FanFictionJust InCommunityForumMoreOde To Joy by Lidsworth Anime » Fin dịch - FanFictionJust InCommunityForumMoreOde To Joy by Lidsworth Anime » Fin Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More
Ode To Joy by Lidsworth
Anime » Finder Series Rated: T, English, Romance & Hurt/Comfort, Words: 2k+, Favs: 9, Follows: 17, Published: Jan 20, 2014
8
AN: This should be posted when i'm finished completing my other story, and if not, i've done something wrong. Just another spin to their relationship, especially after reading the Hong Kong arc again, and seeing how badly Takaba struggles with what happened to him, i've decided to write a version for Asami. Also, my eyes are very watery, so my writing may not be up to par. I think i'm allergic to something around here, but I don't know what it is exactly. This will be a oneshot, defiantly.

Also, I have a hard time keeping characters in character, so if you see anything...good or bad, please let me know.

Summary: After a smuggling deal gone wrong, Asami deals with PTSD. Thus, Takaba deals with mending a broken Asami.

oOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOo

"I'm not a piece of glass that will be broken so easily, Akihito. Stop staring at me like I am."

His posture was stiff, too stiff. His words were forced and tight, almost as if he spoke his words from a practice script.

Whether or not he knew Takaba picked up on these actions, Takaba did not know. But he kept a vigilant eye on his lover, refusing to make another move that would cause Asami any unnecessary discomfort.

He decided to chance his luck earlier that morning and lightly brushed Asami's upper arm with his fingers. In an instant, his wrist had been grabbed and twisted at a painful angle, only to be released just as quickly when Asami's senses returned to him.

He hid the bruise from Asami and got out of bed before the man could explain himself.

As of last month, things had been like this. Their relationship that began as a sexual and passionate affair steadily began to consist of Asami's later than usual arrivals, silence and complete abstinence on Asami's part.

Takaba was no idiot, he had an idea for Asami's complete 180 in personality. Before all of this, Takaba had left on a photography project appointed to him by his editor, he was only gone for a few weeks though, but when he returned to Tokyo, things had changed drastically.

Firstly, Asami was no where to be found_And though Takaba interrogated-deeply interrogated Kirishima and Suoh, they couldn't come up with shit to save their asses.

So he led an investigation, a missing persons investigation by himself.

But midway into his fruitless attempt, a thought crossed his mind.

Asami hadn't really been missing, had he?

Or at least the bodyguards hadn't said so...but they were notorious for lying, especially if Asami wanted them to.

Therefore, with little evidence to continue his investigation, he gave up and resumed his normal day routines.

For the longest time, he attempted to convince himself that Asami was a way on a business trip, an extended business trip.

Those days when Takaba came back to an empty home, cleaned an empty "house" and fixed dinner for himself and himself only had been his own personal hell. Life without Asami, no matter how much he'd despised the man for raping him, hated the man for trapping him_Life without Asami was like walking in a dead man's shoes. His life had been doused in black and white, his purpose became meaningless, and during these days of loneliness and hell, Takaba realized he hated Asami even more than he had before.

Takaba hated Asami for raping him, for trapping him, for forcing him to stay by his side, for cruelly torturing his emotions, for making him love him and for so suddenly abandoning him like this_Giving him the freedom to ponder his relationship and reflect on how cruel it was.

And then Asami showed up at the door.

When he returned, as usual, unchecked emotions flooded within Takabas psych, each one ready to burst out and morph into a red and hazy cloud of pure anger, all directed towards the Crime Lord.

But Asami looked at him_No, glared at him. Unlike anything Takaba had ever seen before, the gaze rendered the photographer utterly speechless, terrified and afraid to even look at the man.

The gaze had told Takaba what Asami had been through.

And since then, Takaba felt as if he lived with a Catholic monk. No speaking, no touching, no sex_Nothing but each other's presence. Asami no longer cradled him in bed, in fact, he recoiled at the mere sensation of Takaba touching him. When Asami was changing or showering, whenever he was naked and vulnerable, Takaba was asked to leave.

And not wanting to upset the man, he did as he was told.

He caught a glance once, however, just a short glance.

Marks danced across Asami's back like fireworks in the sky, deep and red, angry and vicious, they painted the pale back that had once been flawless and beautiful.

Takaba only wanted to help, but obviously, Asami would have none of that.

And now they were presently sitting on the couch, Takaba, arms length away from Asami, head down and gaze glued to the man.

"I'm not a piece of glass that will be broken so easily, Akihito. Stop staring at me like I am."

But you are, you really are Asami...you just don't know it yet. Unspoken words screamed true in the silence, and evidently, Asami had heard this and was showing signs of losing his temper.

That was another thing Takaba had noticed, Asami was losing control of his temper.

"Well," Asami hissed, his voice laced with toxin as he forced the hard words out of his mouth, "Why the hell are you still staring."

The photographer looked towards his feet and controlled his racing heart. The mood, already strung at first, thickened with tension and anxiety. He could feel beads of sweat forming on his brow as he tried to remain calm and he could feel Asami's eyes burning through his very being.

He gulped, loud and dry, and instantly regretted it. He'd drawn more unnecessary attention to himself.

"I thought you didn't like it when I looked away from you," he peeped in an attempt to defend his actions from before, however, he suddenly realized he'd just crossed the line, "I'm sorry."

Asami sighed , "Look at me, Akihito. I'm sorry for startling you."

He struggled to keep his gaze locked away, but Asami's tone was so soothing and inviting. Alluring as it always was, but Takaba didn't want to set himself up for disappointment, he didn't want to be scowled at_Even if it wasn't Asami's intention.

"Asami...no," all confidence down the drain, all seriousness lost, Takaba spoke his words with little meaning behind them, "it's not working out."

He hadn't meant to say that_Well, he had, but not like that. It sounded worse than it did in his head, and he was almost certain Asami had taken the meaning the wrong way.

"No," Asami repeated dryly, his tone full of dark sarcasm, "Akihito, tell me, ever since our "fateful" encounter, ever since I risked everything to save you from Hong Kong_Every since you became my property, when was it okay for you to take matters into your own hands? Especially matters regarding your own life, which, need I remind you, belongs to me?"

His greatest weapon ignited in the pit of his stomach, searing the anatomy of his body and causing the blood in his veins to boil like lava. Rage rekindled, anger resurfaced, and Akihito felt his fear evaporating as his aggressive side took control.

He leveled his voice the best he could and brought a tearful gaze to Asami, his anger was pouring out, and his features were beginning to show it.

"I hate it when you say that, " he spoke quietly, but never lacking confidence, his anger had assured that, "I hate it how you expect things to be okay and how you think we're "normal" and things that happen to us are "normal!...But they're noT! Yes, you've saved me a lot of times, and thanks for that! Yes, somehow I keep on miraculously keep coming back to your doorstep like a lost puppy, so to some extent, I guess I do belong to you! But I am no one's property!"

"Aki-"

"Don't "Akihito" me!" he could no longer control himself, his words broke his mental filter as a storm of water did to a dam, and all emotions poured out into the levi before him, all out into Asami's heart, "This relationship has been screwed up since you went missing when I got back, and no one tells me anything! I've got a guess of what happened to you_or at least I think I do, you got tortured or something, didn't you," shit, that didn't come out how he wanted it to, and he saw the color drain from Asami's face, but nevertheless, his arrogance and stubbornness took the conversation by the reigns, "You never ask for my help, never ask anything from me! But I hate it, because I ask so much from you, and you don't ask for anything in return! I didn't fall in love with a robot, Asami! I fell in love with a human being who has faults too! I'm tired of living in this...of living in a freaking monastery, if I'm bothering you that much, why do you keep me in here!"

Now it was Asami's turn to look away.

Cold and icy pity replaced the anger that had burned in Takaba's heart just minutes ago. He hadn't even realized he was no longer sitting down, rather standing up, an accusing finger pointing at Asami.

He lowered it, slowly and painfully.

"You don't have to say anything, Asami" he spoke quietly now, drained and void of all traces of fight, "whatever happened to you...whatever happened while I was gone and you went missing, you're not prepared to tell me and i'm not going to force you to. I'm sorry for yelling."

"Takaba," Asami stood suddenly, reaching his arm towards Takaba. At the same time, Takaba whirled around, making to stroke Asami's cheek.

The man flinched as the tips of the photographer's fingers came into contact with his skin, and Takaba recoiled his stray limb, "It's not working out_This isn't working out. I'm not helping you by being here, i'm only hindering your recovery from whatever you went through."

"Takaba..." he sighed again, grabbing the photographer's stray h
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionJust InCommunityForumMoreOde To Joy by Lidsworth Anime » Finder Series Rated: T, English, Romance & Hurt/Comfort, Words: 2k+, Favs: 9, Follows: 17, Published: Jan 20, 20148AN: This should be posted when i'm finished completing my other story, and if not, i've done something wrong. Just another spin to their relationship, especially after reading the Hong Kong arc again, and seeing how badly Takaba struggles with what happened to him, i've decided to write a version for Asami. Also, my eyes are very watery, so my writing may not be up to par. I think i'm allergic to something around here, but I don't know what it is exactly. This will be a oneshot, defiantly.Also, I have a hard time keeping characters in character, so if you see anything...good or bad, please let me know.Summary: After a smuggling deal gone wrong, Asami deals with PTSD. Thus, Takaba deals with mending a broken Asami.oOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOo"I'm not a piece of glass that will be broken so easily, Akihito. Stop staring at me like I am."His posture was stiff, too stiff. His words were forced and tight, almost as if he spoke his words from a practice script.Whether or not he knew Takaba picked up on these actions, Takaba did not know. But he kept a vigilant eye on his lover, refusing to make another move that would cause Asami any unnecessary discomfort.He decided to chance his luck earlier that morning and lightly brushed Asami's upper arm with his fingers. In an instant, his wrist had been grabbed and twisted at a painful angle, only to be released just as quickly when Asami's senses returned to him.He hid the bruise from Asami and got out of bed before the man could explain himself.As of last month, things had been like this. Their relationship that began as a sexual and passionate affair steadily began to consist of Asami's later than usual arrivals, silence and complete abstinence on Asami's part.Takaba was no idiot, he had an idea for Asami's complete 180 in personality. Before all of this, Takaba had left on a photography project appointed to him by his editor, he was only gone for a few weeks though, but when he returned to Tokyo, things had changed drastically.Firstly, Asami was no where to be found_And though Takaba interrogated-deeply interrogated Kirishima and Suoh, they couldn't come up with shit to save their asses.So he led an investigation, a missing persons investigation by himself.But midway into his fruitless attempt, a thought crossed his mind.Asami hadn't really been missing, had he?Or at least the bodyguards hadn't said so...but they were notorious for lying, especially if Asami wanted them to.Therefore, with little evidence to continue his investigation, he gave up and resumed his normal day routines.For the longest time, he attempted to convince himself that Asami was a way on a business trip, an extended business trip.Those days when Takaba came back to an empty home, cleaned an empty "house" and fixed dinner for himself and himself only had been his own personal hell. Life without Asami, no matter how much he'd despised the man for raping him, hated the man for trapping him_Life without Asami was like walking in a dead man's shoes. His life had been doused in black and white, his purpose became meaningless, and during these days of loneliness and hell, Takaba realized he hated Asami even more than he had before.Takaba hated Asami for raping him, for trapping him, for forcing him to stay by his side, for cruelly torturing his emotions, for making him love him and for so suddenly abandoning him like this_Giving him the freedom to ponder his relationship and reflect on how cruel it was.And then Asami showed up at the door.When he returned, as usual, unchecked emotions flooded within Takabas psych, each one ready to burst out and morph into a red and hazy cloud of pure anger, all directed towards the Crime Lord.But Asami looked at him_No, glared at him. Unlike anything Takaba had ever seen before, the gaze rendered the photographer utterly speechless, terrified and afraid to even look at the man.The gaze had told Takaba what Asami had been through.And since then, Takaba felt as if he lived with a Catholic monk. No speaking, no touching, no sex_Nothing but each other's presence. Asami no longer cradled him in bed, in fact, he recoiled at the mere sensation of Takaba touching him. When Asami was changing or showering, whenever he was naked and vulnerable, Takaba was asked to leave.
And not wanting to upset the man, he did as he was told.

He caught a glance once, however, just a short glance.

Marks danced across Asami's back like fireworks in the sky, deep and red, angry and vicious, they painted the pale back that had once been flawless and beautiful.

Takaba only wanted to help, but obviously, Asami would have none of that.

And now they were presently sitting on the couch, Takaba, arms length away from Asami, head down and gaze glued to the man.

"I'm not a piece of glass that will be broken so easily, Akihito. Stop staring at me like I am."

But you are, you really are Asami...you just don't know it yet. Unspoken words screamed true in the silence, and evidently, Asami had heard this and was showing signs of losing his temper.

That was another thing Takaba had noticed, Asami was losing control of his temper.

"Well," Asami hissed, his voice laced with toxin as he forced the hard words out of his mouth, "Why the hell are you still staring."

The photographer looked towards his feet and controlled his racing heart. The mood, already strung at first, thickened with tension and anxiety. He could feel beads of sweat forming on his brow as he tried to remain calm and he could feel Asami's eyes burning through his very being.

He gulped, loud and dry, and instantly regretted it. He'd drawn more unnecessary attention to himself.

"I thought you didn't like it when I looked away from you," he peeped in an attempt to defend his actions from before, however, he suddenly realized he'd just crossed the line, "I'm sorry."

Asami sighed , "Look at me, Akihito. I'm sorry for startling you."

He struggled to keep his gaze locked away, but Asami's tone was so soothing and inviting. Alluring as it always was, but Takaba didn't want to set himself up for disappointment, he didn't want to be scowled at_Even if it wasn't Asami's intention.

"Asami...no," all confidence down the drain, all seriousness lost, Takaba spoke his words with little meaning behind them, "it's not working out."

He hadn't meant to say that_Well, he had, but not like that. It sounded worse than it did in his head, and he was almost certain Asami had taken the meaning the wrong way.

"No," Asami repeated dryly, his tone full of dark sarcasm, "Akihito, tell me, ever since our "fateful" encounter, ever since I risked everything to save you from Hong Kong_Every since you became my property, when was it okay for you to take matters into your own hands? Especially matters regarding your own life, which, need I remind you, belongs to me?"

His greatest weapon ignited in the pit of his stomach, searing the anatomy of his body and causing the blood in his veins to boil like lava. Rage rekindled, anger resurfaced, and Akihito felt his fear evaporating as his aggressive side took control.

He leveled his voice the best he could and brought a tearful gaze to Asami, his anger was pouring out, and his features were beginning to show it.

"I hate it when you say that, " he spoke quietly, but never lacking confidence, his anger had assured that, "I hate it how you expect things to be okay and how you think we're "normal" and things that happen to us are "normal!...But they're noT! Yes, you've saved me a lot of times, and thanks for that! Yes, somehow I keep on miraculously keep coming back to your doorstep like a lost puppy, so to some extent, I guess I do belong to you! But I am no one's property!"

"Aki-"

"Don't "Akihito" me!" he could no longer control himself, his words broke his mental filter as a storm of water did to a dam, and all emotions poured out into the levi before him, all out into Asami's heart, "This relationship has been screwed up since you went missing when I got back, and no one tells me anything! I've got a guess of what happened to you_or at least I think I do, you got tortured or something, didn't you," shit, that didn't come out how he wanted it to, and he saw the color drain from Asami's face, but nevertheless, his arrogance and stubbornness took the conversation by the reigns, "You never ask for my help, never ask anything from me! But I hate it, because I ask so much from you, and you don't ask for anything in return! I didn't fall in love with a robot, Asami! I fell in love with a human being who has faults too! I'm tired of living in this...of living in a freaking monastery, if I'm bothering you that much, why do you keep me in here!"

Now it was Asami's turn to look away.

Cold and icy pity replaced the anger that had burned in Takaba's heart just minutes ago. He hadn't even realized he was no longer sitting down, rather standing up, an accusing finger pointing at Asami.

He lowered it, slowly and painfully.

"You don't have to say anything, Asami" he spoke quietly now, drained and void of all traces of fight, "whatever happened to you...whatever happened while I was gone and you went missing, you're not prepared to tell me and i'm not going to force you to. I'm sorry for yelling."

"Takaba," Asami stood suddenly, reaching his arm towards Takaba. At the same time, Takaba whirled around, making to stroke Asami's cheek.

The man flinched as the tips of the photographer's fingers came into contact with his skin, and Takaba recoiled his stray limb, "It's not working out_This isn't working out. I'm not helping you by being here, i'm only hindering your recovery from whatever you went through."

"Takaba..." he sighed again, grabbing the photographer's stray h
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More Ode To Joy bởi Lidsworth Anime »Finder Dòng Rated: T, tiếng Anh, Hẹn & Hurt / Comfort, Words: 2k +, favs: 9, Như Sau: 17, Công bố: 20 Tháng một 2014 8 AN: Điều này nên được đăng khi tôi điền xong câu chuyện khác của tôi, và nếu không, tôi đã làm điều gì sai. Chỉ cần một spin để mối quan hệ của họ, đặc biệt là sau khi đọc hồ quang Hồng Kông một lần nữa, và nhìn thấy như thế nào xấu Takaba đấu tranh với những gì đã xảy ra với anh ta, tôi đã quyết định viết một phiên bản dành cho Asami. Ngoài ra, đôi mắt của tôi là rất nhiều nước, vì vậy bài viết của tôi có thể không được tính đến mệnh. Tôi nghĩ rằng tôi bị dị ứng với cái gì đó quanh đây, nhưng tôi không biết những gì nó là chính xác. Đây sẽ là một oneshot, ngang ngược. Ngoài ra, tôi có một thời gian khó giữ nhân vật trong nhân vật, vì vậy nếu bạn nhìn thấy bất cứ điều gì ... tốt hay xấu, xin vui lòng cho tôi biết. Tóm tắt: Sau khi một thỏa thuận buôn lậu đi sai, Asami đề với PTSD . Như vậy, Takaba đề với vá một Asami bị hỏng. oOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOo "Tôi không phải là một mảnh thủy tinh đó sẽ bị phá vỡ dễ dàng như vậy, Akihito. Ngưng nhìn chằm chằm vào tôi như tôi." tư thế của anh cứng đơ quá cứng. Lời nói của ông đã bị buộc và chặt chẽ, gần như là nếu anh nói những lời của ông từ một kịch bản thực tế. Dù có hay không ông biết Takaba nhặt về những hành động này, Takaba không biết. Tuy nhiên, ông giữ một con mắt thận trọng về người yêu của mình, từ chối thực hiện một hành động sẽ gây ra Asami bất kỳ khó chịu không cần thiết. Ông quyết định cơ hội may mắn của mình trước buổi sáng hôm đó và nhẹ nhàng chải phần trên cánh tay của Asami với ngón tay của mình. Trong một khoảnh khắc, cổ tay của ông đã bị túm lấy và xoắn ở một góc độ đau đớn, chỉ được phát hành chỉ là một cách nhanh chóng khi các giác quan Asami đã quay trở lại với anh. Anh đã giấu vết bầm từ Asami và ra khỏi giường trước khi ông có thể giải thích chính mình. Tính tháng trước, mọi thứ đã được như thế này. Mối quan hệ của họ bắt đầu như một chuyện tình dục và đam mê đều đặn bắt đầu bao gồm Asami của khách đến muộn hơn thường lệ, sự im lặng và kiêng hoàn toàn trên phần Asami của. Takaba không ngốc, anh đã có một ý tưởng cho của Asami hoàn thành 180 trong tính cách. Trước khi tất cả những điều này, Takaba đã để lại trên một dự án nhiếp ảnh bổ nhiệm cho ông bởi biên tập viên của mình, ông chỉ đi trong một vài tuần mặc dù, nhưng khi trở lại Tokyo, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Thứ nhất, Asami đã không có nơi để được found_And mặc dù Takaba thẩm vấn, sâu sắc, thẩm vấn Kirishima và Suoh, họ không thể đến với shit tiết kiệm lừa của họ. Vì vậy, ông đã lãnh đạo một cuộc điều tra, một người mất tích điều tra của mình. Nhưng giữa chừng vào nỗ lực không kết quả của mình, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu của mình. Asami đã không thực sự bị mất tích, có anh? Hoặc ít nhất là vệ sĩ đã không nói như vậy ... nhưng họ đã nổi tiếng vì đã nói dối, đặc biệt là nếu Asami muốn họ. Vì vậy, có rất ít bằng chứng để tiếp tục điều tra của mình, ông đã từ bỏ và tiếp tục thói quen ngày bình thường của mình. Đối với thời gian dài nhất, anh đã cố gắng thuyết phục mình rằng Asami là một cách trên một chuyến đi kinh doanh, một chuyến đi kinh doanh mở rộng. Những ngày khi Takaba đã trở lại với một nhà trống rỗng, làm sạch một "ngôi nhà" trống rỗng và bữa ăn tối cố định cho mình và mình chỉ đã được địa ngục của riêng cá nhân của mình. Cuộc sống không Asami, không có vấn đề bao nhiêu anh khinh thường người đàn ông cưỡng hiếp cho anh, ghét những người đàn ông cho bẫy him_Life mà không Asami như là đi giày một người đàn ông đã chết. Cuộc sống của ông đã bị dội trong màu đen và trắng, mục đích của ông trở nên vô nghĩa, và trong những ngày cô đơn và địa ngục, Takaba nhận ra anh ghét Asami thậm chí nhiều hơn mà ông có trước. Takaba ghét Asami vì cưỡng hiếp anh để bắt giữ ông, buộc ông để ở lại bên cạnh anh, cho tàn nhẫn tra tấn cảm xúc của mình, để làm cho anh ta yêu anh và cho quá đột ngột từ bỏ anh như this_Giving ông sự tự do để suy nghĩ về mối quan hệ của mình và phản ánh về cách tàn nhẫn nó được. Và sau đó Asami xuất hiện ở cửa. Khi ông trở về, như thường lệ, không được kiểm soát cảm xúc tràn ngập trong Takabas psych, mỗi người đã sẵn sàng để bùng nổ ra và biến thành một đám mây màu đỏ và mờ của sự tức giận trong sạch, tất cả hướng về Chúa tội phạm. Nhưng Asami nhìn him_No, trừng mắt nhìn anh. Không giống như bất cứ điều gì Takaba đã từng thấy trước đây, ánh mắt kết xuất các nhiếp ảnh gia hoàn toàn không nói nên lời, sợ hãi và sợ ngay cả khi nhìn vào người đàn ông. Những ánh mắt đã nói những gì Asami Takaba đã trải qua. Và kể từ đó, Takaba cảm thấy như thể ông sống với một người Công giáo tu sĩ. Không nói, không được va chạm, không sex_Nothing nhưng sự hiện diện của nhau. Asami không còn bế anh trên giường, trên thực tế, anh lùi lại ở cảm giác đơn thuần của Takaba chạm vào anh. Khi Asami đã thay đổi hoặc tắm vòi sen, bất cứ khi nào anh ta trần truồng và dễ bị tổn thương, Takaba đã được yêu cầu rời khỏi. Và không muốn làm phật lòng người đàn ông, ông đã làm như ông đã nói. Ông bắt gặp một cái nhìn một lần, tuy nhiên, chỉ cần một cái nhìn ngắn. Marks Danced trên lưng Asami giống như pháo hoa trên bầu trời, vùng sâu và màu đỏ, tức giận và xấu xa, họ sơn lại nhạt đã từng là hoàn hảo và xinh đẹp. Takaba chỉ muốn giúp đỡ, nhưng rõ ràng, Asami sẽ có ai trong số đó. Và giờ đây họ đã hiện nay đang ngồi trên chiếc ghế dài, Takaba, cánh tay dài đi từ Asami, đầu cúi xuống và nhìn dán mắt vào người đàn ông. "Tôi không phải là một mảnh thủy tinh đó sẽ bị phá vỡ dễ dàng như vậy, Akihito. Dừng lại nhìn chằm chằm vào tôi như tôi." Nhưng bạn đang có, bạn thực sự là Asami ... bạn chỉ không biết nó chưa. Lời nói ra hét lên thật sự trong sự im lặng, và rõ ràng, Asami đã nghe điều này và đã có dấu hiệu mất bình tĩnh. Đó là một điều Takaba đã nhận thấy, Asami đã mất quyền kiểm soát tính khí của mình. "Vâng," Asami rít lên, giọng nói của anh tẩm bằng chất độc như ông buộc những lời cứng ra khỏi miệng, "Tại sao các địa ngục là bạn vẫn nhìn chằm chằm." Các nhiếp ảnh gia nhìn về phía bàn chân của mình và kiểm soát nhịp tim của mình. Tâm trạng, đã được xâu thành chuỗi lúc đầu, dày với sự căng thẳng và lo lắng. Anh có thể cảm thấy những giọt mồ hôi trên trán tạo thành khi anh cố gắng giữ bình tĩnh và anh có thể cảm thấy đôi mắt của Asami đốt qua rất hạnh phúc của mình. Ông nuốt nước bọt, to và khô, và ngay lập tức hối hận. Anh đã gây sự chú ý không cần thiết hơn với chính mình. "Tôi nghĩ rằng bạn không thích nó khi tôi nhìn ra xa bạn," ông nhìn trộm trong một nỗ lực để bảo vệ hành động của mình từ trước, tuy nhiên, anh chợt nhận ra anh chỉ vượt qua dòng, "Tôi xin lỗi." Asami thở dài, "Nhìn tôi, Akihito. Tôi xin lỗi vì đã gây sửng sốt bạn." Ông đấu tranh để giữ ánh mắt của anh bị khóa đi, nhưng giọng của Asami đã rất nhẹ nhàng và mời. Lôi cuốn là nó luôn luôn được, nhưng Takaba không muốn đặt mình lên cho thất vọng, ông không muốn được cau at_Even nếu đó không phải là ý định của Asami. "Asami ... không," tất cả sự tự tin xuống cống, tất cả các mức độ nghiêm trọng bị mất, Takaba nói những lời của mình với rất ít ý nghĩa đằng sau họ, "nó không làm việc ra ngoài." Anh đã không định nói that_Well, anh đã có, nhưng không phải như thế. Nó nghe có vẻ tồi tệ hơn nó đã làm trong đầu anh, và anh đã gần như chắc chắn Asami đã chụp được những ý nghĩa một cách sai lầm. "Không," Asami lặp đi lặp lại một cách khô khan, giọng đầy mỉa mai đen tối ", Akihito, cho tôi biết, kể từ khi chúng tôi" định mệnh "gặp phải, kể từ khi tôi đã mạo hiểm mọi thứ để cứu bạn khỏi Hồng Kong_Every kể từ khi bạn đã trở thành tài sản của tôi, khi là nó không quan trọng cho bạn để có vấn đề vào tay của riêng bạn? Đặc biệt là các vấn đề liên quan đến cuộc sống riêng của mình, trong đó, cần tôi nhắc nhở bạn, thuộc về tôi không? " vũ khí lớn nhất của ông bắt lửa trong hố của dạ dày của mình, héo úa giải phẫu của cơ thể của mình và gây ra máu trong tĩnh mạch của mình để đun sôi như dung nham. Rage nhen nhóm, tức giận lại nổi lên, và Akihito cảm thấy sợ hãi dần dần tan biến như bên hung hăng của ông nắm quyền kiểm soát. Ông san bằng giọng nói của mình tốt nhất có thể và mang lại một ánh mắt đầy nước mắt để Asami, cơn giận dữ đã đổ ra, và các tính năng của ông đã bắt đầu cho thấy nó. "Tôi ghét nó khi bạn nói rằng," anh nói lặng lẽ, nhưng không bao giờ thiếu sự tự tin, sự tức giận của ông đã yên tâm rằng, "Tôi ghét nó như thế nào bạn mong đợi những điều sẽ ổn và làm thế nào bạn nghĩ rằng chúng tôi" bình thường "và điều đó xảy ra cho chúng tôi là "bình thường! ... Nhưng họ sẽ không! Vâng, bạn đã lưu lại cho tôi rất nhiều lần, và cảm ơn vì điều đó! Có, bằng cách nào đó tôi tiếp tục một cách kỳ diệu tiếp tục quay trở lại đến trước cửa nhà của bạn giống như một con chó con bị mất, do đó, để một số mức độ, tôi đoán tôi thuộc về bạn! Nhưng tôi sở hữu của ai! " "Aki-" "Không" Akihito "tôi!", ông không còn có thể kiểm soát bản thân, lời nói của ông đã phá vỡ bộ lọc tinh thần của mình như là một cơn bão của nước đã làm cho một con đập, và tất cả những cảm xúc đổ ra vào levi trước khi anh ta, tất cả ra vào trái tim của Asami, "Mối quan hệ này đã được hơi say lên kể từ khi bạn đã đi mất tích khi tôi trở lại, và không ai nói với tôi bất cứ điều gì! Tôi đã có một dự đoán về những gì đã xảy ra với you_or ít nhất tôi nghĩ rằng tôi, bạn đã bị tra tấn hoặc một cái gì đó, phải không, "shit, mà đã không đi ra như thế nào ông muốn nó, và anh nhìn thấy những cống màu từ khuôn mặt của Asami, nhưng tuy nhiên, sự kiêu ngạo và bướng bỉnh của mình mất cuộc nói chuyện bằng những triều đại, "Bạn không bao giờ yêu cầu giúp đỡ của tôi, không bao giờ hỏi bất cứ điều gì từ tôi! Nhưng tôi ghét nó, vì tôi hỏi rất nhiều từ bạn, và bạn không yêu cầu bất cứ điều gì trong trở lại! Tôi đã không rơi vào tình yêu với một robot, Asami! Tôi rơi vào tình yêu với một con người đã có lỗi quá! Tôi mệt mỏi của cuộc sống ở đây ... sống trong một tu viện freaking, nếu tôi làm phiền bạn nhiều như thế, tại sao bạn giữ tôi ở đây! " Bây giờ đến lượt của Asami nhìn đi. Lạnh và đáng tiếc thay băng giá sự giận dữ đã đốt cháy trong tim Takaba của vài phút trước đây. Ông đã thậm chí không nhận ra rằng ông không còn ngồi xuống, chứ không phải đứng lên, một ngón tay chỉ vào cáo buộc Asami. Ông hạ nó, từ từ và đau đớn. "Bạn không cần phải để nói bất cứ điều gì, Asami "anh nói lặng lẽ bây giờ, để ráo nước và vô hiệu của tất cả các dấu vết của cuộc chiến," bất cứ điều gì xảy ra với bạn ... bất cứ điều gì đã xảy ra trong khi tôi đã biến mất và bạn đã bị mất tích, bạn không chuẩn bị sẵn sàng để cho tôi và i ' m sẽ không buộc bạn phải. Tôi xin lỗi vì la hét. " "Takaba," Asami đứng đột ngột, đạt tay đến Takaba. Đồng thời, Takaba quay cuồng xung quanh, làm cho má đột quỵ Asami của. Người đàn ông rùng mình khi những đầu ngón tay của nhiếp ảnh gia đã tiếp xúc với làn da của mình, và Takaba chùn chân tay đi lạc của mình, "Nó không làm việc out_This không làm việc ra. Tôi không giúp bạn bằng cách ở đây, tôi chỉ cản trở sự phục hồi của bạn từ bất cứ điều gì bạn đã đi qua. " "Takaba ..." anh thở dài một lần nữa, lấy của nhiếp ảnh gia đi lạc h















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: