I wish, Jin thinks but immediately dispels the thought. He flashes his dịch - I wish, Jin thinks but immediately dispels the thought. He flashes his Việt làm thế nào để nói

I wish, Jin thinks but immediately

I wish, Jin thinks but immediately dispels the thought. He flashes his coldest smile and asks, “Here's what I find out though. Remember the other thief I told you about?”

“Uhuh.”

“I heard he isn't quite tall but has got the meanest mouth. Can I ask, is this thief called Osaka guy your Osaka man?" He flashes his agent his coldest smile.

Pi is quiet for a while. “He did visit for a romp...or two.”

"And you insist you're not fucking with me?”

"I swear on Goemon, you have my loyalty,” Pi says. It's Jin's turn to raise his brow. Pi laughs. “I am always loyal to the money I'll get.”

Jin almost smiles at the blunt honesty.

“And as a confidence building measure, here's something my Osaka guy told me.” Pi pauses far longer than necessary. “You're looking for Kizuna. A painting called Kizuna.”

Jin is intrigued but remains wary. “Oh, and he told you this because he trusts you?”

"Of course not.” Pi's eyes twinkle naughtily. “But interrogation is best done when in the throes of passion. You ought to learn from me.”



Jin sits inside the taxi, lost in thought. He just had a talk with one of the retired con artist who had taken a fondness to him when he once convincingly act acted the part of a the nice young grandson in a scam. The old geezer informed him that indeed Kamenashi Shin was a thief. For a time Shin worked with another thief, someone named Hiro, who was jailed right about the same time Kazuya's parents died. Hiro had apparently gone free years ago but disappeared.

Jin clucks. He is getting more information yet none points to where and how he can get the darn painting. What he knows is that Kazuya somehow holds the key.

Kazuya.

He groans thinking he must have been swallowed by a vortex into a parallel universe where he finds attractive mind-boggling odd creature. It's the only logical explanation as to why thoughts of the strange painter makes his guts churn and his heart beat fast.

Jin shakes his head. Kazuya is the key, he tells himself. The last thing he needs is to be distracted. He has to train all his efforts into the single-minded pursuit of getting the painting.


Jin is in the state of buzzing clear-minded confidence when he opens the door to his safe house. He stops dead on his tracks.

A few feet away, Kazuya is sitting on the floor with a bowl of red strawberries in hand. Jin watches as Kazuya takes a piece, places the pointed part of the fruit between his lips and starts sucking it in – crushing the fruit as it wholly enters his mouth. He then licks his lips of the fruit's juices that dribbled down.

Jin's face pales as all the blood in his head goes straight to his crotch. “Stop that!”

Startled, Kazuya tips the bowl, causing the strawberries to roll on the floor. “What's wrong?”

"Don't...eat...strawberries...” Jin says, feeling woozy.

Clutching his chest, still heaving from apparently being startled by Jin's unexpected outburst, Kazuya asks, “Why?”

“Because,” Jin feebly says, “Because they get stuck in your teeth...”

Kazuya scrunches his mouth as his tongue moved against his braced teeth. The slurping sound he makes as he sucks his own teeth unnerves Jin.

“Stop sucking your teeth!”

Kazuya stops then looks irked. “You said strawberries are stuck in my teeth. Would you rather suck my braces yourself?”

The idea ought to have revolted Jin but on the contrary, it excited him. He closes his eyes shut to steel himself. “Just stop doing anything with your mouth.”

When after a couple of seconds, he no longer hears any sound coming from Kazuya, he dares open his eyes.

“I need to ask you something,” he says and joins Kazuya on the floor. “Do you know Kizuna?”

“Of course,” Kazuya replies as he gathers the fruits back inside the bowl. “It means bond.”

Jin clicks his tongue. “I know it means bond. I mean do you know a painting called Kizuna?”

“No.” Kazuya picks up up a strawberry and, apparently seeing imaginary dirt on it, blows into the fruit.

Jin grabs the fruit from the painter. “Will you just...Think hard, Kamenashi! This is important. This is worth your life.”

“My life is worth more than any painting,” Kazuya says.

There's a mix of indignation and hurt on Kazuya's expression. Jin feels guilty. “That's not what I...”

“I don't know a painting called Kizuna,” Kazuya interrupts. “Although when I was seven, I drew my grandpa and when he saw it he said he'd call it Kizuna,” he adds.

Kazuya has obviously quickly recovered from being affronted but Jin is still feeling guilty. It takes him a moment to comprehend what Kazuya just said.

He doubts that a sketch done by a seven-year-old – much less a seven-year-old Kazuya – would rake in millions but maybe it holds a clue. He takes a deep breath. Finally, a lead.

“Do you still have that sketch?”

“My grandpa kept it. It was burned with him.”

“You burned your grandpa?”

Kazuya coldly stares at Jin. "My grandpa wanted that sketch to be cremated with him.”

Jin is more intrigued: What was so important about a child's drawing that an ex-thief wanted it to die with him. “Do you remember what you drew?”

“My grandpa.”

Jin rolls his eyes. “You already said that, stupid. I mean, what were the details?”

“I don't remember.”

Jin clicks his tongue and rakes his fingers through his hair. He watches Kazuya blow on the imaginary dirt on a strawberry. Something is wrong.

"Kazuya, where did you get the strawberries?" Jin asks.

"I bought it."

Jin gets nervous. "Bought it where? How? You went out?"

"I was hungry so I went out. I even got to the market but realized I had no money so I decided to come back. But an an ambulant fruit vendor probably took pity on me and gave me these strawberries."

"For free?

"Yes. He even walked me back here. He was really nice."

"Oh fuck!" Jin exclaims. He leaps up to his feet and pulls up Kazuya. "Didn't I tell you not to leave? How long ago was this?"

"About half hour ago," Kazuya replies, looking puzzled.



Jin drags Kazuya down two flights of stairs but before they can reach thee lobby, Jin sees a couple of suspicious looking men hovering by the building's entrance.

“No shit! C'mon!” he exclaims and drags Kazuya back up the stairs.

As they ran back upstairs, Jin weighs their options. If it's just him, he can probably shoot it out and get away unscathed. But he cannot risk the painter. And the last time he checked, the only way to leave the 10-storey high building from the roof deck is to jump some few meters towards the roof deck of a neighbouring building. He doubts the dork painter can do that.

When they reached the 3rd floor, Jin sees an old woman about to enter her apartment at the end of the hall.

"Play along with me, 'kay?” Jin says to Kazuya who remains clueless to what is happening.

They tentatively walk up to the woman. “Ahm, excuse me, ma'am,” Jin starts.

The old woman turns and suspiciously eyes the two young men. Jin flashes her his most beguiling smile and the woman face softens.

Knowing he's touched first base, Jin continues. "This here's my brother,” Jin says. He presses Kazuya's hand and adds, “He's special.”

The woman eyes Kazuya. Jin presses Kazuya's hand tighter and Kazuya smiles, revealing his braced teeth. The woman's face softens some more. She smiles at Kazuya.

"Our apartment at the ground floor doesn't have a balcony like yours. And my brother has this thing about balconies,” Jin says and presses Kazuya's hand once more. He tries not to wince when Kazuya's nails dig into his wrist.

“Balcony. Want balcony,” Kazuya says.

"Our mother – bless her soul – used to bring my brother to our balcony in our home whenever he feels kinda' down.”

The woman looks from Kazuya to Jin then back. “Are you really brothers?” she asks.

Jin is about to answer when Kazuya pokes a finger under his right eye.

“Mole,” Kazuya says then points to his own mole under his right eye.

It is only then that Jin realizes that, indeed, he and Kazuya share a similarly-placed mole. Jin stares dumbfounded at Kazuya, momentarily forgetting their impromptu ruse.

“Hahawe...”Kazuya says.

It snaps Jin back to reality. He sees Kazuya has melted the woman's defenses. He moves in for he kill.

“But I understand if you won't let us in. I mean, of course, you shouldn't trust anyone these days. Thank you anyway.” He turns to leave.

"Okay,” the old woman says. “But just for a minute. And don't touch my plants.” She opens her door and steps inside her apartment.

"Really?” Jin asks, flashing his most dazzling grateful smile. “Just a minute will do, ma'am. Thank you very much.”

Hearing footsteps scrambling up the stairs, Jin pulls Kazuya inside and they went straight to the balcony. He curses when he sees the fire escape isn't there.

Jin surveys the scene on the ground and sees an open truck loaded with polystyrene scraps right under them.

“You're one lucky unlucky bastard, Kazuya,” he mutters.

Apparently realizing what they are about to do, Kazuya freezes on his feet. “I'm not gonna jump.”

"Either you jump or you die,” Jin threatens. He climbs over the railing and balances himself on the edge, hands securely clasped on the railing.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi muốn, Jin nghĩ nhưng ngay lập tức dispels những suy nghĩ. Ông nhấp nháy của mình nụ cười lạnh nhất và yêu cầu, "đây là những gì tôi tìm mặc dù. Hãy nhớ kẻ trộm khác mà tôi đã nói với bạn về?" "Uhuh.""Tôi nghe nói ông không phải là khá cao nhưng có miệng meanest. Tôi có thể hỏi, là kẻ trộm này được gọi là Osaka guy của bạn người đàn ông Osaka?" Ông nhấp nháy người đại diện của mình nụ cười lạnh nhất. Pi là yên tĩnh trong một thời gian. "Ông đã ghé thăm cho một romp... hoặc hai." "Và bạn nhấn mạnh bạn đang không fucking với tôi?" "Tôi thề trên Goemon, bạn có lòng trung thành của tôi," Pi nói. Nó là của Jin lần lượt để nâng cao trán của mình. Pi cười. "Tôi luôn luôn trung thành với số tiền tôi sẽ nhận được." Tấn hầu như nụ cười lúc các trung thực thẳng thừng. "Và như là một sự tự tin xây dựng đo, đây của một cái gì đó của tôi Osaka chàng nói với tôi." Pi tạm dừng dài hơn cần thiết. "Bạn đang tìm kiếm Kizuna. Một bức tranh gọi Kizuna." Jin là hấp dẫn nhưng vẫn thận trọng. "Oh, và ông nói với bạn điều này bởi vì ông tin tưởng bạn?" "Tất nhiên không." PI của mắt lấp lánh naughtily. "Nhưng xét hỏi tốt nhất thực hiện khi trong throes của niềm đam mê. Bạn phải học hỏi từ tôi." Jin ngồi bên trong xe taxi, bị mất trong suy nghĩ. Ông chỉ có một cuộc nói chuyện với một trong các loại bỏ con nghệ sĩ những người đã thực hiện một hiếu cho ông khi ông thuyết phục một lần hành động đã hành động một phần của một cháu trai nhỏ tốt đẹp trong một scam. Geezer cũ thông báo với ông rằng thực sự Kamenashi Shin là một tên trộm. Trong một thời gian Shin làm việc với một tên trộm, một người tên là Hiro, người đã bị bắt giam ngay về cùng một thời gian Kazuya cha mẹ qua đời. Hiro dường như đi miễn phí năm trước đây của họ nhưng biến mất.Jin clucks. Ông là nhận được thêm thông tin, nhưng không có điểm đến nơi và làm thế nào ông có thể nhận được bức tranh darn. Những gì ông biết là Kazuya đó bằng cách nào đó giữ chìa khóa. Kazuya.Ông kêu suy nghĩ ông phải có được nuốt bởi một xoáy vào một vũ trụ song song, nơi ông tìm thấy hấp dẫn sinh vật mind-boggling lẻ. Đó là những lời giải thích hợp lý chỉ là lý do tại sao những suy nghĩ của họa sĩ lạ làm cho khuấy ruột của mình và của ông tim đập nhanh. Jin lắc đầu. Kazuya là chìa khóa, anh ta nói với chính mình. Điều cuối cùng ông cần phải được bị phân tâm. Ông đã đào tạo tất cả các nỗ lực của mình vào việc săn đuổi chuyên nhận được bức tranh.Jin là thuộc bang ù clear-minded tự tin khi ông mở cửa đến căn nhà an toàn của mình. Ông dừng lại chết trên bài nhạc của mình. Một vài feet, Kazuya ngồi trên sàn nhà với một bát đỏ dâu tây trong tay. Jin đồng hồ như Kazuya mất một mảnh, nơi phần nhọn của quả giữa đôi môi của mình và bắt đầu sucking nó trong-nghiền quả vì nó hoàn toàn vào miệng của mình. Ông sau đó liếm đôi môi của mình của nước ép của trái cây trận xuống. Khuôn mặt của Jin pales như tất cả máu trong đầu đi thẳng vào đáy quần của ông. "Stop đó!" Giật mình, Kazuya lời khuyên bát, gây ra các dâu tây lăn trên sàn nhà. "Những gì là sai?" "Không... ăn... dâu tây..." Jin nói, cảm giác woozy. Ôm ngực của mình, vẫn heaving từ dường như bị giật mình bởi sự trồi lên bất ngờ của Jin, Kazuya hỏi, "Tại sao?" "Bởi vì," Jin feebly nói, "bởi vì họ gặp khó khăn trong răng của bạn..." Kazuya scrunches miệng như lưỡi của mình di chuyển chống lại braced hàm răng của mình. Những âm thanh slurping ông làm cho như ông sucks răng của mình unnerves tấn. "Stop sucking răng của bạn!" Kazuya dừng sau đó trông irked. "Bạn nói dâu tây đang mắc kẹt trong răng của tôi. Sẽ bạn thay vì suck niềng răng của tôi cho mình?" Ý tưởng nên có nổi loạn Jin nhưng ngược lại, nó kích thích anh ta. Ông đóng cửa đôi mắt của mình đóng để thép mình. "Chỉ cần ngừng làm bất cứ điều gì với miệng của bạn." Khi sau một vài giây, ông không nghe thấy bất kỳ âm thanh đến từ Kazuya, ông dám mở mắt của mình. "Tôi cần phải hỏi bạn một cái gì đó," ông nói và tham gia Kazuya trên sàn nhà. "Bạn có biết Kizuna?""Tất nhiên," Kazuya trả lời khi ông thu thập các loại trái cây trở lại bên trong bát. "Nó có nghĩa là trái phiếu."Jin nhấp chuột lưỡi của mình. "Tôi biết nó có nghĩa là trái phiếu. Tôi có nghĩa là bạn có biết một bức tranh được gọi là Kizuna?""Số" Kazuya chọn lên lên một quả dâu tây, và dường như nhìn thấy bụi bẩn tưởng tượng thôi, thổi thành quả.Jin lấy trái cây từ họa sĩ. "Bạn sẽ chỉ cần... Nghĩ rằng khó khăn, Kamenashi! Điều này là quan trọng. Đây là giá trị cuộc sống của bạn.""Cuộc sống của tôi là có giá trị hơn bất kỳ sơn," Kazuya nói. Đó là một kết hợp của indignation và đau trên biểu hiện của Kazuya. Kim cảm thấy có tội. "Đó không phải là những gì tôi...""Tôi không biết một bức tranh được gọi là Kizuna" Kazuya ngắt. "Mặc dù khi tôi đã bảy, tôi đã vẽ grandpa của tôi và khi nhìn thấy nó, ông nói ông sẽ gọi nó Kizuna," ông nói thêm.Kazuya đã rõ ràng là một cách nhanh chóng hồi phục từ đang được chân nhưng Jin vẫn còn cảm giác tội lỗi. Anh ta mất một chút thời gian để hiểu những gì Kazuya vừa nói. Ông nghi ngờ rằng một bản phác thảo được thực hiện bởi một bảy-tuổi-ít hơn nhiều một Kazuya bảy tuổi-nào rake trong hàng triệu, nhưng có lẽ nó giữ một đầu mối. Ông mất một hơi thở sâu. Cuối cùng, một dẫn. "Bạn vẫn có ký họa đó?""Grandpa của tôi giữ nó. Nó bị đốt với anh ta.""Bạn đốt cháy ông nội của bạn?"Kazuya coldly nhìn Jin. "Grandpa của tôi muốn rằng bài học để được hỏa táng với anh ta." Jin là hấp dẫn hơn: những gì là quan trọng như vậy về bản vẽ của trẻ em một tên trộm cũ muốn nó chết với anh ta. "Bạn có nhớ những gì bạn đã vẽ?""Grandpa của tôi."Jin cuộn đôi mắt của mình. "Bạn đã nói rằng, ngu ngốc. Tôi có nghĩa là, những gì đã là các chi tiết không?""Tôi không nhớ."Jin nhấp chuột lưỡi của mình và rakes ngón tay của mình thông qua mái tóc của mình. Ông đồng hồ Kazuya thổi vào đất tưởng tượng vào một quả dâu tây. Một cái gì đó là sai. "Kazuya, bạn lấy dâu tây ở đâu?" Jin yêu cầu. "Tôi đã mua nó." Jin được thần kinh. "Mua nó đâu? Làm thế nào? Bạn đã đi ra ngoài?" "Tôi đã đói vì vậy tôi đã đi. Tôi thậm chí đã đến thị trường, nhưng nhận ra tôi đã không có tiền nên tôi quyết định trở lại. Nhưng một một nhà bán trái cây ambulant có lẽ đã tiếc về tôi và đã cho tôi những dâu tây. " "Miễn phí? "Có. Ông thậm chí đã đi tôi trở lại đây. Ông là thực sự tốt đẹp." "Ôi mẹ!" Jin rối. Ông nhảy lên đến chân của mình và dừng lại Kazuya. "Không tôi nói bạn không để lại? Bao lâu là điều này?" "Khoảng nửa giờ trước," Kazuya bài trả lời, nhìn bối rối. Jin kéo Kazuya xuống hai chuyến bay của cầu thang nhưng trước khi họ có thể đạt đến ngươi vận động hành lang, Jin nhìn thấy một vài người đàn ông đang tìm kiếm đáng ngờ lơ lửng bởi lối vào của tòa nhà. "Không có thật! C'mon!"ông rối và kéo Kazuya trở lại lên cầu thang. Khi họ chạy trở lại tầng trên, Jin nặng lựa chọn của họ. Nếu nó là chỉ cần anh ta, ông có lẽ có thể bắn nó ra và lấy đi nguyên vẹn. Nhưng ông không thể mạo hiểm họa sĩ. Và lần cuối cùng ông đã kiểm tra, cách duy nhất để rời khỏi tòa nhà cao tầng 10 từ tầng mái nhà là để nhảy một số vài mét về phía tầng mái của một tòa nhà lân cận. Ông nghi ngờ dork họa sĩ có thể làm điều đó. Khi họ đạt đến tầng 3, Jin nhìn thấy một người phụ nữ tuổi về để vào căn hộ của cô vào cuối của hội trường. "Chơi cùng với tôi, ' kay?" Kim nói với Kazuya người vẫn còn tránh khỏi thất bại với những gì đang xảy ra. Họ không chắc chắn đi bộ đến người phụ nữ. "Ahm, xin lỗi, thưa bà," Jin bắt đầu. Bà lão hóa và đáng ngờ mắt hai người đàn ông trẻ. Jin nhấp nháy cô nụ cười đặt beguiling của ông và khuôn mặt của người phụ nữ làm mềm. Biết ông đã xúc động đầu tiên cơ sở, Jin tiếp tục. "Đây là anh trai của tôi," Jin nói. Ông ép của Kazuya tay và cho biết thêm, "Ông là đặc biệt." Đôi mắt người phụ nữ Kazuya. Jin ép của Kazuya tay chặt chẽ hơn và Kazuya nụ cười, tiết lộ braced hàm răng của mình. Khuôn mặt của người phụ nữ làm mềm một số chi tiết. Cô cười lúc Kazuya. "Our apartment at the ground floor doesn't have a balcony like yours. And my brother has this thing about balconies,” Jin says and presses Kazuya's hand once more. He tries not to wince when Kazuya's nails dig into his wrist. “Balcony. Want balcony,” Kazuya says. "Our mother – bless her soul – used to bring my brother to our balcony in our home whenever he feels kinda' down.” The woman looks from Kazuya to Jin then back. “Are you really brothers?” she asks.Jin is about to answer when Kazuya pokes a finger under his right eye.“Mole,” Kazuya says then points to his own mole under his right eye.It is only then that Jin realizes that, indeed, he and Kazuya share a similarly-placed mole. Jin stares dumbfounded at Kazuya, momentarily forgetting their impromptu ruse. “Hahawe...”Kazuya says.It snaps Jin back to reality. He sees Kazuya has melted the woman's defenses. He moves in for he kill. “But I understand if you won't let us in. I mean, of course, you shouldn't trust anyone these days. Thank you anyway.” He turns to leave."Okay,” the old woman says. “But just for a minute. And don't touch my plants.” She opens her door and steps inside her apartment. "Really?” Jin asks, flashing his most dazzling grateful smile. “Just a minute will do, ma'am. Thank you very much.” Hearing footsteps scrambling up the stairs, Jin pulls Kazuya inside and they went straight to the balcony. He curses when he sees the fire escape isn't there. Jin khảo sát cảnh trên mặt đất và thấy một xe tải mở được nạp với các mẩu tin lưu niệm polystyrene ngay dưới chúng. "Bạn là một may mắn không may mắn bastard, Kazuya," ông mutters. Rõ ràng việc thực hiện những gì họ đang làm, Kazuya đóng băng trên đôi chân của mình. "Tôi sẽ không nhảy." "Hoặc là bạn nhảy hoặc bạn chết," Jin đe dọa. Ông trèo qua Lan can và cân bằng bản thân trên các cạnh, tay siết chặt một cách an toàn trên các Lan can.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi muốn, Jin nghĩ nhưng ngay lập tức xua tan ý nghĩ đó. Ông nở nụ cười lạnh nhất của anh và hỏi: "Đây là những gì tôi tìm hiểu mặc dù. Ghi tên trộm khác tôi đã nói với bạn về? "" Uhuh. "" Tôi nghe nói anh ta không phải là khá cao nhưng đã có những miệng vô nhân. Tôi có thể hỏi, là tên trộm này được gọi là Osaka gã đàn ông Osaka của bạn? "Ông chợt đại lý của mình nụ cười lạnh nhất của mình. Pi là im lặng một lúc." Ông đã truy cập để nô đùa ... hoặc hai. "" Và bạn nhấn mạnh bạn ' lại không fucking với tôi? "" Tôi thề trên Goemon, bạn có lòng trung thành của tôi, "Pi nói. Đến lượt Jin để nâng cao lông mày của mình. Pi cười." Tôi luôn luôn trung thành với tiền tôi sẽ nhận được. "Jin gần như nụ cười tại trung thực thẳng thừng. "Và như một biện pháp xây dựng lòng tin, đây là cái gì anh chàng Osaka của tôi nói với tôi." Pi dừng lại lâu hơn là cần thiết. "Bạn đang tìm kiếm Kizuna. Một bức tranh được gọi là Kizuna." Jin bị hấp dẫn nhưng vẫn cảnh giác. "Oh, và ông nói với bạn điều này vì ông tin tưởng bạn?" "Tất nhiên là không." Đôi mắt của Pi lấp lánh tinh nghịch. "Nhưng thẩm vấn được thực hiện tốt nhất khi trong đau đớn của niềm đam mê. Bạn ought để học hỏi từ tôi. "Jin ngồi trong taxi, bị mất trong suy nghĩ. Anh ta chỉ có một cuộc nói chuyện với một trong các nghệ sĩ con về hưu, người đã thực hiện một hiếu với ông khi ông đã từng thuyết phục đóng vai diễn hành động trong một phần của các cháu thanh niên tốt đẹp trong một scam. Các geezer cũ thông báo với ông rằng thực sự Kamenashi Shin là một tên trộm. Trong một thời gian làm việc với Shin tên trộm khác, một người nào đó tên là Hiro, người đã bị bắt giam ngay sau lúc cùng cha mẹ Kazuya đã chết. Hiro dường như đã đi trước tuổi miễn phí, nhưng biến mất. Jin clucks. Ông là nhận được thêm thông tin nào điểm không phải ở đâu và làm thế nào ông có thể nhận được các bức tranh darn. Những gì ông biết là Kazuya bằng cách nào đó nắm giữ chìa khóa. Kazuya. Ông rên rỉ nghĩ ông phải có được nuốt bởi một xoáy vào một vũ trụ song song, nơi anh thấy hấp dẫn sinh vật kỳ lạ tâm-boggling. Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất là tại sao những suy nghĩ của các họa sĩ kỳ lạ làm cho ruột của mình khuấy và trái tim mình đập nhanh hơn. Jin lắc đầu. Kazuya là chìa khóa, ông nói với chính mình. Điều cuối cùng anh cần là để bị phân tâm. Ông có để đào tạo tất cả các nỗ lực của mình vào việc theo đuổi đầu óc duy nhất nhận được bức tranh. Jin đang trong tình trạng ù niềm tin sáng suốt khi anh mở cửa cho ngôi nhà an toàn của mình. Ông dừng lại chết vào bài hát của mình. Một vài bước chân, Kazuya đang ngồi trên sàn nhà với một bát dâu tây đỏ trong tay. Jin đồng hồ như Kazuya mất một mảnh, đặt phần nhọn của quả giữa đôi môi của mình và bắt đầu mút nó trong - nghiền trái cây vì nó hoàn toàn đi vào miệng của mình. Sau đó, anh liếm môi của loại nước ép của trái cây mà dribbled xuống. Mặt của Jin lu mờ như tất cả máu trong đầu của mình đi thẳng vào đáy quần của mình. "Dừng lại!" Giật mình, Kazuya mẹo bát, gây dâu tây lăn trên sàn nhà. "Có chuyện gì vậy?" "Không ... ăn ... dâu tây ..." Jin nói, cảm thấy chóng mặt. Giữ chặt ngực của mình, vẫn phập phồng từ dường như bị giật mình bởi sự bùng nổ bất ngờ của Jin, Kazuya hỏi, "Tại sao?" " Bởi vì, "Jin nói một cách yếu ớt," Bởi vì họ gặp khó khăn trong răng của bạn ... "Kazuya scrunches miệng như lưỡi di chuyển chống răng chuẩn bị tinh thần của mình. Những âm thanh slurping dậy như ông bú hàm răng của mình unnerves Jin." Dừng hút của bạn răng! "Kazuya dừng lại sau đó có vẻ khó chịu." Bạn nói dâu tây đang mắc kẹt trong răng của tôi. Bạn có khá hút niềng răng của tôi sao? "Ý tưởng nên đã nổi dậy Jin nhưng trái lại, nó kích thích anh ta. Anh ta nhắm mắt lại không mở cửa cho thép chính mình. "Chỉ cần ngừng làm bất cứ điều gì với miệng của bạn." Khi sau một vài giây, ông không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh đến từ Kazuya, anh dám mở mắt. "Tôi cần phải hỏi bạn điều gì đó," ông nói và tham gia Kazuya trên sàn nhà. "Bạn có biết Kizuna?" "Tất nhiên," Kazuya trả lời như ông tập hợp các loại trái cây trở lại vào trong bát. "Nó có nghĩa là trái phiếu." Jin chặc lưỡi của mình. "Tôi biết điều đó có nghĩa là trái phiếu. Tôi có nghĩa là bạn có biết một bức tranh gọi là Kizuna? "" Không. "Kazuya nhặt lên một quả dâu tây và, rõ ràng nhìn thấy bụi bẩn tưởng tượng về nó, thổi vào quả. Jin chụp lấy trái cây từ các họa sĩ. "Bạn sẽ chỉ ... Hãy suy nghĩ cứng, Kamenashi! Điều này là quan trọng. Đây là giá trị cuộc sống của bạn. "" Cuộc sống của tôi là có giá trị hơn bất kỳ bức tranh, "Kazuya nói. Có một kết hợp của sự phẫn nộ và đau trên biểu hiện của Kazuya. Jin cảm thấy tội lỗi. "Đó không phải là những gì tôi ..." "Tôi không biết một bức tranh gọi là Kizuna," Kazuya ngắt. "Mặc dù khi tôi lên bảy, tôi vẽ ông nội của tôi và khi nhìn thấy nó, ông nói rằng ông muốn gọi nó là Kizuna," ông nói thêm. Kazuya đã rõ ràng là nhanh chóng hồi phục khỏi bị xúc phạm nhưng Jin vẫn cảm thấy có lỗi. Nó sẽ đưa anh ta một chút thời gian để hiểu những gì Kazuya vừa nói. Ông nghi ngờ rằng một bản phác thảo được thực hiện bởi một bảy tuổi - ít hơn nhiều một Kazuya bảy tuổi - sẽ thu về hàng triệu nhưng có lẽ nó giữ một đầu mối. Ông hít một hơi thật sâu. Cuối cùng, một dẫn. "Bạn vẫn còn có bản phác thảo mà?" "Ông nội tôi giữ nó. Nó đã bị đốt cháy với anh ta. "" Bạn đốt cháy ông nội của bạn? "Kazuya lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Jin. "Ông nội tôi muốn phác thảo đó được hỏa táng với anh ta." Jin là hấp dẫn hơn. Những gì là quá quan trọng về bản vẽ của một đứa trẻ mà một cựu tên trộm muốn nó phải chết với Thầy "Bạn có nhớ những gì bạn đã vẽ?" "Ông nội của tôi . "Jin đảo mắt." Bạn đã nói rằng, những gì ngu ngốc là những chi tiết? ". Ý tôi là," Tôi không nhớ. "Jin chặc lưỡi của mình và cào ngón tay qua mái tóc của mình. Ông đồng hồ Kazuya thổi vào dirt tưởng tượng về một cái gì đó dâu tây. là sai. "Kazuya, nơi mà bạn có được dâu tây?" Jin hỏi. "Tôi đã mua nó." Jin bị thần kinh. "Mua nó ở đâu? Làm thế nào? Bạn đi ra ngoài? "" Tôi đang đói nên tôi đã đi ra ngoài. Tôi thậm chí đã đến thị trường nhưng nhận ra rằng tôi đã không có tiền nên tôi quyết định quay trở lại. Nhưng một một nhà cung cấp trái cây khuyết có lẽ cảm thấy thương hại tôi và cho tôi những dâu tây. "" Đối với miễn phí? "Vâng. Ông thậm chí còn đưa tôi trở về đây. Anh ấy thực sự tốt đẹp." "Oh fuck!" Jin kêu lên. Ông nhảy lên đứng lên và kéo lên Kazuya. "Không phải tôi đã nói với bạn không để lại? Bao lâu trước được điều này?" "Khoảng nửa giờ trước đây," Kazuya trả lời, nhìn bối rối. Jin kéo Kazuya xuống hai chuyến bay của cầu thang nhưng trước khi họ có thể tiếp cận ngươi sảnh, Jin thấy một vài người đàn ông bị nghi ngờ lơ lửng bởi lối vào của tòa nhà. "Không shit! C'mon! "Ông kêu lên và kéo Kazuya trở lại lên cầu thang. Khi họ chạy lên lầu, Jin nặng lựa chọn của họ. Nếu nó chỉ là anh, anh có lẽ có thể bắn nó ra và lấy đi không bị tổn thương. Nhưng ông không thể mạo hiểm họa sĩ. Và lần cuối cùng ông đã kiểm tra, cách duy nhất để rời khỏi 10 tầng, tòa nhà cao từ tầng mái là để nhảy một vài mét về phía tầng mái của tòa nhà lân cận. Ông nghi ngờ các họa sĩ Dork có thể làm điều đó. Khi họ lên đến tầng thứ 3, Jin thấy một bà già sắp bước vào căn hộ của cô ở cuối hành lang. "Chơi cùng với tôi, 'kay?" Jin nói với Kazuya người vẫn tránh khỏi thất bại với những gì đang xảy ra. Họ ngập ngừng đi lên với người phụ nữ. "Ahm, tha cho tôi, thưa cô," Jin bắt đầu. Người phụ nữ già hóa và đôi mắt đầy nghi ngờ hai người đàn ông trẻ tuổi. Jin chợt cô cười lý thú nhất của mình và khuôn mặt người phụ nữ làm mềm. Biết anh ấy chạm vào cơ sở đầu tiên, Jin vẫn tiếp tục. "Đây, đây là anh trai của tôi," Jin nói. Ông nhấn tay của Kazuya và cho biết thêm, "Anh ấy là đặc biệt." Đôi mắt người phụ nữ Kazuya. Jin ép tay của Kazuya chặt chẽ hơn và Kazuya mỉm cười, để lộ hàm răng chuẩn bị tinh thần của mình. Khuôn mặt của người phụ nữ làm mềm một số chi tiết. Cô mỉm cười với Kazuya. "Căn hộ của chúng tôi tại tầng trệt không có một ban công như của bạn. Và anh trai của tôi có điều này khoảng ban công," Jin nói và ép tay Kazuya một lần nữa. Anh ta không cố gắng nhăn nhó khi móng tay của Kazuya thâm nhập vào . cổ tay của mình ". Ban công Bạn muốn ban công," Kazuya nói. "Mẹ chúng tôi - ban phước cho linh hồn của cô -. sử dụng để mang lại cho anh trai của tôi để ban công của chúng tôi trong nhà của chúng tôi bất cứ khi nào anh cảm thấy kinda 'xuống" Người phụ nữ nhìn từ Kazuya để Jin sau đó trở lại. "Bạn có thực sự anh em?" Cô hỏi. Jin là về để trả lời khi Kazuya chọc một ngón tay dưới mắt phải của mình. "Mole" Kazuya nói rồi chỉ vào nốt ruồi của riêng mình dưới mắt phải của mình. Đó là chỉ sau đó Jin nhận ra rằng Thật vậy, ông và Kazuya chia sẻ một nốt ruồi tương tự-đặt. Jin nhìn chết lặng tại Kazuya, trong giây lát quên mưu mẹo ngẫu hứng của họ. "Hahawe ..." Kazuya nói. Nó dính Jin trở lại với thực tế. Ông thấy Kazuya đã tan phòng vệ của người phụ nữ. Ông di chuyển trong cho ông giết. "Nhưng tôi hiểu rằng nếu bạn sẽ không cho chúng tôi vào. Tôi có nghĩa là, tất nhiên, bạn không nên tin tưởng bất cứ ai những ngày này. Cảm ơn bạn anyway. "Ông quay lại." Được rồi, "bà lão nói." Nhưng chỉ trong một phút. Và đừng chạm vào cây của tôi. "Cô mở cửa và bước vào trong căn hộ của cô." Thật sao? "Jin yêu cầu, nhấp nháy nụ cười biết ơn chói sáng nhất của mình. "Chỉ cần một phút sẽ làm gì, thưa bà. Cảm ơn bạn rất nhiều. "Nghe thấy tiếng bước chân lộn lên cầu thang, Jin kéo Kazuya bên trong và họ đã đi thẳng vào ban công. Ông nguyền rủa khi anh ấy thấy thoát hiểm là không có. Jin khảo sát những cảnh trên mặt đất và nhìn thấy một chiếc xe tải mở nạp với phế liệu polystyrene ngay dưới chân họ. "Bạn là một trong khốn may mắn may mắn, Kazuya," anh ta lẩm bẩm. Rõ ràng nhận ra những gì họ muốn làm, Kazuya đóng băng trên đôi chân của mình. "Tôi không phải là bước nhảy sẽ." "Hoặc là bạn nhảy hoặc bạn chết," Jin đe dọa. Ông trèo qua lan can và cân bằng chính mình trên mép, tay siết chặt an toàn trên lan can.



































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: