Suho closed his pack, buckling it with sharp, easy movements. It was a dịch - Suho closed his pack, buckling it with sharp, easy movements. It was a Việt làm thế nào để nói

Suho closed his pack, buckling it w

Suho closed his pack, buckling it with sharp, easy movements. It was a little too full, bulging in spots, but it would have to do. The distance they were travelling was far, their destination significantly warmer than his current location, so he needed to bring a variety of clothing. He slung the pack over his shoulder, leaving the Shifter’s quarters to bring it to the boat which would carry all the luggage, his fur lined boots making soft noises on the lustreless black stone beneath his feet. Around him, other Shifters were running back and forth collecting the last of their belongings, and it was obvious that not all of them had taken the “only bring what is necessary” rule to heart. He couldn’t blame them; most of them had never been on a long journey like this, and the urge to bring this and that because they might need it was always strong.

Outside of the sleeping quarters, the dining hall was relatively empty. As Suho strode through the rows of tables and benches, the sounds of his boots clicking off the floor was almost obnoxiously loud. A small figure was hunched over one of the tables near the far doorway, his pack acting as a pillow for his head. As Suho neared, the figure glanced up at him and upon recognizing him, immediately sat up at attention.

“Shouldn’t you be taking that to the ship?” Suho asked, nodding at Xiumin’s pack.

“Yes, sir, I was on my way,” Xiumin said, pulling it half off the table as though he was about to swing it onto his shoulders. “I was just...”

He trailed off, looking at the floor in front of Suho’s boots. While every other soldier Suho had passed had been excited at the prospect of a long journey and a chance to prove their mettle in a potential battle, Xiumin looked pale and withdrawn, worrying his bottom lip with his teeth. “What is it?” Suho asked. “Is something wrong?”

“I,” Xiumin started haltingly. He took a deep breath then let his words tumble out, “I am unsure bringing me along on this voyage is a smart tactical move. Sir.” He tacked on the ‘sir’ like he had momentarily forgotten who he was speaking with, and he shuffled his feet nervously.

Suho blinked. He had hand picked the Shifters to bring along himself, and while the generals attacked some of his choices, his fellow Shifters hadn't. Most of his warriors were begging for the chance to fight, not trying to get out of it. “Xiumin,” Suho said slowly, “I chose you all myself, and I don’t see a problem.”

“But,” said Xiumin, a hint of desperation creeping into his voice, “I’m not a strong Shifter. I can barely move minimal amounts of water.”

“You have abilities the others don’t have, and they will definitely come in handy.” Suho hoped the sureness of his tone would ease Xiumin’s anxiety, but it only seemed to worsen it.

“It’s not helpful right now,” Xiumin muttered, fidgeting with the silver snowflake shaped insignia pinned to his chest; it was the same one all the level one Shifters wore.

“Well,” Suho said, smiling slightly, “freezing things isn’t going to be exactly useful when you live on a glacier is it?” He lay a hand on Xiumin’s shoulder and squeezed reassuringly. “Trust me, it’ll be fine. With any luck we won't even have to fight. Now,” he pushed Xiumin towards the door gently, “take your pack to the ship.”

Xiumin picked up his pack and slung it over his shoulders. Then he held out a hand. “I’ll take yours too, sir.”

Suho shook his head, “I need to head that way anyway to talk to the captain.”

Their walk to the docks was silent; Xiumin was fiddling with his pack, letting the straps out or tightening them so that it kept falling down on his back and then coming up high on his shoulders. He seemed to be doing it unconsciously. They’d just stepped out of the castle, the sudden transition from dark stone walls to brilliant white snow momentarily blinding them, when a general called out Suho’s name.

Suho turned to the man, dressed in heavy grey furs over navy fabric, the unicorn badge of the healers pinned to his chest. “I need you to discuss something with you,” said the man, a little breathless from his run across the open court of the castle where they now stood. “We’ve got a slight issue with the roster you requested.” Suho gave a small nod, and the man clapped his hands together. “Good. Yes. You, soldier, take the Lord Suho’s bag to the ship like a good lad.”

Suho gave the man a sharp look — no matter his position with the healers, he had no place ordering Suho’s men around — but Xiumin was already tugging Suho’s pack out of his hands and swinging it onto his own back. Xiumin gave a stiff bow in turn to each man, awkward because of the packs, and then walked swiftly down the path towards the docks.

Suho sighed. “What’s the issue?” he asked, turning to the man, who hadn’t even given Xiumin a second glance.

“The healer you requested is unfit for travel currently,” said the man. Suho knew that was healer talk for “pregnant”, and so he just nodded. There was no way he was bringing a pregnant woman along on a battle mission. “I’ve brought a list of other healers who might fit your requirements.” He pulled a small roll of paper out of his mass of furs and handed it to Suho.

Suho gave it a cursory glance, brow creasing. The list was short, but then the number of competent healers they had was small. None of the names jumped out at him. “Who would you recommend?” he asked softly, attention focused mainly on the list as he read through it a second time.

“Our best student is Yixing,” the man said, leaning over and pointing out a name for Suho. “He’s ranked top of his class and has even surpassed his teachers in some of his lessons.”

Suho looked up, frowning. “He’s still a student?”

“He’s very good,” said the man reassuringly.

“But not battle trained?”

“Well, to be honest, sir, none of the people on that list are battle trained. You already have the ones that are.”

"I am reluctant to bring someone who has no practical experience into a potential warzone," Suho said with a sigh. "But on your recommendation, I will, as well as the other woman, Hyorin. I recall she is quite skilled at healing burns."

The man looked like the idea of letting two healers go at once didn’t sit well at him, but he inclined his head all the same. “I will tell them to begin packing.”

Suho watched the man walk away briskly, and pinched the top of his nose. He could feel a headache forming already, and they hadn’t even set sail yet. He made his way quickly to the docks where the fleet of ships were harboured, feeling the heat of his body after the brisk walk battling with the cold, crisp air around him. His breath came in short white puffs, his boots crunching in the snow on the ground as he shifted, watching the men as they boarded the ship that would take them to the land of the air nation, and into the heart of the war.

——

After closing the door to the practise room, Tao had immediately shucked his elaborate robes, which now lay on the chair next to Kris, so that he was clad only in the thin white undershirt and dark cotton pants which were worn under the robes. It wasn’t hot outside by any means, but he was glad to be out of the piles of fabric. The layers made him feel stifled, no matter how gauzy the fabric may be. Kris looked disapproving, but then Kris never had to wear the ridiculous things. He always looked slightly disapproving anyway, but Tao paid him no mind. It was impossible to practise Shifting in family dress robes, and Tao knew this well, so Kris could shove it.

This practise room was Tao’s favourite place to be. Large, round, and roofless, it gave the illusion of privacy while not making him feel cloistered. The winter had finally given way to spring sunshine, and it was the first time in a long while that Tao had been able to get in here.

He’d already stretched, and he began running his drills, body falling easily into place. He wasn’t Shifting, not yet, just getting reacquainted with his limbs, letting the sun warm his bare arms. After one 360 twist in the air, he said, “God, I have missed this.”

“You know, you could always practise outside,” Kris pointed out, and Tao wrinkled his nose.

“But then people might see,” he said. “And then they would know what I can do.”

Kris just shook his head, dropping his head to go back to reading his book. Tao knew that Kris didn’t understand why he was so secretive about his Shifting ability — everyone knew that Tao was the strongest of the air Shifters, so why make it such a big mystery — but Tao liked to have a couple of tricks up his sleeve. After all, everyone had known what the Phoenix could do, and look at what had happened to him.

A small butterfly had fluttered into the room, shadow dancing on the floor. Tao could feel it stirring the air, and he gently took hold of the air around it, creating soft swirls that held it in place in mid-air, barely quivering.

Kris turned a page of his book without looking up. “Stop showing off.”

Tao huffed, letting the butterfly go. “I was making a point. I can’t do that outside of this room, and you know it. They’d have me trying to do it to people.”

“You can do it to people.”

“Just because I can, doesn’t mean that I should,” Tao said, and he created a gentle swirl of air that plucked Kris’s book from his hands and shut it with a snap in mid-air so that it lost the page that Kris had read up to. Kris shot him a glare and accompanied it with a flat burst of air that made Tao take a step backwards, hair blowing out of place. The use of his powers made Tao grin.

Kris picked his book up from where it had dropped onto the floor with affronted grace. “Are you going to practise?” he asked. “Or are you going to be a brat?”

“Can’t I do both?” Tao asked impishly, answering the question, and Kris sighed.

“You realise that we’re technically at war right now?” he asked, flipping through h
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Suho đóng gói của ông, sự oằn nó với sắc nét, dễ dàng chuyển động. Đó là một chút quá đầy đủ, phồng tại các điểm, nhưng nó sẽ phải làm. Khoảng cách họ đã đi du lịch đến nay, là điểm đến của họ đáng kể ấm hơn so với vị trí hiện tại của mình, vì vậy ông cần thiết để mang lại một số quần áo. Ông slung goi qua vai của mình, để lại của Shifter khu để đưa nó vào thuyền mà sẽ mang theo tất cả hành lý, khởi động lông lót của ông làm cho tiếng ồn mềm trên đá đen lustreless bên dưới bàn chân của mình. Xung quanh anh ta, sang số bằng khác chạy trở lại và ra thu cuối cùng của đồ đạc của họ, và nó đã được rõ ràng rằng không phải tất cả chúng có thực hiện quy tắc "chỉ mang lại cho những gì là cần thiết" để trái tim. Ông không thể đổ lỗi cho họ; Hầu hết trong số họ chưa bao giờ trên một hành trình dài như thế này, và các yêu cầu để mang lại điều này và rằng bởi vì họ có thể cần nó luôn mạnh mẽ.Bên ngoài các khu ngủ, hội trường ăn uống tương đối sản phẩm nào. Như Suho strode thông qua các hàng của bảng và băng ghế, âm thanh khởi động của ông cách nhấn vào ra sàn là gần như obnoxiously lớn. Một con số nhỏ được hunched qua một trong các bảng gần xa cửa, bầy hoạt động như một cái gối cho đầu của mình. Theo Suho neared, con số liếc nhìn lên lúc ông và khi công nhận anh ta, ngay lập tức ngồi lên lúc sự chú ý."Không nên bạn tham gia mà tàu?" Suho hỏi, nodding lúc Xiumin của gói."Vâng, thưa ngài, tôi đã trên con đường của tôi," Xiumin nói, kéo nó một nửa ra khỏi bàn là mặc dù ông đã là về để xoay quanh nó lên vai của mình. "Tôi đã chỉ..."Ông kéo ra, nhìn vào đáy ở phía trước của khởi động của Suho. Trong khi mỗi người lính khác mà Suho đã thông qua đã được vui mừng tại khách hàng tiềm năng của một hành trình dài và một cơ hội để chứng minh dũng khí của họ trong một trận chiến tiềm năng, Xiumin nhìn nhạt và rút, đáng lo ngại môi dưới cùng với hàm răng của mình. "Những gì là nó?" Suho hỏi. "Là một cái gì đó sai?""Tôi," Xiumin bắt đầu haltingly. Ông mất một hơi thở sâu rồi để cho lời tumble ra, "I 'm không chắc chắn mang lại cho tôi cùng chuyến đi này là một di chuyển chiến thuật thông minh. Sir." Ông tacked vào 'ông' như ông trong giây lát đã quên những người ông đã nói chuyện với, và ông đi đôi chân của mình nervously.Suho blinked. Ông đã có bàn tay chọn sang số bằng để mang theo mình, và trong khi các tướng tấn công một số sự lựa chọn của mình, đồng bào của mình sang số bằng không. Hầu hết các chiến binh của mình xin ăn cho cơ hội để chống lại, không cố gắng để có được ra khỏi nó. "Xiumin," Suho nói chậm, "tôi đã chọn bạn tất cả bản thân mình, và tôi không thấy một vấn đề.""Nhưng," cho biết Xiumin, một chút tuyệt vọng leo vào giọng nói của mình, "tôi không phải một Shifter mạnh mẽ. Tôi có thể hầu như không di chuyển các số tiền tối thiểu của nước.""Bạn có khả năng những người khác không có, và họ sẽ chắc chắn có ích." Suho hy vọng sureness giai điệu của ông sẽ giảm bớt lo lắng của Xiumin, nhưng nó chỉ có vẻ xấu đi nó."Sẽ không tốt nếu ngay bây giờ," Xiumin muttered, fidgeting với bông tuyết bạc hình huy hiệu đính vào ngực của mình; nó đã là như vậy một mức một sang số bằng mặc."Vâng," Suho nói, mỉm cười một chút, "đóng băng những điều sẽ không chính xác hữu ích khi bạn trực tiếp trên sông băng là nó?" Ông đặt một bàn tay trên Xiumin của vai và vắt reassuringly. "Tôi tin tưởng, nó sẽ bị phạt. Với bất kỳ may mắn chúng tôi thậm chí sẽ không có để chiến đấu. Bây giờ,"ông ấy đã đẩy Xiumin hướng tới cửa nhẹ nhàng,"có tên cá tàu."Xiumin nhặt bầy và slung trên vai của mình. Sau đó, ông đã tổ chức ra một bàn tay. "Tôi sẽ đưa bạn quá, sir."Suho lắc của ông đầu, "tôi cần phải đầu có cách nào để nói chuyện với thuyền trưởng."Đi bộ của họ để các bến cảng đã im lặng; Xiumin không quan trọng với bầy, cho phép các quai hoặc thắt chặt chúng vì vậy mà nó giữ rơi xuống trên lưng và sau đó sắp lên cao trên vai của mình. Ông dường như làm việc đó vô thức. Họ đã chỉ bước ra khỏi lâu đài, sự chuyển đổi bất ngờ từ những bức tường đá tối thành rực rỡ màu trắng tuyết trong giây lát blinding họ, khi một vị tướng gọi là Suho của tên.Suho quay sang người đàn ông mặc quần áo lông thú màu xám nặng trên vải Hải quân, huy hiệu kỳ lân trong những healers mà ghim vào ngực của mình. "Tôi cần bạn để thảo luận về một cái gì đó với bạn," nói những người đàn ông, hơi thở từ chạy của ông trên tòa lâu đài nơi họ bây giờ đứng. "Chúng tôi đã có một vấn đề nhỏ với danh sách mà bạn đã yêu cầu." Suho đã đưa ra một gật nhỏ, và người đàn ông clapped tay với nhau. "Tốt. Có. Bạn, người lính, có Chúa Suho túi tàu như một cậu bé ngoan. "Suho đã cho người đàn ông một cái nhìn sắc nét-không có vấn đề vị trí của mình với những healers mà, ông đã có nơi đặt hàng của Suho người đàn ông xung quanh- nhưng Xiumin đã tugging Suho của gói ra khỏi bàn tay của mình và đong đưa nó vào mặt sau của chính mình. Xiumin đã cung cấp một cánh cung cứng lần lượt cho mỗi người đàn ông, khó khăn bởi vì các gói, và sau đó nhanh chóng đi xuống con đường hướng tới các bến cảng.Suho thở dài. "Vấn đề là gì?", ông hỏi, chuyển sang những người thậm chí đã không cho Xiumin một nháy mắt thứ hai."Healer bạn yêu cầu hiện nay, là không thích hợp cho du lịch", ông người đàn ông. Suho biết đó là healer nói chuyện "mang thai", và vì vậy ông chỉ gật đầu. Có là không có cách nào ông đưa một người phụ nữ mang thai dọc theo một nhiệm vụ chiến đấu. "Tôi đã đưa một danh sách khác healers người có thể phù hợp với yêu cầu của bạn." Ông kéo một cuộn giấy ra khỏi của mình khối lượng của lông thú nhỏ và giao nó cho Suho.Suho đã cho nó một cái nhìn lướt qua, trán hủy. Danh sách là ngắn, nhưng sau đó số có thẩm quyền healers họ có là nhỏ. Không ai trong số các tên đã nhảy ra lúc anh ta. "Những người bạn muốn giới thiệu?" Anh hỏi nhẹ nhàng, sự chú ý tập trung chủ yếu vào danh sách khi ông đọc qua nó một lần thứ hai."Sinh viên tốt nhất của chúng tôi là Yixing," người đàn ông nói, nghiêng hơn và chỉ ra một tên cho Suho. "Ông đã xếp hạng trên cùng của lớp học của mình và thậm chí đã vượt qua giáo viên của mình trong một số bài học của mình."Suho nhìn lên, frowning. "Ông là vẫn còn một học sinh?""Ông là rất tốt," nói người đàn ông reassuringly."Nhưng tiến hành huấn luyện không chiến đấu?""Vâng, để được trung thực, thưa ngài, không có những người trên danh sách đó là trận chiến được đào tạo. Bạn đã có những người có.""Tôi không muốn mang lại cho một người đã không có kinh nghiệm thực tế vào một warzone tiềm năng," Suho nói với một sigh. "Nhưng đề nghị của bạn, tôi sẽ, cũng như người phụ nữ khác, Hyorin. Tôi nhớ cô là khá kỹ năng chữa bệnh bỏng."Người đàn ông trông giống như ý tưởng cho phép hai healers đi cùng một lúc không ngồi tốt lúc anh ta, nhưng ông nghiêng đầu tất cả như nhau. "Tôi sẽ nói với họ để bắt đầu đóng gói."Suho theo dõi những người đàn ông đi bộ briskly, và bị chèn ép đầu mũi của mình. Ông có thể cảm thấy đau đầu đã hình thành, và họ thậm chí đã không đặt buồm được nêu ra. Ông đã thực hiện theo cách của mình một cách nhanh chóng để các bến cảng nơi hạm đội tàu đã được harboured, cảm thấy sức nóng của cơ thể của mình sau khi đi bộ brisk chiến đấu với cái lạnh, crisp không khí xung quanh anh ta. Hơi thở của mình đến puffs trắng trong ngắn hạn, ông khởi động crunching trong tuyết trên mặt đất khi ông chuyển, xem những người đàn ông như họ lên con tàu sẽ đưa họ đến vùng đất của dân tộc máy, và vào Trung tâm của cuộc chiến tranh.——Sau khi đóng cửa phòng thực hành, Tao đã ngay lập tức rượu của mình áo choàng xây dựng, mà bây giờ nằm trên ghế bên cạnh Kris, do đó, rằng ông mạ chỉ trong mỏng trắng undershirt và tối tăm bông Quần mà đã mang theo các áo choàng. Nó không phải nóng bên ngoài bằng bất cứ phương tiện, nhưng ông là vui mừng ra khỏi đống vải. Các lớp làm cho anh ta cảm thấy stifled, không có vấn đề như thế nào gauzy vải có thể. Kris nhìn chối, nhưng sau đó Kris không bao giờ có để mặc những điều vô lý. Ông luôn luôn nhìn một chút disapproving anyway, nhưng Tao trả anh ta không có tâm trí. Hoàn toàn không thể hành nghề Shifting tại gia đình ăn mặc áo choàng, và Tao biết điều này tốt, do đó, Kris có thể xô nó.Phòng thực hành này là của Tao yêu thích nơi phải. Lớn, vòng, và roofless, nó đã cho những ảo ảnh của bảo mật trong khi không làm cho anh ta cảm thấy về phe Pháp. Mùa đông cuối cùng đã đưa ra cách để mùa xuân ánh nắng mặt trời, và nó là lần đầu tiên trong một chặng đường dài trong khi đó Tao đã có thể nhận ở đây.Ông đã kéo dài, và ông bắt đầu chạy máy khoan của mình, cơ thể dễ dàng rơi vào vị trí. Ông đã không là Shifting, không được nêu ra, chỉ cần nhận được reacquainted với tay chân của mình, cho phép sun ấm cánh tay trần của mình. Sau khi một 360 xoay trong không khí, ông nói, "Thiên Chúa, tôi đã bỏ lỡ điều này.""Bạn biết, bạn có thể luôn luôn thực hành bên ngoài," Kris chỉ ra, và Tao nhăn mũi của mình."Nhưng sau đó mọi người có thể nhìn thấy," ông nói. "Và sau đó họ sẽ biết những gì tôi có thể làm."Kris chỉ lắc đầu, giảm đầu của mình để quay trở lại để đọc cuốn sách của ông. Tao biết rằng Kris không hiểu tại sao ông đã bí mật như vậy về khả năng Shifting của mình-tất cả mọi người biết rằng Tao là mạnh nhất của không khí sang số bằng, vì vậy tại sao làm cho nó một bí ẩn lớn- nhưng Tao thích để có một vài thủ thuật lên tay áo của mình. Sau khi tất cả, tất cả mọi người đã biết những gì Phoenix có thể làm, và nhìn vào những gì đã xảy ra với anh ta.Một loài bướm nhỏ có fluttered vào phòng, bóng nhảy múa trên sàn nhà. Tao có thể cảm thấy nó khuấy trong không khí, và ông nhẹ nhàng đã giữ không khí xung quanh nó, tạo ra swirls mềm giữ nó tại chỗ trong không khí trung, hiếm khi lên.Kris chuyển một trang của cuốn sách của mình mà không nhìn lên. "Stop Hiển thị ra."Tao huffed, cho phép con bướm đi. "Tôi đã làm cho một điểm. Tôi không thể làm điều đó bên ngoài căn phòng này, và bạn biết điều đó. Họ sẽ có tôi cố gắng để làm điều đó cho người dân.""Bạn có thể làm điều đó cho người dân.""Chỉ vì tôi có thể, không có nghĩa là tôi nên," Tao nói, và ông đã tạo ra một xoáy nhẹ nhàng của máy ngắt của Kris cuốn sách từ bàn tay của mình và tắt nó với một snap giữa không để nó mất trang Kris đã đọc lên đến. Kris đã bắn anh ta một chói và đi kèm với một burst phẳng của máy làm Tao mất một bước thụt lùi, tóc thổi ra khỏi nơi. Việc sử dụng các quyền hạn của mình làm Tao nụ cười.Kris chọn cuốn sách của mình từ nơi nó đã bỏ lên sàn với chân ân huệ. "Là bạn sẽ thực hành?", ông hỏi. "Hoặc là bạn sẽ là một brat?""Không thể tôi làm cả hai?" Tao yêu cầu impishly, trả lời câu hỏi, và Kris thở dài."Bạn nhận ra rằng chúng tôi kỹ thuật chiến tranh ngay bây giờ?" ông hỏi, flipping thông qua h
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Suho đóng gói của mình, oằn nó với sắc nét, chuyển động dễ dàng. Đó là một chút quá đầy đủ, phồng tại các điểm, nhưng nó sẽ phải làm. Khoảng cách họ đã được đi du lịch là đến nay, điểm đến của họ ấm hơn so với vị trí hiện tại của mình có ý nghĩa, vì vậy ông cần phải mang nhiều quần áo. Ông đeo gói qua vai mình, để lại trong khu tập thể của Shifter để đưa nó vào thuyền mà sẽ thực hiện tất cả các hành lý, lông lót giày của mình làm ồn mềm trên màu đen đá lustreless dưới chân mình. Xung quanh anh, Shifters khác đã chạy tới lui thu cuối cùng của đồ đạc của họ, và rõ ràng là không phải tất cả trong số họ đã chụp được những "chỉ mang lại cần thiết là những gì" quy tắc để tim. Anh ta không thể đổ lỗi cho họ; hầu hết trong số họ đã không bao giờ được trên một hành trình dài như thế này, và các yêu cầu để mang lại điều này và điều đó bởi vì họ có thể cần nó luôn luôn mạnh mẽ. Bên ngoài của chỗ ngủ, phòng ăn là tương đối trống. Như Suho sải bước qua những hàng bàn ghế, âm thanh khởi động của mình nhấn khỏi sàn là gần như obnoxiously lớn. Một con số không nhỏ đã được gập người trên một chiếc bàn gần cửa ra vào cho đến nay, gói của mình hành động như một cái gối cho đầu mình. Như Suho đến gần, con số này liếc nhìn anh ta và khi nhận ra anh ta, ngay lập tức ngồi dậy ở sự chú ý. "Nếu bạn không thể lấy đó để con tàu?" Suho hỏi, gật đầu với gói Xiumin của. "Vâng, thưa ông, tôi đã được trên cách của tôi, "Xiumin nói, kéo nó nửa khỏi bàn như thể anh đã được về để xoay nó lên vai. "Tôi chỉ là ..." Anh ấy nhỏ dần, nhìn vào sàn trước boots Suho của. Trong khi mọi người lính khác Suho đã trôi qua đã được kích thích trước triển vọng của một cuộc hành trình dài và một cơ hội để chứng minh dũng khí của họ trong một cuộc chiến tiềm năng, Xiumin trông nhợt nhạt và bị thu hồi, lo lắng môi dưới của mình với hàm răng của mình. "Chuyện gì vậy?" Suho hỏi. "Có chuyện gì?" "Tôi," Xiumin bắt đầu ngập ngừng. Anh hít một hơi thật sâu sau đó để cho lời nói của mình xấy ra, "Tôi không chắc chắn mang lại cho tôi cùng trong chuyến đi này là một động thái chiến thuật thông minh. Sir. "Ông tacked trên" sir "như ông đã tạm thời quên ông là người đã nói với, và ông lê bước chân của mình một cách lo lắng. Suho chớp mắt. Ông đã có tay chọn các Shifters mang theo mình, và trong khi các tướng tấn công một số lựa chọn của mình, Shifters đồng nghiệp của mình đã không. Hầu hết các chiến binh của ông đã cầu xin để có cơ hội để chiến đấu, không phải cố gắng để có được ra khỏi nó. "Xiumin," Suho nói chậm rãi, "Tôi đã chọn tất cả các bạn mình, và tôi không thấy một vấn đề." "Nhưng," Xiumin, một gợi ý tuyệt vọng leo vào giọng nói của ông nói, "Tôi không phải là một Shifter mạnh. Tôi chỉ có thể di chuyển một lượng tối thiểu của các nước. " "Bạn có khả năng những người khác không có, và họ chắc chắn sẽ có ích." Suho hy vọng sự chắc chắn của giai điệu của ông sẽ giảm bớt sự lo lắng của Xiumin, nhưng nó dường như chỉ làm trầm trọng nó. "Đó không phải là hữu ích ngay bây giờ," Xiumin lẩm bẩm, bồn chồn với những bông tuyết có hình phù hiệu bạc gắn vào ngực của mình; đó là một trong những giống tất cả các cấp độ một Shifters mặc. "Vâng," Suho nói, mỉm cười một chút, "đóng băng mọi thứ sẽ không được chính xác rất hữu ích khi bạn sống trên một sông băng là nó?" Anh đặt một tay lên vai của Xiumin và vắt trấn an. "Tin tôi đi, nó sẽ được sử dụng tốt. Nếu may mắn, chúng tôi thậm chí sẽ không phải chiến đấu. Bây giờ, "anh đẩy Xiumin về phía cánh cửa nhẹ nhàng," mất gói của bạn để tàu. " Xiumin nhặt gói của mình và đeo nó trên vai của mình. Sau đó, ông đã tổ chức một bàn tay ra. "Tôi sẽ đưa bạn quá, thưa ông." Suho lắc đầu, "Tôi cần phải đi theo cách đó anyway để nói chuyện với đội trưởng." đi bộ của họ để các bến cảng im lặng; Xiumin đã không quan trọng với gói của mình, cho phép các dây đai ra hoặc thắt chặt họ để nó tiếp tục giảm xuống trên lưng và sau đó sắp lên cao trên vai. Anh dường như được làm việc đó một cách vô thức. Họ vừa bước ra khỏi lâu đài, sự chuyển đổi đột ngột từ bức tường đá đen tuyết trắng rực rỡ chói mắt trong giây lát chúng, khi một tướng gọi ra tên của Suho. Suho quay sang người, mặc áo lông thú màu xám nặng trên vải navy, kỳ lân huy hiệu của các thầy lang ghim vào ngực anh. "Tôi cần bạn để thảo luận về một cái gì đó với bạn," người đàn ông, một chút khó thở từ mình chạy qua tòa án công khai của lâu đài nơi họ giờ đây đứng nói. "Chúng tôi đã có một vấn đề nhỏ với danh sách mà bạn yêu cầu." Suho gật đầu nhỏ, và người đàn ông vỗ tay vào nhau. "Tốt. Vâng. Bạn, người lính, mất túi xách của Chúa Suho để con tàu giống như một chàng trai tốt ". Suho đã làm cho người đàn ông một cái nhìn sắc nét - không kể vị trí của mình với những người chữa bệnh, ông đã không có chỗ đặt hàng nam Suho của xung quanh - nhưng Xiumin đã được kéo gói Suho của ra khỏi bàn tay của mình và vung nó lên lưng của mình. Xiumin đã cho một cây cung cứng lần lượt cho mỗi người đàn ông, lúng túng vì các gói, và sau đó bước nhanh xuống con đường hướng tới các bến cảng. Suho thở dài. "Vấn đề là gì?" Anh hỏi, quay sang người đàn ông, người đã thậm chí không được Xiumin một cái nhìn thứ hai. "Những người chữa bệnh mà bạn yêu cầu là không thích hợp cho du lịch hiện nay," người đàn ông nói. Suho biết đó là healer nói chuyện cho "mang thai", và do đó, ông chỉ gật đầu. Không có cách nào ông đã đưa một người phụ nữ mang thai cùng một nhiệm vụ chiến đấu. "Tôi đã mang lại một danh sách các thầy lang khác, những người có thể phù hợp với yêu cầu của bạn." Anh kéo một cuộn giấy nhỏ ra khối lượng của ông về lông thú và đưa cho Suho. Suho đã cho nó một cái nhìn lướt qua, trán nhăn. Danh sách này là ngắn, nhưng sau đó số lượng người chữa bệnh có thẩm quyền mà họ đã có được nhỏ. Không ai trong số những cái tên nhảy bổ ra khỏi. "Những người bạn muốn giới thiệu?" Anh hỏi nhẹ nhàng, chú ý tập trung chủ yếu vào danh sách như ông đọc qua nó một lần thứ hai. "sinh viên tốt nhất của chúng tôi là Yixing," người đàn ông nói, nghiêng qua và chỉ ra một tên cho Suho. "Anh ấy đang đứng đầu lớp và thậm chí đã vượt qua giáo viên của mình trong một số bài học của mình." Suho nhìn lên, cau mày. "Anh ấy vẫn còn là sinh viên?" "Anh ấy rất tốt," người đàn ông trấn an. "Nhưng không phải chiến đấu đào tạo?" "Vâng, phải trung thực, thưa ông, không ai trong số những người trong danh sách đó là trận chiến được đào tạo. Bạn đã có những cái được. " "Tôi không muốn mang lại cho một người không có kinh nghiệm thực tế vào một warzone tiềm năng," Suho nói với một tiếng thở dài. "Nhưng trên đề nghị của bạn, tôi sẽ, cũng như các phụ nữ khác, Hyorin. Tôi nhớ lại cô là khá lành nghề tại chữa bệnh bỏng." Người đàn ông trông giống như các ý tưởng để cho hai thầy lang đi một lúc không ngồi tốt với anh, nhưng ông nghiêng đầu tất cả như nhau. "Tôi sẽ nói với họ để bắt đầu đóng gói." Suho nhìn người đàn ông đi bộ rất chạy, và bị chèn ép đầu mũi của mình. Anh có thể cảm thấy đau đầu hình thành đã có, và họ thậm chí không ra khơi được nêu ra. Ông đã thực hiện theo cách của mình một cách nhanh chóng đến bến tàu nơi các đội tàu đã được nuôi dưỡng, cảm thấy sức nóng của cơ thể của mình sau khi đi bộ nhanh chiến đấu với cái lạnh, không khí mát lạnh xung quanh anh ta. Hơi thở của anh đến vào bông trắng ngắn, giày của mình crunching trong tuyết trên mặt đất như ông chuyển, xem những người đàn ông khi họ lên tàu sẽ đưa họ đến vùng đất của dân tộc không khí, và vào trung tâm của chiến tranh. - - Sau khi đóng cửa phòng tập, Tao đã ngay lập tức bóc vỏ áo công phu của mình, mà bây giờ nằm trên chiếc ghế bên cạnh Kris, vì vậy mà ông đang ở trần chỉ trong lót màu trắng mỏng và quần cotton đen tối mà được mặc dưới áo choàng. Đó không phải là nóng từ bên ngoài bằng bất kỳ phương tiện, nhưng ông rất vui khi được ra khỏi những đống vải. Các lớp làm anh cảm thấy ngột ngạt, không có vấn đề làm thế nào mỏng như sương vải có thể được. Kris nhìn chê trách, nhưng sau đó không bao giờ Kris đã mặc những điều vô lý. Ông luôn luôn có vẻ hơi không chấp anyway, nhưng Tao trả anh không có tâm trí. Đó là không thể thực hành shifting trong gia đình ăn mặc áo choàng, và Tao biết rất rõ, vì vậy Kris có thể xô nó. phòng tập này là nơi yêu thích của Tao được. Lớn, tròn, và không có mái nhà, nó đã cho ảo giác về sự riêng tư khi không làm cho anh ta cảm thấy dòng kín. Mùa đông cuối cùng cũng đã mở đường cho mùa xuân nắng, và đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài mà Tao đã có thể nhận được ở đây. Anh đã kéo dài, và ông bắt đầu chạy tập của mình, cơ thể dễ dàng rơi vào vị trí. Ông đã không được dịch chuyển, chưa, chỉ bắt reacquainted với tay chân của mình, để cho ánh nắng mặt trời ấm đôi tay trần của mình. Sau một xoắn 360 trong không khí, ông nói, "Đức Chúa Trời, tôi đã bị mất này." "Bạn biết đấy, bạn luôn luôn có thể thực hành bên ngoài," Kris chỉ ra, và Tao nhăn mũi của mình. "Nhưng sau đó mọi người có thể thấy," ông cho biết. "Và sau đó họ sẽ biết những gì tôi có thể làm." Kris chỉ lắc đầu, thả đầu mình để trở lại đọc cuốn sách của ông. Tao biết rằng Kris không hiểu lý do tại sao ông đã rất bí mật về khả năng chuyển dịch của mình - tất cả mọi người biết rằng Tao là mạnh nhất của Shifters không khí, vì vậy tại sao làm cho nó là một bí ẩn lớn như vậy - nhưng Tao thích có một vài thủ thuật lên mình tay áo. Sau khi tất cả, tất cả mọi người đã biết những gì các Phoenix có thể làm, và nhìn vào những gì đã xảy ra với anh. Một con bướm vỗ cánh nhỏ đã vào phòng, cái bóng nhảy múa trên sàn. Tao có thể cảm thấy nó khuấy không khí, và anh nhẹ nhàng nắm lấy không khí xung quanh nó, tạo ra vòng xoáy mềm mà giữ nó ở vị trí ở giữa không trung, hầu như không run rẩy. Kris quay một trang của cuốn sách của mình mà không nhìn lên. "Dừng hiển thị ra." Tao gắt, để cho những con bướm di chuyển. "Tôi đã làm một điểm. Tôi không thể làm điều đó bên ngoài của căn phòng này, và bạn biết điều đó. Họ muốn có tôi cố gắng để làm điều đó với mọi người. " "Bạn có thể làm điều đó với mọi người." "Chỉ vì tôi có thể, không có nghĩa là tôi nên," Tao nói, và ông đã tạo ra một vòng xoáy gió nhẹ mà gảy cuốn sách của Kris từ bàn tay của mình và đóng nó với một snap vào giữa không khí vì vậy nó bị mất trang mà Kris đã đọc lên đến. Kris bắn cho anh một ánh sáng chói và đi kèm với nó với một vụ nổ bằng phẳng của không khí mà làm Tao đi một bước về phía sau, tóc thổi ra khỏi chỗ. Việc sử dụng quyền hạn của mình thực hiện Tao nụ cười. Kris nhặt cuốn sách của mình lên từ nơi nó đã rơi xuống sàn nhà với ân sủng bị sỉ nhục. "Bạn sẽ thực hành?", Ông hỏi. "Hoặc là bạn sẽ có một nhóc?" "Tôi không thể làm cả hai?" Tao hỏi ranh mãnh, trả lời các câu hỏi, và Kris thở dài. "Bạn nhận ra rằng chúng ta đang ở trong tình trạng chiến tranh ngay bây giờ không?" anh hỏi, lật qua h

















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: