For many environmentalists, the world seems to be getting worse. They  dịch - For many environmentalists, the world seems to be getting worse. They  Việt làm thế nào để nói

For many environmentalists, the wor

For many environmentalists, the world seems to be getting worse. They have developed a hit-list of our main fears: that natural resources are running out; that the population is ever growing, leaving less and less to eat; that species are becoming extinct in vast numbers, and that the planet's air and water are becoming ever more polluted.

But a quick look at the facts shows a different picture. First, energy and other natural resources have become more abundant, not less so, since the book 'The limits to Growth' was published in 1972 by a group of scientists. Second, more food is now produced per head of the world's population than at any time in history. Fewer people are starving. Third, although species are indeed becoming extinct, only about 0.7% of them are expelled to disappear in the next 50 years, not 25-50%, as has so often been predicted. And finally, most forms of environmental pollution either appear to have been exaggerated, or are transient - associated with the early phases of industrialisation and therefore best cured not by restricting economic growth, but by accelerating it. One form of pollution - the release of greenhouse gases that causes global warming - does appear to be a phenomenon that is going to extend well into our future, but its total impact is unlikely to pose a devastating problem. A bigger problem may well turn out to be an inappropriate response to it.

Yet opinion polls suggest that many people nurture the belief that environmental standards are declining and four factors seem to cause this disjunction between perception and reality.

One is the lopsidedness built into scientific research. Scientific funding goes mainly to areas with many problems. That may be wise policy but it will also create an impression that many more potential problems exist than is the case.

Secondly, environmental groups need to be noticed by the mass media. They also need to keep the money rolling in. Understandably, perhaps, they sometimes overstate their arguments. In 1997, for example, the World Wide Fund for Nature issued a press release entitled: 'Two thirds of the world's forests lost forever'. The truth turns out to be nearer 20%.

Though these groups are run overwhelmingly by selfless folk, they nevertheless share many of the characteristics of other lobby groups. That would matter less if people applied the same degree of scepticism to environmental lobbying as they do to lobby groups in other fields. A trade organisation arguing for, say, weaker pollution control is instantly seen as self-interested. Yet a green organisation opposing such a weakening is seen as altruistic, even if an impartial view of the controls in question might suggest they are doing more harm than good.

A third source of confusion is the attitude of the media. People are dearly more curious about bad news than good. Newspapers and broadcasters are there to provide what the public wants. That, however, can lead to significant distortions of perception. An example was America's encounter with EI Nino in 1997 and 1998. This climatic phenomenon was accused of wrecking tourism, causing allergies, melting the ski-slopes, and causing 22 deaths. However, according to an article in the Bulletin of the American Meteorological Society, the damage it did was estimated at US$4 billion but the benefits amounted to some US$19 billion. These came from higher winter temperatures (which saved an estimated 850 lives, reduced heating costs and diminished spring floods caused by meltwaters).

The fourth factor is poor individual perception. People worry that the endless rise in the amount of stuff everyone throws away will cause the world to run out of places to dispose of waste. Yet, even if America's trash output continues to rise as it has done in the past, and even if the American population doubles by 2100, all the rubbish America produces through the entire 21st century will still take up only one-12,000th of the area of the entire United States.

So what of global warming? As we know, carbon dioxide emissions are causing the planet to warm. The best estimates are that the temperatures will rise by 2-3°C in this century, causing considerable problems, at a total cost of US$5,000 billion.

Despite the intuition that something drastic needs to be done about such a costly problem, economic analyses dearly show it will be far more expensive to cut carbon dioxide emissions radically than to pay the costs of adaptation to the increased temperatures. A model by one of the main authors of the United Nations Climate Change Panel shows how an expected temperature increase of 2.1 degrees in 2100 would only be diminished to an increase of 1.9 degrees. Or to put it another way, the temperature increase that the planet would have experienced in 2094 would be postponed to 2100.

So this does not prevent global warming, but merely buys the world six years. Yet the cost of reducing carbon dioxide emissions, for the United States alone, will be higher than the cost of solving the world's single, most pressing health problem: providing universal access to clean drinking water and sanitation. Such measures would avoid 2 million deaths every year, and prevent half a billion people from becoming seriously ill.

It is crucial that we look at the facts if we want to make the best f: possible decisions for the future. It may be costly to be overly optimistic - but more costly still to be too pessimistic.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
For many environmentalists, the world seems to be getting worse. They have developed a hit-list of our main fears: that natural resources are running out; that the population is ever growing, leaving less and less to eat; that species are becoming extinct in vast numbers, and that the planet's air and water are becoming ever more polluted.But a quick look at the facts shows a different picture. First, energy and other natural resources have become more abundant, not less so, since the book 'The limits to Growth' was published in 1972 by a group of scientists. Second, more food is now produced per head of the world's population than at any time in history. Fewer people are starving. Third, although species are indeed becoming extinct, only about 0.7% of them are expelled to disappear in the next 50 years, not 25-50%, as has so often been predicted. And finally, most forms of environmental pollution either appear to have been exaggerated, or are transient - associated with the early phases of industrialisation and therefore best cured not by restricting economic growth, but by accelerating it. One form of pollution - the release of greenhouse gases that causes global warming - does appear to be a phenomenon that is going to extend well into our future, but its total impact is unlikely to pose a devastating problem. A bigger problem may well turn out to be an inappropriate response to it.
Yet opinion polls suggest that many people nurture the belief that environmental standards are declining and four factors seem to cause this disjunction between perception and reality.

One is the lopsidedness built into scientific research. Scientific funding goes mainly to areas with many problems. That may be wise policy but it will also create an impression that many more potential problems exist than is the case.

Secondly, environmental groups need to be noticed by the mass media. They also need to keep the money rolling in. Understandably, perhaps, they sometimes overstate their arguments. In 1997, for example, the World Wide Fund for Nature issued a press release entitled: 'Two thirds of the world's forests lost forever'. The truth turns out to be nearer 20%.

Though these groups are run overwhelmingly by selfless folk, they nevertheless share many of the characteristics of other lobby groups. That would matter less if people applied the same degree of scepticism to environmental lobbying as they do to lobby groups in other fields. A trade organisation arguing for, say, weaker pollution control is instantly seen as self-interested. Yet a green organisation opposing such a weakening is seen as altruistic, even if an impartial view of the controls in question might suggest they are doing more harm than good.

A third source of confusion is the attitude of the media. People are dearly more curious about bad news than good. Newspapers and broadcasters are there to provide what the public wants. That, however, can lead to significant distortions of perception. An example was America's encounter with EI Nino in 1997 and 1998. This climatic phenomenon was accused of wrecking tourism, causing allergies, melting the ski-slopes, and causing 22 deaths. However, according to an article in the Bulletin of the American Meteorological Society, the damage it did was estimated at US$4 billion but the benefits amounted to some US$19 billion. These came from higher winter temperatures (which saved an estimated 850 lives, reduced heating costs and diminished spring floods caused by meltwaters).

The fourth factor is poor individual perception. People worry that the endless rise in the amount of stuff everyone throws away will cause the world to run out of places to dispose of waste. Yet, even if America's trash output continues to rise as it has done in the past, and even if the American population doubles by 2100, all the rubbish America produces through the entire 21st century will still take up only one-12,000th of the area of the entire United States.

So what of global warming? As we know, carbon dioxide emissions are causing the planet to warm. The best estimates are that the temperatures will rise by 2-3°C in this century, causing considerable problems, at a total cost of US$5,000 billion.

Despite the intuition that something drastic needs to be done about such a costly problem, economic analyses dearly show it will be far more expensive to cut carbon dioxide emissions radically than to pay the costs of adaptation to the increased temperatures. A model by one of the main authors of the United Nations Climate Change Panel shows how an expected temperature increase of 2.1 degrees in 2100 would only be diminished to an increase of 1.9 degrees. Or to put it another way, the temperature increase that the planet would have experienced in 2094 would be postponed to 2100.

So this does not prevent global warming, but merely buys the world six years. Yet the cost of reducing carbon dioxide emissions, for the United States alone, will be higher than the cost of solving the world's single, most pressing health problem: providing universal access to clean drinking water and sanitation. Such measures would avoid 2 million deaths every year, and prevent half a billion people from becoming seriously ill.

It is crucial that we look at the facts if we want to make the best f: possible decisions for the future. It may be costly to be overly optimistic - but more costly still to be too pessimistic.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đối với nhiều nhà môi trường, thế giới dường như đang trở nên tồi tệ hơn. Họ đã phát triển một hit-list của những lo ngại chính của chúng tôi: đó là tài nguyên thiên nhiên đang chạy ra; mà dân số đang ngày càng phát triển, để lại ít hơn và ít hơn để ăn; mà loài đang trở nên tuyệt chủng với số lượng lớn, và rằng không khí của hành tinh và nước đang ngày càng trở nên ô nhiễm hơn. Nhưng một cái nhìn nhanh chóng vào các sự kiện cho thấy một hình ảnh khác nhau. Thứ nhất, năng lượng và tài nguyên thiên nhiên khác đã trở nên phong phú hơn, không kém như vậy, kể từ khi cuốn sách 'Các giới hạn để tăng trưởng "đã được xuất bản vào năm 1972 bởi một nhóm các nhà khoa học. Thứ hai, thực phẩm hơn hiện tại đang sản xuất bình quân đầu người của dân số thế giới hơn bất cứ lúc nào trong lịch sử. Ít người đang chết đói. Thứ ba, mặc dù loài đang thực sự trở thành tuyệt chủng, chỉ có khoảng 0,7% trong số họ bị trục xuất để biến mất trong vòng 50 năm tới, không phải 25-50%, như đã như vậy thường được dự đoán. Và cuối cùng, hầu hết các dạng ô nhiễm môi trường hoặc dường như đã được phóng đại, hoặc là thoáng qua - kết hợp với các giai đoạn đầu của công nghiệp và do đó tốt nhất là không chữa khỏi bằng cách hạn chế sự tăng trưởng kinh tế, nhưng bằng cách đẩy nó. Một hình thức ô nhiễm - các phát thải khí nhà kính gây ra hiện tượng nóng lên toàn cầu - không xuất hiện như một hiện tượng có nghĩa là sẽ mở rộng trong tương lai của chúng ta, nhưng tổng tác động của nó là khó để đặt ra một vấn đề nghiêm trọng. Một vấn đề lớn hơn cũng có thể bật ra được một phản ứng không thích hợp với nó. Tuy nhiên, các cuộc thăm dò dư luận cho thấy rằng nhiều người nuôi dưỡng niềm tin rằng các tiêu chuẩn về môi trường đang suy giảm và bốn yếu tố dường như gây ra sự tách biệt này giữa nhận thức và thực tế. Một là lopsidedness xây dựng vào khoa học nghiên cứu. Kinh phí khoa học chủ yếu đi vào các khu vực có nhiều vấn đề. Đó có thể là chính sách khôn ngoan nhưng nó cũng sẽ tạo ra một ấn tượng rằng nhiều vấn đề hơn tiềm năng tồn tại hơn là trường hợp. Thứ hai, các nhóm môi trường cần phải được chú ý bởi các phương tiện truyền thông đại chúng. Họ cũng cần phải giữ tiền lăn trong. Có thể hiểu, có lẽ, đôi khi họ phóng đại lý lẽ của mình. Trong năm 1997, ví dụ, Quỹ Quốc tế Bảo vệ Thiên nhiên đã ban hành một thông cáo báo chí với tựa đề: "Hai phần ba diện tích rừng trên thế giới bị mất mãi mãi '. Sự thật hóa ra là gần 20%. Mặc dù các nhóm này được chạy áp đảo bởi dân gian vô ngã, họ vẫn chia sẻ nhiều đặc điểm của nhóm sảnh khác. Đó sẽ là vấn đề ít hơn nếu mọi người áp dụng cùng một mức độ hoài nghi với môi trường vận động hành lang như họ làm để vận động các nhóm trong các lĩnh vực khác. Một tổ chức thương mại tranh cãi cho, nói, kiểm soát ô nhiễm yếu hơn là ngay lập tức xem như là tự tâm. Tuy nhiên, một tổ chức đối lập xanh suy yếu như vậy được coi là vị tha, thậm chí nếu một cái nhìn khách quan của các điều khiển trong câu hỏi có thể đề nghị họ đang làm hại nhiều hơn lợi. Một nguồn thứ ba của sự nhầm lẫn là thái độ của các phương tiện truyền thông. Mọi người đang phải trả giá đắt thêm tò mò về tin xấu hơn là tốt. Báo chí và các đài truyền hình đang có để cung cấp cho công chúng muốn gì. Điều đó, tuy nhiên, có thể dẫn đến những lệch đáng kể về nhận thức. Một ví dụ là cuộc gặp gỡ của Mỹ với EI Nino vào năm 1997 và 1998. Hiện tượng khí hậu này đã bị buộc tội phá hoại du lịch, gây dị ứng, làm tan chảy các khu trượt tuyết dốc, và gây ra 22 ca tử vong. Tuy nhiên, theo một bài báo trong Bulletin của Hội Khí tượng Mỹ, những thiệt hại mà nó đã làm được ước tính khoảng US $ 4 tỷ đồng nhưng lợi ích lên tới một số US $ 19 tỷ USD. Những đến từ nhiệt độ cao hơn mùa đông (mà đã lưu khoảng 850 cuộc sống, giảm chi phí sưởi ấm và lũ lụt mùa xuân giảm do meltwaters). Yếu tố thứ tư là nhận thức cá nhân nghèo. Người lo lắng rằng sự gia tăng không ngừng về số lượng các công cụ tất cả mọi người ném đi sẽ gây ra trên thế giới để chạy ra khỏi nơi để xử lý chất thải. Tuy nhiên, ngay cả khi sản lượng rác của Mỹ tiếp tục tăng như nó đã làm trong quá khứ, và ngay cả khi dân số Mỹ tăng gấp đôi vào năm 2100, tất cả các rác Mỹ sản xuất thông qua toàn bộ thế kỷ 21 vẫn sẽ chỉ mất một-12000 của khu vực của toàn bộ Hoa Kỳ. Vì vậy, những gì của sự nóng lên toàn cầu? Như chúng ta biết, lượng khí thải carbon dioxide đang làm cho trái đất nóng lên. Các ước lượng tốt nhất được rằng nhiệt độ sẽ tăng 2-3 ° C trong thế kỷ này, gây ra vấn đề đáng kể, với tổng chi phí lên đến $ 5.000 tỷ. Mặc dù có trực giác rằng nhu cầu một cái gì đó quyết liệt để được thực hiện về một vấn đề tốn kém như vậy, phân tích kinh tế giá đắt cho thấy nó sẽ tốn kém hơn để cắt giảm lượng khí thải carbon dioxide triệt để hơn để trả các chi phí của sự thích nghi với nhiệt độ tăng lên. Một mô hình của một trong những tác giả chính của biến đổi khí hậu của Liên Hợp Quốc Ban cho thấy một sự gia tăng nhiệt độ dự kiến 2,1 độ trong năm 2100 sẽ chỉ có thể được giảm bớt để tăng 1.9 độ. Hay nói cách khác, sự gia tăng nhiệt độ trên hành tinh thì đã có kinh nghiệm trong năm 2094 sẽ được hoãn lại đến năm 2100. Vì vậy, điều này không ngăn chặn sự nóng lên toàn cầu, nhưng chỉ đơn thuần là mua thế giới trong sáu năm. Tuy nhiên, chi phí để giảm lượng khí thải carbon dioxide, đối với Hoa Kỳ một mình, sẽ cao hơn so với chi phí của việc giải quyết đơn, vấn đề y tế cấp bách nhất của thế giới: cung cấp tiếp cận phổ cập với nước sạch và vệ sinh môi trường. Các biện pháp này sẽ tránh được 2 triệu ca tử vong mỗi năm, và ngăn chặn nửa tỷ người trở thành bệnh nặng. Điều quan trọng là chúng ta nhìn vào sự thật nếu chúng ta muốn làm cho f tốt nhất: quyết định có thể cho tương lai. Nó có thể tốn kém để được quá lạc quan - nhưng tốn kém hơn vẫn là quá bi quan.





















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: