Phoneme and Allophone: IntroductionTrubetzkoy (1939) wrote

Phoneme and Allophone: Introduction

Phoneme and Allophone: Introduction
Trubetzkoy (1939) wrote

"It is the task of phonology to study which differences in sound are related to differences in meaning in a given language, in which way the discriminative elements ... are related to each other, and the rules according to which they may be combined into words and sentences."

Linguistic units which cannot be substituted for each other without a change in meaning can be referred to as linguistically contrastive or significant units. Such units may be phonological, morphological, syntactic, semantic etc.

Logically, this takes the form:-

IF unit X in context A GIVES meaning 1
AND IF unit Y in context A GIVES meaning 2
THEN unit X AND unit Y belong to separate linguistic units

eg. IF sound [k] in context [_æt] GIVES meaning "cat"
AND IF sound [m] in context [_æt] GIVES meaning "mat"
THEN sound [k] and sound [m] belong to separate linguistic units


PHONEMES
Phonemes are the linguistically contrastive or significant sounds (or sets of sounds) of a language. Such a contrast is usually demonstrated by the existence of minimal pairs or contrast in identical environment (C.I.E.). Minimal pairs are pairs of words which vary only by the identity of the segment (another word for a single speech sound) at a single location in the word (eg. [mæt] and [kæt]). If two segments contrast in identical environment then they must belong to different phonemes. A paradigm of minimal phonological contrasts is a set of words differing only by one speech sound. In most languages it is rare to find a paradigm that contrasts a complete class of phonemes (eg. all vowels, all consonants, all stops etc.).

eg. the English stop consonants could be defined by the following set of minimally contrasting words:-

i) /pɪn/ vs /bɪn/ vs /tɪn/ vs /dɪn/ vs /kɪn/

Only /ɡ/ does not occur in this paradigm and at least one minimal pair must be found with each of the other 5 stops to prove conclusively that it is not a variant form of one of them.

ii) /ɡɐn/ vs /pɐn/ vs /bɐn/ vs /tɐn/ vs /dɐn/

Again, only five stops belong to this paradigm. A single minimal pair contrasting /ɡ/ and /k/ is required now to fully demonstrate the set of English stop consonants.

iii) /ɡæɪn/ vs /kæɪn/

Sometimes it is not possible to find a minimal pair which would support the contrastiveness of two phonemes and it is necessary to resort to examples of contrast in analogous environment (C.A.E.). C.A.E. is almost a minimal pair, however the pair of words differs by more than just the pair of sounds in question. Preferably, the other points of variation in the pair of words are as remote as possible (and certainly never adjacent and preferably not in the same syllable) from the environment of the pairs of sounds being tested. eg. /ʃ/ vs /ʒ/ in English are usually supported by examples of pairs such as "pressure" [preʃə] vs "treasure" [treʒə], where only the initial consonants differ and are sufficiently remote from the opposition being examined to be considered unlikely to have any conditioning effect on the selection of phones. The only true minimal pairs for these two sounds in English involve at least one word (often a proper noun) that has been borrowed from another language (eg. "Confucian" [kənfjʉːʃən] vs "confusion" [kənfjʉːʒən], and "Aleutian" [əlʉːʃən] vs "allusion" [əlʉːʒən]).

A syntagmatic analysis of a speech sound, on the other hand, identifies a unit's identity within a language. In other words, it indicates all of the locations or contexts within the words of a particular language where the sound can be found.

For example, a syntagm of the phone [n] in English could be in the form:-
( #CnV..., #nV..., ...Vn#, ...VnC#, ...VnV..., etc.)

whilst [ŋ] in English would be:-
(...Vŋ#, ...VŋC#, ...VŋV..., etc)

but would not include the word initial forms of the kind described for [n].

Note that in the above examples, "#" is used to represent a word or syllable boundary, "V" represents any vowel, and "C" represents another consonant.

For example, examples of the type "#CnV..." would include "snow" [snəʉ], "snort" [snoːt] and "snooker" [snʉːkə]. In this case, the only consonant (for English) that can occupy the initial "C" slot is the phoneme /s/, and so the generalised pattern could be rewritten as "#snV...".

ALLOPHONES
Allophones are the linguistically non-significant variants of each phoneme. In other words a phoneme may be realised by more than one speech sound and the selection of each variant is usually conditioned by the phonetic environment of the phoneme. Occasionally allophone selection is not conditioned but may vary form person to person and occasion to occasion (ie. free variation).

A phoneme is a set of allophones or individual non-contrastive speech segments. Allophones are sounds, whilst a phoneme is a set of such sounds.

Allophones are usually relatively similar sounds which are in mutually exclusive or complementary distribution (C.D.). The C.D. of two phones means that the two phones can never be found in the same environment (ie. the same environment in the senses of position in the word and the identity of adjacent phonemes). If two sounds are phonetically similar and they are in C.D. then they can be assumed to be allophones of the same phoneme.

eg. in many languages voiced and voiceless stops with the same place of articulation do not contrast linguistically but are rather two phonetic realisations of a single phoneme (ie. /p/=[p,b],/t/=[t,d], and /k/=[k,ɡ]). In other words, voicing is not contrastive (at least for stops) and the selection of the appropriate allophone is in some contexts fully conditioned by phonetic context (eg. word medially and depending upon the voicing of adjacent consonants), and is in some contexts either partially conditioned or even completely unconditioned (eg. word initially, where in some dialects of a language the voiceless allophone is preferred, in others the voiced allophone is preferred, and in others the choice of allophone is a matter of individual choice).

eg. Some French speakers choose to use the alveolar trill [r] when in the village and the more prestigious uvular trill [ʀ] when in Paris. Such a choice is made for sociological reasons.

PHONETIC SIMILARITY
Allophones must be phonetically similar to each other. In analysis, this means you can assume that highly dissimilar sounds are separate phonemes (even if they are in complementary distribution). For this reason no attempt is made to find minimal pairs which contrast vowels with consonants. Exactly what can be considered phonetically similar may vary somewhat from language family to language family and so the notion of phonetic similarity can seem to be quite unclear at times. Sounds can be phonetically similar from both articulatory and auditory points of view and for this reason one often finds a pair of sounds that vary greatly in their place of articulation but are sufficiently similar auditorily to be considered phonetically similar (eg. [h] and [ç] are voiceless fricatives which are distant in terms of glottal and palatal places of articulation, but which nevertheless are sufficiently similar auditorily to be allophones of a single phoneme in some languages such as Japanese).

eg. In English, /h/ and /ŋ/ are in complementary distribution. /h/ only ever occurs at the beginning of a syllable (head, heart, enhance, perhaps) whilst /ŋ/ only ever occurs at the end of a syllable (sing, singer, finger). They are, however, so dissimilar that no one regards them as allophones of the one phoneme. They vary in place and manner of articulation, as well as voicing. Further the places of articulation (velar vs glottal) are quite remote from each other and /h/ is oral whilst /ŋ/ is nasal.

According to Hockett (1942), "...if a and b are members of one phoneme, they share one or more features". Phonetic similarity is therefore based on the notion of shared features. Such judgments of similarity will vary from language to language and there are no universal criteria of similarity.

The following pairs of sounds might be considered to be similar.

i) two sounds differing only in voicing:
[pb] [td] [kɡ] [ɸβ] [θð] [sz] [ʃʒ] [xɣ] etc...

ii) two sounds differing in manner of articulation only as plosive vs fricative. The sibilant or grooved fricatives [s,z,ʃ,ʒ] are excluded from this category as they are quite different auditorily from the other ("central") fricatives.
[pɸ] [kx] [bβ] [ɡɣ] etc...

iii) Any pairs of consonants close in place of articulation and differing in no other contrastive feature:
[sʃ] [zʒ] [nɲŋ] [lɭ] [lʎ] [mɱ], etc...

iv) Any other pairs of consonants which are close in articulation and differ by one other feature but are nevertheless frequently members of the same phoneme
[lɹ] [cɡ] [tθ] [dð]

In languages where voicing is non-contrastive, two phones differing in voicing and only slightly in place of articulation might be considered similar eg. [cɡ] etc.)

Further, for the purposes of this type of analysis, the place of articulation of the apicodental fricatives [θ,ð] is considered to be close enough to that of the alveolar stops [t,d] to be considered phonetically similar.

v) Any two vowels differing in only one feature or articulated with adjacent tongue positions
[æ ɐ] [i ɪ] [ɐː ɐ] [i y] [ɑ ɑ̃]

Although it is implied above that the notion of "phonetic similarity" is in some way less linguistically abstract (more phonetic?) than the notion of complementary distribution, it is, nevertheless, a quite abstract concept. The are no obvious and consistent acoustic, auditory or articulatory criteria for phonetic similarity. Further, since a notion of similarity implies a continuum the following question must be asked of two phones in complementary distribution. How similar must they be before they are to be considered members of the same phoneme?

There are many examples of ve
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Âm vị và Allophone: giới thiệuTrubetzkoy (1939) đã viết"Đó là nhiệm vụ âm vị học để nghiên cứu những khác biệt trong âm thanh có liên quan đến sự khác biệt trong ý nghĩa trong một ngôn ngữ nhất định, theo cách mà các yếu tố discriminative... có liên quan đến nhau, và các quy tắc theo đó họ có thể được kết hợp thành từ và câu."Đơn vị ngôn ngữ mà không thể được thay thế cho nhau mà không có một sự thay đổi trong ý nghĩa có thể được gọi là đơn vị ngôn ngữ contrastive hoặc đáng kể. Đơn vị như vậy có thể được về ngữ âm, hình Thái, cú pháp, ngữ nghĩa vv.Một cách hợp lý, điều này có dạng:- Nếu đơn vị X trong bối cảnh A cho có nghĩa là 1 VÀ nếu đơn vị Y trong bối cảnh A cho có nghĩa là 2 Sau đó đơn vị X và đơn vị Y thuộc về tách đơn vị ngôn ngữ Ví dụ:. Nếu âm thanh [k] trong bối cảnh [_æt] cho có nghĩa là "mèo" VÀ nếu âm thanh [m] trong bối cảnh [_æt] cho có nghĩa là "mat" Sau đó âm thanh [k] và âm thanh [m] thuộc để tách đơn vị ngôn ngữHÌNH VỊHình vị là các ngôn ngữ contrastive hoặc quan trọng âm thanh (hoặc bộ âm thanh) của một ngôn ngữ. Một sự tương phản thường được chứng minh bởi sự tồn tại của cặp tối thiểu hoặc tương phản trong môi trường giống hệt nhau (C.I.E.). Tối thiểu cặp là cặp từ mà thay đổi chỉ bởi nhận dạng của các phân đoạn (một từ khác cho một âm thanh duy nhất bài phát biểu) tại một vị trí trong word (eg. [mæt] và [kæt]). Nếu hai đoạn tương phản trong môi trường giống hệt nhau sau đó họ phải thuộc về âm vị khác nhau. Một mô hình tối thiểu về ngữ âm tương là một tập hợp các từ khác nhau chỉ bởi một giọng nói âm thanh. Trong hầu hết các ngôn ngữ nó là hiếm để tìm thấy một mô hình tương phản một lớp đầy đủ các âm vị (ví dụ như. tất cả nguyên âm, tất cả phụ âm, điểm dừng tất cả vv.).Ví dụ:. phụ âm tiếng Anh dừng có thể được xác định bởi các thiết lập sau đây của tối thiểu tương từ:-i) /pɪn/ vs /bɪn/ vs /tɪn/ vs /dɪn/ vs /kɪn/Chỉ /ɡ/ không xảy ra trong mô hình này và ít nhất một cặp tối thiểu phải được tìm thấy với mỗi 5 trạm dừng khác để conclusively chứng minh rằng nó không phải là một hình thức biến thể của một trong số họ.II) /ɡɐn/ vs /pɐn/ vs /bɐn/ vs /tɐn/ vs /dɐn/Một lần nữa, chỉ có năm trạm dừng thuộc về mô hình này. Một cặp tối thiểu tương /ɡ/ và /k/ yêu cầu bây giờ để hoàn toàn chứng minh tập hợp các phụ âm tiếng Anh dừng lại.III) /ɡæɪn/ vs /kæɪn/Đôi khi nó không phải là có thể tìm thấy một cặp tối thiểu mà sẽ hỗ trợ contrastiveness hai âm vị và nó là cần thiết để khu nghỉ mát với các ví dụ của tương phản trong môi trường tương tự (C.A.E.). C.A.E. là gần như là một cặp tối thiểu, Tuy nhiên các cặp từ khác với của nhiều hơn là chỉ các cặp âm thanh trong câu hỏi. Tốt hơn, những điểm khác của biến đổi trong các cặp từ như xa càng tốt (và chắc chắn không bao giờ liền kề và tốt nhất là không ở cùng một âm tiết) từ môi trường của các cặp âm thanh đang được thử nghiệm. Ví dụ:. /Ʃ/ vs /ʒ/ bằng tiếng Anh thường được hỗ trợ bởi các ví dụ của cặp Ví dụ như "áp" [preʃə] vs "kho báu" [treʒə], nơi mà chỉ là các phụ âm ban đầu khác nhau và là đủ xa từ phe đối lập đang được kiểm tra để được xem xét dường như không có bất kỳ tác dụng lạnh vào việc lựa chọn điện thoại. Các cặp tối thiểu chỉ đúng cho các âm thanh hai bằng tiếng Anh liên quan đến ít nhất một từ (thường là một danh từ riêng) mà đã được mượn từ một ngôn ngữ khác (ví dụ. "Theo" [kənfjʉːʃən] vs "nhầm lẫn" [kənfjʉːʒən], và "Aleut" [əlʉːʃən] vs "ám chỉ" [əlʉːʒən]).Một phân tích syntagmatic của bài phát biểu một âm thanh, mặt khác, xác định danh tính của một đơn vị trong một ngôn ngữ. Nói cách khác, nó chỉ ra tất cả các địa điểm hoặc ngữ cảnh trong những lời của một ngôn ngữ cụ thể, nơi âm thanh có thể được tìm thấy.Ví dụ, một syntagm điện thoại [n] trong tiếng Anh có thể là trong các hình thức:-(#CnV..., #nV...,...Vn #...VnC #...VnV..., vv)trong khi [ŋ] trong tiếng Anh sẽ là:-(...VŊ #...VŊC #...VŋV..., vv)nhưng không bao gồm các hình thức ban đầu từ loại mô tả cho [n].Lưu ý rằng trong các ví dụ ở trên, "#" được sử dụng để đại diện cho một từ hoặc ranh giới âm tiết, "V" đại diện cho bất kỳ nguyên âm, và "C" đại diện cho một phụ âm.Ví dụ, ví dụ về các loại "#CnV..." sẽ bao gồm "tuyết" [snəʉ], "snort" [snoːt] và "bi" [snʉːkə]. Trong trường hợp này, phụ âm duy nhất (cho Anh) mà có thể chiếm khe "C" ban đầu là các âm vị/s /, và vì vậy các mô hình tổng quát có thể được viết lại như "#snV...".ALLOPHONESAllophones là các phiên bản ngôn ngữ không đáng kể của mỗi âm vị. Nói cách khác một âm vị có thể được nhận ra bởi nhiều hơn một lời nói âm thanh và sự lựa chọn của mỗi biến thể thường có điều kiện bởi môi trường ngữ âm của âm vị. Đôi khi lựa chọn allophone không lạnh nhưng có thể thay đổi hình thức người và nhân dịp cho dịp (tức là. miễn phí biến thể).Một âm vị là một tập hợp các allophones hoặc phân đoạn nào bài diễn văn phòng không contrastive cá nhân. Allophones là âm thanh, trong khi một âm vị là một tập hợp các âm thanh như vậy.Allophones thường là khá tương tự như âm thanh có trong phân phối độc quyền loại trừ lẫn nhau hay bổ sung (C.D.). C.D. hai điện thoại có nghĩa là hai điện thoại không bao giờ có thể được tìm thấy trong môi trường tương tự (tức là. môi trường tương tự trong các giác quan của vị trí trong word và nhận dạng của lân cận âm vị). Nếu hai âm thanh cũng phonetically tương tự và họ đang có trong C.D. sau đó họ có thể được giả định là allophones của âm vị tương tự.Ví dụ:. trong nhiều ngôn ngữ lồng tiếng và voiceless dừng với cùng một vị trí phát âm rõ ràng không phải ngược lại ngôn ngữ nhưng là thay vì hai realisations ngữ âm của một âm vị duy nhất (tức là. /p/= [p, b], / t / = [t, d], và /k/=[k,ɡ]). Nói cách khác, lồng tiếng không phải là contrastive (ít cho điểm dừng) và việc lựa chọn thích hợp allophone là trong một số bối cảnh đầy đủ điều kiện của bối cảnh âm (ví dụ như. từ medially và tùy thuộc vào lồng tiếng liền kề phụ âm), và trong một số bối cảnh một phần điều kiện hoặc thậm chí hoàn toàn không điều kiện (ví dụ như. từ Ban đầu, mà trong một số phương ngữ của ngôn ngữ một allophone không thanh âm là ưa thíchtrong những người khác allophone lồng tiếng được ưa thích, và trong những người khác là sự lựa chọn của allophone là một vấn đề của sự lựa chọn cá nhân).Ví dụ:. Một số người nói tiếng Pháp chọn sử dụng phế nang trill [r] khi ở làng và có uy tín hơn uvular trill [ʀ] khi ở Paris. Như một sự lựa chọn được thực hiện vì lý do xã hội học.NGỮ ÂM TƯƠNG TỰAllophones phải là phonetically tương tự như nhau. Trong phân tích, điều này có nghĩa là bạn có thể giả định rằng âm thanh rất khác nhau là riêng biệt âm vị (ngay cả khi họ đang có trong phân phối bổ sung). Vì lý do này không có nỗ lực được thực hiện để tìm cặp tối thiểu mà ngược lại các nguyên âm với phụ âm. Chính xác những gì có thể được coi là tương tự như phonetically có thể thay đổi phần nào từ ngôn ngữ gia đình ngôn ngữ gia đình và vì vậy khái niệm về ngữ âm tương tự có thể có vẻ để khá không rõ ràng vào các thời điểm. Âm thanh có thể phonetically tương tự từ cả hai articulatory và thính giác điểm của xem và vì lý do này, một thường tìm thấy một cặp âm thanh khác nhau rất nhiều vị trí của mình trong phát âm rõ ràng nhưng đầy đủ tương tự auditorily được coi là phonetically tương tự (ví dụ:. [h] và [ç] là voiceless fricatives mà là xa trong điều khoản của những nơi glottal và âm của phát âm rõ ràng, nhưng mà vẫn đầy đủ tương tự như auditorily để là allophones của một âm vị duy nhất trong một số ngôn ngữ như tiếng Nhật).Ví dụ:. Trong tiếng Anh, /h/ và /ŋ/ bổ sung phân phối. /h/ chỉ có bao giờ xảy ra ở đầu của một âm (đầu, tim, nâng cao, có lẽ) trong khi /ŋ/ chỉ bao giờ xảy ra ở phần cuối của một âm tiết (sing, ca sĩ, ngón tay). Chúng, Tuy nhiên, vì vậy không giống nhau mà không có ai coi họ như allophones của một âm vị. Họ khác nhau về nơi và cách phát âm rõ ràng, cũng như lồng tiếng. Hơn nữa, nơi phát âm rõ ràng (velar vs glottal) là khá xa từ mỗi khác và /h/ là uống trong khi /ŋ/ là mũi.Theo Hockett (1942), ".. .nếu một và b là thành viên của một âm vị, họ chia sẻ một hoặc nhiều tính năng". Ngữ âm tương tự do đó dựa trên khái niệm về tính năng chia sẻ. Các bản án của giống nhau sẽ khác nhau từ ngôn ngữ để ngôn ngữ và không có không có tiêu chuẩn phổ quát của giống nhau.Các cặp sau đây của âm thanh có thể được coi là tương tự.i) hai âm thanh khác nhau chỉ trong lồng tiếng: [pb] [td] [kɡ] [ɸΒ] [Θð] [sz] [ƩƷ] [xɣ] vv...II) hai âm thanh khác nhau trong cách phát âm rõ ràng chỉ là plosive vs fricative. Sibilant hoặc rãnh fricatives [s, z, ʃ, ʒ] được loại trừ từ thể loại này như họ là khá khác nhau auditorily từ ("Trung tâm") fricatives.[pɸ] [điện] [bβ] [ɡɣ] vv...III) bất kỳ cặp phụ âm đóng thay cho cách phát âm và khác nhau trong không có tính năng contrastive khác: [sʃ] [zʒ] [nɲŋ] [lɭ] [lʎ] [mɱ], vv...IV) bất kỳ cặp phụ âm được đóng trong cách phát âm và khác nhau bởi một trong những tính năng khác nhưng là Tuy nhiên thường xuyên là thành viên của cùng một âm vị[lɹ] [cɡ] [tθ] [dð]Ngôn ngữ nơi lồng tiếng là không-contrastive, hai điện thoại khác nhau trong lồng tiếng và chỉ hơi trong nơi phát âm rõ ràng có thể được coi là tương tự như ví dụ. [cɡ] vv.)Hơn nữa, cho các mục đích của các loại phân tích, nơi cách phát âm của các fricatives apicodental [i, ð] được coi là đủ gần với các điểm dừng phế nang [t, d] để được xem xét phonetically tương tự.v) bất kỳ nguyên âm hai khác nhau trong chỉ có một tính năng hoặc khớp nối với vị trí bên cạnh lưỡi [æ ɐ] [tôi ɪ] [Ɐː Ɐ] [tôi y] [Ɑ Ɑ̃]Mặc dù nó gợi ý trên khái niệm "ngữ âm tương tự" là một cách nào đó ít hơn ngôn ngữ tóm tắt (hơn ngữ âm?) so với khái niệm về phân phối bổ sung, nó là, Tuy nhiên, một khái niệm khá trừu tượng. Các là không rõ ràng và nhất quán âm thanh, thính giác hay articulatory tiêu chí cho ngữ âm tương tự. Hơn nữa, kể từ khi một khái niệm tương tự của nó liên tục một câu hỏi sau đây phải được yêu cầu của hai điện thoại trong phân phối bổ sung. Cách tương tự như họ phải trước khi họ phải được coi là thành viên của cùng một âm vị?Có rất nhiều ví dụ của ve
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Phoneme and Allophone: Introduction
Trubetzkoy (1939) wrote

"It is the task of phonology to study which differences in sound are related to differences in meaning in a given language, in which way the discriminative elements ... are related to each other, and the rules according to which they may be combined into words and sentences."

Linguistic units which cannot be substituted for each other without a change in meaning can be referred to as linguistically contrastive or significant units. Such units may be phonological, morphological, syntactic, semantic etc.

Logically, this takes the form:-

IF unit X in context A GIVES meaning 1
AND IF unit Y in context A GIVES meaning 2
THEN unit X AND unit Y belong to separate linguistic units

eg. IF sound [k] in context [_æt] GIVES meaning "cat"
AND IF sound [m] in context [_æt] GIVES meaning "mat"
THEN sound [k] and sound [m] belong to separate linguistic units


PHONEMES
Phonemes are the linguistically contrastive or significant sounds (or sets of sounds) of a language. Such a contrast is usually demonstrated by the existence of minimal pairs or contrast in identical environment (C.I.E.). Minimal pairs are pairs of words which vary only by the identity of the segment (another word for a single speech sound) at a single location in the word (eg. [mæt] and [kæt]). If two segments contrast in identical environment then they must belong to different phonemes. A paradigm of minimal phonological contrasts is a set of words differing only by one speech sound. In most languages it is rare to find a paradigm that contrasts a complete class of phonemes (eg. all vowels, all consonants, all stops etc.).

eg. the English stop consonants could be defined by the following set of minimally contrasting words:-

i) /pɪn/ vs /bɪn/ vs /tɪn/ vs /dɪn/ vs /kɪn/

Only /ɡ/ does not occur in this paradigm and at least one minimal pair must be found with each of the other 5 stops to prove conclusively that it is not a variant form of one of them.

ii) /ɡɐn/ vs /pɐn/ vs /bɐn/ vs /tɐn/ vs /dɐn/

Again, only five stops belong to this paradigm. A single minimal pair contrasting /ɡ/ and /k/ is required now to fully demonstrate the set of English stop consonants.

iii) /ɡæɪn/ vs /kæɪn/

Sometimes it is not possible to find a minimal pair which would support the contrastiveness of two phonemes and it is necessary to resort to examples of contrast in analogous environment (C.A.E.). C.A.E. is almost a minimal pair, however the pair of words differs by more than just the pair of sounds in question. Preferably, the other points of variation in the pair of words are as remote as possible (and certainly never adjacent and preferably not in the same syllable) from the environment of the pairs of sounds being tested. eg. /ʃ/ vs /ʒ/ in English are usually supported by examples of pairs such as "pressure" [preʃə] vs "treasure" [treʒə], where only the initial consonants differ and are sufficiently remote from the opposition being examined to be considered unlikely to have any conditioning effect on the selection of phones. The only true minimal pairs for these two sounds in English involve at least one word (often a proper noun) that has been borrowed from another language (eg. "Confucian" [kənfjʉːʃən] vs "confusion" [kənfjʉːʒən], and "Aleutian" [əlʉːʃən] vs "allusion" [əlʉːʒən]).

A syntagmatic analysis of a speech sound, on the other hand, identifies a unit's identity within a language. In other words, it indicates all of the locations or contexts within the words of a particular language where the sound can be found.

For example, a syntagm of the phone [n] in English could be in the form:-
( #CnV..., #nV..., ...Vn#, ...VnC#, ...VnV..., etc.)

whilst [ŋ] in English would be:-
(...Vŋ#, ...VŋC#, ...VŋV..., etc)

but would not include the word initial forms of the kind described for [n].

Note that in the above examples, "#" is used to represent a word or syllable boundary, "V" represents any vowel, and "C" represents another consonant.

For example, examples of the type "#CnV..." would include "snow" [snəʉ], "snort" [snoːt] and "snooker" [snʉːkə]. In this case, the only consonant (for English) that can occupy the initial "C" slot is the phoneme /s/, and so the generalised pattern could be rewritten as "#snV...".

ALLOPHONES
Allophones are the linguistically non-significant variants of each phoneme. In other words a phoneme may be realised by more than one speech sound and the selection of each variant is usually conditioned by the phonetic environment of the phoneme. Occasionally allophone selection is not conditioned but may vary form person to person and occasion to occasion (ie. free variation).

A phoneme is a set of allophones or individual non-contrastive speech segments. Allophones are sounds, whilst a phoneme is a set of such sounds.

Allophones are usually relatively similar sounds which are in mutually exclusive or complementary distribution (C.D.). The C.D. of two phones means that the two phones can never be found in the same environment (ie. the same environment in the senses of position in the word and the identity of adjacent phonemes). If two sounds are phonetically similar and they are in C.D. then they can be assumed to be allophones of the same phoneme.

eg. in many languages voiced and voiceless stops with the same place of articulation do not contrast linguistically but are rather two phonetic realisations of a single phoneme (ie. /p/=[p,b],/t/=[t,d], and /k/=[k,ɡ]). In other words, voicing is not contrastive (at least for stops) and the selection of the appropriate allophone is in some contexts fully conditioned by phonetic context (eg. word medially and depending upon the voicing of adjacent consonants), and is in some contexts either partially conditioned or even completely unconditioned (eg. word initially, where in some dialects of a language the voiceless allophone is preferred, in others the voiced allophone is preferred, and in others the choice of allophone is a matter of individual choice).

eg. Some French speakers choose to use the alveolar trill [r] when in the village and the more prestigious uvular trill [ʀ] when in Paris. Such a choice is made for sociological reasons.

PHONETIC SIMILARITY
Allophones must be phonetically similar to each other. In analysis, this means you can assume that highly dissimilar sounds are separate phonemes (even if they are in complementary distribution). For this reason no attempt is made to find minimal pairs which contrast vowels with consonants. Exactly what can be considered phonetically similar may vary somewhat from language family to language family and so the notion of phonetic similarity can seem to be quite unclear at times. Sounds can be phonetically similar from both articulatory and auditory points of view and for this reason one often finds a pair of sounds that vary greatly in their place of articulation but are sufficiently similar auditorily to be considered phonetically similar (eg. [h] and [ç] are voiceless fricatives which are distant in terms of glottal and palatal places of articulation, but which nevertheless are sufficiently similar auditorily to be allophones of a single phoneme in some languages such as Japanese).

eg. In English, /h/ and /ŋ/ are in complementary distribution. /h/ only ever occurs at the beginning of a syllable (head, heart, enhance, perhaps) whilst /ŋ/ only ever occurs at the end of a syllable (sing, singer, finger). They are, however, so dissimilar that no one regards them as allophones of the one phoneme. They vary in place and manner of articulation, as well as voicing. Further the places of articulation (velar vs glottal) are quite remote from each other and /h/ is oral whilst /ŋ/ is nasal.

According to Hockett (1942), "...if a and b are members of one phoneme, they share one or more features". Phonetic similarity is therefore based on the notion of shared features. Such judgments of similarity will vary from language to language and there are no universal criteria of similarity.

The following pairs of sounds might be considered to be similar.

i) two sounds differing only in voicing:
[pb] [td] [kɡ] [ɸβ] [θð] [sz] [ʃʒ] [xɣ] etc...

ii) two sounds differing in manner of articulation only as plosive vs fricative. The sibilant or grooved fricatives [s,z,ʃ,ʒ] are excluded from this category as they are quite different auditorily from the other ("central") fricatives.
[pɸ] [kx] [bβ] [ɡɣ] etc...

iii) Any pairs of consonants close in place of articulation and differing in no other contrastive feature:
[sʃ] [zʒ] [nɲŋ] [lɭ] [lʎ] [mɱ], etc...

iv) Any other pairs of consonants which are close in articulation and differ by one other feature but are nevertheless frequently members of the same phoneme
[lɹ] [cɡ] [tθ] [dð]

In languages where voicing is non-contrastive, two phones differing in voicing and only slightly in place of articulation might be considered similar eg. [cɡ] etc.)

Further, for the purposes of this type of analysis, the place of articulation of the apicodental fricatives [θ,ð] is considered to be close enough to that of the alveolar stops [t,d] to be considered phonetically similar.

v) Any two vowels differing in only one feature or articulated with adjacent tongue positions
[æ ɐ] [i ɪ] [ɐː ɐ] [i y] [ɑ ɑ̃]

Although it is implied above that the notion of "phonetic similarity" is in some way less linguistically abstract (more phonetic?) than the notion of complementary distribution, it is, nevertheless, a quite abstract concept. The are no obvious and consistent acoustic, auditory or articulatory criteria for phonetic similarity. Further, since a notion of similarity implies a continuum the following question must be asked of two phones in complementary distribution. How similar must they be before they are to be considered members of the same phoneme?

There are many examples of ve
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: