứ thực sự fucking awesome. Asami và ông làm việc giờ giấc khác nhau, nhưng Asami luôn luôn trở về nhà ăn tối (hoặc ăn sáng, chính xác hơn). Và họ tựa trên giường vào ngày thứ Bảy, và ngày chủ nhật, Akihito chơi trong một phần hiệu quả của housecat, nằm ​​trên lòng Asami như người yêu của mình đọc báo hay làm việc trên bảng tính. Và ông đã cho thấy Asami hình ảnh của mình. Họ đã có bữa ăn tối với cha mẹ của mình, và có lẽ đó là chuyến đi tới Úc để có những BridgeClimb là nhiều hơn chỉ là một kỳ nghỉ, đặc biệt là kể từ khi nó là kỷ niệm của cuộc họp đầu tiên của họ, và có, họ hôn nhau trên đỉnh được bao quanh bởi một vista ngoạn Akihito vẫn không thể tin rằng tồn tại. Và Asami biết tự uống của mình, giống như một đối tác nên, đặt nó mà không có một ý nghĩ và thêm các bức ảnh thêm espresso. Nhưng họ thực sự là đối tác? Bởi vì "đối tác" làm đi tiêu thực. "Đối tác" có nghĩa là một sự cam kết của các loại. Đây không còn là một quăng ra, một ý thích, một cuộc khủng hoảng giữa cuộc sống. Đây-bất kể nó đã trở thành vĩnh cửu-chỉ, và Akihito đã không chắc chắn làm thế nào để xử lý một sự mặc khải như vậy. Nhưng anh chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho Asami. Anh cúi mạnh và lẩm bẩm, "Đó là ... ah, một niềm vui được gặp các bạn, Arai-san. Tôi chưa bao giờ gặp ai từ ngày đại học Asami của trước đây." "Có thể là bởi vì anh ta không muốn chia sẻ," Arai cười. "Khi chúng tôi còn học đại học, ông luôn từ chối để cho phần còn lại của chúng tôi đáp ứng hương vị của mình trong tuần. Giống như chúng tôi muốn đưa họ hoặc một cái gì đó." Đôi mắt Akihito mở to, và ông bị bắn trong nháy mắt tại Asami, người mà anh có thể có thề nhìn ... xấu hổ? Đó có phải là một bóng lờ mờ của màu hồng trên má của mình? "Phần còn lại của chúng ta?" Akihito lặp đi lặp lại. "Vì vậy, đã có một nhóm các bạn?" "Tuyệt đối. Kuroda-Bạn đã gặp anh ta? -me, Kei, Kazmi, Ryuichi, và Yoh." Cú sốc đó tràn ngập hệ thống của mình, đe dọa làm tê liệt toàn bộ cơ thể của mình, và mặc dù tổn thương ban đầu, Akihito đã đẩy nó đi. Anh sẽ không bỏ lỡ một cơ hội như thế này trên một sự kiện bất di bất dịch trong quá khứ. Một tia sáng lóe lên nguy hiểm ánh lên trong mắt anh, và anh lóe lên da trắng như ngọc trai đầu tiên của mình tại Asami, sau đó tại Arai. "Arai-san, cho phép Ryuichi để mua cho bạn một tách cà phê." Akihito nắm lấy tay ​​anh và dẫn dắt người đàn ông lớn tuổi với một gian hàng trống. "Và cho tôi biết tất cả mọi thứ bạn nhớ từ trường đại học." "Vâng, phải trung thực, Ryuichi có lẽ sẽ nhớ nhiều hơn tôi, nhưng tôi chắc chắn rằng có ít nhất một hoặc hai câu chuyện tôi can-" Ryuichi ra lệnh, lấy thẻ tín dụng của mình ra một lần nữa, "Không phải là rave ký túc xá, Hiroko." Akihito quay ngoắt lại. "Cái gì vậy?" "Tôi nghĩ Ryuichi đã nói với tôi để cho bạn biết những câu chuyện ca ngợi." "Hiroko," cảnh báo Ryuichi, nhưng sau đó, anh đã tung ra vào câu chuyện. Buổi cà phê kéo dài lâu hơn so với ban đầu của nó mười lăm phút. Akihito bỏ qua một vài văn bản và cuộc gọi từ Mitarai khi Asami mất khỏi phần còn lại của ngày. Với Arai, Asami hồi tưởng lại với tiếng cười và caffeine, và Akihito uống nó với một nụ cười dịu dàng, thưởng thức các bên vô tư lự của Asami rằng ông đã nhìn thấy cho đến nay chỉ ở nhà hoặc một mình trong văn phòng. Khi họ chia tay, Akihito đã gọi Arai "Hiroko" và chấp nhận một cái ôm thay vì một cây cung. Asami cúi xuống, viền tay và ông Akihito cùng, nhấn đôi môi của mình chống lại những đốt ngón tay Akihito. "Tôi nghĩ rằng khi bạn nghe nói về Yoh, bạn sẽ cố gắng để chạy trốn lần nữa." Akihito nhìn đi chỗ khác, nhưng chủ yếu là để ẩn bàn chải sâu trên má của mình . "Tôi đã suy nghĩ về nó, nhưng tôi không thể bỏ qua cơ hội để tìm hiểu thêm về mục tiêu ưa thích của tôi. Và vì chúng tôi là đối tác với doanh nghiệp và tất cả mọi thứ ..." "Có vẻ như đó là một cú sốc đối với bạn." Giọng Asami là một ít khắc nghiệt hơn so với dự kiến, nhưng Akihito bình anh ta với một cái vuốt ve bàn tay của mình và một nụ hôn. "Tất nhiên là có. Như nhiều như tôi là waaaay quá tốt cho một chúa tội phạm xuyên tạc người giả dạng như một câu lạc bộ hợp pháp chủ sở hữu ... Tôi đoán tôi chỉ không bao giờ chắc chắn là nơi mà chúng tôi đã đứng trước mặt. " "Làm như tôi đã không làm rõ?" "Không, không phải vậy," Akihito đâm. "Vâng, bạn đã lưu cuộc sống của tôi rất nhiều lần. Có, bạn có một chi tiết an ninh của một số loại sau đó tôi xung quanh. Và có, bạn di chuyển tất cả các công cụ của tôi vào căn hộ của bạn, nhưng tất cả chỉ đến làm phu tù hơn đối tác. Và Tôi không nói rằng bạn không có sự quyến rũ của bạn, và chắc chắn, bạn biết làm thế nào để điều trị một anh chàng để một thời gian. Nhưng ... tôi đã không chắc chắn nếu bạn đã bao giờ dừng lại nhìn tôi như người bạn nện trên đầu và kéo về hang ổ của mình. " "Đó không phải là cách người ta chụp một đối tác?" Asami cười, và Akihito đánh anh một lần vào ngực trước khi cười là tốt. Asami đã thu hút anh gần trước khi thì thầm vào tai anh, "Bạn không nên cung cấp cho tôi những ý tưởng, Akihito." "Thế nào là bạn-oh, đi vào!" Akihito đã khóc khi anh thấy mình ở vị trí khá quen thuộc của bị ném qua vai của Asami. "Tôi chỉ làm một so sánh! Bạn không cần phải chứng minh trình độ của bạn của Badass với tôi. Tôi chỉ ... oh, địa ngục với nó." Với một tia sáng của sự phấn khích và có một lượng lớn linh ruột của mình, Akihito phải vật lộn chỉ đủ để có được sự chú ý của Asami. "Nếu bạn đang đi để kéo tôi trở lại hang ổ của bạn, bạn tốt hơn làm điều đó đúng." Akihito đẩy vào khuỷu tay của mình một lần Asami đã đẩy anh vào ghế sau, và với một nụ cười độc ác và tay chuyển vùng, Asami trả lời: "Ồ, Tôi sẽ đảm bảo bạn tiếp tục quay lại nhiều hơn. " Akihito khịt mũi. Giống như anh từng rời. The End Xem lại Chia sẻ: Email. Facebook. Twitter Story: Thực hiện theo Favori


























































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: