Min Sura’s face also strained.‘He really gave me a piggyback and ran.’ dịch - Min Sura’s face also strained.‘He really gave me a piggyback and ran.’ Việt làm thế nào để nói

Min Sura’s face also strained.‘He r

Min Sura’s face also strained.
‘He really gave me a piggyback and ran.’
She was filled with anxiety when she thought that she would be put back down if she was too heavy.
But they really arrived running steadfastly.
She knew he had lots of male friends, but she just realized that the sheet anchor she thought she had wasn’t there.
That projected onto Lee Hyun; and Lee Hyun appeared much more favorable in her eyes.
Having returned after two laps around the island, before long it was already time for dinner.
Lee Hyun immediately started preparing food.
The foods he was making this time were grilled chops covered in rosemary sauce and Mediterranean shellfish soup.
Although he could have just made the grilled pork to eat, he but specifically opted out for the more labor intensive dishes because he thought about the amount of work their jaws would be doing otherwise.
“Hyeong, let me help you.”
Park Sunjo came over with his hands ready.
The other group members, unless they weren’t presented at the moment, were lying on the ground gasping for air intensively to be able to do anything else.
Fortunately for Park Sunjo as he made into the first group during the first lap at the 29th place.
Lee Hyun asked while trimming the ribs.
“Have you done or watched a lot of cooking at home?”
“No. I don’t watch it. I don’t go into the kitchen so I almost never see it.”
“But there must be a dish you can do.”
“Yes, I can make a bowl of ramen well.”
“…Do you know how to peel fruits?”
“Peeling? I’ve never seen it done before. If you leave it to me then I’ll try.”
“Wash the dishes.”
Lee Hyun rather chose to suffer alone.
In Royal Road, he can receive help from his party members as they have a basis for cooking to trim the materials and such.
But now in the real world, since there was no such thing as Cooking skill to keep things tolerable, he decided to directly work on them all.
But Seoyoon was exempt from cooking even with the skill.
The worse food!
Even comparing to fighting off a fever from the cold, a human with highest spirit would die if they were forced to eat something so tough.
If Seoyoon was somewhere within the vicinity of the dish, it would dried up somehow.
‘Welp yeah. Anywhere in this world, there are people who are incompatible with this sort of stuff because they’re not fated to suffer.’
The smoke billow from the fire was huge as Lee Hyun grilled the ribs.
“You need?”
Hong Seonye offered him a towel.
She came and brought him a clean towel.
Her hair and face were wet as if she had just gone to wash her face with water.
“Because of me that you had to do two laps when you’re not supposed to. I’m so sorry. It must have been tough.”
This time also, Lee Hyun answered candidly.
“It was not a big deal.”
“The professors are really too much, If we come here for an MT then why the hell are we training!”
When women strongly criticize something, the point they’re making usually lies contrary to what they’re saying.
Essential, the right thing to do in this situation that could blossom into that of friendship is to agree and pass judgment on the said subject.
Rather than using one’s logic or offer a solution, just use a few simple easy to understand words accordingly to increase points.
On the other hand, Lee Hyun took a good look at Hong Seonye like he had never done so before and roughly replied.
“The implied hell’s training is too easy.”
“It’s easy?”
“It doesn’t need to be called ‘training of hell.’”
Generally, if something is named that, then it shouldn’t be so easy.
If it was laid out like Lee Hyun’s plan, then it wouldn’t be so effortlessly doable. Upon arriving to the island, they would march orderly into the mountain for 20 kilometers.
At the end of the march, they would exercise for about three hours through the mean of having battles. After that, a meal that takes about five minutes to finish then onto the next course.
In which they throws themselves into the sea; with sea water fill about half of their body, and they would run in that state while carrying logs!
It’s also good to drag a log through the mudflats. One can get a really good workout with heavy logs.
After which, they can get about two hours of sleep at night.
At this point it can’t be called basic training!
He had learned this from watching the instructors from the Dojang.
This was not the breaking point of humans!
If it’s something you crave then you can do it.
Even if you can’t make it.
To reach the pinnacle of strength, this is nothing at all.
After seeing them, Lee Hyun suddenly matched his workout to align himself to their standards.
“Uh huh.”
Hong Seonye had a totally different interpretation.
Although he showed he had a lot of strength running the lap for her, what she want in a man is the looks to show him off, and would not care for otherwise.
‘Does he like me?’
She had no other option but to be mistaken.
They finished their meal.
They had a sumptuous dinner while the other groups could do nothing except eyed them with envy.
The other groups’ food was simple: kimchi ramen, beef ramen, Neoguri Deung ramen, or some other types of food they couldn’t recollect.
Some also had cold noodles with spices, but that level of food could not compare in term of quality to Lee Hyun’s group.
Kkokkodaeg! (cockoldoo again)
It seemed as if every time the youngest of the chicken Half Sauce Half Fried cackled, the sounds of beating crackling flame torches and saliva swallowing could be heard.
“Did you hear? Over there have a chicken for food…”
“So jealous. That sounds really good.”
The desperation level in the wilderness was way different.
Perhaps, at this time, when asked what one would bring with him the three things they deemed essential; most of whom will answer as such.
Lee Hyun.
A lighter.
Half Sauce Half Fried.
The meal time ended with the constant envious eyes, now it was time for the courage test.
“Hidden within that mountain over there are slips of paper for you to find. The group with the most will receive a special award of having their liquor paid for.”
A courage test within the dark mountain!
Realistically, snakes or other animals had concealed themselves and attacked people.
This time too, Lee Hyun’s group inadvertently ranked first.
“My legs are sore.”
“Ahh, I’m sleepy. Hungry. Mommy.”
Most were too tired to hike so there was no other group to join in.
Only Lee Hyun, Seoyoon, and Park Sunjo diligently walked around and were able to find as much as 10 sheets of paper.
Just as the night hits 11 o’clock, all easily fell asleep.
They rode the ship to come, set up their tents, made their food, and ran; because all of whom did things they normally never did before so they easily got tired.
From within the tents and from the temporary cursed beach, there were only the sounds of the wave and the sound of the snoring alternated between the two.
Slam!(wave)
Deureureung.(snore)
Slam!(wave)
Kuuuuuul!(also snore…not sure…sounds like crying…)
***
Lee Hyun woke up in the morning as he usually does.
‘I wonder of Hyeyeon is eating her meals properly. She should be bringing side dishes to grandma in the hospital too.’
There as nothing he could do on this island.
It was not possible to go to the homepage of the Dark Gamer website for information, nor could be go to an auction site to check up prices of items.
The only thing to do was to relax comfortably.
‘Rarely have this kind of rest before.’
Feeling comfortable for the first time in a few years, Lee Hyun quietly slipped out of the temporary residence.
He could hear the exchanges between the sounds of the students from the tent and those of the waves.
It was so dark that he could barely tell the oncoming dawn by the moon and stars.
“Nice.”
Lee Hyun walked on the white sand.
Like others, he too wanted to get to know them and hang out. But it was not possible.
‘I can’t stand out like the rest of them. I have to be concealed in the shadows, in order to earn money and make living easier.’
He had s strange relationship with the friends and seniors he knew.
The people he befriended back in primary school all believed he moved away.
Their parents had said so to Lee Hyun.
“Don’t play with our children.”
Since he was at a young age, Lee Hyun bluntly asked why; since he couldn’t possibly have known.
“Your parents have both passed. And I heard you live in a very poor house. So do not come close to our kids anymore.”
On the grounds that he didn’t have parents and his living environment was difficult that he was unable to make friends.
Whenever stuff goes missing and money was gone, even the teachers prosecute Lee Hyun.
Due to these experiences that forced Lee Hyun down the path of a moneygrubber.
But he really could understand the mindset of those parents.
‘My children are more important than others, huh. To interfere whenever they can to root out what they think are the bad influences.’
Lee Hyun no longer tried to recall the past.
He wanted to take time to rest comfortably here. Only here at the MT where he can do so, once he gets home he’d have to work hard again.
Lee Hyun took the ‘to be enjoy’ stroll in the morning.
But in the distant on a rock, someone had did so first and sat on it.
It was Seoyoon.
She was able to sleep a little at Lee Hyun’s side, but it then somehow got uncomfortable and she quickly up and left.
“……”
Seoyoon also noticed Lee Hyun but she did not say anything. She simply glanced at the side next to her.
Lee Hyun took a seat beside her. Of course, he didn’t forget to check again and again to verify that it was an ok thing to do.
‘Sit down you mean? Can I sit down? Don’t get angry when I sit. Maybe she’ll take revenge on me in the future if I do...’
It was still dark.
Lee Hyun and Seoyoon were sitting on the rock watching the sea.
Under a myriad of stars under the sky, and the vast ocean stretched before them.
The little frustration melted away as they sat to relax.
“……”
Seoyoon didn’t fully open
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Min Sura mặt cũng căng thẳng.' Ông thực sự đã cho tôi một piggyback và chạy.'Cô đã được lấp đầy với sự lo lắng khi cô nghĩ rằng cô sẽ được đưa trở lại nếu cô ấy là quá nặng.Nhưng họ thực sự đến chạy steadfastly.Cô ấy biết ông đã có rất nhiều bạn bè tỷ, nhưng cô chỉ nhận ra rằng neo tấm cô nghĩ rằng cô ấy đã không có.Đó chiếu lên Lee Hyun; và Lee Hyun xuất hiện nhiều hơn nữa thuận lợi trong mắt của cô.Có trở lại sau hai vòng quanh đảo, trước khi lâu nó đã là thời gian cho bữa ăn tối.Lee Hyun ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị thức ăn.Các loại thực phẩm mà ông đã làm cho thời gian này đã là nướng chops được bảo hiểm trong nước sốt hương thảo và địa Trung Hải động vật có vỏ súp.Mặc dù ông có thể có chỉ đã thịt lợn nướng để ăn, ông nhưng chọn tham gia đặc biệt ra cho thêm lao động chuyên sâu món ăn bởi vì ông nghĩ về số lượng công việc của jaws sẽ thực hiện nếu không."Hyeong, hãy để tôi giúp bạn."Park Sunjo đến hơn với bàn tay của mình đã sẵn sàng.Các thành viên nhóm khác, trừ khi họ không trình bày tại thời điểm này, đã nằm trên mặt đất gasping cho không khí mạnh mẽ để có thể làm bất cứ điều gì khác.May mắn thay cho Park Sunjo khi ông thực hiện vào nhóm đầu tiên trong vòng đầu tiên ở nơi 29.Lee Hyun hỏi trong khi cắt tỉa các xương sườn."Có bạn thực hiện hoặc theo dõi rất nhiều nấu ăn ở nhà?""Số tôi không xem nó. Tôi không đi vào nhà bếp để tôi hầu như không bao giờ nhìn thấy nó.""Nhưng có phải là một món ăn mà bạn có thể làm.""Vâng, tôi có thể làm cho một bát ramen tốt."“… Bạn biết làm thế nào để vỏ trái cây?""Lột? Tôi đã không bao giờ nhìn thấy nó được thực hiện trước khi. Nếu bạn để lại nó với tôi sau đó tôi sẽ cố gắng.""Rửa sạch các món ăn."Lee Hyun thay vì đã chọn phải chịu một mình.Trên con đường Hoàng gia, ông có thể nhận được trợ giúp từ thành viên đảng của ông là họ có một cơ sở để nấu ăn để cắt các vật liệu và như vậy.Nhưng bây giờ trong thế giới thực, vì không có những điều như kỹ năng nấu ăn để giữ cho mọi thứ tolerable, ông quyết định trực tiếp làm việc trên tất cả.Nhưng Seoyoon được miễn từ nấu ăn ngay cả với các kỹ năng.Thực phẩm tồi tệ hơn!Thậm chí so sánh để chống lại một cơn sốt từ lạnh, một con người với tinh thần cao nhất sẽ chết nếu họ bị buộc phải ăn một cái gì đó rất khó khăn.Nếu Seoyoon là một nơi nào đó trong vùng lân cận của món ăn, nó sẽ cạn kiệt bằng cách nào đó.' Welp có. Bất cứ nơi nào trong thế giới này, có là những người không tương thích với này loại công cụ bởi vì họ không chuyến bị.'Billow khói từ ngọn lửa là rất lớn như Lee Hyun nướng các xương sườn."Bạn cần?"Hong Seonye đề nghị anh một khăn.Cô ấy đến và đã đưa ông một khăn sạch.Tóc của cô và khuôn mặt bị ướt như thể cô đã chỉ cần đi để rửa khuôn mặt của cô với nước."Vì tôi rằng bạn đã có để làm hai vòng khi bạn không nghĩ đến. Tôi xin lỗi. Nó phải có được cứng rắn."Thời gian này cũng, Lee Hyun trả lời candidly."Nó đã không một thỏa thuận lớn.""Các giáo sư thực sự quá nhiều, nếu chúng ta đến đây vì một MT, sau đó tại sao các địa ngục là chúng tôi đào tạo!"Khi phụ nữ mạnh mẽ chỉ trích một cái gì đó, điểm họ đang làm thường nằm trái ngược với những gì họ đang nói.Thiết yếu, việc cần làm trong tình huống này mà có thể nở hoa vào đó của tình hữu nghị là đồng ý và vượt qua bản án về đề tài này cho biết.Thay vì sử dụng logic là hoặc cung cấp một giải pháp, chỉ cần sử dụng một đơn giản dễ hiểu từ cho phù hợp để tăng điểm.Mặt khác, Lee Hyun lấy một cái nhìn tốt tại Hong Seonye như ông đã không bao giờ làm như vậy trước khi và khoảng trả lời."Địa ngục ngụ ý đào tạo là quá dễ dàng.""It's dễ dàng?""Nó không cần phải được gọi là 'đào tạo của địa ngục.'"Nói chung, nếu một cái gì đó được đặt tên theo đó, sau đó nó không nên dễ dàng như vậy.Nếu nó được đặt ra như kế hoạch Lee Hyun, sau đó nó sẽ không như vậy dễ dàng doable. Khi đến hòn đảo, họ sẽ march orderly vào núi cho 20 kilometers.Vào cuối march, họ sẽ thực hiện cho khoảng 3 giờ qua có nghĩa là có trận đánh. Sau đó, một bữa ăn mà mất khoảng 5 phút để hoàn thành sau đó vào khóa học tiếp theo.Trong đó họ ném mình vào biển; với nước biển lấp đầy khoảng một nửa của cơ thể của họ, và họ sẽ chạy trong tiểu bang đó trong khi thực hiện bản ghi!Nó cũng là tốt để kéo một bản ghi thông qua các bãi đất lầy. Ai có thể nhận được một tập luyện thực sự tốt với gỗ nặng.Sau đó, họ có thể nhận được khoảng hai giờ của giấc ngủ vào ban đêm.Tại thời điểm này, nó không thể được gọi là đào tạo cơ bản!Ông đã học được điều này từ xem các giáo viên hướng dẫn từ Dojang.Điều này là không điểm phá vỡ của con người!Nếu nó là một cái gì đó bạn thèm sau đó bạn có thể làm điều đó.Ngay cả khi bạn không thể làm cho nó.Để đạt được đỉnh cao của sức mạnh, điều này là không có gì cả.Sau khi nhìn thấy họ, Lee Hyun đột nhiên kết hợp tập luyện của mình để align mình với tiêu chuẩn của họ."Uh đúng."Hong Seonye có một giải thích hoàn toàn khác nhau.Mặc dù ông đã cho thấy ông đã có rất nhiều sức mạnh chạy vòng cho cô ấy, những gì cô muốn trong một người đàn ông là nhìn thấy anh ta ra, và sẽ không chăm sóc cho khác.'Ông như thế nào tôi?'Cô đã có không có tùy chọn khác nhưng để được nhầm lẫn.Họ đã hoàn thành bữa ăn của họ.Họ có một xa hoa ăn tối trong khi các nhóm khác có thể không phải làm gì ngoại trừ mắt họ với ghen tỵ.Thực phẩm nhóm khác là đơn giản: kimchi ramen, thịt bò ramen, Neoguri Deung ramen, hoặc một số các loại thực phẩm họ không thể nhớ lại.Một số cũng có các món mì lạnh với gia vị, nhưng đó mức độ thực phẩm có thể không so sánh trong hạn của chất lượng cho Lee Hyun nhóm.Kkokkodaeg! (cockoldoo một lần nữa)Nó có vẻ như mỗi khi trẻ nhất gà một nửa nước nửa chiên cackled, các âm thanh của đập kêu ngọn lửa ngọn đuốc và nuốt nước bọt có thể được lắng nghe."Bạn có nghe không? Đằng kia có một gà cho thực phẩm...""So jealous. Nghe có vẻ thực sự tốt."Mức tuyệt vọng trong vùng hoang dã đã cách khác nhau.Có lẽ, tại thời điểm này, khi được hỏi những gì một sẽ mang lại với anh ta những điều ba họ coi là cần thiết; Hầu hết trong số đó sẽ trả lời như vậy.Lee Hyun.Bật lửa.Một nửa nước nửa chiên.Thời gian bữa ăn kết thúc với ganh tị mắt liên tục, bây giờ nó là thời gian cho các bài kiểm tra lòng can đảm."Ẩn bên trong núi kia là phiếu giấy để bạn có thể tìm thấy. Nhóm với hầu hết sẽ nhận được một giải thưởng đặc biệt của việc có rượu của họ trả tiền cho."Một bài kiểm tra lòng dũng cảm trong núi tối!Thực tế, rắn hoặc động vật khác đã che giấu mình và tấn công người.Thời gian này quá, Lee Hyun nhóm vô tình xếp hạng đầu tiên."Chân của tôi là đau.""Ahh, tôi là buồn ngủ. Đói. Mẹ."Hầu hết đã quá mệt mỏi để đi lang thang để có là không có nhóm khác tham gia vào.Chỉ Lee Hyun, Seoyoon và công viên Sunjo siêng năng đi bộ xung quanh và đã có thể tìm thấy càng nhiều càng 10 tờ giấy.Cũng giống như đêm hits 11 giờ, tất cả dễ dàng rơi vào giấc ngủ.Họ vượt qua con tàu đi, thiết lập lều của họ, làm cho thực phẩm của họ, và chạy; bởi vì tất cả những người đã làm những điều họ thường không bao giờ làm trước khi vì vậy họ dễ dàng đã mệt mỏi.Từ trong các lều và cách bãi biển bị nguyền rủa tạm thời, có là chỉ là những âm thanh của sóng và những âm thanh của các ngáy xen kẽ giữa hai.Slam! (sóng)Deureureung. (ngáy)Slam! (sóng)Kuuuuuul! (cũng ngáy... không chắc chắn... âm thanh như khóc...)***Lee Hyun dậy vào buổi sáng như ông thường không.' Tôi thắc mắc của Hyeyeon ăn bữa ăn của mình đúng cách. Cô nên đưa món ăn phụ để bà trong bệnh viện quá.'Có là không có gì ông có thể làm trên hòn đảo này.Nó đã không thể đi đến trang chủ của trang web tối Gamer cho thông tin, và cũng không thể đi đến một trang web đấu giá để kiểm tra giá cả của các mặt hàng.Điều duy nhất để làm là để thư giãn thoải mái.'Hiếm khi có loại còn lại trước.'Cảm giác thoải mái cho lần đầu tiên trong một vài năm, Lee Hyun lặng lẽ trượt ra khỏi nơi cư trú tạm thời.Ông có thể nghe thấy các trao đổi giữa các âm thanh của các sinh viên từ các trại và những người của các sóng.Nó đã như vậy tối hầu như không để cho bình minh đang tới bởi mặt trăng và các ngôi sao."Tốt đẹp".Lee Hyun đi bộ trên bãi cát trắng.Giống như những người khác, ông cũng muốn để có được để biết họ và hang out. Nhưng nó là không thể.' Tôi không thể đứng như phần còn lại của họ. Tôi phải được che giấu trong bóng tối, để kiếm được tiền và làm cho cuộc sống dễ dàng hơn.'Ông đã có mối quan hệ lạ s với bạn bè và người cao niên ông biết.Người ông kết bạn với trở lại trong trường tiểu học tất cả tin rằng ông chuyển đi.Cha mẹ của họ đã nói như vậy với Lee Hyun."Không chơi với trẻ em của chúng tôi."Kể từ khi ông là tại một tuổi trẻ, Lee Hyun thẳng thắn hỏi lý do tại sao; kể từ khi ông không có thể đã biết."Cha mẹ của bạn có cả hai thông qua. Và tôi nghe bạn sống trong một ngôi nhà rất nghèo. Vì vậy không đến gần với trẻ em của chúng tôi nữa."Các căn cứ mà anh ta không có cha mẹ và môi trường sống của mình là khó khăn rằng ông đã không thể làm cho bạn bè.Bất cứ khi nào nội dung đi mất tích và tiền đã được đi, ngay cả các giáo viên truy tố Lee Hyun.Due to these experiences that forced Lee Hyun down the path of a moneygrubber.But he really could understand the mindset of those parents.‘My children are more important than others, huh. To interfere whenever they can to root out what they think are the bad influences.’Lee Hyun no longer tried to recall the past.He wanted to take time to rest comfortably here. Only here at the MT where he can do so, once he gets home he’d have to work hard again.Lee Hyun took the ‘to be enjoy’ stroll in the morning.But in the distant on a rock, someone had did so first and sat on it.It was Seoyoon.She was able to sleep a little at Lee Hyun’s side, but it then somehow got uncomfortable and she quickly up and left.“……”Seoyoon also noticed Lee Hyun but she did not say anything. She simply glanced at the side next to her.Lee Hyun took a seat beside her. Of course, he didn’t forget to check again and again to verify that it was an ok thing to do.‘Sit down you mean? Can I sit down? Don’t get angry when I sit. Maybe she’ll take revenge on me in the future if I do...’It was still dark.Lee Hyun and Seoyoon were sitting on the rock watching the sea.Under a myriad of stars under the sky, and the vast ocean stretched before them.The little frustration melted away as they sat to relax.“……”Seoyoon didn’t fully open
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Mặt Min Sura cũng căng thẳng.
"Anh ấy thực sự đã cho tôi cõng và bỏ chạy."
Bà tràn đầy lo lắng khi cô ấy nghĩ rằng cô ấy sẽ được đưa trở lại xuống, nếu cô ấy là quá nặng.
Tuy nhiên, họ thực sự đến chạy kiên định.
Cô biết anh đã có rất nhiều người bạn trai, nhưng cô chỉ nhận ra rằng neo tấm cô nghĩ rằng cô đã không có ở đó.
Đó chiếu lên Lee Hyun; và Lee Hyun xuất hiện nhiều thuận lợi hơn trong mắt cô ấy.
Sau khi trở lại sau hai vòng quanh đảo, không bao lâu thì đã đến giờ ăn tối.
Lee Hyun ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị thức ăn.
Các loại thực phẩm ông đã làm cho thời gian này đã được nướng sườn được bảo hiểm trong nước sốt hương thảo và súp sò Địa Trung Hải.
Mặc dù anh có thể vừa làm thịt lợn nướng để ăn, ông nhưng đặc biệt chọn ra cho nhiều lao động hơn các món ăn sâu vì nghĩ về số lượng công việc hàm của họ sẽ được làm khác.
"Hyeong, hãy để tôi giúp bạn . "
Công viên Sunjo đến hơn với bàn tay của mình đã sẵn sàng.
Các thành viên trong nhóm khác, trừ khi chúng không được trình bày tại thời điểm này, đã nằm trên mặt đất thở hổn hển cho không khí mạnh mẽ để có thể làm bất cứ điều gì khác.
May mắn thay cho Park Sunjo như ông đã thực hiện vào nhóm đầu tiên trong vòng đầu tiên tại địa điểm 29.
Lee Hyun hỏi khi cắt tỉa các xương sườn.
"Các bạn đã làm hoặc xem rất nhiều nấu ăn ở nhà?"
"Không. Tôi không xem nó. Tôi không đi vào bếp vì vậy tôi hầu như không bao giờ nhìn thấy nó. "
"Nhưng có phải là một món ăn mà bạn có thể làm."
"Vâng, tôi có thể làm cho một bát ramen tốt."
"... Bạn có biết làm thế nào để gọt vỏ trái cây ? "
"Tẩy tế bào chết? Tôi chưa bao giờ thấy nó được thực hiện trước. Nếu bạn để lại cho tôi sau đó tôi sẽ cố gắng. "
"Rửa các món ăn."
Lee Hyun thay đã chọn để chịu đựng một mình.
Trong Royal Road, ông có thể nhận được sự giúp đỡ từ các đảng viên của ông khi họ có một cơ sở cho việc nấu ăn để cắt các vật liệu và như vậy.
Nhưng bây giờ trong thế giới thực, vì không có những điều như kỹ năng nấu ăn để giữ cho mọi thứ có thể chịu được, ông quyết định trực tiếp làm việc trên tất cả.
Nhưng Seoyoon được miễn nấu ăn ngay cả với các kỹ năng.
Các thực phẩm tồi tệ hơn!
Ngay cả so sánh để chống lại sốt do cảm lạnh, một con người với tinh thần cao nhất sẽ chết nếu họ bị buộc phải ăn một cái gì đó quá khó khăn.
Nếu Seoyoon đang ở đâu đó trong vùng lân cận của các món ăn, nó sẽ khô lên bằng cách nào đó.
'Welp yeah. Bất cứ nơi nào trên thế giới này, có những người không phù hợp với loại công cụ này bởi vì họ không phải chịu bất hạnh. "
Các vệt khói từ các đám cháy lớn như Lee Hyun nướng sườn.
"Bạn cần?"
Hồng Seonye tặng anh một chiếc khăn.
Cô ấy đã đến và mang lại cho anh một chiếc khăn sạch.
mái tóc và khuôn mặt của cô bị ướt như thể cô vừa đi rửa mặt bằng nước.
"Bởi vì tôi biết rằng bạn đã phải làm hai vòng khi bạn không nghĩ đến. Tôi rất xin lỗi. Nó phải có được khó khăn. "
Lần này cũng vậy, Lee Hyun đã trả lời thẳng thắn.
"Nó không phải là một vấn đề lớn."
"Các giáo sư đã thực sự quá nhiều, Nếu chúng ta đến đây cho một MT thì tại sao các địa ngục được chúng tôi đào tạo!"
Khi phụ nữ mạnh mẽ chỉ trích cái gì đó, điểm họ đang làm thường nằm ngược lại với những gì họ đang nói.
Essential, những điều phải làm trong tình huống này có thể nở hoa vào đó của tình bạn là phải đồng ý và nhận định về đối tượng cho biết.
Thay vì sử dụng của logic hoặc cung cấp một giải pháp, chỉ cần sử dụng một vài đơn giản dễ hiểu từ ngữ phù hợp để tăng điểm.
Mặt khác, Lee Hyun mất một cái nhìn tốt ở Hồng Seonye như anh chưa bao giờ làm như vậy trước và khoảng trả lời.
"Các đào tạo ngụ ý của địa ngục là quá dễ dàng. "
"Thật dễ dàng?"
"Nó không cần phải được gọi là" đào tạo của địa ngục. ""
Nói chung, nếu một cái gì đó được đặt tên đó, sau đó nó không phải là dễ dàng như vậy.
Nếu nó đã được đặt ra như kế hoạch của Lee Hyun, sau đó nó sẽ không được như vậy dễ dàng thực hiện được. Khi đến với hòn đảo này, họ sẽ diễu hành có trật tự vào núi cho 20 km.
Vào cuối diễu hành, họ sẽ thực hiện trong khoảng ba giờ thông qua các trung bình của việc có các trận đánh. Sau đó, một bữa ăn mà mất khoảng năm phút để kết thúc sau đó vào khóa học tiếp theo.
Trong đó họ ném mình xuống biển; với nước biển lấp đầy khoảng một nửa cơ thể của họ, và họ sẽ chạy trong trạng thái đó trong khi mang bản ghi!
Nó cũng tốt để kéo một bản ghi thông qua các bãi bồi. Người ta có thể có được một tập luyện thực sự tốt với các bản ghi nặng.
Sau đó, họ có thể nhận được khoảng hai giờ của giấc ngủ vào ban đêm.
Tại thời điểm này, nó không thể được gọi là đào tạo cơ bản!
Ông đã học được điều này từ khi xem các hướng dẫn từ các Dojang.
Điều này không phải là điểm đột phá của con người!
Nếu nó là một cái gì đó bạn thèm sau đó bạn có thể làm điều đó.
Thậm chí nếu bạn không thể làm cho nó.
Để đạt đến đỉnh cao của sức mạnh, điều này là không có gì cả.
Sau khi nhìn thấy chúng, Lee Hyun đột nhiên xuất hiện của mình workout để gắn mình với các tiêu chuẩn của họ.
"Uh huh."
Hồng Seonye có một giải thích hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù ông cho thấy ông đã có rất nhiều sức mạnh chạy vòng cho cô ấy, trông những gì cô ấy muốn ở một người đàn ông là để cho anh ta ra, và sẽ không quan tâm khác.
"Ông ấy thích tôi?"
Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc bị nhầm lẫn.
Họ kết thúc bữa ăn của họ.
Họ đã có một bữa tối thịnh soạn trong khi các nhóm khác có thể làm được gì ngoài việc nhìn họ ghen tị.
Các nhóm khác 'thức ăn rất đơn giản:. ramen kimchi, mì thịt bò, Neoguri Deung ramen, hoặc một số loại thực phẩm khác mà họ không thể nhớ được
một số cũng có mì lạnh với gia vị, nhưng mà mức độ thực phẩm không thể so sánh về chất lượng với Lee Hyun của nhóm.
Kkokkodaeg! (Cockoldoo nữa)
Dường như mỗi lần con út của gà nửa Một nửa Sauce Fried cackled, các âm thanh của đập tanh tách ngọn đuốc lửa và nước bọt khi nuốt có thể nghe được.
"Bạn có nghe? Ở đó có một con gà cho ăn ... "
"Vì vậy, ghen tị. Đó là âm thanh thực sự tốt ".
Các mức tuyệt vọng trong hoang địa là cách thức khác nhau.
Có lẽ, vào thời điểm này, khi được hỏi ai sẽ mang lại với anh ta ba điều họ cho là cần thiết; hầu hết trong số họ sẽ trả lời như vậy.
Lee Hyun.
A nhẹ hơn.
Một nửa Sauce Nửa chiên.
Các bữa ăn kết thúc với con mắt ghen tị không đổi, bây giờ nó đã được thời gian cho các bài kiểm tra sự can đảm.
"ẩn trong núi đằng kia là mảnh giấy cho bạn tìm. Các nhóm có thể sẽ nhận được một giải thưởng đặc biệt của việc có rượu của họ trả tiền cho. "
Một thử nghiệm can đảm trong núi tối!
Thực tế, rắn hoặc các động vật khác đã che giấu bản thân và tấn công con người.
Lần này cũng vậy, nhóm của Lee Hyun vô tình xếp thứ nhất.
"Đôi chân tôi đang bị đau."
"Ahh, tôi buồn ngủ. Hungry. Mommy. "
Hầu hết là quá mệt mỏi để đi lang thang nên không có nhóm khác tham gia.
Chỉ có Lee Hyun, Seoyoon, và Park Sunjo siêng năng đi xung quanh và có thể tìm ra nhiều như 10 tờ giấy.
Cũng như các đêm 11 lượt truy cập giờ, tất cả dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Họ đi tàu tới, dựng lều, làm ăn của họ, và chạy; bởi vì tất cả những người đã làm những điều mà họ thường không bao giờ làm trước đây nên họ dễ dàng cảm thấy mệt mỏi.
Từ trong lều và từ bãi biển bị nguyền rủa tạm thời, chỉ có những âm thanh của sóng và âm thanh của tiếng ngáy xen kẽ giữa hai người.
Slam! ( sóng)
Deureureung. (ngáy)
Slam! (sóng)
Kuuuuuul! (cũng ngáy ... không chắc chắn ... âm thanh như muốn khóc ...)
***
Lee Hyun thức dậy vào buổi sáng như ông thường làm.
"Tôi tự hỏi của Hyeyeon đang ăn bữa ăn của mình đúng. Cô nên mang món ăn phụ với bà trong bệnh viện quá. "
Có như không có gì anh có thể làm trên hòn đảo này.
Nó đã không thể đi đến trang chủ của trang web tối Gamer kiếm thông tin, cũng không có thể đi đến một trang web đấu giá kiểm tra giá các mặt hàng.
Điều duy nhất cần làm là để thư giãn thoải mái.
"Hiếm khi có loại còn lại trước."
Cảm giác thoải mái cho lần đầu tiên trong một vài năm, Lee Hyun lặng lẽ lẻn ra khỏi nơi cư trú tạm thời.
Cậu có thể nghe giao lưu giữa các âm thanh của các sinh viên đến từ các lều và những con sóng.
Nó rất tối mà anh hầu như không thể nói cho bình minh đang tới bởi mặt trăng và các ngôi sao.
"Nice."
Lee Hyun bước đi trên cát trắng.
Cũng giống như những người khác, ông cũng muốn biết họ và đi chơi. Nhưng đó không phải là có thể.
"Tôi không thể đứng ngoài như phần còn lại của họ. Tôi đã được che dấu trong bóng tối, để kiếm tiền và làm cho cuộc sống dễ dàng hơn. "
Ông đã có s mối quan hệ kỳ lạ với các bạn bè và người cao niên mà ông biết.
Những người ông đã giúp đỡ trở lại trường tiểu học đều tin ông chuyển đi.
Cha mẹ của họ đã . nói vậy để Lee Hyun
". Không chơi với con em chúng ta"
Kể từ khi ông đã ở tuổi trẻ, Lee Hyun thẳng thắn hỏi tại sao; kể từ khi ông có thể không thể biết.
"Cha mẹ của bạn đều đã được thông qua. Và tôi nghe nói bạn sống trong một ngôi nhà rất nghèo. Vì vậy, không đến gần với trẻ em của chúng tôi nữa. "
Trên căn cứ rằng ông đã không có cha mẹ và môi trường sống của mình là khó khăn mà anh không thể làm cho bạn bè.
Bất cứ khi nào những thứ bị mất tích và tiền bạc đã biến mất, ngay cả những giáo viên truy tố Lee Hyun .
Do những kinh nghiệm mà buộc Lee Hyun xuống con đường của một người keo kiệt.
Nhưng anh thực sự có thể hiểu được những suy nghĩ của các bậc cha mẹ.
'Các con tôi là quan trọng hơn so với những người khác, huh. Để can thiệp vào bất cứ khi nào họ có thể để nhổ tận gốc những gì họ nghĩ là những ảnh hưởng xấu. '
Lee Hyun không còn cố gắng nhớ lại quá khứ.
Anh ấy muốn dành thời gian để nghỉ ngơi thoải mái ở đây. Chỉ có ở đây tại MT nơi anh có thể làm như vậy, một khi ông được nhà anh sẽ phải làm việc chăm chỉ.
Lee Hyun đã 'để được thưởng thức' đi dạo vào buổi sáng.
Nhưng ở xa trên một tảng đá, có người đã làm như vậy đầu tiên và ngồi trên đó.
Đó là Seoyoon.
Cô đã có thể ngủ một chút ở bên cạnh của Lee Hyun, nhưng sau đó nó bằng cách nào đó có khó chịu và cô nhanh chóng lên và bỏ đi.
"......"
Seoyoon cũng nhận thấy Lee Hyun nhưng cô đã không nói bất cứ điều gì . Cô chỉ đơn giản liếc nhìn bên cạnh cô.
Lee Hyun ngồi xuống bên cạnh cô. Tất nhiên, ông không quên kiểm tra một lần nữa và một lần nữa để xác minh rằng đó là một điều ok để làm.
"Ngồi xuống bạn nghĩa là gì? Tôi có thể ngồi được không? Đừng giận dữ khi tôi ngồi. Có lẽ cô ấy sẽ trả thù cho tôi trong tương lai nếu tôi làm ... '
Trời vẫn còn tối.
Lee Hyun và Seoyoon đang ngồi trên tảng đá sát biển.
Dưới vô số các ngôi sao dưới bầu trời, và các đại dương rộng lớn kéo dài trước mắt họ.
Sự thất vọng chút tan biến khi họ ngồi để thư giãn.
"......"
Seoyoon đã không hoàn toàn mở
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: