The masked man's screams echoed off the walls of the shadowy room.

The masked man's screams echoed off



The masked man's screams echoed off the walls of the shadowy room.

"Crucio," a smooth, sibilant voice hissed. The man on the floor began screaming louder, while the many occupants of the room, each dressed almost identically, shifted nervously, all praying that they would not be the next unlucky victim of their Lord's wrath. The blood curdling shrieks increased, the noise growing raw with the stress that was being placed on the man's vocal cords. He wouldn't last much longer, but the Dark Lord was angry today, and he'd been known to lose all control on occasion.

The Dark Lord himself was dressed in a needlessly heavy robe and sitting upon a large, ornate chair, which dominated the entire chamber. His hood was up, creating a shadow where his face should be and leaving only two red eyes visible. He opened his mouth again, hissing, "Cruc-"

He was interrupted, however, when the heavy wooden door to the room was flung open and a black haired boy entered, wildly waving a few sheets of parchment around in his hands.

The gathered Death Eaters parted and bowed their heads as the child walked past. This was their Lord's son, after all, and it wouldn't do well to be disrespectful. He could be their leader one day, for all they knew.

The boy sped down the cleared path, pausing to glance at the unlucky Death Eater lying on the ground. After a second, he nonchalantly stepped over him and stopped in front of the throne.

"Dad," the boy breathed, smiling faintly, "I just got my Hogwarts letter."

"Really?" Lord Voldemort asked, uncaringly. He twisted his wand in his hands, obviously itching to cast another round of Cruciatus.

"Yeah. And Draco owled. He said he got his, too."

Despite acceptance to Hogwarts School of Witchcraft and Wizardry-Voldemort's own Alma Mater-being a highly anticipated event in most British families, it all seemed to float right over the Dark Lord's head. "I'm quite busy here, boy, if you haven't noticed," he said, motioning to his prone follower. Harry pivoted around to look down at the man again.

"You're torturing poor Barty again? What'd he do this time? Or is it just for fun? You know he can't help his own incompetence, it's just-"

Voldemort glared at him, his red eyes sparking with barely restrained anger. Though Harry would never admit it, he found the snake slit pupils intimidating, so he decided to let it drop.

"Nevermind," he quickly continued. "I really don't want to know."

Voldemort gritted his teeth and motioned for his followers to leave. They obeyed quickly, filing out into the adjoining hallway. Bartemius Crouch picked himself up off the floor and limped out the door after them, residual tremors rocking through his body.

"So, Dad," Harry started again after Crouch had shut the door, "I got my Hogwarts letter." Unneeded repetition, but he was excited. His father had told him about Hogwarts, speaking of it fairly fondly, in fact, which was a rare way for the Dark Lord to talk about anything. So, he'd waited up all night on the eve of his eleventh birthday (just yesterday, in fact), counting down the moments until the clock struck twelve. He hadn't been disappointed, either-an owl had arrived only a fraction of a second after the grandfather clock in the foyer had begun to ding, bringing with it a heavy envelope addressed to Mr. Harry Riddle, the Bedroom Facing the Backyard.

It was possibly the proudest moment of his life.

"You told me," Voldemort was saying, still looking bored. The hood had been pushed back off his head sometime when Harry hadn't been looking, giving the red eyes a face. His father was a handsome man (Harry fancied they looked quite alike, in fact), but there was a type of odd gauntness to his features, like he was constantly tired. Maybe it was the effect of practicing so much Dark Magic? All the books he'd ever read on the subject of the Dark Arts had mentioned that as a side effect, but-

Silencing his racing thoughts, he asked: "Can we go to Diagon Alley anytime soon? The letter demands my reply by today, you know, but I already sent it, so don't worry. But Draco's already gotten all of his stuff. Can I get a snake? I want a snake. Or . . ." Harry smirked, "Can I take Nagini?"

"No, you may not take my familiar."

"But it'd make a statement. You know: 'I am Lord Voldemort's son.'"

Voldemort sighed, wondering if that was a good statement to make. "I'll take you shopping tomorrow, okay? Now, will you go away?"

"Thanks, Dad. Of course I will."

Harry turned on his heels and exited, and Voldemort leaned back against his throne. Harry was everything he could have hoped for in an heir, even if he did tend to be more than a little self-centered and immature. He was powerful, immensely so, and could take charge when the need arose. And, he could already cast a Cruciatus that could rival Bellatrix Lestrange's, too, though that was most likely because she had been the one to teach him and hadn't held back in the least.

All in all, Harry was a Slytherin to the core - he was cunning, manipulative, and could be rather sociopathic.

On the other hand, though, he was at times idiotically brave, especially when Draco Malfoy managed to convince him to do something stupid. Voldemort hoped fervently that was all he got from his filthy mudblood mother. It was just his luck, of course, that the one time he'd managed to reproduce had been with someone like her. The genes just weren't good.

Voldemort clicked his tongue. Only time would tell.

Author's Note: Triple yay! I didn't drastically change this chapter, just added some stuff. And that's a positive thing, right?


« First « Prev Ch 3 of 46 Next »

Review


Jump:Chapter 1Chapter 2Chapter 3Chapter 4Chapter 5Chapter 6Chapter 7Chapter 8Chapter 9Chapter 10Chapter 11Chapter 12Chapter 13Chapter 14Chapter 15Chapter 16Chapter 17Chapter 18Chapter 19Chapter 20Chapter 21Chapter 22Chapter 23Chapter 24Chapter 25Chapter 26Chapter 27Chapter 28Chapter 29Chapter 30Chapter 31Chapter 32Chapter 33Chapter 34Chapter 35Chapter 36Chapter 37Chapter 38Chapter 39Chapter 40Chapter 41Chapter 42Chapter 43Chapter 44Chapter 45Chapter 46


Share: Email . Facebook . Twitter


Story: Follow Favorite
Author: Follow Favorite


Contrast: Dark . Light
Font: Small . Medium . Large . XL

Ư
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tiếng la hét của người đàn ông đeo mặt nạ lặp lại tắt các bức tường của phòng vong linh."Crucio," một giọng nói trơn tru, sibilant hissed. Người đàn ông trên sàn nhà bắt đầu la hét to hơn, trong khi những người cư ngụ nhiều của căn phòng, mỗi mặc quần áo gần như giống nhau, chuyển nervously, tất cả cầu nguyện rằng họ sẽ không là nạn nhân không may mắn tiếp theo của cơn thịnh nộ của Chúa. Máu sự đông lại shrieks tăng lên, tiếng ồn phát triển nguyên với sự căng thẳng đã được đặt trên dây thanh quản của người đàn ông. Ông sẽ không kéo dài lâu hơn nữa, nhưng Dark Lord là tức giận, và ông đã được biết đến mất quyền điều khiển tất cả nhân dịp.Dark Lord mình được mặc quần áo trong một chiếc áo choàng needlessly nặng và ngồi trên một ghế lớn, trang trí công phu, mà chủ yếu là toàn bộ phòng. Mui xe của ông đã lên, tạo ra một bóng nơi khuôn mặt của mình nên và để lại chỉ có hai màu đỏ mắt có thể nhìn thấy. Ông mở miệng của mình một lần nữa, rít lên, "Cruc-"Ông bị gián đoạn, Tuy nhiên, khi cửa gỗ nặng để phòng được bao la mở và một cậu bé tóc đen nhập, wildly vẫy tay chào một vài tờ giấy da xung quanh trong tay của mình.Tử thần thực thu thập chia tay và cúi đầu khi con đi qua. Đây là con trai của Chúa, sau khi tất cả, và nó sẽ không làm tốt để được disrespectful. Ông có thể là lãnh đạo của họ một ngày, cho tất cả họ biết.Cậu bé tăng tốc xuống đường xóa, tạm dừng để lướt qua không may tử thần thực tử nằm trên mặt đất. Sau một lần thứ hai, ông thản bước hơn anh ta và dừng lại ở phía trước của ngôi vua."Dad," cậu bé hít, mỉm cười nhạt, "Tôi chỉ có lá thư Hogwarts của tôi.""Thật không?" Chúa tể Voldemort hỏi, uncaringly. Ông xoắn của mình cây đũa phép trong tay của mình, rõ ràng là ngứa để đúc một vòng dùng."có. Và Draco owled. Ông nói ông đã có của mình, quá."Mặc dù chấp nhận để Hogwarts trường phù thủy và ma thuật-Voldemort sở hữu Alma Mater-là một sự kiện rất được mong đợi ở hầu hết các gia đình người Anh, tất cả dường như nổi ngay trên đầu của Dark Lord. "Tôi khá bận rộn ở đây, anh bạn, nếu bạn không nhận thấy," ông nói, motioning để đi theo dễ bị của mình. Harry xoay quanh để nhìn xuống ở những người đàn ông một lần nữa."Bạn đang tra tấn nghèo Barty một lần nữa? Những gì đã ông làm thời gian này? Hoặc là nó chỉ cho vui? Bạn biết ông không thể giúp mình không đủ sức, nó là chỉ..."Voldemort glared vào anh ta, mắt đỏ bu di xe với hầu như không hạn chế sự tức giận. Mặc dù Harry sẽ không bao giờ thừa nhận nó, ông đã tìm thấy các em học sinh khe rắn đáng sợ, vì vậy ông quyết định để cho nó thả."Nevermind," ông nhanh chóng tiếp tục. "Tôi thực sự không muốn biết."Voldemort gritted răng của mình và motioned cho những người theo ông để lại. Họ tuân theo một cách nhanh chóng, nộp hồ sơ vào hành lang liền kề. Bartemius Crouch nhặt mình giảm sàn và gặp ra khỏi cửa sau khi họ, dư chấn động rocking thông qua cơ thể của mình."Vì vậy, cha," Harry bắt đầu một lần nữa sau khi Crouch đã đóng cửa, "Tôi nhận thư Hogwarts của tôi." Lặp lại không cần thiết, nhưng ông vui mừng. Cha đã nói với ông về Hogwarts, phát biểu của nó khá thương yêu, trong thực tế, đó là một cách hiếm hoi cho Chúa tể bóng tối để nói về bất cứ điều gì. Vì vậy, ông đã chờ tất cả các đêm ngay trước sinh nhật thứ mười một của ông (cũng hôm qua, trong thực tế), đếm xuống những khoảnh khắc cho đến khi đồng hồ tấn công mười hai. Ông đã không bị thất vọng, hoặc-an owl đã đến chỉ một phần nhỏ của một giây sau khi đồng hồ ông nội trong foyer đã bắt đầu đinh, mang lại với nó một phong bì nặng gửi cho ông Harry Riddle, các phòng ngủ phải đối mặt với sân sau.Nó có thể là những khoảnh khắc proudest của cuộc sống của mình."Bạn nói với tôi," Chúa tể Voldemort đã nói, vẫn còn nhìn chán. Mui xe đã được dời lại giảm đầu của mình đôi khi Harry đã không tìm kiếm, đưa ra mắt đỏ một khuôn mặt. Cha ông là một người đàn ông đẹp trai (Harry thông thạo họ trông khá như nhau, trong thực tế), nhưng đã có một loại gauntness lẻ để tính năng của mình, như ông đã được liên tục mệt mỏi. Có lẽ nó là hiệu quả của thực hành ma thuật tối quá nhiều? Tất cả những cuốn sách ông đã bao giờ đọc về chủ đề của nghệ thuật Hắc ám đã đề cập đến đó là một tác dụng phụ, nhưngIm lặng suy nghĩ đua xe của mình, ông hỏi: "có thể chúng tôi vào Diagon Alley sớm? Thư yêu cầu trả lời của tôi bởi ngày hôm nay, bạn đã biết, nhưng tôi đã gửi nó, vì vậy đừng lo lắng. Nhưng của Draco đã nhận tất cả các công cụ của ông. Tôi có thể nhận được một con rắn? Tôi muốn một con rắn. Hoặc... " Harry cười, "Tôi có thể đưa Nagini?""No, you may not take my familiar.""But it'd make a statement. You know: 'I am Lord Voldemort's son.'"Voldemort sighed, wondering if that was a good statement to make. "I'll take you shopping tomorrow, okay? Now, will you go away?""Thanks, Dad. Of course I will."Harry turned on his heels and exited, and Voldemort leaned back against his throne. Harry was everything he could have hoped for in an heir, even if he did tend to be more than a little self-centered and immature. He was powerful, immensely so, and could take charge when the need arose. And, he could already cast a Cruciatus that could rival Bellatrix Lestrange's, too, though that was most likely because she had been the one to teach him and hadn't held back in the least.All in all, Harry was a Slytherin to the core - he was cunning, manipulative, and could be rather sociopathic.On the other hand, though, he was at times idiotically brave, especially when Draco Malfoy managed to convince him to do something stupid. Voldemort hoped fervently that was all he got from his filthy mudblood mother. It was just his luck, of course, that the one time he'd managed to reproduce had been with someone like her. The genes just weren't good.Voldemort clicked his tongue. Only time would tell.Author's Note: Triple yay! I didn't drastically change this chapter, just added some stuff. And that's a positive thing, right?« First « Prev Ch 3 of 46 Next » Review Jump:Chapter 1Chapter 2Chapter 3Chapter 4Chapter 5Chapter 6Chapter 7Chapter 8Chapter 9Chapter 10Chapter 11Chapter 12Chapter 13Chapter 14Chapter 15Chapter 16Chapter 17Chapter 18Chapter 19Chapter 20Chapter 21Chapter 22Chapter 23Chapter 24Chapter 25Chapter 26Chapter 27Chapter 28Chapter 29Chapter 30Chapter 31Chapter 32Chapter 33Chapter 34Chapter 35Chapter 36Chapter 37Chapter 38Chapter 39Chapter 40Chapter 41Chapter 42Chapter 43Chapter 44Chapter 45Chapter 46 Share: Email . Facebook . Twitter Story: Follow Favorite Author: Follow Favorite Contrast: Dark . Light Font: Small . Medium . Large . XL Ư
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: