. IntroductionThe European Council set forth the Lisbon Process in ord dịch - . IntroductionThe European Council set forth the Lisbon Process in ord Việt làm thế nào để nói

. IntroductionThe European Council

. Introduction
The European Council set forth the Lisbon Process in order to raise growth rates of output in EU countries. The
Council considers “an average economic growth rate of around 3% [as] a realistic prospect for the coming years”. 1 For
this purpose economic policy should be geared to foster a knowledge-driven economic expansion through the spread of
new technologies and higher human capital, more perfect goods and financial markets in Europe, a more employment-
friendly active labour market policy and a modernisation of the welfare state as well as an investment-friendly climate
brought about by regulatory changes. Many of the measures envisaged by the heads of states affect not only the
regulatory setting but also public finances. In a follow-up to the process initiated in Lisbon, the Commission and
ECOFIN Council underscored that the ‘quality’ of public finances plays a crucial role for growth and employment.
More specifically, they outlined the necessity to lower the tax burden and particularly the tax wedge for low-skilled
Available online at www.sciencedirect.com
European Journal of Political Economy 24 (2008) 172–191
www.elsevier.com/locate/ejpe
⁎ Corresponding author. Tel.: +49 69 1344 7376; fax: +49 69 1344 6320.
E-mail address: rolf.strauch@ecb.int (R. Strauch).
1
See Conclusions of the Presidency, page 2.
0176-2680/$ - see front matter © 2007 Published by Elsevier B.V.
doi:10.1016/j.ejpoleco.2007.06.008
workers, make benefit systems more supportive to employment, shift resources towards productive expenditures in
health, education and physical infrastructure, and to ensure the sustainability of public finances.
The conclusions of the European Council on the European economic performance in the future leave open which
growth model actually best reflects the intentions of the heads of state. If they implicitly assume an exogenous growth
framework, then we could expect output to speed up in the short and medium run but then level off again. Conversely,
the structural changes which they envisage to make Europe a more integrated, competitive and productive economy
may also imply that trend growth rises permanently from currently 2–2.5% to 3% per year.
In this paper we will investigate which growth pattern would be the outcome of policy reforms in the future course
of the Lisbon process. Analysing past experiences in European countries should indicate whether public finances have
the potential to raise growth rates permanently, i.e. affecting trend growth, or whether one could at best expect a
transitory improvement.
Numerous ‘Barro-type’ regression studies have claimed to find evidence for endogenous growth if diverse policy
and institutional variables included in the regressions affect long-term performance. However, these studies mainly
exploit the cross sectional variation of very large samples and are not very informative if we want to focus on the
European context. Using the standard set-up of these studies, relying on long-term averages of output growth, we
would quickly exhaust the degrees of freedom for European countries. Moreover, this approach would not be
appropriate since the European sample is rather homogeneous in several of these explanatory characteristics. 2
As an alternative, a small literature has emerged with a main focus on the time series implications of the two strands
of theory. If the policy variable follows a specific time series pattern, economic growth should exhibit the same
behaviour under endogenous growth theory. Conversely, the time series properties of the policy-variable do not
necessarily have to coincide with output growth according to exogenous growth models. Fiscal variables are a good
testing ground for these hypotheses, since distortionary taxation and productive expenditures are assumed to have a
permanent effect on economic growth according to endogenous growth theory, whereas they should have only level
effects from a neoclassical perspective. We will use these predictions as a basis to interpret the observable pattern of
economic growth and public finance developments, which has not systematically been done for Europe. This is the gap
in the empirical literature that our study wants to close. In first place, we will analyse the time series properties of output
growth and fiscal policy variables in order to determine their degree of persistence. In second place, we will estimate
the impact of fiscal policies on trend growth by employing the distributed lag approach.
The paper is organised as follows. Section 2 briefly describes the theoretical background and the shortcomings of
the empirical evidence existing in this area. Section 3 describes the data used in the empirical exercise. In Section 4 we
analyse the time series properties of real per-capita output growth and public finance variables. This analysis will show
that there are persistent developments in per-capita GDP growth and fiscal variables, which are broadly in line with
some theoretical predictions on long-term growth. In Section 5 we conduct distributed lag estimations as a more
systematic check of the long-term impact of public finances and Section 6 concludes.
2. Theory and existing empirical evidence
Since the mid-1980s the theoretical growth literature has above all tried to endogenise the growth rate of output in
the long-run. Earlier growth models, formulated by Solow (1956) and Cass (1965) among others, conceived trend
growth largely as a function of factors exogenous to public policy — such as technological progress and population
growth. Endogenous growth theory pioneered by the work of Romer (1986, 1990), Lucas (1988), Barro (1990) and
Rebelo (1991) among others, points out mechanisms by which policy variables cannot only affect the level of output,
but also steady-state growth rates. Barro (1990) constitutes one of the first attempts at endogenising the relationship
between growth and fiscal policies. He distinguishes four categories of public finances: productive vs. non-productive
expenditures and distortionary vs. non-distortionary taxation. We present a simple sketch of the Barro model in order to
show that both productive public expenditure and distortionary taxation can affect long-run output growth. We assume
that the population of consumers is normalised to one. Consumers both consume and produce final output according to
the following production function:
y ¼ Ak 1?g g g ð1Þ
2
For a meta-analysis of studies on the effect of fiscal policies on long-run growth see Nijkamp and Poot (2004).
173 D. Romero-Ávila, R. Strauch / European Journal of Political Economy 24 (2008) 172–191
where k stands for privately accumulated physical capital and g is productive government expenditure that directly
enters the production process. It is assumed that the government budget constraint is balanced in every period and is
given by:
g þ G ¼ sd y þ T ð2Þ
where G represents other government expenditure that does not directly enter the production function as an input, T
represents lump-sum taxation and τ is the proportional tax rate on output which distorts the investment decision.
Consumers maximise their intertemporal utility function that is given by
R l
0
e ?qt
c 1?r ? 1
1 ? r
dt subject to the standard budget
constraint. ρ represents the time preference rate and σ is the elasticity of intertemporal substitution of consumption.
The growth rate of consumption and output in steady state takes the form:
c
:
c
¼
y
:
y
¼
1
r
ð1 ? sÞð1 ? gÞA
1
1?g
g
y
? ? g
1 ? g ?q
" #
ð3Þ
Eq. (3) shows that productive government expenditure as a share of output positively affects long-run growth while
distortionary taxation has a negative impact on growth. Neither unproductive expenditure nor lump-sum taxation affect
output growth in steady state. From this model, we see that fiscal variables from both sides of the budget constraint
matter for growth, and the failure to include both productive government expenditures and distortionary taxation in
growth regressions would lead to mis-specified models.
Jones (1995) constitutes the first attempt at exploiting time series properties to test exogenous vs. endogenous
growth theory. He starts with the simple argument that according to endogenous growth theory, permanent shifts in
certain policy variables should have a permanent effect on the growth rate of output. Hence, if growth rates in the US
and other OECD countries exhibit no large persistent changes, the underlying policy variables should also either not
show large persistent changes or the persistent movements in these variables must be off-setting. Using the
conventional augmented Dickey and Fuller (1979, ADF) test, he finds considerable evidence for a stochastic trend in
the data-generating process for total investment, producer durables investment and R&D expenditure in a large share of
countries. The estimation of distributed lag models showed that shifts in investment and R&D expenditures did not
exert any permanent effect on growth, thereby rejecting the predictions of endogenous growth theory.
Karras (1999) largely follows the approach of Jones (1995), focusing on the effect of taxation on per capita GDP
growth. He analyses a panel of 11 OECD countries, finding that the real GDP growth rate is generally stationary, while
the null of a unit root cannot be rejected for the total and direct tax rates in most of the countries. He concludes that
adjustments of tax rates cannot be associated with permanent changes of real GDP growth, unless permanent changes
in taxes are cancelled out by permanent changes in other policy variables. But he does not investigate this final
possibility by including the expenditure side of the budget in his analysis. Evans (1997) attains similar results by
analysing the impact of government consumption on growth for a sample of 92 countries.
Kocherlakota and Yi (1997) test whether taxes or public investment have any permanent effect on output growth,
based on ti
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
. Giới thiệuHội đồng châu Âu quy định trình Lisbon để nâng cao tốc độ tăng trưởng của các đầu ra các quốc gia EU. CácHội đồng xem xét "một tỷ lệ tăng trưởng kinh tế trung bình khoảng 3% [như là] một khách hàng tiềm năng thực tế cho những năm tới". 1 chomục đích chính sách kinh tế này nên được hướng để nuôi dưỡng một thúc đẩy kiến thức mở rộng kinh tế thông qua sự lây lan củacông nghệ mới và cao nguồn nhân lực, nhiều hơn nữa hoàn hảo hàng hoá và các thị trường tài chính ở châu Âu, một việc làm thêm giờthị trường lao động hoạt động thân thiện chính sách và một hiện đại hóa của phúc lợi xã hội và một khí hậu thân thiện với đầu tưmang những thay đổi quy định. Nhiều người trong số các biện pháp dự định bởi những người đứng đầu của kỳ ảnh hưởng không chỉ cácquy định cài đặt mà còn tài chính công. Trong theo dõi quá trình bắt đầu ở Lisbon, Ủy ban vàECOFIN hội đồng nhấn mạnh rằng chất lượng của tài chính công đóng một vai trò rất quan trọng cho sự tăng trưởng và việc làm.Cụ thể hơn, họ nêu ra sự cần thiết để giảm gánh nặng thuế và đặc biệt là thuế nêm cho có tay nghề cao thấpCó sẵn trực tuyến tại www.sciencedirect.comChâu Âu tạp chí kinh tế chính trị 24 (2008) 172-191www.Elsevier.com/Locate/ejpe⁎ Tác giả tương ứng. Điện thoại: + 49 69 1344 7376; Fax: + 49 69 1344 6320 người.E-mail địa chỉ: rolf.strauch@ecb.int (R. Strauch).1Xem các kết luận của tổng thống, trang 2.0176-2680 / $ – xem trước vấn đề © 2007 xuất bản bởi Elsevier B.VDoi:10.1016/j.ejpoleco.2007.06.008công nhân, làm cho hệ thống thêm hỗ trợ cho việc làm có lợi, sự thay đổi tài nguyên đối với hiệu quả chi phí trongy tế, giáo dục và cơ sở hạ tầng vật lý, và để đảm bảo tính bền vững của tài chính công.Kết luận của Hội đồng châu Âu đến hiệu suất kinh tế châu Âu trong tương lai để mở màMô hình tăng trưởng thực sự tốt nhất phản ánh những ý định của người đứng đầu nhà nước. Nếu họ ngầm lấy một tăng trưởng ngoại sinhkhuôn khổ, sau đó chúng tôi có thể mong đợi các sản lượng để tăng tốc độ trong ngắn và trung bình chạy nhưng sau đó cấp ra lần nữa. Ngược lại,những thay đổi cấu trúc mà họ suy tưởng để làm cho Europe một nền kinh tế hơn tích hợp, cạnh tranh và sản xuấtcó thể cũng ngụ ý rằng xu hướng tăng trưởng tăng lên vĩnh viễn từ hiện 2-2,5% đến 3% / năm.Trong bài này chúng tôi sẽ điều tra mô hình tăng trưởng đó sẽ là kết quả của chính sách cải cách trong tương lai khóa họccủa quá trình Lisbon. Phân tích qua kinh nghiệm ở các nước châu Âu nên chỉ ra cho dù có tài chính côngtiềm năng để nâng cao tốc độ tăng trưởng tỷ giá vĩnh viễn, tức là ảnh hưởng đến xu hướng tăng trưởng, hoặc cho dù một lúc tốt nhất có thể mong đợi mộtcải thiện tạm thời.Nhiều nghiên cứu hồi quy 'Barro-type' đã tuyên bố tìm thấy bằng chứng cho sự phát triển nội sinh nếu đa dạng chính sáchvà thể chế biến bao gồm trong các regressions ảnh hưởng đến hiệu suất lâu dài. Tuy nhiên, những nghiên cứu chủ yếukhai thác các biến thể cắt chéo của mẫu rất lớn và không rất thông tin nếu chúng ta muốn tập trung vào cácBối cảnh châu Âu. Sử dụng thiết lập tiêu chuẩn của các nghiên cứu, dựa vào các trung bình dài hạn của sản lượng tăng trưởng, chúng tôimột cách nhanh chóng thoát khí bậc tự do cho các nước châu Âu. Hơn nữa, phương pháp này sẽ khôngthích hợp từ mẫu châu Âu là khá đồng nhất trong một số các đặc điểm giải thích. 2Thay vào đó, một tài liệu nhỏ đã nổi lên với một tập trung chủ yếu vào những thời gian loạt tác động của hai sợilý thuyết. Nếu thay đổi chính sách theo một mô hình dòng thời gian cụ thể, tăng trưởng kinh tế nên triển lãm đóhành vi dưới sự phát triển nội sinh lý thuyết. Ngược lại, các tính chất dòng thời gian của chính sách-biến khôngnhất thiết phải trùng với sản lượng tăng trưởng theo mô hình tăng trưởng ngoại sinh. Tài chính biến là một tốtthử nghiệm mặt đất cho những giả thuyết, kể từ khi distortionary thuế và chi phí sản xuất được giả định có mộtvĩnh viễn có hiệu lực trên các tăng trưởng kinh tế theo lý thuyết sự phát triển nội sinh, trong khi họ cần phải có chỉ cấphiệu ứng từ một quan điểm tân cổ điển. Chúng tôi sẽ sử dụng những dự đoán làm cơ sở để giải thích các mô hình quan sát củatăng trưởng kinh tế và phát triển tài chính công, không có hệ thống được thực hiện cho Châu Âu. Đây là khoảng cáchtrong văn học thực nghiệm nghiên cứu của chúng tôi muốn đóng. Ở nơi đầu tiên, chúng tôi sẽ phân tích thời gian loạt các thuộc tính của đầu ratăng trưởng và chính sách tài chính biến để xác định mức độ kiên trì. Ở vị trí thứ hai, chúng tôi sẽ ước tínhtác động của các chính sách tài chính trên xu hướng phát triển bằng cách sử dụng các phương pháp phân phối tụt hậu.Giấy tổ chức như sau. Phần 2 một thời gian ngắn mô tả nền lý thuyết và những thiếu sót củabằng chứng thực nghiệm sẵn có trong lĩnh vực này. Phần 3 mô tả các dữ liệu được sử dụng trong việc thực hiện thực nghiệm. Trong phần 4 chúng tôiphân tích các thuộc tính loạt thời gian thực mỗi capita sản lượng tăng trưởng và tài chính công biến. Phân tích này sẽ hiển thịrằng không có sự phát triển liên tục tăng trưởng GDP cho mỗi đầu người và biến tài chính, mà là rộng rãi phù vớimột số dự đoán lý thuyết về sự phát triển lâu dài. Trong phần 5 chúng tôi tiến hành phân phối tụt hậu estimations như một chi tiếtHệ thống kiểm tra của tác động lâu dài của khu vực tài chính và 6 phần kết luận.2. lý thuyết và hiện tại bằng chứng thực nghiệmKể từ giữa thập niên 1980 văn học lý thuyết tăng trưởng trên tất cả đã cố gắng để endogenise tốc độ tăng trưởng của đầu ra trongdài hạn. Mô hình tăng trưởng trước đó, xây dựng bởi Solow (1956) và Cass (1965) trong số những người khác, hình thành xu hướngphát triển chủ yếu như là một chức năng của yếu tố ngoại sinh để chính sách công cộng-chẳng hạn như công nghệ tiến bộ và dân sốtăng trưởng. Sự phát triển nội sinh lý thuyết đi tiên phong trong các tác phẩm của Romer (1986, 1990), Lucas (1988), Barro (1990) vàRebelo (1991) trong số những người khác, chỉ ra cơ chế bởi chính sách mà biến không chỉ ảnh hưởng đến mức sản lượng,nhưng cũng tốc độ tăng trưởng ổn định nhà nước. Barro (1990) tạo thành một trong những nỗ lực đầu tiên tại endogenising mối quan hệgiữa tốc độ tăng trưởng và chính sách tài chính. Ông phân biệt bốn loại của tài chính công: sản xuất vs phòng không sản xuấtchi phí và distortionary vs phòng không distortionary thuế. Chúng tôi trình bày một phác họa đơn giản của mô hình Barro đểHiển thị distortionary thuế và chi tiêu công sản xuất có thể ảnh hưởng đến sự phát triển lâu dài đầu ra. Chúng tôi giả địnhrằng dân số người tiêu dùng normalised một. Người tiêu dùng cả hai tiêu thụ và sản xuất các sản lượng cuối cùng theoCác chức năng sản xuất sau đây:y ¼ Ak 1? g g g ð1Þ2Để có một meta-phân tích các nghiên cứu về hiệu quả của chính sách tài chính vào sự phát triển dài hạn xem Nijkamp và Poot (năm 2004).173 mất Romero-Ávila, R. Strauch / châu Âu tạp chí kinh tế chính trị 24 (2008) 172-191trong trường hợp k đứng cho tư nhân tích lũy vật lý vốn và g là sản xuất chính phủ chi tiêu trực tiếpvào quy trình sản xuất. Nó giả định hạn chế ngân sách chính phủ được cân bằng trong mỗi giai đoạn và làđược đưa ra bởi:g þ G ¼ sd y þ T ð2Þnơi G đại diện cho chi tiêu chính phủ không trực tiếp nhập chức năng sản xuất như là một đầu vào, Tđại diện cho một lần-thuế và τ là tỷ lệ thuế suất trên ra mà distorts quyết định đầu tư.Người tiêu dùng tối đa hóa các chức năng tiện ích intertemporal của họ được cho bởiR l0e? qtc 1? r? 11? rDT tùy thuộc vào ngân sách tiêu chuẩnhạn chế. Ρ đại diện cho mức ưu tiên thời gian và σ là tính đàn hồi của các thay thế intertemporal tiêu thụ.Tốc độ tăng trưởng của tiêu thụ và sản lượng trong trạng thái ổn định có dạng:c:c¼y:y¼1rð1? sÞð1? gÞA11? ggy? ? g1? g? q" #ð3ÞEQ. (3) cho thấy rằng chi phí sản xuất chính phủ như một phần của sản lượng tích cực ảnh hưởng đến sự phát triển lâu dài trong khidistortionary thuế có một tác động tiêu cực về tăng trưởng. Không hiệu quả chi tiêu không ảnh hưởng đến khối u-thuếsản lượng tăng trưởng trong trạng thái ổn định. Từ mô hình này, chúng ta thấy rằng tài chính biến từ cả hai bên của các hạn chế ngân sáchquan trọng cho sự tăng trưởng, và sự thất bại để bao gồm cả chi phí sản xuất chính phủ và distortionary thuếtăng trưởng regressions sẽ dẫn đến MIS-chỉ định các mô hình.Jones (1995) cấu thành việc thử đầu tiên tại khai thác thời gian loạt các thuộc tính để kiểm tra ngoại sinh vs nội sinhlý thuyết phát triển. Ông bắt đầu với các đối số đơn giản mà theo sự phát triển nội sinh lý thuyết, vĩnh viễn thay đổi trongmột số biến chính sách cần phải có một ảnh hưởng lâu dài trên tốc độ tăng trưởng của đầu ra. Do đó, nếu tăng trưởng tỷ giá trong Hoa Kỳvà triển lãm các nước OECD khác không có thay đổi liên tục lớn, các biến chính sách cơ bản nên cũng hoặc khôngHiển thị lớn liên tục thay đổi hoặc chuyển động liên tục trong các biến này phải được tắt thiết lập. Sử dụng cácthông thường tăng cường Dickey và Fuller (1979, ADF) kiểm tra, ông tìm thấy bằng chứng đáng kể cho một xu hướng ngẫu nhiên trongquá trình tạo ra các dữ liệu cho tổng mức đầu tư, nhà sản xuất durables đầu tư và chi tiêu R & D trong một phần lớn củaQuốc gia. Dự toán của mô hình phân phối tụt hậu cho thấy rằng thay đổi trong đầu tư và chi tiêu R & D khônggây bất kỳ tác dụng lâu dài về sự phát triển, do đó từ chối các dự đoán của sự phát triển nội sinh lý thuyết.Karras (1999) chủ yếu theo phương pháp tiếp cận của Jones (1995), tập trung vào tác động của thuế trên GDP bình quân đầu ngườităng trưởng. Ông phân tích một bảng điều khiển của 11 quốc gia OECD, phát hiện rằng tốc độ tăng trưởng GDP thực tế nói chung văn phòng phẩm, trong khinull một đơn vị gốc không thể bị từ chối cho tổng số và thuế suất thuế trực tiếp trong hầu hết các quốc gia. Ông kết luận rằngđiều chỉnh mức thuế không thể được kết hợp với các thay đổi vĩnh viễn của tăng trưởng GDP thực, trừ khi thay đổi vĩnh viễntrong các loại thuế được hủy bỏ bởi những thay đổi vĩnh viễn trong biến chính sách khác. Nhưng ông không điều tra này cuối cùngkhả năng bằng cách bao gồm phía chi tiêu ngân sách trong phân tích của ông. Evans (1997) đạt được các kết quả tương tự bằng cáchphân tích tác động của chính phủ tiêu thụ vào sự phát triển cho một mẫu của 92 quốc gia.Kocherlakota và Yi (1997) thử nghiệm cho dù thuế hoặc đầu tư công cộng có bất kỳ tác dụng lâu dài về sản lượng tăng trưởng,Dựa trên ti
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
. Giới thiệu
Hội đồng châu Âu đặt ra các Process Lisbon để nâng cao tốc độ tăng trưởng sản lượng ở các nước EU. Các
Hội đồng coi "một tỷ lệ tăng trưởng kinh tế trung bình khoảng 3% [như] một khách hàng tiềm năng thực tế cho những năm tới". 1 Đối với
chính sách kinh tế mục tiêu này cần được hướng đến thúc đẩy sự mở rộng kinh tế tri thức thúc đẩy thông qua sự lây lan của
các công nghệ mới và nguồn nhân lực cao, hàng hóa hoàn hảo hơn và thị trường tài chính ở châu Âu, một employment- hơn
thân thiện tích cực chính sách thị trường lao động và hiện đại hóa nhà nước phúc lợi cũng như một môi trường đầu tư thân thiện
mang lại bởi những thay đổi quy định. Nhiều người trong số các biện pháp dự kiến của các nguyên thủ quốc gia không chỉ ảnh ​​hưởng đến các
thiết lập quy định mà còn tài chính công. Trong một theo dõi để quá trình khởi xướng tại Lisbon, các Ủy ban và
Hội đồng ECOFIN nhấn mạnh rằng "chất lượng" của tài chính công đóng một vai trò rất quan trọng cho sự tăng trưởng và việc làm.
Cụ thể hơn, họ vạch ra sự cần thiết để giảm gánh nặng thuế và đặc biệt là nêm thuế cho tay nghề thấp
có sẵn trực tuyến tại www.sciencedirect.com
European Journal of Kinh tế chính trị 24 (2008) 172-191
www.elsevier.com/locate/ejpe
⁎ Tương ứng với tác giả. Tel .: +49 69 1344 7376; fax: +49 69 1344 6320.
E-mail address:. rolf.strauch@ecb.int (R. STRAUCH)
1
Xem Kết luận của Chủ tịch nước, trang 2.
0176-2680 / $ - xem vấn đề trước © 2007 đăng bởi Elsevier BV
doi: 10,1016 / j.ejpoleco.2007.06.008
công nhân, làm cho hệ thống lợi ích hỗ trợ nhiều hơn đến việc làm, chuyển các nguồn lực theo hướng chi tiêu hiệu quả trong
y tế, giáo dục và cơ sở hạ tầng vật lý, và để đảm bảo tính bền vững của tài chính công.
Các kết luận của Hội đồng châu Âu về việc thực hiện kinh tế châu Âu trong tương lai lại mở mà
tăng trưởng mô hình thực sự tốt nhất phản ánh những ý định của người đứng đầu nhà nước. Nếu họ ngầm giả định tốc độ tăng trưởng ngoại sinh
khung, sau đó chúng ta có thể mong đợi đầu ra để tăng tốc độ trong ngắn hạn và trung hạn, nhưng sau đó chững lại. Ngược lại,
những thay đổi về cấu trúc mà họ dự tính để làm cho châu Âu một nền kinh tế hội nhập hơn, cạnh tranh và năng suất
cũng có thể hàm ý rằng xu hướng tăng trưởng tăng vĩnh viễn từ hiện 2-2,5% đến 3% mỗi năm.
Trong bài báo này, chúng tôi sẽ điều tra mà phát triển mô hình sẽ được kết quả của cải cách chính sách trong quá trình tương lai
của quá trình Lisbon. Phân tích kinh nghiệm quá khứ trong các nước châu Âu nên chỉ ra cho dù tài chính công có
tiềm năng để nâng cao tốc độ tăng trưởng vĩnh viễn, tức là ảnh hưởng đến xu hướng tăng trưởng, hay một lúc tốt nhất có thể mong đợi một
sự cải thiện tạm thời.
Nhiều 'Barro-type' nghiên cứu hồi quy đã tuyên bố tìm thấy bằng chứng cho tăng trưởng nội sinh nếu chính sách đa dạng
và biến thể chế trong các hồi quy ảnh hưởng đến hiệu quả lâu dài. Tuy nhiên, những nghiên cứu này chủ yếu là
khai thác sự biến đổi mặt cắt ngang của mẫu rất lớn và không phải là rất nhiều thông tin nếu chúng tôi muốn tập trung vào các
bối cảnh châu Âu. Sử dụng tiêu chuẩn thiết lập của những nghiên cứu này, dựa trên mức trung bình dài hạn của tăng trưởng sản lượng, chúng tôi
sẽ nhanh chóng cạn kiệt các bậc tự do cho các nước châu Âu. Hơn nữa, phương pháp này sẽ không
phù hợp vì các mẫu châu Âu là khá đồng nhất trong một số các đặc điểm giải thích. 2
Là một thay thế, một nền văn học nhỏ đã nổi lên chủ yếu tập trung vào các tác động chuỗi thời gian của hai sợi
của lý thuyết. Nếu các biến số chính sách sau một loạt mô hình thời gian cụ thể, tăng trưởng kinh tế nên triển lãm cùng một
hành vi theo lý thuyết tăng trưởng nội sinh. Ngược lại, các thuộc tính chuỗi thời gian của chính sách biến không
nhất thiết phải trùng với tăng trưởng sản lượng theo mô hình tăng trưởng ngoại sinh. Biến tài chính là một tốt
thử nghiệm mặt đất cho những giả thuyết này, kể từ khi thuế bóp méo và chi phí sản xuất được cho là có một
ảnh hưởng lâu dài về tăng trưởng kinh tế theo lý thuyết tăng trưởng nội sinh, trong khi họ chỉ nên có mức độ
ảnh hưởng từ một quan điểm tân cổ điển. Chúng tôi sẽ sử dụng những dự đoán này là cơ sở để giải thích các mô hình quan sát được của
tăng trưởng kinh tế và phát triển tài chính công, mà đã không có hệ thống được thực hiện đối với châu Âu. Đây là khoảng cách
trong các nghiên cứu thực nghiệm rằng nghiên cứu của chúng tôi muốn đóng. Ở vị trí đầu tiên, chúng tôi sẽ phân tích thuộc tính chuỗi thời gian của đầu ra
tăng trưởng và biến chính sách tài chính nhằm xác định mức độ của sự kiên trì. Ở vị trí thứ hai, chúng tôi sẽ ước tính
tác động của chính sách tài chính về xu hướng tăng trưởng bằng cách sử dụng phương pháp phân phối lag.
Giấy được tổ chức như sau. Phần 2 mô tả ngắn gọn các nền tảng lý thuyết và những thiếu sót của
các bằng chứng thực nghiệm hiện có ở khu vực này. Phần 3 mô tả các dữ liệu được sử dụng trong thực nghiệm. Ở phần 4, chúng tôi
phân tích thuộc tính của chuỗi thời gian thực tế trên đầu người tăng trưởng sản lượng và các biến tài chính công. Phân tích này sẽ cho thấy
rằng có những phát triển bền vững trong tăng trưởng GDP bình quân đầu người và các biến tài chính, đó là một cách rộng rãi phù hợp với
một số dự đoán lý thuyết về tăng trưởng dài hạn. Trong phần 5, chúng ta cần tiến hành phân phối ước tính lag như một nhiều hơn
kiểm tra hệ thống về tác động lâu dài của tài chính công và Mục 6 kết thúc.
2. Lý thuyết và bằng chứng thực nghiệm hiện tại
Kể từ giữa những năm 1980, văn học phát triển lý thuyết có trên tất cả các cố gắng để endogenise tốc độ tăng trưởng sản lượng trong
dài hạn. Mô hình tăng trưởng trước đó, công thức của Solow (1956) và Cass (1965) trong số những người khác, hình thành xu hướng
tăng trưởng chủ yếu như là một chức năng của các yếu tố ngoại sinh với chính sách công - chẳng hạn như tiến bộ công nghệ và dân số
tăng trưởng. Lý thuyết tăng trưởng nội sinh đi tiên phong bởi công việc của Romer (1986, 1990), Lucas (1988), Barro (1990) và
Rebelo (1991) trong số những người khác, chỉ ra cơ chế mà các biến số chính sách có thể không chỉ ảnh ​​hưởng đến mức sản lượng,
nhưng cũng ổn định tốc độ tăng trưởng -state. Barro (1990) tạo thành một trong những nỗ lực đầu tiên tại endogenising mối quan hệ
giữa tăng trưởng và chính sách tài khóa. Ông phân biệt bốn loại lý tài chính công: sản xuất so với phi sản xuất
chi phí và bóp méo so với thuế không bóp méo. Chúng tôi trình bày một phác thảo đơn giản của mô hình Barro để
thấy rằng cả hai chi tiêu công suất và thuế bóp méo có thể ảnh hưởng lâu dài tăng trưởng sản lượng. Chúng tôi giả định
rằng dân số của người tiêu dùng là bình thường để một. Người tiêu dùng cả tiêu thụ và sản xuất sản phẩm cuối cùng theo
các chức năng sản xuất sau
đây:? Y ¼ Ak 1 ggg ð1Þ
2. Đối với một phân tích tổng hợp các nghiên cứu về tác động của chính sách tài chính đối với tăng trưởng dài hạn xem Nijkamp và Poot (2004) 173 D . Romero-Ávila, R. STRAUCH / European Journal of Political Economy 24 (2008) 172-191 k là viết tắt của vốn vật chất và g tư tích lũy là chi tiêu chính phủ sản xuất trực tiếp vào quá trình sản xuất. Người ta cho rằng các giới hạn ngân sách của chính phủ được cân bằng trong mỗi thời kỳ và được cho bởi: g þ G ¼ sd y þ T ð2Þ nơi G đại diện cho chi tiêu chính phủ khác mà không trực tiếp nhập vào chức năng sản xuất như là một đầu vào, T đại diện cho một lần thuế và τ ​​là thuế suất theo tỷ lệ trên sản lượng làm sai lệch các quyết định đầu tư. Người tiêu dùng tối đa hóa chức năng tiện ích liên thời gian của họ được đưa ra bởi R l 0 qt e? c 1 r? 1 1? r dt phụ thuộc vào ngân sách tiêu chuẩn hạn chế. ρ đại diện cho tỷ lệ ưu tiên thời gian và σ là độ co giãn của sự thay thế liên thời gian tiêu thụ. Tốc độ tăng trưởng của tiêu dùng và đầu ra trong trạng thái ổn định có dạng: c: c ¼ y: y ¼ 1 r D1? sÞð1? gÞA 1 1? g g y? ? g 1? g? q "# ð3Þ Eq. (3) cho thấy chi tiêu của chính phủ trong sản xuất như một phần của đầu ra tích cực ảnh hưởng tăng trưởng dài hạn trong khi thuế bóp méo có một tác động tiêu cực đến tăng trưởng. Cả không hiệu quả chi tiêu cũng không phải một lần thuế ảnh hưởng đến tốc độ tăng trưởng sản lượng ở ổn định nhà nước. Từ mô hình này, chúng ta thấy rằng các biến tài chính từ cả hai phía của ràng buộc ngân sách kể cho sự tăng trưởng, và sự thất bại để bao gồm cả chi tiêu chính phủ sản xuất và thuế bóp méo trong hồi quy tăng trưởng sẽ dẫn đến mô hình mis-chỉ định. Jones (1995) cấu thành nỗ lực đầu tiên khai thác các tính chuỗi thời gian để kiểm tra ngoại sinh vs nội sinh lý thuyết tăng trưởng. Ông bắt đầu với lập luận đơn giản rằng theo lý thuyết tăng trưởng nội sinh, thay đổi vĩnh viễn trong biến số chính sách nhất định nên có tác dụng vĩnh viễn về tốc độ tăng trưởng của sản lượng. Do đó, nếu tỷ lệ tăng trưởng ở Mỹ và các nước OECD khác hiện không có thay đổi lớn liên tục, các biến số chính sách cơ bản nên cũng không thể thấy những thay đổi liên tục lớn hoặc các động tác liên tục trong các biến phải được off-thiết lập. Sử dụng thường tăng cường Dickey và Fuller (1979, ADF) kiểm tra, ông tìm thấy bằng chứng đáng kể cho một xu hướng ngẫu nhiên trong quá trình dữ liệu phát cho tổng mức đầu tư, sản xuất đồ dùng lâu bền và đầu tư R & D chi tiêu trong một phần lớn của quốc gia. Việc lập dự toán của các mô hình trễ phân phối cho thấy sự thay đổi trong đầu tư và chi phí R & D không gây bất kỳ ảnh hưởng lâu dài đến sự phát triển, do đó từ chối những dự đoán của lý thuyết tăng trưởng nội sinh. Karras (1999) chủ yếu theo phương pháp tiếp cận của Jones (1995), tập trung vào hiệu quả thuế trên GDP bình quân đầu người tăng trưởng. Ông phân tích một bảng điều khiển của 11 quốc gia OECD, thấy rằng tốc độ tăng trưởng GDP thực tế nói chung là văn phòng phẩm, trong khi vô giá trị của một gốc đơn vị không thể bị từ chối cho tổng số và trực tiếp mức thuế suất trong hầu hết các quốc gia. Ông kết luận rằng điều chỉnh mức thuế suất không thể được kết hợp với những thay đổi thường xuyên của tăng trưởng GDP thực tế, trừ khi thay đổi vĩnh viễn trong các loại thuế được hủy bỏ bởi những thay đổi trong các biến cố chính sách khác. Nhưng anh không điều tra cuối cùng này khả năng bằng cách bao gồm vấn đề chi tiêu của ngân sách trong phân tích của mình. Evans (1997) đạt kết quả tương tự bằng cách phân tích các tác động của chính phủ về tăng trưởng tiêu thụ cho một mẫu của 92 quốc gia. Kocherlakota và Yi (1997) kiểm tra xem các loại thuế, đầu tư công có hiệu lực vĩnh viễn về tăng trưởng sản lượng, dựa trên ti


























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: