The speakers have something resembling the horn from an old gramophone dịch - The speakers have something resembling the horn from an old gramophone Việt làm thế nào để nói

The speakers have something resembl

The speakers have something resembling the horn from an old gramophone on top of them: they’re called Acapella High Violons and you have to play music through them continually for 14 days to “break them in”. They sell for £40,000 a pair. (This makes them Acapella’s entry-level model: its top-of-the-range speaker costs around £350,000, looks like someone nailed two tubas to a mid-Eighties Habitat shelving unit and can only be used in rooms over 131sq ft.)

His turntable has two platters, one on top of the other. The bottom one spins round in the opposite direction to the one on top: apparently it’s designed on the same engineering principle as the counter-rotating blade of a helicopter. There are only two in the UK, possibly because its recommended retail price is £30,000. It’s sitting on top of something that looks remarkably like a Black & Decker Workmate bench. It turns out that this is because it is a Black & Decker Workmate bench.

Someone hands Steve an album and he puts it on, and it becomes apparent that, however crazy his system looks, that’s nothing compared to how it sounds.

The old line about great hi-fi making it feel like the band’s in the room with you isn’t quite right. It doesn’t sound like live music: it sounds better. Clearer, more pure. The weirdest thing is that the music doesn’t appear to be coming out of the speakers: it seems to be happening in a space just in front of you. It feels like it’s in 3D: you could walk around it, you could reach out and touch it. It’s astonishing.

And that’s the thing about audiophiles. You can, if you’re so inclined, mock their nerdiness; if that’s your wont, then there are plenty of people here from geek central casting, including a man wearing a T-shirt that reads: “THERE’S A NAME FOR PEOPLE WITHOUT BEARDS: WOMEN”.

You can look askance at the kind of things that get them riled up – if you want to start a massive row among high-end hi-fi buffs, if you want to turn the HiFi Wigwam Show’s atmosphere of beery bonhomie into one of murderous fury, get them on the subject of whether the cables used to connect hi-fi components make a difference to the sound. You can wonder aloud whether some of them aren’t more interested in sound waves and lonophone plasma supertweeters and shiny boxes from Japan and Germany than they are in music.

And you can stand there with your mouth hanging open and your finger twirling by your temple when you find out how much they’ll pay for a CD player or a pair of speakers – however much they tell you that good sound is not about how much you spend, but how carefully you match your components, you never seem to meet an audiophile who hasn’t lavished thousands of pounds on their obsession.

But if you’ve got functioning ears and a love of music, you can’t help but boggle at the sound their equipment can make.

I listen to this bizarrely tangible music and I look at Steve. And I can’t decide whether he’s a kind of epicurean genius, dedicated to something really noble – presenting great art in the best possible way – or a total fruitcake.

Whichever it is, the music business would currently like us all to be at least a bit more like him. Sound quality is a hot topic. Record companies are hoping to shill us high-definition, better-than-CD-quality downloads. Neil Young is trying to flog us his high-resolution Pono digital player. That weird conglomeration of pop stars who got onstage in New York in March and started carrying on as if they’d discovered a way to cure all known diseases were trying to interest the public in Tidal, a music-streaming service that offers better sound quality than Spotify, for a £20-a-month subscription fee.

Of course they are – there’s theoretically a lot of money in it. If record companies can convince people they need high-definition downloads, then it might be the CD all over again. It means music fans re-buying their entire record collections at a premium price. If you find it odd that pop stars are suddenly so interested in sound quality – after all, you never heard The Beatles complaining that listening to their music on a transistor radio or a crappy old Dansette was somehow disrespecting their artistry – well, that’s where the money is these days. There’s less cash in music itself than in the means by which music is distributed and played.

The best of luck to them. They’re going to need it.

For the past 40 years, every major technological advance in hi-fi that’s caught on has been about convenience rather than sound, such as the Walkman, the MP3, the iPod and streaming. Even the CD was marketed more on its size and alleged indestructibility. The ones that tried to tempt the public with sound alone were the ones that withered and died and now languish forgotten: Quadraphonic, Super Audio CD, DVD-A, Blu-Ray Audio. The general public, it seems, couldn’t give a flying one about sound.

All of which makes audiophiles something of a band apart. Their world feels deeply arcane, even by the standards of what you might call luxe pursuits. There are TV programmes devoted to drooling over supercars. There’s always space in the Sunday supplements for articles about fine wine. Turn the pages of a men’s magazine such as this one and you’ll find stuff about suits and shoes and watches no normal person would dream of buying. It’s aspirational.

But the mainstream media takes no interest in audiophiles. Everyone knows the Bugatti Veyron, but no one outside of the audiophile community has heard of the serious high-end hi-fi manufacturers: Audio Note, Puresound, Advantage, Nagra.

That may be because most of those other pursuits are about outward show: if you drive a Bugatti Veyron or wear a Rolex Oyster, you’re making a very public statement about yourself. But a high-end hi-fi isn’t a public statement. It’s squirrelled away somewhere in your house, not on open display, unless you dismantle it and haul it up to something like the HiFi Wigwam Show, and even then only other audiophiles – and the odd nosey hack from Esquire – will see it.

The convivial atmosphere at the HiFi Wigwam Show notwithstanding, being an audiophile seems an oddly solitary pursuit.

There are those happy to invite their non-audiophile mates around for a listening session, but they seem to be outnumbered by those who keep their interest to themselves and the other members of their tribe. Steve tells me he thinks it attracts “people who are a little bit introspective, a little bit shy, if you want to generalise”. Others talk about it as being like a religion: you wouldn’t go around trying to foist it on your non-believing friends.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The speakers have something resembling the horn from an old gramophone on top of them: they’re called Acapella High Violons and you have to play music through them continually for 14 days to “break them in”. They sell for £40,000 a pair. (This makes them Acapella’s entry-level model: its top-of-the-range speaker costs around £350,000, looks like someone nailed two tubas to a mid-Eighties Habitat shelving unit and can only be used in rooms over 131sq ft.)His turntable has two platters, one on top of the other. The bottom one spins round in the opposite direction to the one on top: apparently it’s designed on the same engineering principle as the counter-rotating blade of a helicopter. There are only two in the UK, possibly because its recommended retail price is £30,000. It’s sitting on top of something that looks remarkably like a Black & Decker Workmate bench. It turns out that this is because it is a Black & Decker Workmate bench.Someone hands Steve an album and he puts it on, and it becomes apparent that, however crazy his system looks, that’s nothing compared to how it sounds.The old line about great hi-fi making it feel like the band’s in the room with you isn’t quite right. It doesn’t sound like live music: it sounds better. Clearer, more pure. The weirdest thing is that the music doesn’t appear to be coming out of the speakers: it seems to be happening in a space just in front of you. It feels like it’s in 3D: you could walk around it, you could reach out and touch it. It’s astonishing.And that’s the thing about audiophiles. You can, if you’re so inclined, mock their nerdiness; if that’s your wont, then there are plenty of people here from geek central casting, including a man wearing a T-shirt that reads: “THERE’S A NAME FOR PEOPLE WITHOUT BEARDS: WOMEN”.You can look askance at the kind of things that get them riled up – if you want to start a massive row among high-end hi-fi buffs, if you want to turn the HiFi Wigwam Show’s atmosphere of beery bonhomie into one of murderous fury, get them on the subject of whether the cables used to connect hi-fi components make a difference to the sound. You can wonder aloud whether some of them aren’t more interested in sound waves and lonophone plasma supertweeters and shiny boxes from Japan and Germany than they are in music.And you can stand there with your mouth hanging open and your finger twirling by your temple when you find out how much they’ll pay for a CD player or a pair of speakers – however much they tell you that good sound is not about how much you spend, but how carefully you match your components, you never seem to meet an audiophile who hasn’t lavished thousands of pounds on their obsession.But if you’ve got functioning ears and a love of music, you can’t help but boggle at the sound their equipment can make.I listen to this bizarrely tangible music and I look at Steve. And I can’t decide whether he’s a kind of epicurean genius, dedicated to something really noble – presenting great art in the best possible way – or a total fruitcake.
Whichever it is, the music business would currently like us all to be at least a bit more like him. Sound quality is a hot topic. Record companies are hoping to shill us high-definition, better-than-CD-quality downloads. Neil Young is trying to flog us his high-resolution Pono digital player. That weird conglomeration of pop stars who got onstage in New York in March and started carrying on as if they’d discovered a way to cure all known diseases were trying to interest the public in Tidal, a music-streaming service that offers better sound quality than Spotify, for a £20-a-month subscription fee.

Of course they are – there’s theoretically a lot of money in it. If record companies can convince people they need high-definition downloads, then it might be the CD all over again. It means music fans re-buying their entire record collections at a premium price. If you find it odd that pop stars are suddenly so interested in sound quality – after all, you never heard The Beatles complaining that listening to their music on a transistor radio or a crappy old Dansette was somehow disrespecting their artistry – well, that’s where the money is these days. There’s less cash in music itself than in the means by which music is distributed and played.

The best of luck to them. They’re going to need it.

For the past 40 years, every major technological advance in hi-fi that’s caught on has been about convenience rather than sound, such as the Walkman, the MP3, the iPod and streaming. Even the CD was marketed more on its size and alleged indestructibility. The ones that tried to tempt the public with sound alone were the ones that withered and died and now languish forgotten: Quadraphonic, Super Audio CD, DVD-A, Blu-Ray Audio. The general public, it seems, couldn’t give a flying one about sound.

All of which makes audiophiles something of a band apart. Their world feels deeply arcane, even by the standards of what you might call luxe pursuits. There are TV programmes devoted to drooling over supercars. There’s always space in the Sunday supplements for articles about fine wine. Turn the pages of a men’s magazine such as this one and you’ll find stuff about suits and shoes and watches no normal person would dream of buying. It’s aspirational.

But the mainstream media takes no interest in audiophiles. Everyone knows the Bugatti Veyron, but no one outside of the audiophile community has heard of the serious high-end hi-fi manufacturers: Audio Note, Puresound, Advantage, Nagra.

That may be because most of those other pursuits are about outward show: if you drive a Bugatti Veyron or wear a Rolex Oyster, you’re making a very public statement about yourself. But a high-end hi-fi isn’t a public statement. It’s squirrelled away somewhere in your house, not on open display, unless you dismantle it and haul it up to something like the HiFi Wigwam Show, and even then only other audiophiles – and the odd nosey hack from Esquire – will see it.

The convivial atmosphere at the HiFi Wigwam Show notwithstanding, being an audiophile seems an oddly solitary pursuit.

There are those happy to invite their non-audiophile mates around for a listening session, but they seem to be outnumbered by those who keep their interest to themselves and the other members of their tribe. Steve tells me he thinks it attracts “people who are a little bit introspective, a little bit shy, if you want to generalise”. Others talk about it as being like a religion: you wouldn’t go around trying to foist it on your non-believing friends.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các diễn giả có một cái gì đó giống như sừng từ một máy hát cũ trên đầu trang của họ: họ đang gọi Acapella cao Violons và bạn có để chơi nhạc thông qua họ liên tục trong 14 ngày để "phá vỡ chúng trong". Họ bán với giá £ 40,000 một cặp. (Điều này làm cho chúng mô hình nhập cảnh cấp Acapella của: top-of-the-phạm vi chi phí loa của nó khoảng £ 350.000, trông giống như một người nào đó bị đóng đinh hai tubas cho một đơn vị giữa thập niên tám mươi Habitat kệ và chỉ có thể được sử dụng trong phòng trên 131sq ft.) bàn xoay của ông có hai đĩa cứng, một trong những ngày đầu khác. Người dưới quay tròn theo hướng ngược lại để một trong những ngày đầu: dường như nó được thiết kế trên nguyên tắc kỹ thuật giống như lưỡi phản luân phiên của một máy bay trực thăng. Chỉ có hai ở Anh, có thể bởi vì giá bán lẻ của nó là £ 30.000. Nó ngồi trên đầu trang của cái gì đó trông đáng kể như một Black & Decker băng ghế dự bị workmate. Nó chỉ ra rằng điều này là bởi vì nó là một Black & Decker băng ghế dự bị workmate. Có người đưa cho Steve một album và ông đặt nó vào, và nó trở nên rõ ràng rằng, tuy nhiên điên hệ thống của mình có vẻ, đó là không có gì so với nó như thế nào âm thanh. Các dòng cũ về lớn hi-fi làm cho nó cảm thấy như ban nhạc trong phòng với bạn là không hoàn toàn đúng. Nó không âm thanh như nhạc sống: nó âm thanh tốt hơn. Rõ ràng hơn, tinh khiết hơn. Điều kỳ lạ nhất là âm nhạc không xuất hiện để được sắp ra của loa: có vẻ như được diễn ra trong một không gian ngay trước bạn. Nó cảm thấy như nó trong 3D: bạn có thể đi bộ xung quanh nó, bạn có thể tiếp cận và chạm vào nó. Đó là đáng kinh ngạc. Và đó là điều về đam mê âm. Bạn có thể, nếu bạn đang nghiêng như vậy, thử nerdiness của họ; nếu đó là wont của bạn, sau đó có rất nhiều người dân ở đây từ đam mê đúc trung tâm, trong đó có một người đàn ông mặc một chiếc T-shirt mà đọc: "THERE'S A TÊN CHO NGƯỜI KHÔNG râu: WOMEN". Bạn có thể nhìn ngờ vực vào loại những thứ mà có được họ nổi giận - nếu bạn muốn bắt đầu một hàng lớn trong số cao cấp buff hi-fi, nếu bạn muốn biến HiFi Wigwam Show bầu không khí của bonhomie có mùi bia vào một trong cơn giận dữ giết người, được họ về chủ đề liệu các loại cáp được sử dụng để kết nối hi-fi thành phần tạo sự khác biệt với âm thanh. Bạn có thể tự hỏi liệu một số lớn trong số họ không quan tâm nhiều hơn trong sóng âm thanh và supertweeters lonophone plasma và hộp sáng bóng đến từ Nhật Bản và Đức hơn là trong âm nhạc. Và bạn có thể đứng đó với cái miệng của bạn treo mở và ngón tay của bạn xoay của ngôi đền của bạn khi bạn tìm ra bao nhiêu họ sẽ trả cho một máy nghe nhạc CD hoặc một cặp loa - mặc dù nhiều người nói với bạn rằng âm thanh tốt không phải là về số tiền bạn chi tiêu, nhưng làm thế nào cẩn thận bạn kết hợp các thành phần của bạn, bạn không bao giờ dường như đáp ứng một audiophile người đã không tiếc hàng ngàn bảng Anh vào nỗi ám ảnh của họ. Tuy nhiên, nếu bạn đã có tai chức năng và một tình yêu âm nhạc, bạn không thể giúp đỡ, nhưng Boggle tại những âm thanh thiết bị của họ có thể làm. Tôi nghe nhạc kỳ lạ này và hữu hình Tôi nhìn vào Steve. Và tôi không thể quyết định xem anh ấy là một loại thiên tài Epicurus, dành riêng cho một cái gì đó thực sự cao thượng - trình bày nghệ thuật tuyệt vời trong những cách tốt nhất có thể -. Hoặc tổng bánh trái cây dù nó là gì, kinh doanh âm nhạc sẽ hiện muốn chúng ta đều có ít nhất một chút giống như anh ta. Chất lượng âm thanh là một chủ đề nóng. Ghi công ty đang hy vọng sẽ Shill chúng tôi có độ nét cao, tải tốt hơn chất lượng CD. Neil Young đang cố gắng để đánh đập chúng tôi có độ phân giải cao máy nghe nhạc kỹ thuật số Pono mình. Đó là sự kết lại kỳ lạ của các ngôi sao nhạc pop người đã đứng trên sân khấu tại New York vào tháng ba và bắt đầu tiến hành, nếu như họ đã phát hiện ra một cách để chữa trị tất cả các bệnh được biết đang cố gắng để quan tâm đến công chúng trong Tidal, một dịch vụ âm nhạc trực tuyến mà cung cấp chất lượng âm thanh tốt hơn hơn Spotify, cho một khoản phí thuê bao £ 20 một tháng. Tất nhiên họ - đó là lý thuyết rất nhiều tiền ở trong đó. Nếu công ty thu âm có thể thuyết phục những người mà họ cần tải độ nét cao, sau đó nó có thể là đĩa CD trên một lần nữa. Nó có nghĩa là người hâm mộ âm nhạc lại mua toàn bộ bộ sưu tập kỷ lục của họ ở một mức giá cao. Nếu bạn tìm thấy nó kỳ lạ mà ngôi sao nhạc pop đột nhiên rất quan tâm đến chất lượng âm thanh - sau khi tất cả, bạn không bao giờ nghe The Beatles phàn nàn rằng việc nghe nhạc của họ trên một đài bán dẫn hoặc cũ Dansette crappy được bằng cách nào đó không tôn trọng nghệ thuật của họ - tốt, đó là nơi mà các tiền là những ngày này. Có ít tiền mặt hơn trong âm nhạc riêng của mình so với các phương tiện mà âm nhạc được phân phối và chơi. Tốt nhất của may mắn cho họ. Chúng ta sẽ cần nó. Trong 40 năm qua, mỗi tiến bộ công nghệ lớn trong hi-fi đó là đánh bắt trên đã được về sự tiện lợi hơn là âm thanh, chẳng hạn như Walkman, MP3, iPod và streaming. Ngay cả các đĩa CD đã được bán trên thị trường thêm về kích thước của nó và bị cáo buộc vững chắc. Những người đã cố gắng để cám dỗ các công với âm thanh một mình chính là những người khô héo và chết và bây giờ sống mòn mỏi quên: Quadraphonic, Super Audio CD, DVD-A, Blu-Ray Audio. Công chúng nói chung, có vẻ như, không thể cung cấp cho một bay về âm thanh. Tất cả đều làm cho một cái gì đó của một người đam mê âm nhạc ngoài. Thế giới của họ cảm thấy vô cùng phức tạp, thậm chí theo tiêu chuẩn của những gì bạn có thể gọi theo đuổi luxe. Có những chương trình truyền hình dành cho chảy nước dãi trên siêu xe. Luôn luôn có không gian trong chất bổ sung ngày Chủ nhật cho bài viết về rượu vang tốt. Xoay các trang của một tạp chí đàn ông như thế này và bạn sẽ tìm thấy các công cụ về bộ quần áo và giày dép và đồng hồ không có người bình thường sẽ mơ mua. Nó là sự khát khao. Nhưng các phương tiện truyền thông chính thống phải mất không quan tâm đến đam mê âm. Mọi người đều biết Bugatti Veyron, nhưng không có ai ở ngoài cộng đồng audiophile đã nghe nói về sự cao cấp nhà sản xuất hi-fi nghiêm trọng:. Âm thanh Lưu ý, Puresound, Advantage, Nagra Đó có thể là bởi vì hầu hết những công việc khác là về chương trình bên ngoài: nếu bạn lái một chiếc Bugatti Veyron hay mặc một Rolex Oyster, bạn đang làm cho một tuyên bố công khai về chính mình. Nhưng một cao cấp hi-fi không phải là một tuyên bố công khai. Nó squirrelled đi một nơi nào đó trong ngôi nhà của bạn, không phải trên màn hình mở, trừ khi bạn dỡ bỏ nó và lôi nó lên đến một cái gì đó giống như HiFi Wigwam Show, và thậm chí sau đó chỉ đam mê âm khác - và hack tò mò lẻ từ Esquire - sẽ nhìn thấy nó. Các convivial Không khí tại HiFi Wigwam Hiện dù, là một audiophile có vẻ như một sự theo đuổi một cách kỳ quặc đơn độc. Có những người hạnh phúc để mời bạn cùng phi audiophile của họ xung quanh cho một buổi nghe, nhưng họ dường như bị áp đảo bởi những người giữ quan tâm của họ với chính họ và các thành viên khác của bộ lạc của mình. Steve nói với tôi anh ta nghĩ nó thu hút "những người có một chút nội tâm, một chút nhút nhát, nếu bạn muốn tổng quát". Những người khác nói về nó như là giống như một tôn giáo: bạn sẽ không đi xung quanh cố gắng để thêm vào nó trên người bạn không tin tưởng bạn.

































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: