Worldly-mindedness Exposed. ------------------------------------------ dịch - Worldly-mindedness Exposed. ------------------------------------------ Việt làm thế nào để nói

Worldly-mindedness Exposed. -------

Worldly-mindedness Exposed.

--------------------------------------------------------------------------------


13 And one of the company said unto him, Master, speak to my brother, that he divide the inheritance with me. 14 And he said unto him, Man, who made me a judge or a divider over you? 15 And he said unto them, Take heed, and beware of covetousness: for a man's life consisteth not in the abundance of the things which he possesseth. 16 And he spake a parable unto them, saying, The ground of a certain rich man brought forth plentifully: 17 And he thought within himself, saying, What shall I do, because I have no room where to bestow my fruits? 18 And he said, This will I do: I will pull down my barns, and build greater; and there will I bestow all my fruits and my goods. 19 And I will say to my soul, Soul, thou hast much goods laid up for many years; take thine ease, eat, drink, and be merry. 20 But God said unto him, Thou fool, this night thy soul shall be required of thee: then whose shall those things be, which thou hast provided? 21 So is he that layeth up treasure for himself, and is not rich toward God.

We have in these verses,

I. The application that was made to Christ, very unseasonably, by one of his hearers, desiring him to interpose between him and his brother in a matter that concerned the estate of the family (v. 13): "Master, speak to my brother; speak as a prophet, speak as a king, speak with authority; he is one that will have regard to what thou sayest; speak to him, that he divide the inheritance with me." Now, 1. Some think that his brother did him wrong, and that he appealed to Christ to right him, because he knew the law was costly. His brother was such a one as the Jews called Ben-hamesen--a son of violence, that took not only his own part of the estate, but his brother's too, and forcibly detained it from him. Such brethren there are in the world, who have no sense at all either of natural equity or natural affection, who make a prey of those whom they ought to patronize and protect. They who are so wronged have God to go to, who will execute judgment and justice for those that are oppressed. 2. Others think that he had a mind to do his brother wrong, and would have Christ to assist him; that, whereas the law gave the elder brother a double portion of the estate, and the father himself could not dispose of what he had but by that rule (Deut. xxi. 16, 17), he would have Christ to alter that law, and oblige his brother, who perhaps was a follower of Christ at large, to divide the inheritance equally with him, in gavel-kind, share and share alike, and to allot him as much as his elder brother. I suspect that this was the case, because Christ takes occasion from it to warn against covetousness, pleonexia--a desire of having more, more than God in his providence has allotted us. It was not a lawful desire of getting his own, but a sinful desire of getting more than his own.

II. Christ's refusal to interpose in this matter (v. 14): Man, who made me a judge or divider over you? In matters of this nature, Christ will not assume either a legislative power to alter the settled rule of inheritances, or a judicial power to determine controversies concerning them. He could have done the judge's part, and the lawyer's, as well as he did the physician's, and have ended suits at law as happily as he did diseases; but he would not, for it was not in his commission: Who made me a judge? Probably he refers to the indignity done to Moses by his brethren in Egypt, with which Stephen upbraided the Jews, Acts vii. 27, 35. "If I should offer to do this, you would taunt me as you did Moses, Who made thee a judge or a divider?" He corrects the man's mistake, will not admit his appeal (it was coram non judice--not before the proper judge), and so dismisses his bill. If he had come to him to desire him to assist his pursuit of the heavenly inheritance, Christ would have given him his best help; but as to this matter he has nothing to do: Who made me a judge? Note, Jesus Christ was no usurper; he took no honour, no power, to himself, but what was given him, Heb. v. 5. Whatever he did, he could tell by what authority he did it, and who gave him that authority. Now this shows us what is the nature and constitution of Christ's kingdom. It is a spiritual kingdom, and not of this world. 1. It does not interfere with civil powers, nor take the authority of princes out of their hands. Christianity leaves the matter as it found it, as to civil power. 2. It does not intermeddle with civil rights; it obliges all to do justly, according to the settled rules of equity, but dominion is not founded in grace. 3. It does not encourage our expectations of worldly advantages by our religion. If this man will be a disciple of Christ, and expects that in consideration of this Christ should give him his brother's estate, he is mistaken; the rewards of Christ's disciples are of another nature. 4. It does not encourage our contests with our brethren, and our being rigorous and high in our demands, but rather, for peace' sake, to recede from our right. 5. It does not allow ministers to entangle themselves in the affairs of this life (2 Tim. ii. 4), to leave the word of God to serve tables. There are those whose business it is, let it be left to them, Tractent fabrilia fabri--Each workman to his proper craft.

III. The necessary caution which Christ took occasion from this to give to his hearers. Though he came not to be a divider of men's estates, he came to be a director of their consciences about them, and would have all take heed of harbouring that corrupt principle which they saw to be in others the root of so much evil. Here is,

1. The caution itself (v. 15): Take heed and beware of covetousness; horate--"Observe yourselves, keep a jealous eye upon your own hearts, lest covetous principles steal into them; and phylassesthe--preserve yourselves, keep a strict band upon your own hearts, lest covetous principles rule and give law in them." Covetousness is a sin which we have need constantly to watch against, and therefore frequently to be warned against.

2. The reason of it, or an argument to enforce this caution: For a man's life consisteth not in the abundance of the things which he possesseth; that is, "our happiness and comfort do not depend upon our having a great deal of the wealth of this world." (1.) The life of the soul, undoubtedly, does not depend upon it, and the soul is the man. The things of the world will not suit the nature of a soul, nor supply its needs, nor satisfy its desires, nor last so long as it will last. Nay, (2.) Even the life of the body and the happiness of that do not consist in an abundance of these things; for many live very contentedly and easily, and get through the world very comfortably, who have but a little of the wealth of it (a dinner of herbs with holy love is better than a feast of fat things); and, on the other hand, many live very miserably who have a great deal of the things of this world; they possess abundance, and yet have no comfort of it; they bereave their souls of good, Eccl. iv. 8. Many who have abundance are discontented and fretful, as Ahab and Haman; and then what good does their abundance do them?

3. The illustration of this by a parable, the sum of which is to show the folly of carnal worldlings while they live, and their misery when they die, which is intended not only for a check to that man who came to Christ with an address about his estate, while he was in no care about his soul and another world, but for the enforcing of that necessary caution to us all, to take heed of covetousness. The parable gives us the life and death of a rich man, and leaves us to judge whether he was a happy man.

(1.) Here is an account of his worldly wealth and abundance (v. 16): The ground of a certain rich man brought forth plentifully, chora--regio--the country. He had a whole country to himself, a lordship of his own; he was a little prince. Observe, His wealth lay much in the fruits of the earth, for the king himself is served by the field, Eccl. v. 9. He had a great deal of ground, and his ground was fruitful; much would have more, and he had more. Note, The fruitfulness of the earth is a great blessing, but it is a blessing which God often gives plentifully to wicked men, to whom it is a snare, that we may not think to judge of his love or hatred by what is before us.

(2.) Here are the workings of his heart, in the midst of this abundance. We are here told what he thought within himself, v. 17. Note, The God of heaven knows and observes whatever we think within ourselves, and we are accountable to him for it. He is both a discerner and judge of the thoughts and intents of the heart. We mistake if we imagine that thoughts are hid and thoughts are free. Let us here observe,

[1.] What his cares and concerns were. When he saw an extraordinary crop upon his ground, instead of thanking God for it, or rejoicing in the opportunity it would give him of doing the more good, he afflicts himself with this thought, What shall I do, because I have no room where to bestow my fruits? He speaks as one at a loss, and full of perplexity. What shall I do now? The poorest beggar in the country, that did not know where to get a meal's meat, could not have said a more anxious word. Disquieting care is the common fruit of an abundance of this world, and the common fault of those that have abundance. The more men have, the more perplexity they have with it, and the more solicitous they are to keep what they have and to add to it, how to spare and how to spend; so that even the abundance of the rich will not suffer them to sleep, for thinking what they shall do with what they have and how they shall dispose of it. The rich man seems to speak it with a sigh, What shall I do? And if you ask, Why, what is the matter? Tru
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Worldly-mindedness tiếp xúc. -------------------------------------------------------------------------------- 13 và một trong công ty nói cùng ngài, sư phụ, nói chuyện với anh trai của tôi, rằng ông chia thừa kế với tôi. 14 và ông nói cùng ngài, người đàn ông, những người làm cho tôi một thẩm phán hoặc một divider trên bạn? 15 và ông nói unto chúng, hãy chú ý, và hãy cẩn thận của covetousness: cho cuộc sống của một người đàn ông consisteth không trong sự phong phú của những điều mà ông possesseth. 16 và ông spake một dụ ngôn unto chúng, nói, mặt đất của một con người giàu nhất định đưa ra plentifully: 17 và ông nghĩ rằng trong bản thân, nói rằng, tôi nên làm gì, bởi vì tôi không có chỗ ban trái cây của tôi từ đâu? 18 và ông nói, điều này sẽ làm gì: tôi sẽ kéo xuống của tôi barns, và xây dựng lớn hơn; và sẽ tôi dành tặng cho tất cả các loại trái cây của tôi và hàng hóa của tôi. 19 và tôi sẽ nói với linh hồn của tôi, linh hồn, thou hast hàng hóa nhiều đặt lên cho nhiều năm; mất con dễ dàng, ăn, uống và được merry. 20 nhưng Thiên Chúa đã nói cùng ngài, ngươi đánh lừa, đêm nay linh hồn thy sẽ được yêu cầu của ngươi: sau đó có những điều phải, thou hast cung cấp? 21 như vậy là ông layeth lên kho tàng cho chính mình, và không phải là phong phú về Thiên Chúa. Chúng tôi có trong những câu thơ, I. ứng dụng đã được thực hiện với Chúa Kitô, rất unseasonably, bởi một trong việc của ông, mong ông interpose giữa anh ta và anh trai của ông trong một vấn đề có liên quan bất động sản của gia đình (v. 13): "Master, nói chuyện với anh trai của tôi; nói như là một nhà tiên tri, nói như là một vị vua, nói chuyện với cơ quan; ông là một trong đó sẽ có liên quan đến những gì ngươi vì; nói chuyện với anh ta, rằng ông chia thừa kế với tôi." Bây giờ, 1. Một số nghĩ rằng anh trai của ông đã làm anh ta sai, và rằng ông kêu gọi với Chúa Kitô để phải anh ta, bởi vì ông biết pháp luật là tốn kém. Anh trai của ông là như vậy một là người Do Thái gọi là Ben-hamesen - con trai của bạo lực, mà đã không chỉ là của riêng mình một phần của bất động sản, nhưng anh trai của ông quá, và bị giam giữ nó từ anh ta. Anh trai như vậy có trong thế giới, những người đã không có ý nghĩa ở tất cả hoặc là tự nhiên vốn chủ sở hữu hoặc tình cảm tự nhiên, những người làm cho một con mồi của những người mà họ nên cư xử và bảo vệ. Họ là những người như vậy được wronged có Thiên Chúa để đi đến, những người sẽ thực hiện bản án và công lý cho những người đang bị áp bức. 2. những người khác nghĩ rằng ông đã có một tâm trí để làm sai anh trai của mình, và sẽ có Chúa Kitô để giúp anh ta; rằng, trong khi pháp luật đã cho anh trai một phần hai của bất động sản, và cha mình có thể không xử lý của những gì ông đã có, nhưng do quy tắc đó (Deut. xxi. 16, 17), ông sẽ có Chúa Kitô để thay đổi mà Pháp luật, và giúp đỡ anh trai của ông, những người có lẽ là một đi theo Chúa Kitô chung, phân chia thừa kế như nhau với anh ta, trong gavel-loại, chia sẻ và chia sẻ như nhau, và để allot anh ta nhiều như anh trai. Tôi nghi ngờ rằng đây là trường hợp, bởi vì Chúa Kitô có dịp từ nó để cảnh báo chống lại covetousness, pleonexia--một mong muốn có nhiều hơn, hơn Thiên Chúa trong providence đã phân bổ cho chúng tôi. Nó không phải là một mong muốn hợp pháp của việc riêng của mình, nhưng một mong muốn tội lỗi nhận được nhiều hơn của chính mình. II. Chúa Kitô của từ chối để interpose trong vấn đề này (v. 14): người đàn ông, những người làm cho tôi một thẩm phán hoặc dải phân cách trên bạn? Trong các vấn đề của thiên nhiên này, Chúa Kitô sẽ không giả định một quyền lập pháp để thay đổi các quy tắc định cư của inheritances hoặc một sức mạnh tư pháp để xác định những tranh cãi liên quan đến họ. Ông có thể đã làm một phần của thẩm phán, và các luật sư, cũng như ông đã làm của bác sĩ, và đã kết thúc phù hợp tại luật hạnh phúc như ông đã làm bệnh; nhưng ông sẽ không, cho nó đã không tiền hoa hồng của ông: những người làm cho tôi một thẩm phán? Có lẽ ông đề cập đến indignity thực hiện để Moses bởi anh trai của ông tại Ai Cập, mà Stephen upbraided người Do Thái, hành vi vii. 27, 35. "Nếu tôi nên cung cấp để làm điều này, bạn sẽ chế nhạo tôi như bạn đã làm Moses, người làm cho ngươi một thẩm phán hoặc một divider?" Ông sửa chữa sai lầm của người đàn ông, sẽ không thừa nhận kháng cáo của mình (đó là coram phòng không judice--không trước thẩm phán thích hợp), và vì vậy bác bỏ các hóa đơn của mình. Nếu ông đã tới chỗ anh ta mong muốn anh ta để hỗ trợ của mình theo đuổi của thừa kế Thiên Chúa, Chúa Kitô sẽ có được anh ta giúp đỡ tốt nhất của ông; nhưng về vấn đề này anh không có gì để làm: những người làm cho tôi một thẩm phán? Lưu ý, Chúa Giêsu Kitô là không có kẻ cướp ngôi khác; ông đã không có danh dự, không có quyền lực, để tự mình, nhưng những gì được cho ông, Heb. v. 5. Bất cứ điều gì ông đã làm, ông có thể cho biết bởi những gì ông đã làm nó, và những người đã cho ông thẩm quyền đó. Bây giờ điều này cho chúng ta thấy những gì Thiên nhiên và hiến pháp của Vương Quốc của Chúa Kitô. Nó là một Vương Quốc tinh thần, và không của thế giới này. 1. nó không can thiệp với quyền dân sự, không có thẩm quyền của hoàng tử ra khỏi bàn tay của họ. Thiên Chúa giáo lá vấn đề vì nó tìm thấy nó, như quyền lực dân sự. 2. nó không intermeddle với quyền dân sự; nó obliges tất cả để làm justly, theo các quy tắc định cư của vốn chủ sở hữu, nhưng dominion không được thành lập trong ân sủng. 3. nó không khuyến khích chúng tôi mong đợi của thế gian lợi thế bởi tôn giáo của chúng tôi. Nếu người đàn ông này sẽ là một môn đệ của Chúa Kitô, và hy vọng rằng trong việc xem xét này Kitô nên cho anh ta bất động sản của anh trai của ông, ông bị nhầm lẫn; những phần thưởng của môn đệ của Chúa Kitô của thiên nhiên khác. 4. nó không khuyến khích các cuộc thi của chúng tôi với anh trai của chúng tôi, và của chúng tôi được nghiêm ngặt và cao trong các nhu cầu của chúng tôi, mà đúng hơn là, cho hòa bình ' vì lợi ích, để đi xa từ quyền của chúng tôi. 5. nó không cho phép các bộ trưởng để gỡ mình vào công việc của cuộc sống này (2 Tim. II. 4), để lại lời của Thiên Chúa để phục vụ bàn. Có là những người kinh doanh mà nó là, để cho nó được trái với họ, Tractent fabrilia fabri--mỗi thợ để nghề phù hợp của mình. III. lưu ý cần thiết mà Chúa Kitô đã nhân dịp từ này cho việc của mình. Mặc dù ông đã không đến là một divider bất động sản của người đàn ông, ông đã đến là một giám đốc của consciences về họ, và sẽ có tất cả Hãy chú ý của harbouring nguyên tắc tham nhũng mà họ thấy được trong những người khác gốc của rất nhiều các điều ác. Đây là, 1. lưu ý chính nó (v. 15): mất chú ý và hãy cẩn thận của covetousness; horate-"quan sát mình, Giữ một mắt ghen tuông khi trái tim của riêng bạn, vì sợ rằng nguyên tắc tham ăn cắp vào chúng; và phylassesthe - bảo vệ mình, Giữ một ban nhạc nghiêm ngặt khi trái tim của riêng bạn, vì sợ tham nguyên tắc cai trị và đưa ra pháp luật trong đó." Covetousness là một tội lỗi mà chúng tôi có cần liên tục phải xem chống lại, và do đó thường xuyên để được cảnh báo chống lại. 2. lý do của nó, hoặc một cuộc tranh cãi để thi hành thận trọng này: đối với cuộc sống của một người đàn ông consisteth không trong sự phong phú của những điều mà ông possesseth; có nghĩa là, "chúng tôi hạnh phúc và thoải mái không phụ thuộc vào chúng tôi có rất nhiều sự giàu có của thế giới này." (1.) cuộc sống của linh hồn, chắc chắn, không phụ thuộc vào nó, và các linh hồn là người đàn ông. Những điều trên thế giới sẽ không phù hợp với bản chất của một linh hồn, cũng không phải cung ứng nhu cầu của nó, không đáp ứng mong muốn của mình, không kéo dài do đó, miễn là nó sẽ kéo dài. Nay, (2.) Ngay cả cuộc sống của cơ thể và hạnh phúc của mà không bao gồm trong một sự phong phú của những việc này; Đối với nhiều người sống rất tượng và dễ dàng, và có được thông qua trên thế giới rất thoải mái, người có nhưng một chút của sự giàu có của nó (một bữa ăn tối của các loại thảo mộc với Thánh tình yêu là tốt hơn so với một bữa cơm của sự vật chất béo); và, mặt khác, nhiều người sống rất miserably người có rất nhiều trong những điều này trên thế giới; họ có sự phong phú, và chưa có không thoải mái của nó; họ bereave linh hồn của họ tốt, Eccl. iv. 8. nhiều người có sự phong phú là discontented và fretful, như Ahab và Haman; và sau đó những gì tốt đẹp nào giàu có của họ làm cho họ? 3. các minh hoạ này bởi một dụ ngôn, tổng số đó là để hiển thị sự điên rồ của carnal worldlings trong khi họ sống, và đau khổ của họ khi họ chết, đó không chỉ dành cho một kiểm tra để người đàn ông những người đến với Chúa Kitô với một địa chỉ về bất động sản của mình, trong khi ông đã không chăm sóc về linh hồn của mình và thế giới khác, nhưng để thực thi đó thận trọng cần thiết cho tất cả, chúng ta phải chú ý của covetousness. Dụ ngôn cho chúng ta, cuộc sống và cái chết của một người đàn ông giàu, và lá chúng tôi để thẩm phán cho dù ông đã là một người đàn ông hạnh phúc. (1.) đây là một tài khoản của mình thế gian sự giàu có và giàu có (v. 16): mặt đất của một người đàn ông giàu nhất định đưa ra plentifully, chora--regio - đất nước. Ông đã có một quốc gia toàn bộ để mình, một lordship của mình; ông là một hoàng tử nhỏ. Quan sát, ông lay sự giàu có nhiều trong các loại trái cây của trái đất, cho chính nhà vua được phục vụ bởi các lĩnh vực, Eccl. v. 9. Ông đã có rất nhiều đất, và mặt đất của ông đã được hiệu quả; nhiều sẽ có nhiều hơn, và ông đã có nhiều hơn nữa. Lưu ý, fruitfulness trái đất là một phước lành tuyệt vời, nhưng nó là một phước lành mà Thiên Chúa thường cho plentifully để người đàn ông xấu xa, mà nó là một snare, mà chúng tôi có thể không nghĩ đến thẩm phán của tình yêu của mình hoặc hận thù của những gì là trước khi chúng tôi. (2.) đây là các hoạt động của trái tim của mình, ở giữa rất nhiều này. Chúng tôi ở đây được nói với những gì ông nghĩ rằng trong mình, v. 17. Lưu ý, The Thiên Chúa của trời biết và quan sát bất cứ điều gì chúng tôi nghĩ rằng trong chính mình, và chúng tôi có trách nhiệm với anh ta cho nó. Ông là cả một discerner và các thẩm phán của những suy nghĩ và intents của trái tim. Chúng tôi sai lầm nếu chúng ta tưởng tượng rằng những suy nghĩ được trốn và suy nghĩ được tự do. Hãy để chúng tôi ở đây quan sát, [1.] những gì đã quan tâm và mối quan tâm của mình. Khi ông nhìn thấy một vụ thu hoạch bất thường trên mặt đất của mình, thay vì cảm ơn Thiên Chúa cho nó, hay ông vui mừng trong cơ hội nó sẽ cung cấp cho anh ta làm việc tốt hơn, ảnh hưởng tự với suy nghĩ này, tôi nên làm gì, bởi vì tôi không có chỗ ban trái cây của tôi từ đâu? Ông nói như một ở một mất mát, và đầy đủ của perplexity. Tôi phải làm gì bây giờ? Người ăn xin nghèo nhất trong nước, mà không biết nơi để có được một bữa ăn thịt, không có thể đã nói một từ lo lắng hơn. Yên chăm sóc là quả phổ biến của một sự phong phú của thế giới này, và lỗi phổ biến của những người có sự phong phú. Nhiều người có, perplexity thêm họ có với nó, và lo âu hơn chúng để giữ cho những gì họ có và để thêm vào nó, làm thế nào để phụ tùng và làm thế nào để chi tiêu; Vì vậy mà ngay cả sự phong phú của những người giàu sẽ không ảnh hưởng họ ngủ, cho suy nghĩ những gì họ sẽ làm với những gì họ có và làm thế nào họ sẽ vứt bỏ nó. Người đàn ông giàu có vẻ để nói chuyện với một sigh, tôi nên làm gì? Và nếu bạn hỏi, tại sao, có chuyện gì? Tru
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Worldly-mindedness Exposed.

--------------------------------------------------------------------------------


13 And one of the company said unto him, Master, speak to my brother, that he divide the inheritance with me. 14 And he said unto him, Man, who made me a judge or a divider over you? 15 And he said unto them, Take heed, and beware of covetousness: for a man's life consisteth not in the abundance of the things which he possesseth. 16 And he spake a parable unto them, saying, The ground of a certain rich man brought forth plentifully: 17 And he thought within himself, saying, What shall I do, because I have no room where to bestow my fruits? 18 And he said, This will I do: I will pull down my barns, and build greater; and there will I bestow all my fruits and my goods. 19 And I will say to my soul, Soul, thou hast much goods laid up for many years; take thine ease, eat, drink, and be merry. 20 But God said unto him, Thou fool, this night thy soul shall be required of thee: then whose shall those things be, which thou hast provided? 21 So is he that layeth up treasure for himself, and is not rich toward God.

We have in these verses,

I. The application that was made to Christ, very unseasonably, by one of his hearers, desiring him to interpose between him and his brother in a matter that concerned the estate of the family (v. 13): "Master, speak to my brother; speak as a prophet, speak as a king, speak with authority; he is one that will have regard to what thou sayest; speak to him, that he divide the inheritance with me." Now, 1. Some think that his brother did him wrong, and that he appealed to Christ to right him, because he knew the law was costly. His brother was such a one as the Jews called Ben-hamesen--a son of violence, that took not only his own part of the estate, but his brother's too, and forcibly detained it from him. Such brethren there are in the world, who have no sense at all either of natural equity or natural affection, who make a prey of those whom they ought to patronize and protect. They who are so wronged have God to go to, who will execute judgment and justice for those that are oppressed. 2. Others think that he had a mind to do his brother wrong, and would have Christ to assist him; that, whereas the law gave the elder brother a double portion of the estate, and the father himself could not dispose of what he had but by that rule (Deut. xxi. 16, 17), he would have Christ to alter that law, and oblige his brother, who perhaps was a follower of Christ at large, to divide the inheritance equally with him, in gavel-kind, share and share alike, and to allot him as much as his elder brother. I suspect that this was the case, because Christ takes occasion from it to warn against covetousness, pleonexia--a desire of having more, more than God in his providence has allotted us. It was not a lawful desire of getting his own, but a sinful desire of getting more than his own.

II. Christ's refusal to interpose in this matter (v. 14): Man, who made me a judge or divider over you? In matters of this nature, Christ will not assume either a legislative power to alter the settled rule of inheritances, or a judicial power to determine controversies concerning them. He could have done the judge's part, and the lawyer's, as well as he did the physician's, and have ended suits at law as happily as he did diseases; but he would not, for it was not in his commission: Who made me a judge? Probably he refers to the indignity done to Moses by his brethren in Egypt, with which Stephen upbraided the Jews, Acts vii. 27, 35. "If I should offer to do this, you would taunt me as you did Moses, Who made thee a judge or a divider?" He corrects the man's mistake, will not admit his appeal (it was coram non judice--not before the proper judge), and so dismisses his bill. If he had come to him to desire him to assist his pursuit of the heavenly inheritance, Christ would have given him his best help; but as to this matter he has nothing to do: Who made me a judge? Note, Jesus Christ was no usurper; he took no honour, no power, to himself, but what was given him, Heb. v. 5. Whatever he did, he could tell by what authority he did it, and who gave him that authority. Now this shows us what is the nature and constitution of Christ's kingdom. It is a spiritual kingdom, and not of this world. 1. It does not interfere with civil powers, nor take the authority of princes out of their hands. Christianity leaves the matter as it found it, as to civil power. 2. It does not intermeddle with civil rights; it obliges all to do justly, according to the settled rules of equity, but dominion is not founded in grace. 3. It does not encourage our expectations of worldly advantages by our religion. If this man will be a disciple of Christ, and expects that in consideration of this Christ should give him his brother's estate, he is mistaken; the rewards of Christ's disciples are of another nature. 4. It does not encourage our contests with our brethren, and our being rigorous and high in our demands, but rather, for peace' sake, to recede from our right. 5. It does not allow ministers to entangle themselves in the affairs of this life (2 Tim. ii. 4), to leave the word of God to serve tables. There are those whose business it is, let it be left to them, Tractent fabrilia fabri--Each workman to his proper craft.

III. The necessary caution which Christ took occasion from this to give to his hearers. Though he came not to be a divider of men's estates, he came to be a director of their consciences about them, and would have all take heed of harbouring that corrupt principle which they saw to be in others the root of so much evil. Here is,

1. The caution itself (v. 15): Take heed and beware of covetousness; horate--"Observe yourselves, keep a jealous eye upon your own hearts, lest covetous principles steal into them; and phylassesthe--preserve yourselves, keep a strict band upon your own hearts, lest covetous principles rule and give law in them." Covetousness is a sin which we have need constantly to watch against, and therefore frequently to be warned against.

2. The reason of it, or an argument to enforce this caution: For a man's life consisteth not in the abundance of the things which he possesseth; that is, "our happiness and comfort do not depend upon our having a great deal of the wealth of this world." (1.) The life of the soul, undoubtedly, does not depend upon it, and the soul is the man. The things of the world will not suit the nature of a soul, nor supply its needs, nor satisfy its desires, nor last so long as it will last. Nay, (2.) Even the life of the body and the happiness of that do not consist in an abundance of these things; for many live very contentedly and easily, and get through the world very comfortably, who have but a little of the wealth of it (a dinner of herbs with holy love is better than a feast of fat things); and, on the other hand, many live very miserably who have a great deal of the things of this world; they possess abundance, and yet have no comfort of it; they bereave their souls of good, Eccl. iv. 8. Many who have abundance are discontented and fretful, as Ahab and Haman; and then what good does their abundance do them?

3. The illustration of this by a parable, the sum of which is to show the folly of carnal worldlings while they live, and their misery when they die, which is intended not only for a check to that man who came to Christ with an address about his estate, while he was in no care about his soul and another world, but for the enforcing of that necessary caution to us all, to take heed of covetousness. The parable gives us the life and death of a rich man, and leaves us to judge whether he was a happy man.

(1.) Here is an account of his worldly wealth and abundance (v. 16): The ground of a certain rich man brought forth plentifully, chora--regio--the country. He had a whole country to himself, a lordship of his own; he was a little prince. Observe, His wealth lay much in the fruits of the earth, for the king himself is served by the field, Eccl. v. 9. He had a great deal of ground, and his ground was fruitful; much would have more, and he had more. Note, The fruitfulness of the earth is a great blessing, but it is a blessing which God often gives plentifully to wicked men, to whom it is a snare, that we may not think to judge of his love or hatred by what is before us.

(2.) Here are the workings of his heart, in the midst of this abundance. We are here told what he thought within himself, v. 17. Note, The God of heaven knows and observes whatever we think within ourselves, and we are accountable to him for it. He is both a discerner and judge of the thoughts and intents of the heart. We mistake if we imagine that thoughts are hid and thoughts are free. Let us here observe,

[1.] What his cares and concerns were. When he saw an extraordinary crop upon his ground, instead of thanking God for it, or rejoicing in the opportunity it would give him of doing the more good, he afflicts himself with this thought, What shall I do, because I have no room where to bestow my fruits? He speaks as one at a loss, and full of perplexity. What shall I do now? The poorest beggar in the country, that did not know where to get a meal's meat, could not have said a more anxious word. Disquieting care is the common fruit of an abundance of this world, and the common fault of those that have abundance. The more men have, the more perplexity they have with it, and the more solicitous they are to keep what they have and to add to it, how to spare and how to spend; so that even the abundance of the rich will not suffer them to sleep, for thinking what they shall do with what they have and how they shall dispose of it. The rich man seems to speak it with a sigh, What shall I do? And if you ask, Why, what is the matter? Tru
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: