ONE Early on the morning of August 19, 1946, I was born under a clear  dịch - ONE Early on the morning of August 19, 1946, I was born under a clear  Việt làm thế nào để nói

ONE Early on the morning of August

ONE
Early on the morning of August 19, 1946, I was born under a clear sky after a violent summer storm to a widowed mother in the Julia Chester Hospital in Hope, a town of about six thousand in southwest Arkansas, thirty-three miles east of the Texas border at Texarkana. My mother named me William Jefferson Blythe III after my father, William Jefferson Blythe Jr., one of nine children of a poor farmer in Sherman, Texas, who died when my father was seventeen. According to his sisters, my father always tried to take care of them, and he grew up to be a handsome, hardworking, fun-loving man. He met my mother at Tri-State Hospital in Shreveport, Louisiana, in 1943, when she was training to be a nurse. Many times when I was growing up, I asked Mother to tell me the story of their meeting, courting, and marriage. He brought a date with some kind of medical emergency into the ward where she was working, and they talked and flirted while the other woman was being treated. On his way out of the hospital, he touched the finger on which she was wearing her boyfriend’s ring and asked her if she was married. She stammered “no”—she was single. The next day he sent the other woman flowers and her heart sank. Then he called Mother for a date, explaining that he always sent flowers when he ended a relationship.
Two months later, they were married and he was off to war. He served in a motor pool in the invasion of Italy, repairing jeeps and tanks. After the war, he returned to Hope for Mother and they moved to Chicago, where he got back his old job as a salesman for the Manbee Equipment Company. They bought a little house in the suburb of Forest Park but couldn’t move in for a couple of months, and since Mother was pregnant with me, they decided she should go home to Hope until they could get into the new house. On May 17, 1946, after moving their furniture into their new home, my father was driving from Chicago to Hope to fetch his wife. Late at night on Highway 60 outside of Sikeston, Missouri, he lost control of his car, a 1942 Buick, when the right front tire blew out on a wet road. He was thrown clear of the car but landed in, or crawled into, a drainage ditch dug to reclaim swampland. The ditch held three feet of water. When he was found, after a two-hour search, his hand was grasping a branch above the waterline. He had tried but failed to pull himself out. He drowned, only twenty-eight years old, married two years and eight months, only seven months of which he had spent with Mother.
That brief sketch is about all I ever really knew about my father. All my life I have been hungry to fill in the blanks, clinging eagerly to every photo or story or scrap of paper that would tell me more of the man who gave me life.
When I was about twelve, sitting on my uncle Buddy’s porch in Hope, a man walked up the steps, looked at me, and said, “You’re Bill Blythe’s son. You look just like him.” I beamed for days.
In 1974, I was running for Congress. It was my first race and the local paper did a feature story on my mother. She was at her regular coffee shop early in the morning discussing the article with a lawyer friend when one of the breakfast regulars she knew only casually came up to her and said, “I was there, I was the first one at the wreck that night.” He then told Mother what he had seen, including the fact that my father had retained enough consciousness or survival instinct to try to claw himself up and out of the water before he died. Mother thanked him, went out to her car and cried, then dried her tears and went to work.
7
In 1993, on Father’s Day, my first as President, theWashington Post ran a long investigative story on my father, which was followed over the next two months by other investigative pieces by the Associated Press and many smaller papers. The stories confirmed the things my mother and I knew. They also turned up a lot we didn’t know, including the fact that my father had probably been married three times before he met Mother, and apparently had at least two more children.
My father’s other son was identified as Leon Ritzenthaler, a retired owner of a janitorial service, from northern California. In the article, he said he had written me during the ’92 campaign but had received no reply. I don’t remember hearing about his letter, and considering all the other bullets we were dodging then, it’s possible that my staff kept it from me. Or maybe the letter was just misplaced in the mountains of mail we were receiving. Anyway, when I read about Leon, I got in touch with him and later met him and his wife, Judy, during one of my stops in northern California. We had a happy visit and since then we’ve corresponded in holiday seasons. He and I look alike, his birth certificate says his father was mine, and I wish I’d known about him a long time ago.
Somewhere around this time, I also received information confirming news stories about a daughter, Sharon Pettijohn, born Sharon Lee Blythe in Kansas City in 1941, to a woman my father later divorced. She sent copies of her birth certificate, her parents’ marriage license, a photo of my father, and a letter to her mother from my father asking about “our baby” to Betsey Wright, my former chief of staff in the governor’s office. I’m sorry to say that, for whatever reason, I’ve never met her.
This news breaking in 1993 came as a shock to Mother, who by then had been battling cancer for some time, but she took it all in stride. She said young people did a lot of things during the Depression and the war that people in another time might disapprove of. What mattered was that my father was the love of her life and she had no doubt of his love for her. Whatever the facts, that’s all she needed to know as her own life moved toward its end. As for me, I wasn’t quite sure what to make of it all, but given the life I’ve led, I could hardly be surprised that my father was more complicated than the idealized pictures I had lived with for nearly half a century.
In 1994, as we headed for the celebration of the fiftieth anniversary of D-day, several newspapers published a story on my father’s war record, with a snapshot of him in uniform. Shortly afterward, I received a letter from Umberto Baron of Netcong, New Jersey, recounting his own experiences during the war and after. He said that he was a young boy in Italy when the Americans arrived, and that he loved to go to their camp, where one soldier in particular befriended him, giving him candy and showing him how engines worked and how to repair them. He knew him only as Bill. After the war, Baron came to the United States, and, inspired by what he had learned from the soldier who called him “Little GI Joe,” he opened his own garage and started a family. He told me he had lived the American dream, with a thriving business and three children. He said he owed so much of his success in life to that young soldier, but hadn’t had the opportunity to say good-bye then, and had often wondered what had happened to him. Then, he said, “On Memorial Day of this year, I was thumbing through a copy of the New YorkDailyNewswith my morning coffee when suddenly I felt as if I was struck by lightning. There in the lower left-hand corner of the paper was a photo of Bill. I felt chills to learn that Bill was none other than the father of the President of the United States.”
8
In 1996, the children of one of my father’s sisters came for the first time to our annual family Christmas party at the White House and brought me a gift: the condolence letter my aunt had received from her congressman, the great Sam Rayburn, after my father died. It’s just a short form letter and appears to have been signed with the autopen of the day, but I hugged that letter with all the glee of a six-year-old boy getting his first train set from Santa Claus. I hung it in my private office on the second floor of the White House, and looked at it every night.
Shortly after I left the White House, I was boarding the USAir shuttle in Washington for New York when an airline employee stopped me to say that his stepfather had just told him he had served in the war with my father and had liked him very much. I asked for the old vet’s phone number and address, and the man said he didn’t have it but would get it to me. I’m still waiting, hoping there will be one more human connection to my father.
At the end of my presidency, I picked a few special places to say goodbye and thanks to the American people. One of them was Chicago, where Hillary was born; where I all but clinched the Democratic nomination on St. Patrick’s Day 1992; where many of my most ardent supporters live and many of my most important domestic initiatives in crime, welfare, and education were proved effective; and, of course, where my parents went to live after the war. I used to joke with Hillary that if my father hadn’t lost his life on that rainy Missouri highway, I would have grown up a few miles from her and we probably never would have met. My last event was in the Palmer House Hotel, scene of the only photo I have of my parents together, taken just before Mother came back to Hope in 1946. After the speech and the good-byes, I went into a small room where I met a woman, Mary Etta Rees, and her two daughters. She told me she had grown up and gone to high school with my mother, then had gone north to Indiana to work in a war industry, married, stayed, and raised her children. Then she gave me another precious gift: the letter my twenty-three-year-old mother had written on her birthday to her friend, three weeks after my father’s death, more than fifty-four years earlier. It was vintage Mother. In her beautiful hand, she wrote of her heartbreak and her determination to carry on: “It seemed almost unbelievable at the time but you see I am six months pregnant and the thought of our baby keeps me going and really gives me the whole world before me.”
My mother
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
MỘT TRONG NHỮNG Đầu vào sáng ngày 19 tháng 8 năm 1946, tôi được sinh ra dưới một bầu trời rõ ràng sau khi một cơn bão bạo lực mùa hè để một người mẹ góa bụa trong bệnh viện Chester Julia hy vọng, một thị xã có khoảng 6.000 ở Tây Nam Arkansas, ba mươi ba dặm về phía đông biên giới Texas tại Texarkana. Mẹ tôi đặt tên tôi William Jefferson Blythe III của tôi cha, William Jefferson Blythe Jr., một trong chín người con của một nông dân nghèo ở Sherman, Texas, đã chết khi cha tôi đã là mười bảy. Theo chị em của ông, cha tôi luôn luôn cố gắng để chăm sóc của họ, và ông đã phát triển lên đến là một cù đẹp trai, vui vẻ, yêu thương người đàn ông. Ông đã gặp mẹ tôi tại trị-nhà nước bệnh viện ở Shreveport, Louisiana, vào năm 1943, khi cô ấy đã đào tạo để trở thành một y tá. Nhiều lần khi tôi đã lớn lên, tôi hỏi mẹ nói với tôi câu chuyện của cuộc họp, ảnh, và hôn nhân. Ông đã mang một ngày với một số loại y tế khẩn cấp vào Phường nơi cô đã làm việc, và họ nói chuyện và tán tỉnh trong khi người phụ nữ khác đã được điều trị. Trên đường ra khỏi bệnh viện, ông đã xúc động các ngón tay trên đó cô đã mang chiếc nhẫn của bạn trai của cô và yêu cầu cô nếu cô ấy đã kết hôn. Cô stammered "không"-cô ấy là duy nhất. Ngày hôm sau ông gửi những bông hoa người phụ nữ khác và trái tim của cô chìm. Sau đó ông gọi là mẹ cho một ngày, giải thích rằng ông luôn luôn gửi hoa khi ông kết thúc một mối quan hệ. Hai tháng sau đó, họ đã kết hôn và ông đã đi đến chiến tranh. Ông phục vụ trong một hồ bơi motor trong cuộc xâm lược của ý, sửa chữa xe jeep và xe tăng. Sau chiến tranh, ông trở lại hy vọng cho mẹ và họ di chuyển đến Chicago, nơi ông nhận trở lại công việc cũ của mình như là một nhân viên bán hàng cho công ty thiết bị Manbee. Họ đã mua một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Forest Park, nhưng không thể di chuyển vào cho một vài tháng, và kể từ khi mẹ đã mang thai với tôi, họ đã quyết định cô nên về nhà với hy vọng cho đến khi họ có thể nhận được vào nhà mới. Ngày 17 tháng 5 năm 1946, sau khi di chuyển đồ đạc của họ vào nhà mới của họ, cha tôi đã lái xe từ Chicago để hy vọng để lấy vợ. Muộn vào ban đêm trên đường cao tốc 60 bên ngoài Sikeston, Missouri, ông mất quyền kiểm soát của chiếc xe của mình, một Buick năm 1942, khi lốp xe ngay trước thổi trên một con đường ẩm ướt. Ông được ném rõ ràng về xe nhưng đã hạ cánh tại, hoặc thu thập thông tin vào, một con mương thoát nước đào để đòi lại swampland. Mương tổ chức ba feet nước. Khi ông được tìm thấy, sau khi một tìm kiếm hai giờ, bàn tay của mình nắm bắt một chi nhánh ở trên mặt nước. Ông đã cố gắng nhưng không kéo mình ra. Ông chết chìm chỉ hai mươi tám năm tuổi, kết hôn hai năm và tám tháng, chỉ bảy tháng trong đó ông đã dành với mẹ. Phác thảo ngắn gọn đó là về tất cả tôi bao giờ thực sự biết về cha tôi. Tất cả cuộc sống của tôi tôi đã đói để điền vào những khoảng trống, bám níu hăm hở mỗi ảnh, câu chuyện hoặc phế liệu giấy đó sẽ cho tôi biết thêm những người đã cho tôi cuộc sống. Khi tôi đã khoảng mười hai, ngồi trên porch của tôi chú Buddy của hy vọng, một người đàn ông đi lên các bước, nhìn tôi, và nói, "bạn là con trai của Bill Blythe. Bạn trông giống như anh ta." Tôi beamed trong ngày. Năm 1974, tôi đã chạy cho đại hội. Đó là cuộc đua đầu tiên của tôi và các địa phương giấy đã làm một câu chuyện tính năng ngày mẹ tôi. Cô đã tại cửa hàng cà phê thường xuyên của mình sớm vào buổi sáng, thảo luận về bài viết với một người bạn luật sư khi một trong những regulars Bữa sáng cô ấy biết chỉ tình cờ đi tới chỗ cô ấy và nói: "tôi đã có, tôi là người đầu tiên tại xác tàu đắm đêm đó." Sau đó ông nói với mẹ những gì ông đã thấy, bao gồm cả thực tế rằng cha tôi đã giữ lại đủ ý thức hoặc sự sống còn bản năng để cố gắng claw mình lên và ra khỏi nước trước khi ông qua đời. Mẹ cảm ơn ông, đi ra ngoài để xe hơi của mình và khóc, sau đó khô nước mắt của mình và đã đi để làm việc. 7Năm 1993, vào Father's Day, đầu tiên của tôi là chủ tịch, theWashington bài chạy một câu chuyện dài điều tra trên cha tôi, và sau đó là trong hai tháng tiếp theo phần khác điều tra Associated Press và giấy tờ nhỏ hơn nhiều. Những câu chuyện xác nhận những điều mẹ tôi và tôi biết. Họ cũng bật lên rất nhiều mà chúng tôi không biết, trong đó có một thực tế rằng cha tôi đã có thể kết hôn ba lần trước khi ông gặp mẹ, và dường như đã có ít nhất hai con nhiều hơn. Cha của các con được coi là Leon Ritzenthaler, một chủ sở hữu đã nghỉ hưu của một dịch vụ janitorial, từ miền Bắc California. Trong bài viết, ông nói ông đã viết tôi trong chiến dịch ' 92 nhưng đã nhận được trả lời không. Tôi không nhớ buổi điều trần về bức thư của mình, và xem xét tất cả các viên đạn chúng tôi đã né tránh sau đó, nó là có thể rằng nhân viên của tôi giữ nó từ tôi. Hoặc có lẽ bức thư được đặt sai chỗ chỉ ở vùng núi thư chúng tôi đã nhận được. Dù sao, khi tôi đọc về Leon, tôi đã liên lạc với anh ta và sau đó gặp ông ta và vợ ông, Judy, trong một trong những điểm dừng của tôi ở Bắc California. Chúng tôi đã có một chuyến thăm hạnh phúc và kể từ đó chúng tôi đã trao đổi thư từ trong kỳ nghỉ mùa. Ông và tôi trông giống nhau, giấy khai sinh của ông nói rằng cha ông là tôi, và tôi muốn tôi đã biết về anh ta một thời gian dài trước đây. Một nơi nào đó khoảng thời gian này, tôi cũng đã nhận được thông tin xác nhận những câu chuyện tin tức về một con gái, Sharon Pettijohn, sinh Sharon Lee Blythe tại Kansas City vào năm 1941, để một người phụ nữ của tôi cha sau đó ly dị. Cô đã gửi bản sao của giấy khai sinh của mình, giấy phép hôn nhân của cha mẹ cô, một bức ảnh của cha tôi, và một bức thư để mẹ từ cha tôi hỏi về "con của chúng tôi" để Betsey Wright, trưởng cũ của nhân viên của tôi trong văn phòng của thống đốc. Tôi xin lỗi để nói rằng, vì lý do gì, tôi đã không bao giờ gặp cô ấy. Tin tức này phá vỡ vào năm 1993 đến như là một cú sốc với bà mẹ, những người sau đó đã chiến đấu ung thư cho một số thời gian, nhưng cô đã nó tất cả trong stride. Cô nói rằng những người trẻ tuổi đã làm rất nhiều điều trong cuộc khủng hoảng và cuộc chiến tranh người trong một thời gian có thể không chấp thuận của. Những gì mattered là cha của tôi là tình yêu của cuộc sống của cô và cô đã có không có nghi ngờ của tình yêu của mình cho cô ấy. Bất cứ điều gì sự thật, đó là tất cả các cô ấy cần phải biết là cuộc sống của riêng mình di chuyển về hướng kết thúc của nó. Đối với tôi, tôi đã không khá chắc chắn những gì để làm cho nó tất cả, nhưng cho cuộc đời tôi đã dẫn, tôi hầu như không thể ngạc nhiên khi thấy rằng cha tôi là phức tạp hơn những hình ảnh lý tưởng tôi đã sống với gần nửa thế kỷ. Năm 1994, khi chúng tôi đứng đầu cho những kỷ niệm của những kỷ niệm 50 của D-day, một số tờ báo xuất bản một câu chuyện trên hồ sơ chiến tranh của cha tôi, với một ảnh chụp của ông trong bộ đồng phục. Không lâu sau đó, tôi nhận được một lá thư từ Umberto Baron Netcong, New Jersey, recounting những kinh nghiệm của mình trong chiến tranh và sau khi. Ông nói rằng ông là một cậu bé tại ý khi người Mỹ đến, và rằng anh yêu để đi đến trại của họ, nơi một người lính đặc biệt kết bạn với anh ta, cho anh ta kẹo và thấy anh ta làm thế nào làm việc của động cơ và làm thế nào để sửa chữa chúng. Ông biết hắn chỉ như là Bill. Sau chiến tranh, Baron đã đến Hoa Kỳ, và, cảm hứng của những gì ông đã học được từ những người lính người gọi ông là "Little GI Joe", ông mở cửa nhà để xe riêng của mình và bắt đầu một gia đình. Ông nói với tôi ông đã sống giấc mơ Mỹ, với một doanh nghiệp phát triển mạnh và ba con. Ông nói ông nợ nhiều thành công của ông trong cuộc sống là người lính trẻ, nhưng đã không có cơ hội để nói tạm biệt sau đó, và có thường tự hỏi những gì đã xảy ra với anh ta. Sau đó, ông nói, "ngày Memorial Day năm nay, tôi thumbing thông qua một bản sao của YorkDailyNewswith mới cà phê buổi sáng của tôi khi đột nhiên tôi cảm thấy như thể tôi đã đánh trúng bởi sét. Có trong thấp hơn ở góc bên trái của tờ giấy là một bức ảnh của Bill. Tôi cảm thấy ớn lạnh để tìm hiểu rằng dự luật là không có gì khác hơn là cha của tổng thống Hoa Kỳ." 8In 1996, the children of one of my father’s sisters came for the first time to our annual family Christmas party at the White House and brought me a gift: the condolence letter my aunt had received from her congressman, the great Sam Rayburn, after my father died. It’s just a short form letter and appears to have been signed with the autopen of the day, but I hugged that letter with all the glee of a six-year-old boy getting his first train set from Santa Claus. I hung it in my private office on the second floor of the White House, and looked at it every night. Shortly after I left the White House, I was boarding the USAir shuttle in Washington for New York when an airline employee stopped me to say that his stepfather had just told him he had served in the war with my father and had liked him very much. I asked for the old vet’s phone number and address, and the man said he didn’t have it but would get it to me. I’m still waiting, hoping there will be one more human connection to my father. At the end of my presidency, I picked a few special places to say goodbye and thanks to the American people. One of them was Chicago, where Hillary was born; where I all but clinched the Democratic nomination on St. Patrick’s Day 1992; where many of my most ardent supporters live and many of my most important domestic initiatives in crime, welfare, and education were proved effective; and, of course, where my parents went to live after the war. I used to joke with Hillary that if my father hadn’t lost his life on that rainy Missouri highway, I would have grown up a few miles from her and we probably never would have met. My last event was in the Palmer House Hotel, scene of the only photo I have of my parents together, taken just before Mother came back to Hope in 1946. After the speech and the good-byes, I went into a small room where I met a woman, Mary Etta Rees, and her two daughters. She told me she had grown up and gone to high school with my mother, then had gone north to Indiana to work in a war industry, married, stayed, and raised her children. Then she gave me another precious gift: the letter my twenty-three-year-old mother had written on her birthday to her friend, three weeks after my father’s death, more than fifty-four years earlier. It was vintage Mother. In her beautiful hand, she wrote of her heartbreak and her determination to carry on: “It seemed almost unbelievable at the time but you see I am six months pregnant and the thought of our baby keeps me going and really gives me the whole world before me.” My mother
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
ONE
sớm vào buổi sáng ngày 19 Tháng 8 năm 1946, tôi đã được sinh ra dưới một bầu trời rõ ràng sau khi một cơn bão mùa hè bạo lực để một người mẹ góa bụa ở Bệnh viện Julia Chester ở Hope, một thị trấn của khoảng sáu ngàn ở phía tây nam Arkansas, ba mươi ba dặm về phía đông của biên giới Texas ở Texarkana. Mẹ tôi đặt tên tôi William Jefferson Blythe III sau khi cha tôi, William Jefferson Blythe Jr., một trong chín người con của một nông dân nghèo ở Sherman, Texas, người đã qua đời khi cha tôi mười bảy. Theo chị em của mình, cha tôi luôn cố gắng để chăm sóc cho họ, và ông lớn lên là một đẹp trai, chăm chỉ, vui vẻ, yêu thương con người. Ông đã gặp mẹ tôi tại Bệnh viện Tri-State ở Shreveport, Louisiana, vào năm 1943, khi cô được đào tạo để trở thành y tá. Nhiều lần khi tôi lớn lên, tôi hỏi mẹ để cho tôi biết những câu chuyện của cuộc họp, tán tỉnh của họ, và hôn nhân. Ông đã mang lại một ngày với một số loại cấp cứu y tế vào các phường nơi cô đang làm việc, và họ nói chuyện và tán tỉnh trong khi người phụ nữ khác đang được điều trị. Trên đường rời khỏi bệnh viện, anh chạm vào ngón tay mà cô đang đeo nhẫn của bạn trai và hỏi cô ấy nếu cô ấy đã kết hôn. Cô lắp bắp "không" -Cô là duy nhất. Ngày hôm sau, ông đã gửi những bông hoa phụ nữ khác và trái tim cô thắt lại. Sau đó ông gọi là Mẹ cho một ngày, giải thích rằng ông luôn luôn gửi hoa khi kết thúc một mối quan hệ.
Hai tháng sau, họ cưới nhau và anh đã đi chiến đấu. Ông phục vụ trong một hồ bơi có động cơ trong các cuộc xâm lược của Italy, sửa chữa xe jeep và xe tăng. Sau chiến tranh, ông trở về Hy vọng cho mẹ và họ chuyển đến Chicago, nơi ông đã trở lại công việc cũ của mình như là một nhân viên bán hàng cho Công ty Thiết bị Manbee. Họ đã mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô của công viên rừng nhưng không thể di chuyển trong một vài tháng, và kể từ khi mẹ mang thai tôi, họ đã quyết định cô phải về nhà để Hy vọng cho đến khi họ có thể nhận được vào nhà mới. Ngày 17 tháng năm 1946, sau khi di chuyển đồ đạc vào nhà mới của họ, cha tôi đã lái xe từ Chicago Hope để lấy vợ. Muộn vào ban đêm trên Quốc lộ 60 ngoài Sikeston, Missouri, ông mất quyền kiểm soát chiếc xe của mình, một 1942 Buick, khi lốp trước bên phải bị nổ trên mặt đường trơn. Ông đã được ném rõ ràng của chiếc xe nhưng đã hạ cánh tại, hoặc bò vào, một con mương thoát nước đào để đòi lại đầm lầy. Con mương tổ chức ba feet nước. Khi ông đã được tìm thấy, sau khi tìm kiếm hai giờ, bàn tay anh đã nắm một chi nhánh trên mặt nước. Ông đã cố gắng nhưng thất bại trong việc kéo mình ra. Ông bị chết đuối, chỉ có hai mươi tám tuổi, kết hôn được hai năm tám tháng, chỉ có bảy tháng mà anh đã trải qua với mẹ.
Đó là phác thảo ngắn gọn là về tất cả bao giờ tôi thực sự biết về cha tôi. Tất cả cuộc sống của tôi, tôi rất đói để điền vào chỗ trống, bám háo hức để mỗi ảnh hoặc câu chuyện hoặc phế liệu giấy mà sẽ cho tôi biết thêm về người đàn ông đã cho tôi sống.
Khi tôi khoảng mười hai, ngồi trên chú tôi hiên Buddy trong Hy vọng, một người đàn ông bước lên cầu thang, nhìn tôi và nói, "Anh con trai Bill Blythe của. Bạn trông giống như ông ấy. "Tôi cười rạng rỡ cho ngày.
Năm 1974, tôi đã chạy cho Đại hội. Đó là cuộc đua đầu tiên của tôi và các tờ báo địa phương đã làm lại một câu chuyện về mẹ tôi. Cô đã ở quán cà phê thường xuyên của mình vào buổi sáng sớm thảo luận về các bài viết với một người bạn luật sư khi một trong những quy bữa ăn sáng cô biết chỉ tình cờ đến gặp cô và nói, "Tôi đã ở đó, tôi là người đầu tiên tại xác tàu đêm đó . "Ông sau đó nói với mẹ những gì ông đã thấy, trong đó có một thực tế rằng cha tôi đã giữ lại đủ ý thức hay bản năng sinh tồn để cố gắng vuốt mình lên và ra khỏi nước trước khi ông qua đời. Mẹ cám ơn ông đã đi ra ngoài để xe của mình và khóc, sau đó sấy khô nước mắt của cô và đi làm.
7
Năm 1993, vào Ngày của Cha, lần đầu tiên tôi làm Tổng thống, theWashington bài viết một bài điều tra dài về cha tôi, sau đó là qua hai tháng tiếp theo bằng những mảnh điều tra khác do Associated Press và nhiều giấy tờ nhỏ. Những câu chuyện khẳng định những điều mẹ tôi và tôi biết. Họ cũng đưa ra nhiều điều chúng ta không biết, bao gồm cả thực tế rằng cha tôi đã có được kết hôn ba lần trước khi gặp mẹ, và dường như đã có thêm ít nhất hai con.
Con trai khác của cha tôi được xác định là Leon Ritzenthaler, đã về hưu chủ sở hữu của một dịch vụ wifi, từ miền bắc California. Trong bài viết, ông nói rằng ông đã viết cho tôi trong chiến dịch '92 nhưng đã không nhận được trả lời. Tôi không nhớ đã nghe về lá thư của mình, và xem xét tất cả những viên đạn khác mà chúng tôi đã né tránh sau đó, nó có thể là nhân viên của tôi giữ nó từ tôi. Hoặc có lẽ bức thư đã được chỉ thất lạc trong miền núi mail mà chúng tôi nhận được. Dù sao, khi tôi đọc về Leon, tôi đã liên lạc với anh ta và sau đó gặp ông và vợ ông, Judy, trong một trong những điểm dừng của tôi ở miền bắc California. Chúng tôi đã có một chuyến thăm hạnh phúc và kể từ đó chúng tôi đã trao đổi thư từ trong mùa nghỉ lễ. Ông và tôi trông giống nhau, giấy khai sinh của ông nói rằng cha anh là của tôi, và tôi muốn tôi muốn được biết về anh ấy một thời gian dài trước đây.
Một nơi nào đó trong khoảng thời gian này, tôi cũng nhận được thông tin xác nhận câu chuyện tin tức về một người con gái, Sharon Pettijohn, sinh Sharon Lee Blythe ở Kansas City vào năm 1941, một phụ nữ người cha của tôi sau này ly dị. Cô đã gửi bản sao Giấy khai sinh, giấy phép của bố mẹ kết hôn, một bức ảnh của cha tôi, và một lá thư cho mẹ cô từ cha tôi hỏi về "em bé của chúng tôi" để Betsey Wright, cựu giám đốc của tôi về nhân viên trong văn phòng của thống đốc. Tôi rất tiếc phải nói rằng, vì lý do gì, tôi chưa bao giờ gặp cô ấy.
Tin tức này phá vỡ vào năm 1993 là một cú sốc đối với Mẹ, người sau đó đã được chiến đấu với bệnh ung thư một thời gian, nhưng cô mất tất cả trong sải chân. Cô cho biết những người trẻ tuổi đã làm rất nhiều điều trong cuộc Đại khủng hoảng và các cuộc chiến tranh mà người dân ở một thời điểm khác có thể không chấp nhận. Điều quan trọng là cha của tôi là tình yêu của cuộc đời cô và cô không có nghi ngờ gì về tình yêu anh dành cho cô. Dù sự thật, đó là tất cả những gì cần thiết để biết là cuộc sống riêng của cô chuyển về phía cuối đường. Đối với tôi, tôi đã không được khá chắc chắn những gì để làm cho nó tất cả, nhưng với cuộc sống mà tôi đã dẫn, tôi khó có thể ngạc nhiên rằng cha tôi là phức tạp hơn so với hình ảnh lý tưởng tôi đã sống với trong gần nửa thế kỷ .
Năm 1994, khi chúng tôi đứng đầu cho việc cử hành kỷ niệm lần thứ năm mươi của D-day, một số tờ báo đăng một câu chuyện về chiến tranh kỷ lục của cha tôi, với một bản chụp của anh trong bộ đồng phục. Không lâu sau đó, tôi nhận được một lá thư từ Umberto Baron của Netcong, New Jersey, kể lại kinh nghiệm của chính mình trong cuộc chiến và sau. Ông nói rằng ông là một cậu bé ở Ý khi người Mỹ đến, và rằng ông thích đi cắm trại của họ, nơi mà một người lính đặc biệt làm bạn với anh, cho anh kẹo và chỉ cho anh ta thế nào công cụ làm việc và làm thế nào để sửa chữa chúng. Anh biết anh chỉ là Bill. Sau chiến tranh, Baron đã đến Hoa Kỳ, và, lấy cảm hứng từ những gì ông đã học được từ những người lính người gọi ông là "Little GI Joe", anh mở gara riêng của mình và bắt đầu một gia đình. Ông nói với tôi rằng ông đã sống giấc mơ Mỹ, với một doanh nghiệp phát triển mạnh và ba đứa con. Ông cho biết ông còn nợ rất nhiều sự thành công của mình trong cuộc sống để mà người lính trẻ, nhưng đã không có cơ hội để nói lời tạm biệt sau đó, và đã thường tự hỏi điều gì đã xảy ra với anh. Sau đó, ông nói, "Ngày Memorial Day năm nay, tôi đã được thumbing qua một bản sao của YorkDailyNewswith New cà phê buổi sáng của tôi thì đột nhiên tôi cảm thấy như thể tôi đã bị sét đánh. Có ở góc dưới bên trái của giấy là một bức ảnh của Bill. Tôi cảm thấy ớn lạnh khi biết rằng Bill không ai khác là cha của Tổng thống Hoa Kỳ.
"8
Năm 1996, con của một trong những chị em của cha tôi đã lần đầu tiên cho gia đình bữa tiệc Giáng sinh hàng năm của chúng tôi tại Nhà Trắng và mang lại cho tôi một món quà: bức thư chia buồn dì tôi đã nhận được từ đại biểu quốc hội của bà, lớn Sam Rayburn, sau khi cha tôi qua đời. Nó chỉ là một hình thức thư ngắn và dường như đã được ký kết với các autopen trong ngày, nhưng tôi ôm chầm lấy lá ​​thư đó với tất cả những niềm vui sướng của một cậu bé sáu tuổi nhận được bộ chuyến tàu đầu tiên của mình từ Santa Claus. Tôi treo nó trong văn phòng riêng của tôi trên tầng hai của Nhà Trắng, và nhìn vào nó mỗi đêm.
Ngay sau khi tôi rời Nhà Trắng, tôi chuẩn bị lên tàu con thoi USAir ở Washington cho New York khi một nhân viên hãng hàng không dừng lại cho tôi để nói mà cha dượng của mình chỉ nói với ông rằng ông đã phục vụ trong cuộc chiến tranh với cha tôi và đã thích anh ấy rất nhiều. Tôi hỏi số điện thoại của bác sĩ thú y cũ và địa chỉ, và người đàn ông nói rằng ông không có nó, nhưng sẽ nhận được nó cho tôi. Tôi vẫn chờ đợi, hy vọng sẽ có kết nối con người thêm một người cha của tôi.
Vào cuối nhiệm kỳ tổng thống của tôi, tôi đã chọn một vài nơi đặc biệt để nói lời tạm biệt và cảm ơn đến người dân Mỹ. Một trong số đó là Chicago, nơi Hillary đã được sinh ra; nơi tôi tất cả, nhưng giành được sự đề cử của đảng Dân chủ vào ngày Thánh Patrick năm 1992; nơi có nhiều người ủng hộ nhiệt thành nhất của tôi sống và nhiều sáng kiến trong nước quan trọng nhất của tôi trong tội ác, phúc lợi và giáo dục đã được chứng minh có hiệu quả; và, tất nhiên, nơi cha mẹ tôi đã đến sống sau chiến tranh. Tôi thường đùa với Hillary rằng nếu cha tôi đã không bị mất cuộc sống của mình trên xa lội Missouri mưa, tôi đã lớn lên một vài dặm từ cô ấy và chúng tôi có lẽ sẽ không bao giờ gặp nhau. Sự kiện cuối cùng của tôi là trong Palmer House Hotel, cảnh của bức ảnh duy nhất tôi có cha mẹ tôi cùng nhau, chụp ngay trước khi mẹ trở lại Hy vọng trong năm 1946. Sau khi phát biểu và tạm biệt, tôi đã đi vào một căn phòng nhỏ, nơi tôi gặp một người phụ nữ, Mary Etta Rees, và hai cô con gái. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã lớn lên và đi học cao với mẹ tôi, sau đó đã đi về phía bắc để Indiana để làm việc trong một ngành công nghiệp chiến tranh, lập gia đình, ở lại, và nuôi dạy các con của mình. Sau đó, cô ấy đã cho tôi một món quà quý giá: những lá thư của mẹ hai mươi ba tuổi của tôi đã viết vào ngày sinh nhật của mình để bạn bè của cô, ba tuần sau cái chết của cha tôi, hơn năm mươi bốn năm trước đó. Đó là Mẹ vintage. Trong bàn tay xinh đẹp của cô, cô đã viết về nỗi đau của mình và quyết tâm của mình để mang về: "Nó có vẻ gần như không thể tin được vào thời điểm đó nhưng bạn thấy tôi đang mang thai sáu tháng và những suy nghĩ của em bé của chúng tôi giữ cho tôi đi và thực sự mang lại cho tôi cả thế giới trước tôi.
"Mẹ tôi
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: