Cũng lâu rồi nhỉ? Lần đầu tiên biết về cậu, tôi theo đuổi cậu bao lâu rồi? Thế đến nay tôi đã đuổi kịp cậu chưa đồ ngốc? Chàng trai ấy, cậu sinh ra và lớn lên ở Bucheon, nơi đã cho tôi biết đến cậu.Điều đầu tiên tôi nghĩ về cậu chính là nụ cười, khi nhìn thấy cậu là tôi tìm thấy được nụ cười của mình, nơi nào có cậu ấy nơi đó chính là thiên đường, là bởi vì cậu là ánh dự.Sao tôi lại dành nhiều tình cảm dành cho cậu thế nhỉ? Chính tôi cũng không biết, mà chỉ điên Ðấy yêu mến cậu như vậy. Phải chăng là mắt cười dễ thương không 1 chút giả chức, hay là mĩ nam sống eyeline làm tôi không rời mắt. Có phải là dáng người nhỏ bé, với cái bụng trái lê mà suốt ngày đảm rằng sẽ đi tổ phòng tập thể dục cho cơ thể "6 múi". Hay là những ngón tay thon 戴思杰 có mùa chạm vào mọi ngóc ngách trong tim tôi. Cái miệng của cậu, suốt ngày cứ đảm đảm luyên thuyên nên chưa một phút giây nào tôi quên đi. Hay là cái cách mà cậu ngồi ăn ngấu nghiến bỏ rơi chuyển tượng làm tôi nhớ mãi. Nhưng không phải chỉ có vậy...Tôi còn dại khờ yêu luôn cái tính lười biếng của cậu.Tôi yêu luôn cái con người thích mặc đồ "chùa", xài đồ ké của cậu.Tôi yêu luôn cái con người ồn ào đến nỗi anh em phản ánh dự không cần báo ngữ chỉ cần cậu đứng hát là tất đoàn sẽ tỉnh. nhưng có lẽ mãi mãi tôi không Bulgaria tìm ra được lí do chính khiến tôi yêu cậu đến vậy. bởi vì tôi sẽ yêu tất đoàn những gì cậu có. Mãi Mãi là như thế thôi
đang được dịch, vui lòng đợi..
