Trên cơ sở đặc điểm ban kiện tự nhiên, Ban kiện xã hội và một nền văn hóa đặc sắc, tư tưởng triết học Ấn Độ cổ đại đã chuyển thành và phát triển. Người ta đã phân chia quá trình chuyển thành, phát triển của triết học Ấn đặt thành hai thời kỳ: Thời kỳ thứ nhất là thời kỳ Veda - Sử thi (từ năm 1500 đến năm 600 tr. CN); thời kỳ thứ hai là thời kỳ Cổ điền hay thời kỳ Phật giáo, Bàlamôn giáo (từ năm 600 tr. CN đến thế kỷ III CN). Đó là một nền triết học lâu đời, phong phú, đa dạng; Đề cập đến hầu hết các vấn đề của triết học, từ thế giới quan đến nhân sinh quan; từ bản Bulgaria biệt, nhận ngữ biệt đến đạo đức, luân lý xã hội. Trong đó một trong những vấn đề nổi bật là triết lý đạo đức nhân sinh và vấn đề giải thoát con người. Vì thế triết học Ấn Độ cổ đại có ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
đang được dịch, vui lòng đợi..
