Declaration of Self-PetitionMy name is Trang Nguyen, 23 years old, and dịch - Declaration of Self-PetitionMy name is Trang Nguyen, 23 years old, and Việt làm thế nào để nói

Declaration of Self-PetitionMy name

Declaration of Self-Petition

My name is Trang Nguyen, 23 years old, and I declare [...]

Roots, the Foundation of Self & Cultural Effects
(to be edited/cut down into 1 short paragraph)

I came from Vietnam in 2006, seeking for a greater chance in education in this promising land. But let me explain to you about my foundation as a human being experiencing my early youth in the third world country, half-way around the globe from here.

Where I came from is Saigon, the biggest city and a beautiful cultural and financial center of Vietnam. It is a city that has underlying resembles of the thick and thin old years of multiple wars that this city has witnessed - the most recent to be the France War and America War (or vice versa is called Vietnam War in the US). The last ones, called the Indochina Wars is split into 2 eras, lasting the whopping years of troubling 1884-1975. The Indochine - alongside with Laos and Cambodia, for the French invasion, started in 1884, overthrowing the last King Nguyen Dynasty in Vietnam as this long regime came to the crumbling fall. Immediately followed up was the Resistance War against America, ranging from 1945 to 1975. It was the victory, for my people, of the roughly 90 years of internal affairs with foreign countries and an outrageous number lost of death.

After the war ended, Vietnam went into a major closure to the world, with no international exchange of any sort. This policy did not only affect the economy and politics of my country, but it also enhanced, a particular aspect - among many others - the same old culture of the foundation in families and the role women within. I grew up in the 90s and the early 2000s in Saigon, Vietnam. I am fortunate enough to be born and grew up in a very happy family, with my parents and an 8-year younger sister.

But my case was rare. "A happy family" was almost a luxury compared to others. It was not a surprise when I heard my Mother or Father talking about their close friends' infidelities, how the men usually carried out a busy life with multiple different families, sometimes even in the same city. Some got busted, some never did. Some, sadly, were obvious to the betrayed woman in the story. What unusual, surprisingly, would be the woman leaving her family and her situation. She would easily choose to stay silent, working her very last thread of her personal ability to put up the best cover. Some did for her kids, some for her honor. These heartbroken stories were the regulars in the society, and the women were unspoken and abused. Not all the time, the abuse is physical. All of these women, at the time, became to me a typical family-oriented misery. But on the other hand, they were the brave ones to me. I looked up to these women around me as the heroines, whose selflessness towards their kids and their honor was particularly a tragic but very great virtue of endurance and perhaps, strength, under their abused circumstances.

I came to the States when I was 15, "for a better education and hope" - my parents declared. Coming from a middle class family at a new fringe of getting better at being financially stabilized, I got supported by my parents to do what they could not in their age and time before - following dreams, and living better. I was then on a mission of pursuing happiness, getting what my parents could not in their youth.


Sexuality Stands in Vietnam

On the other and brighter hand as another kind of outcome from the wars, Vietnam therefore inherited tremendously much from the culture of the Western world, especially in Saigon. Therefore our culture still adapted more aspects than just in the language, lifestyles and the cuisines. It is also about of the perspectives of human as personas. But as opened as it was as a society, being gay or bisexual was not even a possibility of expectance at all, for this complex sexuality idea does not fit in the decorum of Vietnam, and it appeared absurd to the culture and mute in media. There were intricate nuances of the time to have different shades of homosexuality existing in the city, but the people would be harshly bashed and considered way worse than being alternative. My sexuality has always been a burning question that I encountered my first disclosure in my interest in both sexes at the age of 14 in Vietnam, but not fully enabled to be thoroughly discovered or developed at all until America.


Marriage and Verbal & Psychological Abuse

I came from Saigon - the biggest city in Vietnam, to New York - one of the the greatest city of culture in the world. America, and New York City to me, was and still is a land of opportunities and risks, where life is rich and largely unsafe, as a young woman living, studying and surviving on my own in NYC. In the midst of school and waiting jobs, I had the chances to go out with both boys and girls meanwhile, still question where I was in the spectrum of self.

I started working and paying on my own rent, getting the first taste of adultness and responsibility. Then I worked at a Vietnamese restaurant in TriBeCa called Viet Cafe in the summer of 2011, where later on I met and spent a lot of time working and interacting with Jonathan Crist. We clicked right away, and I fell in love with his gentleness and care. Jon gave me so much attention. After all, living in New York, all I need ultimately is affection and security. I never dreamt that I could find such great extent of loving, along with compassionate friendship like that until I met Jon. He made me feel like even if I fall, he'd be there. We started going out and quickly after, I moved to stay in his apartment on Linden Street in Bushwick, Brooklyn, altogether.

I did not know I could be any happier until Jon proposed to me in 2012, almost two years ago. I was 21, and Jon was 27. I said yes right away, being more than excited to jump on the road of building a great family, just like what my parents were able to do. Both sides of my parents and Jon's Mother (his Father passed away in a car accident) were very supportive of us. (The only deal with parents was that I'd better keep my real last name for I married young, and of course I agreed). We had a very simple marriage at New York's City Hall, with our two closest friends and my Aunt, who lives in Brooklyn and who took care of me the first years I lived in New York before I found my first job. Jon came from Johnstown, a small town in Pennsylvania, and I came from Vietnam, so as broke and young lovers, we were more than happy to take a break from work and I was having winter break from school, to enjoy New York, going to all the cafes, stranger hoods, and being tourists in our own city. We were going to spend to upcoming summer to go back to Vietnam, so I could introduce him to my lovely family, and then we could have a proper wedding and go on a great and exotic adventure in Vietnam for our late honeymoon.

But that promised honeymoon never came true. It didn't even come close to reality.

For the decision of marriage was so quick, we didn't learn everything about each other as people, each other's past and perspectives of thoughts at all. We were just simply very excited about being happy. Everyday after that, we found out more and more about each other - his town, my home country, and soon after, my previous sexuality. When I told Jon about me being with a girl prior to meeting him, he flipped out. I never would expect him to react that badly to such a fact as that. Although I told him that now I am married to him, I was sure to stay interested in him only, Jon started having mean gestures to me, flipping my hands away, pushing me very hard and calling me "faggot". I would never imagine the gentleman I chose to marry would ever be that person. Jon was a man of pride, and I was afraid that it was exactly what he did not need in marriage, for it hurts his manhood too deeply.

He remained colder and colder to me. Soon after, he quitted his job and was unable to find another job to pay for rent in New York. I usually had to help him, or my parents would send us some money, though they are not that wealthy at all (sending us in US dollars by Vietnamese money that they made). Jon's jobless days did not help him to feel any better. Things got worse when he started yelling at me and keep calling anything I do "gay", although it was not in anyway related to the subject. He started using me as a method and target of stress relief by calling me "gross" and a liar for "not informing me about your disgusting lifestyle before I got you into my house" - Jon said.

He also stopped letting me working any extra hours, or going home any later than the usual time. He monitored every move I made, always in charge of 'approving' anywhere I went and whom I went with, with the exact curfew. Or else, it would be a storm of curses and ugly words throwing at me, the usual "spoiled bitch, gross scum, stupid, airhead". I began to feel very small and indeed lost a lot of appetite and productivity at school and work dropped tremendously. I had no desire to do anything at all, due to the lack of confidence that Jon enforced on me everyday.

As early as February 2013, only a month after our official marriage at City Hall, Jon also started to stop me from hanging out with any of my girl friends and colleagues, gay or straight, calling them the "potential bad influence". One time, despite his 'policy' of going home early, I went to celebrate my friend's birthday, whom had been my best girl friend since high school that I studied with in New York. He found out somehow, came over the restaurant during our meal and made a big scene out of it. He cursed out everyone there, calling them 'liars and a bunch of bullshit people". I was deeply embarrassed and choked in my own words because there were old friends I haven't seen for a long time, and people I didn't know at all at the table. Jon proceeded to drag me out of the restaurant with the thread of he would hurt anyone who would
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tuyên bố của đơn khởi kiện tự

tên tôi là Trang Nguyễn, 23 tuổi, và tôi khai báo [...]

Rễ, những ảnh hưởng văn hóa & nền tảng tự
(để được chỉnh sửa/cắt xuống thành 1 đoạn ngắn)

tôi đến từ Việt Nam vào năm 2006, tìm kiếm một cơ hội lớn hơn trong giáo dục trong vùng đất hứa hẹn này. Nhưng hãy để tôi giải thích cho bạn về nền tảng của tôi như một con người trải qua thanh thiếu niên đầu của tôi trong các nước thế giới thứ ba, một nửa chiều trên khắp thế giới từ đây.

nơi tôi đến từ là Sài Gòn, thành phố lớn nhất và một đẹp văn hóa và tài chính Trung tâm của Việt Nam. Nó là một thành phố đã cơ bản tương tự như của những năm cũ dày và mỏng của nhiều cuộc chiến tranh mà thành phố này đã chứng kiến - gần đây nhất là cuộc chiến tranh Pháp và Mỹ chiến tranh (hoặc ngược được gọi là chiến tranh Việt Nam tại Hoa Kỳ). Những cuối, gọi là các cuộc chiến tranh Đông Dương được chia thành 2 đại, kéo dài năm whopping của phiền 1884-1975. Indochine - cùng với Lào và Campuchia, cho việc chiếm đóng Pháp, bắt đầu vào năm 1884, lật đổ triều đại vua Nguyễn cuối tại Việt Nam như chế độ dài này đến sự sụp đổ đổ nát. Ngay sau đó là lên là kháng chiến chống Mỹ, khác nhau, từ năm 1945 đến năm 1975. Đó là chiến thắng, cho người dân của tôi, của khoảng 90 năm của công việc nội bộ với nước ngoài và một số Thái mất của cái chết.

sau khi chiến tranh kết thúc, Việt Nam đã đi vào một đóng cửa lớn trên thế giới, với không có giao lưu quốc tế của bất kỳ loại. Chính sách này đã không chỉ ảnh hưởng đến nền kinh tế và chính trị của đất nước tôi, nhưng nó cũng nâng cao, một khía cạnh cụ thể - trong số nhiều người khác - văn hóa cũ cùng một nền tảng trong gia đình và những người phụ nữ vai trò trong vòng. Tôi lớn lên trong những năm 90 và đầu những năm 2000 tại Sài Gòn, Việt Nam. Tôi may mắn, đủ để được sinh ra và lớn lên trong một gia đình rất hạnh phúc, với cha mẹ tôi và một 8-năm trẻ em gái.

nhưng trường hợp của tôi là hiếm. "Một gia đình hạnh phúc" là gần như là một sự xa xỉ so với những người khác. Nó không phải là một bất ngờ khi tôi nghe nói của tôi mẹ hoặc cha nói infidelities bạn bè gần gũi của họ, làm thế nào những người đàn ông thường thực hiện trong một cuộc sống bận rộn với gia đình khác nhau nhiều, đôi khi ngay cả trong cùng một thành phố. Một số đã nhận busted, một số không bao giờ đã làm. Một số, đáng buồn thay, đã được rõ ràng để người phụ nữ bị phản bội trong câu chuyện. Những gì không bình thường, đáng ngạc nhiên, sẽ là người phụ nữ để lại cô gia đình và tình hình của mình. Cô dễ dàng sẽ chọn để giữ im lặng, làm việc của cô chủ đề cuối cùng của khả năng cá nhân của mình để đưa lên trang bìa tốt nhất. Một số đã làm cho trẻ em của mình, một số cho danh dự của cô. Những câu chuyện đau khổ đã là các regulars trong xã hội, và những người phụ nữ đã không nói ra và bị lạm dụng. Không phải tất cả thời gian, sự lạm dụng là vật lý. Tất cả những phụ nữ này, lúc đó, trở thành với tôi một điển hình gia đình theo định hướng đau khổ. Nhưng mặt khác, họ là những người dũng cảm với tôi. Tôi nhìn vào những phụ nữ xung quanh tôi như nữ anh hùng, có selflessness đối với trẻ em của họ và danh dự của họ là đặc biệt là một bi kịch nhưng rất tuyệt vời Đức hạnh của độ bền và có lẽ, sức mạnh, theo các trường hợp bị lạm dụng.

tôi đã đến kỳ khi tôi là 15, "cho một giáo dục tốt hơn và hy vọng" - cha mẹ tôi tuyên bố. Đến từ một gia đình tầng lớp trung lưu tại một fringe mới nhận được tốt hơn lúc đang được tài chính ổn định, Tôi đã nhận được hỗ trợ bởi cha mẹ tôi để làm những gì họ có thể không có trong của tuổi tác và thời gian trước khi - sau những giấc mơ, và sống tốt hơn. Tôi đã sau đó trên một nhiệm vụ theo đuổi hạnh phúc, nhận được những gì cha mẹ tôi có thể không trong thanh niên của.


là viết tắt của tình dục ở Việt Nam

trên mặt khác và sáng như là một loại kết quả từ các cuộc chiến tranh, Việt Nam do đó thừa hưởng rất nhiều từ các nền văn hóa của thế giới phương Tây, đặc biệt là tại Sài Gòn. Do đó văn hóa của chúng tôi vẫn thích nghi hơn khía cạnh hơn chỉ trong ngôn ngữ, lối sống và các món ăn. Nó cũng là về các quan điểm của con người như personas. Nhưng như mở như nó đã là một xã hội, là đồng tính hay lưỡng tính đã không ngay cả một khả năng của expectance ở tất cả, cho tình dục phức tạp này ý tưởng không phù hợp trong sự đoan trang của Việt Nam, và nó xuất hiện ngớ ngẩn cho văn hóa và tắt trong phương tiện truyền thông. Có các sắc thái phức tạp của thời gian để có các sắc thái khác nhau của đồng tính luyến ái sẵn có trong thành phố, nhưng những người sẽ là cách gay gắt bashed và được coi là cách tồi tệ hơn là thay thế. Tình dục của tôi luôn luôn là một câu hỏi cháy mà tôi gặp phải công bố đầu tiên của tôi trong quan tâm của tôi trong cả hai giới ở tuổi 14 tại Việt Nam, nhưng chưa được kích hoạt để được triệt để phát hiện hoặc phát triển ở tất cả cho đến khi America.


hôn nhân và lời nói & tâm lý lạm dụng

tôi đến từ Sài Gòn - thành phố lớn nhất ở Việt Nam, New York - một trong những thành phố lớn nhất của nền văn hóa trên thế giới. Mỹ, và thành phố New York với tôi, đã và vẫn là một vùng đất của cơ hội và rủi ro, nơi cuộc sống là phong phú và hầu như không an toàn, như là một phụ nữ trẻ sinh sống, học tập và sống sót mình tại New York. Ở giữa các trường học và các công việc chờ đợi, tôi đã có cơ hội để đi ra ngoài với cả Nam và nữ sinh trong khi đó, vẫn còn câu hỏi nơi tôi là trong quang phổ của tự.

tôi bắt đầu làm việc và trả tiền thuê nhà riêng của tôi, nhận được hương vị đầu tiên của adultness và trách nhiệm. Sau đó, tôi đã làm việc tại một nhà hàng Việt Nam tại TriBeCa gọi là quán cà phê Việt vào mùa hè năm 2011, nơi sau đó tôi đã gặp và đã dành rất nhiều thời gian làm việc và tương tác với Jonathan Crist. Chúng tôi nhấp vào ngay lập tức, và tôi rơi vào tình yêu với hiền và chăm sóc của mình. Jon đã cho tôi rất nhiều sự chú ý. Sau khi tất cả, sống ở New York, Tất cả tôi cần cuối cùng là tình cảm và an ninh. Tôi không bao giờ mơ rằng tôi có thể tìm thấy mức độ tuyệt vời như vậy yêu thương, cùng với tình bạn từ bi như thế cho đến khi tôi gặp Jon. Ông làm cho tôi cảm thấy như ngay cả khi tôi ngã, ông sẽ là có. Chúng tôi bắt đầu đi ra và nhanh chóng sau khi, tôi chuyển đến ở trong căn hộ của mình trên đường phố của Linden trong Bushwick, Brooklyn, hoàn toàn.

Tôi không biết tôi có thể hạnh phúc hơn bất kỳ cho đến khi Jon đề xuất với tôi vào năm 2012, gần hai năm trước đây. Tôi đã 21, và Jon là 27. Tôi nói có ngay lập tức, được nhiều hơn vui mừng để nhảy trên đường xây dựng một gia đình tuyệt vời, giống như những gì cha mẹ tôi đã có thể làm. Cả hai mặt của cha mẹ tôi và mẹ của Jon (cha ông qua đời trong một tai nạn xe hơi) đã rất ủng hộ của chúng tôi. (Chỉ đối phó với cha mẹ đã là rằng tôi sẽ tốt hơn giữ của tôi họ thực sự cho tôi kết hôn với trẻ, và tất nhiên tôi đã đồng ý). Chúng tôi đã có một cuộc hôn nhân rất đơn giản tại New York City Hall, với chúng tôi hai người bạn gần gũi nhất và dì của tôi, những người sống ở Brooklyn và những người đã chăm sóc của tôi đầu tiên năm tôi sống ở New York trước khi tôi tìm thấy công việc đầu tiên của tôi. Jon đến từ Johnstown, một làng nhỏ thuộc Pennsylvania, và tôi đến từ Việt Nam, do đó, như là những người yêu đã phá vỡ và trẻ, chúng tôi đã hạnh phúc hơn để mất một break từ công việc và tôi đã có mùa đông break từ trường học, để tận hưởng New York, đi đến tất cả các quán cà phê, mũ trùm người lạ, và đang là khách du lịch trong thành phố của riêng của chúng tôi. Chúng tôi sẽ chi tiêu mùa hè sắp tới để trở về Việt Nam, vì vậy tôi có thể giới thiệu anh ta với gia đình đáng yêu và sau đó chúng tôi có thể có một đám cưới thích hợp và đi vào một cuộc phiêu lưu tuyệt vời và kỳ lạ tại Việt Nam cho chúng tôi Phòng Trăng cuối.

nhưng mà hứa hẹn Phòng Trăng Không bao giờ đã thành sự thật. Nó thậm chí không đến gần với thực tế.

cho quyết định của cuộc hôn nhân đã như vậy nhanh chóng, chúng tôi đã không tìm hiểu tất cả mọi thứ về nhau như mọi người, mỗi khác quá khứ và quan điểm của những suy nghĩ ở tất cả. Chúng tôi đã được chỉ đơn giản là rất vui mừng về đang được hạnh phúc. Hàng ngày sau đó, chúng tôi phát hiện ra càng nhiều về nhau - quê của mình, nước tôi, và không lâu sau, tình dục trước đây của tôi. Khi tôi nói với Jon về tôi là với một cô gái trước khi gặp ông ấy, ông lộn ra. Tôi không bao giờ mong đợi anh ta để phản ứng mà nặng với một thực tế như vậy. Mặc dù tôi nói với ông rằng bây giờ tôi đang kết hôn với anh ta, Tôi đã chắc chắn để giữ quan tâm đến anh ta chỉ, Jon bắt đầu có các cử chỉ có nghĩa là với tôi, flipping bàn tay của tôi đi, đẩy tôi rất khó khăn và gọi cho tôi "faggot". Tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng người tôi đã chọn để lập gia đình sẽ có người đó. Jon là một người đàn ông của niềm tự hào, và tôi đã sợ rằng đó là chính xác những gì ông đã làm không cần trong hôn nhân, cho nó đau nhân loại của mình quá sâu.

Ông vẫn còn lạnh hơn và lạnh hơn với tôi. Ngay sau đó, ông thôi việc làm của mình và không thể tìm thấy một công việc trả tiền cho thuê ở New York. Tôi thường phải giúp anh ta, hoặc cha mẹ tôi sẽ gửi cho chúng tôi một số tiền, mặc dù chúng không phải là giàu có tại tất cả (gửi cho chúng tôi bằng đô la Mỹ bằng tiền Việt Nam mà họ thực hiện). Jon của thất nghiệp ngày đã không giúp anh ta để cảm thấy bất kỳ tốt hơn. Những điều có tồi tệ hơn khi ông bắt đầu la hét vào tôi và tiếp tục kêu gọi bất cứ điều gì tôi làm "đồng tính", mặc dù nó không thuộc dù sao liên quan đến chủ đề. Ông bắt đầu sử dụng tôi như là một phương pháp và mục tiêu của căng thẳng cứu trợ bằng cách gọi tôi là kẻ nói dối và "tổng" đã "không thông báo cho tôi về lối sống kinh tởm của bạn trước khi tôi đã nhận bạn vào nhà của tôi" - Jon nói.

ông cũng dừng lại cho tôi làm việc bất kỳ thêm giờ, hoặc đi về nhà bất kỳ muộn hơn thời gian thông thường. Ông theo dõi mọi di chuyển tôi thực hiện, luôn luôn phụ trách 'phê duyệt' bất cứ nơi nào tôi đã đi và người mà tôi đã đi với, với lệnh giới nghiêm chính xác. Nếu không, nó sẽ là một cơn bão của lời nguyền và xấu xí từ ném vào tôi, bình thường "hư hỏng bitch, tổng cặn bã, ngu ngốc, bã". Tôi bắt đầu cảm thấy rất nhỏ và thực sự bị mất rất nhiều sự thèm ăn và năng suất tại trường và làm việc giảm xuống rất nhiều. Tôi đã không có mong muốn làm bất cứ điều gì ở tất cả, do thiếu tự tin rằng Jon thi hành ngày tôi mỗi ngày.

là sớm nhất là năm 2013, chỉ một tháng sau khi chúng tôi kết hôn chính thức tại City Hall, Jon cũng bắt đầu để ngăn chặn tôi từ treo ra với bất kỳ cô gái bạn bè của tôi và đồng nghiệp, đồng tính hoặc thẳng, gọi điện cho họ "ảnh hưởng xấu tiềm năng". Một thời gian, mặc dù ông 'chính sách' sẽ về nhà sớm, tôi đã đi để kỷ niệm sinh nhật của người bạn của tôi, người mà đã là tôi cô gái tốt nhất kể từ trường trung học mà tôi đã học với ở New York. Ông phát hiện ra bằng cách nào đó, đến hơn nhà hàng trong bữa ăn của chúng tôi và thực hiện một cảnh lớn ra khỏi nó. Nguyền rủa ra tất cả mọi người gọi điện cho họ ' kẻ nói dối và một bó có nói với mọi người ". Tôi đã được sâu sắc xấu hổ và nghẹn ngào bằng chữ của riêng tôi bởi vì đã có bạn bè cũ, tôi đã không nhìn thấy trong một thời gian dài, và những người tôi không biết ở tất cả tại bảng. Jon tiến hành kéo tôi ra khỏi nhà với các chủ đề của ông sẽ làm tổn thương bất cứ ai nào
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Declaration of Self-Petition

My name is Trang Nguyen, 23 years old, and I declare [...]

Roots, the Foundation of Self & Cultural Effects
(to be edited/cut down into 1 short paragraph)

I came from Vietnam in 2006, seeking for a greater chance in education in this promising land. But let me explain to you about my foundation as a human being experiencing my early youth in the third world country, half-way around the globe from here.

Where I came from is Saigon, the biggest city and a beautiful cultural and financial center of Vietnam. It is a city that has underlying resembles of the thick and thin old years of multiple wars that this city has witnessed - the most recent to be the France War and America War (or vice versa is called Vietnam War in the US). The last ones, called the Indochina Wars is split into 2 eras, lasting the whopping years of troubling 1884-1975. The Indochine - alongside with Laos and Cambodia, for the French invasion, started in 1884, overthrowing the last King Nguyen Dynasty in Vietnam as this long regime came to the crumbling fall. Immediately followed up was the Resistance War against America, ranging from 1945 to 1975. It was the victory, for my people, of the roughly 90 years of internal affairs with foreign countries and an outrageous number lost of death.

After the war ended, Vietnam went into a major closure to the world, with no international exchange of any sort. This policy did not only affect the economy and politics of my country, but it also enhanced, a particular aspect - among many others - the same old culture of the foundation in families and the role women within. I grew up in the 90s and the early 2000s in Saigon, Vietnam. I am fortunate enough to be born and grew up in a very happy family, with my parents and an 8-year younger sister.

But my case was rare. "A happy family" was almost a luxury compared to others. It was not a surprise when I heard my Mother or Father talking about their close friends' infidelities, how the men usually carried out a busy life with multiple different families, sometimes even in the same city. Some got busted, some never did. Some, sadly, were obvious to the betrayed woman in the story. What unusual, surprisingly, would be the woman leaving her family and her situation. She would easily choose to stay silent, working her very last thread of her personal ability to put up the best cover. Some did for her kids, some for her honor. These heartbroken stories were the regulars in the society, and the women were unspoken and abused. Not all the time, the abuse is physical. All of these women, at the time, became to me a typical family-oriented misery. But on the other hand, they were the brave ones to me. I looked up to these women around me as the heroines, whose selflessness towards their kids and their honor was particularly a tragic but very great virtue of endurance and perhaps, strength, under their abused circumstances.

I came to the States when I was 15, "for a better education and hope" - my parents declared. Coming from a middle class family at a new fringe of getting better at being financially stabilized, I got supported by my parents to do what they could not in their age and time before - following dreams, and living better. I was then on a mission of pursuing happiness, getting what my parents could not in their youth.


Sexuality Stands in Vietnam

On the other and brighter hand as another kind of outcome from the wars, Vietnam therefore inherited tremendously much from the culture of the Western world, especially in Saigon. Therefore our culture still adapted more aspects than just in the language, lifestyles and the cuisines. It is also about of the perspectives of human as personas. But as opened as it was as a society, being gay or bisexual was not even a possibility of expectance at all, for this complex sexuality idea does not fit in the decorum of Vietnam, and it appeared absurd to the culture and mute in media. There were intricate nuances of the time to have different shades of homosexuality existing in the city, but the people would be harshly bashed and considered way worse than being alternative. My sexuality has always been a burning question that I encountered my first disclosure in my interest in both sexes at the age of 14 in Vietnam, but not fully enabled to be thoroughly discovered or developed at all until America.


Marriage and Verbal & Psychological Abuse

I came from Saigon - the biggest city in Vietnam, to New York - one of the the greatest city of culture in the world. America, and New York City to me, was and still is a land of opportunities and risks, where life is rich and largely unsafe, as a young woman living, studying and surviving on my own in NYC. In the midst of school and waiting jobs, I had the chances to go out with both boys and girls meanwhile, still question where I was in the spectrum of self.

I started working and paying on my own rent, getting the first taste of adultness and responsibility. Then I worked at a Vietnamese restaurant in TriBeCa called Viet Cafe in the summer of 2011, where later on I met and spent a lot of time working and interacting with Jonathan Crist. We clicked right away, and I fell in love with his gentleness and care. Jon gave me so much attention. After all, living in New York, all I need ultimately is affection and security. I never dreamt that I could find such great extent of loving, along with compassionate friendship like that until I met Jon. He made me feel like even if I fall, he'd be there. We started going out and quickly after, I moved to stay in his apartment on Linden Street in Bushwick, Brooklyn, altogether.

I did not know I could be any happier until Jon proposed to me in 2012, almost two years ago. I was 21, and Jon was 27. I said yes right away, being more than excited to jump on the road of building a great family, just like what my parents were able to do. Both sides of my parents and Jon's Mother (his Father passed away in a car accident) were very supportive of us. (The only deal with parents was that I'd better keep my real last name for I married young, and of course I agreed). We had a very simple marriage at New York's City Hall, with our two closest friends and my Aunt, who lives in Brooklyn and who took care of me the first years I lived in New York before I found my first job. Jon came from Johnstown, a small town in Pennsylvania, and I came from Vietnam, so as broke and young lovers, we were more than happy to take a break from work and I was having winter break from school, to enjoy New York, going to all the cafes, stranger hoods, and being tourists in our own city. We were going to spend to upcoming summer to go back to Vietnam, so I could introduce him to my lovely family, and then we could have a proper wedding and go on a great and exotic adventure in Vietnam for our late honeymoon.

But that promised honeymoon never came true. It didn't even come close to reality.

For the decision of marriage was so quick, we didn't learn everything about each other as people, each other's past and perspectives of thoughts at all. We were just simply very excited about being happy. Everyday after that, we found out more and more about each other - his town, my home country, and soon after, my previous sexuality. When I told Jon about me being with a girl prior to meeting him, he flipped out. I never would expect him to react that badly to such a fact as that. Although I told him that now I am married to him, I was sure to stay interested in him only, Jon started having mean gestures to me, flipping my hands away, pushing me very hard and calling me "faggot". I would never imagine the gentleman I chose to marry would ever be that person. Jon was a man of pride, and I was afraid that it was exactly what he did not need in marriage, for it hurts his manhood too deeply.

He remained colder and colder to me. Soon after, he quitted his job and was unable to find another job to pay for rent in New York. I usually had to help him, or my parents would send us some money, though they are not that wealthy at all (sending us in US dollars by Vietnamese money that they made). Jon's jobless days did not help him to feel any better. Things got worse when he started yelling at me and keep calling anything I do "gay", although it was not in anyway related to the subject. He started using me as a method and target of stress relief by calling me "gross" and a liar for "not informing me about your disgusting lifestyle before I got you into my house" - Jon said.

He also stopped letting me working any extra hours, or going home any later than the usual time. He monitored every move I made, always in charge of 'approving' anywhere I went and whom I went with, with the exact curfew. Or else, it would be a storm of curses and ugly words throwing at me, the usual "spoiled bitch, gross scum, stupid, airhead". I began to feel very small and indeed lost a lot of appetite and productivity at school and work dropped tremendously. I had no desire to do anything at all, due to the lack of confidence that Jon enforced on me everyday.

As early as February 2013, only a month after our official marriage at City Hall, Jon also started to stop me from hanging out with any of my girl friends and colleagues, gay or straight, calling them the "potential bad influence". One time, despite his 'policy' of going home early, I went to celebrate my friend's birthday, whom had been my best girl friend since high school that I studied with in New York. He found out somehow, came over the restaurant during our meal and made a big scene out of it. He cursed out everyone there, calling them 'liars and a bunch of bullshit people". I was deeply embarrassed and choked in my own words because there were old friends I haven't seen for a long time, and people I didn't know at all at the table. Jon proceeded to drag me out of the restaurant with the thread of he would hurt anyone who would
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: