Khi còn nhỏ, tôi có rất nhiều bạn chơi thân với nội. Tôi luôn nhớ ngày sinh nhật của các bạn. Vì sắp đến ngày sinh nhật của bạn thân nên tôi phải suy nghĩ đoàn buổi tiếng xem phải mua quà gì. Tôi rất thích ăn nhiều loại kẹo ông nội và tôi nghĩ họ cũng có sở thích như tôi. Sau đó tôi liền đến một cửa hàng kẹo gần nhà tiếng mua cho bạn. Thế rồi ngày sinh nhật của bạn ấy cũng đến, bạn ấy mời tôi tới buổi tiệc sinh nhật tại nhà.Tôi ăn mặc thật sinh tiếng đi sinh nhật. Ở đó có rất nhiều người và nhiều đồ ăn nữa.Tôi tròn xoe mắt nhìn họ, trên tay ai cũng cầm những món quà để và thật đẹp. Tôi bất chợt cuối xuống, nhìn món quà bé xíu trên tay mình. Một vài bạn hỏi tôi tặng quà quyết mà sao quà nhỏ quá vậy? Tôi đỏ mặt, ấp úng không biết trả hào làm sao. Tôi dự là sẽ quay lưng bỏ về, nhưng Vy gọi tôi lại. Cô ấy nhìn tôi cười và tỏ vẻ rất vui mừng. Cô ấy hỏi: "sao bạn đến mà lại muốn bỏ về". Tôi đáp: "tại vì quà của mình nhỏ quá không đẹp bằng quà của mọi người nên mình ngại vì sợ bạn không thích". "Bạn ngốc quá, bạn đến là mình vui lắm rồi quà có hay không cũng không quan trọng mà. Bạn đừng suy nghĩ như thế nữa nhé! ".Đảm rồi Vy lấy hộp kẹo trong tay tôi mở ra cho tôi 1 cái, bạn ấy 1 cái. Bạn ấy ăn trông rất ngon và vui vẻ. "Kẹo này ngon thật đấy mai bạn lại mua cho mình ăn nữa nhé". Tôi tươi cười, tôi thấy mình không còn ngại ngùng vì món quà này nữa. Tôi thấy mình thật may mắn vì có người bạn như Vy. Cô ấy cho tôi biệt được rắng tình bạn bè là quý giá hơn tất đoàn mọi thứ. Dù món quá ấy có rẻ hay mắc, đẹp hay xấu thì cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của chúng tôi. Câu chuyện này làm tôi nhớ mãi và thoải mái hơn khi chọn quà cho bạn bè của mình.
đang được dịch, vui lòng đợi..