Chapter 7: Be carefulAkashi and Kuroko walked in companionable silence dịch - Chapter 7: Be carefulAkashi and Kuroko walked in companionable silence Việt làm thế nào để nói

Chapter 7: Be carefulAkashi and Kur

Chapter 7: Be careful
Akashi and Kuroko walked in companionable silence during their trip to school, with Akashi keeping a firm grip of Kuroko's hand. To Akashi, it was completely unconscious as if they had done it many times before. To
Kuroko, it was a nice experience. During their walk to the school, the bluenette couldn't avert his eyes away from their joined hand and that was all he had been thinking until they reached the location. And little did Akashi
know how much that small intimate gesture meant to the bluenette.
Eventually, they arrived at Teiko Middle School. True to its reputation as one of the most prestigious school in Tokyo, it was a large school with many facilities for students' extra­curricular activities. Its state­of­art equipment
and qualified teachers provided students with high­quality education; therefore, the school was renowned for many awards and trophies in both academic and sport department. It was generally easier for students to get accepted
at the beginning of their middle school year; however, the school still accepted transfer students on the condition that they qualified for the standards and passed the entrance exam, both of which were very tough. Few students
had managed to transfer successfully and Kuroko was among them.
Upon arriving at the school's gate, Kuroko took in the majestic view of Teiko school: large modern buildings surrounded by vast greenery, clear windows reflecting the sunlight and students in neat uniform walking towards the
school. Like every students who had to transferred to another school, Kuroko couldn't help but feel nervous at his first day in a new environment, not to mention after he had spent 6 years living in America. Back to the days in
America, he used to be a loner due to his weak presence and reserved personality; therefore, he only had a few friends, namely Kagami Taiga, Himuro Tatsuya and their basketball coach Alexandria Garcia. Kuroko wondered if
things would change at here. However, it didn't matter to Kuroko anymore because now, the most important person to the bluenette was by his side.
As they walked towards the main building, hand in hand (well, mostly Akashi's hand gripping Kuroko's), Kuroko immediately noticed a group of girls screaming and swarming around a pretty blond boy who looked as if he just
walked out of a fashion magazine. While girls were fawning over him and showering him with gifts and flash from cell phones, the boy was smiling half­heartedly, which Kuroko deemed as fake facade.
"I'm glad that I was born with a weak presence", Kuroko thought while letting himself be led by Akashi.
­oOo­
"Kuroko Tetsuya, am I right?", the headmaster of Teiko Middle school put his newspaper down to look at the petite bluenette.
"Yes, sir", Kuroko answered politely with his usual black face.
"I apologize for not noticing you soon. When Sato­san warned me about your weak presence, I thought he was only joking but now I take it back. You sure gave me a shock when you tapped on my table", the headmaster
chuckled softly, his eyes still fixing on the bluenette as if the boy would disappear in any moment.
"Don't worry, sir. I get that a lot", Kuroko replied sincerely. The blue­haired teen was already used to receiving comment like that.

Browse Just In Community Forum Betas Story Search
Anime/Manga (/anime/)  Kuroko no Basuke/黒子のバスケ (/anime/Kuroko­no­Basuke­%E9%BB%92%E5%AD%90%E3%81%AE%E3%83%90%E3%82%B9%E3%82%B1/)
 +  ­   Full 3/4 1/2  
At the moment, Kuroko was at the Headmaster's office, discussing with him about some information regarding his stay at Teiko school and his classes. The room was spacious, probably as large as Akashi house's living room.
The thing that caught Kuroko's interest was the cabinet filled with gold trophies gleaming in the sunlight from the nearby window. As expected of a famous prestigious school, those trophies were proof of students' hard­work
and talents. Therefore, Kuroko couldn't help but feel honored being accepted in such talented school.
Before entering the office, Kuroko was told that his fiancé would be heading to his class, which was also Kuroko's, and that the bluenette would be expected to meet the homeroom teacher at the staff room. Truth be told, having
Akashi by his side made him feel more secure and now, with Akashi gone to his class, Kuroko couldn't help but feel nervous and scared, especially with the way the Headmaster kept staring at him.
"Firstly, congratulation on passing the entrance exam. I've gotta say, I'm very impressed with your score. In fact, your result is the highest one I've ever seen during my years at Teiko. I believe you will cope well with the pressure
at Teiko", the older man complimented, satisfied with Kuroko's result. "Welcome to Teiko school, Kuroko­kun", he held out his hand, implying a hand shake.
"Thank you, sir", Kuroko understood the implication and shook the Principal's hand.
"Secondly, I would like to give you some information about your classes. Here's your schedule. You will be studying in class 1­C and your homeroom teacher is Ms Yamada Maika. After this, you need to go to the staff room to
find her and then, she'll take you to your classroom", the Principal said, handing the schedule to Kuroko, which he received with a polite nod.
"Also, you are to join at least one club in the school", Kuroko averted his eyes from the paper on hearing this, "In Teiko school, students are expected to excel in both academic and extra­curricular activities, in other words, they
must be well­rounded. Furthermore, your motto is "Victory is absolute"; therefore, we expect no less than perfection in students' performance."
Something about the principal's words irked Kuroko. Why were the students of such young age placed such heavy burden on their shoulders? Though studying was important to their future, it didn't necessarily mean that they
had to achieve perfection in everything. School life was supposed to be fun and memorable not stressful and burdensome. And Kuroko's thought wandered to his red­haired fiancé. Had Akashi been enduring such stress?
"By the way, Kuroko­kun…", the Headmaster said, interrupting Kuroko's train of thought.
"Be careful from now on", the older man placed his chin on his hands, concentrating his gaze on the bluenette.
"What is it, sir? If it's about studying, I think I can manage", Kuroko felt uneasy under the intense gaze of the principal.
"No, it's actually about your innocence". Huh. "You're a cute boy. You make me want to kidnap you home"
.
.
.
"Eh…. thank you for your compliment, sir"
It was amazing that Kuroko was able to keep his poker­face mask on after hearing such provoking praise from a much older man, let alone the Principal of the school Kuroko was studying. It could be flattering and nice to hear if
it were Akashi that said it, but since in this situation, it was the Principal who said this, Kuroko was currently struggling in a fight against the urge to scream: "A wild pedophile has appeared!" and run out of the office, find his
beloved Seijurou to latch on and cry like a maiden in distress, eh I mean fiancé in distress and then the redhead would transform into dashing knight clad in his Teiko­uniform armor armed with red scissors who came to Kuroko's
rescue and punished the unsightly Devil for his creepy pedophilia, and finally, Kuroko and Akashi, hand in hand, walked towards the beautiful sunset. And WHAT THE HELL did he just imagine? Akashi­kun was not kidding
when he said his mother was a dangerous woman. It seemed Kuroko had been infected with Akashi's mother's fantasy­inducing virus.
"Ha ha ha, don't be scared, boy, I was just joking. I won't bite you". What a relief, Kuroko thought with all the sarcasm in the world. "Anyways, time for you to go to the staff room and meet your homeroom teacher. And good
luck with your days at Teiko", the Headmaster chuckled after seeing that Kuroko still managed to stay calm after his joke.
"Then, I'll take my leave. Thank you for your guidance, sir", the bluenette bowed and made his way to the door.
Kuroko let out a sigh after closing the office door. Now he could somehow understand Akashi's feeling when he was being joked by his mother. It left behind a nasty and irritating feelings. Shaking off his thoughts, Kuroko
walked towards the direction of the staff room, which Akashi had told him earlier. The sooner he got there, the sooner he would meet Akashi.
Meanwhile, in the principal office…
"Well, I did joke with him but not all of what I said was just joking."
The man flipped through some paper and stopped when he saw the one he needed.
"A sheep must be careful around hungry wolves. I hope that boy will remember my warning". On his table was the profile of Kuroko as he looked carefully at Kuroko's picture.
Things will get interesting from now on.
­oOo­
"So Kuroko­kun, can you tell me what it feels like to live in America?"
At the moment, Kuroko was walking towards his classroom with his homeroom teacher, Ms Yamada. When they first met at the staff room, the woman, like everyone else when meeting the bluenette for the first time, almost had
a heart attack, mistaking Kuroko for a ghost. However, she got over quickly and showed great enthusiasm for having a transfer student from America. The bluenette was bombarded with many question about his time in America,
ranging from school to people; apparently, his teacher had always wanted to travel there but hadn't got a chance. Now that she had a transfer America student in her class, her dream had been fulfilled to some extent.
"The life there is… fast­paced and dynamic. I think it's pretty much the same as Japan. The only difference is that it's a metropolitan country with people from many countries."
"Is that so? It must be great living there. Anyway, we're here."
Kuroko and his homeroom teacher arrived at the door of their class, class 1­C. Soon, he would see his classmates and his fiancé.
­oOo­
"Dai­chan", wake up now, Yamad
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chương 7: Hãy cẩn thậnAkashi và Kuroko bước đi trong im lặng companionable trong chuyến đi của họ đến trường, với Akashi giữ bình tĩnh lại công ty Kuroko của bàn tay. Akashi, nó là hoàn toàn vô thức như nếu họ đã làm nó nhiều lần trước khi. ĐểKuroko, đó là một kinh nghiệm tốt đẹp. Trong thời gian đi bộ của họ cho các trường học, bluenette không thể tránh đôi mắt của mình ra khỏi bàn tay tham gia của họ và đó là tất cả các ông đã suy nghĩ cho đến khi họ đạt đến vị trí. Và ít đã làm Akashibiết bao nhiêu đó cử chỉ thân mật nhỏ có nghĩa là để bluenette.Cuối cùng, họ đến lúc Teiko trung học. Đúng với danh tiếng của mình như là một trong các trường học có uy tín nhất ở Tokyo, nó là một trường học lớn với nhiều tiện ích cho các sinh viên hoạt động ngoại khóa. Thiết bị stateofartvà giáo viên đủ điều kiện cung cấp cho sinh viên với highquality giáo dục; Vì vậy, nhà trường là nổi tiếng với nhiều giải thưởng và thành tích trong học tập và thể thao. Nó thường dễ dàng hơn cho các sinh viên để có được chấp nhậnvào đầu năm học trung học của họ; Tuy nhiên, trường vẫn chấp nhận sinh viên chuyển trên với điều kiện là họ đủ điều kiện cho các tiêu chuẩn và thông qua kỳ thi tuyển sinh, cả hai đều đã rất khó khăn. Ít sinh viênđã quản lý để chuyển thành công và Kuroko là một trong số họ.Khi đến cửa khẩu của trường, Kuroko tham quan hùng vĩ của Teiko trường: lớn các tòa nhà hiện đại được bao quanh bởi cây xanh rộng lớn, rõ ràng windows phản ánh ánh sáng mặt trời và sinh viên đi bộ đồng phục gọn gàng về phía cáctrường học. Giống như mọi sinh viên người đã chuyển sang một trường học, Kuroko không thể giúp đỡ, nhưng cảm thấy lo lắng lúc ngày đầu tiên của mình trong một môi trường mới, không phải đề cập đến sau khi ông đã dành 6 năm sống ở Mỹ. Quay lại những ngày trongMỹ, ông sử dụng để là một đơn độc do yếu sự hiện diện của mình và nhân cách dành riêng; do đó, ông chỉ có một vài người bạn, cụ thể là Kagami Taiga, Himuro Tatsuya và của huấn luyện viên bóng rổ Alexandria Garcia. Kuroko tự hỏi nếuĐiều này sẽ thay đổi tại đây. Tuy nhiên, nó không quan trọng với Kuroko nữa bởi vì bây giờ, những người quan trọng nhất để bluenette đã bên cạnh ông.Khi họ đi bộ hướng tới việc xây dựng chính, tay trong tay (tốt, hầu hết là của Akashi tay gripping của Kuroko), Kuroko ngay lập tức nhận thấy một nhóm các cô gái la hét và swarming xung quanh một cậu bé đẹp tóc vàng người trông như thể ông chỉbước ra khỏi một tạp chí thời trang. Trong khi cô gái được fawning hơn anh ta và tắm vòi sen anh ta với quà tặng và đèn flash từ điện thoại di động, cậu bé cười halfheartedly, Kuroko đó coi như mặt tiền giả."Tôi vui mừng rằng tôi được sinh ra với một sự hiện diện yếu", Kuroko nghĩ trong khi cho phép mình được lãnh đạo bởi Akashi.oOo"Kuroko Tetsuya, là tôi phải?", hiệu trưởng của Teiko THCS đưa tờ báo của mình để xem xét petite bluenette."Vâng, thưa ngài", Kuroko trả lời một cách lịch sự với khuôn mặt đen bình thường của mình."Tôi xin lỗi vì không nhận thấy bạn sớm. Khi Satosan cảnh báo tôi về sự hiện diện của yếu, tôi nghĩ rằng ông đã chỉ đùa nhưng bây giờ tôi mang nó trở lại. Bạn chắc chắn đã cho tôi một cú sốc khi bạn khai thác trên bàn của tôi", hiệu trưởngchuckled nhẹ nhàng, đôi mắt của ông vẫn sửa chữa trên bluenette nếu như cậu bé sẽ biến mất tại bất kỳ thời điểm."Đừng lo, thưa ngài. Tôi nhận được rằng rất nhiều", Kuroko trả lời xin chân thành. Thiếu niên bluehaired đã được sử dụng để nhận được bình luận như thế.Trình duyệt chỉ trong cộng đồng diễn đàn Betas câu chuyện tìmAnime/Manga (/anime/)  Kuroko không Basuke/黒子のバスケ (/ anime/KurokonoBasuke%E9%BB%92%E5%AD%90%E3%81%AE%E3%83%90%E3%82%B9%E3%82%B1/) +    đầy đủ 3/4 1/2  Tại thời điểm này, Kuroko tại văn phòng của hiệu trưởng, thảo luận với anh ta về một số thông tin liên quan đến ông sống ở trường Teiko và lớp học của mình. Phòng được rộng rãi, có lẽ là lớn như Akashi nhà Phòng khách.Điều đó bắt gặp quan tâm của Kuroko là nội các đầy vàng danh hiệu lấp lánh trong ánh sáng mặt trời từ cửa sổ gần đó. Theo dự kiến của một trường học có uy tín nổi tiếng, những danh hiệu đã là chứng minh của học sinh hardworkvà tài năng. Vì vậy, Kuroko không thể giúp đỡ, nhưng cảm thấy vinh dự được chấp nhận trong trường học tài năng như vậy.Trước khi vào văn phòng, Kuroko đã nói với chồng chưa cưới của ông sẽ hướng về lớp học của mình, mà cũng là của Kuroko, và rằng bluenette sẽ được mong đợi để gặp gỡ giáo viên chủ nhiệm tại Phòng nhân viên. Sự thật được cho biết, cóAkashi bên cạnh của mình làm cho anh ta cảm thấy an toàn hơn và bây giờ, với Akashi đi đến lớp học của mình, Kuroko không thể giúp đỡ, nhưng cảm thấy lo lắng và sợ hãi, đặc biệt là với cách hiệu trưởng giữ nhìn chằm chằm vào anh ta."Trước hết, chúc mừng ngày đi qua kỳ thi tuyển sinh. Tôi đã phải nói, tôi rất ấn tượng với điểm số của bạn. Trong thực tế, kết quả của bạn là một trong những cao nhất tôi từng thấy trong năm của tôi tại Teiko. Tôi tin rằng bạn sẽ đối phó với áp lựctại Teiko", người đàn ông già hơn khen, hài lòng với kết quả của Kuroko. "Chào mừng đến trường học Teiko, Kurokokun", ông tổ chức trong tay của mình, ngụ ý một lắc tay."Cảm ơn bạn, sir", Kuroko hiểu ngụ ý và lắc tay của hiệu trưởng."Thứ hai, tôi muốn cung cấp cho bạn một số thông tin về lớp học của bạn. Dưới đây là lịch trình của bạn. Bạn sẽ học trong lớp 1C và giáo viên chủ nhiệm của bạn là Ms Yamada Maika. Sau đó, bạn cần phải đi đến phòng nhân viên đểtìm thấy cô ấy và sau đó, nó sẽ đưa bạn đến lớp học của bạn", hiệu trưởng cho biết, bàn giao lịch trình để Kuroko, mà ông nhận được với một gật đầu lịch sự."Ngoài ra, bạn phải tham gia câu lạc bộ ít nhất một trong các trường học", ngăn chặn Kuroko đôi mắt của mình từ bài báo về nghe tin này, "trong trường học Teiko, sinh viên dự kiến sẽ nổi trội trong học tập lẫn ngoại khóa hoạt động, nói cách khác, họphải là wellrounded. Hơn nữa, phương châm của bạn là "Chiến thắng là tuyệt đối"; Vì vậy, chúng tôi mong đợi không kém hơn sự hoàn hảo trong sinh viên hoạt động."Một cái gì đó về của hiệu trưởng từ irked Kuroko. Tại sao các sinh viên của tuổi trẻ như vậy đã được đặt gánh nặng trên vai của họ? Mặc dù nghiên cứu là quan trọng đối với tương lai của họ, nó không nhất thiết có nghĩa rằng họhad to achieve perfection in everything. School life was supposed to be fun and memorable not stressful and burdensome. And Kuroko's thought wandered to his red­haired fiancé. Had Akashi been enduring such stress?"By the way, Kuroko­kun…", the Headmaster said, interrupting Kuroko's train of thought."Be careful from now on", the older man placed his chin on his hands, concentrating his gaze on the bluenette."What is it, sir? If it's about studying, I think I can manage", Kuroko felt uneasy under the intense gaze of the principal."No, it's actually about your innocence". Huh. "You're a cute boy. You make me want to kidnap you home"..."Eh…. thank you for your compliment, sir"It was amazing that Kuroko was able to keep his poker­face mask on after hearing such provoking praise from a much older man, let alone the Principal of the school Kuroko was studying. It could be flattering and nice to hear ifit were Akashi that said it, but since in this situation, it was the Principal who said this, Kuroko was currently struggling in a fight against the urge to scream: "A wild pedophile has appeared!" and run out of the office, find hisbeloved Seijurou to latch on and cry like a maiden in distress, eh I mean fiancé in distress and then the redhead would transform into dashing knight clad in his Teiko­uniform armor armed with red scissors who came to Kuroko'srescue and punished the unsightly Devil for his creepy pedophilia, and finally, Kuroko and Akashi, hand in hand, walked towards the beautiful sunset. And WHAT THE HELL did he just imagine? Akashi­kun was not kiddingwhen he said his mother was a dangerous woman. It seemed Kuroko had been infected with Akashi's mother's fantasy­inducing virus."Ha ha ha, don't be scared, boy, I was just joking. I won't bite you". What a relief, Kuroko thought with all the sarcasm in the world. "Anyways, time for you to go to the staff room and meet your homeroom teacher. And goodluck with your days at Teiko", the Headmaster chuckled after seeing that Kuroko still managed to stay calm after his joke."Then, I'll take my leave. Thank you for your guidance, sir", the bluenette bowed and made his way to the door.Kuroko let out a sigh after closing the office door. Now he could somehow understand Akashi's feeling when he was being joked by his mother. It left behind a nasty and irritating feelings. Shaking off his thoughts, Kurokowalked towards the direction of the staff room, which Akashi had told him earlier. The sooner he got there, the sooner he would meet Akashi.Meanwhile, in the principal office…"Well, I did joke with him but not all of what I said was just joking."The man flipped through some paper and stopped when he saw the one he needed."A sheep must be careful around hungry wolves. I hope that boy will remember my warning". On his table was the profile of Kuroko as he looked carefully at Kuroko's picture.Things will get interesting from now on.
­oOo­
"So Kuroko­kun, can you tell me what it feels like to live in America?"
At the moment, Kuroko was walking towards his classroom with his homeroom teacher, Ms Yamada. When they first met at the staff room, the woman, like everyone else when meeting the bluenette for the first time, almost had
a heart attack, mistaking Kuroko for a ghost. However, she got over quickly and showed great enthusiasm for having a transfer student from America. The bluenette was bombarded with many question about his time in America,
ranging from school to people; apparently, his teacher had always wanted to travel there but hadn't got a chance. Now that she had a transfer America student in her class, her dream had been fulfilled to some extent.
"The life there is… fast­paced and dynamic. I think it's pretty much the same as Japan. The only difference is that it's a metropolitan country with people from many countries."
"Is that so? It must be great living there. Anyway, we're here."
Kuroko and his homeroom teacher arrived at the door of their class, class 1­C. Soon, he would see his classmates and his fiancé.
­oOo­
"Dai­chan", wake up now, Yamad
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chương 7: Hãy cẩn thận
Akashi và Kuroko đi trong im lặng thân mật trong chuyến đi của họ đến trường, với Akashi giữ nắm vững tay Kuroko của. Để Akashi, nó hoàn toàn vô thức, nếu như họ đã làm nó nhiều lần trước đây. Để
Kuroko, đó là một kinh nghiệm tốt đẹp. Trong thời gian đi bộ đến trường, các bluenette không thể tránh mắt khỏi tay tham gia của họ và đó là tất cả các ông đã nghĩ đến khi họ đạt được vị trí. Và ít đã Akashi
biết rằng cử chỉ thân mật nhỏ có nghĩa là để các bluenette bao nhiêu.
Cuối cùng, họ đến Trung học Teiko. Đúng với danh tiếng của nó như là một trong những trường có uy tín nhất ở Tokyo, đó là một ngôi trường lớn với nhiều tiện ích cho các hoạt động ngoại khóa của học sinh. Thiết bị stateofart của mình
và giáo viên có trình độ cung cấp sinh viên với giáo dục cải chất lượng cao, vì vậy, nhà trường đã nổi tiếng với nhiều giải thưởng và danh hiệu trong cả hai bộ phận học thuật và thể thao. Nó thường dễ dàng hơn cho sinh viên để có được chấp nhận
vào đầu năm học trung học của họ, tuy nhiên, nhà trường vẫn chấp nhận sinh viên chuyển trường với điều kiện là họ có đủ điều kiện cho các tiêu chuẩn và thông qua các kỳ thi tuyển sinh, cả hai đều rất khó khăn. Rất ít học
sinh. Đã quản lý để chuyển giao thành công và Kuroko là một trong số họ
Khi đến cổng của trường, Kuroko mất trong giao diện hùng vĩ của Teiko trường: tòa nhà hiện đại rộng lớn bao quanh bởi cây xanh rộng lớn, cửa sổ rõ ràng phản ánh nắng mặt trời và các học sinh trong bộ đồng phục gọn gàng đi về phía các
trường học. Giống như mọi sinh viên đã phải chuyển sang trường khác, Kuroko không thể không cảm thấy lo lắng trong ngày đầu tiên của mình trong một môi trường mới, chưa kể sau khi ông đã trải qua 6 năm sống ở Mỹ. Trở lại những ngày ở
Mỹ, ông từng là một kẻ cô độc do sự hiện diện yếu kém của mình và tính cách dè dặt, vì vậy, ông chỉ có một vài người bạn, cụ thể là Kagami Taiga, Himuro Tatsuya và huấn luyện viên bóng rổ của họ Alexandria Garcia. Kuroko tự hỏi nếu
mọi thứ sẽ thay đổi tại đây. Tuy nhiên, nó không quan trọng để Kuroko nữa bởi vì bây giờ, những người quan trọng nhất đối với các bluenette đã ở bên cạnh mình.
Khi họ đi về phía tòa nhà chính, tay trong tay (tốt, chủ yếu là tay Akashi của nắm Kuroko của), Kuroko ngay lập tức nhận thấy một nhóm các cô gái la hét và tràn ngập xung quanh một anh chàng đẹp trai tóc vàng trông như thể ông vừa
bước ra khỏi một tạp chí thời trang. Trong khi cô gái đã xu nịnh bên anh ta và anh ta tắm với quà tặng và flash từ điện thoại di động, các cậu bé đã mỉm cười gượng, mà Kuroko coi là mặt tiền là giả.
"Tôi rất vui vì tôi đã được sinh ra với một sự hiện diện yếu", Kuroko nghĩ trong khi cho phép mình được dẫn dắt bởi Akashi.
oOo
"Kuroko Tetsuya, tôi phải không?", hiệu trưởng của Teiko Trung học đặt tờ báo của mình xuống để nhìn vào bluenette nhỏ nhắn.
"Vâng, thưa ông", Kuroko đã trả lời một cách lịch sự với khuôn mặt đen như thường lệ.
"Tôi xin lỗi vì không để ý bạn sớm. Khi Satosan cảnh báo tôi về mặt yếu của bạn, tôi nghĩ anh ấy chỉ nói đùa thôi, nhưng bây giờ tôi đưa nó trở lại. Bạn chắc chắn đã cho tôi một cú sốc khi bạn gõ trên bàn của tôi ", thầy hiệu trưởng
cười nhẹ, đôi mắt của mình vẫn phục trên bluenette như thể cậu bé sẽ biến mất trong bất cứ lúc nào.
"Đừng lo, thưa ông. Tôi nhận được rằng rất nhiều", Kuroko trả lời chân thành. Các teen bluehaired đã được sử dụng để nhận được lời nhận xét ​​như thế.

Duyệt Just In Community Forum Betas Câu chuyện Search
Anime / Manga (/ anime /)  Kuroko không Basuke /黒子のバスケ(/ anime / KurokonoBasuke% E9% BB% 92% E5 % AD% 90% E3% 81% AE% E3% 83% 90% E3% 82% B9% E3% 82% B1 /)
 +    Full 3/4 1/2  
Tại thời điểm này, Kuroko là tại văn phòng của hiệu trưởng, thảo luận với ông về một số thông tin liên quan đến kỳ nghỉ của mình tại Teiko trường và lớp học của mình. Căn phòng rộng rãi, có thể lớn như phòng khách Akashi nhà của.
Điều đó bắt tâm Kuroko là tủ chứa đầy các cúp vàng lấp lánh trong ánh sáng mặt trời từ cửa sổ gần đó. Đúng như dự đoán của một trường có uy tín nổi tiếng, những danh hiệu là bằng chứng của sự chăm chỉ của học sinh
và tài năng. Do đó, Kuroko không thể không nhưng cảm thấy vinh dự khi được chấp nhận vào học tài năng như vậy.
Trước khi bước vào văn phòng, Kuroko đã nói rằng chồng chưa cưới của mình sẽ được hướng đến lớp học của mình, đó cũng là Kuroko, và rằng bluenette sẽ được dự kiến để đáp ứng chủ nhiệm giáo viên ở phòng nhân viên. Sự thật mà nói, có
Akashi bên cạnh anh làm anh cảm thấy an toàn hơn và bây giờ, với Akashi đi đến lớp học của mình, Kuroko không thể không cảm thấy lo lắng và sợ hãi, đặc biệt là với cách làm việc của Hiệu trưởng nhìn chằm chằm vào anh.
"Thứ nhất, chúc mừng trên đi qua các kỳ thi tuyển sinh. Tôi đã gotta nói, tôi rất ấn tượng với điểm số của bạn. Trong thực tế, kết quả của bạn là cao nhất mà tôi từng thấy trong suốt những năm tôi ở Teiko. Tôi tin rằng bạn sẽ đối phó tốt với áp lực
ở Teiko ", người đàn ông lớn tuổi khen ngợi, hài lòng với kết quả của Kuroko. "Chào mừng bạn đến Teiko trường, Kurokokun", ông đưa tay ra, ngụ ý một cái lắc tay.
"Cảm ơn, thưa ông", Kuroko hiểu được ý nghĩa và lắc tay của hiệu trưởng.
"Thứ hai, tôi muốn cung cấp cho bạn một số thông tin về bạn lớp học. Dưới đây là lịch trình của bạn. Bạn sẽ được học tập tại lớp 1C và giáo viên chủ nhiệm của bạn là bà Yamada Maika. Sau này, bạn cần phải đi đến phòng giáo viên để
tìm cô ấy và sau đó, cô ấy sẽ đưa bạn đến lớp học của bạn ", các Hiệu trưởng nói, đưa lịch trình để Kuroko, mà ông nhận được với một cái gật đầu lịch sự.
"Ngoài ra, bạn phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ trong trường học", Kuroko ngoảnh mắt khỏi tờ giấy khi nghe điều này, "Trong Teiko học, sinh viên dự kiến sẽ nổi trội trong cả các hoạt động học tập và ngoại khóa, nói cách khác,
họ. phải được wellrounded Hơn nữa, phương châm của bạn là "Chiến thắng là tuyệt đối", vì vậy, chúng tôi hy vọng không ít hơn sự hoàn hảo trong hoạt động của sinh viên ".
Một cái gì đó về những lời của hiệu trưởng khó chịu Kuroko. Tại sao các sinh viên trong độ tuổi trẻ như vậy đặt gánh nặng đó trên vai của họ? Mặc dù nghiên cứu là quan trọng đối với tương lai của họ, nó không nhất thiết có nghĩa là họ
phải đạt được sự hoàn hảo trong tất cả mọi thứ. Đời sống học đường được cho là để được vui vẻ và đáng nhớ không căng thẳng và nặng nề. Và suy nghĩ của Kuroko lang thang đến vị hôn phu redhaired mình. Có Akashi được chịu đựng căng thẳng như vậy?
"Bằng cách này, Kurokokun ...", Hiệu trưởng cho biết, làm gián đoạn suy nghĩ của người Kuroko của.
"Hãy cẩn thận từ bây giờ", ông già đã đặt cằm lên bàn tay của mình, tập trung ánh mắt vào bluenette .
"nó là gì, thưa ông? Nếu đó là về việc học tập, tôi nghĩ rằng tôi có thể quản lý", Kuroko cảm thấy không thoải mái dưới cái nhìn dữ dội của hiệu trưởng.
"Không, nó thực sự về sự vô tội của mình". Huh. "Bạn là một cậu bé dễ thương. Bạn làm cho tôi muốn bắt cóc em về nhà"... "Eh .... Cảm ơn bạn vì lời khen của bạn, sir" Nó là tuyệt vời mà Kuroko đã có thể giữ pokerface mình mặt nạ sau khi nghe lời khen ngợi khiêu khích như vậy từ một người đàn ông lớn tuổi hơn nhiều, hãy để một mình Hiệu Trưởng của trường Kuroko được học tập. Nó có thể là tâng bốc và tốt đẹp để nghe nếu nó là Akashi mà nói nó, nhưng kể từ khi trong tình huống này, đó là hiệu trưởng, người đã nói điều này, Kuroko đã đang đấu tranh trong một cuộc chiến chống lại sự thôi thúc phải hét lên: "A ấu dâm hoang dã đã xuất hiện! " và chạy ra khỏi văn phòng, tìm ông Seijurou yêu để bám vào và khóc như một thiếu nữ bị nạn, eh tôi là chồng chưa cưới bị nạn và sau đó người tóc đỏ sẽ biến thành rạng ngời hiệp sĩ mặc áo giáp Teikouniform ông trang bị kéo màu đỏ đã đến Kuroko của giải cứu và bị trừng phạt Devil khó coi cho ấu dâm rùng rợn của ông, và cuối cùng, Kuroko và Akashi, tay trong tay, đi về phía hoàng hôn tuyệt đẹp. Và Cái quái gì anh ấy chỉ là tưởng tượng? Akashikun đã không đùa khi ông nói rằng mẹ của ông là một người phụ nữ nguy hiểm. Nó dường như Kuroko đã bị nhiễm virus fantasyinducing mẹ của Akashi của. "Ha ha ha, không được sợ hãi, cậu bé, tôi chỉ đùa thôi. Tôi sẽ không cắn bạn". Thật là một cứu trợ, Kuroko nghĩ với tất cả sự châm chọc trên thế giới. "Dù sao thì, thời gian để bạn có thể đi đến phòng giáo viên, đáp ứng giáo viên chủ nhiệm. Và tốt của bạn may mắn với ngày của bạn tại Teiko", hiệu trưởng cười sau khi nhìn thấy rằng Kuroko vẫn cố giữ bình tĩnh sau khi trò đùa của mình. "Sau đó, tôi sẽ nghỉ phép của tôi. Cảm ơn bạn đã hướng dẫn của bạn, thưa ông ", các bluenette cúi đầu và thực hiện theo cách của mình ra cửa. Kuroko thở dài sau khi đóng cửa văn phòng. Bây giờ anh ta bằng cách nào đó có thể hiểu được cảm giác của Akashi khi ông đang được nói đùa của mẹ mình. Nó để lại một cảm giác khó chịu và khó chịu. Lắc khỏi suy nghĩ của mình, Kuroko đi theo hướng của các phòng giáo viên, mà Akashi đã nói với anh trước đó. Việc sớm hơn cậu đứng đó, sớm hơn ông sẽ gặp Akashi. Trong khi đó, tại trụ sở chính ... "Vâng, tôi đã nói đùa với anh ấy nhưng không phải tất cả những gì tôi nói chỉ đùa thôi." Người đàn ông lướt qua một số giấy và dừng lại khi anh thấy cái anh cần. "Một con cừu phải cẩn thận xung quanh con sói đói. Tôi hy vọng rằng cậu bé sẽ nhớ lời cảnh báo của tôi". Trên bàn của ông là profile của Kuroko khi anh nhìn kỹ vào hình ảnh Kuroko của. Mọi thứ sẽ trở nên thú vị từ bây giờ. OOo "Vì vậy Kurokokun, bạn có thể cho tôi biết những gì nó cảm thấy như sống ở Mỹ?" Tại thời điểm này, Kuroko đang đi bộ về phía lớp học của mình với giáo viên chủ nhiệm của mình, bà Yamada. Khi họ gặp nhau lần đầu tại phòng giáo viên, người phụ nữ, giống như mọi người khác khi đáp ứng các bluenette cho lần đầu tiên, gần như đã có một cơn đau tim, tưởng lầm Kuroko là một con ma. Tuy nhiên, cô đã vượt qua một cách nhanh chóng và cho thấy sự nhiệt tình tuyệt vời cho việc có một học sinh mới chuyển từ Mỹ. Các bluenette đã tấn công dồn dập với nhiều câu hỏi về thời gian của mình ở Mỹ, từ trường cho nhân dân; rõ ràng, cô giáo của mình đã luôn luôn muốn đi du lịch ở đó, nhưng đã không có cơ hội. Bây giờ cô đã có một chuyển giao Mỹ sinh viên trong lớp của cô, ước mơ của cô đã được hoàn thành một mức độ nào. "Cuộc sống có ... fastpaced và năng động. Tôi nghĩ rằng đó là khá nhiều giống như Nhật Bản. Sự khác biệt duy nhất là nó là một đất nước đô thị với những người từ nhiều quốc gia. "" Thật vậy sao? Nó phải sống tuyệt vời ở đó. Dù sao, chúng ta ở đây. "Kuroko và giáo viên chủ nhiệm của mình đến cửa của lớp học, lớp 1C của họ. Ngay sau đó, ông sẽ nhìn thấy các bạn cùng lớp của mình và chồng chưa cưới của mình. OOo "Daichan", thức dậy bây giờ, Yamad




























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: