Title: In the Devil's Teeth - Part 7Author: eprimeRating: NC-17Pairing dịch - Title: In the Devil's Teeth - Part 7Author: eprimeRating: NC-17Pairing Việt làm thế nào để nói

Title: In the Devil's Teeth - Part

Title: In the Devil's Teeth - Part 7
Author: eprime
Rating: NC-17
Pairing: Asami/Akihito
Spoilers:None. Takes place at some point post Pray in Abyss after they've better established a relationship.
Contains:
[Spoiler (click to open)]

Summary: Akihito finds out what betrayal rouses in Asami.
Word count: 4677
Disclaimer: These characters belong to Yamane Ayano, not me.
Author's Note: I apologize for not getting this out sooner. Thanks to everyone still reading, even if they do want to hurt me and Asami. You know I love Akihito. I really do! He's my very favorite after all, though it's Asami I lust after.



Kirishima entered the penthouse quietly, not wanting to wake the boy if he was resting. The nurses had only packed up and left a few days before, after Takaba Akihito had been deemed reasonably recovered from his illness and injuries by Asami's personal physician. Recovered was a relative term, though, and he wasn't looking forward to the sight of Takaba, who was drawn and pale from so much time without direct sunlight and exercise. His eyes, large to begin with, seemed to take up half his face these days.

In the kitchen, he set down the provisions he'd brought now that more substantial food had been approved and began putting them away with efficient movements. These quiet moments were actually somewhat of a relief. The stress they'd all been under the past three months had been tremendous. It still was, and with the possible lead on Homura's whereabouts, it wasn't going to ease up. He prayed they found him quickly, that this wasn't another wild goose chase. Without some sort of resolution to the situation soon, he feared for all of them, Asami most of all.

"Kirishima?"

Takaba's voice surprised him and he turned abruptly. "Takaba-kun."

"I'm sorry. I didn't mean to startle you." Takaba had his arms crossed across his middle. He cupped his elbows, shoulder hunching slightly, and peered up apprehensively through too-long bangs.

"It's fine," Kirishima reassured him. He turned to the fill the kettle and place it on the stove; a cowardly move carried to avoid having to meet that wounded gaze for longer than necessary. His line of work called for many things he'd rarely hesitated to carry out. Asami's orders were always grounded in cold, hard pragmatism, and sometimes even mercy. But this situation clawed at his gut with unsettling persistence, maybe even guilt.

The pathetic gratitude in Takaba's voice a few days ago when he and Kirishima had crossed paths during Takaba's first foray out of the sick room still wouldn't leave his mind. Takaba had been painfully shocked and thrilled to be spoken to. The conversation had been brief. Kirishima had informed him that he had the run of the condo. He could cook for himself, watch television, do as he liked, only that he was not to leave, not to try to contact anyone, though all phone lines and Internet devices were offline in any case. But Takaba had smiled, a tiny but genuine smile that made his eyes shine for a brief moment. He hadn't argued or asked questions about the situation, except to clarify that it was really okay if he left his room.

Kirishima had ignored the pang the diffident question caused him and nodded, telling the boy he could do as he liked. Then he had squashed the faint, blooming happiness in the boy's eyes with the stern admonishment he gave next. An uncomfortable discomfort had grown in his own gut as he made it clear to Takaba that he was being monitored, that guards were nearby, and that the slightest indication that he was not behaving--Kirishima's eyes had dropped to Takaba's bandaged arm and the boy had paled and drawn back, clutching at it as he dropped his gaze to the floor--would result in all loss of privileges and a severe punishment. Takaba had whispered his understanding and disappeared back into his room without another word.

When Kirishima couldn't sleep these days, he found himself dwelling on the possibility of the boy's innocence, and even if what he suspected wasn't true, even if Takaba had been complicit in Homura's insidious plan, he still couldn't drum up the expected ruthlessness toward the boy. Sometimes he wondered what the punishment for his own deeds would be and who would dole them out.

In any case, what Asami believed was what counted, though Kirishima also suspected that he was fighting his own battle on that front as well; evidence and gut feeling vying for dominant influence. All the second guessing and no real action had done a number on them all, which seemed to be exactly what Homura had wanted. He hoped he had a chance to personally repay the man for the chaos Kirishima's deliberately structured life had been thrown into and for the mental anguish he'd inflicted on so many.

The Takaba now jerked him out of his pensive thoughts.

"I just wanted to get some juice, if that's okay."

Again, the tentative, halting voice made Kirishima's stomach churn, He forced himself to turn. Takaba hadn't moved or changed position. "Sit down. I'll get it."

Looking alarmed, Takaba shook his head quickly. "Oh, no! That's okay, I can do it."

Kirishima had already opened the refrigerator and retrieved the bottle of orange juice. He filled a tall, plastic cup with the juice.

"Here." He set it at one of the high stools that bordered the center island of the kitchen. Takaba perched on it uncomfortably, spine straight and tight as his hands wrapped about the contours of the cup.

"Thank you." He took a short sip, licked his lips slowly, then took a longer one, staring into the depths of the cup like a child.

"Would you like breakfast? The doctor said you can introduce more solids. I can make you eggs, and it's probably best to have some soup too. Perhaps some toast." He glanced at Takaba, seeing that his eyes had grown wide. "If you feel that's too much..."

"N-no." Takaba's confusion and anxiety was palpable. "Don't go to any trouble on--"

"Prepare it." Asami's curt command startled them both.

Takaba's body jerked sharply enough to make him totter on the high seat, and Asami stepped forward to steady him until he regained his balance. A vein throbbed visibly in Takaba's bent neck, his agitated pulse evident to both Kirishima and Asami.

Asami's hands fell away from the boy's shoulders, and he frowned. "Make enough for all of us."

His gaze briefly lit on Kirishima, who immediately understood the unspoken order. With Takaba hunched over the counter, Kirishima could see the painfully thin ribs through the fabric of his sleeveless T-shirt. He would add some fish and rice porridge to the meal, perhaps some fresh fruit.

Asami walked into the other room again, his phone at his ear, while Kirishima busied himself with the food preparation. He watched Takaba out of the corner of his eye, noting the tense posture and the nervous juddering of his foot against the leg of stool. The silence was heavy and uncomfortable, but his not inconsiderable intellect failed him when he tried to come up with something--anything--to say.

He made quick work of the breakfast, Takaba, quiet and still, clutching his juice like a lifeline. They both heard Asami's voice coming closer again, then his clipped end to the phone conversation before he entered the kitchen. A robe landed on the counter next to Takaba.

"Don't go around in next to nothing in the middle of December." When Takaba seemed frozen, his eyes flickering with uncertainty, Asami jerked his chin. "Put it on."

Takaba complied swiftly, slipping his arms into the sleeves and belting the sash around his waist. His hands slid into the opposite sleeves, using them like a muff, and he darted a glance up at Asami. "It's...It's December?"

Kirishima and Asami stared.

"Yes." Asami reached for the box of cigarettes on the side counter and lit it. "December 12th."

His expression had closed off completely, and he smoked in silence as Kirishima began to transfer the dishes to the island.

"Oh." Takaba's chin dropped, his tousled hair falling forward to hide his face, though he seemed to sense Asami's unrelenting stare as his shoulders hunched further.

Asami smoked the cigarette to its filter then stubbed out it and took a seat at the island. Kirishima followed suit, beginning to eat after his boss had begun. Takaba waited a beat longer until Asami's eyes flicked in his direction, then he bent to his food without his usual enthusiasm, but slowly, chewing each bite methodically and swallowing with something of an effort.

After a moment, giving Kirishima the briefest glance before returning his eyes to his food, he said softly, "Thank you. It's good."

Kirishima gave a grunt of acknowledgement. His head began to throb, a light pressure at the base of his skull. This situation was untenable. If some kind of closure wasn't found...

As if reading his mind, Asami looked at him. "We'll go straight from here. Suoh is waiting below."

"Of course, Asami-sama."

"Akihito." The boy's hand stilled, curling tighter around his chopsticks. "Your meals will be delivered. I expect you to eat them."

Takaba looked up at Asami and nodded, his eyes wide and unblinking. "Are you going away again?" He looked as if he was awaiting a scathing response to his question, but still he held Asami's intimidating gaze without wavering.

The moment stretched out painfully, and Kirishima couldn't help wonder what his boss what thinking. How had he taken that question?

"I'm only going to take care of business, Akihito." Asami's voice was cool and smooth. "I'll see you soon." He bent, his mouth brushing the outer rim of Akihito's ear. "And then we'll have a long talk together."

Takaba shivered as Kirishima rose to follow his boss out the door. He really wished he hadn't seen the boy's haunted expression before he'd left. He knew it would stick with him all day.

Despite all the fires Homura had been setting within the province of Asami's organization, at least Kirishima had been able to take concrete action to put
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tiêu đề: Devil's răng - phần 7Tác giả: eprimeĐánh giá: NC-17Kết nối: Asami/AkihitoTấm lái ngang: không có. Diễn ra tại một số điểm đăng Pray trong Abyss sau khi họ đã tốt hơn thành lập một mối quan hệ.Bao gồm: [Spoiler (Click vào để mở)]Tóm tắt: Akihito phát hiện ra sự phản bội những gì rouses ở Asami. Word count: 4677Disclaimer: Các ký tự thuộc về Yamane Ayano, không phải tôi.Lưu ý của tác giả: tôi xin lỗi vì không nhận được điều này ra sớm hơn. Nhờ tất cả mọi người vẫn còn đọc, ngay cả khi họ muốn làm tổn thương tôi và Asami. Bạn biết tôi yêu Akihito. Tôi thực sự làm! Ông là rất yêu thích của tôi sau khi tất cả, mặc dù nó là Asami tôi lust sau khi.Kirishima nhập penthouse lặng lẽ, không muốn đánh thức cậu bé nếu ông nghỉ ngơi. Các y tá đã chỉ đóng gói và còn lại một vài ngày trước đó, sau khi Takaba Akihito đã được coi là hợp lý thu hồi từ bệnh tật và chấn thương của mình bởi bác sĩ riêng của Asami. Phục hồi là một thuật ngữ tương đối, mặc dù, và ông đã không được tìm kiếm về phía trước để tầm nhìn của Takaba, những người đã được rút ra và nhạt từ rất nhiều thời gian mà không có ánh sáng mặt trời trực tiếp và tập thể dục. Đôi mắt của mình, lớn để bắt đầu với, dường như mất một nửa khuôn mặt của mình những ngày này.In the kitchen, he set down the provisions he'd brought now that more substantial food had been approved and began putting them away with efficient movements. These quiet moments were actually somewhat of a relief. The stress they'd all been under the past three months had been tremendous. It still was, and with the possible lead on Homura's whereabouts, it wasn't going to ease up. He prayed they found him quickly, that this wasn't another wild goose chase. Without some sort of resolution to the situation soon, he feared for all of them, Asami most of all."Kirishima?"Takaba's voice surprised him and he turned abruptly. "Takaba-kun.""I'm sorry. I didn't mean to startle you." Takaba had his arms crossed across his middle. He cupped his elbows, shoulder hunching slightly, and peered up apprehensively through too-long bangs. "It's fine," Kirishima reassured him. He turned to the fill the kettle and place it on the stove; a cowardly move carried to avoid having to meet that wounded gaze for longer than necessary. His line of work called for many things he'd rarely hesitated to carry out. Asami's orders were always grounded in cold, hard pragmatism, and sometimes even mercy. But this situation clawed at his gut with unsettling persistence, maybe even guilt. The pathetic gratitude in Takaba's voice a few days ago when he and Kirishima had crossed paths during Takaba's first foray out of the sick room still wouldn't leave his mind. Takaba had been painfully shocked and thrilled to be spoken to. The conversation had been brief. Kirishima had informed him that he had the run of the condo. He could cook for himself, watch television, do as he liked, only that he was not to leave, not to try to contact anyone, though all phone lines and Internet devices were offline in any case. But Takaba had smiled, a tiny but genuine smile that made his eyes shine for a brief moment. He hadn't argued or asked questions about the situation, except to clarify that it was really okay if he left his room.Kirishima had ignored the pang the diffident question caused him and nodded, telling the boy he could do as he liked. Then he had squashed the faint, blooming happiness in the boy's eyes with the stern admonishment he gave next. An uncomfortable discomfort had grown in his own gut as he made it clear to Takaba that he was being monitored, that guards were nearby, and that the slightest indication that he was not behaving--Kirishima's eyes had dropped to Takaba's bandaged arm and the boy had paled and drawn back, clutching at it as he dropped his gaze to the floor--would result in all loss of privileges and a severe punishment. Takaba had whispered his understanding and disappeared back into his room without another word.When Kirishima couldn't sleep these days, he found himself dwelling on the possibility of the boy's innocence, and even if what he suspected wasn't true, even if Takaba had been complicit in Homura's insidious plan, he still couldn't drum up the expected ruthlessness toward the boy. Sometimes he wondered what the punishment for his own deeds would be and who would dole them out. In any case, what Asami believed was what counted, though Kirishima also suspected that he was fighting his own battle on that front as well; evidence and gut feeling vying for dominant influence. All the second guessing and no real action had done a number on them all, which seemed to be exactly what Homura had wanted. He hoped he had a chance to personally repay the man for the chaos Kirishima's deliberately structured life had been thrown into and for the mental anguish he'd inflicted on so many.The Takaba now jerked him out of his pensive thoughts."I just wanted to get some juice, if that's okay."Again, the tentative, halting voice made Kirishima's stomach churn, He forced himself to turn. Takaba hadn't moved or changed position. "Sit down. I'll get it."Looking alarmed, Takaba shook his head quickly. "Oh, no! That's okay, I can do it."Kirishima had already opened the refrigerator and retrieved the bottle of orange juice. He filled a tall, plastic cup with the juice. "Here." He set it at one of the high stools that bordered the center island of the kitchen. Takaba perched on it uncomfortably, spine straight and tight as his hands wrapped about the contours of the cup. "Thank you." He took a short sip, licked his lips slowly, then took a longer one, staring into the depths of the cup like a child. "Would you like breakfast? The doctor said you can introduce more solids. I can make you eggs, and it's probably best to have some soup too. Perhaps some toast." He glanced at Takaba, seeing that his eyes had grown wide. "If you feel that's too much...""N-no." Takaba's confusion and anxiety was palpable. "Don't go to any trouble on--""Prepare it." Asami's curt command startled them both. Takaba's body jerked sharply enough to make him totter on the high seat, and Asami stepped forward to steady him until he regained his balance. A vein throbbed visibly in Takaba's bent neck, his agitated pulse evident to both Kirishima and Asami.Asami's hands fell away from the boy's shoulders, and he frowned. "Make enough for all of us." His gaze briefly lit on Kirishima, who immediately understood the unspoken order. With Takaba hunched over the counter, Kirishima could see the painfully thin ribs through the fabric of his sleeveless T-shirt. He would add some fish and rice porridge to the meal, perhaps some fresh fruit. Asami walked into the other room again, his phone at his ear, while Kirishima busied himself with the food preparation. He watched Takaba out of the corner of his eye, noting the tense posture and the nervous juddering of his foot against the leg of stool. The silence was heavy and uncomfortable, but his not inconsiderable intellect failed him when he tried to come up with something--anything--to say.
He made quick work of the breakfast, Takaba, quiet and still, clutching his juice like a lifeline. They both heard Asami's voice coming closer again, then his clipped end to the phone conversation before he entered the kitchen. A robe landed on the counter next to Takaba.

"Don't go around in next to nothing in the middle of December." When Takaba seemed frozen, his eyes flickering with uncertainty, Asami jerked his chin. "Put it on."

Takaba complied swiftly, slipping his arms into the sleeves and belting the sash around his waist. His hands slid into the opposite sleeves, using them like a muff, and he darted a glance up at Asami. "It's...It's December?"

Kirishima and Asami stared.

"Yes." Asami reached for the box of cigarettes on the side counter and lit it. "December 12th."

His expression had closed off completely, and he smoked in silence as Kirishima began to transfer the dishes to the island.

"Oh." Takaba's chin dropped, his tousled hair falling forward to hide his face, though he seemed to sense Asami's unrelenting stare as his shoulders hunched further.

Asami smoked the cigarette to its filter then stubbed out it and took a seat at the island. Kirishima followed suit, beginning to eat after his boss had begun. Takaba waited a beat longer until Asami's eyes flicked in his direction, then he bent to his food without his usual enthusiasm, but slowly, chewing each bite methodically and swallowing with something of an effort.

After a moment, giving Kirishima the briefest glance before returning his eyes to his food, he said softly, "Thank you. It's good."

Kirishima gave a grunt of acknowledgement. His head began to throb, a light pressure at the base of his skull. This situation was untenable. If some kind of closure wasn't found...

As if reading his mind, Asami looked at him. "We'll go straight from here. Suoh is waiting below."

"Of course, Asami-sama."

"Akihito." The boy's hand stilled, curling tighter around his chopsticks. "Your meals will be delivered. I expect you to eat them."

Takaba looked up at Asami and nodded, his eyes wide and unblinking. "Are you going away again?" He looked as if he was awaiting a scathing response to his question, but still he held Asami's intimidating gaze without wavering.

The moment stretched out painfully, and Kirishima couldn't help wonder what his boss what thinking. How had he taken that question?

"I'm only going to take care of business, Akihito." Asami's voice was cool and smooth. "I'll see you soon." He bent, his mouth brushing the outer rim of Akihito's ear. "And then we'll have a long talk together."

Takaba shivered as Kirishima rose to follow his boss out the door. He really wished he hadn't seen the boy's haunted expression before he'd left. He knew it would stick with him all day.

Despite all the fires Homura had been setting within the province of Asami's organization, at least Kirishima had been able to take concrete action to put
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tiêu đề: Trong Răng của Devil - Phần 7
Tác giả: eprime
Rating: NC-17
Pairing: Asami / Akihito
Spoilers: Không có. Diễn ra tại một số điểm bài Cầu nguyện trong Abyss sau khi họ đã thiết lập một mối quan hệ tốt hơn.
Chứa:
[Spoiler (bấm vào để mở)] Tóm tắt: Akihito phát hiện ra những gì đã làm khuấy động sự phản bội trong Asami. Số từ: 4677 Disclaimer: Các nhân vật thuộc về Yamane . Ayano, không phải là tôi của tác giả Lưu ý: Tôi xin lỗi vì không nhận được điều này sớm hơn. Nhờ mọi người vẫn đọc sách, ngay cả khi họ muốn làm tổn thương tôi và Asami. Bạn biết tôi yêu Akihito. Tôi thực sự làm! Anh ấy rất yêu thích của tôi sau khi tất cả, dù đó là Asami tôi ham muốn sau. Kirishima bước vào căn hộ penthouse lặng lẽ, không muốn đánh thức cậu bé nếu ông được nghỉ ngơi. Các y tá đã chỉ đóng gói và để lại một vài ngày trước, sau khi Takaba Akihito đã được coi là hợp lý khỏi bệnh và chấn thương của mình bởi bác sĩ riêng của Asami. Phục hồi là một thuật ngữ tương đối, mặc dù, và ông không nhìn về phía trước để tầm nhìn của Takaba, người đã được rút ra và nhạt từ rất nhiều thời gian mà không có ánh sáng mặt trời trực tiếp và tập thể dục. Đôi mắt lớn để bắt đầu, dường như để mất một nửa khuôn mặt của mình những ngày này. Trong nhà bếp, anh đặt xuống các quy định, ông đã mang bây giờ mà ăn nhiều hơn đáng kể đã được phê duyệt và bắt đầu cất chúng đi với các phong trào hiệu quả. Những khoảnh khắc yên tĩnh đã thực sự nào của một cứu trợ. Sự căng thẳng tất cả họ sẽ được theo ba tháng qua đã được rất lớn. Nó vẫn còn là, và với sự dẫn đầu có thể về nơi ở của Homura, nó sẽ không dễ dàng lên. Ngài cầu nguyện họ tìm thấy anh ta một cách nhanh chóng, điều này không phải là một đuổi ngỗng hoang dã. Nếu không có một số loại có độ phân giải cho tình trạng này sớm, ông lo sợ cho tất cả chúng, Asami nhất của tất cả. "Kirishima?" giọng nói Takaba bất ngờ anh ta và anh đột ngột quay. "Takaba-kun." "Tôi xin lỗi. Tôi không có ý làm giật mình." Takaba đã khoanh tay qua giữa của mình. Ông ôm lấy khuỷu tay, vai hunching hơi, và nhìn lên cách sợ hãi qua bangs quá dài. "Không sao," Kirishima trấn an anh. Anh quay vào sự lấp đầy nước vào bình và đặt nó trên bếp; một động thái hèn nhát thực để tránh việc phải đáp ứng mà ánh mắt thương lâu hơn mức cần thiết. Dòng công việc được gọi là cho nhiều điều ông muốn ông hiếm khi do dự để thực hiện. Đơn đặt hàng của Asami đã luôn luôn căn cứ trong lạnh, cứng chủ nghĩa thực dụng, và thậm chí đôi khi lòng thương xót. Nhưng tình hình này cào vào ruột của mình với sự bền bỉ đáng lo ngại, thậm chí có cảm giác tội lỗi. Các tình nghĩa thảm hại trong giọng nói Takaba của một vài ngày trước khi ông và Kirishima đã vượt qua những con đường trong bước đột phá đầu tiên của Takaba ra khỏi phòng bệnh vẫn không rời khỏi tâm trí của mình. Takaba đã đau đớn sửng sốt và xúc động khi được nói đến. Cuộc đối thoại đã được ngắn gọn. Kirishima đã thông báo rằng ông đã chạy trong chung cư. Ông có thể nấu ăn cho mình, xem tivi, làm như anh thích, chỉ rằng ông không để lại, không cố gắng liên lạc với bất cứ ai, mặc dù tất cả các dòng điện thoại và các thiết bị Internet là ẩn trong mọi trường hợp. Nhưng Takaba đã mỉm cười, một nụ cười nhỏ bé nhưng chính hãng mà làm cho đôi mắt của mình tỏa sáng trong một thời gian ngắn. Anh đã không tranh luận hay hỏi những câu hỏi về tình hình, ngoại trừ làm rõ rằng nó đã thực sự ổn không nếu anh rời khỏi phòng của mình. Kirishima đã bỏ pang câu thiếu tự tin khiến anh và gật đầu, nói với cậu bé mà anh có thể làm được như anh ấy thích. Sau đó, ông đã đè bẹp những kẻ yếu, nở hạnh phúc trong đôi mắt của cậu bé với lời cảnh cáo nghiêm khắc ông đã tới. Một cảm giác khó chịu khó chịu đã tăng lên trong ruột của mình như ông đã nói rõ với Takaba rằng mình đang bị theo dõi, mà lính gác gần đó, và rằng những dấu hiệu nhỏ nhất mà ông không hành - mắt Kirishima của đã giảm xuống cánh tay băng bó Takaba và cậu bé đã tái mặt và kéo trở lại, tay nắm chặt vào nó khi ông cúi xuống sàn - sẽ cho kết quả trong tất cả mất quyền lợi và một hình phạt nặng nề. Takaba đã thì thầm hiểu biết của mình và biến mất vào phòng mình không nói một lời. Khi Kirishima không thể ngủ những ngày này, anh thấy mình ở trên khả năng về sự ngây thơ của cậu bé, và thậm chí nếu những gì ông nghi ngờ là không đúng sự thật, thậm chí nếu Takaba đã đồng lõa trong việc kế hoạch quỷ quyệt của Homura, ông vẫn không thể trống lên các tàn nhẫn dự kiến đối với cậu bé. Đôi khi anh tự hỏi những gì các hình phạt đối với những hành động của mình sẽ được và ai sẽ phát chẩn chúng ra. Trong mọi trường hợp, những gì Asami tin là những gì đếm được, mặc dù Kirishima cũng nghi ngờ rằng ông đã chiến đấu chiến của riêng mình về phía trước đó là tốt; chứng cứ và cảm giác ruột ganh đua giành ảnh hưởng chi phối. Tất cả các phỏng đoán thứ hai và không có hành động thực tế đã thực hiện một số trên tất cả, đó dường như là chính xác những gì Homura đã muốn. Ông hy vọng anh có cơ hội đích thân trả nợ người đàn ông cho cuộc sống hỗn loạn cố tình cấu trúc Kirishima đã bị ném vào và cho những nỗi đau đớn về tinh thần anh thương rất nhiều. Các Takaba giờ giật anh ra khỏi suy nghĩ đăm chiêu của mình. "Tôi chỉ muốn để có được một số nước trái cây, nếu không sao đâu. " Một lần nữa, sự thăm dò, ngăn chặn tiếng nói làm khuấy dạ dày Kirishima, Ngài buộc mình phải biến. Takaba đã không di chuyển hoặc thay đổi vị trí. "Ngồi xuống đi. ​​Tôi sẽ có được nó." Trông hoảng hốt, Takaba lắc đầu một cách nhanh chóng. "Oh, không! Không sao, tôi có thể làm điều đó." Kirishima đã mở tủ lạnh và lấy lại chai nước cam. Ông điền một cao, cốc nhựa với nước trái cây. "Ở đây." Ông đặt nó ở một chiếc ghế cao giáp đảo trung tâm của nhà bếp. Takaba ngồi trên đó không thoải mái, cột sống thẳng và chặt chẽ như tay bọc về những đường nét của cốc. "Cảm ơn bạn." Ông lấy một ngụm ngắn, liếm môi của mình từ từ, sau đó mất một còn một, nhìn chằm chằm vào sâu trong cốc như một đứa trẻ. "Bạn có muốn ăn sáng? Các bác sĩ cho biết bạn có thể giới thiệu nhiều chất rắn. Tôi có thể làm cho bạn trứng, và nó có thể là tốt nhất để có một ít súp quá. Có lẽ một số bánh mì nướng. " Anh liếc nhìn Takaba, nhìn thấy đôi mắt của ông đã phát triển rộng. "Nếu bạn cảm thấy đó là quá nhiều ..." "N-không." Nhầm lẫn và lo âu Takaba là sờ thấy. "Không đi đến bất kỳ rắc rối on--" "Chuẩn bị nó." Lệnh cộc lốc của Asami giật mình cả hai. cơ thể Takaba giật mạnh đủ để khiến anh chững trên ghế cao, và Asami bước về phía trước để giữ thăng ông cho đến khi ông lấy lại thăng bằng. Một mạch đập mạnh rõ rệt trong cong cổ Takaba của, xung kích động của ông hiển nhiên cho cả hai Kirishima và Asami. tay Asami đã giảm đi từ vai của cậu bé, và anh cau mày. "Hãy đủ cho tất cả chúng ta." Ánh mắt anh một thời gian ngắn thắp sáng trên Kirishima, người ngay lập tức hiểu thứ tự nói ra. Với Takaba gập người trên quầy, Kirishima có thể nhìn thấy xương sườn đau đớn mỏng qua lớp vải của áo không tay T-shirt của mình. Ông sẽ thêm một số loài cá và cháo gạo cho bữa ăn, có lẽ một số trái cây tươi. Asami bước vào phòng khác nữa, điện thoại của mình vào tai mình, trong khi Kirishima đã vùi mình vào việc chuẩn bị thực phẩm. Anh nhìn Takaba ra khỏi khóe mắt, chú ý tư thế căng thẳng và lo lắng của juddering chân của mình chống lại các chân của chiếc ghế. Sự im lặng nặng nề và khó chịu, nhưng trí tuệ không nhỏ của ông không thành công ông khi ông đã cố gắng để đến với một cái gì đó - bất cứ điều gì - để nói. Ông đã thực hiện công việc nhanh chóng của bữa ăn sáng, Takaba, yên tĩnh và vẫn còn, ôm chặt lấy nước trái cây của mình giống như một huyết mạch . Cả hai đều nghe thấy giọng nói của Asami đến gần hơn nữa, sau đó kết thúc cắt bớt của mình để cuộc trò chuyện điện thoại trước khi bước vào bếp. Một chiếc áo choàng hạ cánh trên quầy bên cạnh Takaba. "Đừng đi quanh ở bên cạnh không có gì trong giữa tháng mười hai." Khi Takaba dường như đóng băng, đôi mắt nhấp nháy với sự không chắc chắn, Asami giật cằm. "Đặt nó vào." Takaba tuân thủ nhanh chóng, trượt tay mình vào tay áo và ngân những sash quanh eo của mình. Bàn tay anh trượt vào tay đối diện, sử dụng chúng như một người ngu ngốc, và anh phóng một cái nhìn tại Asami. "Đó là ... Đó là tháng mười hai?" Kirishima và Asami nhìn chằm chằm. "Vâng." Asami với lấy hộp thuốc lá trên quầy bên và thắp sáng nó. "12 Tháng Mười Hai." Biểu hiện của anh đã đóng cửa tắt hoàn toàn, và ông hút thuốc trong im lặng như Kirishima đã bắt đầu chuyển các món ăn đến đảo. "Oh." Cằm Takaba đã giảm, tóc bù xù của ông rơi xuống phía trước để che giấu khuôn mặt của mình, mặc dù anh ta dường như cảm giác ánh mắt không ngừng Asami như vai gập thêm. Asami hút thuốc lá để lọc của nó sau đó stubbed ra nó và ngồi vào hòn đảo này. Kirishima theo, bắt đầu ăn sau khi ông chủ của mình đã bắt đầu. Takaba đợi một nhịp dài cho đến khi mắt Asami của hất về phía ông, sau đó ông cúi xuống để thức ăn của mình mà không có sự nhiệt tình của anh, nhưng chậm, nhai kỹ từng cắn có phương pháp và nuốt với một cái gì đó của một nỗ lực. Sau một lúc, cho Kirishima cái nhìn ngắn ngủi trước khi trở về đôi mắt của mình để thức ăn của mình, ông nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn bạn. Đó là tốt." Kirishima đã đưa ra một grunt của sự thừa nhận. Đầu anh bắt đầu đập mạnh, một áp lực nhẹ ở đáy hộp sọ của mình. Tình trạng này đã không đứng vững. Nếu một số loại đã được đóng cửa không tìm thấy ... Như thể đọc được tâm trí của mình, Asami nhìn anh. "Chúng tôi sẽ đi thẳng từ đây. Suoh đang chờ bên dưới." "Tất nhiên, Asami-sama." "Akihito." Tay cậu bé yên, cuộn chặt hơn quanh đôi đũa của mình. "Bữa ăn của bạn sẽ được chuyển giao. Tôi hy vọng bạn ăn chúng." Takaba nhìn Asami và gật đầu, đôi mắt rộng và không chớp. "Anh sẽ đi một lần nữa?" Anh nhìn như thể ông đang chờ một phản ứng gay gắt với câu hỏi của anh, nhưng anh vẫn giữ cái nhìn đáng sợ của Asami không dao động. Giây phút đau đớn kéo dài ra, và Kirishima không thể không tự hỏi những gì ông chủ của mình đang nghĩ gì. Làm thế nào ông đã đưa câu hỏi đó? "Tôi chỉ đi chăm sóc của doanh nghiệp, Akihito." Giọng Asami là mát mẻ và mịn màng. "Tôi sẽ gặp bạn sớm." Anh cúi xuống, miệng đánh răng vành ngoài của tai Akihito. "Và sau đó chúng tôi sẽ có một cuộc nói chuyện dài với nhau." Takaba rùng mình khi Kirishima đã tăng lên theo ông chủ của mình ra khỏi cửa. Anh ấy thực sự ước gì đã không nhìn thấy biểu hiện của cậu bé bị ma ám trước khi anh rời. Ông biết nó sẽ gắn bó với anh ấy suốt cả ngày. Mặc dù tất cả các đám cháy Homura đã được thiết lập trong tỉnh tổ chức Asami, ít nhất là Kirishima đã có thể có hành động cụ thể để đưa


























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: