“Where are we going?” Lauren asked, hopping down the hallway after Cam dịch - “Where are we going?” Lauren asked, hopping down the hallway after Cam Việt làm thế nào để nói

“Where are we going?” Lauren asked,

“Where are we going?” Lauren asked, hopping down the hallway after Camila as she struggled to tug her boot on. Once she finally got it, she jogged to catch up to her wife, who was hurrying towards the front door of the building.

“The park,” Camila nodded, pushing through the large doors and shivering in the brisk winter air. Lauren eventually fell into pace beside her, watching her wife in confusion.

“Why the park?” Lauren asked, following Camila across the dark street and down the narrow sidewalk. She shivered, realizing it was considerably colder there than it had been in Florida. Or Iceland, for that matter.

“Stop asking questions,” Camila laughed, hurrying ahead of Lauren once more as they arrived at the stone pathway that led through the park. “You will see.”

Amused, Lauren hurried to keep up with Camila, who was practically jogging by now. Confused but curious, Lauren reached out to grab her shoulder. Camila paused, turning around to look at her wife.

“What’s going on?” Lauren asked, suddenly growing concerned when she saw how nervous Camila appeared. The smaller girl simply shook her head.

“Just a little bit further, Lo,” Camila shoved one of her hands in her pocket and grabbed Lauren’s hand with the other, leading her further down the parkway. Lauren stayed quiet until they came to a stop in front of a familiar bench.

“Here,” Camila nodded, sitting down on the bench and pulling her legs underneath her. Even more intrigued, Lauren sat down beside her and studied the surrounding area, which was dimly lit with the small lights that lined the pathway.

“What about it?” Lauren asked, running a hand through her hair and looking around.

“This is where it all started,” Camila sighed, a small smile tugging at her lips. Lauren tilted her head to the side.

“You mean…?”

“Us,” Camila nodded, confirming Lauren’s question. “It is like… our park. It is special to me.”

“Me too, Camz,” Lauren laughed, scooting over and laying her arm across Camila’s shoulders. “Why’d you bring me out here in the freezing cold at night, though?”

“I did something crazy,” Camila blurted out, causing Lauren to turn at look at her with concern flickering in her eyes. Biting her lip, Camila looked down and toyed with the long sleeves of her hoodie.

“You what?” Lauren asked, reaching out to tilt Camila’s chin so the girl would meet her eyes. “Camila, what’s going on?”

“It is nothing bad, Lo,” Camila laughed, brushing Lauren’s arm away. “Do not worry.”

“Well then what is it?” Lauren asked, growing even more confused. Taking a deep breath, the smaller girl turned to face Lauren, pausing a moment to compose her thoughts.

“I, uh… Last night… I did something,” Camila bit her lip. “I could not sleep and I… I got Dinah to help me with something.”

“With what?”

“I… I did… I got…” Camila stumbled over her words, eventually growing frustrated and giving up on trying to explain herself. Instead, she freed her hand from her pocket and held it out in-between them, biting her lip and looking up at Lauren.

“You hurt your finger?” Lauren asked, eyeing the bandage on Camila’s finger. When she saw the hesitation in Camila’s face, her eyes were widening in realization a few moments later. “Oh.”

“You really…?” Lauren paused, reaching out and gently picking at the edge of the bandage. “Can I?” she asked, looking at Camila for approval. Once the smaller girl nodded, Lauren carefully peeled the wrap off of Camila’s hand.

“It is a star,” Camila whispered softly. Lauren nodded, holding up Camila’s hand and studying the tiny, star shaped tattoo that sat just above where her pinky finger met her palm.

“I-I drew it… and then… Dinah took me out and we… yeah,” Camila laughed softly, growing shy. “I just… I wanted to have something. I named it Lauren,” her cheeks turned bright pink and she laughed shyly. “Because you are my star.”

“I am?” Lauren whispered, her eyes flickering up to meet Camila’s. The smaller girl nodded, laughing softly.

“Yeah,” Camila nodded. “You… when it is dark, you are still there. Like a star. I can always follow you when I need to go home. And… and I can always count on you to be there.”

Camila lifted her hand, looking at the tattoo and smiling softly. “I learned once that stars die. And that made me really… really sad. Because I do not think things that are that beautiful should ever disappear. But… but then I learned that even when stars die, we still see their light… for a long time. And… I think that makes a lot of sense,” she paused, looking up at the sky and sighing softly.

“Because even if you are not next to me, I still feel you. I… I still see you in everything. I… I met you, and you changed me. It is like… like you came into my life and suddenly everything I love turned into you,” Camila blushed and looked down at her hands. “I hear you in music, I see you in the sky…. you are everywhere, Lo. You are my star.”

“And… and sometimes I think I do not thank you enough,” Camila looked up, meeting Lauren’s eyes and lau
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
“Where are we going?” Lauren asked, hopping down the hallway after Camila as she struggled to tug her boot on. Once she finally got it, she jogged to catch up to her wife, who was hurrying towards the front door of the building.“The park,” Camila nodded, pushing through the large doors and shivering in the brisk winter air. Lauren eventually fell into pace beside her, watching her wife in confusion.“Why the park?” Lauren asked, following Camila across the dark street and down the narrow sidewalk. She shivered, realizing it was considerably colder there than it had been in Florida. Or Iceland, for that matter.“Stop asking questions,” Camila laughed, hurrying ahead of Lauren once more as they arrived at the stone pathway that led through the park. “You will see.”Amused, Lauren hurried to keep up with Camila, who was practically jogging by now. Confused but curious, Lauren reached out to grab her shoulder. Camila paused, turning around to look at her wife.“What’s going on?” Lauren asked, suddenly growing concerned when she saw how nervous Camila appeared. The smaller girl simply shook her head.“Just a little bit further, Lo,” Camila shoved one of her hands in her pocket and grabbed Lauren’s hand with the other, leading her further down the parkway. Lauren stayed quiet until they came to a stop in front of a familiar bench.“Here,” Camila nodded, sitting down on the bench and pulling her legs underneath her. Even more intrigued, Lauren sat down beside her and studied the surrounding area, which was dimly lit with the small lights that lined the pathway.“What about it?” Lauren asked, running a hand through her hair and looking around.“This is where it all started,” Camila sighed, a small smile tugging at her lips. Lauren tilted her head to the side.“You mean…?”“Us,” Camila nodded, confirming Lauren’s question. “It is like… our park. It is special to me.”“Me too, Camz,” Lauren laughed, scooting over and laying her arm across Camila’s shoulders. “Why’d you bring me out here in the freezing cold at night, though?”“I did something crazy,” Camila blurted out, causing Lauren to turn at look at her with concern flickering in her eyes. Biting her lip, Camila looked down and toyed with the long sleeves of her hoodie.“You what?” Lauren asked, reaching out to tilt Camila’s chin so the girl would meet her eyes. “Camila, what’s going on?”“It is nothing bad, Lo,” Camila laughed, brushing Lauren’s arm away. “Do not worry.”“Well then what is it?” Lauren asked, growing even more confused. Taking a deep breath, the smaller girl turned to face Lauren, pausing a moment to compose her thoughts.“I, uh… Last night… I did something,” Camila bit her lip. “I could not sleep and I… I got Dinah to help me with something.”
“With what?”

“I… I did… I got…” Camila stumbled over her words, eventually growing frustrated and giving up on trying to explain herself. Instead, she freed her hand from her pocket and held it out in-between them, biting her lip and looking up at Lauren.

“You hurt your finger?” Lauren asked, eyeing the bandage on Camila’s finger. When she saw the hesitation in Camila’s face, her eyes were widening in realization a few moments later. “Oh.”

“You really…?” Lauren paused, reaching out and gently picking at the edge of the bandage. “Can I?” she asked, looking at Camila for approval. Once the smaller girl nodded, Lauren carefully peeled the wrap off of Camila’s hand.

“It is a star,” Camila whispered softly. Lauren nodded, holding up Camila’s hand and studying the tiny, star shaped tattoo that sat just above where her pinky finger met her palm.

“I-I drew it… and then… Dinah took me out and we… yeah,” Camila laughed softly, growing shy. “I just… I wanted to have something. I named it Lauren,” her cheeks turned bright pink and she laughed shyly. “Because you are my star.”

“I am?” Lauren whispered, her eyes flickering up to meet Camila’s. The smaller girl nodded, laughing softly.

“Yeah,” Camila nodded. “You… when it is dark, you are still there. Like a star. I can always follow you when I need to go home. And… and I can always count on you to be there.”

Camila lifted her hand, looking at the tattoo and smiling softly. “I learned once that stars die. And that made me really… really sad. Because I do not think things that are that beautiful should ever disappear. But… but then I learned that even when stars die, we still see their light… for a long time. And… I think that makes a lot of sense,” she paused, looking up at the sky and sighing softly.

“Because even if you are not next to me, I still feel you. I… I still see you in everything. I… I met you, and you changed me. It is like… like you came into my life and suddenly everything I love turned into you,” Camila blushed and looked down at her hands. “I hear you in music, I see you in the sky…. you are everywhere, Lo. You are my star.”

“And… and sometimes I think I do not thank you enough,” Camila looked up, meeting Lauren’s eyes and lau
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"Chúng ta đi đâu?" Lauren hỏi, nhảy xuống hành lang sau khi Camila khi cô phải vật lộn để kéo cô khởi động trên. Một khi cô cuối cùng đã nhận nó, cô chạy bộ để bắt kịp với vợ mình, người đang vội vã về phía cửa trước của tòa nhà.

"Các công viên," Camila gật đầu, đẩy qua cánh cửa lớn và run rẩy trong không khí mùa đông nhanh. Lauren cuối cùng rơi vào tốc độ bên cạnh cô, xem vợ mình trong sự bối rối.

"Tại sao công viên?" Lauren hỏi, theo sau Camila bên kia đường tối và xuống vỉa hè hẹp. Cô rùng mình, nhận ra đó là đáng kể lạnh hơn có hơn nó đã có mặt tại Florida. Hoặc Iceland, cho rằng vấn đề.

"Dừng lại đặt câu hỏi," Camila cười, vội vã trước Lauren một lần nữa khi họ đến con đường đá dẫn qua công viên. "Bạn sẽ thấy."

Thích thú, Lauren vội vã để theo kịp với Camila, những người đã được thực tế chạy bộ bây giờ. Nhầm lẫn nhưng tò mò, Lauren đưa tay ra để nắm lấy vai cô. Camila dừng lại, quay lại nhìn vợ mình.

"Có chuyện gì vậy?" Lauren hỏi, đột nhiên phát triển quan tâm khi nhìn thấy như thế nào lo lắng Camila xuất hiện. Cô gái nhỏ hơn chỉ đơn giản lắc đầu.

"Chỉ cần thêm một chút, Lo", Camila đẩy một tay trong túi của mình và nắm lấy bàn tay của Lauren với người khác, dẫn cô tiếp tục xuống đường vào công viên. Lauren im lặng cho đến khi họ đến một điểm dừng ở phía trước của một chiếc ghế quen thuộc.

"Ở đây," Camila gật đầu, ngồi xuống ghế và kéo chân của mình bên dưới cô. Thậm chí hấp dẫn hơn, Lauren ngồi xuống bên cạnh cô và nghiên cứu các khu vực xung quanh, được thắp sáng lờ mờ với ánh đèn nhỏ mà lót đường.

"Gì về nó?" Lauren hỏi, chạy một tay qua mái tóc của mình và nhìn xung quanh.

"Đây là nơi tất cả bắt đầu, "Camila thở dài, một nụ cười nhỏ giật giật môi cô. Lauren nghiêng đầu sang một bên.

"Ý anh là ...?"

"Us", Camila gật đầu, xác nhận câu hỏi của Lauren. "Nó giống như ... công viên của chúng tôi. Nó là đặc biệt với tôi. "

" Tôi cũng vậy, Camz, "Lauren cười, scooting hơn và đặt cánh tay của cô trên vai Camila của. "Tại sao anh đưa tôi ra khỏi đây trong cái lạnh đóng băng vào ban đêm không?"

"Tôi đã làm điều gì đó điên rồ", Camila thốt ra, gây Lauren quay lúc nhìn vào cô với mối quan tâm bập bùng trong mắt cô ấy. Cắn môi, Camila nhìn xuống và đùa giỡn với tay áo dài của áo cô.

"Bạn có những gì?" Lauren hỏi, vươn ra để nghiêng cằm Camila của nên cô gái sẽ gặp đôi mắt của cô. "Camila, những gì đang xảy ra?"

"Đó là không có gì xấu, Lo", Camila cười, phủi tay Lauren đi. "Đừng lo lắng."

"Vậy thì nó là cái gì?" Lauren hỏi, phát triển thậm chí bối rối hơn. Hít một hơi thật sâu, cô gái nhỏ quay mặt Lauren, tạm dừng một chút thời gian để soạn suy nghĩ của mình.

"Tôi, uh ... Đêm qua ... Tôi đã làm một cái gì đó", Camila cắn môi. "Tôi không thể ngủ được và tôi ... Tôi đã Dinah để giúp tôi với một cái gì đó."

"Với những gì?"

"Tôi ... tôi đã làm ... Tôi có ..." Camila vấp lời nói của cô, cuối cùng bất mãn và từ bỏ cố gắng để giải thích bản thân . Thay vào đó, cô phóng tay khỏi túi và giữ nó ra ở giữa họ, cắn môi và nhìn lên Lauren.

"Em làm tổn thương ngón tay của bạn?" Lauren hỏi, chú ý đến các băng trên ngón tay Camila của. Khi cô nhìn thấy sự do dự trong khuôn mặt của Camila, đôi mắt mở to trong thực hiện một vài phút sau đó. "Oh."

"Bạn thực sự ...?" Lauren dừng lại, vươn ra và nhẹ nhàng nhặt ở các cạnh của băng. "Tôi có thể?" Cô hỏi, nhìn vào Camila chính. Khi các cô gái nhỏ gật đầu, Lauren cẩn thận bóc vỏ bọc ra tay Camila của.

"Đó là một ngôi sao", Camila thì thầm nhẹ nhàng. Lauren gật đầu, giơ tay Camila và nghiên cứu nhỏ, hình ngôi sao hình xăm mà ngồi ngay trên nơi ngón tay út của mình đã gặp lòng bàn tay cô.

"II đã thu hút nó ... và sau đó ... Dinah đưa tôi ra ngoài và chúng tôi ... yeah," Camila cười dịu dàng, phát triển nhát. "Tôi chỉ ... Tôi muốn có một cái gì đó. Tôi đặt tên nó là Lauren, "má cô quay màu hồng tươi sáng và cô cười bẽn lẽn. "Bởi vì bạn là ngôi sao của tôi."

"Tôi là ai?" Lauren thì thầm, đôi mắt nhấp nháy lên để đáp ứng Camila của. Cô gái nhỏ gật đầu, cười nhẹ nhàng.

"Ừ," Camila gật đầu. "Bạn ... khi trời tối, bạn vẫn còn ở đó. Giống như một ngôi sao. Tôi luôn luôn có thể theo bạn khi tôi cần phải về nhà. Và ... và tôi luôn luôn có thể dựa vào bạn để có mặt ở đó. "

Camila nâng tay cô, nhìn vào hình xăm và mỉm cười nhẹ nhàng. "Tôi học được một lần mà sao chết. Và điều đó làm tôi thực sự ... thực sự buồn. Bởi vì tôi không nghĩ rằng điều đó là những gì đẹp bao giờ sẽ biến mất. Nhưng ... nhưng sau đó tôi biết được rằng, ngay cả khi các ngôi sao chết, chúng ta vẫn nhìn thấy ánh sáng của chúng ... trong một thời gian dài. Và ... Tôi nghĩ rằng làm cho rất nhiều ý nghĩa, "cô dừng lại, nhìn lên bầu trời và thở dài nhẹ nhàng.

" Bởi vì ngay cả khi bạn không ở bên anh, tôi vẫn cảm thấy bạn. Tôi ... tôi vẫn nhìn thấy bạn trong tất cả mọi thứ. Tôi ... Tôi đã gặp bạn, và bạn đã thay đổi tôi. Nó giống như ... giống như bạn đi vào cuộc sống của tôi và đột nhiên tất cả mọi thứ tôi thích trở thành bạn ", Camila đỏ mặt và nhìn xuống tay mình. "Tôi nghe thấy bạn trong âm nhạc, tôi thấy bạn trên bầu trời .... bạn ở khắp mọi nơi, Lò. Bạn là ngôi sao của tôi. "

" Và ... và đôi khi tôi nghĩ rằng tôi không cảm ơn bạn đủ ", Camila nhìn lên, bắt gặp ánh mắt và lau Lauren
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: