Post #1 (Sept. 7, 2010)Okay, /x/, I need your help with this. This is  dịch - Post #1 (Sept. 7, 2010)Okay, /x/, I need your help with this. This is  Việt làm thế nào để nói

Post #1 (Sept. 7, 2010)Okay, /x/, I

Post #1 (Sept. 7, 2010)
Okay, /x/, I need your help with this. This is not copypasta, this is a long read, but I feel like my safety or well-being could very well depend on this. This is video game related, specifically Majora's Mask, and this is the creepiest shit that has ever happened to me in my entire life.

Having said that, I recently moved into my dorm room starting as a Sophomore in college and a friend of mine gave me his old Nintendo 64 to play. I was stoked, to say the least, I could finally play all of those old games of my youth that I hadn't touched in at least a decade. His Nintendo 64 came with one yellow controller and a rather shoddy copy of Super Smash Brothers, and while beggars can't be choosers, needless to say it didn't take long until I became bored of beating up LVL 9 CPUs.

That weekend I decided to drive around a few neighborhoods about twenty minutes or so off campus, hitting up the local garage sales, hoping to score on some good deals from ignorant parents). I ended up picking up a copy of Pokemon Stadium, Goldeneye (fuck yeah), F-Zero, and two other controllers for two dollars. Satisfied, I began to drive out of the neighborhood when one last house caught my attention. I still have no idea why it did, there were no cars there and only one table was set up with random junk on it, but something sort of drew me there. I usually trust my gut on these things so I got out of the car and I was greeted by an old man. His outward appearance was, for lack of a better word, displeasing. It was odd, if you asked me to tell you why I thought he was displeasing, I couldn't really pinpoint anything - there was just something about him that put me on edge, I can't explain it. All I can tell you is that if it wasn't in the middle of the afternoon and there were other people within shouting distance, I would not have even thought of approaching this man.

He flashed a crooked smiled at me and asked what I was looking for, and immediately I noticed that he must be blind in one of his eyes; his right eye had that "glazed over" look about it. I forced myself to look to his left eye instead, trying not to offend, and asked him if he had any old video games.

I was already wondering how I could politely excuse myself from the situation when he would tell me he had no idea what a video game was, but to my surprise he said he had a few ones in an old box. He assured me he'd be back in a "jiffy" and turned to head back into the garage. As I watched him hobble away, I couldn't help but notice what he was selling on his table. Littered across his table were rather… peculiar paintings; various artworks that looked like ink blots that a psychiatrist might show you. Curious, I looked through them - it was obvious why no one was visiting this guy's garage sale, these weren't exactly aesthetically pleasing. As I came to the last one, for some reason it looked almost like Majora's Mask - the same heart-shaped body with little spikes protruding outward. Initially I just thought that since I was secretly hoping to find that game at these garage sales, some Freudian bullshit was projecting itself into the ink blots, but given the events that happened afterward I'm not so sure now. I should have asked the man about it. I wish I would have asked the man about it.

After staring at the Majora-shaped blot, I looked up and the old man was suddenly there again, arms-length in front of me, smiling at me. I'll admit I jumped out of reflex and I laughed nervously as he handed me a Nintendo 64 cartridge. It was the standard grey color, except that someone had written Majora on it in black permanent marker. I got butterflies in my stomach as I realized what a coincidence this was and asked him how much he wanted for it.

The old man smiled at me and told me that I could have it for free, that it used to belong to a kid who was about my age that didn't live here anymore. There was something weird about how the man phrased that, but I didn't really pay any attention to then, I was too caught up in not only finding this game but getting it for free.

I reminded myself to be a bit skeptical since this looked like a pretty shady cartridge and there's no guarantee it would work, but then the optimist inside me interjected that maybe it was some kind of beta version or pirated version of the game and that was all I needed to be back on cloud nine. I thanked the man and the man smiled at me and wished me well, saying "Goodbye then!" - at least that's what it sounded like to me. All the way in the car-ride home, I had a nagging doubt that the man had said something else. My fears were confirmed when I booted up the game (to my surprise it worked just fine) and there was one save file named simply "BEN". "Goodbye Ben", he was saying "Goodbye Ben". I felt bad for the man, obviously a grandparent and obviously going senile, and I - for some reason or another - reminded him of his grandson "Ben".

Out of curiosity I looked at the save file. Eyeballing it, I could tell that he was pretty far in the game - he had almost all of the masks and 3/4 remains of the bosses. I noticed that he had used an owl statue to save his game, he was on Day 3 and by the Stone Tower Temple with hardly an hour left before the moon would crash. I remember thinking that it was a shame that he had come so close to beating the game but he never finished it. I made a new file named "Link" out of tradition and started the game, ready to relive my childhood.

For such a shady looking game cartridge, I was impressed at how smoothly it ran - literally just like a retail copy of the game save for a few minor hiccups here and there (like textures being where they shouldn't be, random flashes of cutscenes at odd intervals, but nothing too bad). However the only thing that was a little unnerving was that at times the NPCs would call me "Link" and at other times they would call me "BEN". I figured it was just a bug - a fluke in the programming causing our files to get mixed up or something. It did kind of creep me out though after a while, and it was around after I had beaten the Woodfall Temple that I regrettably went into the save files and deleted "BEN" (I had intended to preserve the file just out of respect of the game's original owner, it's not like I needed two files anyway), hoping that that would solve the problem. It did and it didn't, now NPCs wouldn't call me anything, where my name should be in the dialogue there was just a blank space (my save file name was still called "Link", though). Frustrated, and with homework to do, I put the game down for a day.

I started playing the game again last night, getting the Lens of Truth and working my way towards completing the Snowhead Temple. Now, some of you more hardcore Majora's Mask players know about the "4th Day" glitch - for those who don't you can Google it but the gist of it is that right as the clock is about to hit 00:00:00 on the final day, you talk to the astronomer and look through the telescope. If you time it right the countdown disappears and you essentially have another day to finish whatever you were doing. Deciding to do the glitch to try and finish the Snowhead Temple, I happened to get it right on the first try and the time counter at the bottom disappeared.

However, when I pressed B to exit the telescope, instead of being greeted by the astronomer I found myself in the Majora boss fight room at the end of the game (the trippy boxed in arena) staring at Skull Kid hovering above me. There was no sound, just him floating in the air above me, and the background music which was regular for the area (but still creepy). Immediately my palms began to sweat - this was definitely not normal. Skull Kid NEVER appeared here. I tried moving around the area, and no matter where I went, Skull Kid would always be facing me, looking at me, not saying anything. Nothing would happen though, and this kept up for around sixty seconds. I thought the game had bugged or something - but I was beginning to doubt that very much.

I was about to reach for the reset button when text appeared on my screen: "You're not sure why, but you apparently had a reservation…" I instantly recognized that text - you get that message when you get the Room Key from Anju at the Stock Pot Inn, but why was it playing here? I refused to entertain the notion that it was almost as if the game was trying to communicate with me. I started navigate the room again, testing to see if that was some sort of trigger that enabled me to interact with something here, then I realized how stupid I was - to even think that someone could reprogram the game like this was absurd. Sure enough, fifteen seconds later another message appeared on the screen, and again like the first one it was already a pre-existing phrase "Go to the lair of the temple's boss? Yes/No". I paused for a second, contemplating what I should press and how the game would react, when I realized that I couldn't select no. Taking a deep breath, I pressed Yes and the screen faded to white, with the words "Dawn of a New Day" with the subtext "||||||||" beneath it. Where I was ported to filled me with the most intense sense of dread and impending fear I had ever experienced

The only way I can describe the way I felt here is having this feeling of inexplicable depression on a profound scale. I am normally not a depressed person, but the way I felt here was a feeling that I didn't even knew existed - it was such a twisted, powerful presence that seemed to wash over me.

I appeared in some kind of weird twilight-zone version of Clock Town. I walked out of the Clock Tower (as you normally do when you start from Day 1) only to find that all of the inhabitants were gone. Usually with the 4th Day glitch you can still find the guards and the dog that runs around outside the tower - this time they were all gone. What replaced them was the ominous feeling that there was something out there, in the same a
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Post #1 (Sept. 7, 2010)Okay, /x/, I need your help with this. This is not copypasta, this is a long read, but I feel like my safety or well-being could very well depend on this. This is video game related, specifically Majora's Mask, and this is the creepiest shit that has ever happened to me in my entire life.Having said that, I recently moved into my dorm room starting as a Sophomore in college and a friend of mine gave me his old Nintendo 64 to play. I was stoked, to say the least, I could finally play all of those old games of my youth that I hadn't touched in at least a decade. His Nintendo 64 came with one yellow controller and a rather shoddy copy of Super Smash Brothers, and while beggars can't be choosers, needless to say it didn't take long until I became bored of beating up LVL 9 CPUs.That weekend I decided to drive around a few neighborhoods about twenty minutes or so off campus, hitting up the local garage sales, hoping to score on some good deals from ignorant parents). I ended up picking up a copy of Pokemon Stadium, Goldeneye (fuck yeah), F-Zero, and two other controllers for two dollars. Satisfied, I began to drive out of the neighborhood when one last house caught my attention. I still have no idea why it did, there were no cars there and only one table was set up with random junk on it, but something sort of drew me there. I usually trust my gut on these things so I got out of the car and I was greeted by an old man. His outward appearance was, for lack of a better word, displeasing. It was odd, if you asked me to tell you why I thought he was displeasing, I couldn't really pinpoint anything - there was just something about him that put me on edge, I can't explain it. All I can tell you is that if it wasn't in the middle of the afternoon and there were other people within shouting distance, I would not have even thought of approaching this man.He flashed a crooked smiled at me and asked what I was looking for, and immediately I noticed that he must be blind in one of his eyes; his right eye had that "glazed over" look about it. I forced myself to look to his left eye instead, trying not to offend, and asked him if he had any old video games.I was already wondering how I could politely excuse myself from the situation when he would tell me he had no idea what a video game was, but to my surprise he said he had a few ones in an old box. He assured me he'd be back in a "jiffy" and turned to head back into the garage. As I watched him hobble away, I couldn't help but notice what he was selling on his table. Littered across his table were rather… peculiar paintings; various artworks that looked like ink blots that a psychiatrist might show you. Curious, I looked through them - it was obvious why no one was visiting this guy's garage sale, these weren't exactly aesthetically pleasing. As I came to the last one, for some reason it looked almost like Majora's Mask - the same heart-shaped body with little spikes protruding outward. Initially I just thought that since I was secretly hoping to find that game at these garage sales, some Freudian bullshit was projecting itself into the ink blots, but given the events that happened afterward I'm not so sure now. I should have asked the man about it. I wish I would have asked the man about it.After staring at the Majora-shaped blot, I looked up and the old man was suddenly there again, arms-length in front of me, smiling at me. I'll admit I jumped out of reflex and I laughed nervously as he handed me a Nintendo 64 cartridge. It was the standard grey color, except that someone had written Majora on it in black permanent marker. I got butterflies in my stomach as I realized what a coincidence this was and asked him how much he wanted for it.The old man smiled at me and told me that I could have it for free, that it used to belong to a kid who was about my age that didn't live here anymore. There was something weird about how the man phrased that, but I didn't really pay any attention to then, I was too caught up in not only finding this game but getting it for free.I reminded myself to be a bit skeptical since this looked like a pretty shady cartridge and there's no guarantee it would work, but then the optimist inside me interjected that maybe it was some kind of beta version or pirated version of the game and that was all I needed to be back on cloud nine. I thanked the man and the man smiled at me and wished me well, saying "Goodbye then!" - at least that's what it sounded like to me. All the way in the car-ride home, I had a nagging doubt that the man had said something else. My fears were confirmed when I booted up the game (to my surprise it worked just fine) and there was one save file named simply "BEN". "Goodbye Ben", he was saying "Goodbye Ben". I felt bad for the man, obviously a grandparent and obviously going senile, and I - for some reason or another - reminded him of his grandson "Ben".Out of curiosity I looked at the save file. Eyeballing it, I could tell that he was pretty far in the game - he had almost all of the masks and 3/4 remains of the bosses. I noticed that he had used an owl statue to save his game, he was on Day 3 and by the Stone Tower Temple with hardly an hour left before the moon would crash. I remember thinking that it was a shame that he had come so close to beating the game but he never finished it. I made a new file named "Link" out of tradition and started the game, ready to relive my childhood.For such a shady looking game cartridge, I was impressed at how smoothly it ran - literally just like a retail copy of the game save for a few minor hiccups here and there (like textures being where they shouldn't be, random flashes of cutscenes at odd intervals, but nothing too bad). However the only thing that was a little unnerving was that at times the NPCs would call me "Link" and at other times they would call me "BEN". I figured it was just a bug - a fluke in the programming causing our files to get mixed up or something. It did kind of creep me out though after a while, and it was around after I had beaten the Woodfall Temple that I regrettably went into the save files and deleted "BEN" (I had intended to preserve the file just out of respect of the game's original owner, it's not like I needed two files anyway), hoping that that would solve the problem. It did and it didn't, now NPCs wouldn't call me anything, where my name should be in the dialogue there was just a blank space (my save file name was still called "Link", though). Frustrated, and with homework to do, I put the game down for a day.
I started playing the game again last night, getting the Lens of Truth and working my way towards completing the Snowhead Temple. Now, some of you more hardcore Majora's Mask players know about the "4th Day" glitch - for those who don't you can Google it but the gist of it is that right as the clock is about to hit 00:00:00 on the final day, you talk to the astronomer and look through the telescope. If you time it right the countdown disappears and you essentially have another day to finish whatever you were doing. Deciding to do the glitch to try and finish the Snowhead Temple, I happened to get it right on the first try and the time counter at the bottom disappeared.

However, when I pressed B to exit the telescope, instead of being greeted by the astronomer I found myself in the Majora boss fight room at the end of the game (the trippy boxed in arena) staring at Skull Kid hovering above me. There was no sound, just him floating in the air above me, and the background music which was regular for the area (but still creepy). Immediately my palms began to sweat - this was definitely not normal. Skull Kid NEVER appeared here. I tried moving around the area, and no matter where I went, Skull Kid would always be facing me, looking at me, not saying anything. Nothing would happen though, and this kept up for around sixty seconds. I thought the game had bugged or something - but I was beginning to doubt that very much.

I was about to reach for the reset button when text appeared on my screen: "You're not sure why, but you apparently had a reservation…" I instantly recognized that text - you get that message when you get the Room Key from Anju at the Stock Pot Inn, but why was it playing here? I refused to entertain the notion that it was almost as if the game was trying to communicate with me. I started navigate the room again, testing to see if that was some sort of trigger that enabled me to interact with something here, then I realized how stupid I was - to even think that someone could reprogram the game like this was absurd. Sure enough, fifteen seconds later another message appeared on the screen, and again like the first one it was already a pre-existing phrase "Go to the lair of the temple's boss? Yes/No". I paused for a second, contemplating what I should press and how the game would react, when I realized that I couldn't select no. Taking a deep breath, I pressed Yes and the screen faded to white, with the words "Dawn of a New Day" with the subtext "||||||||" beneath it. Where I was ported to filled me with the most intense sense of dread and impending fear I had ever experienced

The only way I can describe the way I felt here is having this feeling of inexplicable depression on a profound scale. I am normally not a depressed person, but the way I felt here was a feeling that I didn't even knew existed - it was such a twisted, powerful presence that seemed to wash over me.

I appeared in some kind of weird twilight-zone version of Clock Town. I walked out of the Clock Tower (as you normally do when you start from Day 1) only to find that all of the inhabitants were gone. Usually with the 4th Day glitch you can still find the guards and the dog that runs around outside the tower - this time they were all gone. What replaced them was the ominous feeling that there was something out there, in the same a
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Post # 1 (ngày 07 tháng 9 năm 2010)
Okay, / x /, tôi cần sự giúp đỡ của bạn với điều này. Đây không phải là copypasta, đây là một đọc dài, nhưng tôi cảm thấy như tôi được bình an hay hạnh phúc thì rất có thể phụ thuộc vào điều này. Đây là trò chơi video có liên quan, cụ thể Mask Majora, và đây là shit creepiest đó đã từng xảy ra với tôi trong toàn bộ cuộc sống của tôi. Có nói rằng, tôi vừa mới chuyển vào phòng ký túc xá của tôi bắt đầu từ một Sinh viên năm hai ở trường đại học và một người bạn của tôi đã cho tôi Nintendo cũ của mình 64 để chơi. Tôi đã bùng lên, để nói rằng ít nhất, tôi cuối cùng đã có thể chơi tất cả những trò chơi cũ của tuổi trẻ của tôi rằng tôi đã không xúc động trong ít nhất một thập kỷ. Nintendo ông 64 đi kèm với một bộ điều khiển màu vàng và một bản sao chứ không phải chất lượng kém của Super Smash Brothers, và trong khi người ăn xin không thể được chọn canh, không cần phải nói nó đã không mất nhiều thời gian cho đến khi tôi trở nên chán nản là đánh LVL 9 CPU. Điều đó tôi cuối tuần quyết định lái xe xung quanh một vài khu phố khoảng hai mươi phút hoặc lâu hơn ngoài khuôn viên trường, đánh lên doanh số bán nhà để xe địa phương, hy vọng điểm số trên một số giao dịch tốt từ cha mẹ không biết gì). Tôi đã kết thúc chọn lên một bản sao của Pokemon, Goldeneye (fuck yeah), F-Zero, và hai bộ điều khiển khác cho hai đô la. Hài lòng, tôi bắt đầu lái xe ra khỏi khu phố khi một ngôi nhà cuối cùng tôi chú ý. Tôi vẫn không có ý tưởng tại sao nó đã làm, không có xe ở đó và chỉ có một bảng được thiết lập với rác ngẫu nhiên vào nó, nhưng cái gì loại đã thu hút tôi ở đó. Tôi thường tin vào linh cảm của tôi về những điều này vì vậy tôi đã ra khỏi xe và tôi đã được chào đón bởi một ông già. Bề ngoài của ông, vì thiếu một từ tốt hơn, trái ý. Đó là kỳ lạ, nếu bạn hỏi tôi để cho bạn biết lý do tại sao tôi nghĩ rằng ông đã làm bực mình, tôi thực sự không thể xác định bất cứ điều gì - chỉ có điều gì đó về anh ta mà đặt tôi vào cạnh, tôi không thể giải thích nó. Tất cả tôi có thể nói với bạn là nếu nó không ở giữa buổi chiều và có những người khác trong khoảng cách la hét, tôi không có thể đã từng nghĩ đến việc tiếp cận người đàn ông này. Anh nở một vẹo mỉm cười với tôi và hỏi tôi là gì tìm kiếm, và ngay lập tức tôi nhận thấy rằng anh ta phải là mù một mắt của mình; mắt phải của ông đã có điều đó "kính hơn" nhìn về nó. Tôi buộc mình phải nhìn vào mắt trái của mình thay vào đó, cố gắng không xúc phạm, và hỏi anh ta nếu anh ta có bất kỳ trò chơi video cũ. Tôi đã được tự hỏi làm thế nào tôi có thể tha thứ cho bản thân mình một cách lịch sự từ tình hình khi ông sẽ cho tôi biết ông không có ý tưởng những gì một trò chơi video đã được, nhưng đến ngạc nhiên của tôi, ông nói rằng ông đã có một số ít những người trong một hộp cũ. Ông khẳng định với tôi anh ấy sẽ trở lại trong một "nháy mắt" và quay đầu trở lại vào nhà để xe. Như tôi đã xem anh ta đi cà nhắc, tôi không thể không chú ý những gì ông đã bán trên bàn của mình. Rải rác trên bàn của anh đã thay ... bức tranh đặc thù; tác phẩm nghệ thuật khác nhau mà trông giống như blots mực mà một bác sĩ tâm thần có thể chỉ cho bạn. Tò mò, tôi nhìn qua chúng - đó là rõ ràng lý do tại sao không có ai đến thăm garage sale của anh chàng này, đây không phải là chính xác tính thẩm mỹ. Khi tôi đến người cuối cùng, đối với một số lý do nó trông gần giống như Mask Majora của - cơ thể hình trái tim cùng với gai nhỏ nhô ra phía ngoài. Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng vì tôi đã bí mật hy vọng tìm được trò chơi mà ở những bán nhà để xe, một số nhảm nhí của Freud đã được chiếu chính nó vào các blots mực, nhưng với sự kiện đã xảy ra sau đó tôi không như vậy chắc chắn bây giờ. Tôi nên đã hỏi người đó về nó. Tôi muốn tôi đã có hỏi người đó về nó. Sau khi nhìn chằm chằm vào blot Majora hình, tôi nhìn lên và ông già đột nhiên có một lần nữa, cánh tay dài trước mặt tôi, mỉm cười với tôi. Tôi sẽ thừa nhận tôi nhảy ra khỏi phản xạ và tôi cười bối rối khi anh đưa cho tôi một hộp mực Nintendo 64. Nó là màu xám chuẩn, ngoại trừ một người nào đó đã viết Majora vào nó trong đánh dấu vĩnh viễn đen. Tôi có con bướm trong dạ dày khi tôi nhận ra những gì một sự trùng hợp này đã và hỏi anh ta có bao nhiêu anh muốn cho nó. Ông già mỉm cười với tôi và nói với tôi rằng tôi có thể có nó miễn phí, mà nó được sử dụng để thuộc về một đứa trẻ là về tuổi tác của tôi mà không sống ở đây nữa. Có cái gì đó kỳ lạ về cách người đàn ông phrased đó, nhưng tôi đã không thực sự chú ý đến sau đó, tôi đã quá bị cuốn vào không chỉ tìm game này nhưng nhận được nó cho miễn phí. Tôi nhắc nhở bản thân mình để có một chút hoài nghi vì đây trông giống như một hộp mực khá mát mẻ và không có đảm bảo nó sẽ làm việc, nhưng sau đó những người lạc quan trong tôi xen vào đó là có thể đó là một số loại phiên bản beta hoặc phiên bản lậu của trò chơi và đó là tất cả tôi cần thiết để được trở lại trên chín tầng mây. Tôi cảm ơn người đàn ông và người đàn ông mỉm cười với tôi và chúc tôi tốt, nói "Tạm biệt rồi!" - Ít nhất đó là những gì nó có vẻ như với tôi. Tất cả các cách trong nhà xe đi xe, tôi đã có một nghi ngờ cằn nhằn rằng người đàn ông đã nói cái gì khác. Nỗi lo sợ của tôi đã được khẳng định khi tôi khởi động các trò chơi (ngạc nhiên của tôi nó chỉ làm việc tốt) và đã có một tiết kiệm tập tin có tên đơn giản là "BEN". "Tạm biệt Ben", ông nói "Tạm biệt Ben". Tôi cảm thấy xấu cho người đàn ông, rõ ràng là ông bà và rõ ràng là sẽ già, và tôi - vì một lý do này hay cách khác -. Nhắc nhở ông của cháu trai của mình "Ben" Ra khỏi tò mò tôi nhìn vào các tập tin lưu. Eyeballing nó, tôi có thể nói rằng anh đã khá xa trong game - ông có gần như tất cả các mặt nạ và 3/4 còn lại của các tên trùm. Tôi nhận thấy rằng ông đã sử dụng một bức tượng con cú để lưu trò chơi của mình, ông là vào ngày 3 và tháp đền đá với hầu như không một giờ nữa trước khi mặt trăng sẽ sụp đổ. Tôi nhớ mình đã nghĩ rằng đó là một sự xấu hổ mà anh đã đến rất gần để đánh bại các trò chơi, nhưng ông không bao giờ hoàn thành nó. Tôi đã thực hiện một tập tin mới có tên là "Link" ra khỏi truyền thống và bắt đầu trò chơi, sẵn sàng để sống lại thời thơ ấu của tôi. Đối với một râm nhìn mực trò chơi, tôi đã rất ấn tượng với cách suôn sẻ nó chạy - theo nghĩa đen giống như một bản sao bán lẻ của các game lưu cho một vài trục trặc nhỏ ở đây và ở đó (như kết cấu là nơi mà chúng không nên được, nhấp nháy ngẫu nhiên của các đoạn cắt cảnh trong khoảng thời gian kỳ lạ, nhưng không có gì quá xấu). Tuy nhiên điều duy nhất mà là một chút đáng sợ là lúc các NPC sẽ gọi tôi là "Link" và lúc khác họ sẽ gọi tôi là "BEN". Tôi nghĩ đó là chỉ là một lỗi - một sự may mắn trong chương trình gây ra các tập tin của chúng tôi để có được hỗn hợp lên hoặc một cái gì đó. Nó đã loại leo tôi ra mặc dù sau một thời gian, và nó đã được khoảng sau khi tôi đã đánh bại các Đền Woodfall rằng tôi thật đáng tiếc đã đi vào lưu các tập tin và xóa "BEN" (Tôi đã có ý định để bảo tồn các tập tin chỉ trong sự tôn trọng của chủ sở hữu ban đầu của trò chơi, nó không giống như tôi cần hai file anyway), hy vọng rằng đó sẽ giải quyết vấn đề. Nó đã làm và nó đã làm không, bây giờ NPC sẽ không gọi cho tôi bất cứ điều gì, nơi tên của tôi nên trong cuộc đối thoại là chỉ có một không gian trống (tôi lưu tên tập tin vẫn được gọi là "Link", mặc dù). Thất vọng, và với bài tập về nhà để làm, tôi đưa các trò chơi xuống cho một ngày. Tôi bắt đầu chơi các trò chơi một lần nữa đêm qua, nhận được Lens of Truth và làm việc theo cách của tôi hướng tới hoàn thành việc đền Snowhead. Bây giờ, một số bạn Hardcore nhiều người chơi Majora Mask đều biết về "Ngày thứ 4" trục trặc - cho những người không bạn có thể Google nó, nhưng các ý chính của nó không biết có đúng như đồng hồ là về để đạt 0:00:00 trên ngày cuối cùng, bạn nói chuyện với các nhà thiên văn học và nhìn qua kính thiên văn. Nếu bạn có thời gian cho nó đúng đếm ngược sẽ biến mất và bạn về cơ bản có một ngày để hoàn thành bất cứ điều gì bạn đang làm. Quyết định để làm các trục trặc để cố gắng và hoàn thành đền Snowhead, tôi đã xảy ra để có được nó ngay lần thử đầu tiên và thời gian truy cập ở phía dưới biến mất. Tuy nhiên, khi tôi bấm B để thoát khỏi kính viễn vọng, thay vì được chào đón bởi các nhà thiên văn học Tôi tìm thấy bản thân mình trong Majora đánh trùm căn phòng ở cuối của trò chơi (các trippy đóng hộp trong đấu trường) nhìn chằm chằm vào Skull Kid lơ lửng trên đầu tôi. Không có âm thanh, chỉ cần anh trôi nổi trong không khí ở trên tôi, và nền âm nhạc mà là thường xuyên cho các khu vực (nhưng vẫn đáng sợ). Ngay lập tức lòng bàn tay của tôi bắt đầu đổ mồ hôi - điều này chắc chắn là không bình thường. Skull Kid không bao giờ xuất hiện ở đây. Tôi đã cố gắng di chuyển xung quanh khu vực này, và không có vấn đề mà tôi đã đi, Skull Kid sẽ luôn phải đối mặt với tôi, nhìn tôi, không nói bất cứ điều gì. Không có gì sẽ xảy ra mặc dù, và điều này giữ cho khoảng sáu mươi giây. Tôi nghĩ rằng các trò chơi đã nghe trộm hoặc một cái gì đó - nhưng tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng rất nhiều. Tôi đã về để đạt cho các nút reset khi văn bản xuất hiện trên màn hình của tôi: "Bạn không chắc chắn lý do tại sao, nhưng bạn dường như đã đặt phòng ... "Tôi lập tức nhận văn bản đó - bạn nhận được tin nhắn rằng khi bạn nhận được Key phòng từ Anju ở Stock Pot Inn, nhưng tại sao khi chơi bóng ở đây? Tôi từ chối để giải trí quan điểm cho rằng nó đã gần như nếu các trò chơi đang cố gắng liên lạc với tôi. Tôi bắt đầu di chuyển căn phòng một lần nữa, thử nghiệm để xem nếu đó là một số loại kích hoạt mà cho phép tôi để tương tác với một cái gì đó ở đây, sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã ngu ngốc - ngay cả suy nghĩ rằng ai đó có thể tái lập trình các trò chơi như thế này là vô lý. Chắc chắn, mười lăm giây sau tin khác xuất hiện trên màn hình, và một lần nữa như một trong những đầu tiên nó đã trở thành một cụm từ có từ trước "Đi vào hang ổ của ông chủ của ngôi đền? Có / Không". Tôi dừng lại một giây, suy ngẫm những gì tôi cần nhấn và thế trận sẽ phản ứng, khi tôi nhận ra rằng tôi không thể chọn không có. Hít một hơi thật sâu, tôi nhấn Yes và màn hình mờ nhạt đến trắng, với dòng chữ "Bình minh của một ngày mới" với những ẩn ý "||||||||" bên dưới nó. Tôi đã được chuyển đến nơi tôi đầy cảm giác căng thẳng nhất của nỗi sợ hãi và lo sợ sắp xảy ra tôi đã từng có kinh nghiệm Cách duy nhất tôi có thể mô tả cách tôi cảm thấy đây là có cảm giác của bệnh trầm cảm không thể giải thích trên thang điểm sâu sắc. Tôi thường không phải là một người chán nản, nhưng cách tôi cảm thấy đây là một cảm giác mà tôi thậm chí còn không biết tồn tại -. Đó là một xoắn, sự hiện diện mạnh mẽ như vậy mà dường như để rửa qua tôi tôi xuất hiện trong một số loại twilight- lạ phiên bản khu vực của Clock Town. Tôi bước ra khỏi tháp đồng hồ (như bạn vẫn thường làm khi bạn bắt đầu từ ngày 1) chỉ để thấy rằng tất cả các cư dân đã biến mất. Thông thường với các ngày thứ 4 trục trặc, bạn vẫn có thể tìm thấy các vệ sĩ và con chó chạy xung quanh bên ngoài tháp - thời gian này họ đã được tất cả đi. Cảm giác đáng ngại gì thay thế họ đã có điều gì đó ngoài kia, trong cùng một



























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: