CHAPTER ONELate in the winter of my seventeenth year, my mother decide dịch - CHAPTER ONELate in the winter of my seventeenth year, my mother decide Việt làm thế nào để nói

CHAPTER ONELate in the winter of my


CHAPTER ONE
Late in the winter of my seventeenth year, my mother decided I was depressed, presumably because I rarely left the house, spent quite a lot of time in bed, read the same book over and over, ate infrequently, and devoted quite a bit of my abundant free time to thinking about death.
Whenever you read a cancer booklet or website or whatever, they always list depression among the side effects of cancer. But, in fact, depression is not a side effect of cancer. Depression is a side effect of dying. (Cancer is also a side effect of dying. Almost everything is, really.) But my mom believed I required treatment, so she took me to see my Regular Doctor Jim, who agreed that I was veritably swimming in a paralyzing and totally clinical depression, and that therefore my meds should be adjusted and also I should attend a weekly Support Group.
This Support Group featured a rotating cast of characters in various states of tumor-driven unwellness. Why did the cast rotate? A side effect of dying.
The Support Group, of course, was depressing as hell. It met every Wednesday in the basement of a stone-walled Episcopal church shaped like a cross. We all sat in a circle right in the middle of the cross, where the two boards would have met, where the heart of Jesus would have been.
I noticed this because Patrick, the Support Group Leader and only person over eighteen in the room, talked about the heart of Jesus every freaking meeting, all about how we, as young cancer survivors, were sitting right in Christ’s very sacred heart and whatever.
So here’s how it went in God’s heart: The six or seven or ten of us walked/wheeled in, grazed at a decrepit selection of cookies and lemonade, sat down in the Circle of Trust, and listened to Patrick recount for the thousandth time his depressingly miserable life story—how he had cancer in his balls and they thought he was going to die but he didn’t die and now here he is, a full-grown adult in a church basement in the 137th nicest city in America, divorced, addicted to video games, mostly friendless, eking out a meager living by exploiting his cancertastic past, slowly working his way toward a master’s degree that will not improve his career prospects, waiting, as we all do, for the sword of Damocles to give him the relief that he escaped lo those many years ago when cancer took both of his nuts but spared what only the most generous soul would call his life.
AND YOU TOO MIGHT BE SO LUCKY!
Then we introduced ourselves: Name. Age. Diagnosis. And how we’re doing today. I’m Hazel, I’d say when they’d get to me. Sixteen. Thyroid originally but with an impressive and long-settled satellite colony in my lungs. And I’m doing okay.
Once we got around the circle, Patrick always asked if anyone wanted to share. And then began the circle jerk of support: everyone talking about fighting and battling and winning and shrinking and scanning. To be fair to Patrick, he let us talk about dying, too. But most of them weren’t dying. Most would live into adulthood, as Patrick had.
(Which meant there was quite a lot of competitiveness about it, with everybody wanting to beat not only cancer itself, but also the other people in the room. Like, I realize that this is irrational, but when they tell you that you have, say, a 20 percent chance of living five years, the math kicks in and you figure that’s one in five . . . so you look around and think, as any healthy person would: I gotta outlast four of these bastards.)
The only redeeming facet of Support Group was this kid named Isaac, a long-faced, skinny guy with straight blond hair swept over one eye.
And his eyes were the problem. He had some fantastically improbable eye cancer. One eye had been cut out when he was a kid, and now he wore the kind of thick glasses that made his eyes (both the real one and the glass one) preternaturally huge, like his whole head was basically just this fake eye and this real eye staring at you. From what I could gather on the rare occasions when Isaac shared with the group, a recurrence had placed his remaining eye in mortal peril.
Isaac and I communicated almost exclusively through sighs. Each time someone discussed anticancer diets or snorting ground-up shark fin or whatever, he’d glance over at me and sigh ever so slightly. I’d shake my head microscopically and exhale in response.
So Support Group blew, and after a few weeks, I grew to be rather kicking-and-screaming about the whole affair. In fact, on the Wednesday I made the acquaintance of Augustus Waters, I tried my level best to get out of Support Group while sitting on the couch with my mom in the third leg of a twelve-hour marathon of the previous season’s America’s Next Top Model, which admittedly I had already seen, but still.
Me: “I refuse to attend Support Group.”
Mom: “One of the symptoms of depression is disinterest in activities.”
Me: “Please just let me watch America’s Next Top Model. It’s an activity.”
Mom: “Television is a passivity.”
Me: “Ugh, Mom, please.”
Mom: “Hazel, you’re a teenager. You’re not a little kid anymore. You need to make friends, get out of the house, and live your life.”
Me: “If you want me to be a teenager, don’t send me to Support Group. Buy me a fake ID so I can go to clubs, drink vodka, and take pot.”
Mom: “You don’t take pot, for starters.”
Me: “See, that’s the kind of thing I’d know if you got me a fake ID.”
Mom: “You’re going to Support Group.”
Me: “UGGGGGGGGGGGGG.”
Mom: “Hazel, you deserve a life.”
That shut me up, although I failed to see how attendance at Support Group met the definition of life. Still, I agreed to go—after negotiating the right to record the 1.5 episodes of ANTM I’d be missing.
I went to Support Group for the same reason that I’d once allowed nurses with a mere eighteen months of graduate education to poison me with exotically named chemicals: I wanted to make my parents happy. There is only one thing in this world shittier than biting it from cancer when you’re sixteen, and that’s having a kid who bites it from cancer.
Mom pulled into the circular driveway behind the church at 4:56. I pretended to fiddle with my oxygen tank for a second just to kill time.
“Do you want me to carry it in for you?”
“No, it’s fine,” I said. The cylindrical green tank only weighed a few pounds, and I had this little steel cart to wheel it around behind me. It delivered two liters of oxygen to me each minute through a cannula, a transparent tube that split just beneath my neck, wrapped behind my ears, and then reunited in my nostrils. The contraption was necessary because my lungs sucked at being lungs.
“I love you,” she said as I got out.
“You too, Mom. See you at six.”
“Make friends!” she said through the rolled-down window as I walked away.
I didn’t want to take the elevator because taking the elevator is a Last Days kind of activity at Support Group, so I took the stairs. I grabbed a cookie and poured some lemonade into a Dixie cup and then turned around.
A boy was staring at me.
I was quite sure I’d never seen him before. Long and leanly muscular, he dwarfed the molded plastic elementary school chair he was sitting in. Mahogany hair, straight and short. He looked my age, maybe a year older, and he sat with his tailbone against the edge of the chair, his posture aggressively poor, one hand half in a pocket of dark jeans.
I looked away, suddenly conscious of my myriad insufficiencies. I was wearing old jeans, which had once been tight but now sagged in weird places, and a yellow T-shirt advertising a band I didn’t even like anymore. Also my hair: I had this pageboy haircut, and I hadn’t even bothered to, like, brush it. Furthermore, I had ridiculously fat chipmunked cheeks, a side effect of treatment. I looked like a normally proportioned person with a balloon for a head. This was not even to mention the cankle situation. And yet—I cut a glance to him, and his eyes were still on me.
It occurred to me why they call it eye contact.
I walked into the circle and sat down next to Isaac, two seats away from the boy. I glanced again. He was still watching me.
Look, let me just say it: He was hot. A nonhot boy stares at you relentlessly and it is, at best, awkward and, at worst, a form of assault. But a hot boy . . . well.
I pulled out my phone and clicked it so it would display the time: 4:59. The circle filled in with the unlucky twelve-to-eighteens, and then Patrick started us out with the serenity prayer: God, grant me the serenity to accept the things I cannot change, the courage to change the things I can, and the wisdom to know the difference. The guy was still staring at me. I felt rather blushy.
Finally, I decided that the proper strategy was to stare back. Boys do not have a monopoly on the Staring Business, after all. So I looked him over as Patrick acknowledged for the thousandth time his ball-lessness etc., and soon it was a staring contest. After a while the boy smiled, and then finally his blue eyes glanced away. When he looked back at me, I flicked my eyebrows up to say, I win.
He shrugged. Patrick continued and then finally it was time for the introductions. “Isaac, perhaps you’d like to go first today. I know you’re facing a challenging time.”
“Yeah,” Isaac said. “I’m Isaac. I’m seventeen. And it’s looking like I have to get surgery in a couple weeks, after which I’ll be blind. Not to complain or anything because I know a lot of us have it worse, but yeah, I mean, being blind does sort of suck. My girlfriend helps, though. And friends like Augustus.” He nodded toward the boy, who now had a name. “So, yeah,” Isaac continued. He was looking at his hands, which he’d folded into each other like the top of a tepee. “There’s nothing you can do about it.”
“We’re here for you, Isaac,” Patrick said. “Let Isaac hear it, guys.” And then we all, in a monotone, said, “We’re here for you, Isaac.”
Michael was next. He was twelve.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
CHƯƠNG MỘTVào cuối mùa đông năm thứ mười bảy của tôi, mẹ tôi quyết định tôi đã chán nản, có lẽ là vì tôi hiếm khi rời nhà, đã dành khá nhiều thời gian trong giường, đọc những cuốn sách cùng hơn và hơn, ăn thường xuyên, và dành khá một chút của phong phú của tôi miễn phí thời gian để suy nghĩ về cái chết.Bất cứ khi nào bạn đọc một tập sách ung thư hoặc trang web hoặc bất cứ điều gì, họ luôn luôn danh sách trầm cảm trong số các tác dụng phụ của bệnh ung thư. Tuy nhiên, trong thực tế, trầm cảm không phải là một tác dụng phụ của bệnh ung thư. Trầm cảm là một tác dụng phụ của chết. (Ung thư cũng là một tác dụng phụ của chết. Gần như tất cả mọi thứ, thực sự là.) Nhưng mẹ tin tôi yêu cầu điều trị, do đó, cô đã cho tôi để xem Jim bác sĩ thường xuyên của tôi, những người đã đồng ý rằng tôi đã veritably bơi trong một trầm cảm làm tê liệt và hoàn toàn lâm sàng, và rằng do đó meds của tôi nên được điều chỉnh và cũng tôi nên tham gia một nhóm hỗ trợ lượt.Nhóm hỗ trợ này đặc trưng một dàn diễn viên Luân phiên của các ký tự trong các tiểu bang khác nhau của thúc đẩy khối u unwellness. Các diễn viên đã làm xoay tại sao? Một tác dụng phụ của chết.Nhóm hỗ trợ, tất nhiên, là depressing như là địa ngục. Nó gặp mỗi thứ tư tại tầng hầm của church Episcopal vách đá có hình dạng giống như một cây thánh giá. Tất cả chúng ta ngồi ở một bên phải vòng tròn ở giữa đường, nơi hai ban nào đã đáp ứng, nơi sẽ có trái tim của Chúa Giêsu.Tôi nhận thấy điều này bởi vì Patrick, hỗ trợ nhóm lãnh đạo và chỉ người trên 18 tuổi trong phòng, nói chuyện về trái tim của Chúa Giêsu mỗi cuộc họp freaking, tất cả về làm thế nào chúng tôi, như những người sống sót ung thư trẻ, đang ngồi ngay tại của Chúa Kitô Trung tâm rất thiêng liêng và bất cứ điều gì.Vì vậy đây là làm thế nào nó đã đi trong trái tim của Thiên Chúa: sáu hoặc bảy hoặc mười của chúng tôi đi bộ/bánh, grazed tại nát loại cookie và nước chanh, ngồi xuống trong các vòng tròn của tin tưởng, và nghe Patrick tái kiểm phiếu tiên nho câu chuyện đau khổ depressingly cuộc sống của mình-làm thế nào ông bị ung thư trong quả bóng của mình và họ nghĩ rằng ông sẽ chết nhưng ông đã không chết và bây giờ ở đây ông là, một người lớn toàn được trồng trong một tầng hầm nhà thờ trong thành phố đẹp nhất 137th ở Mỹ, ly dị, nghiện trò chơi điện tử, chủ yếu là friendless, eking ra một cuộc sống khiêm tốn bằng cách khai thác của mình cancertastic qua, từ từ làm việc theo cách của mình về hướng thạc mà sẽ không cải thiện triển vọng nghề nghiệp của mình, chờ đợi, như tất cả chúng ta làm, cho thanh gươm của Damocles để cho anh ta cứu trợ mà ông đã trốn thoát lo những nhiều năm trước khi ung thư đã cả hai loại hạt của mình nhưng tha những gì chỉ linh hồn hào phóng nhất sẽ kêu gọi cuộc sống của mình.VÀ BẠN CŨNG CÓ THỂ MAY MẮN NHƯ VẬY!Sau đó chúng tôi giới thiệu bản thân: tên. Tuổi. Chẩn đoán. Và làm thế nào chúng tôi đang làm ngày hôm nay. Tôi Hazel, tôi sẽ nói khi họ sẽ nhận được với tôi. Mười sáu. Tuyến giáp ban đầu, nhưng với một thuộc địa của vệ tinh Ấn tượng và định cư lâu dài trong phổi của tôi. Và tôi đang làm được rồi.Một khi chúng tôi có xung quanh vòng tròn, Patrick luôn luôn yêu cầu nếu bất cứ ai muốn chia sẻ. Và sau đó bắt đầu vòng tròn giật hỗ trợ: tất cả mọi người nói về chiến đấu và chiến đấu và chiến thắng và thu hẹp lại và quét. Để công bằng để Patrick, ông cho chúng tôi nói chuyện về chết, quá. Nhưng hầu hết trong số họ đã không chết. Hầu hết sẽ sống vào tuổi trưởng thành, như Patrick đã có.(Điều này có nghĩa là có khá nhiều khả năng cạnh tranh về nó, với tất cả mọi người muốn đánh bại không chỉ là ung thư chính nó, mà còn là những người khác trong phòng. Như, tôi nhận ra rằng điều này chưa hợp lý, nhưng khi họ nói với bạn rằng bạn có, nói, một cơ hội 20% sống năm năm, các môn toán đá và bạn con số đó là một trong năm... vì vậy, bạn nhìn xung quanh và suy nghĩ, như bất kỳ người khỏe mạnh: tôi phải lâu hơn bốn của lũ.)Các khía cạnh redeeming duy nhất của nhóm hỗ trợ đã là này bé tên là Isaac, một chàng trai phải đối mặt với dài, skinny với tóc thẳng vàng xuôi hơn một mắt.Và đôi mắt của mình là vấn đề. Ông đã có một số bệnh ung thư mắt tuyệt vời không thể xảy ra. Một mắt đã được cắt giảm khi ông đã là một bé, và bây giờ ông mặc các loại kính dày làm cho đôi mắt của mình (một thực tế và kính một) preternaturally rất lớn, như đầu toàn bộ đã là về cơ bản chỉ này giả mắt và mắt này thực sự nhìn chằm chằm vào bạn. Từ những gì tôi có thể thu thập trên những dịp hiếm khi Isaac chia sẻ với nhóm, tái phát đã đặt con mắt còn lại nguy hiểm sinh tử.Isaac và tôi truyền đạt gần như độc quyền thông qua than thở. Mỗi khi ai đó thảo luận về chế độ ăn uống chống ung thư hoặc snore đất mặc cá mập vây hoặc bất cứ điều gì, ông sẽ lướt qua tôi và thở dài bao giờ nên hơi. Tôi sẽ lắc đầu của tôi microscopically và thở ra để đáp ứng.Do đó, nhóm hỗ trợ thổi, và sau một vài tuần, tôi đã tăng trưởng được thay vì đá-và-la hét về các thương vụ toàn bộ. Trong thực tế, vào ngày thứ tư tôi làm người quen của Augustus Waters, tôi đã cố gắng trình độ của tôi tốt nhất để có được ra khỏi nhóm hỗ trợ trong khi ngồi trên ghế với mẹ tôi ở chân một marathon mười hai giờ của mùa giải trước, thứ ba của America's Next Top Model, mà phải thừa nhận rằng tôi đã nhìn thấy, nhưng vẫn còn.Tôi: "tôi từ chối tham dự các nhóm hỗ trợ."Mẹ: "một trong những triệu chứng của bệnh trầm cảm là không quan tâm vào các hoạt động."Tôi: "Hãy để tôi xem America's Next Top Model. Nó là một hoạt động."Mẹ: "truyền hình là một thụ động."Tôi: "Ugh, mẹ, xin vui lòng."Mẹ: "Hazel, bạn là một thiếu niên. Anh không còn một bé nhỏ nữa. Bạn cần phải kết bạn, có được ra khỏi nhà và sống cuộc sống của bạn."Tôi: "nếu bạn muốn tôi là một thiếu niên, không gửi cho tôi để hỗ trợ nhóm. Mua cho tôi một chứng minh thư giả để tôi có thể đi câu lạc bộ, uống vodka, và mất nồi."Mẹ: "bạn không dùng nồi, để bắt đầu."Tôi: "Hãy xem, đó là loại điều tôi muốn biết nếu bạn đã cho tôi một giả."Mẹ: "bạn đang đi để hỗ trợ nhóm."Tôi: "UGGGGGGGGGGGGG."Mẹ: "Hazel, bạn xứng đáng một cuộc sống."Mà im tôi đi, mặc dù tôi không thấy như thế nào tham gia học tại nhóm hỗ trợ đáp ứng định nghĩa của cuộc sống. Tuy nhiên, tôi đồng ý đi-sau khi đàm phán quyền ghi lại các tập phim 1.5 của ANTM tôi sẽ mất tích.Tôi đã đi đến nhóm hỗ trợ cho cùng một lý do tôi đã một lần cho phép y tá với chỉ mười tám tháng sau đại học giáo dục đầu độc tôi với hóa chất được đặt tên exotically: tôi muốn làm cho cha mẹ tôi hạnh phúc. Có chỉ có một điều trong thế giới này shittier hơn cắn nó từ ung thư khi anh 16 tuổi, và đó là có một đứa trẻ cắn nó từ ung thư.Mẹ kéo vào đường lái xe tròn phía sau nhà thờ tại 4:56. Tôi giả vờ để fiddle với xe tăng oxy của tôi cho một thứ hai chỉ để giết thời gian."Làm bạn muốn tôi để thực hiện nó trong cho bạn?""Không, nó là tốt," tôi nói. Xe tăng màu xanh lá cây hình trụ chỉ cân nặng cân, và tôi đã có này giỏ hàng thép nhỏ để bánh xe nó xung quanh phía sau tôi. Nó cung cấp hai lít oxy với tôi mỗi phút thông qua một được, một ống trong suốt chia ngay bên dưới cổ của tôi, bao bọc phía sau tai của tôi, và sau đó tái hợp trong lỗ mũi của tôi. Contraption là cần thiết vì phổi của tôi hút tại là phổi."I love you," cô nói như tôi đã nhận ra."Bạn cũng vậy, mẹ. Xem bạn lúc sáu.""Làm cho bạn bè!" cô ấy nói thông qua cửa sổ cuộn xuống như tôi đi bộ đi.Tôi không muốn đi Thang máy vì dùng Thang máy là một loại ngày cuối cùng của các hoạt động tại nhóm hỗ trợ, vì vậy tôi đã cầu thang. Tôi nắm lấy một cookie và đổ một số nước chanh vào một cốc Dixie và sau đó quay lại.Một cậu bé nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi đã khá chắc chắn tôi đã không bao giờ nhìn thấy anh ta trước. Dài và leanly cơ bắp, ông dwarfed ghế đúc nhựa trường tiểu học, ông đã ngồi trong. ««Gỗ gụ tóc, thẳng và ngắn. Ông xem xét độ tuổi của tôi, có lẽ một năm cũ, và ông ngồi với ông tailbone chống lại các cạnh của ghế của mình tư thế người nghèo tích cực, một tay một nửa trong một túi quần Jean tối.Tôi nhìn đi, đột nhiên có ý thức của insufficiencies vô số của tôi. Tôi đã mặc quần Jean cũ, mà đã có một lần được chặt chẽ nhưng bây giờ cong võng cột sống ở những nơi lạ, và một T-shirt màu vàng quảng cáo một ban nhạc tôi không thậm chí thích nữa. Cũng trong tóc của tôi: tôi có mái tóc pageboy này, và tôi thậm chí đã không bực để, như, đánh nó. Hơn nữa, tôi đã có ridiculously chất béo chipmunked má, một tác dụng phụ của điều trị. Tôi trông giống như một người bình thường cân đối với một quả bóng cho một người đứng đầu. Điều này là không thậm chí phải đề cập đến tình hình cankle. Và chưa-tôi cắt một nháy mắt với anh ta, và đôi mắt của ông vẫn còn trên tôi.Nó xảy ra với tôi tại sao họ gọi nó là liên hệ với mắt.Tôi bước vào vòng tròn và ngồi xuống bên cạnh Isaac, hai chỗ ngồi xa cậu bé. Tôi glanced một lần nữa. Ông vẫn xem tôi.Nhìn, hãy để tôi chỉ nói nó: ông đã nóng. Một cậu bé nonhot nhìn bạn không ngừng và nó là, tốt nhất, vụng về và, lúc tồi tệ nhất, là một hình thức tấn công. Nhưng một cậu bé nóng... cũng.Tôi kéo ra điện thoại của tôi và nhấp vào nó để nó sẽ hiển thị thời gian: 4:59. Vòng tròn đầy với các mười hai kém may mắn-để-eighteens, và sau đó Patrick bắt đầu chúng tôi với serenity cầu nguyện: Thiên Chúa, cấp tôi sự thanh thản để chấp nhận những điều tôi không thể thay đổi, sự can đảm để thay đổi những điều tôi có thể, và sự khôn ngoan để biết sự khác biệt. Người vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cảm thấy khá blushy.Cuối cùng, tôi quyết định rằng các chiến lược thích hợp đã là nhìn chằm chằm lại. Bé trai không có độc quyền về kinh doanh nhìn chằm chằm, sau khi tất cả. Do đó, tôi nhìn anh ta như Patrick công nhận tiên nho của ông bóng-lessness vv, và sớm, nó là một cuộc thi nhìn chằm chằm. Sau một thời gian cậu bé mỉm cười, và sau đó cuối cùng liếc nhìn đôi mắt màu xanh của ông đi. Khi ông xem xét lại tôi, tôi flicked lông mày của tôi lên để nói, tôi giành chiến thắng.Ông shrugged. Patrick tiếp tục và sau đó cuối cùng nó đã là thời gian cho các giới thiệu. "Isaac, có lẽ bạn sẽ thích đi trước ngày hôm nay. Tôi biết bạn đang phải đối mặt với một thời gian khó khăn.""Vâng," Isaac nói. "I 'm Isaac. Tôi là mười bảy. Và nó tìm kiếm như tôi có để có được phẫu thuật trong một vài tuần, sau đó tôi sẽ được mù. Không để khiếu nại hoặc bất cứ điều gì bởi vì tôi biết rất nhiều trong chúng ta có nó tồi tệ hơn, nhưng có, tôi có nghĩa là, bị mù sắp xếp suck. Bạn gái của tôi giúp, mặc dù. "Và bạn bè như Augustus." Ông gật đầu đối với cậu bé, những người bây giờ có một tên. "Vì vậy, có," Isaac tiếp tục. Ông nhìn vào bàn tay của mình, mà ông đã xếp vào nhau như đầu của một tepee. "Không có gì bạn có thể làm gì về nó.""Chúng tôi đang ở đây cho bạn, Isaac," Patrick nói. "Hãy để Isaac nghe nó, guys." Và sau đó chúng tôi tất cả, trong một không thay đổi, cho biết: "chúng tôi đang ở đây cho bạn, Isaac."Michael tiếp theo. Ông là mười hai.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

CHƯƠNG MỘT
Cuối mùa đông của năm thứ mười bảy của tôi, mẹ tôi quyết định tôi đã chán nản, có lẽ vì tôi hiếm khi ra khỏi nhà, đã dành khá nhiều thời gian trên giường, đọc cùng một cuốn sách hơn và hơn, ăn thường xuyên, và dành khá chút phong phú thời gian rảnh để suy nghĩ về cái chết.
Bất cứ khi nào bạn đọc một cuốn sách nhỏ ung thư hoặc trang web hoặc bất cứ điều gì, họ luôn luôn danh sách trầm cảm ở những tác dụng phụ của bệnh ung thư. Tuy nhiên, trên thực tế, trầm cảm không phải là một tác dụng phụ của bệnh ung thư. Trầm cảm là một tác dụng phụ của cái chết. (Ung thư cũng là một tác dụng phụ chết. Hầu như tất cả mọi thứ, thực sự). Nhưng mẹ tôi tin rằng tôi cần điều trị, vì vậy cô đã cho tôi để xem bác sĩ thường xuyên của tôi Jim, người đồng ý rằng tôi đã veritably bơi lội trong một trầm cảm làm tê liệt và hoàn toàn lâm sàng , và do đó meds của tôi phải được điều chỉnh và tôi cũng nên tham gia một nhóm hỗ trợ hàng tuần.
Nhóm hỗ trợ này cùng với một dàn diễn viên luân phiên của các nhân vật trong tiểu bang khác nhau của unwellness khối u-driven. Tại sao các diễn viên xoay? Một tác dụng phụ của cái chết.
Nhóm Hỗ trợ, tất nhiên, đã buồn chán, như là địa ngục. Nó gặp mỗi thứ tư trong tầng hầm của một giám mục nhà thờ đá làm tường ngăn có hình dạng như một cây thánh giá. Tất cả chúng ta ngồi trong một vòng tròn ngay ở giữa của thập giá, nơi hai bảng sẽ gặp nhau, nơi trái tim của Chúa Giêsu sẽ có được.
Tôi nhận thấy điều này bởi vì Patrick, Hỗ trợ Trưởng nhóm và chỉ có người trên mười tám trong phòng, . nói về trái tim của Chúa Giêsu mỗi cuộc họp freaking, tất cả về cách chúng tôi, những người sống sót ung thư trẻ tuổi, đang ngồi ngay trong trái tim rất thiêng liêng của Chúa Kitô và bất cứ điều gì
Vì vậy, đây là cách nó đã đi vào trái tim của Thiên Chúa: Sáu hoặc bảy hoặc mười người trong chúng ta đi / bánh trong, chăn thả tại một lựa chọn đổ nát của các tập tin cookie và nước chanh, ngồi xuống trong Circle of Trust, và lắng nghe Patrick kể lại lần nghìn chán nản cuộc sống khốn khổ như thế nào câu chuyện của mình, ông bị ung thư trong quả bóng của mình và họ nghĩ rằng anh ấy sẽ chết nhưng ông ta không chết và giờ đây ông đang, một người lớn phát triển đầy đủ trong một tầng hầm nhà thờ ở thành phố đẹp nhất 137 tại Mỹ, ly dị, nghiện trò chơi điện tử, chủ yếu là bạn bè, kiếm sống ít ỏi bằng cách khai thác quá khứ của mình cancertastic , từ từ làm việc theo cách của mình đối với bằng thạc sĩ sẽ không cải thiện triển vọng nghề nghiệp của mình, chờ đợi, như chúng ta đã làm, vì gươm của Damocles để cho anh ta nhẹ nhõm rằng hắn đã trốn thoát lo những người nhiều năm trước khi bệnh ung thư mất cả hạt của mình nhưng . tha gì chỉ là linh hồn hào phóng nhất sẽ gọi cuộc sống của mình
! VÀ CÁC BẠN CÓ THỂ KHÔNG TOO SO LUCKY
Sau đó, chúng tôi giới thiệu bản thân: Tên. Age. Chẩn đoán. Và làm thế nào chúng ta đang làm ngày hôm nay. Tôi Hazel, tôi muốn nói khi họ muốn có được với tôi. Mười sáu. Tuyến giáp ban đầu nhưng với một vệ tinh thuộc địa ấn tượng và dài định cư ở phổi của tôi. Và tôi đang làm được.
Một khi chúng tôi đã nhận xung quanh vòng tròn, Patrick luôn luôn hỏi nếu có ai muốn chia sẻ. Và sau đó bắt đầu giật vòng tròn hỗ trợ: tất cả mọi người nói về chiến đấu và chiến đấu và chiến thắng và thu hẹp lại và quét. Để công bằng cho Patrick, ông chúng ta hãy nói về cái chết, quá. Nhưng hầu hết trong số họ đã không chết. Hầu hết sẽ sống đến tuổi trưởng thành, như Patrick đã có.
(Điều này có nghĩa là có khá nhiều khả năng cạnh tranh về nó, với tất cả mọi người muốn đánh bại không chỉ bệnh ung thư, mà còn những người khác trong phòng. Giống như, tôi nhận ra rằng điều này là không hợp lý , nhưng khi họ nói với bạn rằng bạn có, nói rằng, một cơ hội 20 phần trăm sống năm năm, đá toán học trong và bạn có con số đó là một trong năm để bạn nhìn xung quanh và nghĩ rằng, như bất kỳ người khỏe mạnh sẽ:... Tôi phải tồn tại lâu hơn bốn trong số những Bastards.)
Các chỉ khía cạnh cứu chuộc của Nhóm hỗ trợ là đứa trẻ này tên là Isaac, một anh chàng gầy dài mặt với mái tóc vàng thẳng quét qua một mắt.
Và đôi mắt vấn đề. Ông đã có một số bệnh ung thư mắt rất tuyệt vời không thể xảy ra. Một mắt đã bị cắt ra khi ông là một đứa trẻ, và bây giờ ông mặc các loại kính dày làm cho đôi mắt của mình (cả thật và một ly) preternaturally rất lớn, giống như toàn bộ đầu của ông là về cơ bản chỉ là mắt giả này và điều này con mắt thực sự nhìn chằm chằm vào bạn. Từ những gì tôi có thể thu thập trên những dịp hiếm hoi khi Isaac chia sẻ với nhóm, một sự tái phát đã đặt mắt còn lại của mình trong tình trạng nguy hiểm chết người.
Isaac và tôi thông hầu như chỉ thông qua những tiếng thở dài. Mỗi lần ai đó thảo luận chế độ ăn chống ung thư hoặc thở mạnh mặt đất lên vây cá mập hay bất cứ điều gì, anh ta sẽ lướt qua tôi và thở dài rất nhẹ. Tôi lắc đầu kính hiển vi và thở ra trong phản ứng.
Vì vậy, Nhóm Hỗ trợ thổi, và sau một vài tuần, tôi đã lớn để được thay đá-và-la hét về toàn bộ sự việc. Trong thực tế, vào ngày thứ tư tôi đã quen của Augustus Waters, tôi đã cố gắng trình độ của tôi tốt nhất để có được ra khỏi Nhóm hỗ trợ trong khi ngồi trên chiếc ghế dài với mẹ tôi trong chặng thứ ba của một marathon mười hai giờ của mùa giải trước của Mỹ Next Top mô hình, mà phải thừa nhận là tôi đã nhìn thấy, nhưng vẫn còn.
Tôi: "Tôi từ chối tham gia Nhóm hỗ trợ."
Mẹ: "Một trong những triệu chứng của trầm cảm là không quan tâm trong các hoạt động."
Tôi: "Hãy chỉ cho tôi xem của Mỹ Next Top Model . Đây là một hoạt động ".
Mẹ: "Truyền hình là một thụ động".
Tôi: ". Ôi, Mẹ ơi, xin vui lòng"
Mẹ: "Hazel, bạn là một thiếu niên. Bạn không phải là một đứa trẻ nữa. Bạn cần phải làm cho bạn bè, có được ra khỏi nhà, và sống cuộc sống của bạn ".
Tôi: "Nếu bạn muốn tôi trở thành một thiếu niên, không gửi cho tôi để hỗ trợ Group. Mua cho tôi một ID giả để tôi có thể đi đến các câu lạc bộ, uống vodka, và lấy nồi ".
Mẹ: "Bạn không có nồi, cho người mới bắt đầu".
Tôi: "Xem, đó là điều mà tôi muốn biết nếu bạn đã cho tôi một ID giả mạo ".
Mẹ: "Bạn sẽ hỗ trợ Tập đoàn".
Tôi: ". UGGGGGGGGGGGGG"
Mẹ: "Hazel, bạn xứng đáng được hưởng một cuộc sống".
Đó là đóng cửa tôi, mặc dù tôi không thấy như thế nào tham dự Hỗ trợ Nhóm đáp ứng định nghĩa của cuộc sống. Tuy nhiên, tôi đồng ý đi, sau khi thương lượng về quyền ghi 1,5 tập phim của ANTM tôi muốn được mất tích.
Tôi đã đi để hỗ trợ Tập đoàn trong cùng một lý do mà tôi muốn một lần cho phép y tá với một chỉ mười tám tháng của giáo dục đại học chất độc tôi với hóa chất exotically tên là: Tôi muốn làm cho cha mẹ tôi hạnh phúc. Chỉ có một điều trong thế giới này shittier hơn cắn nó từ ung thư khi bạn đang mười sáu tuổi, và đó là có một đứa trẻ cắn nó từ bệnh ung thư.
Mẹ kéo vào đường lái xe tròn phía sau nhà thờ tại 04:56. Tôi giả vờ để fiddle với bình ôxy của tôi cho một thứ hai chỉ để giết thời gian.
"Bạn có muốn tôi mang nó vào cho bạn?"
"Không, điều đó là tốt," tôi nói. Các xe tăng màu xanh lá cây hình trụ chỉ cân nặng một vài kg, và tôi đã có giỏ thép này ít để nó xung quanh bánh xe phía sau tôi. Nó cung cấp hai lít oxy với tôi mỗi phút thông qua một ống, một ống trong suốt mà chia ngay dưới cổ của tôi, bao bọc phía sau tai của tôi, và sau đó đoàn tụ trong lỗ mũi của tôi. Các contraption là cần thiết vì phổi của tôi hút tại là phổi.
"Anh yêu em", cô nói khi tôi bước ra.
"Bạn quá, mẹ. Hẹn gặp lại tại sáu. "
"Làm cho bạn bè!", cô nói qua cửa sổ cuộn xuống như tôi bỏ đi.
Tôi không muốn đi thang máy vì dùng thang máy là một ngày cuối cùng loại hoạt động tại Nhóm hỗ trợ, vì vậy tôi mất cầu thang. Tôi nắm lấy một cookie và đổ một số nước chanh vào một ly Dixie và sau đó quay lại.
Một cậu bé đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi đã khá chắc chắn tôi sẽ không bao giờ thấy trước đây. Long và leanly cơ bắp, anh lấn át chiếc ghế trường tiểu học nhựa đúc ông đang ngồi trong Mahogany tóc, thẳng và ngắn.. Anh nhìn tuổi của tôi, có lẽ một năm trở lên, và ông ngồi với xương cụt của mình chống lại các cạnh của ghế, tư thế của mình tích cực nghèo, một tay một nửa trong túi quần jean tối.
Tôi quay mặt đi, đột nhiên ý thức của vô số thiếu sót của tôi. Tôi đang mặc quần jean cũ, mà đã từng là chặt chẽ nhưng bây giờ sút kém ở những nơi lạ, và quảng cáo một màu vàng T-shirt một ban nhạc tôi thậm chí không thích nữa. Ngoài ra tóc của tôi: Tôi đã cắt tóc pageboy này, và tôi đã thậm chí không bận tâm đến việc, giống như, đánh nó. Hơn nữa, tôi đã có má chipmunked ridiculously chất béo, một tác dụng phụ của điều trị. Tôi trông giống như một người bình thường cân đối với một quả bóng cho một cái đầu. Điều này thậm chí còn không đề cập đến tình hình cankle. Tuy nhiên, tôi cắt nháy mắt với anh ta, và đôi mắt vẫn còn trên tôi.
Nó xảy ra với tôi lý do tại sao họ gọi nó là giao tiếp bằng mắt.
Tôi bước vào vòng tròn và ngồi xuống bên cạnh Isaac, hai chỗ ngồi đi từ cậu bé. Tôi liếc nhìn một lần nữa. Anh vẫn theo dõi tôi.
Hãy nhìn xem, hãy để tôi chỉ nói nó: Ông là nóng. Một cậu bé nonhot nhìn chằm chằm vào bạn không ngừng và nó được, lúc tốt nhất, vụng về và, lúc tồi tệ nhất, một hình thức tấn công. Tuy nhiên, một hot boy. . . . cũng
Tôi lấy điện thoại của tôi và nhấp vào nó để nó sẽ hiển thị thời gian: 4:59. Vòng tròn đầy với mười hai-to-eighteens không may mắn, và sau đó Patrick bắt đầu chúng tôi ra với lời cầu nguyện thanh thản: Thiên Chúa, xin ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những điều tôi không thể thay đổi, can đảm để thay đổi những điều tôi có thể, và sự khôn ngoan để biết sự khác biệt. Các chàng trai vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cảm thấy khá blushy.
Cuối cùng, tôi quyết định rằng các chiến lược thích hợp là nhìn chằm chằm trở lại. Con trai không có độc quyền về kinh doanh Staring, sau khi tất cả. Vì vậy, tôi nhìn anh ta hơn là Patrick thừa nhận lần nghìn bóng lessness của mình vv, và ngay sau đó là một cuộc thi nhìn chằm chằm. Sau một thời gian cậu bé mỉm cười, và rồi cuối cùng đôi mắt xanh liếc nhìn đi. Khi anh quay lại nhìn tôi, tôi búng lông mày của tôi lên để nói, tôi giành chiến thắng.
Anh nhún vai. Patrick tiếp tục và sau đó cuối cùng đã đến lúc giới thiệu. "Isaac, có lẽ bạn muốn đi đầu tiên ngày hôm nay. Tôi biết bạn đang phải đối mặt với một thời gian thử thách. "
"Yeah", Isaac nói. "Tôi Isaac. Tôi mười bảy. Và nó trông như tôi phải được phẫu thuật trong một vài tuần, sau đó tôi sẽ bị mù. Không khiếu nại hoặc bất cứ điều gì bởi vì tôi biết rất nhiều người trong chúng ta có nó tồi tệ hơn, nhưng yeah, tôi có nghĩa là, mù lòa không loại hút. Bạn gái tôi giúp, mặc dù. Và bạn bè như Augustus. "Anh gật đầu về phía cậu bé, người bây giờ đã có một cái tên. "Vì vậy, yeah," Isaac tiếp tục. Ông đã nhìn vào bàn tay của mình, mà ông đã xếp vào nhau như đầu của một Tepee. "Không có gì bạn có thể làm gì về nó."
"Chúng tôi đang ở đây cho bạn, Isaac," Patrick nói. "Hãy để Isaac nghe nó, guys." Và sau đó tất cả chúng ta, với giọng đều đều, cho biết, "Chúng tôi đang ở đây cho bạn, Isaac."
Michael đã tới. Ông là mười hai.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: